Chương cuối
Bà Hà cố dỗ giấc ngủ nhưng không được. Bà trằn trọc đổi thế nằm. Dưới ánh sáng dìu dịu của chiếc đèn ngủ , bà nhìn thấy hai mắt bà Chín đã nhắm nghiền, nhịp thở cứ đều đều.
Mấy đêm liền hai chị em thức trắng tâm sự, chắc má Chín mất ngủ, giờ ngủ say quá!. Biết ngày mai mình và Tim đi Đàlạt nên má lặng lẽ vào ngủ trước. Chắc sợ mình thức đêm, ngày mai không có sức đi. Thế nhưng vẫn không thể chợp mắt được. Ban ngày cố gắng nằm, giấc ngủ chỉ chập chờn. Biết làm sao được!. Đây không phải dấu hiệu của bịnh tật. Chẳng qua mình vừa trải qua nhiều chuyện bất ngờ đó thôi!. Thây kệ khi nào buồn ngủ thì ngủ có sao đâu?. Mai lên xe ngủ cũng được.
Nghĩ vậy bà Hà nhẹ nhàng cuộn tấm mền mỏng đang đắp trên người đặt ở cuối giường, vén mùng chui ra. Bà mò mẫm lục tìm cái xách tay, rón rén đi ra ngoài, liếc nhìn cánh cửa phòng con trai đã đóng im ỉm. Bà rẽ bước qua phòng khách. Bật công tắc đèn. Ngước nhìn đồng hồ. Kim chỉ đúng hai giờ sáng.
Bà ôm cái túi xách đứng lặng một lúc tự hỏi “Mình đang đứng ở đâu đây?. Ở nhà con trai mình?. Rõ ràng mới vài ngày trước thôi mình đâu biết đến nơi đây?.
Để kiểm chứng lại bà Hà lôi cuốn sổ nhật ký mở ra. Bà đọc lướt những trang trong cuốn sổ rồi dừng ở những dòng cuối cùng:
“Tim của mẹ nằm lại nơi đâu?. Tim ơi! Tim ơi! Tim là tình yêu của bố mẹ. Tim, cái tên không thể nào quên được, cái tên gợi lại khoảnh khắc khi tình yêu lên ngôi, khi hai trái tim rạo rực đập cùng một nhịp….Tim yêu quý, hơi thở lẽ sống của bố mẹ, con có nghe gì không?. Hãy lên tiếng đi con. Anh ơi! Hãy giúp em tìm con chúng mình đi anh!”.
Thật không thể tin được, chỉ vài giờ sau khi viết những dòng này mình đã gặp lại con trai sao?. Hiện giờ mình đang ở bên cạnh con, con đã lớn thành một chàng trai khôi ngô?.
Bà Hà vội cầm bút lên tiếp tục viết. Những dòng chữ lại hiện ra. Bà hối hả viết như thể sợ mọi thứ tan biến.
“ Thật lạ lùng! Chỉ mới vài ngày không viết nhật ký cứ tưởng đã bỏ viết lâu lắm rồi. Những dòng chữ giờ đọc lại thấy sao xưa cũ quá!. Mấy ngày đắm mình trong những niềm vui bất ngờ hể hả, hoan hỉ giờ tạm lắng nhưng vẫn âm ỉ du dương trong lòng mình.
Trong khoảnh khắc im lặng của đêm, mình muốn thấy cái gì đó cụ thể trên giấy trắng, để mình chắc chắn đây không phải giấc mơ. Đây không phải ảo giác do chứng bịnh tâm thần gây nên.
Mình vừa đọc lại những trang mình viết khi còn trên máy bay. Chỉ mới cách đây vài ngày sao như thể đã trải qua một quãng đời rất dài.
Lúc viết, mình chưa biết mình sẽ gặp Tim. Tim lại chính là đại úy Hiền. Người trực tiếp tham gia vụ triệt phá đường dây ma túy qua sân bay.
