ƯỚC
        
        
    
    
    
	
        
    
        
        
            
            
              ƯỚC 
  Em ước là mùa Thu  
 Ta ước làm con nai ngơ ngác 
 Ngơ ngác đứng nghe lá thu xao xác 
 Chợt nhận ra mình  
 Suốt cuộc đời cũng chẳng hiểu mùa Thu  
 Hà nội 24 / 10 / 2016       
            
            
        
 
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                       NGÀY XƯA!          Gửi một người   
Ngày xưa!                 Ngày xưa!                                Ngày xưa!   Ta đánh mất cái ngày xưa ở đâu?   Để hôm nay ta tìm trong hoài niệm.       Ngày xưa ! Ta chỉ có nụ cười.   Ngày nay ! Ta chỉ còn nước mắt.       Ngày xưa !   Ta mơ một làn mây trắng.   Chàng hoàng tử với chiếc áo choàng   Bê ta lên yên và ta bay  đến tận thiên đường.       Ngày nay ! Ta mong một bờ vai bụi bặm   bờ vai lặng im cho ta gục đầu vào khóc.   khẽ bảo ta «  Hãy khóc  nữa ĐI em.   Đừng âm thầm chịu đựng »       Chao ôi ! Bờ vai xưa cho ta cười   Bờ vai nay cho ta khóc.   Ta tìm bờ vai nào đây ?       Tiếng nấc !   Nghẹn một câu thơ.   Tiếng cười xưa !   Tiếng cười xưa ! đã tắt tự bao giờ tự bao giờ ?       Ta tìm gì đây trong hoài niệm ?   Ta tìm giấc mơ xưa?   Không ! Ta không tìm  giấc mơ xưa.   Ta tìm lại nụ cười xưa   Để cho cái bờ vai bụi bặm   có thể thấy được nụ cười sau một cơn mưa !                    Hà nội 14 / 6 / 2017             Chợt nghĩ đến một người               
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              Vì sao mùa thu lá rụng 
 Để lại cành gầy phong sương 
 Cho người xuân thì không hiểu 
 Tốn bao giọt nhớ giọt thương! 
            
            
        
 
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              ĐỒNG CHÍ   Quê hương anh nước mặn đồng chua   Làng tôi nghèo đất cày lên sỏi đá   Anh với tôi đôi người xa lạ   Tự phương trời chẳng hẹn quen nhau.   Súng bên súng, đầu sát bên đầu   Đêm rét chung chăn thành đôi tri kỷ   Đồng chí!    Ruộng nương anh gửi bạn thân cày   Gian nhà không mặc kệ gió lung lay   Giếng nước gốc đa nhớ người ra lính.   Anh với tôi biết từng cơn ớn lạnh,   Sốt run người, vừng trán ướt mồ hôi.   Áo anh rách vai   Quần tôi có vài mảnh vá   Miệng cười buốt giá   Chân không giày   Thương nhau tay nắm lấy bàn tay!   Đêm nay rừng hoang sương muối   Đứng cạnh bên nhau chờ giặc tới   Đầu súng trăng treo   CHÍNH HỮU     ĐỒNG CHÍ  Gửi Chính Hữu   Đã hết rồi thời “ Đầu súng trăng treo”  Áo anh thêm lon  Quần tôi thêm vài miếng vá.  Tôi với anh trở thành người xa lạ.  Đêm chẳng chung chăn, đầu chẳng sát bên đầu.   Quê hương tôi ! Ruộng có còn đâu.  Anh lấy trao cho những người xa lạ.  Miệng tôi cười buốt giá!  Chân không giày  Xưa tôi với anh tay nắm bàn tay  Nay tôi với anh hết tình!  Đồng chí.   Làng tôi nghèo! Nghèo vẫn như xưa.  Nhà anh giàu   Vàng đô nhiều vô kể.   Đêm nay,  trăng treo  Đồng quê tôi quạnh quẽ  Ta đứng đối mặt nhau dẫu từng là đồng chí  Đầu súng anh treo   Lủng lẳng sợi dây chuyền   ĐỒNG CHÍ!  Hà nội 3 / 7 / 2017          
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              nguyễn thế duyên
  
   
  ƯỚC  
  Em ước là mùa Thu   
  Ta ước làm con nai ngơ ngác  
  Ngơ ngác đứng nghe lá thu xao xác  
  Chợt nhận ra mình   
  Suốt cuộc đời cũng chẳng hiểu mùa Thu   
  Hà nội 24 / 10 / 2016  
   
  
    Vì sao mùa thu lá rụng  
 Để lại cành gầy phong sương  
 Cho người xuân thì không hiểu  
 Tốn bao giọt nhớ giọt thương!     
  Lụa trắng     
  Có những điều trong tầm tay 
  Sao người ta vẫn ước ? 
  Thích mộng mơ 
         nên quên hiện thực 
  Quay lưng lại đi 
  Vẫn bên nhau đấy thôi ...!       
               
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              Ngày xưa nai ngơ ngác 
 Đạp trên lá vàng khô 
 Chỉ tiếc nai bây giờ 
 Đã là nai cuối thu 
 Sắp vào mùa ... gác bếp...
kimrbl
 
  
 nguyễn thế duyên
  
  
 ƯỚC  
 Em ước là mùa Thu   
 Ta ước làm con nai ngơ ngác  
 Ngơ ngác đứng nghe lá thu xao xác  
 Chợt nhận ra mình   
 Suốt cuộc đời cũng chẳng hiểu mùa Thu   
 Hà nội 24 / 10 / 2016  
  
 
  
 Vì sao mùa thu lá rụng  
 Để lại cành gầy phong sương  
 Cho người xuân thì không hiểu  
 Tốn bao giọt nhớ giọt thương! 
  
 Lụa trắng 
  
 Có những điều trong tầm tay 
 Sao người ta vẫn ước ? 
 Thích mộng mơ 
       nên quên hiện thực 
 Quay lưng lại đi 
 Vẫn bên nhau đấy thôi ...! 
  
 
 
  
  
  
 
 
            
            
         
     
    
 
    
     
 
     
    
    
    
    
	
    
    
    
    
        
            
    
        Thống kê hiện tại
        Hiện đang có  0 thành viên và  1 bạn đọc.
        
 
            
         
     
    
    
    
    
    
    
        
        
        
	
            Kiểu: