Lời Nguyền Của Đất - DL Bui
DLBui 15.10.2016 21:19:22 (permalink)
Lời Nguyền Của Đất
Truyện ngắn, tác giả DL Bui © 2016.
ooo
 
1

Một năm sau khi tốt nghiệp đại học ngành tài chính, tôi vẫn chưa tìm được việc làm. Ban đầu tôi xin những việc trong lãnh vực ngân hàng nhưng đều bị từ chối vì tôi không có đủ kinh nghiệm. Kế đến tôi xin làm những việc văn phòng, vẫn không được vì những thứ lý do nào đấy mà thật sự tôi cũng chẳng muốn biết. Cuối cùng tôi đành nhận công việc giữ xe cho một siêu thị lớn chuyên bán đồ gia dụng.

Sau tám tháng vật vã với công việc giữ xe, tôi đánh liều dốc hết tiền ra để mở một công ty chuyên môi giới cho những vụ vay nợ lãi cao. Để ra vẻ chuyên nghiệp, tôi phải thuê một văn phòng để tiếp thân chủ, còn mọi việc lớn nhỏ trong công ty chỉ cần mỗi mình tôi là đủ. Thân chủ của tôi phần lớn là những người bất chấp hung hiểm, ôm mộng kinh doanh để làm giàu. Tuy vậy thân chủ của tôi không phải dễ tìm, lúc có lúc không, đến cuối tháng trừ đi tiền thuê văn phòng cùng những chi phí khác thì cuộc sống của tôi vẫn thiếu trước hụt sau.

Một buổi sáng tôi đến văn phòng, ngạc nhiên khi thấy người đàn ông lớn tuổi đứng chờ trước cửa. Tôi ngỡ sẽ có một vụ môi giới cho người thân chủ không hẹn trước nầy. Nhưng tôi rất thất vọng khi người đàn ông tự nhận là người trong gia tộc của tôi. Ông ta đến để báo cho tôi biết, người chú họ trưởng tộc của tôi đã mất trước đây vài tháng. Tôi nói một lời chia buồn dù tôi thực sự không hề đau buồn vì chẳng biết người chú họ đã mất của tôi là ai. Người đàn ông cho biết thêm, chức vụ trưởng tộc được trao lại cho tôi và tôi phải thu xếp về Ninh Thuận để giải quyết một số việc trong gia tộc.

Gia tộc của tôi có niềm tự hào rất lớn vì ông tổ đã lập nhiều công trạng với triều đình trong một thời xa xưa nào đó. Những công trạng đó cứ được kể đi kể lại không biết bao nhiêu lần trong những dịp giỗ kỵ mà tôi được ba mẹ dẫn theo lúc tôi còn nhỏ. Bây giờ chức trưởng tộc danh giá ấy lại trao cho tôi, một người chưa từng nhìn thấy cuốn gia phả và gần như chẳng muốn biết gia tộc của mình có những ai. Tôi nghỉ chỉ có thể là một sự nhầm lẫn.

Tôi hỏi thêm một lần nữa để biết chắc là không có sự trùng tên giữa tôi với một người nào đó trong gia tộc. Người đàn ông nói ngay tên ba và mẹ của tôi để chứng minh ông ta đã tìm đúng người. Dù không hứng thú với chức trưởng tộc nhưng hiện thời không có mối làm ăn nào nên tôi đồng ý đi theo người đàn ông ngay sáng hôm ấy.

Đối với tôi chuyến đi chỉ như nghỉ việc một tuần để đổi gió.

2

Gia tộc tôi có một ngôi nhà từ đường trên mủi đất nhô ra biển, cách thành phố Phan Rang một giờ nếu đi bằng xe hơi. Theo lời ba tôi kể lại lúc ông còn sống, đấy là một ngôi nhà bề thế hai tần bằng gỗ đen nhánh với những mái ngói đỏ chói có vòm cong vút và đầu vòm là những hình thù điêu khắc kỳ dị làm cho ngôi nhà vừa mang vẽ nguy nga lẫn với vẽ huyền bí thật đáng sợ.

