Chương 2
Chưa tắm biển mới chạy một lúc trên đồi cát đã thấy thấm mệt.
Trúc buông người trên ghế xích đu dưới túp lều nhìn ra biển, đầu tựa vào vai Hiền.
Ánh bình minh trải dài từ biển xa đã vào tới nơi, lọc qua tán lá dừa tỏa ánh sáng xanh, tạo một góc nhỏ dịu dàng cho hai người.
Gió biển hiu hiu, mắt lim dim thấy mặt nước xanh như một tấm thảm thiên thanh, ngực Hiền êm êm như chiếc gối, tâm hồn Trúc dần thư thả trở lại.
Cô khép mắt lại cảm nhận giây phút diệu kỳ bên cạnh người yêu mà không dám nghĩ gì xa hơn. Hãy tận hưởng những gì đang có được chừng nào hay chừng nấy.
Giọng Hiền chợt vang lên giữa tiếng sóng rì rào:_ “Cầu vòng của anh đói chưa? Anh gọi điện thoại vào trong nói người ta mang đồ ăn sáng ra nghen? Em ăn gì nào? Ăn cho no à, chứ không chút nữa tắm biển là xụi lơ ngay đó!”_
_ Sao lại gọi em là cầu vòng?
_Vì cầu vòng đẹp không phải ai cũng có diễm phúc được nhìn thấy vào buổi sáng không có mưa, đó là điều may mắn.
Trúc hỏi lại: Anh nói gì em không hiểu?
_Hồi nãy em chạy trên đồi cát bay trong mảnh khăn tắm nhiều màu anh thấy em đẹp lộng lẫy như “cầu vòng”
Trúc đỏ mặt sung sướng, thẹn thùng cà nhè nhẹ má vào vai Hiền nói lãng sang chuyện khác: _Anh ăn gì em ăn đó!
_Anh nói lại, em ăn gì anh ăn đó chịu chưa? Thôi quyết định đi cô nương à! Mau mau còn tắm biển anh bức quá rồi! May mình đi dạo hồi sáng sớm chứ giờ bỏng chân chịu gì nổi! Đi dạo từ bốn giờ sáng giờ đã bảy giờ rồi còn gì nữa!
Vậy mình ăn gì nước nước đi anh!
Hủ tíu nha?
OK!
Hiền mở cái túi xách để trên bàn, lục lọi. Như chợt nhớ ra điều gì Trúc giữ tay anh lại. Hiền ngạc nhiên hỏi:_Gì vậy em?
_Anh đừng gọi, để em gọi điện thoại của em. Anh nhớ hứa gì với em không?
_Thì anh nhớ chứ! Nhưng từ lúc tụi mình khởi hành đến giờ đã gần mười hai tiếng đồng hồ rồi còn gì. Như vậy là anh ưu tiên em lắm rồi đó! Cái nghề của anh mà tắt điện thoại lâu như vậy là bất thường đó! Thôi, em gọi đồ ăn sáng đi, nhưng chút nữa tám giờ anh phải kiểm tra điện thoại em à!
Trúc phụng phịu:_Mệt anh ghê! Anh hứa lèo không à! Đi chơi với nhau mà điện thoại thiên hạ cứ réo hoài chán lắm! Rõ ràng anh đã nói hôm nay anh được xếp cho nghỉ phép mà! Anh thấy em không?. Từ qua tới giờ em có nhìn tới cái điện thoại đâu!
_Em khác, anh khác!
_Khác là khác sao?
_Tiếp viên hàng không tụi em, đi bay là đi bay, không đi bay là không đi. Còn anh nằm trong lực lượng đặc nhiệm, cho nên lúc nào anh cũng phải sẵn sàng mọi nơi mọi lúc, bất chấp ngày nghỉ phép hay ngày nghỉ lễ. Chút nữa ăn sáng xong, anh phải dò xem có tin nhắn gì quan trọng không? Thông cảm cho anh đi mà!
