Tập Viết...Cào Cào
Thay đổi trang: < 123 > | Trang 2 của 3 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 36 bài trong đề mục
Sao Đất 03.01.2017 08:44:58 (permalink)
       Hoa Tóc
 
Biết La đang ở trong thư viện đọc sách; như đã định trước, Sao tóc dài (biệt danh) lẻn tới bên ngoài cửa sổ, bỏ giấy bao đất ngoài, sắp xếp lại rồi để hoa lên đầu, rón rén, dựa lưng vô bức tường dày rồi từ từ nhô lên, hụp xuống rồi lại nhô lên...
La đang đọc cuốn Nghìn Lẻ Một Đêm, bâng quơ nhìn ra cửa sổ thì thấy có vài bông hoa mầu đỏ nhạt lấp ló.
- Đẹp quá!
La liền đứng dậy, tới gần cửa sổ; vì bức tường hơi dày, lại có chấn song; nên sau khi ngó qua, ngó lại không thấy ai để ý; cô liền với ra bứt thử một bông thì nghe có tiếng "á" ở đâu đó. Khi quan sát kỹ lại thì là hoa Tóc Tiên mà ơ kìa sao lại có vài sợi tóc thật dính vô thân hoa. Ngạc nhiên quá, La bèn đi ra bên ngoài thư viện; một khu đất đủ loại hoa dại cao thấp khác nhau; nhưng vẫn không tìm thấy hoa Tóc Tiên đâu nữa.
- Kỳ lạ, lúc nãy mình thấy ở ngay bên cửa sổ mờ??? Hay có vị tiên nào đó thấy mình hiền lành, chăm học, nên cho mình một bông hoa mầu nhiệm nhỉ ?
Khi về lại chỗ ngồi, cô ngạc nhiên thấy một bưu thiếp của ai đó với dòng chữ : " Bây giờ mận mới hỏi đào, vườn hồng có trái ai vào hay chưa?" Cô bỗng đỏ mặt:
- Hừ! Anh nào bậy thiệt, tui đây còn con gái mà dám nói là có trái.
La ngó quanh vẫn không thấy ai khả nghi, nên đành nuốt giận đem truyện về nhà đọc. Lúc đó, đang đứng góc xéo bên kệ sách, Sao rủa thầm:
- Thôi hỏng, viết trật rùi, đáng lẽ là ".. vườn hồng đã có ai vào hay chưa?" Thiệt ngu hết sức! Mà thiệt tình tui đâu thấy gì khác nhau đâu nà. Hay là con gái quá nhậy cảm?
                 (Chuyện Xưa - chưa được kiểm chứng)
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.01.2017 22:35:39 bởi Sao Đất >
#16
    Sao Đất 07.01.2017 07:23:18 (permalink)
    Đôi Mắt
     
    Một sáng lên phố trên chuyến xe điện.
    Đang đứng với backpack sau lưng, Lang quay qua thì chạm mắt một cô gái cách đó vài bước chân. Một âm thanh "Ồ" lên trong tâm anh: "Đẹp quá!" Cô gái trẻ, khuôn mặt trắng, thanh tú với đôi mắt kính đang lướt tay trên i phone như tìm kiếm thông tin. Hai đôi mắt chạm nhau rồi dang ra. Mắt của Lang thì dang chậm hơn. Thỉnh thoảng anh liếc một cái; thỉnh thoảng lại nhin vô kính xe thấy cô ta xoay lưng lại. Lúc sau lại đổi hướng...
    Khoảng 5 phút sau, một người rời khỏi chỗ ngồi sát chỗ Lang đứng rồi anh lại ngồi chỗ đó và lưng hướng về phía chỗ đứng của cô gái ở đằng kia. Tình cờ một phút sau, cô gái ấy lại tới ngồi bên cạnh Lang mà không ngồi những chỗ khác; có lẽ vì Lang là người Á Đông nhỏ nhắn nên ngồi cạnh chắc thoải mái hơn chăng? Lúc sau thì bên kia cũng có nhiều cặp chỗ trống, nhưng cô gái vẫn không đổi chỗ. Có lẽ vì tế nhị ?!
    Lang ngồi mà lòng lơ tơ mơ, một ý nghĩ "muốn" (làm quen) thoáng qua nhưng Lang vội xua đi " Mình có tư cách gì chớ. Đừng làm cho mình và cô ấy vương vào những gì có lẽ không tới đâu." Anh cứ ngồi im lặng ngó lơ ra ngoài cửa kiếng như quan sát phong cảnh mà lòng thì hướng về  chỗ ngồi sát bên. Rồi anh cảm thấy có gì ướt ướt nơi quần. Giật mình nhìn xuống thì thấy quần phía đùi bên trái bị ướt nhẹp lúc nào không hay. Thì ra lúc ôm backpack mà chai nước mới khui uống lúc nãy, vì nghiêng mà rỉ nước ra lúc nào không biết...
    Xe điện đã dừng và cô gái cũng như nhiều người chuẩn bị xuống xe. Lúc này anh cũng giật mình nhìn ra; thì đây cũng là chỗ mà anh cần xuống. Anh cũng xuống xe và cô gái cứ hướng vê những tòa nhà lớn mà bước, Lang cũng muốn bước theo lắm nhưng anh cũng có việc quan trọng cần làm; nên đành đi hướng ngược lại mà lòng thấy tiếc và hụt hẫng.
    (Chuyện Một Chuyến Xe - không bình luận)
                   (Năm tháng cố tình quên)
     
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 07.01.2017 22:35:04 bởi Sao Đất >
    #17
      Sao Đất 07.01.2017 07:26:15 (permalink)
      Quay Phim

      Suốt một ngày cực nhọc, quần quật quay phim đám cưới; nào là mâm quả, rước dâu, lễ gia tiên, trao nhẫn, đeo vòng, tặng quà...rồi ban tối là đón khách mời, giới thiệu, chào bà con hai họ, bạn bè quyến thuộc, khui rượu, ca nhạc, chào bàn, cắt bánh, first dance...rồi cũng tới lúc Thanh được ngồi xả hơi:
      - Ôi! Thật sung sướng! (Anh thở phào như trút gánh nặng ngàn cân; bởi vì những thước phim đám cưới có đầy đủ, đẹp hay không lại phụ thuộc vào một tay anh, nên anh hết mình cẩn trọng, dù phải trả giá thế nào. Chính bởi dzậy mà anh phải chịu cực, nhưng bây giờ anh là một trong những người sung sướng nhất trong đám cưới, ngoài cô dâu và chú rể ra :) "Đoạn trường ai có qua cầu mới hay")
      Nhưng đời đâu dễ thế!
      - Anh Thanh nhẩy nha? (Cô dâu (hổng phải người Việt ) mời, trong khi hổng có ai ở sàn nhảy hết)
      Thanh ngơ ngác rồi ngạc nhiên lắc đầu từ chối:
      - Xin lỗi, Thanh...bận phải quay phim (Anh không dám nói : Tui chỉ biết có mỗi điệu sì-lô thôi; vì quay phim đám cưới first dance nhiều, nên anh thấy "món" này là dễ nhất, không biết nhảy cũng cứ xào qua xào lại thì ai mà biết. Bây giờ hỗng lẽ lại chơi "second dance", chắc chú rể nứm giựt không còn sợi tóc.
      - Bây giờ đâu cần quay nữa, anh hai. (Hình như cô ta có sắc giận)
      Thanh lần này hỗng biết nói sao...nhưng vẫn lắc đầu "Sorry".
      Đó là một trong những nguyên nhân làm cho Thanh không còn muốn quay phim đám cưới nữa mà lại thích quay đám tang
      Duyên đến nên lấy, duyên hết nên buông nhưng lại nhớ......ra câu chuyện nầy
       
