Sương Về Trên Núi
XUÂN MUỘN
Ôm mơ nước nhược non bồng
Hướng dương trải ngõ gót hồng em qua
" Đing...đong " Chuông Gió ngân xa
Xin tình Xuân muộn mãi là thiên thu
Nặng tình Gió Thỏang hòai ru
Hẹn mai đời sẽ đền bù niềm riêng
Vẫy tay xóa hết muộn phiền
Chờ nhau hạnh ngộ đôi miền cỏ hoa
Dòng Sông Nhỏ chở hiền hòa
Chắt chiu lớp sóng lụa là yêu thương
Dìu ta đi trọn vô thường ...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.04.2007 11:41:22 bởi khoc_cuoi >
KHÔNG ĐỀ
Đưa tay khóa cửa muộn phiền
Bỏ trăng hiu quạnh bên hiên một mình
Nằm nghe chăn chiếu tội tình
Van trăng dừng gót phiêu linh mõi mòn
Giữ giùm ta nét môi son
Giữ riêng em chữ vuông tròn nợ duyên
Tử sinh cười khóc hồn nhiên
Nằm im đá cuội qua miền ưu tư
Ta nhìn ta niệm tâm từ
Mùa lên sương khói trang thư biếng lười
Vẽ trăng bằng nét mù khơi
Vẽ em hệ lụy giữa đời phu` hoa
Mai còn mê mõi giang hà
Môi son xin đượm trong tà huy bay
Tình em còn mộng viễn hòai
Áo xiêm vừa gọn vai gầy tình nhân
Câu thơ vấp mãi ngại ngần
Về em viết lại vạn lần ... lời yêu.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.04.2007 11:40:15 bởi khoc_cuoi >
Người Giữ Lại Điều Chi ?
Có thể
Chẳng bao giờ biển động như hôm nay
Khi bờ cát không đoái hoài vị mặn
Gió quay lưng phía chân trời xa lắm
Không anh
Không em
Và không cơn sóng vỗ sấp bàn tay
Có thể
Chẳng bao giờ hoa Lông Chông chạy nắng
Rượt đuổi nổi buồn, tìm hiểu vì sao
Loài Dông đỏ nhốt mình trong hốc vắng
Gặm nhấm
Muộn phiền
Nghe thùy dương buông tiếng hát hư hao
Có thể
Chẳng bao giờ mưa ái ân dìu dặt
Đàn khúc lòng đêm: nguyệt thực trên đồi
Đom đóm cháy lâp lòe quanh đôi mắt
Não nùng
Tiếc nuối
Ân tình, giấc hồ điệp… phố xa xôi
Có thể
Chẳng bao giờ em đi hồn trở lại
Chiều về xưa lá cỏ tím nhu mì
Nước sông dâng lên trời màu hoa Đại
Đỉnh sầu
Trắng muốt …
Thênh thang lòng, người giữ lại điều chi ?
25.02.07
Dòng Sông Nhỏ
* Chú thích:
- Hoa Lông Chông : một loài cây dại mọc ở triền cát ven biển. Cây nở hoa có hình dáng như con cầu gai tròn với những chiếc gai tua tủa xung quanh; Khi hoa khô, hoa nhẹ bị gió cuốn bay theo gió cát
- Hoa Đại : hoa Sứ Trắng
r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.04.2007 11:42:32 bởi DongSongNho >
Người Giữ Lại Điều Chi ?
Ân tình, giấc hồ điệp… phố xa xôi
Có thể
Chẳng bao giờ em đi hồn trở lại
Chiều về xưa lá cỏ tím nhu mì
Nước sông dâng lên trời màu hoa Đại
Đỉnh sầu
Trắng muốt …
Thênh thang lòng, người giữ lại điều chi ?
25.02.07
Dòng Sông Nhỏ
VÔ TƯ LỰ
____________________________
Hoàng Hoa
Bờ mộng mị đã vô thường rơi rụng
Hỏi rằng ta đâu là chỗ thiên thu?
Đôi mắt ngó con ngươi vô tư lự
Chẳng còn trăng ở dưới đáy giang hà!
tháng tư 2007
Tất cả những bài thơ của dongsongnho đều hay! Khâm phục! Khâm phục!
Hoàng Hoa
Người Giữ Lại Điều Chi ?