Nhưng trước mắt tôi ngôi nhà từ đường trông thật thảm hại vì đã bị bỏ phế quá lâu ngày. Một phần lớn mái ngói đã đổ sạt để chỏng chơ những sườn gỗ, cửa sổ tan hoang, cửa chính bị kẹt cứng nên chỉ có thể vào căn nhà qua cửa hậu. Bên trong căn nhà trống không, đầy bụi đất và cây cỏ dại. Bàn thờ ở chính điện chỉ còn là bộ khung trơ trọi, không lư hương, không liễn thờ.

Trong căn nhà từ đường đổ nát ấy, tôi thấy căn phòng nhỏ cạnh cửa hậu có kê chiếc phản gỗ đã cũ nhưng không hề có bụi bẩn. Dường như cách đây không lâu đã có người từng ở đây. Đột nhiên tôi muốn được ngủ lại một đêm trong căn phòng nhỏ ấy. Nhưng khi biết được ý định của tôi, những người lớn tuổi trong gia tộc đã hết mực ngăn cản.

Ông tổ khởi xướng gia tộc tôi từng là một danh tướng của triều đình. Trong một cuộc chinh phạt đẫm máu trên vùng đất nầy, không rỏ ông tổ của gia tộc tôi đã làm điều gì sai trái, đã mắc phải lời nguyền oan nghiệt của những người Hời. Lời nguyền ấy đã trải qua bao nhiêu đời ứng nghiệm bằng những tai ương giáng xuống cho người trong gia tộc của tôi, nhất là những ai đã thừa kế và ở lại trong căn nhà từ đường.

Lần cuối cùng cách đây hơn năm mươi năm, người trưởng tộc sau khi giết vợ, đã thắt cổ chết ngay trong chính điện của căn nhà ấy. Từ đấy không còn một ai dám ở lại trong căn nhà từ đường nữa, bỏ nó hoang phế cho đến hôm nay. Đương nhiên là tôi không tin vào những điều huyễn hoặc do những người lớn tuổi trong gia tộc kể lại và không một ai có thể ngăn cấm tôi ngủ lại một đêm trong căn nhà ấy.

Buổi chiều đến thật êm ả trong căn nhà từ đường rộng lớn và hoang phế. Dù cầu thang lên gác lầu đã gần như gẩy sập nhưng tôi vẫn tìm cách leo lên cho bằng được. Tôi muốn được nhìn khung cảnh hoàng hôn từ gác lầu hướng ra phía biển. Ban trưa lúc tôi đi qua chợ, một người đàn bà cố nài nỉ để bán cho tôi bình rượu hồi với một giá không hề rẻ. Tôi mua bình rượu chỉ vì tò mò muốn biết một thứ rượu lạ của vùng đất nầy. Tôi thong thả nhâm nhi bình rượu cùng với gói lạc rang mang theo, nhìn những vạt nắng cuối cùng trong ngày trải dài trên bải cát phía trước căn nhà, còn biển phía xa có một màu xanh thăm thẳm.

Trời tắt nắng, tôi thắp ngọn đèn dầu rồi treo cạnh khung cửa của căn phòng. Tôi ngồi trên chiếc phản nhâm nhi nốt phần rượu trong bình. Rượu làm thần trí tôi lân lân và sảng khoái. Đêm đến nhưng xung quanh không hề tĩnh mịch, tôi nghe tiếng côn trùng nỉ non, tiếng gió luồn qua những rạng phi lao và cả tiếng sống biển rì rào từ xa. Uống hết rượu, tôi chui vào chiếc túi ngủ, phủ lưới chống muỗi và giấc ngủ đến với tôi thật nhanh chóng.

Giữa đêm tôi thức giấc khi đầu óc hãy còn lân lân vì rượu. Ánh sáng tù mù của ngọn đèn dầu không đủ soi rỏ một bóng người đang đứng im lìm ngay cửa căn phòng. Tôi cố ngồi dậy nhưng lại thấy tay chân bất lực. Tôi nằm im chờ đợi, nhưng ngay sau đấy tôi lại chìm trở vào giấc ngủ một cách êm ái.

