< ĐỌC CHƠI cho VUI

Thay đổi trang: 12 > | Trang 1 của 2 trang, bài viết từ 1 đến 30 trên tổng số 58 bài trong đề mục
Tác giả Bài
dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
< ĐỌC CHƠI cho VUI - 16.09.2016 03:46:36
.
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 



Thảm Họa ( nhìn từ vài quan điểm dị biệt )



__________________________________________________ ___________






Theo từng hoàn cảnh sống và tùy theo cách từng trải của bản thân , đành rằng chúng ta, mỗi người đều có sự nhận thức riêng trước hiện tình xã hội và môi trường chính trị, kinh tế ....


Sau khi tải bài viết về cơn THẢM HỌA đã và đang diễn ra trên quê nhà , đọc thấy câu góp ý : " --- 


Bài viết dài không lành mạnh đối với tôi. Tuy nhiên, nhìn cá chết từa lưa , tôi thấy thương cho người Việt mình lở dại thả con cá bự lấy được con tép riêu. Buồn cho đất nước quá ! ''



Để không gây ra việc tranh luận không cần thiết vì tôn trọng cách nhìn riêng tư như thế , tôi đề nghị bạn đọc những trang viết khác ở Webs như :

- nguyentandung.org ( Trang thời sự của ông NTD )

- thoibao.today


Cộng thêm nhiều trang mạng khác để đọc và đối chiếu với các nguồn tin có thể mang đến những cái nhìn trái chiều nhau ....


....


Thảm Hoạ & Nghiệp Chướng .





" ... ...Đó là cái nghiệp của người VN thôi ( nghiệp tập thể ),không thể cãi được (thuận
thiên giả tồn,nghịch thiên giả vong ! Tỉ như người Do Thái bị Hitlre giêt hằng
triệu người vậy !
Hãy chờ xem cái nghiệp của người VN đi đến đâu ??? "




------



Câu cuối của lời góp ý có thể làm chúng ta phải dùng thời gian để suy nghĩ ( Trong cách suy nghĩ có sự Luận - Luận trên hình thức biện ngữ )


Nhìn lại những bài học của lịch sử , ta có những đoạn kết và lý tưởng , từ những câu chuyện Chính thắng Tà là nguyên tắc của đạo lý .

Trong cách thức của đạo Phật có chữ Nghiệp - Nhân Quả .


Thế nhưng , chẳng lẽ chúng ta cứ khoanh tay chờ thời gian trôi qua ? Chẳng lẽ chỉ cần mở lại một câu viết trong thánh kinh của môn đệ Giê Su và chờ ngày phán xét cuối cùng ?


Con người có bản chất tham lam .

Bạo Quyền dùng thời gian và sách lược gây điêu tàn . Thời gian cộng với sức đề kháng của một dân tộc, chẳng lẽ chỉ nằm yên trên chữ NGHIỆP ?


Từ một độ ánh sáng trên quả đất , có bao giờ ta loay hoay đi tìm một vài câu trả lời :

- Trừ đi những thảm họa đến từ thiên nhiên như động đất, hạn hán, ngập lụt- nhưng , đứng trước thảm họa do những tập đoàn mệnh danh con người đang gây ra ....


CHẲNG LẼ TA BẤT ĐỘNG và Khoanh Tay trong ý định Bất Bạo Động ?



Tất cả những câu hỏi đều có câu trả lời .







đăng sơn.fr



 
 
 
 

dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
Re:< ĐỌC CHƠI cho VUI - 16.09.2016 04:03:54
.
 
 


Giàu sang và văn hoá


< Đỗ Duy Ngọc





- Nhân việc một hành khách đi máy bay hạng thương gia tát sưng má cô tiếp viên hãng Vietnam Airlines vì không tìm thấy cái điện thoại của mình,nghĩ thêm về những kẻ được gọi là đại gia trong xã hội hôm nay.
Đi máy bay là phải có tiền, đi hạng thương gia chắc chắn là kẻ có nhiều tiền, có địa vị xã hội vì thông thường vé hạng thương gia thường đắt gấp đôi gấp ba giá vé thường. Thế nhưng, kẻ được gọi là đại gia đó có thể có nhiều tiền nhưng thiếu văn hoá trầm trọng. Xã hội phát triển sinh ra một tầng lớp kiếm tiền quá dễ dàng, kẻ thì nhờ có chức quyền mà có, kẻ thì do chụp giật mà nên, người thì lợi dụng được thời cơ, kẻ thì nhờ mua gian bán lận, làm những trò trái đạo lý lương tri mà tạo được sự nghiệp. Sự giàu có đến nhanh quá, văn hoá không theo kịp sinh ra một lớp người trưởng giả học làm sang, cư xử thiếu văn minh, hành xử vô văn hoá.

Tiếng Việt có chữ giàu sang. Giàu đi với sang. Giàu là có nhiều tiền bạc, vật chất dồi dào. Sang là cách thể hiện, là cách sống là cốt cách. Có nhiều người rất giàu nhưng không sang, bởi cốt cách và cách xử thế hèn mạt, vô lương và mất dạy. Người Pháp cho rằng muốn trở thành giai cấp quý tộc, phải mất ba đời.
Phải học ăn, học nói, học đi, học đứng, học khóc, học cười, học nhiều thứ trong đời sống để tạo nên một cốt cách. Văn hoá là một giai đoạn, không thể ngày một ngày hai mà có được. Không thể từ một tay cố nông một bước lên thành kẻ giàu mà có cách xử thế của người quý tộc. Nhiều kẻ có tiền suốt ngày lê la trong những nhà hàng sang trọng đắt tiền, ngồi trên những tiện nghi quý giá nhưng không hề biết những phép tắc sơ đẳng khi ăn lúc uống, không biết cả đến cách thức, vị trí ngồi xe, không biết đến cách chào, cách hỏi với người đối diện. Họ đến đó chỉ để khoe tiền, để được thể hiện quyền lực bằng tiền bạc, để chứng tỏ mình là kẻ biết chơi, nhưng là kẻ chơi không biết luật lệ của trò chơi.

Hiện nay ở Việt Nam, từ Nam chí Bắc, mọc lên những ngôi nhà nguy nga đồ sộ của tầng lớp cán bộ khắp nơi chẳng khác gì những lâu đài của các lãnh chúa Châu Âu. Bê-tong cốt sắt có, gỗ quý hàng trăm tấn có. Thế nhưng bên trong bày biện giống nhau một cách lạ kỳ. Toàn đồ gỗ chạm trổ cầu kỳ bằng các loại gỗ thượng hạng, rồi ngà voi, sừng tê, đầu bò, da cọp...Thế kỷ XXI rồi mà nhìn như dinh của vua chúa. Thế giới đang ra sức bảo vệ rừng xanh, lá phổi của trái đất. Thế giới cũng đang nỗ lực để bảo về động vật đang dần diệt vong, thế mà những người lãnh đạo lại đi ngược với những vấn đề nóng bỏng của loài người. Giải thích điều này cũng chẳng mấy khó khăn. Đa số đều xuất thân từ nông dân. Mà từ ngàn đời nay, người nông dân luôn choáng ngợp với cách sống, cách bày biện, ăn chơi của tầng lớp vua quan, địa chủ. Đó là ước mơ của họ, là khát vọng sống, là mục đích của họ dù họ luôn chống lại giai cấp thống trị đó. Cho nên khi có điều kiện, họ thoả mãn những khát khao và ước vọng muôn đời. Vì vậy dù mang danh là tên quan cộng sản, nhưng lối sống và tư duy về cuộc sống chẳng khác gì giai cấp phong kiến ngàn xưa.

Đồng tiền kiếm quá dễ, quá nhanh làm cho họ xem thường mọi người, cứ nghĩ bỏ đồng tiền ra, mọi người sẽ trở thành nô lệ của mình. Từ suy nghĩ đó, họ mang cách xử trí của ông chủ đối với người làm thuê, họ cho rằng nén bạc sẽ đâm toạc tờ giấy. Trí thức kém, văn hoá nghèo nàn lại thêm thói kiêu ngạo của kẻ có tiền, có quyền nên nảy sinh ra những lối cư xử man dã. Vào quán thì hạch sách, nạt nộ người phục vụ. Đi máy bay thì xem những nhân viên của chuyến bay là người giúp việc của mình, ra đường thì xem mình là kẻ thống trị, mọi người phải nhường đường.

Ở xã hội văn minh, những vật chất bên ngoài như nhà cửa, xe cộ, máy móc, dụng cụ là những tiện nghi phục vụ đời sống. Người ta đánh giá giá trị con người qua trí óc, tài năng, cách cư xử với mọi người, là
sự cống hiến cho cộng đồng. Chúng ta thì ngược lại, tạo ra một lớp người rỗng tuếch, xem vật chất làm thước đo, mọi giá trị của trí óc bị xem thường.
Xã hội Việt Nam bây giờ là xã hội kim tiền, đồng tiền có sức mạnh vạn năng, họ có tiền nên nghĩ họ có quyền và từ đó họ xem thường luật lệ, luật pháp và họ cho rằng họ sẽ điều khiển được luật pháp. Kẻ có tiền cấu kết với kẻ có quyền nên họ sống trên luật pháp, bất chấp văn minh, coi thường văn hoá.

Chúng ta thường cho ta là quốc gia đang phát triển nhưng thực chất càng ngày chúng ta càng đi lùi về một xã hội mọi rợ, thiếu văn minh. Đó là một lối phát triển không bền vững đưa đến sự tha hoá cùng cực của giai cấp có quyền và có tiền.

Đỗ Duy Ngọc










.

dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
Re:< ĐỌC CHƠI cho VUI - 16.09.2016 04:20:36
.
 
 
 
 
 






Đọc Chơi Cho Vui <



Chiều tối , lạng vào www.danluan.org/tin-tuc/2016...con-de-te-than 1 - 14 của tác giả Người Buôn Gió- Đọc , thấy vui vui vì cách viết đánh đấm kiểu phim bộ v quan lớn nhiều tập .


Bùi thanh Hiếu - Người Buôn Gió là ai ?




--------------------------------------------------------------------




* * *
Bài viết của nhà văn Phạm Thành, tức Bà Đầm Xoè. (tác phẩm Cò Hồn Xã Nghĩa..) :





Đôi dòng về Bùi Thanh Hiếu, Nguyễn An Dân và Blogger Kami của đài RFA

Bùi Thanh Hiếu không có thẻ nhà báo, cũng không học hành báo chí, chỉ là người đi buôn không khí (gió), ấy mà một quan chức cộng sản Trịnh Xuân Thanh có tiền, có chức vụ to đùng khi lâm nạn nhất nhất chỉ nhờ đến Bùi Thanh Hiếu. Có được tư liệu bằng văn bản, có được tư liệu sống là Trịnh Xuân Thanh, Bùi Thanh Hiếu liền vung bút đi liên tục tới 11 kỳ báo trên fb trong vòng nửa tháng, làm dậy sóng dư luận năm châu với sự hồ hởi đón nhận từng kỳ của bạn đọc, làm đau đầu giới quan chức chóp bu cộng sản đang cầm quyền Việt Nam. Đặc biệt là lật bộ mặt thật của Trọng lú, người được xem có lối sống liêm khiết mẫu mực hiện nay trong giới cầm quyền cộng sản Việt Nam, với quà biếu đút lót vàng tiền, nhà cửa, ăn cũng không từ một thứ gì đang có ở Việt Nam .

Nửa tháng với 11 bài viết ở dạng phóng sự điều tra, Bùi Thanh Hiếu đã lập một kỷ lục viết báo bằng tiếng Việt xưa nay chưa từng có. Nhưng cây bút gạo cạo của nền báo chí cách mạng Việt Nam nổi tiếng như Thép Mới, Hồng Hà, Đào Tùng, Hữu Thọ, Phan Quang… cũng chỉ đủ khả năng giật mình khi ở nước Nam ta lại có một người viết báo tài đến như vậy. Tôi (Phạm Thành) là một nhà báo nằm trong hệ thống báo chí cách mạng Việt Nam từ năm 1975 đến năm 2012 lục tìm lại trong trí nhớ và chắc chắn 100% không có một sự nhầm nhò nào khi đưa ra sự so sánh và đánh giá này.

Bùi Thanh Hiếu thực sự là một tài năng ở cả Văn chương và Báo chí. Nhà văn là ở tiểu thuyết “Đại Vệ chí dị vừa mới xuất bản ở nước”. Còn Báo chí thì đã có cả trăm bài được bạn đọc thích thú đón nhận từ dăm năm nay trên blog Người Buôn Gió mà chính quyền thường xuyên chặn lên chặn xuống và vút cao tỏ sáng ở 11 kỳ báo “Trịnh Xuân Thanh con dê tế thần” đang lan truyền chóng mặt trên mạng truyền thông xã hội.

Tài năng viết báo, viết văn của Bùi Thanh Hiếu chẳng phải trời cho mà do ý chí của Hiếu quyết sống vì nó và do số phận đã dấn thân vì nó mà thành.

Các bạn hãy xem lý lịch của Bùi Thanh Hiếu do chính anh tự bạch: nghiện hút chích choác, chủ bàn đèn, giang hồ trộm cắp, vào tù ra khám, buôn lậu hàng quốc cấm, vân vân…. Người khác chỉ cần bập vào một tệ nạn như Hiếu đã phải tàn đời. Còn Hiếu, tệ nạn đã không quật đổ được Hiếu, mà trở thành vốn sống để Hiếu nhận ra chân thiện mỹ của kiếp người, nhận ra một xã hội do những người cộng sản cầm quyền là một xã hội thối nát và những người cầm quyền trong chế độ cộng sản là chủ nhân ông của sự thối tha, bỉ ổi đó mà các nhóm tệ nạn xã hội chỉ là bộ phận cấu thành. Đó là hạt nhân để Bùi Thanh Hiếu hơn vươn lên, trưởng thành, trở thành một người chân chính, dung ngòi bút làm vũ khí đấu tranh bảo vệ lẽ phải, người lương thiện, chống lại kẻ cường quyền, áp bức.

Bùi Thanh Hiếu đích thực là một tấm gương “rủ bùn đứng dậy sáng lòa” mà bất kỳ một con người tư tế nào cũng phải ngưỡng mộ, bất kỳ một kẻ xấu xa nào muốn làm người tử tế cũng cần phải học tập, noi theo.

Tài năng của Hiếu qua 11 kỳ báo “Trịnh Xuân Thanh con dê tế thần” đã chinh phục sự say mê, háo hức cho cả chục triệu độc giả, lập kỷ lục về số bạn đọc mà khó ai có thể vượt qua trong thời điểm hiện tại.

Ảnh hưởng của 11 kỳ báo đi cùng sự nổi tiếng của Bùi Thanh Hiếu đã làm cho không ít những cây viết trên mạng xã hội fb phải ghen tị, thậm chí đến blogger ở Đài phát thanh Á châu tự do (RFA) cũng đứng ngồi không yên và tìm mọi cách xuyên tạc, vu vạ, nhằm hạ bệ uy danh của Bùi Thanh Hiếu. Fb Nguyễn An Dân liên tục vu vạ cho rằng, Hiếu là một tay tội phạm, xã hội đen, học hành lỗ mỗ đã tôn vinh một người tham nhũng đáng bị xử trảm như Trịnh Xuân Thanh thành người anh hùng. Con Blogger Kami của Đài Á châu tự do (RFA) Kami thì cho rằng, Hiếu đang viết truyện chứ không phải viết báo. Mà viết chuyện thì phải bịa, phải tưởng tượng… Mục đích của những người này là họ muốn gieo vào lòng người đọc, những gì Bùi Thanh Hiếu viết ra là không thật, không thể thể tin cậy, còn Trịnh Xuân Thanh là kẻ tham nhũng, sự tố cáo của Thanh về tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng cũng chỉ là bịa đặt, không thể tin cậy, vân vân.

Nguyễn An Dân và Blogger Kami dù núp dưới chiêu trò múa bút kiểu gì cũng chỉ nhằm mục tiêu đó. Mục đích để làm gì, trẻ con cũng nhận ra. Đó là, chế độ này vẫn còn tốt lắm, chỉ kẻ bỏ đảng, chạy trốn mới là kẻ xấu xa, vân vân.

Thời buổi thông tin liên tục cập nhật có thể luồn vào tận buồng ngủ, vào tận nhà vệ sinh của mỗi người, dùng chiêu trò để hướng dẫn dư luận, lừa người đọc, che dấu sự thật đã lỗi thời từ lâu rồi, thưa hai nhà báo An Dân và Kami.

Người xưa nói, biết người tài cũng là một người tài. Đó là đức độ tài năng của người tài chân chính. Không có tài nhưng cũng muốn thiên hạ ghi nhận mình như một người tài bằng cách chống lại, phủ nhận những gì người tài có, cách đó bây giờ đến trẻ con cũng không còn dùng nữa.

Viết vội đôi dòng, kính bạn đọc đọc tạm. Tôi xin dừng bút tại đây, mò vào mạng xem cuộc đấu Trọng – Thanh có gì mới không đã.

* * *



Bài viết của Bloger Nguyễn Ngọc Già, người đang nằm trong lao tù của chế độ cộng sản vì viết những bài phê phán chế độ.

https://www.danluan.org/tin-tuc/20....
 
 
 
 
 
..
 


Thanh Huyền
Tác giả gửi tới Dân Luận
 
 

Báo chí trong nước đang xoắn lên vụ “mất tích” đột ngột của ông Trịnh Xuân Thanh (sinh năm 1966, trước khi trung ương luân chuyển về Tỉnh Hậu Giang giữ chức Phó Chủ Tịch nhiệm kỳ 2011 – 2016, ông Thanh là Vụ trưởng – Chánh Văn phòng Ban Cán sự Đảng Bộ Công Thương). Tên của ông Thanh được mọi người biết đến sau vụ “hoá kiếp” xe Lexus từ biển xanh (của công) thành biển trắng (của ông). Đây là nguyên nhân khởi đầu phanh phui hàng loạt sai phạm của ông này từ thời đương chức Chủ tịch HĐQT Tổng công ty cổ phần xây lắp dầu khí Việt Nam (PVC) với khoản thua lỗ 3.200 tỉ đồng.

Chắc chắn một mình ông Thanh không thể “nuốt” trọn số tiền trên. Con đường quan lộ của vị đại biểu Quốc hội khoá XIV cũng nhờ đó mà có tỉ lệ số phiếu bầu cao nhất tỉnh trong kỳ bầu cử vừa rồi. Xin được mượn lời phát biểu của ông Ngô Văn Minh, ủy viên thường trực Ủy ban Pháp luật trước báo chí bên hành lang cuộc họp đại biểu quốc hội chuyên trách ngày 9/9/2016 về trường hợp này như sau: “Tôi cho rằng không phải một mình ông Trịnh Xuân Thanh làm được những việc tày trời như vậy”. Một mình ông Thanh sao có thể tự chọn chỗ cho mình. Ông Thanh luân chuyển đi làm phó chủ tịch một tỉnh phải có các bên liên quan, có cá nhân cụ thể tham gia vào cả quy trình cán bộ, chứ có phải ông ấy muốn đến Hậu Giang là được đâu”.

Đúng vậy, ông Thanh có muốn cũng không được nếu như không có sự hỗ trợ từ những người có thẩm quyền khác. Vậy cái giá của đại biểu quốc hội là bao nhiêu? Giá của cái ghế Phó chủ tịch UBND tỉnh là bao nhiêu? Không nên lấy con số 1,5 triệu usd mà nguyên đại biểu quốc hội bà Châu Thị Thu Nga khai dùng để “chạy” vào để đánh đồng hết tất cả. Mỗi người mỗi vẻ, mỗi ghế có chức năng khác nhau, không ai giống ai và vì thế số tiền đồng nghĩa có sự khác biệt.

Quay trở lại sự kiện ông Trịnh Xuân Thanh “dứt áo” ra đi mà không lời từ biệt. Có nhiều luồng ý kiến khác nhau. Khen chê cũng vì thế mà có nhiều cung bậc hỉ nộ ái ố. Nhưng tất cả đều chung một câu hỏi: giờ này Thanh ở đâu? Việc sống hay chết của ông Thanh có thể với người này không là mối bận tâm. Ngược lại, một số kẻ (cùng hội cùng thuyền) lại tỏ ra lo lắng hơn cho số phận của bản thân mình chứ không phải lo cho cuộc sống ông Thanh.

Lý do? Có nhiều lý do. Bởi leo lên đến cương vị tỉnh uỷ viên kiêm Phó chủ tịch Hậu Giang, cộng với nhiều năm làm Chánh văn phòng ban cán sự đảng tại Bộ Công Thương (hàm Vụ Trưởng) thì ông Thanh nắm giữ trong tay rất nhiều bí mật. Trong đó bí mật các thương vụ mua quan bán chức mới là điều “bạn bè” ông quan tâm sâu sắc. Nói cách khác, ông Thanh đang nắm trong tay sinh mạng chính trị của không ít người từ trung ương đến địa phương có liên quan.

Vậy nên, việc Trịnh Xuân Thanh quyết định trốn ở lại nước ngoài xem ra là nước cờ hay đầy toan tính. Đảng CSVN khai trừ ông ta như một thứ thủ tục hành chính. Chính quyền cách hết chức vụ của người này như một dạng thanh lý hợp đồng vì lý do xung đột lợi ích nhóm mà việc này có thể dự tính được theo mỗi nhiệm kỳ lên xuống 5 năm. Ông Thanh mất gì? Chẳng mất gì cả, mà ngược lại ông ấy bắt đầu một cuộc sống mới chẳng thiếu thứ gì với số tài sản kếch xù được dọn đường chuyển khỏi Việt Nam từ trước đó.

Việc bắt ông Thanh khi có các dấu hiệu sai phạm là nằm trong khả năng của cơ quan điều tra dù ông ta là người do trung ương quản lý. Nhưng bắt ông Thanh rồi, kết quả điều tra sẽ đi đến đâu? Và sẽ có thêm bao nhiêu trường hợp chết không rõ nguyên nhân từ lời khai của ông Thanh trong nhà giam tương tự như các vụ án trước. Do đó, “người ơi người ở đừng về” đang được rất nhiều kẻ khấn thầm trong miệng khi ám chỉ đến cái tên Trịnh Xuân Thanh.

Việt Nam có bao nhiêu Trịnh Xuân Thanh? Đây có thể là chỉ dấu cho nhiều cuộc trốn chạy ngoạn mục khác.



( từ www.danluan.org )






 
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.09.2016 04:25:57 bởi dang son >

dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
Re:< ĐỌC CHƠI cho VUI - 16.09.2016 04:28:50
.
 
 
 
 
 
 
 

 
 
 
 

dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
Re:< ĐỌC CHƠI cho VUI - 21.09.2016 21:27:38
.
 
 
 
 
 






PHẢN KHÁNG

hay là

PHẢN ĐỘNG ?









__________________________________________________ ______________________





Có nhiều cách để nói về danh từ hoặc động từ Phản Động .


Une réaction désigne la politique prônant et mettant en œuvre un retour à une situation passée réelle ou fictive, selon le point de vue, révoquant une série de changements sociaux, moraux, économiques et politiques. Un partisan de la réaction est nommé « réactionnaire ». Le terme s'oppose à révolutionnaire, à progressiste, ces derniers employant de façon raccourcie le mot « réac », pour désigner péjorativement toute personne identifiée comme réactionnaire qui s'oppose aux idéaux qui se veulent progressistes. Réactionnaire s'oppose encore à conservateur, dans une moindre mesure en raison du flou sémantique.


< Usage polémique
Le terme « réactionnaire » est parfois utilisé, dans un contexte polémique, pour désigner de manière péjorative une personne s'opposant à certains changements de la société. C'était dans les régimes communistes une insulte adressée aux dissidents et aux démocraties libérales occidentales. 



< Nghĩa đúng của danh từ phản động có khi được sử dụng ở sự phản biện để diễn giải một cá nhân phản kháng lại hiện trạng đổi thay của xã hội . Đó cũng là điều mà chế độ cộng sản đã quy chụp và chửi rủa những người phản nghịch và nền dân chủ tây phương ....




__________________________________________________ _____________________



Họ , những người theo chủ thuyết cộng sản muốn gì khi từ khước sự phản kháng của người dân muốn ăn no mặc ấm dưới sự điều hành của họ ( Những quan chức trong một hệ thống quyền lợi và làm mọi cách sau khi cấu kết , giao lưu, bè phái và sau đó là sâu xé từ những cách thức thanh trừng nhau ?


Một khuôn đất, một lãnh thổ bị mất từ những ván cờ thương thuyết dưới bàn tiệc , giữa những bóng tối đầy âm mưu của họ là sẽ có bao nhiêu con dân khốn khổ điêu đứng ?


Những căn dinh thự, biệt thự của quan to và những số tiền tải ra nước ngoài và họ sẽ trả lời ra sao với sự phản kháng và phản động ?



Chẳng lẽ khi dân oan đói khổ , những người làm báo cũng phải nhắm mắt làm ngơ ?


Khoanh tay, ngậm miệng cũng là một cách im lặng chứa ngầm sự phản kháng , nhưng , tại sao phải im lặng khi chúng ta còn tiếng nói để đòi lại quyền làm NGƯỜI ?







đăng sơn.fr





....
 
 
 
 
 
 
 

dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
Re:< ĐỌC CHƠI cho VUI - 21.09.2016 21:30:08
..
 
 
 



Đọc Tạm Cho VUI .

___________________________________________________________________________



Bài viết dưới đây nói về Khả Năng Gây Thảm Họa và tài diễn kịch của các quan lớn :



Theo FB Phạm Lê Vương Các <




"QỦA BOM CHÍNH TRỊ CỦA TRỊNH XUÂN THANH"

"Có ý kiến nói rằng, Trịnh Xuân Thanh muốn thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật Việt Nam chỉ cần vung tiền để mua quốc tịch ở một quốc gia "khỉ ho cò gáy" nào đó, không thiết lập quan hệ với ngoại giao với Việt Nam, sau đó dùng tiền đầu tư sang Châu Âu, Hoa Kỳ, Úc, Canada... và chuyển đến đó sống.

Và đề nghị nước nào đó trong khối này dẫn độ Trịnh Xuân Thanh- "nhà đầu tư" mang quốc tịch xứ khỉ ho cò gáy đưa về Việt Nam chịu tội là chuyện hoang đường vì các quốc gia này đều không ký kết dẫn độ với Việt Nam. Nếu không phải là tội phạm chiến tranh hay khủng bố chẳng ai làm gì cả (?)"

Đây là một nhận định sai lầm rất cơ bản về vấn đề xử lý tội phạm hình sự quốc tế đối với vụ việc của Thanh. Đồng ý vấn đề của Thanh không liên quan đến tội phạm chiến tranh hay khủng bố, và để dẫn độ được Thanh, thì Việt Nam cần ký kết Hiệp ước dẫn độ với quốc gia mà Thanh đang có mặt.

Nhưng, nếu giờ đây Bộ Công an đề nghị Tổ chức Cảnh sát Hình sự Quốc tế (Interpol)-một tổ chức với 190 quốc gia thành viên, ra lệnh truy nã quốc tế đối với Trịnh Xuân Thanh - một tội phạm kinh tế, và Interpol ra một quyết định truy nã như vậy thì cuộc trốn chạy của Thanh coi như đi vào ngõ cụt, đừng mơ được đặt chân đến các quốc gia này.

Nhưng để Interpol ra quyết định truy nã quốc tế như vậy thì Bộ Công an phải cung cấp hồ sơ chứng minh được Thanh là tội phạm hình sự về kinh tế, chứ việc truy nã này không mang bất kỳ yếu tố chính trị nào.

