HƯƠNG MUỘN _ Truyện ngắn Mầu Hoa Khế
Mầu Hoa Khế 17.09.2016 23:18:21 (permalink)

 
 
HƯƠNG MUỘN
 


Trong cuộc sống luôn có những điều xãy ra vô cùng kỳ diệu mà tình yêu là một đóa hoa vô thường có sức hút mãnh liệt với một thứ hương thơm , hương thơm rất riêng cho một người cảm nhận với sự rung động ngây ngất . Đóa hoa vô thường đó được nở ra thật đúng với hạn kỳ nên cho dù có xuất hiện trước mắt thì vẫn chỉ là một bóng dáng thoáng qua và mất hút như không còn lại một dấu vết gì cả …
Một thành phố và có chừng đó những sinh hoạt trong cộng đồng người Việt ở hải ngoại mà cái nhóm sinh hoạt trên một diễn đàn tụ lại bên nhau thì quá nhỏ nhoi . Nhưng đôi khi giữa một phố chợ đông người cũng đâu dễ tìm thấy một đối tượng ưng ý và thích hợp với tâm hồn . Bất cứ một sự gặp gỡ nào nếu như đi theo thuyết nhà Phật thì là một chữ duyên , những người đến rồi đi qua cuộc đời , đó cũng không phải là không có một lý do nếu như chịu khó ngồi xuống để phân tích . Nhưng mấy ai chịu kiên nhẫn để làm điều đó cả , thì thôi cứ phán nhẹ một câu coi như bèo mây gặp gỡ giữa dòng đời vậy thôi .
Và khi một người có quá nhiều sự may mắn họ thường trở nên cao ngạo và thường không nhìn ra trong sự cao ngạo đó cho mình được gì ? và có được cái mình muốn hay không ? . Cuối cùng thì Phan đã nhận ra những gì mình tưởng là đang nắm giữ được chẳng qua đó chỉ là những thứ phù du dễ dàng trôi tuột qua kẻ hở của bàn tay . Một thời đam mê với nhiều nông nỗi của sức mạnh tuổi trẻ Phan đã lao đầu vào những cuộc chơi bất kể tháng ngày mà trong đó có luôn cả những thứ tình cảm đến nhanh như cơn lốc và ra đi cũng lẹ làng như thác lũ . Phan không bao giờ cho mình có một không gian yên tịnh để nhìn thấy lại bản thân của chính mình . Cho tới khi vướng víu tình cảm với một cô bé liều lĩnh dám sống chết theo tình yêu Phan đã bị cuốn xoáy theo tưởng như có thể đạp đổ cái thành trì mà Phan xây lên kiên cố bởi bên trong cái thành trì đó là một mối hệ lụy ràng buộc bằng những sợi dây vô cùng êm ái . Phan bắt buộc phải dừng lại trong niềm nuối tiếc khi tình yêu không phải là một món đồ có thể cầm lấy trong tay rồi vứt bỏ dễ dàng .
Thời gian luôn là màu sắc của nhạt phai của phôi pha , Phan cảm thấy mệt mỏi và đã rũ bỏ mọi giao tiếp để trở thành một con người xa lạ với một Phan trước đây thì … bỗng một hôm … … Như mọi cuối tuần Phan đều bỏ chiếc xe đạp lên xe để lái tới một con đường ven theo triền núi thật vắng vẻ , nơi đây cũng không hẳn là riêng Phan nhìn ra một không gian đẹp đẽ nên cũng có lác đác vài người cùng nhau đạp xe trên con đường đó . Buổi sáng mát lạnh gió chạy qua trên những hàng cây lung lay vài chiếc lá rơi xuống xoay xoay trước mặt . Phan đưa mặt ngước lên cho lá rơi vào trên trán trên má , cái cảm giác khi chiếc lá phớt nhẹ qua cho Phan nhớ lại những sợi tóc dài bay mang theo trong gió một làn hương … 
Trong giây phút mơ hồ lãng đãng Phan như va trúng một ai đó bất ngờ từ bên lề đường vội vã bước ra .
Tiếng xe thắng lại và Phan nhìn thấy một phụ nữ đang ngồi bệt trên con đường đất bụi . Phan hốt hoãng chạy đến thì người phụ nữ đưa tay cho biết là không sao cả xin đừng bận tâm . Nhưng phản ứng của người đàn ông là phải có trách nhiệm dìu người phụ nữ đứng lên và Phan đã nhìn thấy nơi bàn tay người phụ nữ có chút trầy sước . Người phụ nữ vẫn im lặng , đôi mắt hững hờ khi Phan nói chờ nơi đây để Phan ra xe lấy chiếc hộp cứu thương nhỏ luôn có sẵn . Chưa tới ba phút khi quay lại chỗ cũ thì Phan không nhìn thấy người phụ nữ mà mình đụng trúng đâu nữa . Phan nhíu mày và đưa mắt nhìn quanh , cố tìm cái dáng gầy gầy và mái tóc dài đen như một dòng suối và nhất là cái mùi hương trà xanh như vẫn còn váng vất đâu đây …
....Tuần lễ sau nhóm bạn bè của Phan cho biết sẽ có một cuộc họp mặt mừng ngày kỷ niệm thành hôn của hai người bạn . Phan vui vẻ đi tham dự vì nể nang chứ tâm trí của Phan lúc này cứ luôn bị ám ảnh về người phụ nữ có mái tóc dài với mùi hương mà Phan vô cùng thích cái hương thơm tự nhiên của thiên nhiên của đất trời . Phan đến tham dự cuộc vui cũng đến lúc muốn đứng lên ra về trong khi cuộc vui vẫn chưa tàn , tiếng nhạc hòa lẫn tiếng cười nói vẫn còn tiếp diễn râm rang như thuở còn tuổi đôi mươi .
Thì cũng vừa đúng lúc Uyển bước vào , Phan nhìn người đàn bà uyển chuyển trong dáng đi với một chiếc đầm đen bó sát thân hình thì Phan không khỏi giựt mình , bởi rõ ràng đây chính là người phụ nữ mà anh đã đi xe đụng phải ở một bìa rừng tuần trước . Chưa ra khỏi cảm xúc choáng ngợp bất ngờ thì Phan nghe chủ nhà reo lên : _Sao tới trể vậy Uyển ? rồi bạn bè vây chung quanh Uyển với những lời hỏi thăm tíu tít . Phan đưa mắt kín đáo hướng về ngườI đàn bà có tên là Uyển , rồi tự mỉm cười lẩm bẩm trong miệng tên của Uyển , cái tên thật đẹp như người đang mang .
Người bạn ngồi kế bên nhìn Phan rồi nói : -Trong nhóm tụi mình mà , nhưng thường đến trể và những lúc đó thì cậu lại ra về sớm thôi . Phan thẩn thờ như trả lời với chính mình “ thật vậy sao “ . NgườI bạn cườI hóm hỉnh bảo : -Hình như cậu và Uyển chưa đụng mặt bao giờ , còn đợi gì nữa tới mà chào hỏi , nhưng tớ cho biết là tảng băng khó chảy lắm . Nói xong thì người bạn cười xòa đứng lên bước ra ngoài để thả vào trời một vài khói thuốc .
Và rồi cơ hội cũng đã đến khi Uyển với tay lấy một ít trái cây để hơi xa tầm tay , Phan nhanh nhẹn chụp lấy cơ hội đó và giúp cho Uyển thật tự nhiên . Khi đưa đĩa trái cây cho Uyển Phan đinh ninh Uyển sẽ nhận ra mình , nhưng thật là bất ngờ vì trong ánh mắt của Uyển Phan hoàn toàn là một người xa lạ với lần đầu chạm mặt . Phan đưa mắt nhìn vào bàn tay của Uyển thì rõ ràng những vết xước rướm máu tuần trước nay như đang đóng mày .
Như có một sự thôi thúc nào đó đã khiến Phan giống như một cậu thanh niên mới lớn không cần suy nghĩ hấp tấp hỏi : -Cô không nhớ tôi thật sao ? , tôi đi xe đạp đụng phải cô ở bìa rừng tuần trước ở …
Uyển nhìn Phan mỉm cười nói : 
_ Anh lầm lẫn ai rồi bởi tôi chưa hề đến nơi đó bao giờ , nói xong Uyển gật đầu chào để Phan đứng lặng yên trước sự bẽ bàng của câu trả lời . Thực ra Phan bây giờ đã không còn là Phan của những năm về trước , nếu không thì Phan sẽ không bao giờ đứng yên trước những người đàn bà kênh kiệu như Uyển . Với những gì vừa xãy ra Phan chỉ mỉm cười nhưng không hiểu sao đôi mắt của Phan vẫn không hề rời khỏi bóng dáng của Uyển khi người đàn bà lui tới trong bửa tiệc .
Cho tới lúc cuộc vui kết thúc mọi người lần lượt ra về , riêng Phan thì đôi chân như có bàn tay ai níu lại , anh cứ lần lựa mãi khi nhìn thấy Uyển bước ra cửa và anh đi sát theo sau để ra chổ đậu xe .
Không gian về đêm thật yên lặng Phan cứ thế lặng lẽ đi sau Uyển , khoảng cách vừa đủ cho Phan hít lấy mùi hương thơm từ thân thể của Uyên tõa ra theo chiều gió ngược hướng về phía anh …mùi trà xanh … và thế là mùi trà xanh quyện vào trong trí óc của Phan lâng lâng với những câu hỏi tự đặt ra thật mơ hồ …tại sao lại có người giống nhau như hai giọt nước và tại sao lại có cùng một hương thơm !?... 
...
Rồi bỗng dưng cuộc sống êm ả của Phan lại bị xáo trộn một cách lạ thường , anh cứ bị thẩn thờ mỗi khi nghĩ về Uyển không chỉ lúc lên chiếc gường êm ái đưa vào giấc ngủ bình yên không mộng mị mà cả những lúc anh ngồi trên xe đầu óc cứ luôn bị đắm chìm vào cái vóc dáng gầy gầy và mái buông dài ở mé khu rừng ngày đó khi chiếc CD phát ra bài Rừng xưa đã khép … …. Ta thấy em trong tiền kiếp với cọng buồn cỏ khô …ta thấy em đang ngồi hát với rừng chiều đổ mưa … Bản tình ca và vóc dáng của người đàn bà cứ thế mà quấn chặt lấy tâm trí của Phan mỗi ngày mỗi hơn thêm và tới cuối tuần Phan háo hức với trái tim nôn nao như đang đi tới một cuộc hẹn hò .
Phan trở lại chỗ cũ và một lần nữa anh mở thật to đôi mắt như không tin là trước mặt mình rõ ràng là Uyển . Anh đi thật chậm , bước thật khẽ như sợ nếu anh bước mạnh quá thì người đàn bà đang ngồi quay lưng ở bìa rừng sẽ bốc hơi và tan biến ngay tức khắc . Khi khoảng cách gần tới anh hơi mạnh chân một chút và Uyển đã quay lại khi nghe tiếng động . Anh cứ thế đứng yên như hóa đá , trước mắt anh là người đàn bà có đôi mắt thật hững hờ khi anh quay ra xe tìm hộp thuốc để băng bó vết thương . Uyển ngước mặt lên … không anh thầm thì trong ý nghĩ đây không phải là Uyển mà chỉ là một người giống Uyển thôi .
Đúng như trong ý nghĩ của anh , người đàn bà nhìn anh với đôi mắt thật buồn với lời xin lỗi đã bỏ đi mà không nói lời tạm biệt . Bây giờ thì Phan không còn nhầm lẫn gì nữa cả rồi Phan vui vẻ hỏi tên , người đàn bà nhỏ nhẹ cho biết tên là Quyên . Anh hỏi : -Quyên có chị em sinh đôi không ? vì Phan không thể phủ nhận là họ giống nhau như tạc . Quyên lắc đầu cho biết không có , câu trả lời cho anh cảm thấy nhẹ nhõm cả lồng ngực bởi những nghi hoặc trước đây hầu như hoàn toàn được giải tõa . …
Mùa thu đang đến cánh rừng đã đổi thay sắc lá và chỉ một thời gian ngắn ngủi thì nơi chốn này đã đẹp hơn thêm đối với những người đang có tình yêu . Trái tim của Phan đã không còn ngoan như đã từng ngoan , trái tim đang nỗi loạn với những cảm xúc tình yêu và Quyên đã lao vào tình yêu như một con thiêu thân lao vào lửa cháy . Không còn khoảng cách , không còn thành trì nào có thể cản ngăn bước chân của họ tìm đến bên nhau . Quyên trong mắt của Phan thật ngây thơ và thật đáng yêu .
Có một hôm trong phòng tắm Quyên hét lên khi nhìn thấy những sợi tóc bạc mọc lên lú nhú trên mái tóc đen tuyền làm cho anh phải phì cười ôm siết người yêu trong tay rồi hôn lên những sợi tóc bạc mà anh cho đó là những sợi kim tuyến như một vương miện cho nàng thánh nữ của anh . Phan yêu Quyên bằng một thứ tình yêu hoang đường bởi anh luôn mang một nỗi ám ảnh lo sợ Quyên sẽ biến mất trong tay anh trong từng phút giây .
Quyên như không có thực khi anh ôm lấy thân thể tuyệt đẹp đó luôn cho anh một cảm giác ôm lấy một triền đồi thoai thoải , ôm siết chặt đến ngất ngư cho những giọt mồ hôi nóng rượi vỡ trên đôi ngực nở và hơi thở làm cho vành tai điếng rung lên những âm thanh hậm hừ …Phan cúi xuống thật sâu úp mặt vào nốt ruồi son đỏ như một cánh hoa hồng nhung . Đó là dấu hiệu anh nói kiếp sau anh sẽ tìm ra em ở cái nốt ruồi này . Trong đôi mắt Quyên đỏ hoe chứa đầy nước mắt và hai bàn tay cào sước trên lưng anh đến rướm máu bảo là để làm dấu về sau ....
Và rồi thời gian đã đôi lúc làm cho Phan có chút ngạc nhiên là mỗi lần muốn đưa Quyên đi tới gặp bạn bè thì điều bị từ chối và những lần đó anh luôn chạm mặt với Uyển . Người đàn bà có gương mặt của một tảng băng đã không ít nhiều làm cho anh khó chịu khi thực sự là quá giống Quyên luôn cả mùi hương thơm , chỉ khác ở cái bề ngoài với lối ăn mặc thật đài các kiêu sa với mái tóc vấn cao chứ không ăn mặc giản dị như Quyên luôn với mái tóc dài mềm mại .
Tình yêu của anh đối với Quyên mỗi ngày một say mê hơn và hình bóng của Uyển cũng dần dà phai mờ trong trí nhớ của anh thì một sự tình cờ xãy ra đã làm cho anh choáng ngợp gần như nghẹt thở , những đường gân nổi cuộn lên làm cho cả khuôn mặt anh tím ngắt khi anh nhìn thấy cầu vai áo của Uyển vô ý trệ xuống để lộ vết răng trên vai , anh sững sốt bởi đó là vết răng của anh cắn trên vai của Quyên trong giây phút thăng hoa vỡ bờ của thể xác . Anh đã suýt xoa hôn lấy hôn để trên vai Quyên để cho vết thương dịu xuống thì không lý nào lại nằm trên vai Uyển .
Phan chịu không nỗi sự việc trước mắt mình nhìn quá rõ ràng , anh bất chấp những ánh mắt của bạn bè nắm tay Uyển kéo ra một góc vườn để mong tìm ra đâu là sự thật . Phan nhìn thẳng vào gương mặt như tảng băng của Uyển , anh gằn giọng :
-Nói đi là em phải không ? tại sao em phải làm như thế đối với anh …tại sao ??? .
Phan gào lên trong sự đè nén âm thanh . Uyển dằng tay Phan hất ra đôi mắt quắc lên giận dữ nhìn thẳng vào mặt của Phan rồi nói : 
-Anh nên hỏi cô ta mới đúng , đừng làm phiền tôi . 
Phan không chịu đựng nỗi cú sốc quá tải , anh quị đầu gối xuống đất run rẫy toàn cơ thể như lên cơn sốt nóng đàng hành hạ và cú sốc đã làm cho anh nằm xuống vài ngày sau đó li bì say khước như một người nhuốm bệnh nặng . Trong giấc ngủ mơ màng anh nghe tiếng phôn reo nhưng không tài nào nhấc lên nỗi .
Cuối cùng Quyên đã đối diện với anh trong căn phòng là nơi chốn hẹn hò của hai người . Quyền nhìn anh với đôi mắt đẩm đầy lệ ứa
, Quyên nói với một âm thanh thật buồn .
-Quyên của anh đã không tồn tại ở thế giới này nữa , em đã chết từ năm 17 tuổi , chết bởi một tình yêu không trọn vẹn , em vẫn còn uất ức và vẫn mãi cố tìm kiếm lại tình yêu đã bị đánh mất . Hôm nay em tới gặp anh lần cuối cùng và sẽ biến mất như sương khói bởi nguyện vọng của em đã có được , đó là tình yêu anh đã dành cho em … Tới lúc em phải trả lại cái thân xác này cho Uyển .
Phan ngồi nghe mà hồn như chết lặng , nước mắt anh ứa ra anh nghẹn ngào trong tiếng nấc :
-Đừng bao giờ nói với anh những điều quái gỡ đó nữa , em đã làm cho anh rất sợ có biết không , anh thương em , yêu em hơn tất cả mọi thứ trên cõi đời này . Đừng bao giờ tìm cách lánh xa anh . em là ai anh cũng mặc kệ đều duy nhất là em không được rời xa anh , em có hiểu không ? .
Thời gian như ngưng đọng và họ trong tay nhau với những giọt nước mắt báo trước một cuộc chia lìa đớn đau , những điều linh cảm của Phan đã thành sự thật khi anh nhìn thấy nơi Quyên chỉ là một cái bóng rất mơ hồ …
...Vài tháng sau đó Uyển rời khỏi nơi cư ngụ để đi qua một nơi khác , ra đi trong lặng lẽ và khi ngồi yên trong chiếc ghế để chuẩn bị cho một chuyến bay xa , Uyển nhìn mình trong tấm kiếng cửa sổ thì trước mặt là hình ảnh Quyên hiên ra với đôi mắt buồn như mặt hồ thu lóng lánh nước mắt . Uyển nói với gương mặt trong tấm kiếng :
- “ Đã xong nguyện ước hãy về với thế giới của chính mình đi , coi như chúng ta đã hết duyên “ . Tấm kiếng từ từ mờ đi rọi vào đó là gương mặt của Uyển mệt mỏi đau khổ trong nghẹn ngào ..
-Phan ơi em cũng rất yêu anh , anh đừng nghĩ lúc nào cũng là Quyên , em phải cố ôm giữ trái tim đang run rẫy trước tình yêu của anh để cho anh không phạm phải sai lầm với người đàn bà đang bên cạnh của anh , bởi đó là sự chọn lựa của anh .Cho dầu đúng hay sai , hạnh phúc có hay không thì anh phải có trách nhiệm của chính mình . Tình yêu có được không thể để cho người khác phải rơi nước mắt …anh có hiểu cho em và cho cả chúng ta không !???...
 
Mầu Hoa Khế (Ngô Ái Loan)
Sep 16 2016
 
#1
    Ct.Ly 08.02.2018 16:07:38 (permalink)
    #2
      Mầu Hoa Khế 21.02.2018 01:56:42 (permalink)
      Nàng ơi khỏe không , thời gian qua Khế  ít viết nên rất buồn chỉ sợ lửa bị tắt  :) . Niềm vui với thơ văn ca hát nghêu ngao . Già thêm một tuổi thì cảm thấy tháng ngày như đã cạn .
       
      Chúc Ct.Ly một năm đầy sự may mắn và hạnh phúc nhé .
      #3
        Chuyển nhanh đến:

        Thống kê hiện tại

        Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
        Kiểu:
        2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9