Tôi thức giấc khi trời chưa sáng hẳn. Tôi biết đêm qua mình không nằm mơ. Những gì đã xảy ra tuy ngắn ngủi nhưng rất thật. Khi rời khỏi căn nhà từ đường, tôi gặp hai người đàn bà đang trên đường ra chợ. Một già một trẻ, cùng nhau đẩy chiếc xe thồ chở đầy củi khô. Tôi bước đi theo hai người đàn bà, dợm hỏi xem có gia đình nào sống gần quanh đây. Người đàn bà lớn tuổi lầm lỳ không đáp, người đàn bà trẻ nói với lại:

- Có căn nhà ở sau gò đất đấy.

Tôi biết phía sau căn nhà từ đường có một gò đất, trên đỉnh gò là khu mộ của ông tổ gia tộc tôi. Khu mộ rất lớn được xay bằng đá xanh nhưng hằng trăm năm trước những kẻ săn vàng đã đào bới trong khu mộ, phá nát bia đá và cổng mộ. Giờ đây khu mộ chỉ còn là một phế tích, con đường lát đá để đi lên khu mộ bị cỏ lau mọc tràn lan chắn lối. Nhưng không một ai cho tôi biết còn có một ngôi nhà nằm khuất phía sau gò đất. Ngôi nhà nhỏ vách nứa, phía trước là khoảng sân với những liếp phơi dưa và cải lá. Cửa nhà bỏ tróng, tôi vào bên trong không thấy một ai dù bếp vẫn còn âm ỉ khói.

Khi tôi hỏi người trong gia tộc về căn nhà vách nứa phía sau gò đất thì mọi người nhìn tôi với đôi mắt xét nét như thể tôi đang phạm một điều kiêng kỵ. Tôi nói là đã vào đấy nhưng không gặp được ai, thì một người trong gia tộc cảnh báo:

- Mầy gặp nó là sẽ lậm bùa mê thuốc lú. Rồi cũng tàn đời như thằng chú ngu dại của mầy thôi !

Qua những câu trả lời lanh quanh của những người trong gia tộc, tôi biết người chú họ đã mất của tôi còn có một đứa con trai và lẽ ra nó sẽ là người thừa kế chức trưởng tộc chứ không phải là tôi. Nhưng ba năm trước chú tôi lại dan díu với một người đàn bà nhỏ hơn chú tôi đến hai mươi tuổi. Chú tôi đưa người đàn bà còn rất trẻ ấy về ở trong căn nhà vách nứa sau gò đất. Ngay sau đấy người vợ của chú họ tôi nổi chứng điên loạn còn đứa con trai của chú tôi một năm sau bị chết trong một tai nạn sập hầm mỏ. Đối với gia tộc tôi, người đàn bà mà chú họ tôi đã dan díu là hiện thân của lời nguyền năm xưa, một người mà tôi tuyệt đối không nên gặp mặt.

3

Tôi về lại đây không phải để trùng tu lại ngôi nhà từ đường mà để bán nó đi cùng với mảnh đất rộng mười tám mẫu tây vây quanh nó. Đây là đất đã được triều đình ban thưởng cho ông tổ của gia tộc tôi từ ba trăm năm trước. Mảnh đất nằm trên địa thế rất đẹp, phía sau có núi chống lưng, mộ ông tổ được táng trên gò đất cao nhìn ra biển và theo lời thầy phong thủy sẽ làm cho con cháu đời đời hưng thịnh.

Người vợ của chú họ tôi bị mất trí nên trên mặt pháp lý không thể đứng ra thừa kế di sản của chú họ tôi để lại. Lẽ ra những người lớn tuổi trong gia tộc tôi có thể cử ra một người đại diện để thừa kế, nhưng chẳng ai chịu tin tưởng ai nên đành phải chiếu theo gia phả chọn người có huyết thống gần nhất với chú họ tôi để làm người thừa kế. Người ấy chính là tôi và tôi chỉ có một nghĩa vụ duy nhất là đứng ra ký tên vào hợp đồng mua bán căn nhà từ đường.