Có thể
Chẳng bao giờ biển động như hôm nay
Khi bờ cát không đoái hoài vị mặn
Gió quay lưng phía chân trời xa lắm
Không anh
Không em
Và không cơn sóng vỗ sấp bàn tay..............Trích đoạn: DongSongNho
CÒN LẠI CHÚT GÌ
Đừng hỏi
Sao nghìn năm mây bay
Hóa áo lụa mềm vòng ôm thân núi
Trời rộng sông dài
Điều giản dị nồng nàn rất thật
Ta yêu nhau
Đừng hỏi
Chim xa bầy chim có buồn không
Tịch mịch đêm chùng dế giun than thở
Gió chẳng buồn phả mát hồn khô
Và em chiếc bóng ơ hờ
Quạnh hiu chăn chiếu lạnh
Đêm
Từng đêm
vòng xoay bao dấu hỏi
Đừng hỏi
Bên ấy người còn nhớ ta không
Xanh xao đường gân tay vẽ thành câu hoài niệm
Áo lụa năm nào
Giờ chìm khuất khói sương
Lên đường
Trong thinh lăng
Đừng hỏi
Chuông giáo đường
Có vang vọng hồn si
Cội già vẫn bao dung từng buổi
Câu kinh gõ nhịp mong chờ
Lời
Ta yêu nhau
Và đừng hỏi
Mắt trắng chong đèn
Ta nhìn ta nghiêng xiêu vách cũ
Chút gì còn lại
Mai rồi mặt trời lên
Đốt tiếng thở dài
Khóac áo chen chân xứ lạ
Đọng mãi
Khúc yêu người
Xin đừng hỏi
"Người giữ lại điều chi "
Nét xuân thì
Bướm hoa tình tự bao mùa
Còn nghe ra điều chưa nói hết
Có còn lại chút gì
Đó là
Ta yêu nhau...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.04.2007 12:19:12 bởi khoc_cuoi >
Trích đoạn:
VÔ TƯ LỰ
____________________________
Hoàng Hoa
...
Hỏi rằng ta đâu là chỗ thiên thu?
...
Chẳng còn trăng ở dưới đáy giang hà!
tháng tư 2007
Cảm ơn Hoàng Hoa đã ghé trang nhà của Dòng Sông Nhỏ Chúc bình an & nhiều sáng tác Vô Tư Cười ...Trăng Rụng
Vỡ đất lành, tôi mất trắng mủa hoa
Riêng hoa ở , hoa đi chiều định mệnh
Thiên thu vẫy hạc bay từ trời đến
Điệu vòng cườm trên cổ áo kiêu sa
Đeo chuông nhạc, lạc đà qua sa mạc
Cát nhẹ tênh bay bổng dưới chân trời
Mang hồn phách phiêu diêu về ốc đảo
Nước lưng hồ xanh đậm tẩm màu môi
Bờ mi khép, ánh sao viền bạch lạp
Hồn con ngươi tâm định xếp bằng tròn
Nghe tiếng mõ, bài kệ dài vô lượng
Ta bà … Tôi …dòng nước ngược lên non
Và cứ thế, giang hà trôi muôn hướng
Từng lớp người quên nhớ, gió băn khoăn
Mang hoa đến, vô tư cười …Trăng rụng!
Kiếp trầm ngư thiền dưới đáy sông Hằng
24.04.2007
Dòng Sông Nhỏ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.11.2009 03:06:49 bởi DongSongNho >
Em, Duyên Lành Con Gái
Em, con gái thả lên trời hoa mộng
Cánh diều vàng bé bỏng lượn giấc trưa
Đôi guốc mộc khua quanh vườn xanh thẩm
Bỗng chiều sau hồn thiếu nữ chín vừa
Em, con gái hương tràm thơm vườn ngoại
Mùa tháng tư vàng áo lũ ong rừng
Đi trẫy hội đồng xuân môi ươm mật
Gã trai làng ngơ ngẩn bước mộng du
Em, con gái ca dao hồn đất Việt
Ru võng đời non nước mặn tình quê
Theo đò dọc Sông về xuôi tìm lại
Nhân ảnh người viễn khách nhỡ trăng thề
Em, con gái thầm mơ nhiều hoa cưới
Kết trên thuyền ba lá lúc chớm đông
Chiều hạnh ngộ từ nay tròn mong đợi
Một duyên lành cô dâu nhỏ với chồng
23.04.07
Dòng Sông Nhỏ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.11.2009 03:30:17 bởi DongSongNho >
Phượng Còn Đỏ Quê Hương ?
