Chương 27
Trúc giật mình mở choàng mắt. Tiếng điện thoại di động réo liên tục. Trúc uể oải nhoài người ra mép giường với tay lấy điện thoại trên chiếc bàn ngủ.
Giọng Chi vang lên trong máy:_Trúc mày ở đâu? Sao mày cứ khóa máy miết vậy?. Hôm qua mày đi đâu nhanh quá tao với anh Triển tìm không ra?.
Trúc rên lên:_Chi ơi! Mày tha cho tao đi, đừng có lập mưu ghép tao với ông Triển nữa tao không thích đâu!.
_Mày không thích cái gì mới được chứ? Mày không thích đẹp trai giàu có vậy chứ mày thích gì?
Nghĩ đến căn biệt thư sang trọng, điệu nhạc thiền trầm lắng bao dung bên hồ cá mâu thuẫn với căn phòng khách quái đản giăng đầy những bộ lông thú, ngà voi, sừng hươu sừng nai treo lủng lẳng Trúc buông một câu dứt khoát: _Ai thích đẹp trai giàu có thì cứ việc, tao không ham. Mày làm mối cho ổng người khác đi! Nói tao đi chơi với bồ tao rồi!
Giọng Chi nheo nhéo:_Ủa vậy ra mày với ông Hiền làm lành rồi hả?. Tội thân mày chưa?. Coi chừng phải gồng gánh nuôi con đó nha!. Đường thẳng không đi ưng đâm đầu vào bụi rậm. Được thôi, để tao giới thiệu người khác cho Triển, có sao đâu!. Cỡ như Triển hô lên một tiềng khối cô đâm đầu vào xin nâng khăn sửa túi. Tưởng mày chảnh sao chứ lại đi yêu công an đặc nhiệm, coi chừng hai bác phản đối đó nha!
Trúc gắt:_Mày có lợi gì khi gán ghép tao với Triển hay sao mà chua cay vậy?
Chi cắt máy ngang không trả lời.
Trúc cười nhạt buông máy định ngủ tiếp nhưng không thể chợp mắt lại. Nhìn đồng hồ. Chín giờ sáng. Trúc lắng tai nghe. Nhà im phăng phắc. Cái nón treo trên tường đập vào mắt.
Chợt nhớ ra từ hôm đầu tuần đến nay hành trình bay dày đặc không có phút giây nào thư thả cho riêng mình. Bộ nhớ đầy vì tin nhắn chưa bị xóa. Trúc cầm điện thoại di động lên bấm mục tin nhắn. Dò tìm tin nhắn đầu tiên của Hiền từ hôm giận nhau. Để xem viết gì đã. Những dòng thăm hỏi bình thường. Xóa. Cứ như vậy Trúc xóa những tin nhắn chán phèo của Hiền. Xóa, xóa, xóa.
Bỗng ánh mắt dừng lại thật lâu ở một tin nhắn “Trúc ơi! Anh đang đi công tác xa. Hiện anh đang đứng trước một khu rừng trúc đẹp mê hồn kỳ bí giống em. Thôi đừng giận anh nữa mà! Khi nào về nhớ gọi cho anh nha Trúc! Năn nỉ em đó! Phải chi có em ở đây trong bộ áo dài đỏ viền vàng đứng đựa khóm trúc xanh thì đẹp biết mấy! Biết đâu một ngày nào đó hãng hàng không của em nổi hứng muốn quảng cáo, anh sẽ giúp họ “PR” bằng tấm hình chụp Trúc đi giữa rừng trúc xanh mặc áo dài đỏ, màu sắc của sự vĩnh hằng may mắn.”.
Trúc nhìn kỹ ngày giờ tin nhắn được gởi đi. Nước mắt lăn dài trên má, định xóa nhưng không đủ nghị lực để xóa .
Trúc đọc sang tin nhắn khác. “Cầu vòng ơi! giờ này em ở đâu? Chắc còn ở phương trời xa? Mau mau về rồi gọi cho anh!”.