Sau khi nhận hồ sơ, Interpol sẽ tiến hành điều tra và xem xét. Nếu họ nhận thấy vụ việc có yếu tố chính trị thì họ sẽ từ chối ra một quyết định truy nã như vậy.
Và ngày hôm nay, 4 đàn em cánh hẩu của Thanh bị Bộ Công an túm, cho thấy Thanh là người rất nhanh nhạy, khi nhanh chóng tẩu thoát ra nước ngoài, và bắt đầu những bước đi đầy mầu sắc chính trị. Thanh không im lặng mà tạo ra một quả bom chính trị để gây tiếng vang mà cứu mình.

Thanh thoát được vì Thanh (hoặc nhóm hỗ trợ cho Thanh) biết xu thế vận động thời đại hơn Dương Chí Dũng. Thanh đã đi trước một bước và quay đầu rất nhanh, chứ không ngây ngô như Dương Chí Dũng khi ra trước vành móng ngựa mà vẫn còn làm được thơ... ca ngợi Đảng.

Và giờ đây, Bộ Công An sẽ khó lòng thuyết phục được Ban Tổng thư ký Interpol ra một lệnh truy nã quốc tế đối với Trịnh Xuân Thanh khi quả bom chính trị do Thanh tạo ra đã phát nổ, đánh trúng vào người đứng đầu của đảng cầm quyền và hệ thống của nó một cách hiệu quả.

Thanh đang có nhiều cơ may thoát được vụ này cũng tại cái hệ thống chính trị độc tài đã tạo cơ hội cho những kẻ chốn chạy như Thanh dùng chính trị như là một phương tiện hữu hiệu cho hành trình đào tẩu.






( Từ www.danluan.org )
































 
 
 
 

dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
Re:< ĐỌC CHƠI cho VUI - 21.09.2016 21:33:27
.
 
 
 
 
 
 
 
 




Thư đến ( Cựu Quan Lớn )





__________________________________________________ _________________







Thưa Quan Lớn.

Đang tạm yên ổn ở xứ người , mời quan ghé mắt đọc bài này :



< Theo FB Phạm Lê Vương Các


Vào khuya đêm 16/9, Bộ Công an đã ra quyết định truy nã đối với Trịnh Xuân Thanh. Nhiều tờ báo cho biết lệnh truy nã không chỉ được thực hiện trên toàn quốc mà còn "truy nã quốc tế".

Nói đến "truy nã quốc tế" nghe có vẻ nghê gớm, nhưng thật ra chả có quái gì nguy hiểm cho trường hợp của Thanh, vì Việt Nam làm gì có thẩm quyền phát lệnh truy nã quốc tế. Nó chẳng qua chỉ là một cái thông báo được chuyển tới một số quốc gia mà VN có ký kết tương trợ tư pháp, với nội dung đại loại như chúng tôi đang truy nã thằng Thanh, nó có ở trên đất nước của các bạn thì bắt giữ giùm chúng tôi. Việc ký kết tương trợ tư pháp của VN với các quốc gia khác về việc dẫn độ chỉ đếm trên đầu ngón tay. Chẳng ăn nhằm gì vì hầu hết các quốc gia văn minh không có ký kết tương trợ tư pháp về việc việc dẫn độ với VN.

Trong trường hợp của Thanh, thẩm quyền truy nã quốc tế sẽ thuộc về Tổ chức Cảnh sát Hình sự Quốc tế (Interpol). Nếu Interpol phát lệnh truy nã Thanh thì lúc này nó gần như có giá trị pháp lý toàn cầu vì tổ chức này có đến 190 quốc gia thành viên, nhưng nó cũng đòi hỏi một thủ tục nhiêu khê. Giả sử trong thời gian tới, Interpol ra quyết định truy nã Thanh thì cũng chưa đủ để bắt giữ Thanh dẫn giải về lại VN . Bởi lẽ Interpol không tham gia vào việc truy tìm và bắt giữ đối tượng, mà họ cũng chỉ phát đi thông báo là thành viên VN đang truy nã ông Thanh, các quốc gia thành viên nếu phát hiện ông Thanh đang ở trên quốc gia thì họ có nghĩa vụ bắt giữ ông Thanh giùm VN. Chỉ thế thôi!

Và ngay cả khi Thanh bị cảnh sát nước sở tại túm theo quyết định truy nã của Interpol hoặc yêu cầu từ chính quyền VN , không có nghĩa là Thanh bị dẫn giải về lại VN liền, mà cảnh sát sở tại sẽ tiến hành điều tra cáo buộc, sự truy nã có chính xác không và vụ việc có mang yếu tố chính trị hay không. Nếu Thanh không nhận tội cáo buộc từ nhà nước VN, mà phản bác lại cáo buộc mang tính chất chính trị thì cũng rất khó xử cho quốc gia đã túm được Thanh. Và trong trường hợp này Thanh hoàn toàn có quyền khởi kiện ra tòa án tại quốc gia sở tại để chống lại việc dẫn giải về lại VN. Yêu cầu dẫn giải Thanh là một quá trình không dễ nuốt, vì vụ việc của Thanh giờ đây đã mang yếu tố chính trị.

Như vậy, vấn đề Thanh có bị túm đem về VN hay không sẽ phụ thuộc hoàn toàn vào hệ thống pháp luật và chính trị ở quốc gia mà Thanh đang lưu trú, chứ cũng chẳng phải “truy nã quốc tế” gì nghe phát ớn.

Nhưng cũng không dễ dàng gì cho Thanh để thuyết phục chính phủ quốc gia sở tại tin rằng mình là một người đối kháng, bất đồng ly khai với hệ thống chính trị hiện hành của VN chứ không phải là người tham nhũng, sai phạm trong quản lý kinh tế như cáo buộc của nhà cầm quyền.

Vì vậy, để làm được điều này Thanh đang rất cần sự ủng hộ của người bất đồng, và người đấu tranh của Việt Nam. Nếu giới này mà quay lưng lại với Thanh, xem Thanh là “một kẻ tham nhũng hay một gã ngã ngựa vì đấu đá nội bộ chứ bất đồng chính trị con mẹ gì” thì coi như Thanh tiêu. Nhưng nếu giới này lên tiếng ủng hộ Thanh, tin tưởng Thanh là người đã quay đầu thật sự, đứng về phía Thanh thì Thanh hoàn toàn có thể tin tưởng vào tương lai của mình và gia đình sẽ được định cư ở một quốc gia khác. Giới này thông qua các tổ chức xã hội dân sự họ sẽ tác động đến chính phủ sở tại dưới nhiều hình thức khác nhau để ngăn chặn việc Thanh bị dẫn giải về lại VN.

Đây cũng là lý do để giải thích vì sao nhóm giải cứu cho Thanh đã liên hệ với Gió, nhờ Gió hỗ trợ. Đây là một chiến lược giải cứu đúng hướng. Gió đã đồng ý hợp tác và hỗ trợ Thanh rất tốt ở bước đầu. Nhưng để các tổ chức xã hội dân sự đồng ý hỗ trợ cứu nguy cho Thanh hay không là một việc khó, vì nó không mang tư cách cá nhân dễ ra quyết định một mình như Gió. Và tính chất chưa rõ ràng trong vụ việc của Thanh sẽ làm họ cân nhắc kỹ lưỡng.

Dù khó nhưng không có nghĩa là không làm được, nếu Thanh hiểu về cách vận hành của các tổ chức xã hội dân sự và tính cách của giới đấu tranh VN. Không khó để tìm kiếm được sự tin tưởng và ủng hộ của họ. Họ là những người đấu tranh cho một thể chế dân chủ và một xã hội tôn trọng quyền con người, trong đó bao gồm cả lòng khoan dung và sự tha thứ cho những ai biết quay đầu, không phải đẩy ai vào đường cùng của cuộc sống. Tôi tin họ sẽ hỗ trợThanh như Gió đã làm trong thời gian vừa qua.

Nếu Thanh đã thật sự quay đầu thì Thanh cần là ngay những việc sau đây:

1. Thanh không nên di chuyển từ quốc gia này đến quốc gia khác mà ở yên một chỗ giữ bình tĩnh và chủ động đối mặt với cáo buộc từ chính quyền Việt Nam. Trong bối cảnh này, Thanh càng trốn thì càng chết. Khi Thanh có dấu hiệu lẩn trốn mà bị cảnh sát nước sở tại bắt được sẽ vô cùng bất lợi cho Thanh. Thanh cần thuê ngay một luật sư chuyên về Luật quốc tế và Nhân quyền ở nước sở tại để tư vấn, và nhờ họ hỗ trợ làm ngay một hồ sơ giải trình, trong đó phủ nhận các cáo buộc từ chính phủ liên quan vấn đề tham nhũng và quản lý kinh tế. Cần chứng minh việc mình bị phát lệnh truy nã vì mình là một nhà ly khai với hệ thống chính trị và là nạn nhân của hành vi "thanh trừng chính trị". Sau đó gửi hồ sơ này đến Interpol và nhà chức trách của quốc gia sở tại. Khi làm điều này nó không chỉ chứng minh Thanh chỉ chạy trốn khỏi hệ thống chính trị và pháp luật của một quốc gia độc tài, chứ Thanh không trốn chạy trong một quốc gia dân chủ và pháp quyền, mà nó còn chứng minh rằng Thanh đã quay đầu thật sự, tự tin sẵn sàng một cuộc chiến pháp lý với chính quyền VN.

Nếu tình hình diễn biến xấu, vì quan hệ ngoại giao của nước sở tại với VN, Thanh đối diện với nguy cơ bị dẫn giải về VN, thì luật sư cần áp dụng pháp luật quốc tế để tìm kiếm giải pháp khác cho vấn đề của Thanh. Chẳng hạn nếu Thanh đang ở Châu Âu khởi kiện luôn ra Tòa án Nhân quyền Châu Âu để chống lại việc bị dẫn giải về lại VN vì lý do chính trị. Chưa bàn đến việc thắng thua, việc khởi kiện này sẽ làm gián đoạn và đình chỉ tạm thời việc dẫn giải Thanh, giúp Thanh có thêm thời gian vận động tìm kiếm sự ủng hộ.

2. Công bố hồ sơ này rộng rãi trên phương tiện truyền thông một cách danh chính ngôn thuận. Tự mình làm việc này chứ không nên qua trung gian, nhờ người khác kể lể câu chuyện thay cho mình như giai đoạn vừa qua. Giai đoạn chơi trò trốn tìm, giật gân đã kết thúc. Đây là giai đoạn cất tiếng nói chính thức để xóa tan sự nghi ngờ để tìm kiếm sự ủng hộ. Chủ động liên hệ với truyền thông quốc tế để làm việc này. Chứng tỏ mình là một người đã ly khai hoàn toàn khỏi hệ thống chính trị và đang đối đầu với nó.

3. Liên hệ với các tổ chức xã hội dân sự, tổ chức cộng đồng của người Việt nhờ họ giúp đỡ. Sự việc sẽ xoay đổi cục diện nếu các tổ chức này cùng với các đối tác của họ là các tổ chức phi chính phủ ra một thông cáo bày tỏ quan điểm về việc này theo chiều hướng có lợi cho Thanh. Họ sẽ tác động dưới nhiều cách khác nhau để chống lại việc dẫn giải một cách hiệu quả.

Thanh còn may mắn hơn các quan chức khác có thể làm được điều này vì Thanh không có tên trong danh sách sổ đen là kẻ thù của xã hội dân sự. Cũng không có một báo cáo nào cho thấy trong quá trình nắm quyền Thanh đã có hành vi vi phạm nhân quyền và chà đạp nhân phẩm con người. Thanh cần phải tận dụng tối đa vào điều đó.

Thanh có lợi thế, vì đối với quốc gia dân chủ trên thế giới, đặc biệt là các quốc gia Châu Âu, họ khá “dị ứng” với thể chế chính trị của VN hiện nay. Thanh không cần thuyết phục họ hoàn toàn tin tưởng vào Thanh, Thanh chỉ phản bác cáo buộc để chính phủ sở tại thấy rằng cáo buộc từ chính quyền VN là “không rõ ràng” và có "động cơ chính trị" trong đó, thì pháp luật quốc gia tiên tiến theo nguyên tắc “thà bỏ sót còn hơn giết nhầm” sẽ được áp dụng cho Thanh.

Nếu đã quay đầu thật sự, thì Thanh sẽ tự ý thức “những gì thuộc về người dân cần trả cho người dân”. Nếu Thanh có tham nhũng thì tự khắc hãy trả lại số tiền đó cho người dân, thông qua các tổ chức xã hội dân sự, các tổ chức cộng đồng, để các tổ chức này thực hiện những việc phục vụ vì người dân và vì cộng đồng. Đây không phải là mua chuộc hay đổi chác, mà là một sự sòng phẳng "có qua, có lại", và cho họ thấy Thanh đang đứng về phía họ.

Qua sự việc của Thanh, nó như là một bài học đắt giá cho những ai đang cỗ vũ và duy trì một hệ thống chính trị độc tài. Nó chứng tỏ rằng, không một ai trong một thể chế như vậy được an toàn trước pháp luật ngay cả khi mình và gia đình qua nhiều thế hệ đã gắn chặt với nó và được nó che chở. Khi sa cơ lỡ vận mới cảm nhận và thấu hiểu giá trị của một thể chế dân chủ và pháp quyền là quan trọng như thế nào. Và nó cũng đưa ra một cảnh báo đối với những ai đang nắm quyền, nếu không muốn chừa đường thoát thân thì cứ tiếp tục làm kẻ thù của xã hội dân sự và chà đạp nhân quyền. 

























2. Bis - Face B







< Theo FB Phạm Lê Vương Các



Vào khuya đêm 16/9, Bộ Công an đã ra quyết định truy nã đối với Trịnh Xuân Thanh. Nhiều tờ báo cho biết lệnh truy nã không chỉ được thực hiện trên toàn quốc mà còn "truy nã quốc tế".

Nói đến "truy nã quốc tế" nghe có vẻ nghê gớm, nhưng thật ra chả có quái gì nguy hiểm cho trường hợp của Thanh, vì Việt Nam làm gì có thẩm quyền phát lệnh truy nã quốc tế. Nó chẳng qua chỉ là một cái thông báo được chuyển tới một số quốc gia mà VN có ký kết tương trợ tư pháp, với nội dung đại loại như chúng tôi đang truy nã thằng Thanh, nó có ở trên đất nước của các bạn thì bắt giữ giùm chúng tôi. Việc ký kết tương trợ tư pháp của VN với các quốc gia khác về việc dẫn độ chỉ đếm trên đầu ngón tay. Chẳng ăn nhằm gì vì hầu hết các quốc gia văn minh không có ký kết tương trợ tư pháp về việc việc dẫn độ với VN.

Trong trường hợp của Thanh, thẩm quyền truy nã quốc tế sẽ thuộc về Tổ chức Cảnh sát Hình sự Quốc tế (Interpol). Nếu Interpol phát lệnh truy nã Thanh thì lúc này nó gần như có giá trị pháp lý toàn cầu vì tổ chức này có đến 190 quốc gia thành viên, nhưng nó cũng đòi hỏi một thủ tục nhiêu khê. Giả sử trong thời gian tới, Interpol ra quyết định truy nã Thanh thì cũng chưa đủ để bắt giữ Thanh dẫn giải về lại VN . Bởi lẽ Interpol không tham gia vào việc truy tìm và bắt giữ đối tượng, mà họ cũng chỉ phát đi thông báo là thành viên VN đang truy nã ông Thanh, các quốc gia thành viên nếu phát hiện ông Thanh đang ở trên quốc gia thì họ có nghĩa vụ bắt giữ ông Thanh giùm VN. Chỉ thế thôi!

Và ngay cả khi Thanh bị cảnh sát nước sở tại túm theo quyết định truy nã của Interpol hoặc yêu cầu từ chính quyền VN , không có nghĩa là Thanh bị dẫn giải về lại VN liền, mà cảnh sát sở tại sẽ tiến hành điều tra cáo buộc, sự truy nã có chính xác không và vụ việc có mang yếu tố chính trị hay không. Nếu Thanh không nhận tội cáo buộc từ nhà nước VN, mà phản bác lại cáo buộc mang tính chất chính trị thì cũng rất khó xử cho quốc gia đã túm được Thanh. Và trong trường hợp này Thanh hoàn toàn có quyền khởi kiện ra tòa án tại quốc gia sở tại để chống lại việc dẫn giải về lại VN. Yêu cầu dẫn giải Thanh là một quá trình không dễ nuốt, vì vụ việc của Thanh giờ đây đã mang yếu tố chính trị.

Như vậy, vấn đề Thanh có bị túm đem về VN hay không sẽ phụ thuộc hoàn toàn vào hệ thống pháp luật và chính trị ở quốc gia mà Thanh đang lưu trú, chứ cũng chẳng phải “truy nã quốc tế” gì nghe phát ớn.

Nhưng cũng không dễ dàng gì cho Thanh để thuyết phục chính phủ quốc gia sở tại tin rằng mình là một người đối kháng, bất đồng ly khai với hệ thống chính trị hiện hành của VN chứ không phải là người tham nhũng, sai phạm trong quản lý kinh tế như cáo buộc của nhà cầm quyền.

Vì vậy, để làm được điều này Thanh đang rất cần sự ủng hộ của người bất đồng, và người đấu tranh của Việt Nam. Nếu giới này mà quay lưng lại với Thanh, xem Thanh là “một kẻ tham nhũng hay một gã ngã ngựa vì đấu đá nội bộ chứ bất đồng chính trị con mẹ gì” thì coi như Thanh tiêu. Nhưng nếu giới này lên tiếng ủng hộ Thanh, tin tưởng Thanh là người đã quay đầu thật sự, đứng về phía Thanh thì Thanh hoàn toàn có thể tin tưởng vào tương lai của mình và gia đình sẽ được định cư ở một quốc gia khác. Giới này thông qua các tổ chức xã hội dân sự họ sẽ tác động đến chính phủ sở tại dưới nhiều hình thức khác nhau để ngăn chặn việc Thanh bị dẫn giải về lại VN.

Đây cũng là lý do để giải thích vì sao nhóm giải cứu cho Thanh đã liên hệ với Gió, nhờ Gió hỗ trợ. Đây là một chiến lược giải cứu đúng hướng. Gió đã đồng ý hợp tác và hỗ trợ Thanh rất tốt ở bước đầu. Nhưng để các tổ chức xã hội dân sự đồng ý hỗ trợ cứu nguy cho Thanh hay không là một việc khó, vì nó không mang tư cách cá nhân dễ ra quyết định một mình như Gió. Và tính chất chưa rõ ràng trong vụ việc của Thanh sẽ làm họ cân nhắc kỹ lưỡng.

Dù khó nhưng không có nghĩa là không làm được, nếu Thanh hiểu về cách vận hành của các tổ chức xã hội dân sự và tính cách của giới đấu tranh VN. Không khó để tìm kiếm được sự tin tưởng và ủng hộ của họ. Họ là những người đấu tranh cho một thể chế dân chủ và một xã hội tôn trọng quyền con người, trong đó bao gồm cả lòng khoan dung và sự tha thứ cho những ai biết quay đầu, không phải đẩy ai vào đường cùng của cuộc sống. Tôi tin họ sẽ hỗ trợThanh như Gió đã làm trong thời gian vừa qua.

Nếu Thanh đã thật sự quay đầu thì Thanh cần là ngay những việc sau đây:

1. Thanh không nên di chuyển từ quốc gia này đến quốc gia khác mà ở yên một chỗ giữ bình tĩnh và chủ động đối mặt với cáo buộc từ chính quyền Việt Nam. Trong bối cảnh này, Thanh càng trốn thì càng chết. Khi Thanh có dấu hiệu lẩn trốn mà bị cảnh sát nước sở tại bắt được sẽ vô cùng bất lợi cho Thanh. Thanh cần thuê ngay một luật sư chuyên về Luật quốc tế và Nhân quyền ở nước sở tại để tư vấn, và nhờ họ hỗ trợ làm ngay một hồ sơ giải trình, trong đó phủ nhận các cáo buộc từ chính phủ liên quan vấn đề tham nhũng và quản lý kinh tế. Cần chứng minh việc mình bị phát lệnh truy nã vì mình là một nhà ly khai với hệ thống chính trị và là nạn nhân của hành vi "thanh trừng chính trị". Sau đó gửi hồ sơ này đến Interpol và nhà chức trách của quốc gia sở tại. Khi làm điều này nó không chỉ chứng minh Thanh chỉ chạy trốn khỏi hệ thống chính trị và pháp luật của một quốc gia độc tài, chứ Thanh không trốn chạy trong một quốc gia dân chủ và pháp quyền, mà nó còn chứng minh rằng Thanh đã quay đầu thật sự, tự tin sẵn sàng một cuộc chiến pháp lý với chính quyền VN.

Nếu tình hình diễn biến xấu, vì quan hệ ngoại giao của nước sở tại với VN, Thanh đối diện với nguy cơ bị dẫn giải về VN, thì luật sư cần áp dụng pháp luật quốc tế để tìm kiếm giải pháp khác cho vấn đề của Thanh. Chẳng hạn nếu Thanh đang ở Châu Âu khởi kiện luôn ra Tòa án Nhân quyền Châu Âu để chống lại việc bị dẫn giải về lại VN vì lý do chính trị. Chưa bàn đến việc thắng thua, việc khởi kiện này sẽ làm gián đoạn và đình chỉ tạm thời việc dẫn giải Thanh, giúp Thanh có thêm thời gian vận động tìm kiếm sự ủng hộ.

2. Công bố hồ sơ này rộng rãi trên phương tiện truyền thông một cách danh chính ngôn thuận. Tự mình làm việc này chứ không nên qua trung gian, nhờ người khác kể lể câu chuyện thay cho mình như giai đoạn vừa qua. Giai đoạn chơi trò trốn tìm, giật gân đã kết thúc. Đây là giai đoạn cất tiếng nói chính thức để xóa tan sự nghi ngờ để tìm kiếm sự ủng hộ. Chủ động liên hệ với truyền thông quốc tế để làm việc này. Chứng tỏ mình là một người đã ly khai hoàn toàn khỏi hệ thống chính trị và đang đối đầu với nó.

3. Liên hệ với các tổ chức xã hội dân sự, tổ chức cộng đồng của người Việt nhờ họ giúp đỡ. Sự việc sẽ xoay đổi cục diện nếu các tổ chức này cùng với các đối tác của họ là các tổ chức phi chính phủ ra một thông cáo bày tỏ quan điểm về việc này theo chiều hướng có lợi cho Thanh. Họ sẽ tác động dưới nhiều cách khác nhau để chống lại việc dẫn giải một cách hiệu quả.

Thanh còn may mắn hơn các quan chức khác có thể làm được điều này vì Thanh không có tên trong danh sách sổ đen là kẻ thù của xã hội dân sự. Cũng không có một báo cáo nào cho thấy trong quá trình nắm quyền Thanh đã có hành vi vi phạm nhân quyền và chà đạp nhân phẩm con người. Thanh cần phải tận dụng tối đa vào điều đó.

Thanh có lợi thế, vì đối với quốc gia dân chủ trên thế giới, đặc biệt là các quốc gia Châu Âu, họ khá “dị ứng” với thể chế chính trị của VN hiện nay. Thanh không cần thuyết phục họ hoàn toàn tin tưởng vào Thanh, Thanh chỉ phản bác cáo buộc để chính phủ sở tại thấy rằng cáo buộc từ chính quyền VN là “không rõ ràng” và có "động cơ chính trị" trong đó, thì pháp luật quốc gia tiên tiến theo nguyên tắc “thà bỏ sót còn hơn giết nhầm” sẽ được áp dụng cho Thanh.

Nếu đã quay đầu thật sự, thì Thanh sẽ tự ý thức “những gì thuộc về người dân cần trả cho người dân”. Nếu Thanh có tham nhũng thì tự khắc hãy trả lại số tiền đó cho người dân, thông qua các tổ chức xã hội dân sự, các tổ chức cộng đồng, để các tổ chức này thực hiện những việc phục vụ vì người dân và vì cộng đồng. Đây không phải là mua chuộc hay đổi chác, mà là một sự sòng phẳng "có qua, có lại", và cho họ thấy Thanh đang đứng về phía họ.

Qua sự việc của Thanh, nó như là một bài học đắt giá cho những ai đang cỗ vũ và duy trì một hệ thống chính trị độc tài. Nó chứng tỏ rằng, không một ai trong một thể chế như vậy được an toàn trước pháp luật ngay cả khi mình và gia đình qua nhiều thế hệ đã gắn chặt với nó và được nó che chở. Khi sa cơ lỡ vận mới cảm nhận và thấu hiểu giá trị của một thể chế dân chủ và pháp quyền là quan trọng như thế nào. Và nó cũng đưa ra một cảnh báo đối với những ai đang nắm quyền, nếu không muốn chừa đường thoát thân thì cứ tiếp tục làm kẻ thù của xã hội dân sự và chà đạp nhân quyền. 




---------------------------------------------------------------------------






Khi đang tình cờ và không tình cờ ngồi , mở máy chểm ch
 ở bàn giấy ở cái xứ nhung + lụa ấy - Tay , có lẽ đang cầm ly Huýt ky và phè phởn liếc mắt đọc để xem cái lũ báo chí bên nhà và lũ phản nghịch, phản động đang viết và đang nói gì về Quan, có lẽ đôi lúc Quan nhẩy nhõm người như vợ Quan lúc đang bị hành kinh và từ chối ân ái , ái ân với quan ? !




Quan cứ đọc nếu muốn biết cuộc đào thoát cuả Quan sẽ đi về đâu nhé Quan ?


Quan có biết Người Buôn Gió là AI ? Và đang nằm ở tổ chức nào không, Quan ? 


( Sau những lá thư gửi cho các '' đồng chí " của Quan và khi tẩu thoát với những tài liệu bí mật và số tài khoản mà Quan đã tính toán hơn thiệt t đám tổ chức đã giúp Quan trốn ra nước ngoài , có điều mà Quan không thể ngờ là câu núi này cao hơn núi nọ ).


Quan đọc đến bài của NBG ở đoạn phim bộ thứ 12. 13. 14 thì Quan thấy có điều gì ngộ nghĩnh và có vài kẻ hở như cách đào tẩu của Quan trên lộ trình từ A đến Z không hỡi ông Quan ?



Lý lịch của Quan và vợ con Quan đang nằm ở lòng bàn tay ai ?




Có lẽ Quan chưa nghĩ đến đâu , vì Quan đang bận tâm đến những trận tâm lý dàn cuộc của kẻ đang săn đuổi mình . Hắn - Kẻ mặt tròn ấy muốn gì khi lùng Quan ?



..

Quan thấy có gì khó hiểu không ở những câu viết ở trên ?


Dễ lắm như lúc Quan lật bàn tay và khá dễ như lúc Quan chạy đến cái ghế mà Quan đã chạm đít trước khi bị thanh trừng vì lý do cái bảng số xanh biến thành số trắng như ở sòng bạc .


Có lẽ là người học rộng và tài cao nên có thể là Quan đã biết trò chơi ở khẩu súng lục có 6 lỗ , người cá cuộc thách nhau từ 6 lỗ ấy chỉ có một viên đạn và họ quay quay , Quan đã thoát vì viên đạn ấy chưa tới số làm Quan bị bung óc . Và Quan thoát hiểm, trúng lớn .


NBG đang xoay nòng đạn ấy và đưa cho Quan khẩu súng .