Lúc mình nhận khay thức ăn từ tay cô tiếp viên hàng không tên Trúc, người có dáng dấp yêu kiều lả lướt trong tà áo dài đỏ làm ông bạn Mỹ ngồi bên cạnh cứ tròn mắt tấm tắc khen, mình đâu ngờ cô ấy lại chính là con dâu tương lai của mình.
Chỉ vaì ngày,mọi sự đổi thay vậy sao?. Hành trình trở về “quá khứ” lần này quá nhiều hạnh phúc bất ngờ. Mình về với những kỷ niệm ôm ấp trong đầu.
Hôm đó khi kết thúc chuyến bay, đứng giữa nơi đông người nhốn nháo, tự nhiên mình mất hết ý thức về thời gian không gian. Bỗng dưng sao quên mất hiện tại?. Cứ ngỡ đang đứng ở bến xe của những ngày trước 75, đợi mua vé trở về tổ ấm, về căn chung cư sau một chuyến đi xa, nơi ấy có anh Vũ cùng bé Tim đang chờ mình.
Thế rồi con chó nghiệp vụ ngoặm giỏ xách của mình chạy biến. Mình hét lên thảm thiết, lúc ấy mình sợ nó mang quá khứ của mình đi mất tiêu luôn. Giờ nghĩ lại có thể phần nào đúng. Đầu óc mình bây giờ không còn vương vấn về đứa con kháu khỉnh mình bị mất trong quá khứ. Tim giờ đã lớn. Đã trở thành người đàn ồng đầy tự tin khác với bé trai thơ ngây yếu đuối mình ôm ấp trong lòng ngày nào. Cái tên Minh Dương hai vợ chồng mình đặt cho con giờ đã hoàn toàn không còn hiện hữu. Ba má nuôi đã đặt tên Hiền cho bé Tim.
Thật kỳ lạ!. Những phút giây đầu tiên tái ngộ sau bao năm xa cách, khi một người mặc quân phục xuất hiện, hai tay ôm khư khư chiếc hộp gỗ trong lòng như ôm thứ gì vô cùng quý giá, đáng lẽ mình phải sợ hãi thế nhưng khoảnh khắc đó mình lại ngỡ nhìn thấy Vũ bước vào với món quà cầu hôn.
Cảm giác đó qua rất nhanh, mình đã kịp ý thức được đó không phải Vũ. Trong ánh mắt người ấy mình nhận ra một thoáng “bé Tim”, đứa con bé bỏng của mình. Người đàn ông đẹp trai oai phong đang đứng trước mặt mình là Tim của hiện tại hơn thế nữa Tim đã trưởng thành .Một hình ảnh quá bất ngờ! Có bao giờ trong tưởng tượng bé Tim của mình lớn thế đâu kia chứ?. Hình như từ cái ngày nhận được hung tin hai dì cháu Tim thất lạc, đối với mình thời gian đã dừng lại.
Mọi thứ đều thay đổi theo thời gian. Ký ức của mình lại là một không gian tịnh. Tim mãi mãi bé nhỏ. Tim đứa con yêu của riêng mình. Thế nhưng thực tế ngày hôm nay Tim có một gia đình khác, một tên khác, HIỀN .
Hiền có một quãng đời rất dài đầy ắp kỷ niệm với ba má nuôi. Sự dưỡng dục của họ ảnh hưởng rất rõ trong con người của chàng trai mang tên Hiền. Tính cách chân chất bộc trực của bà Chín hình như cũng đã thấm sâu vào máu thịt tâm hồn con trai mình. Mình chỉ còn nhận ra một phần “ bé Tim” trong nụ cười, ánh mắt, nét mũi khuôn môi của Hiền mà thôi!.
Lẽ vô thường chi phối mọi lúc mọi nơi. Đời người biến đổi khôn lường. Biến cố thình lình đến. Mình đang có con rồi bỗng mất con.
Tìm lại được con trai giờ cũng là con của má Chín chứ nào phải của riêng mình?.