      ----------------------
      Bình loạn:
      - Lỡ quay đám tang mà thấy người chết mỉm cười thì có còn muốn quay đám tang nữa không nhỉ? 
      - Cứ quay tiếp, như vậy là thân chủ đã hài lòng.
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 07.01.2017 22:46:11 bởi Sao Đất >
      #18
        Sao Đất 07.01.2017 22:25:58 (permalink)
        Một Con Đường

        Thời tiết mưa lạnh, một người bình thường mặc áo lạnh cũng cảm thấy rùng mình khi một cơn gió thổi qua, hay khi chút nước mưa thấm ướt vai. Bây giờ có lẽ cũng khoảng 50 độ F (10 độ c) gì đó…

        - Ah! Có chỗ nằm rồi. Thanks God! Wow! Một chỗ lý tưởng, có mái hiên che, trước một cửa hiệu, thật là trời cho.
        Ông bỏ backpack xuống, cẩn thận cất đôi giày vô góc và ít vật dụng cần thiết rồi lấy sleeping bag (túi ngủ) ra, chui vô, cuộn tròn, ngó ra ngoài đường vắng, thỉnh thoảng vài chiếc xe chạy qua. Kéo zipper lên, chùm thêm nón len rồi nón ny-lon đội đầu. Chỉ một lúc sau, tiếng ngáy đều đều vang lên…
        Ban ngày thì tới giờ trưa, chiều, ra xếp hàng để lấy thực phẩm của hội từ thiện (trên con đường chính dẫn ra trung tâm thành phố) cấp phát. Cuộc sống vô gia cư, không gia đình, không xe, không tài sản nhiều, ít quần áo cũ cũng xin từ các hội từ thiện,
        Thỉnh thoảng đi xếp hàng để hội giúp tìm việc làm tạm trong vài giờ hay vài ngày, rồi lại hết việc; công việc như là đi phụ lợp mái nhà, đóng hàng rào cho nursing home, phụ clean nhà cho chủ trước khi dọn vô…
        Công việc và cuộc sống không cho phép ông nghĩ tới ngày mai. Sống tới đâu biết tới đó. Không biết chết khi nào vì thời tiết nếu trở lạnh quá thì cũng về với Chúa trong đêm. Âu cũng là điểm phước khi rời khỏi trần gian ô trọc này; mà thiệt ra cuộc sống vô gia cư này cũng không tệ, ông chả phải lo nhiều; lang thang, rồi kiếm lon bán, không đủ ăn thì nhịn, mà thiệt ra cũng có của ăn của để: của ăn thì đủ chưa đến nỗi chết, của để là cái back-pack, sleeping bag, ít quần áo, mũ, giày, vớ…Wow! Cũng nhiều đấy chứ, mang vác cũng nặng nặng…Mùa hạ thì thấy nóng kinh, mùa đông thì lạnh gớm! Nếu mà chịu được hai thứ đói và nóng lạnh rồi thì chả còn gì phải lo nữa. Còn lòng tôn nghiêm ư! Bây giờ đã vất nó vô thùng rác rồi, thân già này, nay mai là về với cát bụi thôi. Mai này xuống lỗ cũng vât hết. Chả ai còn biết lão triệu phú năm xưa bây giờ ra sao, ở đâu, làm gì. Hà hà! Lên cao tột đỉnh, có mọi thứ, bấy giờ trắng sạch. Thật là công bằng đấy chứ! Cũng may nhờ một người thầy vừa là thiền sư vừa giảng đạo giúp đỡ, an ủi, mở cho mình cánh cửa tìm ra con đường sáng và rồi mọi sự tới đâu hay tới đó, sống thì tạm chết đi về. Ôi đời thật đẹp! Đôi lúc ngồi ngắm mưa rơi, bình minh ló rạng, những cơn gió, vài con bướm bay, chim hót, sóc nhảy hay hoàng hôn buông xuống thiệt là kỳ diệu…Lúc xưa, ngồi trong văn phòng mà lo đủ mọi thứ, ăn tôm hùm mà hổng thấy ngon, chứng khoán lên xuống, rồi mất ngủ vì biến động giá cả thị trường…Bây giờ ta không còn lo gì cả, thiếu thứ gì cả, tạ ơn Đấng Vô Cùng! Tạ ơn Người đã cho con được sống và hưởng những ân huệ và bài học của Người…Hạnh phúc thay!

        Ông lão này có tưng tửng không ta? Hì hì! Đó là tùy ở mỗi người.Tâm thế nào thì nhìn ra thế ấy. Đây chỉ là một trong nhũng cách nhìn về cuộc đời mà thôi. “Trời cho ta trái chanh, hãy làm thành ly nước chanh ngon ngọt!”



        ----------------------

        Đây cũng là một trong nhiều con đường trên hành trình cuộc đời. Có nhiều người rất thành công và yêu thích công việc kinh doanh hay bất cứ công việc gì; thì cứ nên đi con đường mà họ yêu thích; vì cuộc đời này là một nơi có nhiều cơ hội để ta thực hiện những mơ ước của mình. “Dòng sông trôi mãi rồi cũng về một nơi” miễn là ta cảm thấy vui và hạnh phúc trên con đường của mình...
         