Hãy cẩn thận , nhé Quan - Vận may là chỉ số 1 / 6 .



Chúng tôi biết đếm từ 1 đến tiếng thứ 6.


Và nếu cần, chúng tôi sẽ KIÊN NHẪN để đếm từ 1 đến 100, đến 1000 .


Chỉ cần là chúng tôi vẫn còn biết ĐẾM và chờ tiếng súng nổ để bộ óc cuả Quan tung tóe bằng mọi giá .








đăngsơn .fr





....


 
 
 
 

dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
Re:< ĐỌC CHƠI cho VUI - 23.09.2016 23:54:16
<
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 

** Giới hạn của sự Tử Tế


.

1.


Tử tế ở một giới hạn



Đứng ở ngã tư đường, đèn đỏ phía người đi bộ, đèn kia bật xanh ở đường xe chạy , hai chiếc xe trờ đến và ngừng hẳn lại nhường cho người đi bộ băng qua .

2 chiếc xe : một hiệu Kia , cái kia hiệu Huynh Đài ( Huynh Đệ ) Made in Đại Hàn.

Gật đầu để cám ơn , lòng chợt ngậm ngùi : - Không biết chừng nào mình thấy một chiếc xe hiệu Vinaauto ( made in Mít VN , nhà mình ) ?

Ở đây, hãng SamSung, hãng LG đang lấn chiếm thị trường đẩy các hãng Sony, Panasonic , Philips sang hàng thứ yếu .


Hãy để tôi nằm mơ từ vỉa hè ngày về Saigon và ngày về bên này :

Tôi mơ thấy mấy chiếc xe gắn máy, xe hơi, đài TV , đài phát thanh made in Mít kiểu quê tôi .

Tôi mơ thấy , thấy nhiều thứ lắm để con cháu mình còn có cái tự hào .


Nhặt tờ báo ở cái tiệm kia đọc :



















2.



Chẳng LẼ ?


Chẳng lẽ quê hương xứ sở của mình tồi tệ đến thế sao khi có hơn 15 ngàn tiến sĩ đầy địa vị ( Bao nhiêu % bằng giấy giả ? )

Chẳng lẽ quê hương của mình chỉ là sự đào thoát của chất Xám và tài sản từ tài khoản của quan lớn ?


Quê hương mình không cần 1 hoặc 1000 người viết báo kiểu Người Buôn Gió .

Người ta không thể cứ hớp gió mà sống !

Người ta không thể tự hào khi quê mình còn nằm lịm sát dưới đế giày tư bản đỏ giả vờ kiểu đẳng cấp .




Phải làm gì ?





đăng sơn.fr




ct.....



















------------------------------------------------------------------------------
 

dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
Re:< ĐỌC CHƠI cho VUI - 24.09.2016 00:03:07
 
 
 
 
... Made in .....
 
 
    _______________________________________________________________
 
 
 
 Như thường lệ, thằng bạn tôi lợi dụng lúc vắng khách, ngồi dựa lưng vào ghế da made in Italy, cầm ly Whisky made in  xứ da trắng , nó gách đôi  giầy lên mặt bàn giấy , ngó  bạn hắn :
 
 
- Bên nhà mày sao rồi há ?
 
 
( Chú thích nhỏ :  Tiếng Việt của nhà mình có nhiều nghĩa lắm <  Nhà tôi : Bà nhà, má sấp nhỏ nhà mình - < Nhà bạn : Quê hương bạn <  )
 
 
     Ở cái thằng bs chữa bệnh khùng này, tôi phải hiểu  ý cái NHÀ  của hắn là hỏi về quê tôi ...
 
 Tôi ú ớ khi vừa đọc xong mấy bản tin  thuộc loại tồi tệ nhất từ quê nhà mình ....
 
 Tôi sắp buồn rũ và bất chợt nhìn  cái đế giày của thằng da trắng , tóc vàng , thấy đôi giày hắn có đề chữ made in VN . Mừng húm, nói đại :
 
- Xứ tao bán giầy dép cho xứ mày .
 
Hắn hỉ hả :
 
- Tổng thống xứ tao bán chục chiếc Airbus cho xứ mày
 
 
 
-    !!!
 
    Đôi khi, sinh sống ở xứ người mà tức cái mình : Thực dân đế quốc coi dân da vàng như kiểu thuộc địa, cho dẫu là mình có cái bằng to gần bằng nó ..... Nó nói : Bằng này là made in Tây - Tây ký  !
 
 
 
 Merde  !
 
     Lắm khi muốn gâu gâu như chó sủa để khoe :
 
 - Quê tao có dòng Cửu Long hiền hoà để nuôi dân tao
 
 - Quê tao có vịnh Hạ Long đẹp lắm , có chùa Một Cột, có những bậc anh hùng đã đánh đưổi thực dân, chúng tao có .....  bây giờ chúng tao có nhiều chất xám , cộng hơn 15 ngàn tiến sĩ và nước tao sẽ trở thành cường quốc .
 
 
 - Thế ư ? Sao nghe tập đoàn SamSung nói là xứ mày chưa chế được con ốc đúng tiêu chuẩn cho  Sờ Mặt Phôn của họ ?
 
 
    - !!!
 
 
 - Thế à ! Sao nghe nói bên Nhật Bổn, ở cửa hàng họ treo bảng  ' Xin chớ ăn cắp ' bằng tiếng VN ?
 
 
 
-   !!!
 
 
    Thấy bạn mình gục mặt  lặng thinh,  thằng mắt xanh bỏ đôi chân xuống đất, đứng dậy ôm lấy đôi vai bạn Mít :
 
-  Tao .... tao xin lỗi mày  nha Mít ơi ! Xứ mày còn điêu đứng lắm . Ngày hôm kia , tao gặp đại quan nhà mày đang chực cái giấy Bác Sĩ , chờ tao ký khi trình luận án kiểu nuôi heo và làm mắm từ cá chết  ở Hà Tĩnh . Tao cho nó chờ .....
.
 
 
 Tức ói  máu  ! Buồn nôn , phải văng tục như kẻ thất học và du côn :
 
 
 - đm mày !
 
- Há , Đó là made in VN há mày ơi  ? !
 
 
 Ừ - Tao gật đầu, xứ tao khổ quá nên cứ ĐM - Đm Quan Quyền !
 
 
 
 
 
 
đăng sơn.fr
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.09.2016 00:39:35 bởi dang son >

dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
Re:< ĐỌC CHƠI cho VUI - 24.09.2016 00:43:24
 .
 
     .                    by  dang son.fr
 

 
 
 
Có Khi Muốn KHÓC.
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
____________________________________________________________________
 
 
 
 
 


'

Alain !


Je te jure que je te déteste pour la simple raison : J 'ai honte pour mon PAYS




Tu n 'as pas le droit d ' insulter mon pays . Non et NON .




Nous - Le petit peuple , tout petit, qu'est ce qu 'on peut faire ?




Non et Non , cher confrère .








( Alain !


Tôi thề với bạn là tôi ghét bạn vì lý do duy nhất : Tôi xấu hổ vì quê hương tôi .


Bạn không có quyền miệt thị quê tôi . Không và KHÔNG .


Chúng tôi, một dân tộc nhỏ bé, chúng tôi làm được gì ?



Không mà, đồng nghiệp ơi .



Warning :


Toi ! Le grand Français d ' un pays de Victor Hugo .

Toi - tu as Paris, Bordeaux , Lyon et... tu es grand ( Grand car tu as ton Chirac, Charles de Gaulle - Le mec qui a divisé mon pays - .

Et depuis , c'est le DRAME !


Et maintenant , tu ris jaune !


Moi ! Qu 'est ce que c 'est ?


J ' ai quitté là où j étais né avec mes larmes bien chaudes , j 'ai gouté ton hiver en marchant très vite et j 'ai du serrer les dents , j ' ai du garder un espoir de se venger .

Eh ! Oui !


Je sais que je te dois un esprit de démocratie , un mot de la LIBERTÉ



<

Bạn ! Hỡi người Pháp to lớn từ xứ sở của Victor Hugo .

Bạn - Bạn có Paris , Bordeaux , Lyon và bạn to lớn lắm ( Vì bạn có ông Chirac, ông Charles de Gaulle - Kẻ đã chia cắt đất nước của tôi -

Và từ đó , là THẢM CẢNH !

Và bây giờ, bạn đang cười mỉa !


Tôi ! Tôi là cái gì ?

Tôi đã phải rời nơi mình sinh ra với hàng lệ nóng , tôi đã nếm muà đông của bạn khi đi bộ rất nhanh và nghiến chặt hàm răng , tôi phải cố giữ nỗi hy vọng phục hận .


Vậy đó !

Tôi nợ bạn một ý nghĩa của sự dân chủ , một câu chữ của TỰ DO

..

Làm sao bạn da trắng hiểu được nỗi đau của kẻ lưu thân để nhận đại nơi xa lạ là một quê hương thứ hai ?


Ở bên này, con chúng tôi ra trường sau 6 năm đại học vẫn có khi thất nghiệp vì cái Họ Lê, họ Nguyễn ....


Xứ Pháp không là xứ của trái Táo Thiu và họ nhìn cái tên khi tuyển việc .

Hai con trai lớn hỏi cha :


- Có phải mang họ Nguyễn nhà mình là một cái tôi không ?


Tôi lặng lẽ lắc đầu, dấu nhẹm đi tiếng thở dài khi thấy 2 con trai ký những cái contrat ngắn hạn cho dầu chúng là Cổ Trắng và nói tiếng của Molière bằng chất giọng tây con ....



Thằng con to đầu , trêu cha nó :

- Hay là con về Việt Nam làm quan lớn há ba ơi ?


Không là KHÔNG .


Bên nhà có hơn 15000 quan giấy . Con về bên ấy làm gì ? Hay con trai sẽ trở thành một Trịnh Xuân Thanh và nhờ Người Buôn Gió giải cứu ?


Ở bên ấy, khi cha về vào tháng 5 nóng nực ấy, cha đã thấy hơn 50 TXT như thế . Chúng bảnh lắm ! Chúng đi xe xanh , xe đỏ và chúng ăn cao lâu và chẳng nhìn thấy bà cụ kia đang bán vé số ở vỉa hè chỗ cha ngồi viết .


Chúng không thấy đôi chân đất của thằng bé người Phan Rang với cơn nóng 38 độ đang nài nỉ để bán vài tờ vé số đẫm mồ hôi từ lòng bàn tay .


Các con về VN để làm gì ?


Để ghé cái phòng trà tên là WE và thảy ra 1 triệu bạc để nghe Tuấn Ngọc hát bài Ghen ư ? Hay là nghe Khánh Hà hát bài ' Giết em bằng khúc hát ngọt mềm ' ?


Ngoài cửa của WE ấy , cha đã nghe tiếng thở than của anh bảo vệ nói mình lãnh lương là 2 triệu đồng / tháng - Giá vé để chiêm ngưỡng KH & TN ấy đã là 1 triệu VNĐ ...


.

 




Alain, confrère et AMI .


Je t " écris ces mots avec mes larmes et les battements de mon coeur , si tu me crois : Je ne suis pas fier de mon passé  <  Un passé sans avenir si je refuge de partir ( On disait souvent : Partir pour revenir )

Revenir - Pourquoi FAIRE ?


Quand l 'avion quitte la piste , j 'ai mes larmes et je dois savoir comment et combien j'aime mon pays .


Non aux endroits avec les panneaux ' Interdit '

Interdit d ' écrire

Interdit de penser à la DÉMOCRACIE , et interdire de parler , de PENSER devant la pauvreté , la misère ....


Toi qui étais m 'accompagné tout au long des années en ce qui concerne la lutte contre l ' injustice et la pauvreté .... Ne me laisses pas tomber - J 'ai besoin de toi .















 



đăng sơn.fr 






<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.09.2016 03:59:43 bởi dang son >

dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
Re:< ĐỌC CHƠI cho VUI - 30.09.2016 01:21:24
.
 
 
 
 
 
 
 
 



Một số ngụy biện về quan hệ với Trung Quốc





< Theo FB Nguyễn Đình Cống




Vừa qua Câu lạc bộ đọc sách báo của chúng tôi mời được một diễn giả nói chuyện về tình hình thời sự. Ông MĐ là Tổng biên tập một tờ báo lớn, đại biểu HĐND thành phố, ứng cử và được bầu tại Phường chúng tôi. Việc ông dành thời gian gần 2 giờ để nói chuyện, đối với CLB là một vinh dự ít có. Ông nói về một số vấn đề thời sự trong nước và thế giới, trong đó điều làm tôi quan tâm nhất là quan hệ của VN với TQ. Theo ông MĐ, tuy rằng có một vài sự kiện ở biển Đông, nhưng quan hệ VN và TQ đang rất tốt đẹp, đặc biệt sau chuyến thăm TQ của TT Phúc. Ông cho rằng đường lối hòa bình mềm dẻo và tôn trọng Luật pháp quốc tế của Đàng ta là sáng suốt, phù hợp với tình hình quốc tế và truyền thống dân tộc. Ông viện dẫn các sự kiện lịch sử các đời vua của VN vẫn thần phục và triều cống Hoàng đế Tàu, mà sự kiện đáng chú ý là Quang Trung, sau khi đánh tan 20 vạn quân Thanh phải sang Bắc kinh xin thần phục vua Khang Hy (!) nhà Thanh, cho đó là tấm gương cần noi theo.

Đã lâu tôi không được nghe các buổi nói chuyện của các cán bộ tuyên giáo. Trước đây, mỗi lần được nghe như thế tôi chỉ tiếp thu một chiều, làm tôi phấn khởi, được biết thêm nhiều chuyện, được sáng mắt sáng lòng. Nay thì khác, tôi nghe để biết quan điểm của diễn giả và xem “sự ngụy biện” đến đâu.

Kết thúc trong tiếng vỗ tay hoan hô, ông MĐ tỏ ra thỏa mãn, nán lại gặp gỡ và trao đổi thêm với một vài người. Tôi cũng ở lại một chốc, được ông chào và hỏi: “Bác thấy tôi trình bày thế nào”. Tôi trả lời: “Anh nói hay, cung cấp được một số thông tin có giá trị, đa số bà con tham dự xem ra là thỏa mãn, riêng tôi thấy có vài chỗ anh chỉ mới đề cập đến một phần của sự thật bên ngoài, bỏ mất phần khác quan trọng hơn, riêng các lập luận, có hình thức chặt chẽ nhưng để ý ra thì thấy khoảng một phần ba là sai vì phạm vào lỗi ngụy biện, đặc biệt phần nói về quan hệ Việt Trung, về vua Quang Trung”. Đó là một nhận xét có tính phản biện mà diễn giả không mong đợi. Tôi chờ một câu trả lời đại khái như: “Xin cám ơn bác, xin bác chỉ cho biết những chỗ mà bác cho là phần quan trọng hơn, là sai vì ngụy biện”. Nhưng không! Ông ta phản ứng bằng cách chống chế. Tôi biết không thể tiếp tục trao đổi nên xin rút lui để ông đàm đạo với những người khác đang chờ đợi những ý kiến quý báu của ông.

Về quan hệ với TQ, xin vạch ra một số ngụy biện mà Tuyên huấn của Đảng vẫn dùng để lừa nhân dân, mà tiếc thay, một số người vẫn vui vẻ nghe theo (như tôi trước đây).

1-Nước ta bị thế kẹt là ở sát TQ, bị nó khống chế nhiều bề:

Giáp với TQ không phải chỉ có VN mà còn 13 nước khác như Mông Cổ, Bhutan, Nêpan, Takjikistan, Kazakstan, Nga, Myanmar, Ấn độ v.v. Trừ Nga và Ấn độ, các nước khác đều bé, thế mà họ có chịu khuất phục TQ như VN đâu. Đặc biệt như Bhutan, có biên giới khá dài với TQ mà không có quan hệ ngoại giao. Sự chịu khuất phục do nguyên nhân địa lý chỉ là một phần rất rất nhỏ. Nguyên nhân chính là do đường lối lãnh đạo. Nếu đổ cho nguyên nhân địa lý thì giải thích thế nào về các nước như Bhutan, Nêpan,Takjilistan...đều bé, TQ tuy có phá phách ít nhiều nhưng cơ bản không làm họ khuất phục. Ta giáp với TQ từ khi lập quốc đến giờ mà các đời vua phong kiến trước đây có chịu lép vế một bề như dưới thời CS hay không.

2- Nước ta và TQ cùng ý thức hệ cộng sản, cùng chung lý tưởng XHCN

Đây là lập luận ngụy biện xảo trá. Việc cùng ý thức hệ có phải là tiền định, là Trời bắt phải thế đâu. Đó là do con người lựa chọn. Từng đảng viên cộng sản khi vào Đảng thì có thề trung thành với Đảng nhưng dân tộc này có bao giờ thề lệ thuộc vào TQ đâu. Ừ, mà cùng ý thức hệ tốt đẹp thì cũng tạm được , nhưng ý thức hệ đó đã lạc hậu, đã thối rửa mất rồi thì đeo bám làm gì. Trước đây chúng ta theo Liên xô vì ý thức hệ, thế mà Liên xô sụp đổ rồi, trong lúc TQ cố dựa vào ý thức hệ để thôn tính VN thì vin vào nó mà làm gì ngoài sự lừa bịp những người nhẹ dạ cả tin. Mà hỏi xem, ngoài một số rất ít còn dựa vào ý thức hệ để trục lợi thì đại đa số dân VN có còn tin gì vào nó nữa đâu. Hơn nữa ĐCS TQ chỉ giữ lại cái tên và tổ chức chứ ý thức hệ CS cũng đã bị vứt bỏ từ lâu, chúng nó chỉ dùng để lừa bịp những người khờ dại trong và ngoài nước. Cũng vì ý thức hệ mà lãnh đạo ĐCS VN đã ký kết mật ước Thành Đô. Nhiều dư luận yêu cầu công khai minh bạch cho toàn dân biết nội dung, thế mà đến nay lãnh đạo ĐCS vẫn giấu kín.

3- Truyền thống tổ tiên vẫn thần phục Tàu

Đây là lối ngụy biện dùng một phần sự thật để che dấu bản chất. Tổ tiên chúng ta bên ngoài tỏ ra thần phục Tàu chứ chưa bao giờ chịu khuất phục (trừ bọn Ích Tăc, Chiêu Thống…). Như Nguyễn Trải đã viết : “ Như Đại Việt ta, vốn xưng nền văn hiến đã lâu. Núi sông bờ cõi đã riêng, phong tục Bắc Nam cũng khác. Trải mấy triều Đinh, Lê, Lý , Trần dựng nền độc lập. Cùng Hán, Đường, Tống, Nguyên hùng cứ một phương…” . Xét trong lịch sử, trừ thời nhà Hồ bị nhà Minh cướp nước (Gần đây vì họ Hồ chính sách nặng phiền, khiến trong nước lòng người oán giận. Quân Minh cuồng bạo thừa dịp hại dân. Đảng nịnh mưu gian rắp tâm bán nước… Tát cạn nước Đông hải khôn rửa sạch tanh hôi. Chẻ hết trúc Nam sơn không đủ ghi tội ác…), thì chưa thấy có triều đại nào chịu khuất phục TQ về mọi mặt một cách nhục nhã như bây giờ. Ngay như Quang Trung, ông cho người đóng thế mình sang bái phục Càn Long (không phải Khang Hy) chỉ là cái mẹo sau khi đã đánh tan 20 vạn quân của Tôn Sĩ Nghị. Đánh thắng rồi mới cầu hòa chứ không phải cúi đầu xin chỉ thị về mọi việc lúc chưa xẩy ra.

Việc nhất nhất thần phục Tàu Cộng đã được cài sẵn vào gène, vào máu của CSVN từ khi mới thành lập năm 1930 trên đất Tàu. Chẳng thế mà Trần Huy Liệu (người thay mặt Hồ Chí Minh vào Huế nhận sự thoái vị của Bảo Đại), vào khoảng năm 1949 có nói một câu nhận xét không tốt về Tàu (coi chừng kẻ thù truyền kiếp của dân tộc) thì bị thất sủng ngay. Năm 1954, Phạm Văn Đồng sau khi ký Hiệp định Genève đã khóc vì bị Chu Ân Lai ép buộc chia cắt đất nước đến vĩ tuyến 17. Năm 1958, được tin TQ muốn độc chiếm các đảo Hoàng Sa và Trường Sa thì Phạm Văn Đồng ký Công hàm công nhận ngay (ngoài ông Đồng ra hình như không có ai ủng hộ TQ nữa). Năm 1974 Hà nội giữ hoàn toàn im lăng để cho Trung cộng đánh chiếm Hoàng sa do VNCH quản lý. Năm 1988 Lê Đức Anh (bộ trưởng quốc phòng) ra lệnh cho các chiến sĩ đảo Gạc Ma không được chống cự lính Trung cộng, để toàn bộ 64 chiến sĩ bị sát hại, xác bị quăng xuống biển. Năm 1991 Nguyễn Văn Linh, Phạm Văn Đồng, Đỗ Mười sang Thành Đô (TQ không cho đến Bắc Kinh) cầu xin sự che chở và ký mật ước, cố xin gặp Đặng Tiểu Bình nhưng hắn không cho gặp. Năm 2000 Lê Khả Phiêu ký cho Tàu một số đất ở Thác Bản Giốc và Hữu nghị quan. Những chuyện như vậy liệu có bao giờ xấy ra trong lịch sử của tổ tiên. Thế mà ĐCS cứ đưa tổ tiên ra làm bình phong để che đậy.

4- Luận điệu gìn giữ hòa bình, tôn trọng luật pháp Quốc tế

Cứ mỗi lần TQ có hành động ngang ngược ở biển Đông thì phát ngôn của Bộ Ngoại giao VN lại tuyên bố: ”Phản đối, đòi tôn trọng chủ quyền, chủ trương giải quyết tranh chấp bằng hòa bình, thương lượng, tôn trọng luật pháp quốc tế, không liên kết với nước khác để chống nước thứ ba…”. Nghe quá hóa nhàm. Có những việc lớn, quan trọng mà sao chỉ có đại diện Bộ Ngoại giao, hoặc quá lắm là một cá nhân cấp cao nào đó phát biểu một cách dè dặt, Chính phủ, Quốc hội, Văn phòng Chủ tịch nước lặng im. Và dân quá bức xúc biểu tình phản đối thì bị đàn áp. Ừ thì tôn trọng hòa bình, ta không chủ động gây chiến, nhưng ai cấm những phát biểu mạnh mẽ phản đối của Chính phủ, sao lại cấm dân biểu tình, sao không dám kiện ra Tòa án quốc tế như Philippin. Luận điệu “mềm dẻo, hòa bình, tránh xung đột” chẳng qua để che giấu một tâm trạng hèn yếu, không dám tin vào dân, chỉ muốn thần phục để vinh thân phì gia.

5- Về kinh tế ta phụ thuộc vào Tàu quá nhiều, nếu ta có những đấu tranh mạnh mẽ để bảo vệ chủ quyền mà bị Tàu nổi giận cắt đứt mọi giao dịch thương mại thì ta lâm vào khủng hoảng lớn

Tôi gọi đây là luận điểm chứ không phải luận điệu vì xét ra có phần đúng. Nhưng có phải vì giao lưu hàng hóa mà để cho Tàu vào chiếm cứ các vị trí xung yếu của đất nước, để người Tàu tràn ngập các vùng quan trọng, để họ phá nát môi trường. Những nước như Mỹ, Đức, Nhật, Úc … họ có làm như thế đối với các nước khác đâu. Việc để kinh tế, thương mại, xây dựng của VN quá lệ thuộc vào Tàu , để cho Tàu thực hiện các dự án lớn làm hủy hoại môi trường là tội của những người lãnh đạo tham và ngu. Bây giờ đã lỡ ra rồi thì không phải cứ cố trượt dài trên con đường sai lầm mà phải tìm cách khắc phục. Tuy vậy việc ngừng giao lưu kinh tế với Tàu khi chúng ta có những đấu tranh mạnh mẽ để bào vệ chủ quyền cũng chỉ mới là suy đoán. Việc giao lưu là có lợi cho cả hai bên. Việc giao lưu với Tàu nếu bị giảm sút , trước mắt kinh tế Việt sẽ gặp khó khăn, đời sống của đân bị ảnh hưởng. Nhưng thử hỏi dân xem họ có vui lòng chấp nhận khó khăn trong thời gian ngắn để loại bỏ mọi xấu xa do Tàu mang đến. Tôi nghĩ rằng được giải thích đa số dân sẽ vui lòng. Hơn nữa dân ta có câu: “Trong cái khó ló cái khôn”. Trước đây vì nhầm lẫn mà ta ưu tiên thị trường TQ, nhưng nếu vì bảo vệ chủ quyền mà nó bị co lại thì các nhà doanh nghiệp Việt có đủ trí khôn để mở ra các nước khác, chứ làm sao chịu bó tay.

6- Nhận định

Tôi cho rằng những ngụy biện trên đây chỉ nhằm để duy trì chế độ độc tài đảng trị theo đường lối CS, đem nước ta phụ thuộc vào Tàu cộng. Muốn thoát khỏi sự lệ thuộc này trước hết phải thoát ra khỏi ý thức hệ CS, phải cải cách thể chế theo con đường dân chủ chân chính. Một ngày mà ĐCS VN còn kiên trì đường lối hiện hành thì dân Việt còn chịu cảnh lầm than và đất nước dần dần bị thôn tính.

Để kết thúc xin kể câu chuyện : Ngày xưa bên Tàu, nước Triệu (Thời U Mục Vương), nhờ có Lý Mục và Tư Mã Thượng là những người tài giỏi, yêu nước mà ngăn chặn được sự xâm lược của nước Tần. Thế nhưng vua Triệu tin dùng tên quan đứng đầu triều đình là Quách Khai, một kẻ tham lam. Gián điệp nước Tần đem biếu Quách khai một số lớn vàng bạc với yêu cầu vu cáo Lý Mục và Tư Mã thượng là bọn phản bội, chống lại nhà vua, để họ bị loại bỏ. Quách Khai nhận vàng bạc, thực hiện âm mưu, xui dục vua giết chết Lý Mục, đuổi được Tư Mã Thưọng. Kết quả quân Tần xâm chiếm nước Triệu một cách dễ dàng. Sau vụ này vua Tần nói : Ta chỉ bỏ ra ít vàng bạc mua được Quách Khai, dùng Khai để chiếm được Triệu, quá rẻ. Quách Khai hý hửng cho rằng đã lập công với Tần nhưng bị Tần đuổi đi, không dùng kẻ phản phúc. Quách Khai về quê, chở theo mấy xe vàng bạc. Giữa đường bị những người nghĩa khí giết hết cả nhà, lấy hết của cải.

Bình luận - Việc này đáng cho nhiều người Việt suy ngẫm. Nhưng những kẻ rắp tâm bán nước nghĩ rằng họ khôn hơn Quách Khai vì đã tuồn nhiều của cải và cho con cháu ra nước ngoài. Không đâu, chúng mày khôn, sẽ có người khôn hơn và trên hết, chúng mày đã gây ra nghiệp chướng, thế nào cũng chịu nghiệp báo. Hãy luôn nhớ rằng của cải do sức lao động và tài năng làm ra mới bền chặt, còn của phi nghĩa do gian lận, tham nhũng, tước đoạt thì chỉ làm giàu tạm thời, không đời chúng mày thì đời con, đời cháu cũng tiêu thành mây khói và chưa biết còn những thảm họa nào nữa.
 
 
 
 
 

dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
Re:< ĐỌC CHƠI cho VUI - 30.09.2016 03:23:33
.
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 

Chuyện Nhỏ <






-------------------------------------------------------



Gửi Anh !