Cũng xót xa bàng hoàng đó, nhưng nghĩ lại thấy con trai còn có phúc được làm con nuôi chị Chín. Nếu nó lọt vào một gia đình nào đó có con cái đầy đủ, tình thương bị chia sẻ, bị đối xử thiên vị không biết đời nó sẽ ra sao?. Con càng yêu quý ba má nuôi bao nhiêu càng chứng tỏ nó lớn lên trong tình thương vô bờ của họ.
Bình tĩnh nghĩ lại, mình giờ vui lắm không còn lấn cấn gì nữa.
Sự mất mát chị Chín phải chịu đựng cũng thật đau đớn. Những gì Chín tâm sự với mình suốt mấy đêm nay khiến mình ngậm ngùi, thầm cám ơn Trời Phật khéo cho mình được gặp Chín ngày hôm nay.
Rõ ràng mình và Chín trước 75 không cùng giới tuyến. Chiến tranh chấm dứt. Giờ gặp nhau, cả hai chia sẻ chung một niềm hạnh phúc, đó là Hiền.
Chị ấy kể về những năm tháng chiến tranh, kể về những mất mát không gì có thể bù đắp. Đứa con chị ấy mong ngóng được nhìn thấy hình hài, được ôm ấp nâng niu đã không bao giờ chào đời. Cơ hội được làm mẹ từ đó cũng bị tước đi.
Hạnh phúc không trọn vẹn. Hòa bình đến, nhưng cánh rừng với những thân cây như dáng người khô cháy cùng nỗi đau khủng khiếp đầy máu và nước mắt nơi phòng hộ sinh, tất cả cứ ám ảnh Chín khôn nguôi cho đến ngày Chín gặp bé Tim trong cô nhi viện.
Nghe chị ấy kể, nhìn thấy những giọt nước mắt lăn đều trên khuôn mặt Chín, bỗng nhiên trong đầu mình vang lên những lời ca của Trịnh công Sơn mình đã từng hát trong một buổi Picnic khi mình còn làm phóng viên cho một hãng thông tấn, cũng là bài hát khiến Frank để ý đến mình để rồi đời mình rẽ sang một ngả khác.
Vậy mà bây giờ chị Chín ơi em đang thì thầm hát lại, em muốn một lần nữa khóc thương cho thân phận chị, cho cả khu rừng một thời ghi dấu tuổi trẻ của chị, em hát cho cả chính em nữa chị ơi!
“Giọt nước mắt thương con,
Con ngủ mẹ mừng.
Giọt nước mắt thương sông,
Ấp ủ rêu rong.
Giọt nước mắt thương đất,
Đất cằn cỗi bao năm.
Giọt nước mắt thương dân,
Dân mình phận long đong.
Giọt nước mắt thương mây,
Mây ngủ trên ngàn.
Giọt nước mắt thương cây,
Cây ngả trên non.
Giọt nước mắt thương anh,
Khô dòng máu châu thân.
Giọt nước mắt quê hương,
Ôi còn chảy miên man.
Ôi! dòng nước mắt chảy hoài,
Dòng nước mắt đời đời,
Giọt nước mắt thương ai.
Ôi giòng nước mắt trong tim,
Chảy lai láng vào hồn,
Nửa đêm gọi đến mình.
Giọt nước mắt thương chim,
Chim bỏ xa rừng.
Giọt nước mắt thương đêm,
Đêm đẩy xe tang.
Giọt nước mắt thương em,
Trên vận nước điêu linh.
Giọt nước mắt không tên,
Xin để lại quê hương.
(Giọt nước mắt cho quê hương- Trịnh công Sơn)
Duyên trời xui khiến chị em mình gặp nhau. Đời hai chị em đầy nước mắt. Nhưng có phải nước mắt nào cũng ưu phiền đâu?. Trong tương lai em và chị sẽ còn ôm nhau khóc hoài khóc mãi, nhưng em tin tụi mình sẽ khóc vì vui sướng như mấy ngày hôm nay phải vậy không chị?.