Mười tám mẫu đất quanh căn nhà từ đường thực tế chỉ toàn đá sỏi khô cằn không thể trồng trọt được gì cả. Nhưng giá trị của mảnh đất khô cằn ấy là chổ nó nằm trong kế hoạch xây khách sạn du lịch và nhà nghỉ cao cấp ngay sát biển của một tập đoàn đầu tư lớn. Tôi đã quen với những vụ môi giới cho vay nặng lãi nên không khó khăn gì trong việc thương lượng giá cả một khi đã nắm được kế hoạch đầu tư của đối phương.

Tôi nâng giá bán lên gấp đôi so với giá những người trong gia tộc của tôi đã đưa ra. Tôi còn thêm một điều kiện là hợp đồng mua bán không được tiết lộ ra bên ngoài. Như vậy tôi sẽ bí mật giữ lại một nửa số tiền bán mảnh đất, một nửa còn lại sẽ công khai chia cho gia tộc của tôi. Đương nhiên mọi người trong gia tộc tôi sẽ vô cùng hài lòng với số tiền thu về như đã đòi hỏi, sẽ chẳng một ai nghi ngờ để bỏ công soát lại những gì tôi đã làm.

Để mọi việc suôn sẻ, tôi phải ở lại đây trong một thời gian dài để theo dõi thủ tục mua bán chứ không phải chỉ một tuần như tôi đã dự định. Tôi gửi trước ba tháng tiền thuê văn phòng cho chủ phố và nhờ treo thông báo là tôi tạm vắng một thời gian. Trong lúc nấn ná ở lại, tôi bị cuốn vào những tranh chấp vô cùng căng thẳng giữa người trong gia tộc trong việc phân chia số tiền thu được sau khi bán căn nhà từ đường và mảnh đất. Đàn ông lẫn đàn bà, già lẫn trẻ, đã tìm mọi cách để gặp riêng tôi, nhỏ to tỉ tê, than thở hay nói xấu lẫn nhau chỉ cốt để được chia phần nhiều hơn.

Thu xếp những tranh chấp là việc vô cùng khó khăn nhưng với khương vị một người trưởng tộc, tôi không thể thoái thác và để êm thắm bí mật có được một nửa số tiền bán căn nhà từ đường, nhất định tôi phải dàn xếp cho ổn thỏa. Tôi mở những buổi hợp mặt gia tộc để mọi người công khai tranh cãi hay thậm chí chửi bới lẫn nhau để dành phần hơn kém. Danh sách những người sẽ được chia tiền có dài ra hay ngắn lại và được chia bao nhiêu đối với tôi không quang trọng, chỉ cần mọi người đồng ý, chỉ cần không có một vụ kiện cáo nào được đưa ra pháp luật là được.

Tôi sống cùng với những gia đình trong gia tộc nhưng không nơi nào tôi ở quá một tuần. Tôi muốn được thấy nhiều hơn là một khung cảnh, một mái nhà, một gia đình. Hằng ngày tôi theo những đứa trẻ ra nương rẩy để đánh đất trồng hoa màu hay trông chừng bầy gia súc không để chúng chạy rong. Có đôi lần đám trẻ đưa tôi lên núi để bẩy thú rừng hay ra suối để bắt cá. Buổi chiều tôi trở về cùng gia đình ăn bữa cơm đạm bạc và nghe những mẩu chuyện lớn nhỏ của mọi người.

Ba tôi lúc còn sống vẫn thường kể cho tôi nghe về vùng đất nầy, nơi ông đã được sinh ra và lớn lên. Một vùng đất có phong cảnh tuyệt đẹp, một bên là núi, một bên là biển xanh ngát. Nhưng ba tôi đã không cho tôi biết nơi nầy còn có những căn nhà mái tranh vách nứa nghèo nàn, những nương rẫy trên vùng đất không mấy mầu mở và những con người lam lũ kiếm từng bữa ăn.

