Tình Yêu Đến Từ Nơi Đâu?
Đang ngồi trong phòng làm việc, thì cô bé ngây thơ hôm qua (khoảng 15 hay 17 tuổi thì phải) lại tới:
- Anh Thanh, về nhà dzới em.
- ừm…Thôi được. (Tánh của Thanh thời gian mới ra làm ở Trạm Y Tế thì hơi giống con gái, ai nói sao cũng chìu dù là đã ngoài 20 rồi.)
Thanh không muốn làm buồn lòng cô bé, cứ đạp xe theo mà lòng thì dửng dưng,. Thì ra cô bé đưa Thanh về nhà giới thiệu cho má cô bé! Mẹ của cô cũng hỏi thăm xem bịnh tình của bác thì chữa thế nào, Thanh cũng nói những gì mình được biết rồi lại theo cô bé vô chùa dự lễ, mặc dù Thanh theo đạo Thiên Chúa.. Cô bé cứ nắm tay lôi đi như một bê gái ngoài đường mà dắt bố của cô đi ăn xin vậy. Lúc này Thanh bắt đầu hơi mắc cỡ vì chuyện cầm tay như vậy; nhưng Thanh cũng vẫn đi. Khi xong những thời kinh là ăn chay rồi Thanh về.
Ngày hôm sau và những ngày sau nữa không thấy cô bé tói nữa; chắc vì thỏa mãn mình đã dắt được bạn trai J về nhà hoặc là mẹ cô cấm không cho gặp nữa.
Trở về năm mà Thanh học lớp 9, trong lớp Thanh cứ để ý tới một học sinh nữ có khuôn mặt trắng hơi xanh xao nhưng học rất giỏi. Tình cờ một chiều đi lễ, Thanh gặp cô ấy ở phía bên kia nhà thờ. Thế rồi cứ chiều nào Thanh cũng đi lễ và chiêm bái Chúa một phần nhưng cũng vì có người kia hiện diện J Cứ thế mà kéo dài cho hết năm học rồi cô ấy không hiểu vì sao không đi học nữa. Có thể vì bị bịnh hay đã di chuyển đi nơi khác chăng? Thanh cứ thích nhìn khuôn mặt thánh thiện của cô ấy mặc dù chưa bao giờ nói với nhau một câu nào.
Đang ngồi viết bài thì có tiếng gõ cửa, lại cô bé bên hàng xóm qua chơi. Không hiểu sao cô ây cứ thích qua ngồi chơi mà cũng ít nói chuyện, chỉ thường nhìn rồi mỉm cười. Thời gian sau thì nghe bà của cô (người hàng xóm) và người nhà bắt về lại ngoài bắc không cho ở Sài Gòn nữa; mặc dầu cô ta thứa sống thừa chết không chịu về…
Những tình cảm (?) trên có phải là tình yêu không thì không biết, nhưng hình như nó chỉ là những giây phút ngây thơ, mở đầu để người ta đi dần tới nếm những vị ngọt và đắng của Tình Yêu; và rồi Tình Yêu mà người ta nghĩ đó, có đem lại cho ta hạnh phúc không hay đó là một cái lưới trời tự nhiên, để lôi con người lại với nhau theo một chương trình vô hình nào đó hoặc để trái đất này không bị tuyệt diệt? Không bị khiếm khuyết?
Vậy thì có một con đường nào khác để cho ta có được một hạnh phúc mà không nô lệ vào một câ nhân nào, một vật dụng hay tiền tài, danh vọng nào? Vì nếu lệ thuộc vào nó, khi nó mất đi người ta sẽ mất hạnh phúc. Sự mất đi đó là đương nhiên, vì ta đã biết, danh vọng,, sắc đẹp, tiền bạc, của cải tới lúc nào đó sẽ bỏ ta mà đi, đặc biệt là lúc ta từ giã cuộc đời này.
Vậy thì đâu là con đường cho ta có hạnh phúc vĩnh cửu mà ta trông đợi? có thể mỗi người đều có một tôn giáo và niêm tin riêng để giúp vượt qua nỗi sợ hãi sự vô thường, sự qua đi của kiếp người này. Dù cách nào đi nữa, nhưng nếu chúng ta có những thời gian yên tịnh, LẮNG ĐỌNG TÂM TƯ, tự nhìn vào bên trong, không sợ cô đơn, đau đớn, không sợ mất mát, khống sợ sự chết …thì chúng ta sẽ CẢM được một sự huyền diệu đang ngư trị trong thẳm sâu tâm hồn ta. Đây chính là nơi mà chúng ta tin tưởng, có thể dẫn chúng ta tới một Tình Yêu Vĩnh Cửu, một Hạnh Phúc Chân Thật, một Thiên Đàng mà chúng ta hằng mơ ước…
Xin cầu chúc mọi người chúng ta nắm bắt được Nguồn Vui Vĩnh Cửu ấy.
(Ngồi Nghĩ Mông Lung)
2013
-----------------------------------
NHỮNG ÂN TÌNH Vừa khảo bài Sang xong, Thày Tú nhận xét:
- Ngó em giống thầy tu quá.
Cả lớp cười ầm!
- Các em cười gì? (Thầy Tú nghiêm mặt)
Cả lớp liền im phăng phắc.
……………….
Mấy tháng trước đây, trong một chuyến đi vượt biên ở ngã sông Sài Gòn, lênh đênh dọc bờ biển hơn một ngày thì bị tàu đánh cá du kích nả súng chặn lại. Một người có vẻ cầm đầu nói:
Có tiền, vàng bạc thì tui thả cho đi.
Mọi người ai có vàng, có nhẫn, có tiền…liền bỏ vô cái nón lá rồi giao cho người đó. Lát sau, thuyền đánh cá du kích và vài người cầm súng kèm người tài công lái tàu đi…vô bờ.
Sau khi bị tra hỏi, đánh đập, đe dọa…họ liền nhốt mọi người một đêm trong khám nhỏ; sang hôm sau chuyển qua khám lớn ở Tiền Giang. Tùy theo tuối mà có người bị nhốt từ nửa tháng đến một năm hoặc hơn. Những người ở lâu thì phải ra lao động…
…………..
Sau 15 ngày trong khám, Sang được ra “trại”. Không đồng xu dính túi, trên thân một áo, một quần đùi, với cái đầu không sợi tóc tóc che…mưa; không biết đường xá, hoàn toàn lạc lõng…
Thấy một bác xích lô Sang bèn hỏi:
- Bác ơi! Bác có thể chở cháu về Sài Gòn được không ạ?
- Sài Gòn à?
Sau khi nhìn chăm chăm cái đầu của Sang, bác thương tình chở hắn ra bến xe đò không lấy một cắc. (Xin cám ơn bác, xin cảm ơn Người Miền Tây!!!)…
Rồi lại một chuyến xe đò quá giang về Sài Gòn!!!
Sang được một bác xích lô cho mượn nón đội, rồi chở về tận nhà…
Theo lẽ thì Sang không được vô lớp học, vì trễ lớp tới cả nửa tháng; nhưng nhờ Mẹ khóc muốn hết nước mắt, xin Thầy Tú chủ nhiệm cho vô học lại, với lý do bị thương hàn cạo đầu, nên mới nhập học trễ. Thầy Tú tuy nghe vậy nhưng lòng thì hiểu, thông cảm…(Xin cảm ơn Thầy!!!)
Ở đời có biết bao người “Sống trên đời phải có một tâm lòng để gió cuốn đi” làm cho nước mắt cứ mãi rơi rơi, những giọt nước mắt Ân Tình không trả được…
(Nhớ Ngày Xưa)
2013 ---------------------------------------------------------
Có Phải Tu? - Tình anh như nước sông Hằng, rửa em ướt áo mà lòng vẫn khô.
- Anh Sao làm gì đó?
- Đang tập làm thơ.
- Thơ anh hổng giống mọi người, đem vô bếp luộc vẫn còn mùi hăng. Hi hi! Thôi đừng làm thơ nữa, đèo em đi Thủ Đức chơi đi...
- Được rùi! Một người đi với một người, một người khúc khích, một người mắt hoa. Thân anh như chiếc xe thồ, chở em vượt dốc có ngày phế lao! À mà sao em cứ những ngày ăn chay ba mươi, rằm là em muốn đi xa dzậy?
- Đó là bởi tại anh nói, là anh muốn tu mờ; dzậy trước hết phải tu thân thôi...Ráng tu đi, tới Thủ Đức, em xin Thầy thưởng cho anh trái mít Tố Nữ, anh ăn đã luôn.
- Ôi! Người em gái của tôi!!!
2013 ------------------------ TÌNH THẬT? - Thầy ơi! Tình yêu có tội không?
- Không con ạ. Tình yêu là thực phẩm của trái tim, nó cần cho tất cả chúng ta; nhưng đừng hiểu tình yêu như thể nó chỉ là cảm xúc, cảm giác, một sự ràng buộc hay gò ép nó phải thế này hay thế kia. Tình yêu vượt qua không gian và thời gian, nó liên kết chúng ta làm MỘT với nhau.
- Thầy à! Con chưa phân biệt được tình yêu nam nữ với tình yêu mà Thầy nói?
- Tình yêu nam nữ chỉ là một góc bất toàn của Tình Yêu Vĩnh Cửu mà thôi; như uống nước thì chúng ta sẽ vẫn còn thèm còn khát, nhưng uống được Tình Yêu Bất Diệt này thì chúng ta sẽ không bao giờ khát nữa…
- Thưa Thầy! Con muốn được uống thứ nước này, Please!
- Nghe mà ham, hì hì! Tao cũng đang khát nè, đang tìm nguồn nước đó đây; mày muốn thì theo tao.
- Đi đâu dzậy Thầy?
- Dzô… sòng bài…
:)
- Sòng bài??? Thầy nói chơi hay nói thật?
- Sòng bài cuộc đời đó con. Dấn thân vô cuộc đỏ đen này, mình mới học được khổ đau và vui sướng; kiên nhẫn xuyên qua GIỮA nó, sẽ tìm được con đường tới nguồn nước ấy.
- Thế Thầy đã dzô sòng bài chưa?
- Hỏi ngu dzậy mầy! Tao chưa dzô thì sao có thể te tua như ăn mày thế này.
- À ! Thỉ ra Thầy đang... thất tình, con hiểu rùi.
2013 ------------------------ Phận Nam Nhi!
- Này bạn, đừng giận nữa mà!
- Sao không giận được chứ! Người ta bỏ công giúp đỡ này nọ mà còn nói là để tự mình làm cũng được, nghe mà đau lòng con…nhái quá!!!
- Thôi mà! Người ta tin tưởng nhái, người ta mới tâm sự đó mờ. Thôi để tui hát tạ lỗi nhe:
“ Bạn tôi sáng nhịn ăn vẫn cứ…tròn (nhái mờ), bạn tôi sáng đạp xe quên đi dép…”
- Chọc nữa hả! Tui tròn thì đã sao, khối người đang xếp hàng ngoài kia chờ đợi tóc mây này, trong đó có anh.
- Í ẹ, người ta xếp hàng vô coi xi – nê mà. A thì ra bạn là diễn viên đóng vai nhái trong phim “hoàng tử và con nhái” chớ gì. Nhái ơi! Anh yêu em khi em là nhái, nếu em không là nhái anh sẽ lánh xa. Vì khi là nhái, em mới nhỏ bé ở bên anh, trên lòng bàn tay anh, chịu sự che chở của anh. Chứ khi em làm công chúa thì sợ rằng anh chẳng thể trước mặt em, mà được ánh mắt mỹ miều của em đoái hoài; vậy thì anh thà buông tay để cho em bay nhảy trọn ý nhái em.
