Lá Ngô Đồng
***
Nàng không là tôi, nhưng tôi cũng chẳng thể nào hóa thân ra nàng! Có thể vì lẽ đó tôi không thể nào nắm bắt suy nghĩ của nàng thay vì là những tấu khúc mơ hồ cho chính mình. Mà biết đâu tôi cũng không thể nào hiểu được tình cảm của mình khi hằng đêm vẫn nhảy múa nhưng bao chưa bao giờ hiện ra hình hài nào có thể nắm bắt được… Có khi trong bóng đêm, tôi mường tượng khuôn mặt nàng… nhưng thật thất vọng vì chẳng được thỏa nguyện. Tôi càng cố tưởng thì hình ảnh hiện ra mơ hồ, không xác thực. Và cuối cùng tôi thua cuộc vì cho rằng khả năng tư duy quá ảnh kém cỏi là tự bản thân…
Gặp nhau nhiều như thế, nếu có tài hội họa tất nhiên sẽ cho ra một bức ảnh truyền thần, nhưng ngược lại trong tâm trí tôi chẳng có bóng nàng, hoặc giả không cách gì để nàng hiện ra trong bóng đêm đen tối tại não bộ. Điều này thật khó tin đối với mọi người và ngay chính bản thân tôi ấy…
Nhà có trồng một cây ngô đồng mà chính tôi là tác giả. Điều này cũng dễ hiểu thôi, bởi tôi vốn lãng mạn và thích trời thu với những chiếc lá vàng rơi rụng. Cây ngô đồng là nỗi lòng, là tiếng kêu rên xiết của tôi khi nó chọn đúng vào tiết lập thu lại có lá rời cành… Và… chẳng biết nàng có là tôi không, khi sân nhà lại trồng một cây ngô đồng… Sở thích và khung cảnh giống nhau, nhưng khổ nỗi không ai biết ai đang nghĩ gì…
Với những chiều mưa, tôi hay phóng mắt chờ đợi được thấy nàng trên ngõ khúc quanh quẹo hay lui tới, và ước gì nàng cũng thế, cũng dõi mắt tìm tôi…
Mưa vốn buồn và đầy hoài cảm. Tâm sự con người ắt nặng hơn vào lúc trời đổ mưa… Có thể mưa trói chân người ta lại, không để đi lang thang tỉ tê tâm sự cùng ai đó… Cuối cùng mưa là sự cô độc, bởi lúc ấy mình đang đối diện với chính mình… Sự lãng mạn này chắc của riêng tôi…
Mưa là như vậy! Nhưng cây ngô đồng thì sao? Hà cớ gì ngô đồng rụng chiếc lá đầu tiên vào tiết lập thu và cũng đúng vào mùa mưa già hơn nữa…
Câu hỏi về cây ngô đồng vẫn nằm đó lâu lắm, lâu lắm… mà vẫn bỏ ngõ… Nó mơ hồ, không xác thực, giống như tôi hằng đêm vẫn tự hỏi tình cảm của chính mình…
Tình cảm con người vốn có nhiều trở lực, không phải lúc nào cũng êm xuôi. Và có thể giữa tôi và nàng ngăn trở nhiều lắm, bởi không ai chịu nói ra suy nghĩ của mình… Mọi cái lại phán đoán! Giống như những ngày đầu tiên con người phán đoán về thời kỳ rơi rụng của lá ngô đồng… Còn tôi cứ mải trăn trở về tình cảm cá nhân giữa nàng và một đối trọng nghễnh ngãng con tim…
Có nhiều sự phán đoán xảy ra trong đời. Phán đoán thời tiết, hưng suy. Phán đoán kết quả học tập, thi cử v.v… Nhưng có lẽ đau khổ hơn hết là phán đoán ái tình… Mà càng đau khổ hơn nữa khi không thể xác nhận đó là “tình yêu”… Biết đâu chứ! Rủi, lỡ như… tình bạn thì sao!!!