4

Một hôm tôi bỗng dưng nhớ đến vị ngọt của rượu hồi. Đường ra chợ không xa nhưng tôi không có xe, đành phải đi bộ gần nửa giờ mới đến được nơi. Chợ vào ngày thường lưa thưa người. Thứ rượu mà người đàn bà đã nài bán cho tôi không dễ mua vì chỉ có người Hời làm ra với phương thức bí truyền của họ. Cuối cùng tôi cũng tìm được sạp nhỏ ở cuối chợ có người đàn ông Hời bán thứ rượu ấy.

Trên đường về với bình rượu hồi trong tay, tôi không thể không nghỉ đến bóng người đứng ở cửa căn phòng nhỏ của căn nhà từ đường mà tôi đã thấy lúc giữa đêm. Dường như nó vẫn luôn lẫn quẫn trong tâm trí tôi. Tôi chắc là mình đã không nằm mơ vì nó rất thật. Tôi cũng không cảm thấy sợ vì giá như có người muốn hãm hại tôi thì đã ra tay ngay đêm hôm ấy. Có lẽ sự thôi thúc muốn được đối diện với bóng người tôi đã thấy, khiến tôi phải trở lại để ngủ trong căn nhà từ đường thêm một lần nữa.

Tôi nhóm một bếp lửa để nướng những con cá khô mua lúc ban trưa ở chợ. Sau đấy, tôi leo lên gác lầu của căn nhà để nhìn cảnh hoàng hôn, uống rượu hồi và nhâm nhi những con cá khô vừa mới nướng thơm lừng. Tôi thấy mình gắn bó hơn với ngôi nhà từ đường đổ nát nầy nhưng cũng chỉ thế thôi, nó phải được bán đi để lấy tiền làm những việc khác thiết thực hơn trong cuộc sống.

Giữa đêm tôi thức giấc, ngọn đèn dầu treo cạnh khung cửa đã tắt. Bóng tối bao trùm quanh tôi. Tôi cố trồi người ngồi dậy nhưng vẫn như lần trước, tay chân tôi như không còn sức lực nào nữa. Một mùi hương đâu đây, tuy chỉ thoang thoáng nhưng lại cho tôi cảm giác dễ chịu và êm ả. Cảm giác êm ả đó lan tỏa khắp người tôi và tôi không còn cảm thấy mình đang nằm trên tấm phản gỗ thô cứng. Tôi chìm dần vào giấc ngủ với một cảm nhận như có một người đang bước vào căn phòng.

Buổi sáng tinh mơ tôi từ căn nhà từ đường đi tản bộ về phía gò đất. Vừa đi tôi vừa nghỉ đến những gì đã xảy ra đêm qua. Nhất định đấy không phải là một giấc mơ. Mùi hương rất thật và cảm giác có một người đang ở cạnh bên tôi cũng rất thật. Tôi vẹt đám cỏ lau, lần theo những phiến đá leo lên đỉnh gò đất.

Từ trên khu mộ đổ nát tôi nhìn ra hướng biển. Mặt trời vừa ló dạng, biển xanh thẳm ửng ráng hồng ở chân trời. Dáng căn nhà từ đường dù hoang phế vẫn đứng sừng sững như đã từng đứng đấy hằng trăm năm trước. Được một lúc, tôi quay trở xuống chân gò và đi về phía căn nhà vách nứa. Tôi rất muốn được gặp mặt người đàn bà mà cả gia tộc tôi xem như hiện thân của lời nguyền năm xưa.

Khi tôi bước vào, căn nhà không một bóng người, bếp lạnh tăm. Tôi tần ngần đứng nhìn quanh như để tìm kiếm một thứ gì đấy mà tôi không thể định được. Mọi thứ trong căn nhà đều nghèo nàn, nhưng không có vẽ lượm thượm như những căn nhà của những gia đình lam lũ nghèo khó tôi đã ở nhờ. Khi tôi định trở ra thì người đàn bà tôi muốn gặp mặt đã đứng ngay cửa.