Ai mà dè khi tôi viết nhăng viết cuội như thế mà tình cờ anh đọc và trả lời tôi .

Sau câu chào ở Blog và thư riêng , anh chào hỏi và anh thắc mắc với dấu hỏi ( ? ) : - Anh là Ai ?




Tôi thấy buồn cười . Chẳng lẽ tôi trả lời anh theo cái kiểu huề vốn ở Net - Nẹt - theo cái kiểu 100 trả lời như một : - Dạ á ! Tôi là tôi .




Anh đọc thì cứ đọc và cũng chẳng cần biết tôi là ai vì tôi không nổi tiếng và viết nhạc như anh hoặc chạy đào tẩu qua bên ấy như Gió .


Tôi giống anh mà thôi : Mũi tẹt, tóc hai màu và thấm .


Thấm khi nhìn và ngửi thấy mùi cống sau những trận mưa ở Phan Thiết - Bà Rịa hoặc Sài Gòn ở mùa lũ .


Thấm khi mở DL , mở mấy cái diễn đàn lá cải, nhìn video clip thấy cảnh lội nước và nghe mấy bài nhạc tải ở đó kiểu cà chớn chế nhạo để thấy sau cái buồn nực , buồn cười và đau lòng .


Anh là ai ? Và tôi là Ai ?



Chuyện nhỏ như con muối thôi mà anh !


Tôi rời cái thành phố hộp nóng ấy khi họ đổi tên là thành phố HCM và con đường Tự Do bị đổi là :

" Đồng Khởi đổi tên mất Tự Do
Công Lý như thế - phải không anh ?

Đôi dép râu đạp mất đời tuổi trẻ ... "



-----------------

Khi tôi rời cái thành phố bị đổi tên và họ ấy , có lẽ anh còn trẻ vì nhìn anh trên màn ảnh truyền hình, tôi thấy anh còn trẻ nhưng không ngu đần và tham quan như những quan đang làm lớn .



Anh à !


Xin đừng hỏi tôi là ai và đừng để tôi hỏi ngược lại Anh Là AI ?


Chúng ta chỉ là những sinh vật rất nhỏ bé khi chúng ta đối diện với thực tại , khi anh ra đứng ở bãi biển và anh nhìn thấy thảm trạng đang xảy ra ở quê mình và anh thao thức viết những bài về nhân quyền .


Ở nơi anh đứng và chứng kiến rất khác nơi nhung lụa mà tôi đang ở nhưng vẫn có một điểm CHUNG .


Anh à !


Khi anh định tâm để viết một bản nhạc tình buồn thì tâm trạng của anh ra sao ?

Khi anh chuyển hướng nghệ sĩ để tranh đấu cho cái quyền LÀM NGƯỜI , thì anh nghĩ gì , anh ?

Anh có viết giống như một Bob Dylan để phản kháng và tố giác những điều mà người ta không tiện nói ra để dành lại cái quyền suy nghĩ ?



Tôi không phải là anh , một người sống dưới một chế độ đầy lừa bịp và ảo vọng như họ đang dựng những khu phố đẳng cấp ấy bên quê nhà .


Khi trở về quê nhà, tôi chỉ là kẻ ngồi trong lòng chiếc Toyota có máy lạnh và êm ái , khi nghe nhạc tình và nhìn ra những mặt đường đầy bụi trên công trường chạy ra Cai Lậy, thấy dân chúng che nắng , bịt mặt với khẩu trang và giữa tiếng cô Vẹm TP đang gào thét, nhạc vặn nhỏ lại .


Nghe chú tài xế nói :


- Họ cố tình xây mặt đường cao hơn mặt bằng của nhà dân, của cửa hàng dân bán buôn để nước tràn vào nhà dân và họ thu mua ...



Tôi bán tín , bán nghi và chụp 10 tấm ảnh trong sự do dự . Chúng tôi đáp chuyến tàu đi Bến Tre , khi chụp ảnh dân tình ..

Nghe tiếng gọi ơi ới từ góc tay trái :

- Chú ơi ! Có ai , giới thiệu cho cô dâu này ở miền Tây hiền hoà nha chú ?



Rời Bến Tre, trở về Bà Rịa , cầm cái máy ảnh mà muốn khóc :


- Ông nhà báo ơi ! Có ai để mang em qua bển, chú ơi ? !




Tôi tắt máy ảnh , lắc đầu .


Quê mình tội đến thế sao ? Sao ai cũng muốn đi ra bển ? Bển không phải là nhà và quê mình . Bển cày có khi một ngày 12 tiếng đồng hồ . Bển có những sinh viên con ông này ông nọ vẫn đi rửa chén nhà hàng để có thêm tiền mua sách và trang trải học phí chờ ngày ra trường .


Bển ư ? Bển nào ?


Người ta là người da trắng và có khi vẫn ám ảnh với cuộc chiến tuyên truyền kiểu USA - VN .

..

Anh à !


Tôi mỏi mệt rồi , tôi ứ hự rồi khi đang nhìn thấy những đứa ra vẻ cổ trắng trí thức bên này đang làm anh hùng bàn phím và đang bàn ruồi chuyện chính trị, chính em ...



Tôi cảm thấy buồn nôn .




Ở lá thư sau, có lẽ tôi sẽ hỏi xin anh vài thứ thuốc chống NÔN ỌE .


Có thể nào không ?








đăng sơn.fr










ct... 


 
 
 
 
 

dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
Re:< ĐỌC CHƠI cho VUI - 03.10.2016 03:34:57
.
 
 
 
 
 
 

VIẾT -






Anh viết :


Theo FB Tuấn Khanh

"".... 




Trong nhiều ngày, tôi cố theo dõi xem báo chí sẽ viết gì về lần diễn đầu tiên của ca sĩ Khánh Ly ở Sài Gòn. Thế nhưng có một cái gì đó im lặng đến kỳ lạ sau ngày 18/9 đó – ngày mà ca sĩ Khánh Ly được phép hát ở ngay tại Sài Gòn, sau 41 năm đi xa khỏi quê hương của mình, và gần 5 năm đi loanh quanh nơi chốn cũ, ước rằng mình có thể cất lên tiếng hát nơi thành đô trong kỷ niệm.

Năm 2012, Khánh Ly từng nói với đài BBC rằng bà mơ được hát ở Việt Nam, ở Sài Gòn.

Thế nhưng thật lạ. Chỉ có một vài tờ báo điện tử xé rào viết về đêm diễn này, ít ỏi và nhạt nhẽo. Tôi cố công tìm hiểu, mới hay rằng ai đó trong Ban Tuyên giáo đã ra lệnh miệng, buộc các báo không được nói, bình luận, mô tả… nói chung là không được viết gì có lợi cho ca sĩ Khánh Ly trong đêm diễn này .

Nhưng điều đáng ngạc nhiên, là gần hết giới báo chí Việt Nam cũng đã ngoan ngoãn tuân lệnh. Thói quen chấp nhận sự kiểm duyệt gần nửa thế kỷ - tính từ sau tháng 4-1975 - khiến cái gọi là quyền lực thứ tư của một quốc gia đã biến thành một đám học trò nhỏ, chỉ còn biết giương mắt vô thanh nhìn đời. Cũng ngay trong thời gian đó, báo giới Việt Nam rầm rộ ra vẻ phẫn nộ, viết về chuyện những người bán vé số bị phạt tiền vì lỡ bán vé số ngoại tỉnh. Thế nhưng họ không nhận ra, hay không dám nhận ra rằng, cấm nói về một buổi diễn được phép, cũng không khác gì cấm bán vé số hợp pháp trên quê hương mình.

Tôi tự hỏi, không biết bà Khánh Ly có biết chuyện này hay không. Và nếu biết, bà sẽ nghĩ gì? Năm 2015, khi được hỏi rằng nếu không được hát ở Sài Gòn, bà có buồn không – Khánh Ly từng cười, lắc đầu, nói rằng “khán giả ở mọi nơi, em à”. Quả đúng là con người ở đâu cũng vậy, văn hóa ở đâu cũng vậy. Nhưng với người cộng sản với sự thù ghét tự do thâm căn cố đế trong tim họ, thì không phải ở đâu cũng vậy.

Kiểm duyệt Khánh Ly chỉ là câu chuyện nhỏ của những điều ngang trái vẫn hiện ra trên đất nước này, tựa lời nguyền Bloody Mary trong gương – như lời nhắc rằng cuộc sống bình yên chỉ là ảo tưởng, bởi địa ngục là một điều có thật.

Ít có ai nhận ra rằng kiểm duyệt trong đời sống xã hội chủ nghĩa đã quen thuộc, đã trở thành như máu thịt. Mỗi một người làm báo đều có sẳn một mạch máu hình thắt cổ chai từ trái tim đến não. Khó mà đếm được có bao nhiêu người sống bằng nghề viết đã bật ra một ý tưởng thơ mộng hay tự do từ trái tim, nhưng đã tự bóp chết nó khi được dẫn lên đến não. Và rồi con chữ hay ý nghĩa viết ra đã bị cắt mất, tật nguyền và nhạt nhẽo như chính cuộc đời của họ.

Mới đây, trong chuyện ngư dân bị Formosa xả độc tố làm biển chết, bà Cục trưởng Cục Việc làm (Bộ LĐ-TB-XH) Nguyễn Thị Hải Vân nói rằng không có gì phải ầm ĩ, vì ngư dân mất biển, nhưng “đi làm phu khuân vác thì tức là đã có việc làm”. Tự kiểm duyệt hiện thực, chỉ chừa lại phần tật nguyền trong suy nghĩ của mình, cũng là một nỗi đau không bờ bến đang ăn sâu trong lòng dân tộc này. Giống như ban Tuyên giáo, người đàn bà này cố che mắt mình, cố che mắt cả những người nghe bà nói, và chứng minh rằng thiếu nhân cách thì không sao, cũng vẫn có thể làm người.

Có lần, khi còn được ngồi cùng với nhạc sĩ Thanh Sơn, ông than thở rằng một bài hát của ông bị kiểm duyệt ở Sở văn hóa thông tin thành phố, chữ “phu quân” trong vần điệu một người nữ hát về chồng mình, bị bắt phải thay bằng chữ khác. “Họ nói ‘phu quân’ có thể ám chỉ đến lính VNCH”, nhạc sĩ Thanh Sơn kể. Tôi không biết về sau thì ông có phải cam lòng thay chữ ấy hay không, nhưng lúc đó, tôi chỉ có thể nói với ông rằng khi những người cộng sản kiểm duyệt, giống như họ tự đọc lời nguyền Bloody Mary, tự mở cửa địa ngục và chỉ còn nhìn thấy thế gian này bằng sự tăm tối trong trái tim họ, chứ không bằng ánh mắt con người.

Nhạc sĩ Trần Quang Lộc có lần kể rằng ông có bài hát về mẹ. Người mẹ đó ngồi trước biển nhớ con, mong con về. Ấy vậy mà ông từng bị chất vấn rằng có phải viết bài hát ấy có ý dành cho những người đi vượt biên hay không.

Kiểm duyệt như một con quái vật. Sự chịu đựng và cố vặn vẹo mình để có thể sống được trong thế giới kiểm duyệt, đã nuôi lớn con quái vật ấy. Hãy nhìn cách mà báo chí mô tả những tên công an khát máu đánh chết người trong đồn tạm giam, thường được mô tả bằng từ ngữ rất dè dặt và thân tình như “bị coi là làm chết người”, “bị coi là đã ép cung”… thậm chí mới đây, khi có đủ hình ảnh, âm thanh và giờ hành động của tay công an Bùi Xuân Hải ở phường 6 quận 3 đánh đập một người phụ nữ bán hàng rong ở Hồ Con Rùa, báo chí vẫn thêu hoa dệt gấm bằng cách gọi y là “người mặc đồ giống công an”.

Chẳng lẽ tất cả những người cầm bút, tất cả những con người được học tiếng Việt, tiếng Anh và sắp tới và tiếng Hán… không ai nhận ra rằng con quái vật kiểm duyệt suy nghĩ và hành động trong xã hội này đã lớn đến mức nào? Khó mà đong đo được, nhưng có thể nhìn thấy rõ nhất là con quái vật đó ăn tươi nuốt sống nhân cách và linh hồn của không ít người, khiến khi họ thể hiện đã có thể thấy ngay đó là những người Việt xã hội chủ nghĩa hèn hạ và vô liêm sỉ.

Khi một tay công an mặc thường phục, không xuất trình thẻ ngành, hành động như một tên đầu gấu ngõ chợ tấn công các phóng viên ở huyện Đông Anh, điều thấy được là toàn bộ hệ thống quyền lực thứ tư ở Việt Nam đã như hú lên những tiếng kêu đau thương cho số phận của mình, chứ không giống như sự phản ứng của một nền báo chí có đủ ý chí lẽ thường . Ngay cả khi Công an quận Tây Hồ nói ngược nói xuôi, bẻ cong cả không gian và thời gian mà không cần bất kỳ một chứng minh vật lý nào, báo chí Việt Nam cũng chỉ yếu ớt phản ứng và dè chừng. Chấp nhận kiểm duyệt thái độ sống bình thường và quen sợ hãi trong bầu không khí kiểm duyệt, đã làm nhu nhược trí thức Việt Nam và báo chí Việt Nam một cách quặn đau.

Ngày 27 tháng 9/2016, có hơn 500 người dân đi nộp đơn đòi công lý từ thiệt hại bởi nhà máy Formosa – một câu chuyện của công lý và sự thật rất đỗi bình thường trên đất nước này nhưng trong nhiều ngày liền, sự kiện lịch sử đó vẫn là một khoảng trống bao la trên các trang báo. Bạn hãy tự hỏi xem, một vài phóng viên bị đánh mà giới báo chí còn đau yếu như vậy, thì làm sao cái gọi là quyền lực thứ tư của Việt Nam có đủ sức mạnh và lòng tự trọng để nói về 500 đồng bào mình đang khắc khoải với tương lai?

Những điều bình thường và đúng với Hiến pháp Việt Nam, mà con người Việt Nam hôm nay vẫn không dám gọi đúng tên, mô tả đúng việc thì mai sau, tinh thần và nguyên khí của dân tộc trong chế độ này sẽ tật nguyền đến mức nào? Bao nhiêu con chữ của câu hỏi này, xin được đánh từng ấy tiếng vào tiếng trống Đăng Vân để kêu oan cho số phận của dân tộc này vậy.

Ngày 5/3/1969, để đòi chính quyền miền Nam Việt Nam phải bãi bỏ chính sách với kiểm duyệt xuất bản, đã có hơn 100 nhà văn, dịch thuật, biên khảo, phê bình… cùng ký tên, trong đó có phần ghi rằng “kinh nghiệm từ nhà nước Cộng sản Tiệp Khắc đã cho thấy rằng sự cấm đoán, bưng bít, không bao giờ giải quyết được một vấn đề, mà chỉ làm cho vấn để ấy trầm trọng thêm đến một mức độ tai hại nhất…” Bản đồng ký tên này, có Sơn Nam, Du Tử Lê, Vũ Hoàng Chương, Doãn Quốc Sỹ, Bình Nguyên Lộc, Duyên Anh, Cung Tiến...

Tôi đang tự hỏi – hay tự mình mơ - về một 100 nhà báo ăn lương nhà nước cùng ký tên để phản đối công an nói riêng, và chính quyền nói chung hành xử tàn bạo với nghề làm báo. Nhưng có lẽ đó chỉ là một giấc mơ để nhớ về quá khứ, nơi nhân dân bị xét là phải sống trong một chế độ đồi trụy và tay sai, nhưng chứng cứ cho thấy họ vẫn rất lành lặn về tinh thần và nhân cách.

Mọi thứ không đơn giản như bạn thấy. Hãy nhìn lại cách kiểm duyệt Khánh Ly, cách cấm bán vé số ngoại tỉnh, cách thay đổi và mài giũa chữ nghĩa để phục vụ… và cả những cách mà chúng ta quen dần giả lơ, từ chối sự thật, quen tự cắt gọt mình để nằm vừa trong sự chiếc quan tài kiểm duyệt mỗi ngày. Hãy nghĩ, cho bạn và chính con cái của bạn.

Chắc rồi có lúc bạn sẽ nhận ra, tôi hy vọng vậy. Chúng ta hay truyền thông trên đất nước này, cũng giống như những người bán vé số sợ hãi, chỉ còn quẩn quanh với niềm hy vọng nhỏ nhoi ở nơi mình đang sống, chứ không dám chạm vào hay cầm giữ một niềm hy vọng nào xa hơn lằn ranh mà người ta đã vạch sẳn cho mình. Trái tim cùa quyền lực thứ Tư thoi thóp đập trong một thân thể cường tráng. Trái tim đau bệnh, mòn mỏi bởi những lằn ranh. 















__________________________________________________ _______________________________








Anh Nhạc Sĩ !




Tôi nghĩ khi viết bài ở trên , có lẽ chỗ bà KL ấy và anh là chỗ thân tình ( Nhạc sĩ và Ca sĩ )


KL không phải là thần tượng của riêng tôi vì tôi biết rõ bà ta trước thời 1975 và cha tôi là một nhạc sĩ chơi nhạc ở phòng trà mang tên Tự Do ở con đường Tự Do mà nay là Đồng Khởi với bao chán chường .

Khi KL hát nhạc của TNS ở khuôn viên đại học thì cha tôi đã ngưỡng mộ khi chạy về nhà , gắn cuốn băng K7 và chum chủm nghe ngày, nghe đêm . Cha tôi nói : Nhạc Phản Chiến của TCS viết như Joan Baez *.



* - Joan Baez (née Joan Chandos Baez ; se prononce en français /ʒɔn bɛz/, en anglais /dʒoʊn baiɛz/) est une chanteuse américaine de musique folk, née à New York le 9 janvier 1941.

Joan Baez est l'une des voix des années 1960 et 1970. Cette soprano, souvent surnommée « la reine du folk », « la madone des pauvres gens », impose Bob Dylan et ses chansons au public américain ainsi qu'au monde entier. Elle chante des ballades anglo-irlandaises adaptées en folk américain au gospel. Son titre le plus connu en France est Here's to you, sorti en 1971. Très présente sur les scènes mondiales, elle participe à des événements musicaux tels le Festival de folk de Newport, le festival de Woodstock, ou encore le Live Aid de 1985.

Soucieuse de son rôle d'artiste engagée à délivrer un message de paix et de liberté, contre la guerre et l'injustice sociale, elle est notamment une amie et supportrice du pasteur Martin Luther King, elle multiplie les apparitions sur toute la planète. On peut citer les marches pour les droits civiques sur Washington, les manifestations antiségrégationnistes de l'Alabama, ou encore la visite de camp de prisonniers de guerre américains sous le feu des bombardements pendant la guerre du Viêt Nam.


.

...


.

Đọc, thấy anh nhắc đến sự Kiểm Duyệt, tôi phát xấu hổ < Nhất là khi anh viết câu Quyền Lực thứ Tư - Báo Chí -


Ngày xưa , ở báo Chính Luận có những trang báo đen ngòm vì sự kiểm duyệt khi chống tham nhũng .


Ngày xưa , lựu đạn cay ở bài hát của Bob Dylan và cô ca sĩ Mỹ về thăm HN và phản chiến .


Ngày xưa ....

Ngày 1 tháng 5 - 1975 khi dép râu và nón cối kéo xe tăng về SG , trước dinh Độc Lập , tắt cái đài phát thanh đang hát bài Nối Vòng Tay Lớn , cha tôi mắt bừng sáng , quay nhìn thằng con trai :

- Hòa bình rồi đó con trai - Ta sẽ yên lành .



Ngày xưa - 20 tháng 4 - 1975 . Phạm Duy đi với Duy Quang lại nhà cha tôi để vội vã lấy tranh cưa lọng mà cha con tôi đã hì hục ngày đêm với cái tên : Vinh Quang Bái Tổ Về Làng . Và 2 cha con họ lặn mắt , chạy đào tẩu như NVT , như NCK .



Nhục !


__________________________________________________ _____________




Ngày ấy . KL và những kẻ chạy nhanh hơn những con vịt .


Ngày ấy , dân bắt đầu nếm mùi CS và cha tôi biết mình bị LẦM .Và cha tôi lên tiếng chống họ . Họ mời cha vào văn phòng ủy ban nhân dân để ' Làm Việc '

Về nhà, cha thấm và mất đi sau 7 tháng nếm mùi hôi thối . Tôi được bầu làm tổ trưởng ban Văn Hóa của phường khóm và bị đi họp ngày đêm



< Ông bà , ba má tôi ơi !


Chúng , chúng ngồi chểm chệ , quấn thuốc rê và co chân trên ghế khi giản huấn :


Ngụy quân - Ngụy Quyền và cuộc chiến thắng chống Mỹ . Chúng - Con cháu của Bác đã giảng gì khi viết còn sai chính tả trên cái bảng đen ?


Kha kha !


Nản chí !

Tôi tìm cách khác để phải làm KHÁC chúng .


Chúng ta lệnh đi từng nhà để làm thống kê từng con gà, con heo nuổi kiểu '' Chi " của dân phố trong từn nhà . Nghe tiếng en ét , tiếng cục tác ở vài nhà, tôi lờ đi, đánh dấu con số 0 trên cái bảng thống kê bẩn nham nháp ấy .


Mỗi tuần ở tổ dân phố đều có buổi họp , nào là tổ phụ nữ , nào là tổ thanh niên xung phong .... Dân tổ lèo tèo đi họp vì chán ngấy và tôi bị khiển trách nặng nề .



Má tôi ơi !


Tổi nổi khùng lên, làm dữ :

- Bà con đừng giỡn mặt vói nhà nước nha bà con . Đừng thấy thằng này hiền và bao che bà con rồi dở chứng ha !



Thế là đâu vào đấy và tôi được yên thân còm, Ai nghe nhạc vàng , nhạc Ngụy cứ nghe, tôi bị ĐIẾC và chả tố ai theo chỉ thị của chúng .



...

Chúng là AI ?

Chúng mệnh danh là những kẻ thắng cuộc vì Mỹ bỏ rơi VNCH ?

Chúng nhố nhăng với cái đồng hồ 2 cửa sổ , với cái đài, với những bó rau muống bị rửa ở hầm cầu . Chúng nhe hàm răng cáu bẩn từ cái nồi ngồi trên cái cốc .


Thời đó, chúng chưa có danh từ Đại Gia như TXT , như lão Trọng Lú và chúng chưa có cơ hội chuyển tài khoản ra ngoại quốc như ngày nay .


Chúng chưa biết thanh trừng nhau ....



Chúng từ trong rừng ra như những con khỉ cụt đuôi . Chúng xám mặt , hoa mắt với cái thành phố vừa bị đổi tên .


Chúng sáng tác những cái tên bịa và không hiểu câu : Không có gì quý hơn độc lập tự do .


Chúng nhại lời lãnh tụ thân Tàu : Trồng cây và trồng NGƯỜI để người xuống hàng chó ngựa - XHCN

Chúng chưa hiểu thế nào là XHCN và chỉ như những con VẸT !



Bây giờ . 2015 - 2016 chúng hiện đại hơn khi mở cửa và nảy sinh ra những NTD . TĐQ và những thằng quan lớn như TXT và nảy sinh ra những kẻ như Gió .


Ôi !









Trở lại đề tài Quyền Lực thứ 4 của anh . Anh viết như thế , những quan lớn không hiểu đâu vì chúng đã mù lòa trước danh vọng và quyền lực khi đang vơ và vét . Vét cho sông cạn, núi mòn .



Ở Paris này, con quan lớn ( Con nhóc 21 tuổi ) vào của hàng Hermès , thẩy cái card Master để mua cái ví da giá 4.550 âu kim và híp mắy, con bé này ghi danh vào đại học và chẳng học cái chi !


Nó sẽ trở thành vị tiến sĩ thứ 15001 của quê mình và tiếp tay đào thoát tài sản cho cha mẹ nó .... 













2.

Mặt Trận <



__________________________________________________ __________




Cái tên Mặt Trận nghe nặng mùi khói súng bom đạn , phải không anh ?




Đây là mặt trận :



Sang USA, tôi đã gặp lại những tên hèn mang tên VỊT BẦU - Thấy chúng còng lưng trước những tưóng ta đã chạy như Vịt và xưng hô với nhau là Thầy, là đại ca với cái cúi đầu tôn nghiêm .


Kha Kha .


( Khi nào thì dân Việt mình học được 20 % tinh thần hiệp sĩ đạo của cân Nhật Bản ?


Hèn chi USA đã giết TT họ Ngô .


Hèn chi ...

Hèn chi bên này , người ta có cái tục lệ xúm xít trước mấy nhà hát để biểu tình chống văn công CS theo kiểu về hùa .

Cứ thấy ông hoàng nhạc Việt là nổi máu muốn dập .


Ai đã phong chức cho ĐVH ấy là ông HOÀNG ?


Báo nào ở SG phong thánh ?






Hắn chỉ như con chuột ngồi lẻ loi ở đêm nhạc do băng Asa tổ chức sinh nhật cho Phạm Khải Tuấn ( tác giả Trái tim bên lề )

Tội !


Chẳng thấy ai mời hắn lên hát nửa bài . Tôi thấy chỉ có Tuấn Vũ rời sân diễn xuống ôm hôn hắn !


Tội !


Thời ấy , Vẹm TP chưa mò sang Cali - Nếu không thì cũng ngồi một đống như hắn mà thôi .


Làm sao mà chen chân ? Làm sao mà ca ngợi những tiếng hát vẫn một lòng trung với đảng và bọn lạm quyền ?




Làm gì có quyền lực thứ 4 ở xứ mình, anh ?



Xin anh !

Tôi không nằm mơ .










đăng sơn.fr


 
 
 
 
 
 
 
 

dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
Re:< ĐỌC CHƠI cho VUI - 06.10.2016 03:42:01
.
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 

.. HIỂU <






__________________________________________________ ________________________________












Chúng ta luôn phải chọn bên để đứng. Đứng ở vị trí trung lập tức là giúp những kẻ mạnh, chứ không phải giúp những nạn nhân. Im lặng tức là khuyến khích những kẻ đàn áp, chứ không phải những người bị đàn áp.

— Elie Wiesel




__________________________________________________ ___________________________





Vấn Đề ?




Có những vấn đề mà chúng ta phải cần dùng đến chữ thời gian để hiểu chúng . Chúng nằm ở đâu ?
Chúng đã nằm gọn lõn ở cái vé của VN Air line . Chúng nằm khi đáp xuống phi trường Tân Sân Nhất khi nhìn và nghe một thằng cổ trắng mặc áo sơ mi trắng , xách cặp da màu đen và đang gân cổ biểu diễn cái quyền lực rất ' riêng tư ' của chính hắn :

- Đm ! Tụi mày không nghe lời tao, tao đuổi tụi mày !



À há . Tao là ai ? Và ' Tụi Mày là AI , ?

( Chúng tao là những kẻ đang nắm vận mệnh ở cái xứ nhược tiểu đang đua đòi tiến nhanh, tiến mạnh trên cõi này . Chúng tao là những kẻ đã lập ra những công ty, những công trình đẳng cấp để thế giới lác mắt . Chúng tao tạm quên 4 chữ vàng : XHCN để bằng và có khi vượt trội thiên hạ trên thế giới . Chúng tao san mặt bằng ở khu Nguyễn Huệ , ở công trường Mê Linh ngó ngang bờ sông để chúng mày sợ chơi ! )


Và chúng tao ngổn ngang đi từ con đường Đồng Khởi, vượt qua hè phố ra tòa nhà chọc trời khu Nguyễn Huệ để sửa soạn leo thang máy lên tầng thứ 51 - 52 có bầy con nít mặc áo đen , áo trắng sẵn sàng kính cẩn nghiêng mình chào đại gia , quan lớn ghé bến .
Chúng tao nghe lời chào của hàng hàng lớp lớp chiêu đãi viên phát âm tiếng Anh kiểu trọ trẹ : Welcome !