        (2013)
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 07.01.2017 22:26:59 bởi Sao Đất >
        #19
          Sao Đất 09.01.2017 09:49:46 (permalink)
          Có người hỏi: Hạnh phúc là gì?  Tui thì chỉ biết là:
          Hạnh phúc thật ra luôn có sẵn khi chúng ta bình tâm, bằng lòng với những gì mà chúng ta đang có và cả những gì mà chúng ta mất đi; đó cũng là can đảm sống với con người (bất toàn) thật của mình với những gì mà Tạo Hóa đã ban tặng cho ta trong sự hòa điệu với cuộc sống bao la? Và hình như hạnh phúc này đạt được khi ta đã trải nghiệm và cố gắng vượt qua những bất hạnh của chính cuộc đời mình?
          Thường thì người ta chỉ gặp được Nó sau khi chuyên tâm đi tìm nhưng không thấy, lúc này quay trở lại không tìm nữa thì lại thấy...
          Phải chăng đó là con đường PHẢI đi qua?
           
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 09.01.2017 12:46:16 bởi Sao Đất >
          #20
            Sao Đất 12.01.2017 05:46:26 (permalink)
             
            Tuyết ơi! Em đẹp quá! Em mềm mại quá! Em làm anh phải say mê vẻ đẹp tinh tuyền của em. Khi em tới làm cho xung quanh anh tỏa sáng nhưng rồi khi em giận, em co cứng lại làm cho người ta phải lao đao, té ngã vì em. Khi em buồn, em khóc, cõi lòng tan chảy thì em xấu xí, đen đủi không ai thích em nhưng anh vẫn không ghét em, anh vẫn thương nàng tiên của anh, em có biết không?
             
            (Lời Tỏ Tình Mùa Đông)
            #21
              Sao Đất 12.01.2017 05:49:03 (permalink)
              Đồ Cổ
               
               
              Chiều mát trời, Sao leo lên mái nhà chơi; khi đi trên thành xi măng thì thấy một vật gì lạ lạ nằm bên dưới, trong khe giữa hai bức tưởng gạch đỏ của hai nhà. Sao vì nhỏ con nên dễ dàng dùng  Bích Hổ Du Tường leo xuống thì thấy một cây đèn kiểu Ấn cũ xì.
              - Tưởng gì lạ chớ, nhưng thôi kệ, có đồ chơi còn hơn không.
              Sao đem xuống từ mái nhà mà  lòng hy vọng là món đồ cổ; nếu phải thì có tiền đi coi xi nê, đi chơi khắp Sài Gòn, miền Tây...thích lắm! À mà biết đâu là cây đèn thần thì sao; thử dùng cát đánh bóng xem là loại đèn nào?
              Sao vừa mới đánh bóng thì có một dòng chữ  nhỏ hiện ra: " Không phải đồ cổ, đừng có ham". Sao vừa giận vừa xấu hổ:
              - Lại thằng Đất nữa rùi!
              Sao tính ném ra ngoài cho hả giận nhưng khi giơ lên thì có một chất dầu chảy ra màu xanh xanh rồi biến thành làn khói trắng " không lẽ chất độc". Sao tức tốc dùng bàn tay tạt ra Phách Không Chưởng liên hồi nhưng vẫn không kịp liền từ từ lịm đi.
              Khi tỉnh dậy, hắn thấy mình đang trên một xe buýt  du lịch hướng về California. Ở đây hắn tha hồ thưởng thức đủ mọi món ăn vật lạ có nguồn gốc từ xứ sở Á Châu, Châu Âu, Mỹ Châu ...Tiếp đó đi tham quan những vẻ đẹp tráng lệ, cũng như những lễ hội đủ sắc dân ở các thành phố lớn trên thế giới với những chuyến bay xuyên lục địa...
              Đi chơi riết rùi cũng chán, Sao muốn trở lại làm  việc gì đó hay đi chơi ở các hành tinh khác, nơi mà nền khoa học địa cầu vẫn chưa khám phá hết. Cầu được ước thấy, Sao như chìm vào  ánh sáng hòa quang kỳ diệu, xoắn ốc,  vượt không gian và thời gian ngắm nhìn những vẻ đẹp vô tận lung linh của những tinh cầu trong vô số những giải ngân hà trong vũ trụ... Nhìn bao quát anh chợt nhận ra có một cái gì đó hao hao giống như sự cấu tạo vi mô bên trong cơ thể con người. Một cấu trúc kỳ diệu của Tạo Hóa...
              Bật tỉnh dậy...... Sao nhìn xuống cây đèn, rồi vỗ vỗ vào đầu. "Thời gian trôi qua không biết bao lâu rồi nhỉ? "  "ô kìa cảnh vật cũ đâu rồi!" Nhìn xung quanh thì thấy nhà cửa, đường xá, xe cộ sao lạ lùng quá. Cái thì ở dưới đất, cái thì ở trên không lơ lửng...Hỏi ra mới biết đấy là thế kỷ 50. Người ta dựa vào nguồn năng lượng mặt trời, ôc-xy và cả thán khí vô tận mà tạo dựng một mô hình mới thích hợp,  giảm thiểu tối đa ô nhiễm môi trường và vấn đề dân số. Lúc này người ta có thể du lịch mặt trăng, sao hỏa, sao thổ...là chuyện bình thường.
              Sao cảm thấy lạc lõng nên lấy cây đèn áp sát vào má:
              - Đèn thần ơi! Giúp ta trở về thời đại tiền sử chơi đi.
              Khung cảnh núi rừng, sông nước hiện ra....Sao bỗng thấy quần áo giày nón biến đâu mất! Xấu hổ chạy vội vô lùm cây thì va phải một con sư tử đang ngủ. Nó gầm lên "Thằng nào dám phá giấc ngủ ông, việc này xưa nay chưa từng có" hắn nheo mắt nhìn Sao, rồi bỗng sợ sệt cúi cúi đầu lạy phục người trời xuống. Sao tự đắc lắm leo lên lưng sư tử ngồi để hắn đưa đi khắp nơi. Sao vỗ vỗ đầu nó ngầm nói: "Gió hơi lạnh, kiếm chỗ trú nhe ông" Sư tử ngạc nhiên lắm:
              - Người trời mà sao da mỏng hè. Nó liền đưa vô một cái hang núi. Ôi chà! Cơ man nào là xương. Xương trắng, xương đen, xương vàng...A xương bằng vàng. Sao với lấy một cái rồi ngậm nơi miệng. Bỗng nhiên trời sấm chớp đùng đùng, núi rừng rung chuyển " Hê...động đất hay núi lửa dzậy?" sao liền ngã ra không biết gì nữa.
              Tỉnh lại, thì thấy mình đang đi với người mặt áo choàng đen kín, tay cầm lưỡi hái tử thần. Sao giằng tay ra chạy ngược lại " Thần Đèn ơi cứu ta!"
              - Đừng có mơ, ngươi xài đèn thần quá lâu rồi và số ngươi đã tận; nhưng đừng sợ, chết cũng dzui lắm! Tùy theo duyên ứng, ngươi sẽ có một cuộc trải nghiệm kỳ diệu mới nếu ngươi muốn.
              - Xin cho tui về viết vài chữ cho VN Thư Quán rồi tôi lại theo ông, được không anh đẹp trai.
              Vừa nghe khen "đẹp trai" thần chết khoái chí:
              - OK Được mà được mà, vài chục năm dương tuổi nữa ta mời ngươi uống trà với ta.
              - Được, giữ lời hứa nhe. Nói vậy thôi, khi nào cần ông cứ gọi tôi một tiếng là tui đi uống trà liền. À mà trà gì thế?
              - Trà Lộc Tiên Tử.
              - Có trà Lộc Ma Tử không?
              - Tùy... muốn uống trà gì có trà đó. Bye. Ổng đá một cái Sao bay thằng về nhân gian; giờ cũng còn ê ẩm, mà cây đèn cũng rớt ở dó luôn rồi. Tiếc thật!
               