Tháng tư nắng loạn cuồng trên quốc lộ
Chuyến xe về hốt hoảng bụi sau lưng
Anh và cha bỏ mình trong cuộc chiến
Mẹ cùng em lạc nẽo giữa cánh rừng
Tháng tư nắng quắt queo cơn sầu muộn
Cánh diều vàng thắt cổ đỉnh tầm vong
Bầy ve thét đớn đau tim chảy máu
Nghẽn tù và co rúm lũ mục đồng
Tháng tư nắng nước sông buồn cạn kiệt
Chảy dòng xuôi tàn lực đến biển đông
Nơi hội ngộ lạ lùng người bản xứ
Sống cùng nhau vay nợ kiếp phiêu bồng
Tháng tư nắng khan màu đôi mắt biếc
Tôi và người đoạn tuyệt tuổi thơ xanh
Dấu hờn giỗi trên vai buồn xa xứ
Cả trời thương khóc ngất tiếng đoạn đành
Tháng tư nắng xa rời tình ước hẹn
Cuộc hành trình vạn dặm mấy mươi năm
Chờ hạnh ngộ trắng đời mây bàng bạc
Chừa lại người _tôi ngấn lệ lăn thầm
Tháng tư nắng cháy trời, mây nheo mắt
Khum bàn tay gom lại ánh tơ vàng
Giăng cửa sổ tìm đường về hướng cũ
Hỏi trời xưa, phượng còn đỏ quê hương ?
24.04.07
Dòng Sông Nhỏ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.11.2009 03:31:27 bởi DongSongNho >
HỒN NHIÊN TA HỒN NHIÊN EM Hồn nhiên con nắng về chơi phố
Lúng liếng môi cười vai áo ngoan
Không tu, vô tình ta đốn ngộ
Nắng cõi chân như dọi bóng nàng Dứt áo trầm luân vòng hệ lụy Sông nhỏ dòng đưa suốt cội nguồn Gột rửa hình hài đau vạn kỷ Bây giờ trời đất rộng yêu thương Hồn nhiên em đến từ thiên cổ
Ở lại cùng ta nặng chữ tình
Vạt áo nâu sồng nghiêng cam lộ
Bụi trần ta đoạn gánh điêu linh Từ tâm linh hiển vầng mây trắng Bay giữa không gian cái gọi là Vòng tay nhân đức như lòng Phật
Ôm hết đời ta mãi đậm đà Hồn nhiên cánh diều em giữa ngọ
Vàng gieo trong gió thoảng lời kinh
Chắp cánh mơ ngoan bài hạnh ngộ
Cho đêm trăng hết lạnh riêng mình Chuông gió gọi tên người lỡ vận Dang rộng bình minh xin có nhau Thắp nén hồng nhan đừng bạc phận Chung bóng thềm quê đến bạc đầu Hồn nhiên khúc khích từ bên đó
Trùng trùng âm vọng bến bờ ta
Trong vắt thuyền quyên bờ vai nhỏ
Trút hết hồn nhiên những ngọc ngà Duyên trần như thế đây là Hạnh
Cười mắt từ bi đến nhiệm màu Xóa tan lời khóc đêm mưa gió
Nhật nguyệt vầng đưa cõi yêu nhau . 22.04.07
Trích đoạn: khoc_cuoi
HỒN NHIÊN TA HỒN NHIÊN EM
...
Hồn nhiên em đến từ thiên cổ
Ở lại cùng ta nặng chữ tình
Vạt áo nâu sồng nghiêng cam lộ
Bụi trần ta đoạn gánh điêu linh
Từ tâm linh hiển vầng mây trắng
Bay giữa không gian cái gọi là
Vòng tay nhân đức như lòng Phật
Ôm hết đời ta mãi đậm đà
...
Chuông gió gọi tên người lỡ vận
Dang rộng bình minh xin có nhau
Thắp nén hồng nhan đừng bạc phận
Chung bóng thềm quê đến bạc đầu
...