Đấy là một người đàn bà Hời, đầu quấn khăn, vai khoát khăn choàng màu sặc sỡ nhưng đã cũ. Người đàn bà bước vào nhà, trên tay cầm một con dao rừng đen láy. Tôi lùi lại một bước, mắt không rời khỏi con dao rừng. Người đàn bà nói cộc lốc:

- Sợ hử !

Tôi đứng im nhìn người bà dựng con dao rừng vào góc nhà, tay kia người đàn bà buôn ra một bó củi khô. Khi người đàn bà tháo chiếc khăn choàng trên vai, tôi thấy đứa bé trai chỉ độ một tuổi được đai sau lưng. Người đàn bà lặng lẽ tháo đai vải, đặt đứa bé đang ngủ say vào thúng rổ treo cạnh chỏng tre.

Người đàn bà có mái tóc cháy nắng, làn da sậm, còn trẻ nhưng gương mặt khắc khổ, xem tôi như một người vô hình, bắt đầu chẻ những thanh củi vừa kiếm được để nhóm bếp. Khi lửa đã bén trong bếp, ngươi đàn bà quay lại và vẫn với một giọng cộc lốc hỏi tôi:

- Không có gì để nói sao ?

Tôi lặng lẽ lắc đầu. Người đàn bà nhìn ra cửa:

- Đi đi. Đừng đến đây nữa !

Người trong gia tộc tôi không hề nhắc đến đứa bé, nhưng tôi đoán nó là con của chú họ tôi. Với kỹ thuật y khoa hiện tại chỉ cần một mẫu xương nhỏ lấy ra từ phần mộ của chú tôi là có thể làm rỏ quan hệ huyết thống. Nếu như vậy, trên pháp lý đứa bé sẽ là người thừa kế căn nhà từ đường, còn mẹ nó sẽ là người giám hộ và có thể nhờ pháp luật ngăn cấm việc mua bán căn nhà, chờ đứa bé đến tuổi trưởng thành. Nhưng tôi biết chắc người đàn bà lam lũ tôi đã gặp trong căn nhà vách nứa không biết được những điều ấy.

Và cũng như những người trong gia tộc, tôi sẽ không nhắc đến đứa bé tôi đã gặp sáng hôm nay trong căn nhà vách nứa.

5

Sau ba tháng chờ đợi dài đăng đẳng, ngày giao tiền bán căn nhà từ đường rồi cũng đến. Gần như tất cả mọi người trong gia tộc tôi kéo đến để chứng kiến, đông như ngày giổ kỵ. Giữa thời đại mà người ta có thể chuyển tiền trực tiếp vào tài khoản ngân hàng thì người trong gia tộc tôi lại đòi được trả bằng hiện kim. Tôi phải thu xếp để một nữa số tiền bán căn nhà từ đường được hợp pháp đổi thành vàng thỏi và phải thuê xe của ngân hàng cùng với dịch vụ bảo vệ để áp tải số vàng về tận nơi.

Khi nhân viên ngân hàng bắt đầu đếm số vàng thỏi để giao cho từng người trong danh sách đã định sẳn thì người đàn bà sống trong căn nhà vách nứa bước vào với đứa bé trên tay. Người đàn bà đến gần, nhìn vào thùng đựng vàng rồi quay lại lớn tiếng hỏi:

- Phần của con tôi đâu ?

Theo sau câu hỏi của người đàn bà là khoản im lặng tuyệt đối. Những người đàn ông lớn tuổi nhất trong gia tộc mắt nhìn xuống đất. Những người đàn bà dữ dằng nhất trong gia tộc cũng không làm gì khác hơn là đứng nép sau lưng những người đàn ông. Tôi nín thở, chờ đợi một điều gì đó tồi tệ sẽ xảy ra. Nhưng người đàn bà ẵm đứa con bước ra cửa bỏ đi, lặng lẽ như lúc đến.

