Đã Đi
Cũng lâu, lâu lắm rồi không viết một bài thơ cho đường hoàng
Bởi cuộc đời chỉ là những chuyến lang thang
Ta để lại gì nơi tận cùng từ khướt
Một xác khô đâu nghênh mặt ngang tàng?
Ta đã đi bao khói xám kệch cỡm trên đồng
Mạ của quê hương chở mẹ về sau những chuyến tay không
Loa phường đổ từng hồi mê hồi tỉnh
Cha ngó nghiêng trên mặt phố khom còng
Ta đã đi qua em phần tim dại tê đâu còn nhói
Khóc, khóc... khóc... nghìn... vạn... nghìn câu ta chưa hỏi
Thế lại dừng
Đêm nhỏ to, râm rỉ nhắc dùm ta bao món tội
Khóc... khóc cười,
lại vẫn thôi!
Ta đã đi qua tiếng cười từ sớm tinh mơ
Gió thổi phất, ơ ầu ơ mỗi tối
Giọng ta khàn chẳng thể hát lời ru ngọt nổi
Con trẻ cười mặc kệ thế nhân trôi
(cha xin lỗi...)
Ta đã đi qua từng tích tắc thời gian thân thể dối
Đôi măt mù
Cái miệng câm
Đôi tai chệch choạt thù hằn
Và con tim hối
Và cả một tiếng thét dài lơ đãng trôi...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.02.2017 23:38:45 bởi Quốc Phong >