May thay, có một thằng quan nhớn dễ thương , trả lời bằng tiếng Việt nhà quê mình :
- Nói tiếng Việt đi - Tụi tôi là người Việt !


Mô Phật ! Lạy Chúa tôi ơi ! 


Nó - 49 tuổi , làm quan lớn và còn tự hào mình là VN ư ? Sao nó không bịa đại mình là Đại Hàn hay là ngưòi Nhật Bổn chứ ?
Cám ơn mày nha quan lớn .


Quán Cà phê Trung Nguyên của gã bác sĩ thất thời ấy cũng muốn cám ơn mày !

Mày ! Cái thằng phá sản, trốn chui , trốn nhủi ở bên Pháp , mày bỏ nhà cửa và vọ con về lập nghiệp và lấy lại quốc tịch VN . Mày vẫn còn chút liêm sĩ để khai báo với đám chiêu đãi viên ở khu phố mang tên ' đẳng cấp " là người Việt !
..


Tự nhiên cũng như tự dưng thấy mình ngưỡng mộ thằng quan lớn đã còn sót lại 45 % liêm sĩ khi nó thú thật :

- Đây là cái xứ trật tự trong sự hỗn loạn .


Thằng có ăn học thì phát biểu khác với tụi hạ lưu - Amen !
Và Amen bis .*

Có học để hiểu rõ là mình đang nghĩ gì và nói điều gi !

Ok !


Quan lớn sau bữa ăn, thấy có vẻ no bụng và hối hận vì đã xài phung phi bèn hạ giọng :
- Em đưa anh chị đến chùa Xá Lợi.


Ok - em !


Thấy gì ?




Vui quá là vZui !



Bên này là cổng chùa trang nghiêm nghi ngút nhang đèn, bên kia là mấy quán nhậu sáng trưng đèn với nhạc tếch nô đùng đùng .


Thấy thằng anh sáng đèn mắt như bộ đội dép râu về thành phố ngày 30 tháng tư nổ mắt , quan lớn khều nhè nhẹ :

- Kệ mẹ nó đi anh ơi !



Ừ em trai . Thì cứ kệ mẹ nó - chấm Com .



Kệ mẹ nó - Cái thành phố bầy nhầy ở khi mang tên Xóm Văn Hóa mà ai ai cũng xả rác ( Rác văn Hóa ) Rác ở chỗ con đường THĐ mà sáng sáng , các gã lái xe ôm vạch cu đứng đái trước nhà văn hóa và trưóc bảng bích chương có hình Bác !




Kệ bố nó

Và làm sao kệ mẹ cha mẹ nó khi ....


Khi ngồi ngất ngưỡng với đại gia ( Đa dại ) với Quan Lớn , từ khung cửa kính trong suốt, nhìn ra ngoài lề đường vẫn thấy những gánh hàng rong , những người đàn bà chất cái mâm trên chiếc xe gắn máy cũ mèm đi bán những gói xôi , những bánh trái giữa cơn nắng cháy da và bên kia đường là những tấm bảng quảng cáo của nhà hàng, gánh hát mang tên '' Không Tên '' đang quảng cáo Lệ Quyên - Quang Lê áo gấm bò về xứ ca hát ?


..............

Tôi không nghĩ là Chúa Phật còn đoái hoài đến một đất nước mang tên Việt Nam



Amen .

( Chúng ta sẽ làm gì khi Chúa Phật đang đi nghỉ mát ? )







đăng sơn.fr


















...




 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.10.2016 03:51:47 bởi dang son >

dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
Re:< ĐỌC CHƠI cho VUI - 07.10.2016 08:48:15
.
 
 
 

ĐỌC :




Không thấy mùi tử tế trong Huy Đức

Trần Hồng Tâm
Tác giả gửi tới Dân Luận



Khi cuốn sách Bên Thắng Cuộc tung ra thị trường, tôi cố tìm mua đọc liền một mạch. Tập 1 “Giải Phóng” không mấy hứng thú, chỉ kể lại những câu chuyện vượt biên mà ai cũng biết. Tập 2 “Quyền Bính” chứa đựng nhiều thông tin bị bưng bít trong nội bộ Đảng Cộng sản Việt Nam nên tôi đọc cẩn thận hơn. Nhất là những trận đánh một mất một còn giữa hai nguời vừa là đồng chí, vừa là anh em: Linh – Kiệt.

Ông Linh ra đòn, không trừ một thủ đoạn nào. Ông phao tin bà Cầm (vợ ông Kiệt) tham nhũng. Ông tố cáo ông Kiệt dùng tiền bạc nhà nước gây thanh danh cá nhân. Ông thao túng dư luận, vận động hậu trường, lôi kéo, bè phái để loại ông Kiệt ra khỏi ghế Thủ tướng. Hơn nữa, ông Linh còn dựng lên những vụ án cả chính trị lẫn kinh tế nhằm vặt lông bẻ cánh ông Kiệt. Kết quả là: Linh thắng, Kiệt thua. Cả miền Tây Nam bộ quê hương của ông Kiệt bị vò xé. Bộ trưởng, trợ lý, và người thân tín của ông Kiệt không lâm vòng lao lý thì cũng thân bại danh liệt.

Từ đó, tôi giành cho Huy Đức một sự tôn trọng đáng kể. Tôi xếp anh vào những tác giả viết thể loại không hư cấu (nonfiction) mà tôi đọc nhiều như chị Phạm Thị Hoài, Bùi Tín, Dương Thu Hương, hay Từ Huy.

Nhưng sự tôn trọng này cũng chẳng tày gang. Những ngày tiền Đại hội XII, càng đọc Huy Đức tôi càng thất vọng. Thất vọng toàn diện từ văn phong đến thái độ và đạo đức của người viết.

Trong bài Bộ Tứ, Huy Đức viết: “Tôi phải nói với các bạn "thích Mỹ" rằng, nếu giờ đây Hà Nội đối đầu với Bắc Kinh, "nhất biên đảo" với Washington, Obama sẽ cuống lên ngay vì... khó xử.”

Tại sao Obama phải “cuống lên”? Thiết tưởng, ai cũng nhận ra thông điệp của người Mỹ rằng: Mỹ tôn trọng thể chế chính trị của Việt Nam. Mỹ đã sẵn sàng cho một cuộc hợp tác chiến lược toàn diện. Mỹ làm tất cả để có thể trở lại Cam Ranh. Đại sứ Mỹ tại Hà Nội đã hơn một lần phát biểu: “Chúng ta hãy cho thế giới thấy rằng, cùng nhau, không có điều gì là không thể”.

Thoạt đầu tôi cho rằng Huy Đức đưa ra nhận định vội vàng và hơi ấu trĩ. Mãi sau này tôi mới nhận ra. Huy Đức không vội vàng, mà cũng chẳng ấu trĩ. Anh đã tính toán kỹ từng con chữ. Anh lợi dụng uy tín của mình trong bạn đọc để định hướng dư luận. Anh ngụy tạo ra thông tin “Mỹ cuống lên” để bao biện, bảo vệ, bao che cho đám giáo điều bảo thủ thân Tàu. Càng về sau, điều này càng được chứng minh.

Cũng trong bài Bộ Tứ, có hai nhân vật được Huy Đức nhắc đến: Nguyễn Phú Trọng và Nguyễn Tấn Dũng. Huy Đức tung hô ông Trọng là ngoại giao khôn ngoan và ca ngợi ông đến mức sống sượng.

Ngược lại, Huy Đức tấn công ông Dũng với thứ ngôn từ mang nặng tính phán xử của một vị quan tòa tỉnh lẻ áp đặt, thiên vị và chủ quan. Huy Đức gọi Nguyễn Tấn Dũng là “độc tài”, “cha truyền con nối”, và “ tên bạo chúa đã vơ vét cho đến khi thừa mứa.”

Nghe nói Huy Đức dọc ngang khắp nước Mỹ và hình như đã đặt chân tới Đai học Harvard. Hẳn Huy Đức hiểu. Người Mỹ tôn trọng tuyệt đối sự vô tội của một công dân cho đến khi tư pháp đưa ra những bằng chứng rành mạch.

“Độc tài”, “bạo chúa”, “vơ vét cho đến khi thừa mứa”, danh chính ngôn thuận, chỉ là những là những lời đồn thổi của những đấu thủ chính trị nhằm hạ gục ông Dũng, cũng như câu chuyện xưa ông Linh đã từng đo ván ông Kiệt.

Một người viết với tấm lòng tử tế, bất vụ lợi, không thể biến những lời đồn thổi vu vơ thành bản cáo trạng chết người.

Theo dõi những bài viết của Huy Đức, tôi nhận thấy khi uy tín của ông Dũng trong dân càng tăng, thì thái độ của Huy Đức càng trở nên hậm hực và hằn học. Sự hằn học của Huy Đức không dừng lại ở Nguyễn Tấn Dũng mà còn nhằm đến cả đời con của ông Dũng.

Không hiểu hai người này có thù oán gì nhau, nhưng người đọc lờ mờ nhận ra trong mỗi câu chữ của Huy Đức chứa đựng một mối thù truyền kiếp với Nguyễn Tấn Dũng.

Ai cũng biết guồng máy chính trị của Đảng Cộng sản Việt Nam hoạt động theo cơ chế: Cấp dưới phải phục tùng cấp trên. Cá nhân phải phục tùng tập thể. Nếu ông Dũng có mở toang cánh cửa cho Trung Quốc vào, mà ông Trọng, ông Sang, ông Huynh, lắc đầu, Bộ Chính trị lắc đầu thì ông Dũng có đến ba đầu sáu tay cũng không làm gì được.

Vậy, tại sao Huy Đức chỉ kết tội một mình ông Dũng. Huy Đức viết: “Trong hai nhiệm kỳ thủ tướng, Nguyễn Tấn Dũng đã mở toang cửa cho Trung quốc vào khai thác bô xít ở Tây nguyên? Đưa công nghệ luyện thép lò đứng đã bị truy đuổi ở Trung quốc vào Vũng Áng?’’

Nếu lỗi này do cá nhân ông Dũng gây ra, như Huy Đức buộc tội, ông Dũng giờ đã về vườn. Ông Trọng có toàn quyền đuổi cả hai công ty trên ra khỏi bờ cõi Việt Nam và lập tòa án công khai kết tội Nguyễn Tấn Dũng phản bội tổ quốc, cõng rắn cắn gà nhà, rước ma về giày mả tổ.

Tại sao lỗi của cá nhân ông Dũng mà Nguyễn Phú Trọng lại ra sức bao che cho Bauxite Tây Nguyên và Formosa Hà Tĩnh? Bạn đọc thấy ngay sự lươn lẹo của Huy Đức.

Ông Trọng giả mù không thấy cá chết trắng trời trắng đất trải dài 240 km bờ biển miền Trung. Ông giả điếc không nghe những tiếng than khóc của dân chài miền Trung. Ông vẫn đến thăm và ca ngợi Formosa Hà Tĩnh vào ngày 22/4/2016. Sao không thấy Huy Đức định hướng gì cho dư luận?

Ông Trọng lờ đi thảm họa Formosa lớn nhất trong lịch sử Việt Nam, ảnh hưởng sâu sắc, toàn diện và lâu dài lên cả đất nước, nhưng lại chúi mũi, trực tiếp, đôn đốc, chỉ đạo một việc cỏn con là truy nã Trịnh Xuân Thanh. Sao không thấy anh Huy Đức dậy bảo gì cho dư luận?

Khi Petro Times vừa đăng lại bài phỏng vấn Người Buôn Gió, Tổng Biên tập Như Thổ bị cách chức ngay lập tức chưa đầy 24 giờ sau. Trong khi, thảm họa Formosa Hà Tĩnh đã kéo dài hơn nửa năm, ông Trọng vẫn cấm cốc, liệt dây thần kinh phát âm, không nói lên lời.

Nếu ông Trọng muốn củng cố uy tín của Đảng, tại sao ông không giải quyết vụ Formosa Hà Tĩnh một cách minh bạch và hợp tình hợp lý? Hay ông chỉ là kẻ treo đầu dê bán thịt chó, mượn danh chống tham nhũng để thanh toán đấu thủ chính trị?

Chỉ bằng vài câu hỏi đơn giản, người ta thấy ngay động cơ của ông Trọng.

Huy Đức lại được đầu quân. Lần ra quân này, hình như anh tự tin hơn, phấn khởi hơn, đã nắm chắc phần thắng trong tay nên tỏ ra rất manh động.

Trước Đại hội XII, tôi đã “Chúc mừng anh Bên Thắng Cuộc”. Nay lại chúc mừng trước chiến thắng chống tham nhũng đang vang vọng toàn cầu. Càng đọc, càng không thấy mùi tử tế trong từng câu chữ của Huy Đức.




October 4, 2016
Trần Hồng Tâm





 
 
 
 
 
 
 
.
 

dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
Re:< ĐỌC CHƠI cho VUI - 07.10.2016 08:56:52
..
 
 
 
 
 
 
 
 












< VIẾT <


__________________________________________________ _____________________





Mở trang Web , thấy cái tựa bắt mắt là Mùi Tử Tế quá hấp dẫn và bắt mắt nên phải Đọc .



Thế nào là Mùi Tử Tế ? Có lẽ cái mùi ' tử tế " này phải có hương thơm như kiểu dạ tiệc với quần áo sang trọng ?

Đọc vài điều viết về ông nhà văn, nhà báo HĐ ấy , tôi đâm ra ngờ vực ở thiên chức của những kẻ làm báo ở một số bồi bút chẳng may có những cột xương sống quá dẻo như những tay đang cầm quyền bên quê nhà .

Mùi tử tế của chúng bc lên từ những cái bắt tay và vẻ mặt hồ hỡi sau khi ky xong những cái nghị định .

Mùi tử tế của chúng phát ra ngào ngạt để dấu nhẹm đi mùi tử khí lẫn mùi cá chết nơi chúng đang vơ + Vét . Để tránh mùi xú uế , chúng hẵn có nhiều cách như đeo khẩu trang chống ô nhiễm như dân lái xe đang đeo . Chúng có thể quay đi và bịt mũi nếu sợ tấm khẩu trang làm xấu mặt mày , khi đang mặc áo quan , đeo cà vạt ....




Chẳng ai còn lạ gì cái công thức lãnh đạo kiểu lèo lái xưa cũ ấy vì lịch sử là chuyện lập đi lập lại : Chia nhau những cái ghế quan trọng , nắm tay nhau đoàn kết để cùng có lợi và sau đó là bàn mưu kế để thanh trừng nhau .




( Để có thể làm dễ dàng những chuyện lách, lèo và lái ấy , phải vẫy tay gọi một số đầy tớ trí thức của nhân dân là dân làm báo , dúi vào tay vào miệng chúng một nắm bạc và dặn dò trên bàn tiệc : 


- Hãy tích cực hướng dẫn dư luận và đường lối của bác và đảng .


- Hãy tỏ ra là nhân dân và đảng chúng ta rất yêu quý hoà bình để giải quyết tất cả mọi chuyện với nước anh em TQ trên đường lối hoà bình .


- Hãy và ..... hãy ..... )






Sau những cái vân vân ấy là không khối gì thằng cong lưng múa bút .




Chúng viết nhanh, viết khỏe và viết mạnh vì biết rõ là thời gian không bao giờ chờ đợi chúng < Thời cơ và sự trục lợi của từng nhóm chỉ cho chúng vài cơ hội bằng vàng .




Chuyện mấy con cá chết sình là chuyện nhỏ vì thiếu dưỡng khí trong nước hoặc là bởi vì dân đi tắm biển đã tè bậy vào nước biển như lời vài vị quan đã tuyên bố . Chuyện bị ' ' Thôn Tính '' từ phương Bắc là chuyện đã biết, đã quen thuộc từ xưa kia rồi .




Chuyện bây giờ mới là đáng kể : Phải làm sao để cho dân chúng thấy nổ lực chống tham nhũng của chính quyền đang dâng cao và chứng tỏ được sự QUYẾT TÂM của đảng và nhà nước .




( Những thằng bồi bút vâng dạ và quay đi vì ngửi thấy mùi tử tế bốc lên ngào ngạt - Những thằng không biết ngửi mùi ân huệ tử tế ấy mà viết bài lếu láo phản động thì đi tù )






Kết quả :


Ngu dại và không thức thời thì chỉ việc đứng ủ rủ qua những song sắt và ngậm ngùi nhìn nước đang dâng lên ngập lụt các nẽo đường .




Phải chăng yêu nước là phải sắn quần, sắn áo lội nước ? Trong nước có đầy rác và xác cá ươn .




Người ta không bao giờ có thể sống ảo tưởng với những cái Mùi Tử Tế như thế mãi .
















đăng sơn.fr








...
 
 
 
 
 

dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
Re:< ĐỌC CHƠI cho VUI - 09.10.2016 01:46:00
.
 
 
 
 
 
 
 


Không chốn nương thân-







... " 


Chuyện là sau thời gian không có công việc, một người quen cho tôi thuê nhà mở hàng intenet tiền thuê trả sau. Nhưng lúc đó tôi không có tiền để mua dàn máy tính. Lúc vò đầu ngồi nghĩ cách xoay tiền, một người bạn mới quen gặp lần đầu thấy vậy nói.


- Đéo gì phải nghĩ, mấy chục triệu tí em đưa cho anh vay. Giờ cứ vui đi đã.


Lúc đứng dậy khỏi bàn nhậu, người đó đi ra ngân hàng rút 20 triệu đưa tôi. Cộng với 15 triệu vay của nhà vợ tôi cũng có được dàn vi tính cũ với 10 cái máy. Nhưng còn bàn ghế, còn vật dụng khác...đang lúc khó khăn thì thằng bạn thuở còn thanh niên ghé qua, nó cũng chả giàu có gì, rút phắt ra 5 triệu bảo ông cầm lấy, tôi cho ông gắng mà làm ăn. Phải nói thêm 2 thằng bạn này không hề quan tâm đến chính trị, chúng chỉ là người chăm chú làm ăn, có tiền thì đi làm từ thiện. Không phải thế lực thù địch nào, hiện cả hai vẫn sống ở Hà Nội trong cuộc sống mà chúng vẫn sống.


Hàng internet mở khá đông khách, bởi sự nhanh nhạy đón ý khách hàng và khiếu nói chuyện trên trời dưới biển của tôi. Khách luôn phải chờ nhau, trong lúc chờ họ nói chuyện với tôi cũng thích. Thậm chí có máy trống họ bảo cứ bật tính giờ, còn họ nói chuyện với tôi nốt câu chuyện.


Tôi chuyển nhà về đó ở, con tôi học trường mẫu giáo gần đó. Tôi nuôi một đôi gà chọi trống mái, tự mình hàn mấy cái giá sách. Có lẽ cuộc đời tôi đã an bình từ dạo đó. Sách, gà chọi, công việc tại chỗ, gia đình ở tại chỗ. Tất cả là những thứ dây neo đủ để cuộc đời tôi dù muốn bôn ba cũng khó mà dứt được dù chỉ một ngày. Thinh thoảng tôi có viết vài bài trên blog, nội dung bài viết lúc đó không có gì nặng nề lắm.Mức độ phê phán trong các bài viết của tôi hồi ấy có khi còn thua cả báo chí bây giờ.Có mấy bài bênh vực nhà thờ trong vụ cưỡng chế đất, mức độ bênh nhẹ nhàng kiểu thông cảm chia sẻ.


Bỗng nhiên một hôm người chủ nhà hớt hải đến, anh ta nói rằng công an bảo anh ta chỗ tôi là hang ổ phản động, nếu còn cho tôi ở thì sẽ bị tịch thu nhà. Tôi nói không có chuyện đó, làm sao mà tịch thu nhà cho thuê. Hai hôm sau người chủ nhà cho tôi xem tin nhắn điện thoại của ai đó nhắn anh ta. Nội dung đe dọa việc chứa chấp gia đình tôi sẽ khiến anh ta chịu hậu quả.


Tôi không muốn anh ta phải lo lắng, đêm đó tôi chuyển đồ về ở nhờ nhà vợ ở khu tập thể chật chội, cũ nát. Nắng nóng kinh người, mùa đông lạnh, mưa dột tứ tung.


Hàng intener thuê người trông,thời gian sau khách vắng dần, máy hỏng. Hai con gà chọi thì bị bắt trộm, sách mục nát. Tôi xin đi làm ở một công ty trong khi hàng internet thu nhập kém cỏi. Bỗng nhiên công an đến công ty hỏi giám đốc về phòng cháy chữa cháy, về thuế, về hợp đồng hỏi mãi hỏi mãi đến khi vợ chồng giám đốc trẻ lo lắng , hoảng hốt không hiểu chuyện gì. Khi mà sự hốt hoảng thành sợ hãi cao độ, công an mới hỏi họ về tôi. Lúc đó họ mới ngã người. Tuy nhiên họ là người can đảm, cả hai vợ chồng không vì thế mà cho tôi nghỉ việc. Nhưng tôi cũng không muốn làm khó họ. Tôi về nhà, lúc này hàng internet đã tan hoang, máy bán thanh lý không nôi, chỉ có nước đem cho.


Gia đình tôi trông chờ vào đồng lương ít ỏi của vợ. Chả hiểu sao vợ tôi tốt nghiệp đại học ngành tài chính loại tốt, đi làm ngân hàng bao lâu mà ngày lương chỉ thấy bằng người mới thử việc.


Hàng ngày tôi ở nhà đưa con đi học, chiều đón về, nấu cơm làm việc nhà. Tôi, một thằng đàn ông khỏe mạnh, đầy sức sống đã trở thành một người nội trợ đảm đang. Thời gian rảnh tôi đọc những cuốn sách của nhà xuất bản Sự Thật ngày trước và sách của nhà xuất bản Chính Trị Quốc Gia sau này. ( Khi khám nhà, cơ quan an ninh điều tra của bộ công an đã ngỡ ngàng khi thấy tôi đọc những cuốn đó ). Tôi tình cờ thấy những mâu thuẫn. Ví dụ sách của đại tướng Văn Tiến Dũng thì nói - Trung Quốc muốn xâm chiếm, thôn tính ta để làm bàn đạp tiến xuống phương Nam gây ảnh hưởng áp đặt các nước trong khối Đông Nam Á. Nhưng cuốn tài liệu bồi dưỡng đảng viên trẻ sau này thì lại nói - các thế lực thù địch Phương Tây âm mưu muốn biến Việt Nam thành con đê để ngăn chặn sự phát triển của Trung Quốc xuống phía Nam, bởi thế chúng luôn muốn ta ( Việt Nam ) mâu thuẫn với Trung Quốc ....


Tất nhiên thì ở thế hệ tôi, hình ảnh của Đại Tướng Văn Tiến Dũng và lời nói của ông đáng tin hơn mấy cuốn sách bồi dưỡng này nọ. Một thế hệ mà khi biết chữ lần đầu đọc những câu chuyện về bọn Hán gian,bọn bành trướng bá quyền Bắc Kinh, bọn giết đàn bà trẻ em 6 tỉnh biên giới rồi thả trôi sông Hồng để đe dọa dân Việt Nam....tất nhiên khó mà tin lời của cuốn tài liệu bồi dưỡng đảng viên trẻ hơn lời của một vị đại tướng.


Tôi lờ mờ hiểu ra, tại sao bao nhiêu năm sau này, đại tướng Văn Tiến Dũng hầu như chẳng bao giờ được truyền thông nhà nước này nhắc đến. Gần như ông bị quên lãng.


Quãng thời gian đó tôi nảy ra ý viết Đại Vệ Chí Dị, câu chuyện về nước Vệ, Tề thế nào thì bạn đọc đã hiểu, không cần nhắc ở đây.


Còn câu chuyện thực tế là tôi ăn bám vợ, nợ nần bạn bè, một năm không mua quần áo cho mình. Thứ mà tôi sắm cho mình Tết năm ấy là đôi giày giả da, đế nhựa giá 180 nghìn ở cái hàng giày vỉa hè phố Đặng Văn Ngữ. Một lần tôi viết bài cho báo Đẹp, bài báo nói về thú chơi mô hình máy bay. Nhuận bút được 1, 2 triệu ( giá như tôi chăm viết dạng ăn chơi thế này thu nhập cũng ổn), tôi đưa con tôi đến phố Tạ Hiện, vào cái hàng đặc sản mà khi xưa bố tôi đã cho tôi ăn phở xào vì bố tôi trúng mánh mua được cây bút Parker ngòi vàng. Hai bố con tôi ăn chim quay, thật ra tôi chỉ ăn đầu chim và chân chim, phần lại nhường con. Thằng bé trên đường về bỗng thốt.


- Hôm nay là ngày hạnh phúc của mình.


Tôi hỏi sao con nói thế, cậu bé trả lời.


- Vì ăn được món chim quay ngon nhất trên đời.


Tôi nghẹn ngào, có lẽ tôi không phải là người bố tốt.


Nhưng tôi còn có nhà vợ để ở nhờ, nhà vợ do ông vợ để lại. Ông vợ tôi là lão thành cách mạng tiền kháng chiến, ông về hưu với quân hàm đại tá. Có lẽ ngôi nhà tập thể cũ nát của vị lão thành cách mạng khó mà dọa thu hồi được. Nhờ thế dù lay lắt, nhưng tôi còn có chỗ dung thân. Đồng tiền có thể ít ỏi, nhưng có mái nhà trú thân rau cháo cũng qua bữa. Còn mái nhà để nương tựa, còn hy vọng kiếm tiền như các cụ nói an cư, lập nghiệp.


Đấy chỉ là một lần sạt nghiệp, một lần chạy trốn, một lần chuyển nhà. Vậy những gì hôm nay mà vợ chồng kỹ sư Nguyễn Văn Thạnh phải đối đầu còn khủng khiếp hơn câu chuyện của tôi nhiều lần. Đó mới là những gì ta trông thấy. Đi đến đâu cũng bị xua đuổi, từ chối. Thậm chí xe chở đồ đạc gia đình đi trên đường cũng bị chặn giữ, khám xét và mang về đồn công an. Có lẽ những chất liệu bi đát mà vợ chồng kỹ sư Nguyễn Văn Thạnh đang chịu ngày hôm nay còn nhiều hơn và bi kịch hơn những chất liệu đã làm nên những tiểu thuyết bất hủ, những thước phim kinh điển về sự trốn chạy như Không Chốn Nương Thân, Giờ thứ 25, Lối Thoát Cuối Cùng...và phim của người đạo diễn tài hoa Yilmaz Guney của Thổ Nhĩ Kỳ về sự trốn chạy.


Tôi căm phẫn khi đọc đoạn người vợ sống trong cảnh bị truy đuổi, phá hoại cuộc sống ở tác phẩm Lối Thoát Cuối Cùng của nhà văn người Rumani C.V Gheorghiu đã nhảy qua cửa sổ tự vẫn khi thấy công an hộ tịch đến gõ cửa đòi kiểm tra nhân khẩu.


Hôm nay tôi lạnh người khi theo dõi những sự kiện truy bức mà vợ chồng kỹ sư Nguyễn Văn Thạnh đã chịu đựng. Biết nói thế nào,tại tôi đọc quá nhiều thôi. Tôi đã thấy sự khác nhau giữa nhà xuất bản Sự Thật và nhà xuất bản Chính Trị Quốc Gia để lòng khuấy động phai viết gì đó như Đại Vệ Chí Dị. Còn hôm nay đọc thấy sự giống nhau tàn bạo , thâm độc của những gì vợ chồng kỹ sư Nguyễn Văn Thạnh gặp phải với những tác phẩm truy đuổi cách đây hơn nửa thế kỷ.


Tôi sẽ viết gì.? Khi tài năng của tôi có giới hạn. ''



Trích bài của Người Buôn Gió .


 
______________________________________________________________________________________________
 
 


Hãy để Gió cuốn đi .






Gửi Gió .



.. Tôi đã không mảy may biết em là AI !


Chỉ vì một hôm tình cờ đọc bài người kia tải bài ' Con Dê Tế Thần ' có tên em viết nên tôi đọc và đọc để biết Con DÊ ấy là ai và hắn đã làm cái gì để bị tế ?!



Tôi phải nói thật và huyệch toạc những điều tôi nghĩ về em sau 14 bài Con Dê Tế Thần- TXT - ấy :


- 1 - Nghĩ là em ăn tiền của tổ chức cứu con Dê bắc kỳ ấy .

- 2 - Nghĩ là em ăn đồng, chia đủ theo kiểu Giang Hồ . Tao chém , mày chém !

- 3. Nghĩ là em đang mưu tính chuyện Hậu Xét



Và tất cả 3 điều ấy chỉ là chuyện riêng của một người đọc và đọc rất Kỹ ...


Và tôi vào Blog của Em để đọc trong vòng 4 giờ để tìm hiểu và biết em là Ai ? - Gió ?


---------------------









Ngày hôm nọ, tình cờ trong cuộc nói chuyện ' nhảm ' về thời sự, có người anh lớn ở Hà Nội nhắc đến em, lúc em chưa qua xứ Đức .

Tôi hỏi thăm kiểu tò mò :

- Thằng bé ấy ra sao ? Nó là đầu gấu kiểu Hải Phòng ?

- Tùy ! Nó lễ độ phải phép với ngườì lễ độ khi ngồi ở quán cà phê .



Cà phê nơi HN có gì không phải phép và lễ độ - Em ?

2 -







Sau 4, 5 giờ ngồi đọc và ngấm nghĩ ở những chủ đề em Gió đã viết, anh để ý ở bài ' Hậu TXT có câu em khuyên hắn hãy ngồi yên kiểu Án Binh Bất Động và có đoạn viết nhắn là em coi hắn như Tri Kỷ .


Anh đau lòng và thấy TIẾC cho những công trình viết lách của em !


Tại sao em để một lỗ HỞ quá to lớn như thế chứ ?


Từ miền đất của bạo quyền, em đã chống chúng từ những bài viết mà bây giờ em lại gọi một thằng quan lớn đào thoát là Try Kỷ ? Và em ' có vẻ bênh vực hắn ' ?





3.



Ngày mai kia - Thằng con của em lớn khôn ở xứ mang tên Dân Chủ . Nó - nếu biết rành Việt Ngữ < Ngày ấy , nếu em Gió đã xanh mồ , xanh cỏ < Lỡ chẳng may , nó gào lên để hỏi bố :

- Bố ơi ! Sao bố nỡ gọi một thằng quan liêu là ' tri kỷ ' ?






Linh hồn Gió, nếu còn lảng vảng ở cái xứ đã hết đọa dầy, hết chiến tranh, hết ô nhiễm sinh thái , hồn bố bay về giữa nhang khói sẽ trả lời ra sao ?

<




-Gió này !




Bây giờ em và anh ( chúng mình) còn sống sót . Anh mong em hãy cẩn thận khi quá đà say sưa VIẾT trong hoài bảo cách mạng . Chữ nghĩa phải là sự cân nhắc ( dẫu là viết khi cảm hứng thủy tirều lên đến cực độ - 1 ngàn DLV - 2000 Cam đang rình mò chúng ta ở hình ảnh khu đẳng cấm N G ở Sài Gòn đang ngập nước mưa và những bài nhạc rock giả dạng giọng thằng oắc con ĐVH châm biếm .. )

Kệ mẹ nó đi em !




......



Du đãng , cựu giang hồ như em , như anh - Chẳng là cái thá gì . Try Kỷ không phải là cái thằng đang trốn chui và nhây nhây kiểu chống án của em .

Hãy cẩn thận với danh từ TRI KỶ (- em trai - )

Tri Kỷ không mang tiền qua đầu tư địa ốc ở xứ Ngụy Quyền và lấy guốc tịch của cái xứ khỉ ho gà gáy .

Tri Kỷ không thể làm bẩn gót chân của một kẻ lãnh học bỗng đi học viết văn của cái xứ văn minh và dân quyền .

Hãy tập trung tinh thần để VIẾT đi em !





Viết và Viết tất cả bằng nỗi thiên tâm còn sót lại ở lương tri .














đăng sơn.fr

 
 
 
 
 
 
 
 
 
 

dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
Re:< ĐỌC CHƠI cho VUI - 13.10.2016 01:22:36
.


Tuấn Khanh viết :



.. " Buổi chiều tháng Tư, nhạc sĩ Bảo Chấn ngó mông lung ra con đường, chép miệng: “mới còn hẹn nhau ngồi cà phê, vậy mà chưa gặp, ảnh đã đi”.

Đó là khi ông hay tin nhạc sĩ Nguyễn Ánh 9 rời bỏ cuộc chơi trần gian. Tin loan đi, gõ cửa nhà từng người quen, như nhắc vòng quay của vũ trụ vừa điểm, vừa xướng tên một người. Sớm mai chớp mắt, bất ngờ thời gian sững lại, báo tin rằng giọng nói ấy, ngón đàn ấy nay đã là thiên thu.

Đã hơn 40 năm, kể từ cuộc hợp tan định mệnh của hàng triệu người. Rất nhiều danh tài văn nghệ của Việt Nam đã ra đi. Nhà văn Thận Nhiên một buổi sáng ngồi nghe lại tiếng hát Duy Quang, bỗng giật mình kêu lên “ôi, có phải chúng ta đang sống với những người đã khuất. Âm nhạc, văn chương… rất nhiều thứ chung quanh chúng ta chỉ là những ký ức dội về”. Nghĩ cũng lạ lùng thật. Mới đây thôi, tiếng đàn của nhạc sĩ Nguyễn Ánh 9 còn vang trong chương trình riêng trên truyền hình, tiếng thở dài của ông về một nền văn nghệ thiếu chiều sâu đang còn gây tranh cãi, đột ngột giờ chỉ còn là kỷ niệm.

Giới văn nghệ hay ngồi lại với nhau, nói đùa rằng nếu có một thế giới khác để đến, nơi đó các gương mặt sáng chói của Việt Nam đang tập hợp đông đủ và vui vầy biết bao nhiêu. Trần gian hơn 40 năm, nơi hàng ghế đợi của nhà ga chờ những chuyến đi cuối của đời, mỗi ngày lại càng vắng thưa người, nhạt nhẽo hơn, cô đơn hơn. Có khi nào bạn tự hỏi nơi ấy neverland – vùng miên viễn – nơi có đủ Phạm Duy, Trịnh Công Sơn, Văn Cao, Lê Hựu Hà, Nguyễn Trung Cang, Hoàng Thi Thơ, Y Vân, Duy Khánh, Ngọc Lan, Duy Quang, Trần Thiện Thanh… họ đang làm gì? Ca hát, hay vẫn còn tiếc nuối cho những gì chưa làm được?

Vài năm trước, quán cà phê nhỏ trên đường Trần Quý Cáp (cũ), quận 3, nơi vẫn hay tề tựu những người quen thuộc như nhạc sĩ Hoàng Trang, Thanh Sơn, Mặc Thế Nhân, Hàn Châu, Tòng Sơn… nơi đó các cuộc chuyện trò luôn rôm rả về thời trai trẻ yêu đương và các ngã đường định mệnh lúc khói súng còn khét nồng trên quê hương. Những mái tóc bạc kề nhau, như vẫn còn đầy những khao khát. Ấy vậy mà nhanh quá. Từng người ra đi. Như những giòng sông nhỏ im lặng chảy dần về quy lộ.

Một ngày chợt vắng nhạc sĩ Thanh Sơn, rồi một ngày vắng cả nhạc sĩ Hoàng Trang. Chiếc bàn quen đột nhiên lặng lẽ, thưa dần. Những người quen ngại đến hơn vì sợ nhắc lại những khoảnh khắc còn nhìn nhau ngỡ như mới hôm qua ấy. Nhạc sĩ Mặc Thế Nhân gọi điện cho bạn bè, thở dài mỗi khi nghe tin nghe ai đó ra đi “lại thêm một người bỏ cuộc ha, không biết chừng nào tới tui”. Vuốt mái tóc bạc bồng bềnh, tác giả của Cho vừa lòng em, Tương tư 4… nhìn đăm chiêu vào ánh nắng hoàng hôn. Khó mà biết rằng ông đang phân vân tiếc nuối nơi chốn này hay mơ về một nơi sẽ đến, như câu thơ của Bùi Giáng.

Ngày sẽ hết tôi sẽ không ở lại 

Tôi sẽ đi và chưa biết đi đâu 

Có lần, sau khi dự đám tang của nhạc sĩ Hoàng Trang về, gia đình của ông gọi vào điện thoại, nói sao tôi viết vào sổ tang nghe sợ quá. Nội dung đó là vầy :”Hẹn chú bữa khác cà phê nhé, giữ trước giùm con một chỗ”. Hiền thê của nhạc sĩ Hoàng Trang nói bà lạnh sống lưng khi đọc lại, và nói tôi có muốn bà bỏ trang viết đó không. Tôi cười, sợ gì nữa, chúng ta? Thật ra, sớm hay muộn gì thì chúng ta, kẻ xấu người tốt gì rồi cũng về đến điểm hẹn. Hẹn với nhau trước để không phải lạc lối nhìn mặt những kẻ tệ hại lúc sinh thời, có phải là sẽ vui hơn? 

Sau năm 1975, đất nước được gọi là liền một dãi, nhưng những con người văn nghệ ở hai đầu nước Việt đứng nhìn nhau rất bỡ ngỡ, lạ lùng. Chia cắt lâu quá nên để hiểu được nhau, thấu được lòng nhau có khi mất cả hàng thập niên nữa. Với nhiều người từ miền Bắc, không phải dễ dàng nhận ra những câu thơ như trẻ con của Bùi Giáng là tuệ giác. Với nhiều người miền Nam, không phải nhanh mà cảm nhận được sự trằn trọc trong thơ Việt Phương về đồng hồ Liên Xô và mặt trăng Trung Quốc.

Sau năm 1975, không phải nhạc sĩ nào của miền Nam cũng bắt nhịp được lại với nghề nghiệp của mình suôn sẻ. Có những người ngần ngại với thời cuộc, có những người vấp phải những hàng rào ác cảm chính trị của một hệ thống cầm quyền mới… mà thậm chí gần 20 năm sau mới có thể viết ra thêm được một bài hát mới. Lại có những người ra đi tìm tự do, dù không vướng bận điều gì trong tâm cảm, nhưng lại không thể dựng lại nỗi hồn mình. Như trong bài Không tiếng, nhà thơ Mai Thảo từng thở dài.
Sớm ra đi sớm hoa không biết 

Đêm trở về đêm cành không hay 

Vầng trăng đôi lúc tìm ra dấu 

Nơi góc tường in cái bóng gầy. 

Vài năm trước khi ra đi, nhạc sĩ Lê Hựu Hà ngồi ở sân nhà, đàn và hát bài Ngỡ đâu tình đã quên mình, rồi cười nói rằng lâu lắm, ông mới thấy mình như sống lại với âm nhạc. Mất một khoảng thời gian dài, như một người dè dặt đặt chân xuống vùng đất mới, rất nhiều bài hát ông viết nửa chừng, hoặc viết xong cười buồn, vo lại ném đi. “Nghe đâu phải là anh”, nhạc sĩ Lê Hựu Hà nói, trong một buổi chiều nắng rực rỡ ấy.

Một bước ngoặt mới trong đời xuất hiện. Nhiều nhạc sĩ ở miền Nam nói mình sẽ cố gắng “hội nhập” một cuộc sống mới vậy. Họ đã thật sự cố gắng biết bao. Trịnh Công Sơn viết Em ở nông trường, em ra biên giới. Bảo Chấn viết Bài ca chưa viết hết lời. Quốc Dũng thì viết Quê hương, tình yêu, tuổi trẻ. Trần Thiện Thanh viết Chiếc áo Bà ba. Lê Hựu Hà viết Hát về cuộc sống hôm nay và ngày mai… thế nhưng việc nhích lại gần cuộc đời trước mặt, “hội nhập” đã từng rất đỗi nhiêu khê. Họ đến, có người được tạm lưu dung, có người bị xô ra một cách lạnh lùng.

Hơn 40 năm ấy, trong những bước mà con người cố “nhích lại gần nhau”, không phải ai cũng đã đi trọn được đời mình với dăm ba nốt nhạc. Văn nghệ miền Nam bị tước mất linh hồn tự do của mình đã mất nhiều ngày dừng chân trên vỉa hè nghe ngóng. Những ngày tháng ấy bolero còn bị coi là đứa con lạc loài của nhạc Việt, những quy luật không có văn bản chỉ cho phép 30% bài hát trước 75, và 70% bài hát thì phải là sáng tác mới. Nhân thân thì phải “cơ bản và rõ ràng” khi nộp đơn duyệt xin phát hành một CD. “Âm nhạc thôi mà”, nhạc sĩ Thanh Sơn từng lắc đầu, mệt mỏi nói, trong lúc sinh thời, những lúc nối lại sự nghiệp. Xấp bài hát mới của ông từng bị Phó Giám đốc Sở VHTT vứt qua một bên, xẳng giọng “sao cứ dùng lại bài vở của những loại người như vầy”. Nhạc sĩ Trịnh Công Sơn thì ngồi dưới gốc cây lớn ở sân Hội Âm nhạc TP, cứ trầm ngâm khi biết nguyện vọng tái bản toàn bộ Ca khúc Da vàng nhưng không được phản hồi, dù qua hai đời Bộ trưởng Văn hóa.
Cuộc sống rồi dần dần mở ra. Bất chấp những kẻ có quyền cứ cố đóng lại. Thời cuộc rồi cũng thay đổi, dù chậm chạp. Và những điều khó tin lại đến. Bolero giờ đây xuất trên cả trên sóng truyền hình toàn quốc. Phạm Duy hay Khánh Ly đã trở về và hát những bài trong tâm tưởng của người yêu nhạc. Mất non nửa thế kỷ, nhưng dẫu sao, có còn hơn không – có còn hơn không, Nguyễn Tất Nhiên từng mơ hồ tiên tri.

Người Đức có câu nói rất hay “Mỗi người già là một thư viện”. Khi một người già ra đi. Chúng ta lại mất một thư viện, mất một không gian vĩ đại bí mật, nếu chúng ta không được trao quyền thừa kế.

Hơn 40 năm, con người mãi miết chạy lại gần nhau, bất chấp chính trị, bất chấp rào cản về kẻ thắng người thua. Cuộc chạy khôn cùng và nhọc nhằn để nắm lấy bàn tay nhau, như để hoàn thiện bức tranh đất nước đã liền một dãi, im tiếng súng nhưng chưa bao giờ thật sự hoà bình. Nhiều thư viện quý giá của âm nhạc, văn chương… của nền văn hoá vàng son miền Nam vẫn phải đóng cửa, ngậm ngùi. Nhiều thư viện khép lại mà không có di cảo nào gửi lại được cho hậu thế.

Sau khi nhạc sĩ Nguyễn Anh 9 vẫy tay chào và lên chuyến tàu đi về phía neverland. Mọi thứ trống trãi nhắc chúng ta đã mất thật nhiều thời gian của nhau để hàn gắn vô vọng, để có thể cùng vinh danh những tinh hoa Việt bất phân đỏ vàng trên đất nước này. Thời gian thinh lặng với những tàng thư cô đơn một cách đáng buồn. Những tàng thư bị bao vây, giam cầm bởi tư duy cộng sản chiến thắng. Ký ức của thời hòa bình, sao vẫn đầy mất mát.

À không, trước khi ra đi, nhạc sĩ Nguyễn Ánh 9 có để lại lời nhắc. Rằng cuộc sống hôm nay âm nhạc đang nhạt nhẽo dần. Một nền văn nghệ người Việt đang hời hợt và sẽ dễ bị lãng quên. Một nền văn minh thế kỷ 20 của người Việt bị bóp, nặn thành quảng trường phục vụ tuyên truyền tư tưởng cộng sản. Lời nhắc để chúng ta không quá muộn màng và nhận ra khoảng trống vô cùng ấy. Những thư viện quý giá xưa cũ đã đóng cửa. Nhưng các thư viện mới thì chưa có, hoặc chỉ chứa toàn điều vô bổ. Non nửa thế kỷ, người Việt có còn dịp dừng lại để chiêm nghiệm về những gì đã mất, lặng nghe về một thời đã mất





( Lặng nghe thời gian đã mất )











 
 
 
 

dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
Re:< ĐỌC CHƠI cho VUI - 13.10.2016 01:26:31
.
 
 
 

Thư
Gửi Anh -



____________________________________________________




Đêm qua, sau khi đọc blog và thư cuả NBG, và có cái link chuyển đến bài viết mang tên ' Lặng nghe thời gian đã mất ' của anh .

Ngồi yên tĩnh đọc để hiểu tâm tình của anh - bỗng ngậm ngùi .


Mắt đọc lại dòng chữ :

" Hơn 40 năm, con người mãi miết chạy lại gần nhau, bất chấp chính trị, bất chấp rào cản về kẻ thắng người thua. Cuộc chạy khôn cùng và nhọc nhằn để nắm lấy bàn tay nhau, như để hoàn thiện bức tranh đất nước đã liền một dãi, im tiếng súng nhưng chưa bao giờ thật sự hoà bình. Nhiều thư viện quý giá của âm nhạc, văn chương… của nền văn hoá vàng son miền Nam vẫn phải đóng cửa, ngậm ngùi. Nhiều thư viện khép lại mà không có di cảo nào gửi lại được cho hậu thế ".


Tôi cố gắng không nghĩ đến chữ THẢM HỌA vì theo chiêu thức LẠC QUAN như đã học để không tự dìm mình xuống vực thẩm của ý nghĩ và không thể nào vươn lên .


Làm nào để vươn lên khi từ những đường dẫn vào You tube để thấy một hình ảnh , một trong những bài hát của hiện tượng Lệ Rơi và sau này là một Tùng Sơn với những chương trình thi ca hát kiểu Tìm Kiếm Tài Năng nhại lại của Âu Mỹ ?


Làm thế nào để vươn lên một tầm văn hóa và lợi dụng tầm văn hóa để cải thiện những tầm nhìn khi thấy trên những cái ghế Nóng ấy là những giám khảo loại Siêu Sao Thu Minh, Hoài Linh, Băng Kiều và một vài loại " nghệ sĩ " đã nhăn mặt nhưng vẫn phải đi theo một loại kịch bản để chấm giải theo cách gợi mồi và bán buôn khi chọn những điều quái dị và khả ố theo diện BỪA ?



Ở thời văn hóa giải trí trong dạng văn hóa rác - Người ta cần gì ? Và người ngồi nhìn để giải trí kiểu văn hóa rác cần gì sau những màn quảng cáo bán hàng ? 
Siêu sao miền bắc < Lệ Rơi và kiểu như Tòng Sơn cùng những cái link bám víu trình chiếu những cô hot girls cho chúng ta thấy và nhìn nhận được điều gì dưới một tiến độ tạm gọi là văn minh ?

( Chẳng lẽ chúng ta phải ngồi chịu trận xem những màn ở YT khi thấy , khi nghe Hot girl mặc máy ngắn , áo đỏ chửi thề tục tằn rất hạ đẳng để câu Like ở những tài khoản Rác Văn Hóa ? )




Đọc những gì anh viết , anh sẽ có bao nhiêu dấu Like ở Blog hoặc là ở FB của anh ?




Tôi nản chí và đang đặt lại vấn đề khi ngày hôm nọ đọc một bài thơ của một nhà thơ kiểu mới ở một diễn đàn học thức :



< Nguyên Văn :


'' ... 
Profile of a flea-market salesman:


bán chợ trời lâu năm,
chán ngấy,
mà cái mộng làm za(ng sỹ chưa thành,
vì ngày ngày phải bán chợ trời,
để nuôi con động vật hai vú,
...


uất lắm rồi !
đời trai chỉ có quanh quẩn mời chào,
mấy cái đồng nát, chai bể,
hay sao ???


có hôm,
chúng đến hàng mà lật cái này,
lục cái nọ,
sau rồi trả giá bèo mà còn chửi là,
mấy cái đồ thổ tả không ai cần,


giận quá nên gõ trên keyboard, 


chấm chấm,
muốn chửi cho chúng tan xác ra,
cho chúng lộn thổ,


nhưng viết như thế thì không chừng,
bị kéo tai, nắm cổ, đá đít ra khỏi diễn đàn thì sao!!!


nên chỉ chấm chấm thôi,


sau rồi, 
ngồi đuổi ruồi lâu quá,
ziết một vài câu không đầu, 
không đuôi,
tự thấy mình viết hay như zăng sỡi,


thích lắm,


rồi chúng lại đến,
nhòm ngó mấy món hàng ... thổ tả của mình,
mà không thèm trả giá,
giận qúa,
cho keyboard ăn ... đòn,
thế là cứ đếm đầu chúng mà cho xuống ... hàng !!!


đấy thế, 
chỉ có mình ta và trời mới biết mình muốn gì,
nhân gian kém cỏi lắm,
không đoán được đâu,


...




làm như thế lâu ngày cũng chán,
nên phát minh ra một thằng ngợm,
(đội mũ mặc áo giấy và băng cấp ... ma)


mà đi dậy thiên hạ ziết ... zăn,
dậy thiên hạ yêu ... nước!!!
dậy thiên hạ nhiều cái mất ... dậy!!!


thằng ngợm này cũng được việc ra phết,
thích thì mình (tự) khen,
hôm nào bực mình,
chửi cho nó một phát cho ra vẻ mình là ... thông thái,
rồi khai .. tử cho nó,


thế rồi ta lại khai sinh thằng khác,
chẳng ai đoán được, chẳng ai biết,
thế mói tài,






còn hôm nào, 
có hứng ...
viết chiện tình ... ứớt áo,
(ủa sao lại zăng lên ... áo ???)


một ... tay,


tại sao chỉ gõ keyboard một ... tay ???


một ... tay gõ keyboard mới bị ướt áo chứ,
còn không dễ dầu gì mà ... ướt áo!!!


( Tác giả HG - USA )

.



Thấy lạ và buồn cười như lúc xem Lệ Rơi và cái gả mới ra lò đang được nhiều dấu Like ấy và chợt lợm giọng như dân quê Hà Tĩnh bị bùa ô nhiễm Formosa .


Chẳng biết anh nghĩ sao - Riêng tôi , tôi thấy buồn cười cho kiểu chữ không có nghĩa như thế .
Đọc như lúc xem đại khái kiểu hề rẻ tiền từ cụm từ văn hóa của Dư Luận Viên , như đã có lần NBG Hiếu viết ở blog cho những dư luận viên loại hạ đẳng .


Chúng là ai ? Và chúng đã diễn đạt gì ở cụm chữ không đầu không đuôi ấy ? Chúng ăn bao nhiêu tiền của chế độ ấy sau bao nhiêu năm rình rập ?


...



Anh !



Đọc lại những gì anh đã viết lại thấy buồn .
Buồn vì sau 40 năm dưới một thể chế , có nhũng kẻ suốt đời không thể hiểu được thế nào là văn hóa để rác rưởi theo mùi cá chết nổi lềnh bềnh .



Cho đến khi nào, người ta mới hiểu được thế nào là tình người, tình văn hóa ở một nơi tạm gọi là đất lành chim đậu ?


( Có những loài chim lạc cánh và lạc hướng - Và vĩnh viễn là chúng không biết bay về đâu . Cả một khoảng trời đầy nhang khói và u ám trong một tâm tưởng có điều ô nhục như những gì đang thấy ở những kẻ còng lưng suốt đời chịu phận nô lệ tôi đòi )



Tội !




đăng sơn.fr















( )



 
 
 
 
 
 

dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
Re:< ĐỌC CHƠI cho VUI - 13.10.2016 23:13:54
....
 
 


10 hay là 100 ?

____________________________________________________

 
 
 

Chuyện nhỏ thôi khi vào lúc 12 giờ trưa, gần xong việc làm , anh gọi :

-  Đừng viết cay quá ! Chúng đang rình mò mình đó .
    - Chúng là ai, anh ?
 
- .. Là những Dư Luận Viên đang cài vào những diễn đàn ; Chúng đã đập em  .
 
 
 Và anh đọc lại câu thơ không giống khỉ, không giống ai :

  " ...làm như thế lâu ngày cũng chán,
nên phát minh ra một thằng ngợm,
(đội mũ mặc áo giấy và băng cấp ... ma)


mà đi dậy thiên hạ ziết ... zăn,
dậy thiên hạ yêu ... nước!!!
dậy thiên hạ nhiều cái mất ... dậy!!!... " 
 
 
 haha !  Vậy sao ?
 
    - Vậy thì phải nên viết sao , anh ?
 
- Thì chú mày viết kiểu  hiền hiền  như Tuấn Khanh được không ?
 
    
 
  - Em không phải là anh chàng ấy đang ở trong rọ của chúng . Em đang múa bút bên  xứ an lành mà .
 
- Chú mà  bò về bên ấy, bảo đảm là chúng sẽ tìm cách tóm chú . Đổi ngay cái IP đi, chú em !
 
-...  Ok - Anh yên tâm .

     Anh lải nhải thêm vài câu với thằng em rồi anh cúp máy . 
    Ngồi ngẫm nghĩ thấy teo teo như cái thời chạy như vịt để leo lên máy  bay , nhìn xuống dưới đất cứ sợ chúng đuổi theo kéo lại ! 
  
    Teo ! 
  
     Teo là phải rồi . Chúng nó đông quá ! Chúng đêm ngày rình rập  như kẻ thù phương Bắc đang lấn từng tấc đất . Chúng đã đẩy biết bao cảnh dân chài mất biển, mất sự sinh sống, như  những tế bào ung thư trên từng khúc cá, miếng thịt tren mâm cơm   . Chúng ra chỉ thị made in Phản Động .
 
 Chúng .....
Chúng như những dấu chấm, dấu phẩy đang tung hoành ở những chỉ số thu hoạch địa ốc bên USA khi tẩu tán tài sản  , khi đào thoát , khi đưa con cháu sang giả dạng học hành lấy bằng cấp ..
    Chúng mị và LỪA ở những chương trình văn hóa rác ... 
   Chúng ra thông báo về Việt Tân khủng bố - Chúng bắt giam những blogers đang tranh đấu cho quyền làm người và quyền SỐNG  . Chúng  nó như sâu đục khoét từng mảnh óc mang tên chất đen, chất xám .
 
 Chúng , có thể là những tên giả danh , giả dạng trí thức, trí ngủ và ru ngủ bằng những cung cách rẻ tiền của loại DLV  hạ đẳng và chúng là CHÚNG .
 
 Chúng có thể làm chúng ta teo và sợ hãi khôn lường khi chúng ta đang ở những xứ cơm no bò cưối . Chúng có thể nhào lặn vào tận cùng những thất vọng đau buồn của chúng ta sau khi chúng ta nhăn mặt trả thuế bên này .
 
 
 Chúng là AI ?
 
Chúng thấy ngứa mắt với những bài viết cuả những Blogers phản kháng . Chúng mất ăn , mất ngủ với tấm bảng viết : Chúng tôi muốn BIẾT - Và chúng tôi muốn nhân quyền .
 
 Chúng không cần biết thế nào là nhân quyền và dân quyền ở những cái ghế NÓNG  của chúng .
 Chúng như  những Trịnh Xuân Thanh  như con dê , như những động vật 2 chân và dấu nhẹm cái đuôi chồn  ! Chúng đuổi Mỹ và lại rước Mỹ về để trả giá . Chúng rước vị tổng thống Pháp sang và ghi cái bảng khỉ gió theo  ngôn từ của chúng . Chúng lẫn lộn với nước ngọt và nước biển từ miền thượng du .
 
 
 Chúng cần dùng những kẻ ghiền sự mê muội và chúng mặc nhiên thanh toán nhau và chúng  dùng những tay nhà báo kiểu cong lưng và hèn hạ để hòng  bưng bít .
 

Lời Kết :



_____________________________________________________________





Viết kiểu hiền hiền hay viết kiểu dữ dằn du côn không còn là điều quan trọng .



Viết kiểu như Bác ta ngày xưa viết ra vẻ : - Viết cho người mù đọc ( Ý nói là sự tỉnh thức )



A ha !
Phải rồi -

Có những kẻ mù lòa mà sáng ở tâm thức khi nhờ người sáng đọc giúp mình .

Nhưng ...

Có những kẻ sáng mắt vẫn muôn đời chịu cảnh mù loà .



Vậy thì sao ?






đăng sơn.fr





    
 
 
   
 
 
   
 
 
 
 
 
 

 
 
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.10.2016 01:00:38 bởi dang son >

dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
Re:< ĐỌC CHƠI cho VUI - 14.10.2016 02:46:00
.
 
 
 
 
 
N .






Làm thơ đi
Thơ tình biệt dạng - biệt ly
Viết văn đi
Viết những bức thư tình dài và oái oăm nhất thế kỷ
( Để có thể tạm quên quê hương đang đọa đày
Ở những chương trình nhại lại từ bên kia thế giới  )


Và thảm họa đang ập xuống nơi quê mẹ, quê cha
( Làm thơ như những tên vô loại cong xương sống )
Chúng sẽ vui mừng nhảy nhót như lúc mưa lũ tràn về khu phố
Chúng sẽ nhảy nhót và hát bài quang vinh để cúi đầu chịu nhục từ giặc nơi phương Bắc
Chúng sẽ có thêm hàng chục nhà máy để diệt cá nơi mình đang sinh sống )


Làm thơ tình, viết chuyện tình đi - Hỡi nhau ơi .






đăng sơn.fr
 
 
 
 
.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.10.2016 02:47:01 bởi dang son >

dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
Re:< ĐỌC CHƠI cho VUI - 14.10.2016 21:42:46
.
 
 
 
 
 
 
 


Những người còn rất trẻ ở Hồng Kông


< Mạnh Kim
Theo FB Mạnh Kim 





.

“Các người có thể xiềng xích tôi, các người có thể tra tấn tôi, các người thậm chí có thể tàn phá cơ thể này nhưng các người không bao giờ có thể cầm tù được tâm hồn tôi” – thay vì đọc lời tuyên thệ cho kỳ họp Hội đồng lập pháp Hong Kong (Legco), hôm nay, 12-10-2016, tân nghị viên Nathan Law Kwun-chung, 23 tuổi, đã phát biểu như vậy (dẫn lại lời Mahatma Gandhi). Nathan Law, một trong những thủ lĩnh Phong trào Dù Vàng 2014, từng là tổng thư ký Liên đoàn Sinh viên sau 79 ngày Hong Kong sục sôi với chiến dịch Dù Vàng. Cậu cũng là một trong 5 thủ lĩnh sinh viên ngồi trên bàn đàm phán mặt đối mặt với đại diện chính quyền Hong Kong. Tháng 4-2016, Nathan Law cùng một số bạn, trong đó có Joshua Wong Chi-fung (Hoàng Chi Phong) thành lập đảng Demosisto…

Vài phút trước tuyên bố đanh thép của Nathan Law, nghị viên trẻ Sixtus “Baggio” Leung Chung-hang, 30 tuổi, thành viên đảng Youngspiration, cũng gây sốc khi quấn băngrôn xanh ghi hàng chữ “Hong Kong không phải Trung Quốc”. Và thay vì nói “Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa”, Sixtus Leung nói “Cộng hòa Nhân dân Tàu Chệt” (tạm dịch từ chữ “Shina”, từ miệt thị Trung Quốc trong tiếng Nhật). Trong khi đó, tân nghị viên Yau Wai-ching, 25 tuổi, cũng thuộc đảng Youngspiration, nói rằng cô ủng hộ Hong Kong độc lập khỏi Trung Quốc và từ chối tuyên bố trung thành với Bắc Kinh. “Tôi, Yau Wai-ching, trang trọng thề rằng tôi sẽ trung thực và trung thành với tổ quốc Hong Kong và sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ và che chở cho những giá trị Hong Kong”. Được yêu cầu phải tuyên thệ đúng, Yau Wai-ching sửa lại rằng cô sẽ trung thành với “đặc khu Hong Kong thuộc Cộng hòa Nhân dân chó chết Tàu Chệt” (tạm dịch từ “People’s Re****ing of Shina”).






Eddie Chu Hoi-dick, 38 tuổi, một tân nghị viên khác, đọc đúng bản tuyên thệ nhưng ở phần cuối lại thêm câu: “Dân chủ và tự quyết. Chuyên chế sẽ chết!”. Eddie Chu không là gương mặt mới trong phong trào dân chủ Hong Kong. Năm 2006, anh từng tham gia chiến dịch cứu cầu tàu Star Ferry và sau đó là cầu tàu Queens trước nguy cơ hai di tích lịch sử này bị xóa xổ để làm đường. Chu, tốt nghiệp Đại học Trung Quốc Hong Kong (Chinese University of Hong Kong), từng là thông tín viên quốc tế của tờ Minh Báo, từng đến Pakistan, Afghanistan và Iran. Sau vụ cầu tàu Queens, Eddie Chu thực hiện một chiến dịch lớn hơn chống lại dự án đường xe lửa cao tốc xuyên biên giới với kế hoạch xóa sổ nhà ở của hơn 100 gia đình tại làng Tsoi Yuen ở Yuen Long…

Cần nhắc lại, cuộc bầu cử Legco (4-9-2016) thu hút hơn 2 triệu cử tri (chiếm gần 60% cử tri đăng ký) với sự tham gia nhiều đảng mới do các chính trị gia trẻ tuổi thành lập. Sonny Shiu-Hing Lo, giáo sư Viện giáo dục Hong Kong, tác giả quyển “Hong Kong’s Indigenous Democracy”, nói rằng, một chương mới đã mở ra cho chính trị Hong Kong khi ngày càng có nhiều thủ lĩnh trẻ mang khuynh hướng cấp tiến và chống đối mạnh mẽ sự lệ thuộc Trung Quốc. “Cuộc bầu cử này cho thấy một sự thay đổi thế hệ trong phong trào ủng hộ dân chủ” - Sonny Shiu-Hing Lo nói. “Không chỉ chiến thuật của thế hệ mới này là mới mẻ mà ý tưởng của họ cũng mới mẻ. Vì thế, có thể thấy Bắc Kinh sẽ phải nhức đầu. Bắc Kinh không thể áp dụng các chiến thuật cũ chẳng hạn đồng hóa để nói chuyện với thế hệ dân chủ mới này, bên trong cũng như bên ngoài Legco” - Sonny Shiu-Hing Lo nhận định tiếp.

Jason Ng, tác giả quyển “Umbrellas in Bloom”, dự báo sự xuất hiện của những cuộc trình diễn “pháo hoa chính trị”, khi mà những người trẻ tuổi có thiên hướng chính trị cao đã giành lấy tấm áo choàng từ những nhân vật dân chủ chính quy truyền thống được biết dưới cái tên “nhóm những nhà ủng hộ dân chủ” (pan-democrat – “phiếm dân chủ phái”). Cần nói thêm, nhóm “pan-democrat” là những nhà hoạt động thoát thai từ các phong trào thanh niên từ thập niên 1970. “Muốn hay không, “pan-democrat” cũng phải thấy rằng một sự chuyển giao thế hệ đang hình thành” - Jason Ng nói. Khác biệt giữa “pan-democrat” với những nhà dân chủ trẻ hiện nay là thế hệ trẻ sẵn sàng “chơi liều cao” và "đô mạnh", dám phá vỡ nguyên tắc truyền thống để đòi hỏi một nền dân chủ rộng mở hơn và đặc biệt phải độc lập với sự cai trị từ Bắc Kinh. Nếu cần đối đầu với bạo lực đàn áp từ Bắc Kinh, họ luôn sẵn sàng.

Họ đã thể hiện điều đó rồi, vào hôm nay, trong phiên tuyên thệ. Chưa bao giờ trong lịch sử Legco lại có một buổi tuyên thệ như thế!

(Shina viết theo kanji là 支那, có lẽ dịch là "Tàu Chệt"? Xin các vị giỏi tiếng Hoa và tiếng Nhật chỉ giúp)
La to “độc tài, độc tài”, các nghị viên trẻ Hong Kong đã làm náo động… Bắc Kinh sáng nay 



















------
 
 
 
 
 

dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
Re:< ĐỌC CHƠI cho VUI - 14.10.2016 21:47:15
.
 
 

Những Người Trẻ tại Việt Nam ?


__________________________________________________ ____



Đọc xong bản tin nói về những người trẻ bên xứ có người biết dẫn đầu để đứng lên tranh đấu đòi dân quyền, dân chủ trước áp lực của bọn bá quyền Phương Bắc, mình cảm phục và cảm thấy buồn . Buồn trong một chốc lát ủy mị .



--- 

Còn nhớ gần cuối tháng 5 , 2016 về quê nhà , giữa cơn nóng hừng hực ngoài phi trường Nội Bài, trong phái đoàn gồm 15 mạng, có 3 người trẻ nhắc chừng :

- Chú có định gặp gỡ họ không, chú ? Mình sắp xếp ...



Tôi lắc đầu, lục trong sac máy ảnh , mở cái bloc notes , xé trang ghi địa chỉ và số phone của một vài tay viết trẻ trong nhóm viết truyện ở Web VT .

Tôi đã đến với họ qua vài lời mời từ trung gian một diễn đàn nọ và thời gian độ 3 năm đã làm mình mở mắt để thấy họ đang nằm gọn trong chiều hướng thân Tàu, thuần TRUNG .


Họ là ai giữa lứa tuổi nhỏ nhất là 13 đến già nhất là 37 tuổi ? Và muốn gì , nghĩ gì với cái mộng làm Văn Học và tổng thể của 80 % nghiêng nặng về truyện Ngôn Tình và Kiếm Hiệp Tàu như những cái Webs đả sản sinh ra cách đọc và cách viết của họ ?


Khi hiện tượng Biển Đông đang rầm rộ , khi có những cảnh bạo động đã nổi lên của những tình hình đập phá và có lẫn lộn phe đảng của những tên đu đảng, đầu gấu nhào đến đập phá cướp bóc thì ở cái Web trẻ con ấy, có một kẻ trẻ tuổi - duy nhất nhắn tôi ở Web : " Chú hãy dùng ngòi bút sắt bén của chú để lên tiếng . "


Lên tiếng gì ở một chủ đề ' nhạy cảm ' mà những Amds đã thấm nhuần chủ nghĩa nằm trong rọ và ghi rõ ở bảng nội quy : - Những bài viết đụng chạm đến chính trị và bôi nhọ nhà nước sẽ bị xóa . Thành viên nào vi phạm sẽ bị xóa tên ... "




Chuyện không có gì mà khó hiểu khi ta lớn lên ở một hoàn cảnh giáo dục bị nhồi sọ từ trên đến dưới .


Viết và LÁCH là chuyện phải làm . Trong một câu chữ có hàm ý là một ngòi dẫn chất nổ . Thái độ phản kháng , cho dù đơn độc vẫn là phản kháng và tôi đủ sức để lách khi nhìn thấy và HIỂU họ .


Kết quả là họ thanh trừng tên tôi , để loại một mầm mống có thể gây NGUY CƠ CHIẾN TRANH !


( Cái thảm hại hơn là có một thành viên( nhà thơ ) ảo khác ở thế giới mệnh danh là Tự Do - Dân Quyền đã đăng ký cái tên ảo và vào cuộc chống phá, bôi nhọ tôi y như những thứ DLV )


Như vậy, khi về bên nhà sau bao năm xa cách , gặp một trong người trẻ tuổi ấy đang ở Hà Nội , ở Đồng Tháp hoặc ở Sài Gòn để làm gì ?

Có vô ích lắm không ?


.


Biết là thời gian không bao giờ chờ đọi mình, tôi dùng thời gian lúc thức dậy thật sớm, đẩy cửa khách sạn lết bộ qua những vỉa hè đã tỉnh thức và bắt đầu quần quật lao động . Những hàng bánh cuốn, những gánh xôi, gánh cháo và nhìn cảnh lam lũ khi tiếng động cơ của xe cộ vẫn còn tạm thưa thớt .


Đi ngang những cửa hàng cao cấp, thấy những khuôn mặt chưa tỉnh ngủ của những người gác gian ( Bảo Vệ ) mặc áo xanh .

Đi ngang một vỉa hè có bán cà phê, cháo lòng, kéo cái ghế đẩu, ngồi xuống nghe những tiếng chửi thề khá quen thuộc từ 37 năm trước ở SG :


- Đm nó! Đêm qua mưa lụt làm mình như con chuột cống - ĐM nó .

- **** bà nó ! Cái đất này sao mà nản quá !



Ừ - ĐM nó ! Ly cà phê sao đắng ngắt ! ĐM nó, ngó qua bên kia đường thấy cái biểu ngữ của XHCN mà muốn nổi cơn ĐM 


Một hai tiếng chửi thề đã làm mình phì cười mà không dám cười khi nhìn qua bên kia đường thấy vài em bé đeo cặp mặc áo trắng đứng đón xe buýt đi học .


Cô bán quán đeo khẩu trang có đôi mắt đẹp dưới cái nón lá không biết chửi thề . Cô nhẵn mặt gã đàn ông tóc hai màu sáng nào cũng ngồi nhìn thiên hạ .



Cô khều :


- Bác thấy gì lạ không , bác ? Ở đây, họ hay chửi thề và hay xả rác .


Chưa kịp trả lời cô hàng cà phê thì nghe cái " Bịch " . Bịch đó là bao rác của gã thanh niên sáng nào cũng ăn mặc bảnh bao vì là dân lầm nhà băng , gã có thói quen ăn xong, vo bao bì và ném ra giữa lộ như một bằng chứng văn hóa và văn minh loại XHCN .


. Nghĩ lại mà thấy gã này còn may mắn và mặt mày dày cui . Nếu gã mà ở bên xứ Nhật mà làm như thế, gã sẽ thấy người đi sau lưng cúi xuống nhặt rác và bỏ vào cái thùng rác kế bên .



Nghĩ lại mà buồn . Chẳng lẽ quê mình chỉ là như thế ? Chẳng lẽ quê mình chỉ nằm trong lời kể của những nạn nhân không đủ tiền chữa bệnh và phải trốn ra khỏi bệnh viện và chết để người nhà không tán gia bại sản ?


Chẳng lẽ xứ mình chỉ toàn là quan lớn uy quyền và tận trung với đảng , với những gì đang vơ vét ?


2.




Suy nghĩ làm gì cho nhức cái đầu ?


Suy nghĩ gì khi thấy cánh cửa kính của khách sạn mở ra : 2 em chân dài tới nách, tóc dài tới eo đang nhún nhẩy bước vào phòng tiếp tân với hai cái Alô - Alô .


6 phút sau, gã thương lái người TQ đẩy cửa vào và ôm eo hai em, khuất sau cánh cửa thang máy .



Thằng bé trai, mặt mày thư sinh người miền tây đang làm bồi khách sạn hỏi lão già :


- Chú ! Kể cho cháu nghe là SG từ trước 1975 và bây giờ khác nhau ra sao ? Chú ! Tại sao tụu Mỹ thả bom Hà Nội vào thời ấy, chú ?




Có những câu trả lời dành cho những người trẻ đang sẽ già dặn hơn, khi những ông quan đang làm giàu, đang bán đất vẫn quỳ mọp dưới thế lực quân miền Bắc bá quyền ấy .



Câu hỏi mới nhất ở đây :


- Cho đến khi nào , quê hương ta có được những người trẻ đang tranh đấu như bên Hồng Kông ?












đăng sơn.fr




dangsonfr.blogspot.com









 
 
 
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.10.2016 21:49:30 bởi dang son >

dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
Re:< ĐỌC CHƠI cho VUI - 23.10.2016 01:38:31
.
 
 
 
 
 
 
 
 
 



Chuyện ĐÉO và Đ .






----------------------------------------




****** Warning :




Chuyện cấm những Phó Thường Dân vào đọc .




-----






Gửi Em <


Đúng lẽ thường thì ít ai văng tục ở một cái Web đàng hoàng đứng đắn . Nhưng hôm nay , anh muốn phá lệ và văng tục hơn những kẻ vô học và hạ lưu không thể tưởng ...


Anh đọc lại câu Đá Bèo ( Đéo Bà ) ở cái thời xa xưa ấy và anh bỗng muốn văng tục . Văng hết cỡ .


Em có đủ can đảm đọc không để biết giữa Em và Anh - chúng mình đều là Phó thường dân và hạ cấp ? !



Chuyện gần cuối năm thì chỉ là những chuyện bình thường thôi mà , chuyện những cú điện thoại thăm hỏi anh em , bạn bè loanh quanh .


Chuyện ông anh nhà văn đã từ giã nơi chốn Thăng Long Hà Nội sau bao lần dở sống, dở chết với bao bích chương, biểu ngữ . Và hôm trưa qua, ở điện thoại, sau khi bàn bạc về những câu viết, những bài đọc ở Dân Luận và ở Blog viết của NBG , anh già nhỏ nhẹ khuyên bảo :


- Anh nghĩ là em nên lập một tài khoản ở FB để viết .



- .....




- Em có biết là mạng xã hội có sức mạnh ra sao không ?


- Hơ ! Chúng- phần đông láo lao láo lếu để tự SƯớNG vi Seo phi ?


- Thằng ngu như em đã LẦM to !



Anh nhỏ nhẹ dạy đời :


- Cỡ như NTD - NPT - thằng TXT , cậu Gió ấy và nhiều người đã tạo tài khoản ở FB theo chiều hướng của họ . Mình không nên đi ngược lại dòng nước . Em !




Là kẻ hơi hơi lãng mạn để siêu lòng ,tôi hỏi ông anh những thủ tục để tạo tài khoản ở Fb . Ông phá lên cười muốn rung máy nói :




- Haha . Tao nghĩ là chú mày đang đi lùi lại ở những năm chưa có Internet . Vậy mà chú mày cứ nghĩ ta là kẻ văn minh . Đéo mẹ ! Chú là đồ đỏm và ếch ngồi đáy giếng và hỡm hĩnh !


Ông anh chửi thề ỏm tỏi để mình thấy ông ấy là người thô bỉ !


Hứ !


<


Chuyện của NGÀY MAI .



Ngày mai là ngày nghỉ trong tuần của mình, tôi có thể rảnh rỗi từ khi thức dậy lúc 6 giờ sáng , bò vào văn phòng mở màn hình máy vi tính .


Nhìn những ký hiệu để tò mò , nhầy nhậy , ấn vào một cái nút có ký hiệu to đùng nổi tiếng là FB , và thử đăng ký với một cái tên ' dỏm ' vì Hèn , vì không muốn tìm bạn và GIAO LƯU kết 1000 bạn hữu và không muốn mất thì giờ , tôi phải làm gì ?



Tôi ( ứ ) thèm dấu LIKE kiểu kỳ cục lạ hiểm của người lỡ chạm mắt vào những bài viết kỳ quái của mình , tôi phải làm sao ? Có dấu No LIKE nào có vẻ chân thật không ?



--- Viết vừa xong hàng chữ trên, bỗng dưng muốn hạ đẳng tận cùng để văng tục như đêm khuya nào đó, tháng sáu , ngồi trong chiếc xe của hãng VinaSun và nghe cậu tài xế văng chữ Đan Mạch khi lái chở mình qua con đường Thống Nhất đầy ánh đèn hoa gi
ăng : ' Đm ! Tụi nó chỉ như những CON KHỈ nhảy cỡn ! '


Nghe chữ ĐM - nhìn ra trời mưa lũ . Sót sa tận nơi, tận bến .

Th
èm mở cửa xe taxi , nhẩy cơn cởn như những con điếm chân dài về khuya của SG :


- Đéo mẹ nó . ĐM và Đm ...







đăng sơn.fr













...... 














 
 
 
 

dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
Re:< ĐỌC CHƠI cho VUI - 24.10.2016 20:22:27
.
 
 
 
 
 


Có gì để BÁN không ?



----------------------------------------------




Ở đời này đâu có gì là cho không chứ ?

Tất cả đều là chuyện tính toán để có cái mà mưu sinh . Người ta có nhiều thứ để bán hoặc có rẻ lắm là trao và đổi < Bà bán cho tôi món này, tôi trả tiền và mua lại của bà món khác .

Nếu không bán được gì cho nhau thì mình phải đổi chác . Có khi đổi nụ cười, đổi ánh mắt, đổi lời ngon ngọt nhỏ nhẹ để lấy lại thứ khác để mình không bị thua lỗ .


Là một trong những kẻ tính toán mua rẻ bán mắc, nên tôi cũng phải lợi dụng cho bằng được những đồng tiền mình đã bỏ ra trong các dịch vụ , chẳng hạn mình thích trả giá kiểu nũng nịu khi mua những món gì khá đắt .

Tỷ như kỳ kèo xin bớt giá, gặp tay bán hàng lì lợm cứng đầu thì mình xin thêm hắn vài nụ cười để thấy lòng vui khi ẵm món hàng về nhà .



Vậy mà mấy bữa trước, tình cờ đụng phải một vài bài viết về Quán Bún Chửi từ vụ đài truyền hình Mỹ phóng lên màn ảnh và nói theo một kiểu cách văn hoá đặc trưng ẩm thực . Chửi vô văn hóa cũng ( có lẽ ) trở thành một cái thực đơn hiếm có của nền văn hóa thời mới .


Cắm đầu vào bát bún, lắng tai nghe chủ quán rầy la chửi rủa và ăn cảm thấy ngon miệng .


Lạ và chướng đời !




Té ra văn hóa thời xuống cấp là cứ mạnh tay, mạnh miệng choảng và đập ? Càng choáng và húc thì càng đông khách .



Trời ơi ! Thật là Đỉnh và Khủng .


Trong vòng chỉ chừng 5 , 10 năm nữa, nếu các quan lớn ở đất nước nhanh chân hồ hỡi vác của cải biến mất như những con dê thì có lẽ ( ......................... )




Từ chữ Có Lẽ và những dấu chấm bỏ ngang ấy, có lẽ sẽ rất thảm thương , ai oán ?






đăng sơn.fr

.

 
 
 
 
 
 

dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
Re:< ĐỌC CHƠI cho VUI - 24.10.2016 20:26:46
.
 
 


Đọc thử để Viết .



<




Hàn Quốc, một dân tộc bất hạnh trong cơn giãy chết!

. ( Theo FB Nguyễn Tấn )





. Khi tôi đọc trên báo thanh niên thấy có mục gần 21.000 lao động vùng Nghệ An - Hà Tĩnh xếp hàng cả nghìn người để thi lấy chứng chỉ để đi xuất khẩu lao động tại Hàn Quốc, tôi đặt câu hỏi tại sao các bạn lại muốn đi qua đó đông như vậy?

Tôi cũng muốn giải đáp thắc mắc đó và tôi tiến hành nộp đơn xin Visa để tìm kiếm trải nghiệm để tìm hiểu kỹ hơn về Hàn Quốc, nơi có những ca sĩ, diễn viên, đẹp, sexy, và được giới trẻ Việt Nam ngưỡng mộ đến nỗi mất ăn, mất ngủ, và gào khóc khi gặp được thần tượng của mình.

Hồ sơ xin Visa của tôi đạt tiêu chuẩn đáp ứng của Lãnh sự quán Hàn Quốc tại Việt Nam, họ cấp Visa cho tôi trong vòng 1 tuần kẻ từ khi nộp. Tôi đã đạt được điều kiện cần, khi này tôi gom góp ít ỏi chút vốn liếng bao nhiêu năm góp nhặt, để biến ước mơ mình thành hiện thực, visa du lịch Hàn Quốc có thời hạn 3 tháng kể từ ngày cấp. Tôi thực hiện đặt vé sớm để tiết giảm chi phí, rồi ngày đó cũng đã đến tôi sắp xếp hành lý và sắp xếp công việc, xin xếp nghỉ, để tận hưởng và tìm kiếm trải nghiệm tại xứ sở kim chi 3 ngày, cái cảm giác chờ đợi ngày ấy đến thật hạnh phúc như " ngưu lang chờ chúc nữ bên cầu ô thước" hàng năm để mong ngày tương phùng.


Nhưng than ôi! Mọi thứ như sụp đổ trong tôi khi tôi vừa đặt chân xuống Sân Bay Icheon của Hàn Quốc, nó rộng lớn thật, nhưng nó có nhược điểm duy nhất là không có chỗ đậu cho các thuỷ phi cơ như ở sân bay Tân Sơn Nhất ở HCM, nó không có băng rôn Đảng Saenuri quanh vinh muôn năm, không có biểu ngữ mang dòng chữ Park- Chung - Hee vãi đại sống mãi trong sự nghiệp giải phóng Hàn Quốc, tôi cũng chẳng thấy là cờ nào của đảng Saenuri treo ngoài đường.

Khi đó tôi có một câu hỏi mà không biết hỏi ai? Tại sao dân Hàn lại vô ơn với những người đã hy sinh vì sự nghiệp dân tộc như vậy? Tại sao họ lại quên cuội nguồn, hay chăng đó là sự giàu có văn minh đã biến họ thành những con người quên đi cuội nguồn, quên đi xương máu của Cha, Ông để lại, tôi nghĩ đó là một đất nước văn minh nhưng bất hạnh. Tôi chợt nghĩ ra rằng bên kia vị tuyến 38 là Bắc Hàn với điều kiện kinh tế còn khó khăn, nhưng lòng dân quy về một mối, ở đó có cha già, có tinh thần dân tộc cao độ, người dân rưng rưng nước mắt khi gặp lãnh tụ, nơi đâu cũng có hình lãnh tụ. Điều đó rất giống với Việt Nam! Chúng ta nơi cũng có tinh thần dân tộc bất khuất, nên tôi chợt ngộ ra rằng các nước tư bản đang cơn giãy chết là đúng.

Và khi đó tôi nghĩ đến các bạn cùng trang lứa tôi ở Nghệ An - Hà Tĩnh cũng chính vì thiếu hiểu biết, nhận thức kém, và bị các thế lực thù địch tẩy não, cổ suý, để đi bằng được qua Hàn làm mọi rợ cho người ta, mà nó có hơn gì Việt Nam mình đâu, có hơn chỉ qua là tiền bạc, sự giàu có, những toà nhà chọc trời, nhưng nó thua mình về nhận thức, thua mình về sự quan tâm của nhà nước, và dân thì lại không yêu đảng, yêu lãnh tụ, đối với tôi nhiêu đó là quá bất hạnh cho dân tộc Hàn rồi.