Khi nhìn thấy chị đứng thắp hương, Trúc bày hoa quả lên mộ anh Vũ, còn Hiền cầm liềm thủ sẵn trong giỏ từ lúc nào hăng hái làm sạch cỏ nơi mộ bố nó, em đã bật khóc không ngừng.
Hẳn chồng em đã mỉm cười nơi chín suối. Bố con Hiền đã gặp nhau rồi chị ơi! . Em lặng lẽ đứng nhìn chị cùng hai đứa lăng xăng bên mộ anh Vũ, mùi nhang khói tỏa ra trong hư không ấm áp chân tình, tất cả cứ nhạt nhòa qua màn nước mắt.
Đôi khi mình không biết mình đang đứng ở đâu trên tuyến thời gian?.
Quá khứ hiện tại hay tương lại?.
Khi nói chuyện qua skype nhìn thấy Frank, con gái từ bên Mỹ xuất hiện trước màn hình vi tính, giơ tay chào mọi người, mình nghĩ rằng mình đang nhìn thấy một điều kỳ lạ. Qua skype không gian như bị thu hẹp lại, trở thành một mặt phẳng vô biên, không còn khoảng cách. Mình tự hỏi phải chăng tuyến thời gian là một đường thẳng ngăn ngắn đến nỗi mình có thể nhìn thấu suốt con đường đời, mình đã nhìn thấy cùng một lúc quá khứ -hiện tại- tương lai.
Màn hình skype vừa hiện lên Franhk đã hỏi: _Bé Tim đâu?
Tiếng Hiền đáp qua loa vọng đi ngàn dặm qua bên ấy:_Dạ con đang ngồi trước màn hình, dượng đang đối diện với con đó!
Giọng Frank sửng sốt lắp bắp : Anh…anh…ý quên con là Tim đó hả?.
Trời ơi! Đẹp trai lớn tồng ngồng vậy sao?. Ui trời bé Tim dượng bế đi chơi thảo cầm viên bây giờ chính là anh đó sao?. Tim ơi! dượng cứ hay quen nghĩ về con như một đứa bé, giờ nhìn thấy con trên màn hình dượng sốc quá! Đầu óc dượng có vấn đề, nó bị trì trệ ù lì thì phải?.
À thì ra không phải chỉ có mình mà Frank cũng thế. Trong đầu Frank, bé Tim không bao giờ lớn, không thể đổi thay.
Thế nhưng Bella lại khác. Nó hí hửng nói chuyện với Tim lần đầu mà cứ như thể đã nhìn thấy anh nó hàng ngày, quen lắm lắm vậy! Nó không có vẻ gì ngạc nhiên.
Nó reo lên: “ Em chào anh Hai. Ôi, mỗi lần nhìn những ảnh cũ của anh, em cứ ước sao anh còn sống để mom hết buồn. Em vẫn thường xuyên tưởng tượng ra anh Tim mai mốt lớn lên sẽ giống như em đang nhìn thấy anh lúc này đây! Ha …ha…Thật đó! Em không nói dối đâu!
Rồi Bella làm động tác hôn gió anh nó thật tự nhiên.
Vậy ra, khi nhìn ảnh bé Tim, chỉ có Bella không chịu dừng lại ở những gì đang thấy, đầu óc nó còn đi xa hơn, tưởng tượng ra cậu bé Tim trong tương lai sẽ như thế nào nữa kìa.
Chính giây phút gặp gỡ nhau qua skype, ngồi bên con trai đã lớn mình có cảm giác như mình đã đi một quãng đời quá xa, đang ngoái nhìn về hiện tại để nói chuyện với Frank.
Mới có mấy ngày, sao buổi chia tay với Frank ở Los Angeles cứ như đã lâu lắc. Ý niệm về thời gian của mình lộn phèo không thể phân biệt rõ ràng được nữa!