Có sự phân đôi trong suy nghĩ lại khiến đau khổ càng thêm trầm trọng. Nếu như một ngày nào đó tôi xác nhận “tình bạn” đối với nàng thì liệu nàng có nghĩ giống tôi… Còn nếu tôi cho rằng tình cảm của mình dành cho nàng là “tình yêu”… biết đâu đối với nàng lại là “tình bạn”…
Phán đoán vốn đau khổ… Và chờ đợi đáp án vẫn là khổ đau…
Phán đoán không có câu trả lời. Còn chờ đợi đáp án lại đau khổ bởi thời gian. Nhất là thời gian chờ đợi, hy vọng và biết đâu là tuyệt vọng…
Mưa thu vốn buồn rả rích, cũng giống như tiếng con ve gọi hè. Con ve than vãn trong ngày, còn mưa thu hay chọn buổi tối để khóc than. Mưa đêm buồn ảo não với người đơn độc. Và buồn hơn nữa là trong đầu không có hình bóng bất cứ ai… Đêm mưa tôi chọn giấy bút làm bạn và việc này không biết bắt đầu từ đâu? Ai biết được chứ! Biết đâu thói quen này hình thành từ lúc biết nàng…
Một sự rối loạn nhân cách, hay một cảm nhận tâm lý mơ hồ không rõ nét? Để viết ra những điều này thật khó đối với tôi. Mục đích không rõ ràng thì giấy trắng vẫn là giấy trắng. Có ai từng trải lòng trên trang giấy mà không biết những thứ trút ra thuộc loại nào. Yêu, ghét… Bạn, tình… Đối diện với nhớ thương hay từ chối hẳn một thứ tình cảm rất khó phân định. Nếu nói tôi coi nàng là bạn thì tại sao khoảng trống trong lòng vẫn cứ lấp đầy bằng hình bóng ấy. Còn cho rằng tôi yêu, cớ sao khuôn mặt nàng cứ mải trốn chạy, lẫn khuất tận đâu đó…
Tôi đã từng thử tình cảm của mình, và có khi là thử thách chính nàng: Hẹn nhau xem phim vào buổi tối với một nhân vật trung gian – em gái nàng – tôi vui vẻ với việc này, bởi chúng tôi trong sáng cơ mà…
Truyền thuyết về tình yêu có khi nào không ai biết! Nhưng giữa tôi và nàng, ai từng nghĩ về tình yêu!?
Chuyện trò là đề tài loanh quanh trong quan hệ cuộc sống: kỷ niệm tuổi trẻ, mưu sinh và tình bạn… Câu chuyện tâm đắc và tất cả mọi người nghĩ chúng tôi là một đôi ấy…
Nhiều lần đi xem phim như thế, cộng với một sự cố khó quên khi có tiếng thét gào trong bãi chiếu: Lựu đạn…
Mọi người hốt hoảng đứng hết lên. Đến khi định hồn, đôi dép nàng dùng thay chỗ ngồi biến mất… Hôm ấy, tôi nhường dép mình cho nàng đi trong khi bản thân thành nông phu chân không trên phố. Tiếng cười vỡ ra vui nhộn, hồn nhiên… Đó ắt là một kỷ niệm mà tùy theo nhận định để nói đến buồn vui…
Tình cảm như một con sông, tuôn chảy vào mọi ngõ ngách của tâm tưởng. Nó vốn vô hình nhưng lại tạo ra nhiều nỗi đau, nhiều oán hận và nhiều suy tư trầm mặc… Để rồi lúc nào đó tình cảm định hình và cho ra một con chữ, một cái tên, một gương mặt. Tình cảm vô hình nhưng lại có vật thay thế… Những thay thế khó quên, khó xóa nhòa, làm quặn đau con tim…
Cảm giác dằn vặt, đau khổ, sống dài với thời gian khiến con người có thêm dũng cảm để khẳng định, để quyết đoán về một mối tình… Hoặc giả có khi là tình bạn…
Tôi mải đối đầu với việc ấy như một chứng bệnh bất kham, không thuốc chữa, không san sẻ, với những đêm đầy ảo ảnh sao băng lung linh trong giấc ngủ. Những lúc bế tắc tôi lại nghĩ về lá ngô đồng và tự hỏi không biết thời kỳ rụng lá là sự khởi đầu hay báo cho kết thúc… niềm vui hay nỗi buồn!!!
Đêm trăng buồn với những sợi nước trong như ngọc. Mưa đêm vắng lặng làm tôi thèm khát được lang thang trong gió, ngắm màn nước tỏa sáng bởi khúc xạ mặt trời bên kia quả đất... Cố xua đi một ý nghĩ nhưng nó lại hiện ra. Cố tưởng ra một khuôn mặt lại bất thành. Cố viết lên giấy một câu chuyện đẹp nhưng vỡ tan, vụn vặt, băng hoại trong góc sâu kín nào đó…
Cô thợ may nhỏ đã bỏ học sớm vì hoàn cảnh gia đình. Cô thợ may làm tôi nhớ đến tấm hình chụp chung với thằng bạn học từ thuở lớp 5. Tấm hình ra đời trong không khí cuối năm, trong hoàn cảnh tôi giúp bác của nàng lau chùi bộ lư đồng ngày tết. Người ngợm bốc mùi, áo quần lam lũ, thế mà thằng bạn lại rủ ra bờ sông ngắm không khí tết. “Cô thợ may” đưa cho tôi cái áo sơ-mi không chút ngại ngần. Và rồi… tấm hình ra đời, với tôi trong cái áo ấy…
Cảm giác mặc áo của một cô gái là như thế nào? Tình cảm xuất phát từ hành động đó ra sao? Có điều gì thỏa mãn trong tôi nhưng vẫn chưa cho ra kết luận… Mọi cái vẫn mơ hồ trong sự điếc ngắc của con tim… Tình yêu hay tình bạn!?