Trong khi đó tại Việt Nam chúng ta, và thế hệ trẻ chúng ta mọi chuyện đã có đảng, nhà nước lo, chúng ta chỉ chăm chỉ học và ăn chơi, nhậu nhẹt, gái gú, thôi. Một nhà nước có trách nhiệm với nhân dân với mục tiêu : dân giàu, nước mạnh, xã hội công bằng, dân chủ, văn minh, nhà nước của dân, do dân, vì dân.

- Ngày thứ nhất :

Tôi vào quán ăn của Hàn thì thật buồn vì chẳng có chỗ nào để tôi tự do vứt rác xuống sàn cả, đến cả cái tự do cơ bản nhất mà tôi cũng không được quyền, kiếm quán nhậu bán beer thì không ra đành vào quán ăn uống vài chai rượu Macaly , xong rồi bạn tôi lấy xe hơi chạy quanh Seoul nhưng sau khi tôi có uống mấy chai Macally tôi bảo bạn mày dừng lại tao đái một cái cho khoẻ rồi đi tiếp.

- Nó nói : Chờ tao chở mày đi vô nhà vệ sinh công cộng

- Tôi trả lời : Dừng đại cái nhà nào tao ghé vô tường làm cái hết chịu nổi rồi mày à.

- Nó nói : Cảnh sát phạt đó mày

- Tôi lại trả lời : Mịa cái đất nước chó đẻ

Văn minh gì mà đái còn đéo được tự do nữa.


Rồi sau đó chúng tôi chạy vòng vòng khám phá Seoul ngang vị trí cây đèn tín hiệu giao thông từ đèn xanh chuyển sang đèn vàng thì lúc đó còn khoảng mấy giây nhưng phía trước xe dừng lại hết, tôi thò đầu ra chửi tay tài xế phía trước : mày đuôi hả, sao không chạy luôn đi, dừng lại tế cha mày à và có vẻ anh ta không hiểu tôi nói gì.

Tôi lại lẩm bẩm : mẹ mày ở Việt Nam no đòn với ông nhá!

Sẵn tôi kéo kính xuống định vứt chai nước suối xuống đường nhưng thằng bạn lại chửi : bị phạt đó mày, ở đây không phải Việt Nam đâu mà tự do, muốn làm gì làm.

Và tôi đã thực sự hiểu tự do- dân chủ đích thực mới có ở Việt Nam! Thôi (tự do vứt rác, đái, chửi, vượt đèn đỏ và dân chủ động làm những gì mình muốn.

- Ngày thứ hai :

Tôi đã cảm thấy nơi này thật sự không phù hợp với tôi nên bạn tôi kêu anh em mình đi tàu điện khám phá Seoul đi, chúng tôi ra Seoul Station mua thẻ T-Money nạp 20.000 Won và tôi lại nhận ra một điều kỳ quái nữa là dân Đại Hàn nghèo rớt mồng tơi, chẳng đứa nào có tiền mặt để thanh toán đi đâu cũng cầm thẻ quẹt quẹt, lại tiếp tục thất vọng.

Khi ra đi hết tàu điện chúng tôi lên trên Thủ đô Seoul lại một cảnh tượng nữa ập vào mắt tôi, khiến tôi ngỡ ngàng đến kinh ngạc, ôi! Dân Hàn toàn là bán hàng đa cấp thôi! Toàn mặc áo Vest với xác cặp táp giống như mấy anh đa cấp lừa gạt ở Việt Nam! Mà ở đây đa phần là đa cấp. Mà thành phần đó ở Việt Nam! Thì bị khinh khi.

Trong lúc đi Subway thì tôi gặp một đám lính Hàn ăn mặc loè lẹt, kiểu sang chảnh, đẹp nhưng mà nó không đúng vì mục tiêu vì nước, vì dân, tiết kiệm và làm kinh tế như bộ đội cụ hồ.

Nghe nói lãnh đạo của Hàn thì ngu bỏ mẹ, mới bị chỉ trích gì đó thì vội bỏ ghế, từ chức mà không biết rút kinh nghiệm, để phục vụ nhân dân

Còn Cảnh sát Hàn thì ngu chẳng biết ra đường chặn xe kiếm tiền về để duy trì hoạt động chính phủ, giúp đỡ gia đình mà đi lang thang ngoài đường giúp đỡ người khác.

Còn những người khoảng 60-70 tuổi lại bán hàng đầy đường và kéo hàng nặng nhọc, họ khổ gấp trăm lần người cao tuổi Việt có con cái, cháu chắt lo.

Và đây là điều mà ta hơn rất nhiều người Hàn, dân ta mỗi người đều có phương tiện cá nhân riêng để đi lại và xe thì đầy đường, mà dân Hàn thì đi bộ bỏ mẹ. Vậy là tôi quyết định mua vé về gấp Việt Nam khi hết ngày thứ hai tại Hàn Quốc.



Sáng sớm tôi đi Subway ra sân bay Incheon để làm thủ tục bay về Việt Nam! Sau 5g đồng hồ tôi đã đến tới sân bay TSN - HCM và cái hình ảnh đầu tiên ập vào mắt tôi là tấm bảng hiệu "Bác Hồ vĩ đại sống mãi trong sự nghiệp giải phóng dân tộc" ơi! Đất nước tôi! Trái tim tôi như vỡ vụn ra từng mảnh! Tôi như một người mới chết đi sống dậy vậy đó!

Tôi như muốn thốt lên rằng " Bác ơi, đảng ơi, con đã về để cùng thực hiện cùng người xây dựng đất nước tiến lên con đường XHCN".

Tôi thề với lòng rằng tôi không bao giờ nghe xúi giục của thế lực phản động, xuyên tạc, chống phá nhà nước XHCN, tôi khuyên các bạn trẻ hãy yêu bác, yêu đảng, đó là hồng phúc của dân tộc này, còn nếu các bạn không tin Tư bản giãy chết thì hãy xác balo lên và đi để thấy rồi về xây dựng XHCN cũng chưa muộn.

Các bạn trẻ Việt Nam! Hãy học cách nhận thức và tạo cho mình tư duy độc lập tránh xa các fber phản động, xuyên tạc, chống phá nhà nước XHCN như : Chánh Trung Xuandieu Le Nguyễn Tấn Thành Hoàng Dũng

P/s : Còn các bạn nào không muốn sống ở Việt Nam! Thì qua Mỹ mà sống!




................

 
 
 
 

dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
Re:< ĐỌC CHƠI cho VUI - 24.10.2016 22:10:41
.
 
 

*** Tại Sao ?


.



Sớm !

Vào đọc ở Dân Luận và theo đường dẫn link thấy tên của tác giả Fb Nguyễn Tấn , vào đọc thì rõ .


Chuyện mù mờ hay chuyện RÕ cần có thời gian để những sự việc đã và đang xảy ra quê nhà là điều không thể chối cãi để tóm gọn vào câuTHẢM HỌA .

Người ta hay đổ thừa về thảm họa khi thiên tai xảy đến : Động đất , lụt lội , dịch tả chết chóc và chiến tranh xảy ra ở nơi này , nơi kia .



Đọc, ngồi im, xem những lời viết, những hình ảnh được tải lên bởi những Blogers đang cố gắng tranh đấu khi lên tiếng nói - cho dẫu là đau lòng và tuyệt vọng - Tiếng kêu khẩn, đấm đá, kêu nài , tôi thấy xấu hổ cho chính mình khi ngày nào vẫn chống Fb - mạng xã hội như con ngựa bị bịt mắt trên lối đi ...

Tôi là kẻ viết bị ' bịt mắt ' khi cứ nghĩ rằng , sau khi thấy quá nhiều : Là người ta mở tài khoản Fb là chỉ để tự sướng kiểu đăng tải hình ảnh du lịch , ăn uống, xa hoa và tải cả ngàn tấm ảnh kiểu Tự Sướng để làm tài tử, siêu sao khoe khoang nhung lụa ...

Cho đến một ngày, ông anh lớn đã đánh thức kẻ mù loà thức dậy , ông nhẹ nhàng khuyên lơn, bình giải :

- Đâu phải đứa nào cũng chỉ mò lên Fb để KHOE .
 Khoe 200 đôi giầy trên tủ hào nhoáng, khoe chiếc xe, cái nhà mới tậu, khoe vợ , khoe con choảnh chọe ......

Chú mày nên tạo những bài viết ở Fb đi cho dù là không thích dăm cái chuyện nhức óc về chính trị, chính em .... Hãy góp điều phải góp .




....

6 giờ sáng .

Nghe lời anh mình và phải biết mình làm gì .

Góp một bàn tay để không bao giờ chờ một dấu hiệu LIKE quá đỗi nhàm chán .



Ở một đất nước, người ta không thể ngồi chờ thêm thảm họa từ những kẻ đang mị dân .




Có gì để BÁN không ?



----------------------------------------------




Ở đời này đâu có gì là cho không chứ ?

Tất cả đều là chuyện tính toán để có cái mà mưu sinh . Người ta có nhiều thứ để bán hoặc có rẻ lắm là trao và đổi < Bà bán cho tôi món này, tôi trả tiền và mua lại của bà món khác .

Nếu không bán được gì cho nhau thì mình phải đổi chác . Có khi đổi nụ cười, đổi ánh mắt, đổi lời ngon ngọt nhỏ nhẹ để lấy lại thứ khác để mình không bị thua lỗ .


Là một trong những kẻ tính toán mua rẻ bán mắc, nên tôi cũng phải lợi dụng cho bằng được những đồng tiền mình đã bỏ ra trong các dịch vụ , chẳng hạn mình thích trả giá kiểu nũng nịu khi mua những món gì khá đắt .

Tỷ như kỳ kèo xin bớt giá, gặp tay bán hàng lì lợm cứng đầu thì mình xin thêm hắn vài nụ cười để thấy lòng vui khi ẵm món hàng về nhà .



Vậy mà mấy bữa trước, tình cờ đụng phải một vài bài viết về Quán Bún Chửi từ vụ đài truyền hình Mỹ phóng lên màn ảnh và nói theo một kiểu cách văn hoá đặc trưng ẩm thực . Chửi vô văn hóa cũng ( có lẽ ) trở thành một cái thực đơn hiếm có của nền văn hóa thời mới .


Cắm đầu vào bát bún, lắng tai nghe chủ quán rầy la chửi rủa và ăn cảm thấy ngon miệng .


Lạ và chướng đời !




Té ra văn hóa thời xuống cấp là cứ mạnh tay, mạnh miệng choảng và đập ? Càng choáng và húc thì càng đông khách .



Trời ơi ! Thật là Đỉnh và Khủng .


Trong vòng chỉ chừng 5 , 10 năm nữa, nếu các quan lớn ở đất nước nhanh chân hồ hỡi vác của cải biến mất như những con dê thì có lẽ ( ......................... )




Từ chữ Có Lẽ và những dấu chấm bỏ ngang ấy, có lẽ sẽ rất thảm thương , ai oán ?






đăng sơn.fr








 
 
 
 

dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
Re:< ĐỌC CHƠI cho VUI - 24.10.2016 22:13:18
.
 
 
 

Đời chỉ như Là GIÓ .
.








2.22 pm .
Mở Fb, gặp ô cửa nói chuyện của Hiếu , Người Buôn Gió < Hiếu viết :

- Dạ chào anh . Em đây ạ .


Mở đầu câu chuyện, tôi nói là đã đọc rất nhiều các bài viết của NBG, cậu trả lời :
- Chắc tại em viết nhiều . Rảnh , có thời gian chém gió cho vui thôi anh . Mình nghiệp dư....


Gió nói Gió viết theo cảm hứng sau khi nghe tôi nhắc chừng về vài ' sơ hở ' của em . Em lại cãi chày :

- Tại mình viết theo cảm hứng nên sơ hở là thường .


Hahahah và hơ hơ .


Gió đang bị cảm lạnh ở cái xứ lạnh lẽo ấy, nên Gió gửi cho tấm ảnh chùm chăn và tô cháo thấy tội !

Cậu chùm mền để thấy trên màn ảnh tôi gửi cho cậu một trích đoạn đã viết về cậu vào mấy ngày trước :


' .

Anh biết em là con dao rất sắc bén và em tính toán
với những bài viết về cậu TX Thanh mặc dù em có vẻ khinh Hắn



Em Hiếu này :


Anh trích một đoạn mà em có thể đau lòng khi anh viết về em ở Web dactrung .net < Forum < Quê Hương Tôi < như sau :

.......

Mèn . Gió em - Gió ơi !

Em đủ bản lãnh để đọc và hiểu câu ẩn ngữ cải cách ở năm 2016 : Cuốn Theo Chiều Gió ?



Ở bên cái xứ đang lạnh lẽo ở tháng 10, ngày 22 tháng 10 này, Gió đang đứng ở đâu và làm gì ? Chẳng lẽ Gió chỉ giam mình trong 4 bức tường, mở công băng và cứ mỗi sau đầu tháng, dò thấy con số 700 âu kim được chuyển vào công băng và xoa đầu thằng Tí Hớn ? . Và thỉnh thoảng, Gió nhận cú điện thoại để đi gặp những ' kẻ ấy ' . Lão già hơn 60 tuổi và gã tài xế đã đưa smartphone cho Gió nói chuyện với thằng ' quan lớn chồn lùi ' mà Gió đã lỡ gọi nó là Try Kỷ theo cách đùa bỡn ở thái độ giang hồ ?

.
... Gió đang muốn gì - Và Gió là AI ?

Ta cũng chẳng nên cứ thắc mắc cho mất thì giờ ở một cái tên Người Viết nữa .


Điều quan trọng là ta nghĩ gì - ta thật sự có ý định gì khi viết mà thôi 



<

Im lặng một chập, thằng em người HN nói như đùa , như cay đắng :

- Thật ra, em ăn tiền của bọn T X Thanh nhiều lắm nên em phải phục vụ chúng . Sao anh không xúi em ăn tiền của lũ bên kia: Trọng và tay sai ?



Tôi ghi dấu icon cười haha hơ hơ và xúi thằng người báo, người văn ăn tiền cả 2 , 3 bọn , ăn càng nhiều càng tốt .


Gió xẳng lè :- Thì em là thằng lưu manh mà . Sau này, em sẽ đi làm, không viết gì nữa .


Chào hỏi qua lại xong, Gió bận việc, Gió biến . 


Ừ em trai, đi cày đi . Lỡ có gặp chúng < những thằng đại quan trên đường đảo tẩu, hãy thử nhìn sâu vào mắt chúng và thấy sức lực tiền bạc của chúng .


Những cái áo đẹp chúng đang mặc, nhà chúng đang tậu và tài sản là của ai sau khi vét + vơ ?


Em là Gió - Gió miền bắc với những cơn rét lạ lùng từ hướng kẻ thù phương Bắc .


Gió !


Bây giờ em trôi dạt cũng về hướng Bắc . Ở cái xứ này vẫn có những tệ trạng như nơi anh ở và không bao giờ là thiên đường .

Ta biết là như thế ở những muà đông .


Bên kia, nơi em và anh đã rời đi, đang có những luồng gió độc và giữa những cơn bão táp nước lũ đó , vẫn lừng lững hình dạng của tham quyền và rác rến ở bộ óc cai trị .



Em cứ nhận . Nhận nếu thấy cần để có sức sống và VIẾT . Chỉ cần là những điều Gió viết sẽ là bụi bay xộc vào mắt mũi bọn tham quan .


Hãy lùa gió vào tận ngõ ngách của mỗi trái tim mang tên Việt Nam . Chẳng có giải nô ben và giải Nô Bộc nào dành cho những hạng không được tử tế như em và anh . 



Chờ xem sao ?





đăng sơn.fr







.......................



 
 
 
 

dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
Re:< ĐỌC CHƠI cho VUI - 26.10.2016 22:29:28
.
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
    TXT < 
Thuật Xử Thế  .....




 Thuật Xử Thế nếu viết tắt và có thể hiểu lầm là TXT .
 Nghe và đọc như thế ,  người ta có thể liên tưỏng đến cái chuyện phim mà cậu nhà báo, nhà văn kia đang viết truyện về một con dê bị  " tế thần '


 Eo . và Eo bis !
Ở đời này, không phải bất cử chữ viết tắt nào cũng trùng hợp với nhau . Chữ A không có nghĩa là từ chữ Anh . Chữ E cũng không có nghĩa là  chủ từ Em từ những ô cửa của thời A Còng ảo dạng khi người ta đang tán tỉnh nhau  .

Ở một người viết và  viết khi muốn dịu lại - để tiết kiệm thì giờ, bắt buột phải viết kiểu chữ tắt và giải đề ẩn ngữ sau đó .
Ở  một cách viết, dĩ nhiên là ta nên dùng TXT - Thuật Xử Thế  :
-   Lễ giáo - Tôn Trọng - Chừng Mực .


 Cung cách của hạ đẳng, trung đẳng và ( .... ) không bao giờ giống nhau khi  trực diện .
 Ở một cung cách giữa những 
 người viết là một khoảng im lặng và dọ xét . Trong Thuật Xử Thế là biết giữ một khoảng cách đúng hạn và lắng nghe .
 Nghe và hiểu cho rõ điều mình đang muốn nghe và trả lời .

 Ở tất cả những  luận điệu , những tính toán và thủ đoạn: Có khi  đã nằm ở TXT .
 Từ  một quan tước ẳm tài sản  chạy trốn .
    Từ một đám đông đang xuống đường hò hét .
 Có một người giữ im lặng  để có thể viết trong sự  yên lặng cần thiết của  mình .


 Trong sự im lặng ấy là bước đường sửa soạn cho một tiếng nói  - 
 Ta sẽ làm gì trước  những thảm họa có thể đoán được ở một tương lai cận kề  ?
 
 Sau sự im lặng ấy, ta sẽ làm gì ?
 Dịu mềm hay là nổi sóng , chỉ là chuyện xử thế cần thiết mà thôi .



đăng sơn.fr
( Viết  trên bước đường vận dụng - gửi BTH )

 
 
 
 
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.10.2016 22:40:09 bởi dang son >

dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
Re:< ĐỌC CHƠI cho VUI - 27.10.2016 12:39:27
.
 
 
 
 
* Từ một bài viết . .











....


Đọc bài của tác giả Tuấn Khanh - VN :


" ...



Từ đôi mắt bòThứ Tư, 10/26/2016 - 09:45 — tuankhanh
Trong hầu hết các vụ quan chức địa phương đến từng nhà tịch thu tiền cứu trợ, với lý do để chia đều cho tất cả mọi người, có một tình tiết đáng chú ý: hầu hết những người bị thu tiền đều bất bình nhưng đành im lặng chấp nhận. Tình tiết này gợi lên nhiều suy nghĩ, đặc biệt rằng quan chức địa phương ở Việt Nam đã trở thành loại cường hào ác bá từ bao giờ, mà không ai dám phản đối công khai.

Hai tiếng nhân dân giờ âm vang xót xa và chịu đựng. Họ là tầng cuối cùng trên đất nước này, bị dẫm đạp, bị tước đoạt mà không hề dám cất lên một lời phản kháng. Số phận con người hèn mọn như ngọn cỏ trong đất nước mà nơi nào hai tiếng nhân dân cũng được đọc lớn, kẻ hoa. Tự nhiên, tôi nhớ đến con bò thoi thóp sống trong mùa bão lụt vừa qua ở miền Trung.

Trong trận lụt kinh hồn táng đởm trung tuần tháng 10/2016, Quảng Bình gánh chịu những đau thương không bút mực nào tả xiết. Những con số đếm giản đơn cho biết cả ngàn ngôi nhà ngập đến nóc, ruộng vườn hoa màu chìm trong biển nước. Gà vịt trâu bò chết lặng theo con nước dâng. Những con số đếm nhạt nhẽo nhưng căng phồng hàng ngàn câu chuyện về sống chết và phận người quẫy đạp để sinh tồn.

Trên các trang mạng xã hội. Người ta chuyền tay nhau bức ảnh vể một con bò, được chủ nuôi treo đầu cao khỏi mặt nước để không chết chìm, nhưng nước thì đã ngập đến mũi. Đây có thể là bức ảnh bao quát nhất, chỉ có cái đầu và đôi mắt tuyệt vọng, mệt mỏi của con vật, nhưng lại như nói hết, gào thét hết được trong thinh không về con người, về quê nhà, về nỗi đau và tương lai.

Không biết bức ảnh mờ nhạt, hay ánh mắt của con bò đã đục dần trong giờ phút hiu hắt của sự sống. Đôi mắt là người ta nhớ đến nhân vật phu kéo xe của Nguyễn Công Hoan. Người đàn ông mệt mỏi, kéo xe kiếm cơm qua ngày, thở dốc với từng ngày sống, mà nhà văn xứ Bắc Ninh mô tả rằng đôi mắt mờ đục, gượng sống như trái nhãn, không còn nhìn thấy tương lai.

Cũng cùng trong ngày tháng đó, thế giới chứng kiến một giải Nobel Văn Chương đến lạ, vì giải được trao cho một người chọn một đời hát rong ở Mỹ. Có không biết bao nhiêu là bất bình cũng như hân hoan trước sự kiện này. Thậm chí những người bảo vệ giá trị văn học, coi việc trao giải thưởng này như một sự sỉ nhục đối với giới cầm bút.

Vì sao Viện Hàn Lâm Thụy Điển lại có một quyết định bất thường như vậy? Tổng thư ký thường trực của Viện Hàn Lâm Thụy Điển là bà Sara Danius nói rằng Bob Dylan đã là người gợi nhớ lại thời kỳ thi ca Hy Lạp cổ, với những cách sáng tác và phổ biến thơ không khác gì các thi sĩ Homer và Sappho từ hơn 2500 năm trước”. Tạm gác lại các điều tranh cãi về đúng-sai. Điều mà Viện Hàn Lâm Thụy Điển quyết định, cho thấy những cái nhìn đột phá và ngẫu hứng. Nó xác định về các giá trị của nghệ thuật trí tuệ không có lằn ranh và định kiến. Sự sửng sốt của những người chứng kiến giải Nobel Văn Chương 2016, không chỉ là kết quả lạ lùng, mà có cả sự phát hiện về quan điểm của Ban tuyển chọn giải Nobel, mà tường chừng đã quá cũ mòn và bị câu nệ bởi các nguyên tắc, cũng như danh tiếng của chính mình.

Cùng một thế giới, cùng một thời gian. Con người ngoài kia mở ra những thách thức và tranh cãi về trí tuệ. Mở ra những lý luận mới về giá trị tinh thần và tương lai. Còn ở nơi đây, Quảng Bình quê chúng ta, người ta chỉ còn loay hoay và cuống cuồng nghĩ ra cách dùng một sợi dây để treo đầu, cứu sống một con bò.

Thật nghiệt ngã. Nước dâng cao ngập mái nhà. Ngập ruộng vườn và cuộc sống, lại khiến người Việt nghĩ nhiều hơn về số phận của mình.

Không phải thiên tai cố “cực đoan” mà mỗi ngày mưa lũ càng nhiều. Ngay trong các thành phố lớn, mưa chỉ cần kéo dài vài tiếng, nội thành đã không khác gì phố biển. Quảng Bình, Hà Tĩnh, Lào Cai, Cần Thơ, An Giang… khắp nơi đang đối diện với lũ lụt, sạt lở như chuỗi tin dữ của ngày phán xét.

Người dân Việt đang phải trả giá cho những gì mà họ không làm. Nỗi oan khiên này cay đắng biết dường nào. Từ năm 1993, người dân xã Xuân Trạch, huyện Bố Trạch, tỉnh Quảng Bình đã kêu cứu khắp các nơi về chuyện Lâm trường Bố Trạch - do ai đó chống lưng, ban bệ nào bao che để cùng chia chác – đã tàn phá liên tục rừng đầu nguồn. Cả tỉnh Quảng Bình có diện tích tự nhiên 173,75km2, trong đó phần lớn rừng. Người dân đau xót kể lại rằng nơi đây ngày xưa chim muông khắp nơi, cổ thụ thì lớn đến mức 4-5 người chia nhau ôm mới hết vòng… nhưng Lâm trường Bố Trạch hủy diệt tất cả. Đến năm 2013 thì đợt lũ dầu tiên quét sạch mọi thứ do rừng không còn đã diễn ra. Thiên nhiên chết dần, mà con người đứng ra bảo vệ rừng cũng bị tấn công, bắt bớ. Tháng 12/ 2014, đã từng có những cuộc xung đột lớn giữa dân chúng và phía Lâm trường Bố Trạch, nhưng tiếng kêu của dân chúng không thấu được đến đâu cả.

Hôm nay lụt tràn về Hà Tĩnh, mà nguyên nhân chính là nhà máy thủy điện xả lũ vô trách nhiệm. Giải trình của chính Chi cục Thủy lợi tỉnh Hà Tĩnh cho biết, bởi mưa lớn cộng với nhà máy thủy điện Hố Hô xả lũ với lưu lượng từ 500 m3/s - 1.800 m3/s, hồ Bộc Nguyên xả 150-200m3/s... đã làm cho địa phương bị ngập lụt.

Chuyện nhà máy thủy điện xả lũ vô trách nhiệm, coi thường tài sản và mạng sống con người không còn là chuyện lạ. Ở Việt Nam, nơi đâu có nhà máy thủy điện là nơi đó có sự cố xả lũ. Lời trách yêu của Chủ tịch UBND tỉnh Hà Tĩnh Đặng Quốc Khánh với nhà máy thủy điện Hố Hô rằng “Xả lũ hết cỡ như thế dân không kịp trở tay”, cũng vô trách nhiệm không kém. Sống và chết của hàng ngàn con người ở Hà Tĩnh như vậy đó, chỉ được giải đáp bằng những lời vuốt ve nhau lấy lệ. Nỗi đau thì con người vốn đành cam chịu đã lâu. Có thể chôn kín trong lòng đến tận mộ sâu. May ra chỉ còn đôi mắt mờ đục và tuyệt vọng của con bò hôm nay, là để minh chứng cho cây độc đã đơm hoa kết trái, mà kẻ gieo xuống, không phải là dân lành.
Đôi mắt của con bò cố sống sót ở Quảng Bình hôm nay, sẽ đi vào lịch sử. Nó là bức tranh hiện thực đau nghiến, nhưng căng phồng những nỗi niềm mà người dân cũng đang loay hoay và cố sống sót như chính con bò của mình. Gần một thế kỷ sau, hình ảnh đôi mắt của một con người không tương lai của Nguyễn Công Hoan lại ám ảnh người xem, nhưng lần này còn thấp hơn nữa, qua số phận một con vật.

Con bò vô danh ấy thật may mắn. Vì nó có được người chủ tử tế và nghĩ đến nó. Còn hàng triệu con người Việt Nam khác đang đối diện với môi trường đang vào thảm họa, ai sẽ cứu họ trong một ngày mai đầy thảng thốt? Và tương tự những người dân sống sót qua thảm họa, lại bị tước đoạt cả phần cứu trợ của mình, sự chịu đựng của một dân tộc ngày càng sâu hoắm và khủng khiếp ấy, khi nào mới chạm đáy và người người tỉnh giấc?

(  Tuấn Khanh  )



 
 
.
 
 
 
 
 
 
 

Thay đổi trang: 12 > | Trang 1 của 2 trang, bài viết từ 1 đến 30 trên tổng số 58 bài trong đề mục