Việt Nam bây giờ nhịp sống hiện đại đổi thay quá nhanh. Hầu như tất cả những gì của ngày xưa khi về đây, mình không tìm lại được nữa. Ngay cả thời tiết nắng mưa cũng không còn như xưa. Nắng giờ gắt hơn. Mưa chợt đến nhưng không vội đi, đôi khi mưa nấn ná tưởng đã nhỏ hạt lùi xa nhưng lại ào ào ập đến, lầm lì hơn, dữ dội hơn khiến lòng người hoang mang khi nhìn thấy những con đường mới đó bỗng dưng trắng xóa như những dòng sông bập bềnh người và xe.
Mình từng nghĩ trái tim gỗ thoáng mùi hương xá xị đã vùi sâu nơi nào cùng với thân xác đứa con bé bỏng. Hơn thế nữa, con còn bé quá không thể nào giữ được sợi dây chuyền đó. Số phận trái tim gỗ sẽ bị cuốn trôi theo dòng đời, không thể lưu lại được, vì ký ức của con lúc đó chỉ như một tờ giấy trắng không tì vết. Nhưng thực tế quá bất ngờ!
Nếu không có trái tim thơm mùi xá xị liệu mình có hạnh phúc ngày hôm nay không nhỉ?. Nó là di vật di tích để con tìm đến với mình.
Nói một cách to tát trịnh trọng hơn nó lại giống như một gốc đa, lũy tre, ngôi đình hay mái chùa với những dấu ấn riêng biệt nào đó khiến cho những người ở thế hệ sau có thể vin vào lần tìm ra nguồn cội.. Muốn thế di vật di tích ấy phải chất chứa những kỷ niệm đủ sức in vào tâm khảm con người để có thể tồn tại vững bền qua bao thăng trầm.
Trái tim gỗ không có gì đáng giá đối với người ngoài cuộc. Nó không lung linh “vàng bạc đá quý” nên có thể nó dễ bị người ta vất vào sọt rác hay làm rơi đi không một chút hối tiếc vì chẳng có giá trị gì về vật chất cả!.
Nhưng đối với mình nó là một kỷ vật. Nó gắn liền với những khoảnh khắc rất đỗi yêu thương của đời mình. Dù đã lập gia đình mới, có cuộc sống hạnh phúc mới, nhưng mỗi lần về Việt Nam mình đều lấy trái tim gỗ cất giấu trong chiếc hộp gỗ ra đeo trở lại. Mặc dù có không đeo nó, kỷ niệm vẫn ùa về.
Riêng trái tim gỗ vẫn tồn tại trên ngực con trai mặc cho bao biến cố đổi thay mới làm mình kinh ngạc.Theo như lời Tám kể, trái tim gỗ từng đã bị ai đó chạm đến khi ở cô nhi viện nhưng thằng bé bảo vệ quyết liệt, Trái tim ấy cũng đã có lần bị má Chín tìm cách tháo đi nhưng không thành.
Theo lời con tâm sự, con lớn dần lên không biết tại sao mình có sợi dây đeo cổ này. Mặc cho bao lời giải thích rất có lý về sự hiện hữu của sợi dây chuyền, con trai vẫn có những thắc mắc không thể lý giải của riêng mình. Đối với con, trái tim gỗ có một quyền lực vô hình khiến cho con cảm thấy bất an nếu rời ra. Nó không đơn giản chỉ là món quà thôi nôi. Thế rồi mùi hương thoang thoảng của trái tim gỗ đã đi vào những giấc mơ giúp cho ngọn lửa nhớ thương dù nhỏ nhoi leo lét vẫn cứ chập chờn qua bao năm tháng rồi bừng lên mạnh mẽ khi đọc được những dòng nhật ký của mình.
Con trai, mẹ đã từng gọi tên con trong tâm thức, trong giấc ngủ, bữa ăn, mẹ đã từng viết tên con biết bao lần trên trang giấy nhưng mẹ lại không hình dung ra con của ngày hôm nay, không bao giờ tưởng tượng con mẹ lớn đến ngần đó. Chỉ có trái tim con đeo trên ngực là không thay đổi vẫn vẹn nguyên, có chăng chỉ màu gỗ bóng lên theo thời gian.