              ( Chuyện Như Đùa)
              #22
                Sao Đất 15.01.2017 12:23:55 (permalink)
                Điều quan trọng nhất trong cuộc đời là gì?
                - Có nhiều tiền. Có tiền mua tiên cũng được.
                - Sự thành công. Thành công là chìa khóa mở mọi cánh cửa tương lai.
                - Sắc đẹp. Sắc đẹp như nam châm...Hồng nhan bạc triệu.
                - Danh vọng, quyền lực. Hai thứ này mở ra ba cánh cửa trên và có thể ngược lại.
                - Sức khỏe. Ăn được ngủ được là vui. Hình như tiên (vui) này tiền chưa chắc mua được.
                - Tình Yêu. Tình Yêu từ gia đình, bạn bè và một người đặc biệt nào đó. Tình Yêu sưởi ấm tâm hồn làm cho cuộc đời vui sống.
                - Sự bình an....
                Còn gì nữa không nhỉ? Có người thì mạnh về mặt này mà yếu về mặt kia; có người lại được nhiều mặt, có người ngược lại. Thiệt ra con người nên dung hợp sao cho phù hợp với bản chất, khuynh hướng và quan niệm của mình; mà điều gì tồn tại lâu hơn, giúp ta hạnh phúc, bình an thì nó có vẻ quí giá hơn? Nếu dựa vào sự thay đổi thì mình sẽ bị đổi thay.
                Có những người còn đi xa hơn...
                "Ta sống trên cuộc đời nầy để làm gì?" "Tất cả những thứ kia có đến rồi có đi không?"... Những câu hỏi này tự mỗi người trả lời như  là chất xúc tác quan trọng để người ta định hướng cho cuộc đời mình. Một cuộc hành trình mà ai cũng sẽ trải nghiệm những thăng trầm của khổ đau - hạnh phúc, thành công - thất bại, được và mất...như là những bài học ngày càng khó dần lên, để chúng ta ngày càng cảm thông với nhau hơn, yêu thương nhau hơn? Tình yêu thanh khiết, cao thượng này là một sức mạnh kỳ diệu giúp chúng ta sống ý nghĩa, hạnh phúc và vượt qua BỜ SINH TỬ tầm thường?
                 
                2017
                 
                 
                #23
                  Sao Đất 16.01.2017 11:34:51 (permalink)
                  Sợi Dây Vô Hình

                  Ngồi ngắm dòng nước êm địu mà lòng tôi cũng dịu êm. Một lúc sau, tôi thấy cái tôi hiện ra; tối tối, không rõ ràng. Hình ảnh thì dễ rung, dễ động trước những tác động của ngoại cảnh, ngoại vật mà ai đó vô tình ném xuống dòng nước làm tôi như tan ra, cuốn theo, đồng cảm cùng nước. Nước thì thật là mềm, yếu ớt ai cũng muốn ôm ấp, che chở và đắm mình trong nó; nhưng khi nó nổi giận thì là bão tố, cuồng phong, lũ lụt, không ai là không hoảng sợ, tránh xa! Nước đi tới đâu thì tùy theo hình dạng nơi ấy mà biến đổi, bỏ đi cái ngã riêng tư mà làm nên hình nên vóc của sự sống nơi ấy. Nước trong dòng chảy đó đem lại tươi mát, dinh dưỡng cho sinh vật trong tầm tay với của nó…
                  Nước nói với cây:
                  - Hãy đi chơi với tôi.
                  - Đợi tôi với.
                  Cây dùng hết sức bình sinh mới kéo được cái chân rễ ra khỏi lòng đất xấu xí, dơ bẩn; rồi nhảy ùm xuống dòng nước trôi. Nó thích thú lắm, vì bao năm cứ phải đứng ỳ một chỗ, thật là buồn chán, vô tích sự. Bây giờ thì thật tự do!
                  - Tôi nâng bạn lên để bạn tha hồ ngắm vẻ đẹp của không gian mới, cảm giác phấn khích của sự đổi thay.
                  - Cám ơn bạn! Đúng vậy, chỉ có sự thay đổi mới làm cho ta thấy cuộc dời đáng sống, đáng yêu! Yahoo!
                  Sau một thời gian đi chơi cùng nước, cây cảm thấy nó thiếu đi cái gì đó, mà hình như sinh lực và sự phấn khích không còn được như lúc nhảy ùm vào dòng nước trắng xóa trước đó nữa. Càng trôi, cây càng thấy rã rời, có một cảm giác mất cân bằng, choáng váng, rũ liệt len lỏi trong nó. Cảnh vật không còn thơ mộng, thú vị nữa. Nó đã nhớ nhà hay nó đã tự mình làm đứt mất sợi dây thân yêu và cần thiết vô hình với Mẹ Đất?
                  - Bạn có sao không? Tôi thấy bạn không được khỏe. Thôi bạn đừng đi nữa.
                  - Xin lỗi, có lẽ tôi phải vô bờ thôi, xin chào bạn!
                  Thế rồi cây vật ra đất hổn hển, mệt mỏi và hết xí quách; bên cạnh một nhóm trúc xanh tươi, thanh thoát.
                  - Lẽ nào Trời không cho ta ước nguyện nhỏ bé là chu du cùng trời cuối đất? Lẽ nào ta phải gục ngã nơi này!!!Sức này đâu có tệ, ta cũng là một người có tiếng là dũng mãnh, mà đời ta phải tàn lụi như một vô danh tiểu tốt sao, chao ôi!
                  - “Cuộc đời thay đổi khi ta đổi thay” (Một giọng nói nửa như già dặn nửa như trẻ trung)
                  - Ai đó?
                  - Trúc đây, bạn không nhận ra tôi sao bạn Tùng?
                  - A Trúc gầy đó hả? Lâu quá mới gặp, sao vẫn gầy trơ …xươ..ng.
                  Nói chưa dứt câu, cây Tùng đã không còn biết gì nữa.
                  Một cái tát (của nước) nơi mặt có tác dụng hồi sinh. Tỉnh lại, Tùng mới nhận ra đầu mặt ướt đẫm, chân thì ấm áp, vô cùng ấm áp; có một dòng khí rần rần ào vô cơ thể từ dưới lên…Chân rễ Tùng đã lại được cắm sâu vào Mẹ. Đúng là Mẹ Đất rồi!
                  - Ta đang đả thông kỳ kinh Nhị mạch cho con.
                  Một giọng vang trầm ấm nhưng êm dịu như rót vào tim Tùng. Nước mắt Tùng muốn trào ra, giờ đây nó mới nhận ra mình đã làm một điều dại dột. Hắn kêu lên:
                  - Mẹ ơi! Xin tha lỗi cho con!!!
                  - A bạn tỉnh rồi! (Nước reo lên pha chút hối hận) Xin lỗi bạn, tôi thật dại dột khi rủ bạn cùng đi với tôi. Điều đó chẳng khác nào tôi dẫn bạn đi chết; nó cũng giống như khuyến khích chim sáo hãy chôn chân xuống đất để cảm nhận sự tĩnh lặng của tâm hồn. Sự an tĩnh hay niềm vui không hệ tại thay đổi ngoại cảnh mà là chuyển đổi cái “bên trong” của mình cho hợp nhất với Chân Thiện Mỹ. Chỉ như vậy ta mới cảm nhận sự thay đổi nơi tự thân ta. Mỗi loài có một sứ mệnh khác nhau trên cuộc đời này, phải vậy không Mẹ?
                  Mẹ Đất mỉm cười, một nụ cười minh triết, nhẹ nhàng, vô cùng từ bi. Mẹ luôn bao dung, luôn đón nhận và yêu thương, cả những đứa con không muốn trở về…
                  (Chuyện Nước và Cây Tùng)
                   
                   2015

                  #24
                    Sao Đất 16.01.2017 11:38:03 (permalink)
                    Khắc Hạp
                     
                    - Thầy nói tui với anh khắc tuổi nhau, lại khắc khẩu nữa; anh tính sao?
                    - Thầy nói Âm Dương, Ngũ Hành sinh khắc là chuyện bình thường. Có tương khắc mới có tương tác, í lụn tương ứng, tương thành cho nhau. Không thể nào chỉ có hạp mà lại không có khắc; Độc Âm bất sanh cô Dương bất trưởng mà lại.
                    - Anh nói lung tung gì tui hổng hiểu? Anh muốn gì, nói đại để tui còn mần ăn nữa.
                    - Cho anh tô phở đi.
                    - Anh muốn giá sống hay giá chụm? Nước phở anh thấy thế nào?
                    - Đó...đó...Em thấy không, nước phở ngon dzậy không thể nào chỉ có ngọt mà đủ, mà còn cần những gia vị khác nữa; có chút cay, có chua, có mặn, có... mùi Đại Hồi nữa v.v... thì nước phở mới ngon phải không em; cũng vậy nếu sống với nhau thì chuyện khắc khẩu nó bình thường lắm em ui; lấy anh đi em.
                    - Lấy anh tui nghèo đi làm sao? Anh đến quán tui ngày 3 lần, đều gọi món này món kia; anh ăn sang dzậy sau này sao tui kham nổi?
                    - Em hông hiểu gì hết trơn; "cưa" em thì anh phải dzậy; chớ sau này có sao anh ăn dzậy thui hà. Anh dễ nuôi lắm.
                    - Anh ăn cơm không được không anh?
                    - Em làm khó anh chi dzậy?
                    - Hi hi. Thương anh mờ, sao lại chỉ cho cơm không; sẽ có đồ ăn nhưng nói trước; ăn...chay à nhe.
                    - Ủa, ăn chay mà sao em bán phở mặn?
                    - Anh nầy, anh coi lại coi, đồ chay hông à.
                     - Hì hì, lo nhìn người mà quên nhìn đồ ăn; bây giờ mới biết, thiệt tình.

                    (Chuyện không biết có không)
                     
                                     2016
                     
                    --------------
                     
                    Ăn uống chay (hay gần chay) THIÊN NHIÊN, tươi không hóa chất tuy đơn giản nhưng giúp phòng và chữa nhiều bệnh không đáng có; Sao Đất đã thử lâu ngày rất kết quả. "Thiên Nhiên là vị Thấy chữa bịnh hay nhất" (G.O)
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 18.01.2017 03:27:04 bởi Sao Đất >
                    #25
                      Sao Đất 16.01.2017 11:42:01 (permalink)
                      Chú Tiểu
                       
                      Trên triền đồi gần khu rừng, có một ngôi chùa dáng vẻ đơn sơ, u nhã.
                      Chú tiểu vẻ mặt rầu rầu tiến đến bên Thầy:
                      - Thưa Thầy, con xin sám hối ạ!
                      Thầy bỏ sách xuống bàn:
                      - Con hãy đến trước Phật đi.
                      - Dạ. (Chú cúi đầu mà lòng tan nát)
                      Khi quì xuống, chú tiểu ngạc nhiên thấy Thầy cũng đến quì bên cạnh chú.
                      - Con hư tại Thầy, nên Thầy cũng có phần trách nhiệm. Con hãy sám hối đi.
                      Chú Tiểu òa khóc:
                      - Con xin lỗi Thầy.
                      Thầy từ tốn gật đầu. Chú vừa khóc vừa phủ phục trước điện:
                      - Bạch Đức Thế Tôn, xin vì ba mươi hai tướng tốt của Người, mà thứ cho tội sát sanh của con. Đêm qua con chiêm bao lỡ dẫm chết con cóc*của Thầy con. (Chú khóc nức nở)
                      Thầy bèn đỡ chú lên rồi ôm chú mà mắt Thầy cũng ngấn lệ...
                       Từ đó trở về sau chú không còn mơ thấy mình sát sanh nữa.
                       
                          2015
                       
                      (*) con cóc ở sau vườn, chú tưởng Thầy chú nuôi.
                      -----------------------------------------
                       
                      Câu chuyện này chỉ muốn nói lên vẻ đẹp đơn sơ, thánh thiện của tâm hồn trẻ thơ mà điển hình là chú tiểu; một hình ảnh đẹp!
                      <bài viết được chỉnh sửa lúc 18.01.2017 03:29:02 bởi Sao Đất >
                      #26
                        Sao Đất 18.01.2017 03:19:15 (permalink)
                        - Viết Cào Cào là gì hở bạn?
                        - Mình viết từ ký ức, quan sát, tưởng tượng, suy tư, cảm xúc...không theo thứ tự thời gian, không gian; có lúc là sự thật có khi chỉ là câu chuyện nhưng cũng lồng vào đó tình cảm và sự suy tưởng của mình; thế nên mới gọi là cào cào. Cào không ra chi cũng cứ tập cào, ít nhất cũng cho khỏi quên tiếng Việt ấy mờ.
                        #27
                          Sao Đất 18.01.2017 03:32:27 (permalink)
                          Think big


                          Một tối đầy sao.
                          - Ví như em là trăng.
                          - Thì anh là sao.
                          - Em là đom đóm.
                          - Anh là bầu trời đêm.
                          - Sao anh không think big mà nhỏ như sao dzậy? Anh che chở cho em mà sao thì lại nhỏ hơn trăng.
                          - Em chọn trăng thì anh đành phải chọn sao thôi chớ làm sao? Hổng lẽ anh đòi làm mặt trăng luôn?
                          - Sao anh hổng ví như mặt trời cho nó lớn?
                          - Mặt trời thì lại hổng gặp được mặt trăng, em có chịu hông?
                          - Ờ há... nhưng mà em thấy chúng ta có gì lấn cấn ở đây. Chắc chúng ta hổng hạp nhau đâu!
                          Thời gian trôi qua....
                          - Bà nè, hổng hạp mà sống với nhau hơn 50 năm rùi, hì hì.
                          - Máu dê nổi lên nữa rồi, già rồi lão nạp ơi.
                          - Nếu chọn lại tui sẽ là bẩu trời đêm còn bà là trăng; tui là sao còn bà là đom đóm bé xíu.
                          - Hổng được, tui hổng muốn sáng thua ông. Bao năm rồi chăm sóc cho ông từng cái ăn, cái mặc; ngay cả giắc ngủ cũng tui gãi lưng ru ông; thì đời này kiếp này ông đừng hòng sáng hơn tui. Khà khà.
                          - Khổ, lúc đầu bắt phải "think big" nhưng lâu rồi mới biết "Con gái nói vầy mà không phải vậy. Thiệt nhức cái đầu!
                           
                          2015

                          <bài viết được chỉnh sửa lúc 18.01.2017 03:34:26 bởi Sao Đất >
                          #28
                            Sao Đất 18.01.2017 03:43:46 (permalink)
                            Tình Yêu Đến Từ Nơi Đâu?


                            Đang ngồi trong phòng làm việc, thì cô bé ngây thơ hôm qua (khoảng 15 hay 17 tuổi thì phải) lại tới:
                            - Anh Thanh, về nhà dzới em.
                            - ừm…Thôi được. (Tánh của Thanh thời gian mới ra làm ở Trạm Y Tế thì hơi giống con gái, ai nói sao cũng chìu dù là đã ngoài 20 rồi.)
                            Thanh không muốn làm buồn lòng cô bé, cứ đạp xe theo mà lòng thì dửng dưng,. Thì ra cô bé đưa Thanh về nhà giới thiệu cho má cô bé! Mẹ của cô cũng hỏi thăm xem bịnh tình của bác thì chữa thế nào, Thanh cũng nói những gì mình được biết rồi lại theo cô bé vô chùa dự lễ, mặc dù Thanh theo đạo Thiên Chúa.. Cô bé cứ nắm tay lôi đi như một bê gái ngoài đường mà dắt bố của cô đi ăn xin vậy. Lúc này Thanh bắt đầu hơi mắc cỡ vì chuyện cầm tay như vậy; nhưng Thanh cũng vẫn đi. Khi xong những thời kinh là ăn chay rồi Thanh về.
                            Ngày hôm sau và những ngày sau nữa không thấy cô bé tói nữa; chắc vì thỏa mãn mình đã dắt được bạn trai J về nhà hoặc là mẹ cô cấm không cho gặp nữa.
                            Trở về năm mà Thanh học lớp 9, trong lớp Thanh cứ để ý tới một học sinh nữ có khuôn mặt trắng hơi xanh xao nhưng học rất giỏi. Tình cờ một chiều đi lễ, Thanh gặp cô ấy ở phía bên kia nhà thờ. Thế rồi cứ chiều nào Thanh cũng đi lễ và chiêm bái Chúa một phần nhưng cũng vì có người kia hiện diện J Cứ thế mà kéo dài cho hết năm học rồi cô ấy không hiểu vì sao không đi học nữa. Có thể vì bị bịnh hay đã di chuyển đi nơi khác chăng? Thanh cứ thích nhìn khuôn mặt thánh thiện của cô ấy mặc dù chưa bao giờ nói với nhau một câu nào.
                            Đang ngồi viết bài thì có tiếng gõ cửa, lại cô bé bên hàng xóm qua chơi. Không hiểu sao cô ây cứ thích qua ngồi chơi mà cũng ít nói chuyện, chỉ thường nhìn rồi mỉm cười. Thời gian sau thì nghe bà của cô (người hàng xóm) và người nhà bắt về lại ngoài bắc không cho ở Sài Gòn nữa; mặc dầu cô ta thứa sống thừa chết không chịu về…
                            Những tình cảm (?) trên có phải là tình yêu không thì không biết, nhưng hình như nó chỉ là những giây phút ngây thơ, mở đầu để người ta đi dần tới nếm những vị ngọt và đắng của Tình Yêu; và rồi Tình Yêu mà người ta nghĩ đó, có đem lại cho ta hạnh phúc không hay đó là một cái lưới trời tự nhiên, để lôi con người lại với nhau theo một chương trình vô hình nào đó hoặc để trái đất này không bị tuyệt diệt? Không bị khiếm khuyết?
                            Vậy thì có một con đường nào khác để cho ta có được một hạnh phúc mà không nô lệ vào một câ nhân nào, một vật dụng hay tiền tài, danh vọng nào? Vì nếu lệ thuộc vào nó, khi nó mất đi người ta sẽ mất hạnh phúc. Sự mất đi đó là đương nhiên, vì ta đã biết, danh vọng,, sắc đẹp, tiền bạc, của cải tới lúc nào đó sẽ bỏ ta mà đi, đặc biệt là lúc ta từ giã cuộc đời này.
                            Vậy thì đâu là con đường cho ta có hạnh phúc vĩnh cửu mà ta trông đợi? có thể mỗi người đều có một tôn giáo và niêm tin riêng để giúp vượt qua nỗi sợ hãi sự vô thường, sự qua đi của kiếp người này. Dù cách nào đi nữa, nhưng nếu chúng ta có những thời gian yên tịnh, LẮNG ĐỌNG TÂM TƯ, tự nhìn vào bên trong, không sợ cô đơn, đau đớn, không sợ mất mát, khống sợ sự chết …thì chúng ta sẽ CẢM được một sự huyền diệu đang ngư trị trong thẳm sâu tâm hồn ta. Đây chính là nơi mà chúng ta tin tưởng, có thể dẫn chúng ta tới một Tình Yêu Vĩnh Cửu, một Hạnh Phúc Chân Thật, một Thiên Đàng mà chúng ta hằng mơ ước…
                            Xin cầu chúc mọi người chúng ta nắm bắt được Nguồn Vui Vĩnh Cửu ấy.
                            (Ngồi Nghĩ Mông Lung)
                             
                            2013
                             
                            -----------------------------------
                            NHỮNG ÂN TÌNH
                            Vừa khảo bài Sang xong, Thày Tú nhận xét:
                            - Ngó em giống thầy tu quá.
                            Cả lớp cười ầm!
                            - Các em cười gì? (Thầy Tú nghiêm mặt)
                            Cả lớp liền im phăng phắc.
                            ……………….
                            Mấy tháng trước đây, trong một chuyến đi vượt biên ở ngã sông Sài Gòn, lênh đênh dọc bờ biển hơn một ngày thì bị tàu đánh cá du kích nả súng chặn lại. Một người có vẻ cầm đầu nói:
                            Có tiền, vàng bạc thì tui thả cho đi.
                            Mọi người ai có vàng, có nhẫn, có tiền…liền bỏ vô cái nón lá rồi giao cho người đó. Lát sau, thuyền đánh cá du kích và vài người cầm súng kèm người tài công lái tàu đi…vô bờ.
                            Sau khi bị tra hỏi, đánh đập, đe dọa…họ liền nhốt mọi người một đêm trong khám nhỏ; sang hôm sau chuyển qua khám lớn ở Tiền Giang. Tùy theo tuối mà có người bị nhốt từ nửa tháng đến một năm hoặc hơn. Những người ở lâu thì phải ra lao động…
                            …………..
                            Sau 15 ngày trong khám, Sang được ra “trại”. Không đồng xu dính túi, trên thân một áo, một quần đùi, với cái đầu không sợi tóc tóc che…mưa; không biết đường xá, hoàn toàn lạc lõng…
                            Thấy một bác xích lô Sang bèn hỏi:
                            - Bác ơi! Bác có thể chở cháu về Sài Gòn được không ạ?
                            - Sài Gòn à?
                            Sau khi nhìn chăm chăm cái đầu của Sang, bác thương tình chở hắn ra bến xe đò không lấy một cắc. (Xin cám ơn bác, xin cảm ơn Người Miền Tây!!!)…
                            Rồi lại một chuyến xe đò quá giang về Sài Gòn!!!
                            Sang được một bác xích lô cho mượn nón đội, rồi chở về tận nhà…
                            Theo lẽ thì Sang không được vô lớp học, vì trễ lớp tới cả nửa tháng; nhưng nhờ Mẹ khóc muốn hết nước mắt, xin Thầy Tú chủ nhiệm cho vô học lại, với lý do bị thương hàn cạo đầu, nên mới nhập học trễ. Thầy Tú tuy nghe vậy nhưng lòng thì hiểu, thông cảm…(Xin cảm ơn Thầy!!!)
                            Ở đời có biết bao người “Sống trên đời phải có một tâm lòng để gió cuốn đi” làm cho nước mắt cứ mãi rơi rơi, những giọt nước mắt Ân Tình không trả được…
                            (Nhớ Ngày Xưa)
                            2013
                             
                            ---------------------------------------------------------
                            Có Phải Tu?

                            - Tình anh như nước sông Hằng, rửa em ướt áo mà lòng vẫn khô.
                            - Anh Sao làm gì đó?
                            - Đang tập làm thơ.
                            - Thơ anh hổng giống mọi người, đem vô bếp luộc vẫn còn mùi hăng. Hi hi! Thôi đừng làm thơ nữa, đèo em đi Thủ Đức chơi đi...
                            - Được rùi! Một người đi với một người, một người khúc khích, một người mắt hoa. Thân anh như chiếc xe thồ, chở em vượt dốc có ngày phế lao! À mà sao em cứ những ngày ăn chay ba mươi, rằm là em muốn đi xa dzậy?
                            - Đó là bởi tại anh nói, là anh muốn tu mờ; dzậy trước hết phải tu thân thôi...Ráng tu đi, tới Thủ Đức, em xin Thầy thưởng cho anh trái mít Tố Nữ, anh ăn đã luôn.
                            - Ôi! Người em gái của tôi!!!
                            2013
                            ------------------------
                             
                            TÌNH THẬT?
                            - Thầy ơi! Tình yêu có tội không?
                            - Không con ạ. Tình yêu là thực phẩm của trái tim, nó cần cho tất cả chúng ta; nhưng đừng hiểu tình yêu như thể nó chỉ là cảm xúc, cảm giác, một sự ràng buộc hay gò ép nó phải thế này hay thế kia. Tình yêu vượt qua không gian và thời gian, nó liên kết chúng ta làm MỘT với nhau.
                            - Thầy à! Con chưa phân biệt được tình yêu nam nữ với tình yêu mà Thầy nói?
                            - Tình yêu nam nữ chỉ là một góc bất toàn của Tình Yêu Vĩnh Cửu mà thôi; như uống nước thì chúng ta sẽ vẫn còn thèm còn khát, nhưng uống được Tình Yêu Bất Diệt này thì chúng ta sẽ không bao giờ khát nữa…
                            - Thưa Thầy! Con muốn được uống thứ nước này, Please!
                            - Nghe mà ham, hì hì! Tao cũng đang khát nè, đang tìm nguồn nước đó đây; mày muốn thì theo tao.
                            - Đi đâu dzậy Thầy?
                            - Dzô… sòng bài… :)
                            - Sòng bài??? Thầy nói chơi hay nói thật?
                            - Sòng bài cuộc đời đó con. Dấn thân vô cuộc đỏ đen này, mình mới học được khổ đau và vui sướng; kiên nhẫn xuyên qua GIỮA nó, sẽ tìm được con đường tới nguồn nước ấy.
                            - Thế Thầy đã dzô sòng bài chưa?
                            - Hỏi ngu dzậy mầy! Tao chưa dzô thì sao có thể te tua như ăn mày thế này.
                            - À ! Thỉ ra Thầy đang... thất tình, con hiểu rùi.
                            2013
                             