Tin nhắn tiếp theo: “Hôm qua anh có tìm lại hình anh chụp em đội cái nón có viền tua tua anh lựa mua cho em lúc vừa đặt chân đến Mũi Né. Anh không ngờ khi chụp lên cái nón được ánh nắng xuyên qua lấp lánh như thể có một vòng hào quang trên đầu em vậy! Trông giống như em đang đội vòng nguyệt quế. Anh chúc em may mắn trong công việc.”
Trúc ngước nhìn cái nón vết tích còn lại của cuộc đi chơi ngắn ngủi đang treo trên tường, nghẹn ngào nấc lên thành tiếng:_ Anh ơi! Phải chi em bình tĩnh cố gắng đọc tin nhắn của anh.
Trúc bấm qua tin nhắn khác “ Anh đang ở quán cà phê nơi tụi mình hay ghé qua, nhớ nhớ nhớ sao là nhớ. Sỏi đá buồn vì không có em. Cà phê đắng nhớ môi em mềm ngọt. Bao giờ mới được nhìn thấy “cầu vòng” đây? Đừng giận anh nữa nghe cưng, anh xin đó!”. Đây là tin nhắn cuối cùng. Ngày giờ gởi đi tính cũng đã hơn mười ngày. Không biết do bộ nhớ đầy tin nhắn không tới hay Hiền không nhắn tin nữa?.
Lòng bỗng hồi hộp, tim đập thình thịch, người run lên Trúc cố gắng kiểm tra lại những cuộc gọi nhỡ. Cuộc gọi cuối cùng từ Hiền vào máy của Trúc là hôm chủ nhật trước lúc Trúc đang ăn hủ tíu ở Mỹ Tho. Làm sao đây? Anh ấy không gọi không nhắn tin nữa cũng phải vì mình câm lặng quá lâu! Trúc gọi thầm “Anh ơi! Phải chi em đừng nông nổi sẵn sàng bình tĩnh đọc những dòng tin nhắn của anh ngay từ đầu thì chủ nhật trước chúng mình đã có những giây phút tuyệt vời bên nhau. Phải làm sao đây?. Liệu anh có tha thứ cho lỗi lầm của em không?. Giờ em không đòi hỏi gì cả, chỉ cần được ở bên anh hay nghe tiếng anh qua điện thoại cũng đủ. Có nên gọi lại cho anh không?. Em chưa thể gọi ngay lúc này nhưng sẽ gọi, em không muốn mất anh, Hiền ơi!. Mong rằng chủ nhật này anh không bận đột xuất. Em sẽ…
Trúc thở dài xoay người nằm sấp, úp mặt vào gối lặng đi trong nuối tiếc. Nhịp mưa rơi trên lối sỏi chiều nào trong quán vắng cứ rõ dần lên , bờ môi thoáng vị cà phê đăng đắng đầy mê hoặc. Trúc quay quắt khó chịu… Có tiếng đập cửa dồn dập tiếp theo tiếng gọi ơi ới bên ngoài. Nhưng Trúc không nghe gì . Thực tại đang nhạt nhòa lùi xa. Tất cả bị át đi theo tiếng mưa rơi, mùi cà phê quyện quánh, thương nhớ đậm đặc…
Bà Chín khệ nệ bưng mâm cỗ từ trong phòng thờ đem trở vào bếp. Dì Tám chạy vội đến đỡ lấy đặt lên bàn ăn quay sang nói với hai con:
_Hai bây thấy chưa? Bác bây già rồi mà nấu ăn vẫn ngon hết biết luôn. Hôm nay ngày giỗ ảnh, chị nấu canh chua cá lóc với cá kho tộ. Món ăn tuy đã nguội, lẽ ra phải hâm lại nhưng em nhìn cứ muốn ăn liền hà. Thôi khỏi hâm nghen chị, mình ăn luôn cho rồi đi! Đứa nào chậm chân ráng chịu đa!