22.04.07
Hương Quế Ấm Chổ Nằm Em bây giờ vẫn của anh xưa Chuông gió hiền ngân cửa gió lùa Cho dẫu tháng năm ngày nắng đổ Hành lang giữ tiếng vọng ban trưa Anh bây giờ vẫn của em xưa Cười khóc bên nhau ngự bốn mùa Trên gác Phong Linh chiều Vạn Hạnh Bài thơ thành chữ Ngộ ta đưa Trên chuyến xe hoa về phố cũ Ân tình sông núi mãi tròn trăng Ngày rằm hương khói xông trầm mới Ngan ngát trầu cau chuyện vĩnh hằng Mây gió sum vầy đêm cố quận Tiếng ru ngày nhỏ thuở vàng măng Gối đầu hương quế buồng hạnh phúc Khắn khít bên nhau ấm chổ nằm 24.04.2007 Dòng Sông Nhỏ
.......Tháng tư nắng cháy trời, mây nheo mắt
Khum bàn tay gom lại ánh tơ vàng
Giăng cửa sổ tìm đường về hướng cũ
Hỏi trời xưa, phượng còn đỏ quê hương ?Trích đoạn DongSongNho
GỌI TÊN ĐỊNH PHẬN
Mộng muốn vươn vai thành Phù Đổng
Mơ được vẫy vùng đất Thăng Long
Bờ cõi tượng hình quang gánh mẹ
Dìu dắt đàn con mộng tang bồng
Cắt nghĩa vì sao đời chết hụt
Bão lửa ai xui cháy ngập trời
Gào thét hồn ngoan đành côi cút
Nắng cắt da người phơi muôn nơi
Ngày nhỏ rợp trời phượng tháng Tư
Ngày nay khô quắt bóng đường đời
Quạ kéo đen trời từ phương Bắc
Rĩa rói linh hồn đêm ma trơi
Tung hô mấy chữ " lòng non nước "
Mà dạ cúi lòn quên nghĩa nhân
Tiếng quấc gọi buồn nghìn năm trước
Còn vọng nghìn sau những nợ nần
Bây giờ ruột thịt tan muôn hướng
Đau đáu làm sao một kiếp trần
Tháng Tư cùng nỗi buồn vô lượng
Qươ quào hay cứ mãi lần khân
Đừng hỏi phượng còn màu hoa cũ
Soi rọi niềm riêng để thấy mình
Vẫn đó bến xưa dù trong đục
Hoài bảo chôn lòng đêm vô minh
Nắng vẫn cháy khô xương cùng máu
Phượng vẫn rợp trời...Vẫn thiếu ai
Tháng Tư lần đó ùa giông bão
Khắc vết trầm ưu năm tháng lay.
25.04.07
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.04.2007 12:22:17 bởi khoc_cuoi >
Vô Tư Cười ...Trăng Rụng
Vỡ đất lành, tôi mất trắng mủa hoa
Riêng hoa ở , hoa đi chiều định mệnh
Thiên thu vẫy hạc bay từ trời đến
Điệu vòng cườm trên cổ áo kiêu sa
Đeo chuông nhạc, lạc đà qua sa mạc
Cát nhẹ tênh bay bổng dưới chân trời
Mang hồn phách phiêu diêu về ốc đảo
Nước lưng hồ xanh đậm tẩm màu môi
Bờ mi khép, ánh sao viền bạch lạp
Hồn con ngươi tâm định xếp bằng tròn
Nghe tiếng mõ, bài kệ dài vô lượng
Ta bà … Tôi …dòng nước ngược lên non
Và cứ thế, giang hà trôi muôn hướng
Từng lớp người quên nhớ, gió băn khoăn
Mang hoa đến, vô tư cười …Trăng rụng!
Kiếp trầm ngư thiền dưới đáy sông Hằng
24.04.2007
Dòng Sông Nhỏ
TỪ BI NIÊM HOA VI TIẾU Trăng ghé hiên ngoài đêm trở giấc Phong phanh xương thịt hình hài ai Nghiệp dĩ không dành nương cõi Phật Đất vỡ sân si mộng viễn hòai Một bữa nghe buồn hơn mọi bữa Ngựa về núi đá dựng thành trì Vọng động muộn phiền xin khép cửa Bát ngát vô nghì chân bước đi Tụng chú lời kinh Ba la mật "Yết đế "vượt qua cõi thế sầu Vi tiếu thong dong hay tất bật Hoa cười ẩn nghĩa suốt canh thâu Trăng rải vàng phai bao lâu nữa Ta rải hồn ta ngõ vô thường Được mất ; có không nào chọn lựa Ô kìa gió thoảng một làn hương Chuông động hồn đêm ai sám hối Tụng niệm từ bi chuyện vắn dài Khoác áo chân như qua lầy lội Núi biếc mây hồng hẹn sớm mai. 01.05.07
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.05.2007 15:59:22 bởi khoc_cuoi >
Gủi Dòng Sông Nhỏ của tôi MÌNH ƠI …MÌNH ƠI !