- Cứ nhái đi…kiếp tới thành nhái cho biết thân, người đâu mà nham nhở tệ.
- Thôi mà! Đi ăn chè rửa lỗi nhe?
- Chè chưa đủ. Trước hết đi coi phim nè, ăn mì hoành thánh nè, ăn sea food nè và ăn kem nữa…
- Wow! Em có bụng để ăn không dzậy? Chắc phải ký sổ nợ nữa rồi, số tôi thật như con…
- Phải ăn bù những ngày tháng kiêng khem chớ. Anh ký nợ chứ đâu phải em đâu mà em sợ.Thôi chịu khó đi rệp ơi! Người ta nói muốn làm vua phải làm lính đã, Lâu lâu trả nợ đời mà cũng chau mày, thật không đáng nam nhi chi…phí chút nào.
(Chuyện Hai Người)
2013
-------------------------------
Cô Đơn? - Cô đơn là gì nhỉ?
- Có phải cô đơn là cô lẻ đơn độc không? Nếu vậy thì đâu có gì là đáng sợ, đáng tránh; vì ai đi nữa, dù giỏi cỡ nào, đẹp bao nhiêu, giàu có ra sao, đạo đức đến đâu thì nhiều lần trong đời, cũng nhiều lúc phải đối diện với chính mình, một mình một bóng không ai khác. Sự cô đơn đó mà Thượng Đế hay cuộc đời gởi tói cho con người với mục đích, ý nghĩa gì?
Dầu thế nào đi nữa, thì sự cô độc giúp cho mình can đảm về lại chính mình, có lúc đây chính là cơ hội cho ta được nghỉ ngơi, thư giãn lại sau những va chạm; với bao ồn ào, hư ảo của cuộc sống bươn trải bên ngoài. Nếu ta không thấy sự hữu ích đó mà sợ hãi thì nó sẻ trở thành cô đơn, gặm nhấm ta, một cảm giác làm cho ta thấy trống vắng, cô độc khi mà không còn ai bên cạnh.
Vậy khi nào thì cô đơn xuất hiện? Khi nó xuất hiện thì ta phải có tâm lý thế nào?
Khi người ta bị buộc phải ở một mình mình, không có một thứ tình cảm nào quan tâm đến ta, không có việc gì đáng cho ta phải làm, phải để tâm và hình như cuộc sống cảm thấy thiếu đi ý nghĩa gì đó, trống vắng và lạnh lẽo; thì lúc này ta dễ rơi vào trạng thái gọi là cô đơn.
Nếu ta biết rằng Thượng Đế là Tình Thương, Người luôn hoạt động hiện hữu ở mọi hình dạng cũng như những trạng thái khác nhau trong cuộc sống này. Thần Tính Người luôn ở trong ta, ngoài ta và cả vũ trụ này. Thần Tính ấy bao trùm khắp nơi vượt không gian, thời gian; nên không thể nào mà ta lại có thể gọi là cô đơn được; vì ta có thể qua Thần Tính này mà câu thông với mọi sự, mọi vật và mọi người ở khấp nơi trong hoàn vũ này. Chính nhờ lúc ở một mình này nếu ta tịnh tâm, lắng lòng sẽ nhận ra có những bông hoa không hình dạng, âm thầm nẩy nở trong ta; giúp ta trưởng thành hơn, minh triết hơn…
Hãy lãnh nhận nó với lòng tri ơn Thượng Đé, và qua nó Người luôn muốn dạy cho ta điều gì đó mà ta còn thiếu, cần phải học thêm…
------------------------
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.01.2017 12:22:07 bởi Sao Đất >