Tân ngồi sẵn ở bàn cầm đũa lên cười hềnh hệch:_Con đã sẵn sàng. Chỉ có tên nào lâm râm tỉ tê lâu lắc trong kia mới lo thôi hà!
Hoa vợ Tân nhìn về phía phòng thờ tủm tỉm buông một câu bâng quơ:_Chắc anh Hiền đang khấn bác trai cho ảnh cưới vợ lè lẹ đó mà!
Bà Chín trố mắt nhìn Hoa hỏi vặn:_ Hiền nó chưa có người yêu, vợ đâu ra mà lấy?
Giọng Hoa nhỏ lại ra vẻ bí mật:_Bác nghĩ sao mà nói anh Hiền chưa có người yêu?. Tại trước đây ảnh chưa gặp người ảnh thích thôi chứ cái mã ảnh ra ngoài gái chết mê đó nha bác! .
Bà Chín hồi hộp hỏi lại:Con này nói lạ à nghen! Nó có người yêu sao bác hổng biết gì hết trơn vậy?.
Hoa chưa kịp trả lời thì Hiền dắt tay hai đứa nhỏ con vợ chồng Tân đi vào.
Tân chỉ hai cái ghế bên cạnh ra lệnh: _Thằng Bon con Cua hai đứa lại đây ngồi bên má bây đi. Tụi bây làm gì bám riết bác Hiền vậy hả?
Con Cua phụng phịu:_Con hổng ngồi đó đâu! Con ngồi với bác Hiền à!
Hoa nheo mắt nhìn Hiền lấp lửng:_Bác Hiền chúng mày ai cũng mê sao bây giờ vẫn phòng không vậy? Bao giờ đem người yêu về ra mắt bác đây anh Hiền?
Hiền nhìn sững Hoa ngạc nhiên:_Hoa nói sao anh không hiểu?
_Thôi đừng giả bộ nữa, vậy chớ ai có người yêu là tiếp viên hàng không đẹp như hoa hậu, khai mau?
Hiền nhìn mọi người bối rối hỏi lại:_Hoa nghe ai nói vậy?
_Thì cô Duyên thư ký ở chỗ anh làm chứ ai?. Cổ có vẻ buồn tiếc khi anh có người yêu. Cổ là chị họ của con nhỏ làm chung chỗ với em mà!. Cổ nói người yêu anh đẹp, sang, giỏi giang nên cổ hết hy vọng! Nhiêu đó được chưa? Còn chối hết?
Hiền gật gù:_Anh không chối nhưng nếu tình yêu mà bị chín ép thì hương vị sẽ nhạt nhẽo lắm, tụi anh chỉ mới ở giai đoạn đầu nên anh chưa thể đưa cô ấy về ra mắt má anh được!
Bà Chín câm lặng nghe cuộc đối thoại giờ mới lên tiếng:_Thôi ngồi xuống ăn đi con, chuyện vợ con, má cho con toàn quyền quyết định, má không xen vào đâu! Còn thức ăn trong nồi đang hâm lại đó không thiếu đâu, ăn no đi bây à!
Hoa chặc lưỡi:_Anh Hiền ăn nói ví von hay ghê. Nhưng anh có nghĩ mình khó khăn quá không?. Em nói thiệt anh, họ hàng nhà em có mấy đứa cũng mê anh nhưng anh đâu có thèm để mắt tới, tình duyên mà so đo quá coi chừng thành trai già đó nha!. Bác cũng nên hối thúc ảnh chứ thương ảnh quá hổng hối ảnh là ảnh cứ tà tà vậy cho mà coi! Bác còn lâu mới có cháu ẵm bồng.
Dì Tám liếc nhìn chị, bắt gặp bà Chin cũng đang nhìn mình. Tuy không nói ra nhưng họ vẫn hiểu suy nghĩ của nhau. Đã bao lần Tám nói với bà hãy nói sự thật cho Hiền biết để có thể gán ghép con gái mình cho Hiền. Tám muốn Hiền làm con rể. Tám nói không làm được mẹ nuôi thì biết đâu sẽ có cơ hội được làm mẹ vợ. Nhưng bà Chín cương quyết chối từ. Ngay cả ý nghĩ Hiền chỉ là con nuôi thôi bà Chín cũng không thể chịu nổi nữa là… Oanh con gái Tám giờ cũng đã yên bề gia thất, nó lấy chồng ở Đồng nai lâu lâu mới về nhưng mỗi lần nói đến chuyện lập gia đình của Hiền, Tám lại tỏ vẻ tiếc nuối ra mặt.
Bà Chín nhìn mọi người cắm cúi ăn. Bầu không khí có vẻ lặng lẽ quá. Bà lên tiếng:_Hai đứa nhỏ ăn cá thờn bờn chiên nữa không bà Chín lấy thêm.
Thằng Bon, con Cua bỗng nhao nhao:_Dạ có! dạ có!
Tân phì cười:_Hai đứa bây coi bộ rành ăn dữ đa! Bác biết không loại cá thờn bơn này con đang tính thu gom gởi theo dạng hàng tươi sống ra nước ngoài, ở bên Mỹ loại cá này mắc lắm đó nha!
Nghe Tân nhắc vụ gởi hàng Hiền chợt nhớ ra hỏi:_Vụ gởi hàng sao rồi, suôn sẻ chứ hả?
Tân gật gù:_Em chi thêm mỗi ký một ngàn thì hàng gởi đi trôi tuồn tuột như bôi mỡ. Bây giờ tính vẫn có lời nên mình gắng làm, khi nào chịu không nỗi thì ngừng. À mà anh biết không, em vào gởi hàng gặp một số doanh nghiệp khác họ xầm xì rằng cái ông Triển đó giàu kinh khủng anh à. Họ đồn ông ta đi quán ba, karaoke chi tiền đẹp lắm nhiều khi bo cả xấp tiền dày cộm cho các em đó anh!
Hiền hỏi:_Vậy hôm gặp mặt, Triển nói gì với em?
_Thì anh ta bảo rằng em được anh gởi gắm nên anh ấy sẽ chỉ dẫn cho em cách thức gởi hàng tươi sống sao cho an toàn với điều kiện như em vừa nói đó, thêm cước mỗi ký là một ngàn đồng. Bù lại, khi nào đó không phải mùa cao điểm có thể cước gởi rẻ hơn nhưng hàng đi vẫn nhanh và an toàn đắp qua sớt lại không thiệt đâu mà sợ! Ông ta bảo thuận mua vừa bán không ai ép ai cả. Đồng ý thì gởi không thì hãy tìm nơi khác giá cước rẻ mà gởi.
Hiền nghĩ thầm:_Hắn ta giàu có quá mình có là cái đinh gì đâu! Nếu Trúc không yêu, mình có mất Trúc về tay hắn ta cũng là lẽ tự nhiên. Người ta đồn tiếp viên hàng không thường lấy đại gia nghĩ cũng đúng thôi!
Bà Chín múc một thìa rau thiên lý xào bỏ vào chén Hiền nhắc nhở:_Ăn đi con, mấy bữa nay má thấy con buồn buồn sao đó, công việc không thuận lợi hả con?.
Hiền lắc đầu:_Nói công việc không thuận lợi cũng không đúng nhưng con đang phải chuẩn bị lên kế hoạch cho một chuyên án quan trọng khác, đầu óc không được thoải mái nhiều khi rất căng thẳng. Mấy bữa nay đêm nằm cứ thấy ác mộng.
Bà Chín lo lắng:_Vậy sao con không nói má hay. Để chiều má ra chợ mua hạt sen về hầm con ăn để ngủ cho yên giấc.
Vừa nói xong bà Chín lại chạm ngay ánh mắt của em gái nhìn mình. Bà quay đi, tránh ánh nhìn khiến lòng bà khắc khoải không yên.