Trúc không nói gì ánh mắt dỗi hờn, hậm hực mở điện thoại gọi đồ ăn sáng. Gọi xong Trúc ném điện thoại di động của mình lên cái bàn tre gần đó rồi kể lể với giọng ấm ức:_Em có đòi hỏi gì anh đâu! Chả lẽ hôm nay sinh nhật em mà anh từ chối lời yêu cầu này của em sao?
Giọng Hiền thì thầm năn nỉ:_Trúc à! Sinh nhật, em muốn gì anh cũng chìu nhưng xin đừng bắt anh tắt máy điện thoại lâu hơn nữa!
Trúc quắc mắt:_Em muốn ngày hôm nay em sẽ được bên anh trọn vẹn, không bị ai quấy phá!
Hiền cười lớn bẹo má Trúc:_Có ai quấy phá hai ta đâu nào?. Anh sử dụng điện thoại không có nghĩa là anh bỏ rơi em!
_Dạ hủ tíu của anh chị đây à! Mời anh chị dùng cho nóng!
Hiền quay lại đỡ cái mâm trên tay người phục vụ rồi nói : _Cho thêm một ly cà phê và ly nước cam tươi nghe em!
Trúc kêu lên:_Không! đừng cho nước cam tươi, cho một trái dừa lửa đi!
_Trời, mọi lần thấy em toàn uống nước cam, sao từ lúc ra đây tới giờ mà em uống gì đến hai trái lận, coi chừng đau bụng à nha!
_Nước dừa là đặc sản ở đây mà! Không uống thì uổng lắm!
Từ tối qua tới giờ chỉ ăn qua loa giờ ngửi thấy mùi hủ tíu thơm nghi ngút Hiền chịu không nổi, đưa vội một tô cho Trúc:”Mời em”.
Dứt lời anh cúi xuống tô hủ tíu còn lại húp xì xụp. Trúc nhìn Hiền ăn bỗng cảm thấy thương hại. Sức dài vai rộng “nam thực như hổ” vậy mà từ hôm qua tới giờ cứ phải ăn theo kiểu miu miu của Trúc, thật tội nghiệp. Mồ hôi vả ra hai bên thái dương Hiền không hề hay biết. Anh cắm đầu mải miết ăn ngon lành. Trúc lấy chéo khăn tắm quàng trên vai thấm nhẹ mồ hôi cho Hiền.
Anh ngước lên hít hít chéo khăn của Trúc rồi giục: Ăn đi chứ em! Ôi nóng quá, cởi cái áo thun ra cho rồi! Chưa tắm biển mà mồ hôi mồ kê đã đầm đìa!
Vừa nói xong anh vội kéo cái áo thun qua khỏi đầu nhét vội vào cái túi xách rồi lại cúi xuống tô hủ tíu xì xụp. Giận hờn tan biến. Trúc vui vui vì hành động vừa rồi của Hiền, cô lặng lẽ vừa ăn vừa nhìn vào bờ ngực rộng của anh.
Bỗng Trúc khựng lại hai mắt mở to nhìn chăm chăm vào sợi dây Hiền đang đeo ở cổ. Lần đầu tiên Trúc thấy vật trang sức này ở Hiền. Thường anh hay mặc quân phục nên không thấy, còn từ qua tới giờ mặc áo thun nên cũng không để ý.
Sợi dây đeo được kết bằng những hạt sắt nhỏ như hạt bột bán với những mấu chốt để có thể kéo dài hay rút lại cho vừa vặn với bất cứ ai dù nhỏ hay lớn. Loại dây này thường được coi như loại dây đeo thời trang, giới trẻ ngày nay rất thích. Sợi dây bằng sắt kết hợp với một trái tim gỗ được đẽo khắc viền hoa văn rất tỉ mỉ công phu, ở giữa có hai mẫu tự VH viết hoa rất đẹp. Hai chữ xoắn xít lồng quyện vào nhau.
