Chương 17 Li Hua dẫn đường đi trước. Nàng trèo thoăn thoắt trên con đường mấp mô, gập ghềnh, thỉnh thoảng ngoái cổ lại nhìn xem Lâm có theo kịp nàng không. Lâm mỉm cười với Li Hua. Chàng hài lòng thấy cô gái không một chút than phiền về chiếc bị lớn và nặng của Lâm đeo sau lưng. Nàng còn khoác thêm một chiếc túi khác cũng khá lớn, đeo vào vai, chứa đựng đồ ăn khô, nước uống và lều xếp gọn nhét vào túi. Li Hua giải thích với Lâm:
- Ở đây miền núi nên dễ bị mưa đến bất chơt, cần phải có đủ lều và túi ngủ để đề phòng có thể phải ngủ lại qua đêm.
Li Hua đã tính với chàng, nếu không gặp trở ngại, có thể đến chiều sẽ đến gần được đỉnh Lạc Nhạn. Nhưng nếu đường lên núi bị những cây đổ do trận bão tuần trước chắn đường, sẽ khó khăn và chậm lại hơn. Ngoài ra còn những cây cầu bắc ngang vực thẳm, nếu bị đổ và không dùng được, có thể phải dùng hướng khác để lên núi và sẽ bị chậm hơn nhiều.
Li Hua trấn an Lâm:
- Em biết hết các đường lên núi, kẹt đường này sẽ còn nhiều đường khác. Anh đừng ngại! Thế nào mình cũng lên được đỉnh Lạc Nhạn mà!
Lâm gật đầu. Chàng càng lúc càng có cảm tình với cô gái vùng sơn cước, khỏe mạnh, hồn nhiên, xinh xắn và duyên dáng với nụ cười tươi như hoa này. Công tác được giao phó, khi nào đến gần đỉnh Lạc Nhạn hẵng hay. Giờ này chàng cảm thấy thoải mái, vui vẻ đi theo người hướng dẫn viên leo núi đầy khả ái và có lẽ cũng bị chàng thu hút chăng? Lâm mỉm cười với ý nghĩ đó và chàng bước những những bước dài để theo kịp với Li Hua đằng trước.
***
Cơn mưa đổ ập đến, không có chút dấu hiệu nào báo trước. Trời lúc đó cũng đã gần về chiều, cơn mưa nặng hạt mỗi lúc một nhiều hơn, làm cho bầu trời tối hẳn lại. Li Hua nói với Lâm:
- Chắc mình phải dừng lại, anh à! Mưa lớn làm đường trơn trợt, trèo lên cao dễ bị té lắm. Còn hai cây cầu chúng ta phải băng ngang nữa. Mà tối đến nhanh quá, mình phải dựng lều ngủ lại qua đêm vậy.
Lâm gật đầu. Chàng phụ với Li Hua để đóng lều trên một chỗ khá bằng phẳng và cao, không sợ nước chảy cuốn tới. Hai người chui vào lều và lấy đồ khô ra ăn. Li Hua mỉm cười nói với chàng:
- Rồi! Chúng ta kẹt lại ở đây cả đêm. Bây giờ anh kể chuyện đời anh cho em nghe đi!
Lâm lắc đầu:
- Anh không có gì để kể cho em nghe đâu! Anh làm chủ một công ty điện tử ở bên California, nhưng anh thích phiêu lưu, mạo hiểm và nhất là leo núi. Nên anh mới sang đây để chinh phục đỉnh núi Lạc Nhạn này thôi! Em cho anh biết về em đi!
Làm sao Lâm có thể tiết lộ cho Li Hua biết chàng là điệp viên của CIA, cơ quan tình báo Hoa Kỳ, sang đây để đặt chất nổ phá hủy trung tâm hỏa tiễn siêu thanh của Trung Hoa ở Hoa Sơn này! Điệp vụ của chàng chỉ có Samuelson và giám đốc CIA biết, những chuyên viên thuyết trình về hỏa tiễn siêu thanh tại Langley chỉ làm nhiệm vụ báo cáo cho chàng, không hề biết đến điệp vụ của chàng thế nào, bao giờ và tại đâu. Câu nói thường nghe thấy nhất về điệp viên CIA là:
- " Tôi có thể cho anh biết về điệp vụ của tôi. Nhưng sau đó tôi sẽ phải giết anh ngay!"
Dĩ nhiên chàng không thể hé môi cho bất cứa ai về điệp vụ của chàng. Và chàng làm sao có thể ra tay sát hại cô gái xinh đẹp và dễ thương như Li Hua được!