Có tiếng điên thoại di động réo. Ngoại trừ bà Chín và hai đứa nhỏ ai cũng vội vã lục túi áo quần.
Hiền rút điện thoại trong túi áo nhìn màn hình hơi ngớ người ra ngần ngừ vài giây. Điện thoại lại réo đợt hai. Hiền buông đũa bước ra khỏi bàn ăn đi ra ngoài hiên sau, áp tai vào điện thoại :_A-lô Hiền đây! Rồi im lặng.
Bên kia máy giọng Trúc cất lên:_Anh Hiền, anh có rảnh không mình ra quán cà phê nói chuyện được không anh?
_Anh đang ở nhà. Hôm nay, ngày giỗ ba anh, cả nhà đang ăn giỗ không thể đi được. Anh nghĩ mình đâu còn chuyện gì để nói với nhau nữa đâu! .
Thôi Trúc à! Em không cần phải phân trần gì cả!. Em không có lỗi, dù em không chọn anh, anh cũng không trách em đâu!
_Trời! anh nói gì lạ vậy?. Chọn gì? Mình có hiểu lầm nhau không vậy?. Thôi được anh nói địa chỉ nhà anh đi, nhân dịp này em xin tới thắp cho bác trai nén nhang được không anh?
_Trễ rồi giờ này nhà anh đang quay quần ăn uống sum họp với nhau. Thôi để dịp khác đi!
Giọng Trúc run run:_Anh từ chối khéo em phải không?. Vậy anh cho em cái hẹn khác từ đây đến tối đi, vì ngày mai em lại có hành trình bay rồi, được không anh?
Hiền liếc về phía bàn ăn nơi mọi người đang ngoái nhìn chờ đợi, anh đành buông một câu:_Thôi được, chiều nay tại quán nước nào thuận tiện nhất gần chỗ anh làm việc.
_Quán sỏi đá đi anh!
_Xa lắm!
Hiền nghe tiếng sụt sịt bên máy, giọng Trúc đẫm nước mắt:_Vậy thì để đến lúc em tìm được quán thuận tiện như anh yêu cầu em sẽ báo sau.
_Được rồi! Chào em, giờ anh phải vào ăn cùng mọi người đây!
Hiền tắt máy bước vào cầm đũa lên nhưng không nuốt trôi được nữa. Lòng hồi hộp hoang mang vì cú điện thoại bất ngờ sau gần hai tuần không hồi đáp.
Bà Chín nhìn Hiền, muốn hỏi nhưng nhìn khuôn mặt đăm chiêu đầy ưu tư của con trai bà lại không dám cất lời.
Bỗng giọng con Cua nheo nhéo:_Bà Chín bà Tám, hai bà ,bà nào lớn hơn vậy?
Dì Tám trợn tròn mắt nhìn đứa cháu nội gái kêu lên:_Trời đất con nhỏ này hỏi gì mà kỳ quá vậy? Bộ bà nội Tám trông già lắm sao mà mày hỏi kỳ vậy? Bà Tám đương nhiên là em bà Chín rồi?
Con Cua đưa bàn tay bé nhỏ bụ bẫm lên xòe các ngón tay ra xăm xoi một lúc rồi lí lắc hỏi:_Con ví dụ nha! Trong nhà mình anh Bon là anh Hai rồi đến con là em Ba. Số ba lớn hơn nhưng là em số hai ít hơn nhưng lại là anh. Còn hai bà, bà Chín sao lại là chị bà Tám, sao kỳ vậy?
Nghe tới đây mọi người cười ồ.
Hoa gật gù ra vẻ hài lòng:_ Truy tìm những điểm lắt léo kiểu này coi bộ con nhỏ này có khiếu giống bác Hiền rồi đó nha!. Nó không hỏi mình cũng đâu nghĩ ra. Chà chà biết giải thích sao giờ?
Tân đáp thay cho vợ:_Có gì đâu, hai ba tư hay chín tám gì đó là lối gọi thứ tự anh chị em ruột cùng cha cùng mẹ, còn bà Chín với bà Tám vốn à hai chị em họ hiểu chưa?. Bà Tám là con người em còn bà Chín là con người chị, Chị em đôi con dì hiểu chưa?
Con Cua ngồi thừ ra lẩm bẩm, đôi mắt sáng của nó láo liên một hồi rồi nó ôm mặt cười lỏn lẻn ra ý đã hiểu, đồng thời bồi liền thêm một câu làm mọi người lại được dịp cười ngả nghiêng:_Hèn gì bác Hiền trẻ hơn ba má mà ba má cứ phải gọi là anh!
Bàn ăn lại nhao nhao rôm rả trở lại. Bà Chín nhìn Tân rót bia rồi nhìn Hiền cụng ly với Tân. Bà dõi theo vẻ mặt con khi cười nói, lòng bà bỗng hoang mang không biết Hiền đang gặp khó khăn về công việc hay tình cảm?.
Bà linh cảm con không được bình thường như mọi ngày. Có thể Hiền nhớ ra quá khứ của mình cũng nên?. Hiền hay tâm sự về những giấc mơ. Con trai vừa nói gặp ác mộng, không biết nó lại thấy gì nữa đây?. Thật tình, dù không muốn nghĩ tới nhưng đầu óc bà luôn thắc mắc không biết Hiền con nhà ai, gia đình bố mẹ ruột thế nào?. Gia cảnh của Hiền hồi đó chắc hẳn phải buồn đau mới để thất lạc đứa con bé bỏng đáng yêu đến vậy! Tốt hơn không nên khơi gợi tìm hiểu làm gì, nhưng đôi lúc cũng suy tư động lòng nếu như gia đình thật sự của Hiền mãi mãi mất con thì tội quá!. Dù sao bà vẫn muốn Hiền là duy nhất của bà. Lúc mới thoạt nhìn thấy thằng bé bà đã muốn ôm ngay vào lòng. Nó là đứa con trai dễ thương nhất bà từng thấy. Khi ấy các sơ kể rằng nó chưa chịu theo ai cả. Chưa ai bế được nó mặc dù nó đã bình tâm, không khóc la nằm vạ nữa. Khi bà ngồi tâm sự với sơ trưởng về hoàn cảnh của mình đồng thời đưa ra mong muốn xin được bé Tin về làm con nuôi, sơ trưởng đã bằng lòng ngay. Lúc đó bà sung sướng quá ôm mặt khóc rưng rức. Một tay sơ vỗ lưng an ủi bà, tay kia sơ vẫy vẫy bé Tin đang đứng thập thò sau chiếc cột. Bé tiến lại gần. Sơ nói nhỏ: “ Giờ chị tự cố gắng làm quen với bé đi nhé, ở đây vài ngày làm việc trong viện nếu bé theo chị, sơ sẽ ký giấy cho, còn không thì thôi. Sơ không muốn nhìn thấy vẻ mặt hốt hoảng vì bị bỏ rơi của bé nữa. Cứ mỗi lần bé chợt nhớ òa khóc gọi mẹ hay dì, nói thiệt sơ bủn rủn cả người, thương quá là thương”.
Khi bé tới gần nhìn đôi mắt to ngơ ngác buồn buồn lông mi cong vút còn ươn ướt như vừa mới khóc xong bà hiểu tại sao Tám cứ nằng nặc muốn xin được thằng bé. Con cái nhà ai mà nhìn ngộ quá chừng! Có một đứa con như vầy ai chả thích chứ! Quên rằng nó còn lạ bà chạy lại giơ hai tay định làm quen nhưng thằng bé thụt lùi nhìn bà đăm đăm vẻ e dè nghi ngại. Dụ mãi không được bà quyết định đứng giữa sân hát múa để gây sự chú ý. Quả nhiên thằng bé đứng lại không lùi nữa. Bọn trẻ trong viện mồ côi cũng túa ra. Chỉ một lúc sau bà đứng giữa vòng vây con nít đang bắt chước vỗ tay hát hò theo bà. Ngay lúc này đây và mãi mãi bà không bao giờ quên đôi mắt của bé Tin lúc đó.
Thỉnh thoảng đôi mắt buồn của bé ánh lên chút vui vui khiến lòng bà cũng khấp khởi, cảm giác giống như khi bất chợt nhìn thấy những làn nắng mong manh le lói sau mùa mưa rừng dai dẳng. Bà biết nó còn quá nhỏ, chỉ nói được vài từ ngắn gọn, không ai hiểu hết hoàn cảnh của nó. Nhưng khi chạm vào ánh mắt ấy bà cảm thấy như có ai đang bóp mạnh trái tim mình. Bà đang thấu được nỗi đau không thể diễn được thành lời của bé.
Vốn là người hát hay trong đoàn văn công chiến khu bà dễ dàng đổi nhịp hát. Điệu hát càng lúc càng vui nhộn lời lẽ ngô nghê xí xọn, cố làm sao xua đi thật mau nỗi đau vượt quá sức đang chất chứa trong tấm thân bé nhỏ kia. Bà đã hướng dẫn được các trẻ trong viện mồ côi kết nối thành một vòng tay lớn cứ xoay vòng vòng. Giọng bà vang vang hòa với những giọng non nớt khác, không khí trở nên rộn rã:
Hai con thằn lằn con,
Đùa nhau cắn nhau đứt đuôi,
Cha thằn lằn buồn thiu,
Gọi chúng đến mới mắng cho
Hai con thằn lằn con
Đuôi thì to nhưng đã đứt rồi
Ôi đớn đau quá trời, thằn lằn ta khóc la tơi bời.
Thế rồi tia sáng lóe dần lên, rõ ràng hơn, không chập chờn trong mắt thằng bé. Nó nhích lại từng bước một. Cuối cùng nó giơ bàn tay về phía bà. Bà đã nắm được bàn tay bé nhỏ mềm mát đáng yêu. Trái tim bà như muốn nổ tung vì vui sướng. Tâm hồn bà như cánh đồng khô gặp cơn mưa rào. Bà ở lại đó khoảng một tháng để thằng bé quen hơi bà. Nó ngủ cũng cần bà ru.. Ăn phải có bà đút, vỗ về nó mới ăn. Cuối cùng bà được các sơ đồng ý cho thằng bé làm con nuôi. Bà rời viện mồ côi mang theo bé lúc đó đã bập bẹ gọi bà bằng má, cũng là lúc viện rục rịch giải tán do không còn nguồn tài trợ. Sau đó bà chỉ nghe loáng thoáng rằng các sơ mỗi người phụ trách chừng mươi bé dắt díu nhau về các miền ngoại ô trồng khoai sắn nuôi heo gà tự cung tự cấp. Bà cùng chồng với đứa con bé bỏng sống trong căn nhà này từ đó. Tình mẫu tử chất chứa ôm ấp trong những tháng ngày còn đang hoài thai, bị dồn nén không bộc lộ được nay được mặc sức tuôn trào. Bà nâng niu chiều chuộng Hiền hết mực. Mỗi lần nghe tiếng bé cười bà nhận ra ý nghĩa của hai từ hạnh phúc.
Thế nhưng có đôi lúc đang nằm trong lòng bà ngủ ngon lành bỗng thằng bé thột dậy ngơ ngác, nhìn quanh tìm kiếm rồi gào lên tức tưởi “Mẹ ơi, mẹ ơi”. Những lúc đó bà thật sự hoảng sợ. Bà phải làm mọi cách để nó quên đi.
Lúc đầu bà cũng hay chạnh lòng khi nhìn ngắm bé, tự nhiên thương người đã sinh ra nó, đã bị mất nó, ui chao nỗi đau biết lấy gì so đây?.