Gặm nhấm tâm sự với những tối đi xem phim, ăn chè vào mùa thi cử… Nàng và tôi có lúc rất gần nhưng đôi khi lại rất xa…
Thảm cỏ ngôi trường cấp 2 ngày nào ở cạnh nhà nàng. Nó trở nên quen thuộc khi thỉnh thoảng tôi lại tập hợp bạn bè ngồi tán gẫu. Dĩ nhiên trong số ấy không thể thiếu nàng. Khoảng cách gần lắm. Cảm giác ngất ngây. Nhưng chẳng ai đặt tên cho tình cảm của mình!
Trong nụ cười đôi khi chứa đựng một khoảng lặng u buồn, đau khổ, khó nói thành lời. Nếu như mọi vướng mắc trong tâm tư, trong hành xử đều có cách tháo gỡ thì cuộc sống vốn không có khổ đau – Nhất là những nỗi đau không căn nguyên, không nguồn cội và cuối cùng chẳng rõ vị trí tại mắt, miệng, hay con tim…
Ra trường, làm việc tại một huyện xa, lâu lâu tôi lại gặp nàng. Đôi mắt ngấn buồn nhìn tôi… Không rõ sâu trong đáy mắt chứa đựng điều gì khiến nàng buồn… Rồi một ngày tôi hiểu ra: “Nàng muốn đi tìm tương lai tại một nước khác, bất kể chính thức hay không cũng mặc…”
Tôi lặng người…
Tôi gượng gạo với một câu nói lấp lửng, rằng: Tôi muốn “đồng hành”…
Đôi mắt đen lộ nét kinh ngạc nhưng vui hẳn. Nàng gật đầu…
Mùa hè năm sau, tôi hay tin nàng ra đi…
Trong sự thảng thốt tôi hồi tưởng lại cái gật đầu của “cô thợ may” mà ngay lúc này không biết ở tận chân trời nào. Cảm giác vuột mất, đánh rơi, hiện ra trong thoáng chốc rồi vỡ tràn…
Chiều, tôi qua bãi chiếu phim, liếc mắt về nơi chúng tôi vẫn thường ngồi…
Bãi cỏ ngôi trường cấp 2 còn đó, nhưng chơi vơi, lạ lẫm đến khác thường…
Hình ảnh nàng lúc này mới hiện ra rõ nét, rực sáng trong tôi… Nó rõ như lá ngô đồng vào tiết lập thu mỗi năm thay dáng… Ngô đồng rụng lá vào thời điểm chín muồi, còn tình cảm của tôi có thể chỉ mãi là một trái xanh trên cành nên chẳng biết mùa nào để chín, để cho ra vị ngọt. Một vị chua chát bỗng chốc nghẹn lên chực trào ra khóe mắt. Tôi đã rõ sự mất mát là thế nào…
Vài năm trôi qua… Rồi vài năm nữa lại trôi qua… Tôi hỏi những người quen, nàng vẫn chưa lấy chồng… Có thể từ lúc quyết định ra đi, nàng phải hy sinh nhiều thứ để cố gắng dành dụm tiền phụ giúp gia đình. Đó là một trong những lý do tôi thấy thỏa đáng nhất. Nhưng rồi một ngày tôi nghĩ khác đi… Biết đâu ấy? Chuyện tình cảm giữa hai đứa tôi chưa có tên gọi mà…
Lá ngô đồng từ lúc nàng đi rụng đã quá mươi lần. Tôi nhìn chúng với nỗi buồn man mác bởi một câu hỏi thắt lòng lâu lắm rồi không có lời giải: Cuối cùng tình cảm giữa nàng và tôi ra sao?...
Bây giờ từ sâu thẳm tận đáy lòng tôi lại mong rằng nàng vẫn coi tôi là bạn… Bởi như vậy, việc nàng không chịu lấy chồng chẳng phải là nguyên nhân từ lúc biết về cây ngô đồng trước sân nhà đã đến mùa thay lá… Còn ngược lại, tình cảm chúng tôi chính là tình yêu thì tôi trở thành kẻ dại khờ, vô tâm, đã tạo ra bi kịch cho người con gái ấy…
Có thể ngày đó, với tuổi mới lớn đậm tính hồn nhiên, chẳng bên nào muốn tạo ra sự đột biến giá trị để nói tiếng yêu nhau, để rồi… khi mùa ngô đồng thay lá, lại quanh quất đi tìm hình bóng của người còn lại…
Cây ngô đồng trước sân còn đây! Người đi xa năm nỗi… Và khi thu về với những cơn mưa bất chợt rụng xuống những tán lá ngô đồng, gợi tôi nhớ đến mùa thay lá... Giá như… ngày ấy… tôi thử làm ngô đồng, thay đổi tình cảm bản thân thì bây giờ sẽ ra sao!?…
…Nàng vẫn không lấy chồng…
…Trời thu tôi lại ngắm nhìn cây ngô đồng trước sân… Buồn, vui ai biết…!?
SG – 31.5.2016
MacDung
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.09.2016 09:52:28 bởi macdung >