                            ------------------------
                            Phận Nam Nhi!
                            - Này bạn, đừng giận nữa mà!
                            - Sao không giận được chứ! Người ta bỏ công giúp đỡ này nọ mà còn nói là để tự mình làm cũng được, nghe mà đau lòng con…nhái quá!!!
                            - Thôi mà! Người ta tin tưởng nhái, người ta mới tâm sự đó mờ. Thôi để tui hát tạ lỗi nhe:
                            “ Bạn tôi sáng nhịn ăn vẫn cứ…tròn (nhái mờ), bạn tôi sáng đạp xe quên đi dép…”
                            - Chọc nữa hả! Tui tròn thì đã sao, khối người đang xếp hàng ngoài kia chờ đợi tóc mây này, trong đó có anh.
                            - Í ẹ, người ta xếp hàng vô coi xi – nê mà. A thì ra bạn là diễn viên đóng vai nhái trong phim “hoàng tử và con nhái” chớ gì. Nhái ơi! Anh yêu em khi em là nhái, nếu em không là nhái anh sẽ lánh xa. Vì khi là nhái, em mới nhỏ bé ở bên anh, trên lòng bàn tay anh, chịu sự che chở của anh. Chứ khi em làm công chúa thì sợ rằng anh chẳng thể trước mặt em, mà được ánh mắt mỹ miều của em đoái hoài; vậy thì anh thà buông tay để cho em bay nhảy trọn ý nhái em.
                            - Cứ nhái đi…kiếp tới thành nhái cho biết thân, người đâu mà nham nhở tệ.
                            - Thôi mà! Đi ăn chè rửa lỗi nhe?
                            - Chè chưa đủ. Trước hết đi coi phim nè, ăn mì hoành thánh nè, ăn sea food nè và ăn kem nữa…
                            - Wow! Em có bụng để ăn không dzậy? Chắc phải ký sổ nợ nữa rồi, số tôi thật như con…
                            - Phải ăn bù những ngày tháng kiêng khem chớ. Anh ký nợ chứ đâu phải em đâu mà em sợ.Thôi chịu khó đi rệp ơi! Người ta nói muốn làm vua phải làm lính đã, Lâu lâu trả nợ đời mà cũng chau mày, thật không đáng nam nhi chi…phí chút nào.
                            (Chuyện Hai Người)
                             
                            2013
                             
                            -------------------------------
                             
                            Cô Đơn?

                            - Cô đơn là gì nhỉ?
                            - Có phải cô đơn là cô lẻ đơn độc không? Nếu vậy thì đâu có gì là đáng sợ, đáng tránh; vì ai đi nữa, dù giỏi cỡ nào, đẹp bao nhiêu, giàu có ra sao, đạo đức đến đâu thì nhiều lần trong đời, cũng nhiều lúc phải đối diện với chính mình, một mình một bóng không ai khác. Sự cô đơn đó mà Thượng Đế hay cuộc đời gởi tói cho con người với mục đích, ý nghĩa gì?
                            Dầu thế nào đi nữa, thì sự cô độc giúp cho mình can đảm về lại chính mình, có lúc đây chính là cơ hội cho ta được nghỉ ngơi, thư giãn lại sau những va chạm; với bao ồn ào, hư ảo của cuộc sống bươn trải bên ngoài. Nếu ta không thấy sự hữu ích đó mà sợ hãi thì nó sẻ trở thành cô đơn, gặm nhấm ta, một cảm giác làm cho ta thấy trống vắng, cô độc khi mà không còn ai bên cạnh.
                            Vậy khi nào thì cô đơn xuất hiện? Khi nó xuất hiện thì ta phải có tâm lý thế nào?
                            Khi người ta bị buộc phải ở một mình mình, không có một thứ tình cảm nào quan tâm đến ta, không có việc gì đáng cho ta phải làm, phải để tâm và hình như cuộc sống cảm thấy thiếu đi ý nghĩa gì đó, trống vắng và lạnh lẽo; thì lúc này ta dễ rơi vào trạng thái gọi là cô đơn.
                            Nếu ta biết rằng Thượng Đế là Tình Thương, Người luôn hoạt động hiện hữu ở mọi hình dạng cũng như những trạng thái khác nhau trong cuộc sống này. Thần Tính Người luôn ở trong ta, ngoài ta và cả vũ trụ này. Thần Tính ấy bao trùm khắp nơi vượt không gian, thời gian; nên không thể nào mà ta lại có thể gọi là cô đơn được; vì ta có thể qua Thần Tính này mà câu thông với mọi sự, mọi vật và mọi người ở khấp nơi trong hoàn vũ này. Chính nhờ lúc ở một mình này nếu ta tịnh tâm, lắng lòng sẽ nhận ra có những bông hoa không hình dạng, âm thầm nẩy nở trong ta; giúp ta trưởng thành hơn, minh triết hơn…
                            Hãy lãnh nhận nó với lòng tri ơn Thượng Đé, và qua nó Người luôn muốn dạy cho ta điều gì đó mà ta còn thiếu, cần phải học thêm…
                             
                            ------------------------
                             
                             
                             
                            <bài viết được chỉnh sửa lúc 24.01.2017 12:22:07 bởi Sao Đất >
                            #29
                              Sao Đất 18.01.2017 03:45:54 (permalink)
                              Tìm Cầu Chân Lý
                              - Con đang làm gì đó?
                              - Dạ, con đang tập thiền để thành Phật ạ.
                              - Tại sao con lại muốn thành Phật?
                              - Thành Phật để giác ngộ Chân Lý Vô Thượng ạ.
                              - Chân Lý Vô Thượng là gì?
                              - Con chưa thành Phật sao con biết được.
                              - Con làm điều mà con không biết thì là vô minh rồi; mà khởi đầu vô minh thì kết quả sẽ là vô minh.
                              - Vô minh mới học để hết vô minh chứ Thầy (hắn ta tức khí)
                              - Hì hì! Đỡ vô minh rùi đó. Nhưng theo sự hiểu biết của Thầy thì Chân Lý Vô Thượng hay Phật Tánh không thể dùng lý thuyết, đầu óc hay ngồi thiền mà suy xét để hiểu thấu; bởi lấy cái hữu hạn để tìm hiểu cái Vô Hạn chỉ là công cốc, như "mài đá để làm gương" hoặc đem nước cả đại dương mà chứa trong một cái ly vậy.
                              - Nhưng nếu con uống thử nước ở trong ly, thì con cũng có thể mường tượng được nước đại dương đại khái là như thế nào mà Thầy.
                              - Đúng vậy, đúng vậy; mày biết vậy còn đến tao học làm chi?
                              - Con chỉ muốn uống thử "Nước" ở trong Thầy thôi.
                              - Nước nè...Ông lấy gậy đập lên đầu hắn mấy phát. Thấy "Nước" chưa?
                              - Dạ chưa!
                              - Chưa thì đi về đi tao cũng chỉ có vậy thôi mầy hì hì!
                              2015
                               
                              ------------------
                               
                              Một câu chuyện phá chấp thiền?

                              #30
                                Thay đổi trang: < 123 > | Trang 2 của 3 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 36 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9