Trúc buông đũa, cố giữ vẻ bình tĩnh mặc dù nghe tim mình nhói đau.Đây phải là món quà đặc biệt của ai đó. “Ai đó” phải là người vô cùng yêu dấu đối với anh ấy. V và H là Vân và Hiền, hay Vi và Hiền? Kỳ lạ! Có nên hỏi không nhỉ? Như vậy coi bộ bất lịch sự quá! Thôi cứ để từ từ rồi cũng điều tra ra.
Hiền húp miếng nước lèo cuối cùng trong tô, ngước lên nhìn Trúc:_Uả em ăn xong rồi à? Sao để thừa dữ vậy? Không ngon miệng sao em? Hay anh gọi món khác cho em nha?
Trúc uể oải lắc đầu mắt không rời trái tim gỗ. Hiền nhìn xuống ngực, cầm trái tim gỗ lên ngắm nghía rồi hỏi: _Đẹp không em? Độc đáo ghê ha!
Tuy thấy trái tim gỗ với những nét khắc rất đẹp, tinh xảo nhưng sự ghen tức khiến Trúc cười nhạt rồi buông một câu: _Coi bộ anh cũng mê thời trang ghê! Nhưng xem ra cái dây và trái tim không đi đôi với nhau rồi. Loại dây này chỉ toát ra vẻ phóng khoáng mạnh mẽ đầy nam tính khi nó đi chung với miếng sắt mới hợp . Sắt với sắt chứ sắt ít đi với gỗ mà nếu không phải sắt thì nên là ngọc vẫn hợp hơn, kim khắc mộc, điều đơn giản thế anh không hiểu sao?
Hiền đưa trái tim gỗ lên mũi hít hít mấy cái vẻ âu yếm: _Em nói cũng có lý nhưng theo anh nếu nó là trái tim sắt thì chưa chắc anh giữ nó cho đến ngày hôm nay.
Trúc nóng mặt tức nghẹn cổ rủa thầm: “Đúng là bất lịch sự, coi mình không ra gì nên mới có thái độ đó.”
Trúc cãi lại: -Theo em trái tim sắt thể hiện sự cứng cỏi, còn trái tim gỗ đá thì mới chán đó anh!
Hiền nhìn Trúc. Anh biết Trúc không hài lòng. Không phải chỉ có Trúc mà rất nhiều người, phần lớn phụ nữ khi thấy dây đeo này cũng thắc mắc tò mò. Có người đã từng muốn tặng một sợi dây đeo mới giá trị đắt hơn gấp nhiều lần với hy vọng xóa đi quá khứ của Hiền, nhưng anh từ chối. Anh không muốn giải thích biện minh gì cả!
Hiền nghĩ thầm như thế, nheo mắt nhìn Trúc ỡm ờ: _Em biết không, tuy nó là trái tim gỗ nhưng nó tỏa ra mùi hương thật ngọt ngào, đây là gỗ xá xị đó em!
Vừa nói Hiền vừa áp sát trái tim gỗ vào lỗ mũi Trúc.
Một mùi hương nhẹ thoáng qua.
Nét mặt Trúc trở nên đăm chiêu cô nhếch mép mỉa mai:_ Quà tặng ý nghĩa ghê ha!
Hiền lấy khăn chùi miệng, cười giả lã: _Thôi mà em! Tự nhiên đang vui mà đổ quạu chi vậy ta? Hãy nhìn ra kia kìa “bên em là biển rộng” mau mau ra tắm không chút nữa biển kết hợp với nắng biến thành nồi nước sôi luộc da đỏ như tôm hùm đó nghen!
Vừa nói Hiền vừa kéo tay Trúc thật nhanh khiến cái khăn rớt xuống, để lộ đường cong gợi cảm trong bộ bikini hai mảnh. Trúc cười như nắc nẻ hét lên:_Khoan khoan, đã bôi kem chống nắng đâu, còn anh nữa, sao còn mặc quần lửng, thay quần bơi đi ông nội ơi! Không thì đừng có đi với em đó nha…
Trúc vội chạy lại ghế xích đu lục lọi túi xách tìm kem chống nắng. Có tiếng điện thoại di động reo.
Còn tiếp
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.12.2016 15:45:09 bởi sen dat >