Khi một nửa còn lại của số tiền bán căn nhà từ đường đã êm thắm chuyển vào tài khoản ngân hàng của tôi, tôi không muốn ở lại thêm một ngày nào nữa. Buổi sáng tôi đi quanh để chào những gia đình đã từng cho tôi ở nhờ trong thời gian vừa qua. Đến xế chiều tôi xách túi hành lý đến ngôi nhà từ đường với ý định sẽ ngủ lại đấy một đêm cuối cùng. Nay mai căn nhà từ đường sẽ bị dở bỏ nhưng người ta sẽ giữ lại khu mộ của ông tổ gia tộc tôi như một chứng tích của một thời xa xưa khai phá vùng đất nầy và chẳng ngoài mục đích quảng bá cho khu du lịch sắp được khai trương.

Thay vì đến căn nhà từ đường, bước chân lại đưa tôi đi theo con đường vòng qua gò đất về căn nhà vách nứa. Từ xa tôi trông thấy người đà bà đang gom những quả cà tím phơi trên giàn nứa trước sân cho vào thúng tre, còn đứa bé đang ngồi chơi trong chiếc cũi đan bằng mây đặt bên hiên nhà. Người đàn bà im lìm, làm như không trông thấy tôi đang đi vào sân nhà.

Tôi đến cạnh cũi mây bế đứa bé lên. Đứa bé có đôi mắt đen như mẹ nó, đưa hai tay ôm chặt lấy cổ tôi. Từ người đứa bé thoáng một mùi hương quen thuộc. Một mùi hương tôi sẽ không bao giờ quên hay nhầm lẫn được. Sau lần ấy, tôi đã trở lại căn nhà từ đường để ngủ qua đêm thêm nhiều lần nữa. Giữa đêm tôi chợt tỉnh giấc và lần nào cũng vậy, ngọn đèn dầu treo trên khung cửa luôn bị tắt. Trong bóng tối bao trùm, một mùi hương thoang thoáng cho tôi cảm giác thật êm ả và tôi cảm nhận được có một người đang ngồi, rất gần cạnh bên tôi.

Khi đã thu xong những quả cà tím, người đàn bà vào nhà nhóm bếp để luộc khoai. Khói bếp nồng từ từ tỏa ra khắp căn nhà. Tôi chơi đùa với đứa bé cho đến lúc người đàn bà đặt lên chỏng tre nồi khoai luột nghi ngút khói, một con cá muối và một dĩa dưa cải.

Bên ngoài những vạt nắng cuối cùng cũng sắp tắt. Người đàn bà đến trước mặt tôi, đưa tay ra đón lại đứa bé. Lẫn trong khói bếp còn vương là mùi hương quen thuộc, thật gần, như những lần giữa đêm tôi thức giấc trong căn phòng nhỏ của căn nhà từ đường.

Người đàn bà bế đứa bé trong tay, vẫn đứng trước mặt tôi, lặng thinh một hồi lâu rồi lên tiếng:

- Khi nào đi ?

Tôi nói:

- Ngày mai.

Người đàn bà nhìn vào mắt tôi:

- Cho tôi theo được không ?

Đêm hôm ấy tôi ngủ lại trong căn nhà vách nứa dưới chân gò đất có khu mộ cổ của ông tổ gia tộc. Tờ mờ sáng hôm sau tôi ra đi, mang theo người đàn bà, đứa bé và cả lời nguyền truyền kiếp của gia tộc tôi.

DL Bui © 2016

ooo

Xin đưa vào thư viện với tên tác giả DL Bui và sửa lỗi chính tả nếu cần thiết . Rất cám ơn BĐH.

Chúc Ngụy Xưa mọi điều tốt đẹp .
 
#1
    NgụyXưa 17.10.2016 05:32:21 (permalink)
    "Lời Nguyền Của Đất" đã được mang vào thư viện.
     
    Xin cám ơn tác giả.
    #2
      Chuyển nhanh đến:

      Thống kê hiện tại

      Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
      Kiểu:
      2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9