GẶP EM GIỮA THỜI GIÔNG TỐ
        
        
    
    
    
	
        
    
        
        
            
            
              Gặp Em Giữa Thời Giông Tố   Ta còn nợ ánh trăng xưa 
 mùa đi không kịp đành thưa thốt rằng: 
 Kể từ biệt tuổi thanh xuân 
 áo hoa bỏ lại vầng trăng hẹn hò   Ngày em lạc bến theo đò 
 buồn như số phận vùi tro than hồng 
 mắt chiều vời vợi mòn trông 
 quẩn quanh bên những dốc truông cuộc đời   ...   Suy tư theo những ý thơ 
 bước chân thiên lý vui trời tự do 
 chảy theo dâu bể cuộc cờ 
 lang thang nào biết em chờ đợi tôi   Tình cờ trên quảng dốc đời 
 gặp em tình tự giữa thời bão giông 
 mắt người nhuộm tím dòng sông 
 đục dòng xuôi chảy, bến trong ngược nguồn     Thương em lặng một cung buồn..../.       NGÃ DU TỬ      
           
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                   Đời Gọi Em Là Hương Sắc       
      Vắt qua chiều một dải lụa em  
  Vầng sáng ngập lung linh ngày hiện thực  
  Đời vẫy gọi tên em là hương sắc  
  Ta nâng niu vừa chớm một linh hồn       Đêm trò chuyện trước ngọc ngà thánh thể  
  Mắt môi em rực sáng trước cổng ngày  
  Và lãng tử mở toang đời quang gánh  
  Giục thuyền thơ trầm bổng trước hồ đầy        Mùa xuân nhớ theo em về quá khứ  
  Bến bờ em vừa lặng sóng kinh thành  
  Màu mắt biết chưa xóa mùi dâu bể  
  Để chiều nay chờ sợi nắng thị thành       
 Rồi từ đó ta thức cùng mộng mị  
  Vùng say mê rộn rã một tâm hồn  
  Ngày yêu mến đêm ngược nguồn bất tận  
  Vươn cánh dài theo sóng nước hoàng hôn.         NGÃ DU TỬ/SG         
              
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 31.01.2017 12:07:41 bởi THƠ NGÃ DU TỬ >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              VỚI CẢ TÂM TÌNH                      cho ngày tình nhân       Đừng hỏi nhé anh hãy ngồi chiêm ngưỡng   Không thơm hương sao gió áp môi hường   Không mặn mà sao nắng đẹp tơ vương   Trên đôi má và len theo dòng tóc       Những buổi ấy ta nhìn qua ánh mắt   Hồn thôi miên ta chạm phải cung sầu   Em từ thiên thâu,   Về vực dậy những tâm hồn lãng mạn ?       Ta thi sĩ chưa từng ngao ngán   Dù bông hoa nhũng gai nhọn rẫy đầy   Uống hồn em như tĩnh, như say   Ôi nhật nguyệt ta vì em phụng hiến       Em bí mật như nghìn xưa nguyệt điện   Ta say sưa tìm kiếm mãi chữ tình   Thi sĩ đương đầu mấy bận trường chinh   Vui chân sáo em rộn ràng ca hát       Rượu bên em vẫn ồn ào thù tạc   Men yêu thương tràn cốc uống đầy hồn   Lá rụng ngoài chạm phải bóng hoàng hồn   Thơ anh viết ngọt bùi theo ngôn ngữ       Đời luân lạc vài mươi năm viễn xứ   Dáng hoa em làm rộn trái tim hồng   Ta thả mình bơi lội khắp dòng sông   Nghe thơ nhạc chảy êm đềm mạch sống       NGÃ DU TỬ       
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                  GỌI GIÓ NGÀN LÊN TIẾNG        Ngõ cũ cài then đóng 
 Ngày lên phía chân trời 
 Đường xanh xưa mất hút 
 Quay về mở cuộc chơi     Chân miệt mài đi tới 
 Bóng ngã dài sau lưng 
 Dòng đời reo phơi phới 
 Gọi người từ muôn trùng     Trên đỉnh đời ngàn sao 
 Nhìn đất thấp trời cao 
 Trời xanh cùng mây trắng 
 Màu xanh nối tiếp màu     Gọi gió ngàn lên tiếng 
 Ầm ào những đợt xô 
 Rừng lau rung theo gió 
 Như cánh chim tung trời     Ngõ cũ hồn đã thức 
 Ngày lên xanh ngập lòng 
 Ai bên đời còn ngóng ? 
 Gió mới về ngang sông       NGÃ DU TỬ    
           
            
            
         
     
    
 
    
     
 
     
    
    
    
    
	
    
    
    
    
        
            
    
        Thống kê hiện tại
        Hiện đang có  0 thành viên và  1 bạn đọc.
        
 
            
         
     
    
    
    
    
    
    
        
        
        
	
            Kiểu: