Điện thoại rung
“Đi chơi không Vũ?”
…
8h tối.
Vũ loay hoay thay quần áo. Vớ lấy chiếc áo sơ mi treo trên mắc, đeo chiếc đồng hồ, cầm lấy ví và điện thoại rồi lấy xe ra khỏi nhà.
Hôm nay là Trung Thu. Mọi năm, Vũ thường tụ tập với mấy đứa bạn, đi ăn hoặc đi uống. Năm nay, mỗi đứa một nơi, chẳng thể họp mặt được. May chót, cuối ngày có người rủ đi.
Ra đường là vui rồi.
Vũ đang trong những ngày rảnh rỗi nhất của đời mình. Thất học. Thất nghiệp.
Một chút phấn khởi hiện lên trên gương mặt Vũ. Rẽ từ Lò Đúc ra Trần Thánh Tông, rồi đâm thằng qua Đại Học Tổng Hợp. Vũ chọn riêng cho mình những con phố vắng nhất để đi.
Chút Thu Hà Nội nhè nhẹ tỏa ra từng góc phố. Sau chuỗi ngày nằm ườn nhà chán nản vì không xin được việc, cuối cùng Vũ cũng cảm thấy thư thái hơn hẳn.
Thấp thoáng những kỷ niệm còn vui đùa năm ngoái cùng bạn bè ùa về.
Vũ mỉm cười.
9h tối.
“Tao có việc đột xuất, không đi được, lúc khác nhé”.
“Ừ, thôi lúc khác vậy”.
Sau khi trả lời tin nhắn đứa bạn, Vũ gửi xe ở Đinh Lễ.
Cứ thế, Vũ đi tản bộ trong vô thức. Ánh mắt Vũ giờ đã khác hẳn lúc trước. Nhạt nhòa và vô định
Thoáng cái bước chân Vũ đã hòa vào dòng người đông đúc ở phố Hàng Mã. Vũ cứ đi theo cái dòng chảy của đám đông, cứ bước theo sự nhạt nhòa của ánh mắt. Xung quanh, đám đông cười cười nói nói, dăm ba thanh niên nối đuôi nhau rồng rắn trong tiếng cười. Những đứa trẻ vui đùa ngồi trong tay bố mẹ.
Thấp thoáng những kỷ niệm còn vui đùa năm ngoái cùng bạn bè ùa về trong Vũ.
Bong bóng bay lơ lửng khắp không gian nhộn nhịp khi ấy. Lên cao. Lên cao.
Rồi vỡ.
…
Liên hiện đang làm việc cho một ty Hàn Quốc.
Hôm nay là Trung Thu, Liên báo ốm, xin nghỉ một hôm. Thực sự thì Liên không ốm, chỉ là hôm này quá chán trường nên Liên chẳng muốn gặp một ai cả.
Sau khi chia tay người yêu, Liên vùi mình vào trong công việc. Cô làm việc chăm chỉ mỗi ngày, tham gia thêm khóa học tiếng Pháp, đi trợ giảng thêm tiếng anh vào buổi tối.
Công việc như phần nào xóa nhòa đi nỗi đau tình yêu mà Liên phải chịu đựng. Liên nghĩ là như vậy.
Bước vào công ty, tham vọng của Liên là được làm vị trí CD. Có lẽ đấy là mục tiêu lớn nhất của Liên khi vào công ty này. Sau một năm làm việc, giờ vị trí đó đã bỏ trống. Liên ngỏ ý với sếp mong muốn ứng tuyển vào vị trí này.
Sếp đánh giá cao năng lực của Liên, nhưng sếp thấy cô có vẻ không phù hợp với công việc này cho lắm. Để bước chân vào vị trí này thì cần rất nhiều thứ thách, cũng như một đống việc dở dang mà người tiền nhiệm để lại.
Liên cân nhắc. Liên suy nghĩ. Rồi cuối cùng cô lại tiếp tục chấp nhận vị trí công việc hiện tại của mình.
Bỗng, Liên thấy tất cả như đổ vỡ trước mắt mình. Những sự phấn đấu, những cố gắng và mong muốn của Liên về công việc bỗng sụp đổ.
Khi cơ hội đến còn nửa bước chân nữa là thành công thì Liên lại rụt chân lại để rồi giờ cô tan vỡ trong chính quyết định, trong chính ước mơ của mình.
Hôm nay, Liên nằm trên giường cả ngày và chỉ nghe đi nghe lại một bản nhạc. Cô chưa ăn một tí gì và cũng chẳng muốn ăn gì cả.
Trong một khoảnh khắc, những vụn vỡ trong tình yêu bỗng ùa về trong tiềm thức Liên. Những gì Liên nghĩ đã quên được bỗng lại hiện rõ về mòn một.
Những giọt nước mắt cứ thế lăn xuống má. Từng dòng, từng dòng một. Rồi Liên bắt đầu khóc nấc lên. Tiếng khóc cô cứ thế, ngày một to.
Cảm tưởng như bao nhiêu nỗi đau kìm nén suốt lâu nay bỗng vỡ òa hết trong những giọt nước mắt. Liên chui vào góc phòng, ngồi co cụm lại, nước mắt vẫn cứ chảy.
Trăng đã lên.
Trong vô thức, Liên lôi chiếc điện thoại ra gửi một tin nhắn:
“Chào anh”.
…
Tú vừa đóng cửa cái quán ăn mình mở. Nói nôm na là “sập tiệm”.
Kể từ khi chia tay người yêu, Tú ít liên lạc với bạn bè mình hơn. Anh chủ yếu dành thời gian cho việc kinh doanh và lang thang café một mình.
Mối tình hai năm đổ vỡ vẫn làm Tú đau nhói.
Thỉnh thoảng, đi qua những quán cũ, đi qua những góc phố cũ vẫn làm tim Tú xót lên như bị những mảnh vỡ ký ức cứa vào.
Thỉnh thoảng, Tú vẫn ghé thăm Facebook, Instagram của người yêu cũ.
Thỉnh thoảng, Tú vẫn viết những dòng stt vu vơ dành cho ai đó.
Việc kinh doanh thất bại Tú chưa kể cho một người bạn nào biết cả. Dù ngay từ khi bắt đầu Tú cũng không đặt quá nhiều kì vọng sẽ tiến xa bởi thương hiệu này nhưng việc thất bại vẫn làm anh có một cú hụt lớn.
Tú mất một tháng liền sống như kẻ vô hồn. Dậy muộn, thức đêm và hầu như chỉ nằm lì trong phòng. Đi xe trên đường, Tú như một kẻ mất hồn. Những bữa ăn một mình, những bữa café một mình, đi xem phim một mình, chẳng làm Tú khá hơn mà còn khiến anh cảm thấy cô độc hơn cả.
Hôm nay là Trung Thu. Nhoằng cái đã một năm trôi qua. Trung Thu năm nào vẫn còn người yêu, vẫn còn bạn bè, tung tăng rủ nhau đi phá cỗ, thế mà giờ đây mỗi người đã một ngả rồi.
Lâu rồi cũng chưa gặp bạn bè. Tú rút điện thoại ra, rủ thằng bạn đi uống nước.
“Đi chơi không Vũ?”
Vừa nhắn xong quả tin thì điện thoại rung ngay lập tức. Đang băn khoăn không hiểu sao thằng bạn rep nhanh như thế thì Tú đọc được tin nhắn.
“Chào anh”
Tim Tú lúc này như nhảy tung ra khỏi lồng ngực. Không phải kiểu hồi hộp, không phải kiểu lo sợ, không phải… Mà Tú cũng không cắt nghĩa được, cũng không biết được tâm trạng lúc này của mình thực sự như nào.
Không nhắn lại. Tú bước ra ban công. Thở dài một hơi. Châm điếu thuốc và hút.
Khói trắng bay lơ lửng trên không rồi tan vào trong gió.
Tú cứ ngồi vô thức trên ban công, không làm gì cả ngoài hút thuốc.
Trăng đã lên cao.
Ánh trăng nuốt chửng cả thành phố…
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.09.2016 11:06:10 bởi tocbasoi >