Đối với mẹ con vẫn nhỏ như ngày nào đến nỗi sau hai mươi mấy năm trời gặp lại con, mẹ giật mình. Tim của mẹ đã đổi thay. Tim yếu đuối ngây thơ giờ là một người đàn ông mạnh mẽ đầy bản lĩnh. Tim của mẹ có ba má nuôi. Giờ tên của con là Hiền. Có thể mẹ sẽ nhận ra con nếu như vô tình gặp lại, không cần đến trái tim gỗ. Nhưng làm sao mẹ con mình gặp lại nhau giữa biển đời mênh mông này?. Nếu chú chó nghiệp vụ không đánh hơi được mùi hương yêu thương ấy để rồi con trai nhận ra mẹ qua những dòng nhật ký?.
Nó đã đánh hơi thấy được cái mùi “nhung nhớ” cái mùi thân quen khắc khoải trong chiếc giỏ xách của mẹ. Cái mùi có thể con đã từng quen khi được mẹ ấp ủ trong lòng những ngày thơ bé.
Mùi xá xị thoang thoảng ngọt ngào mà khó phai. Mùi hương như một sợi dây vô hính giúp người mang nó nhận ra điều thiêng liêng gắn bó nào đó dù cho cõi nhớ có phai mờ. Con chó à không em Nhân đã nối lại sợi hương yêu thương bị đứt lìa. Nhân đã mang quá khứ về với hiện tại. Mẹ tin quá khứ hẳn cũng sẽ không dừng tại không gian này, thời điểm này. Quá khứ sẽ chuyển hóa thích nghi với vạn vật vô thường để mãi mãi tồn tại dù hình thức có đổi thay.
Giờ cuốn sổ thứ mười này sẽ không bị lập đi lập lại. Cuốn sổ hứa hẹn sẽ chứa đựng nhiều điều mới lạ. Sẽ có nhiều nhân vật mới xuất hiện. Sẽ có nhiều sự kiện mới. Như đám cưới con trai chẳng hạn?. Ngày cưới chắc chắn cô dâu chú rể sẽ hạnh phúc biết bao!.
Nhìn xa hơn nữa có thể mình và Chín sẽ có những đứa cháu nội xinh xắn. Niềm vui nối tiếp niềm vui. Mình giờ có những chị em mới như chị Chín, chị Thức, em Tám. Mình đã có nơi để đi về. Mình có người chờ đợi mỗi khi máy bay hạ cánh xuống phi trường Tân Sơn Nhất.
Chắc chắn mình sẽ có rất nhiều điều hạnh phúc trong tương lai nhưng mình cũng không bao giờ quên quá khứ, dù quá khứ khiến mình buồn đau. Mình vẫn sẽ gọi tên Vũ tên Giang suốt cuộc đời còn lại.
Giang, em gái của chị, mỗi khi nhớ về em, chị luôn ghim trong đầu cảnh em bế cháu Tim đứng vẫy tay buổi chia ly ngày nào. Ngày mai chị sẽ về lại nơi có kỷ niệm thời thơ ấu của hai chị em chúng ta. Chị sẽ đi lại cùng với Tim con đường chị đoán em đã gặp nạn. Ngàn lần đội ơn em. Em biết không Tim nói với chị rằng “Con tin ở một nơi nào đó, dì Giang luôn dõi theo con, phù hộ cho con, nên con mới được làm con nuôi ba má và rồi được gặp mẹ hôm nay. Mẹ ơi, dì Giang không chết, hai dì cháu là những người lữ hành đã đi trên con đường quá dài hàng mấy chục năm mới về tới đích.”
Giang ơi,giờ em hãy vui lên! Hãy tiếp tục cùng chị và cháu đi đến những ngày mai tươi sáng nghe em!
Hết
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.01.2018 23:27:10 bởi sen dat >