Bà hiểu rõ nỗi đau mất con, cũng như cảm thấy hạnh phúc biết bao khi có con, nên bà lại sợ phải xa Hiền nếu một mai người thân của bé tìm đến. Có thể thằng bé sẽ không nhận mình là mẹ nữa. À mà không thể có chuyện đó xảy ra. Vì theo lời Tám kể người ta tìm thấy thằng bé trên đường đi tản trước ngày giải phóng năm 75 bên cạnh xác một chiếc xe, xung quanh không ai còn sống ngoài nó. Một đứa bé phải có bố mẹ đi theo. Không ai bỏ rơi con mình nếu họ còn sống, bố mẹ nó chắc chắn không còn nữa. Đây là mình dùng lý trí suy luận không phải mình " xấu bụng" mong Hiền mồ côi để Hiền mãi mãi là con của riêng mình. Mình không thể mất Hiền! Mình sẽ ra sao? Làm sao sống được? Ôi trời ơi cái đầu tui nó rối tung rối mù! Không nghĩ nữa không nghĩ nữa! Nếu bố mẹ nó còn sống thì lồng lộn đi tìm chứ dễ gì chịu mất con? Đúng là mình lo lão huyênf! Ông Trời đã đưa Hiền đến cho mình. Ổng làm sao nỡ lấy lại?
Những mâu thuẫn kiểu này cứ đeo đẳng dày vò bà qua năm tháng. Lúc đó bà hay đọc những mẫu tin tìm thân nhân trên các mặt báo để xem có ai mô tả con mình với những chi tiết giống thằng bé, nhưng không thấy gì trùng khớp cả.
Bà để ý những trục trặc vô tình khơi lại ký ức trong cái đầu nhỏ bé ngây thơ của nó để không bao giờ cho phép mình lập lại nữa. Ví dụ như có lần bà bưng tô ra –gu lại trước mặt nó, thằng bé đang hăm hở mở miệng chờ đút bỗng nó nhìn tô ra -gu rồi mếu máo gọi mẹ, bà dỗ sao nó cũng không nín càng lúc càng khóc dữ dội hơn. Nhìn thấy con đưa hai bàn tay bé nhỏ ôm lấy mặt khóc, toàn thân như chểt lặng đi, bà đành phải lè lẹ giấu tô ra-gu rồi bế nó ra đường nhìn thiên hạ qua lại, mua bánh dụ nó một lúc, đôi mắt buồn của nó mới lóe sáng trở lại.
Từ đó về sau bà không bao giờ nấu món ra-gu hay những món tương tự như thế. Ký ức mờ dần. Khoảng chừng một năm sau Hiền quên tất cả. Nhưng dạo gần đây con hay than cứ thấy giấc mơ lạ khiến bà lại hồi hộp lo sợ.
Chị ăn xong chưa sao ngồi thừ ra vậy?.
Đang nghĩ lan man bà Chín giật mình vội đáp:_Ừ ừ xong rồi!
Dì Tám ghé lỗ tai bà thì thào: _ Đang nghĩ về con trai phải hôn?. Hiền có người yêu là chị sắp có cháu bế, sướng nha!
Bà Chín đánh vào lưng dì Tám nạt:_Sao mày cứ chọc tao hoài vậy, để tao yên chút được không?
Dì Tám cười rúc rich rồi ra lệnh:_Dọn bàn từ từ được rồi đó Hoa ơi!. Rửa chén dĩa, lau chùi bếp núc cho bà Chín đi, kẻo sau này bà Chín có dâu không còn dịp để hầu hạ đâu nha!. Có con dâu làm tiếp viên hàng không tha hồ nhờ, cái nghề này hẳn phải khéo léo giỏi giang lắm đa!
Hiền kêu lên:_Trời ơi! Tám nói gì vậy? Cứ như con sắp cưới vợ nay mai rồi vậy!
Dì Tám nheo mắt trêu Hiền rồi kéo tay bà Chín rủ rê:_ Thôi hai chị em mình ra ngoài hiên vườn sau tán dóc chút đi Chín!.
( còn tiếp)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.05.2017 00:04:48 bởi sen dat >