Chưa diễm phúc gối đầu trên tay nõn
Vậy mà mình …gọi mình … tiếng bao dung
Nghe chăn đệm vỗ về cùng mắt lá
Lùa tóc thơm nằm kể chuyện tương phùng
Mười năm sau mây lồng thềm mai hạc
Đuôi mắt cười theo hạnh phúc bình yên
Khói đồng xa quyện lưng trời bàng bạc
Đất hiền ngoan xin khép lại ưu phiền
Mình ơi mình ... gió về hôn khóm trúc
Lũ sao trời nhấp nháy chúc tào khang
Vườn thiên lý xông trầm thơm cổ lục
Ứơp nồng hương đêm thắm dệt mộng vàng
Hai mảnh đời như nợ duyên tiền kiếp
Định phần nào run rủi ghé tìm nhau
Vỡ hết lòng trao tin yêu vừa kịp
Thời gian trôi ta chung mãi ngọt ngào
Mình ơi mình …vượt trùng dương da diết
Vọng đất trời mượn cánh gió hải âu
Chiều tiếp chiều mênh mông con sóng biếc
Vỗ lời ru chở tha thiết bạc đầu
Ngày nắng mới cho môi xưa thơm nụ
Vạt áo nồng theo gió vẫy nhịp vui
Con chim nhỏ say men tình quyến rũ
Chân theo chân đi suốt những ngọt bùi
Mình ơi mình …gần nhau tìm hơi ấm
Viễn xứ tình cố quận mõi niềm chung
Ước gì ta hóa đôi hài vạn dặm
Kéo không gian từ cách trở muôn trùng
Giấc mơ nửa đêm dài sao cô quạnh
Giật mình tay sờ soạng chẳng chạm tay
Trăng nhàn nhạt ngoài song buồn trăng lạnh
Gọi mình ơi ... vợi bớt nhớ thương này
12.05.07
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.05.2007 12:42:58 bởi khoc_cuoi >
Trích đoạn: khoc_cuoi
Gủi Dòng Sông Nhỏ của tôi
MÌNH ƠI …MÌNH ƠI !
Chưa diễm phúc gối đầu trên tay nõn
Vậy mà mình …gọi mình … tiếng bao dung
Nghe chăn đệm vỗ về cùng mắt lá
Lùa tóc thơm nằm kể chuyện tương phùng
Mười năm sau mây lồng thềm mai hạc
Đuôi mắt cười theo hạnh phúc bình yên
Khói đồng xa quyện lưng trời bàng bạc
Đất hiền ngoan xin khép lại ưu phiền
Mình ơi mình ... gió về hôn khóm trúc
Lũ sao trời nhấp nháy chúc tào khang
Vườn thiên lý xông trầm thơm cổ lục
Ứơp nồng hương đêm thắm dệt mộng vàng
Hai mảnh đời như nợ duyên tiền kiếp
Định phần nào run rủi ghé tìm nhau
Vỡ hết lòng trao tin yêu vừa kịp
Thời gian trôi ta chung mãi ngọt ngào
Mình ơi mình …vượt trùng dương da diết
Vọng đất trời mượn cánh gió hải âu
Chiều tiếp chiều mênh mông con sóng biếc
Vỗ lời ru chở tha thiết bạc đầu
Ngày nắng mới cho môi xưa thơm nụ
Vạt áo nồng theo gió vẫy nhịp vui
Con chim nhỏ say men tình quyến rũ
Chân theo chân đi suốt những ngọt bùi
Mình ơi mình …gần nhau tìm hơi ấm
Viễn xứ tình cố quận mõi niềm chung
Ước gì ta hóa đôi hài vạn dặm
Kéo không gian từ cách trở muôn trùng
Giấc mơ nửa đêm dài sao cô quạnh
Giật mình tay sờ soạng chẳng chạm tay
Trăng nhàn nhạt ngoài song buồn trăng lạnh
Gọi mình ơi ... vợi bớt nhớ thương này
12.05.07
Yêu Đương
Đêm đẫy võng, đôi mắt trầm ngây ngất
Hưởng nụ thơm từ phiá gió giao mùa
Tóc quyện tóc cuộn sông tình đường mật
Rũ ngọt ngào chảy suốt buổi yêu đương
02.06.2007
DSN
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: