Nghểnh Ngãng
Quốc Phong 07.02.2017 22:42:08 (permalink)
0
Nghểnh Ngãng
 
Không còn lãng phí
Niềm đau của nhau
Những con người bước qua tận cùng nghi kỵ
Biết thời gian là đám mây chẳng dừng lại trên đầu
Ngắm yêu thương ngủ vùi trong sốc nỗi
Có thức mà về lại với nỗi đau
Làm tri kỷ với sóng thơm mùi đá cuội
Vui vẻ như giọt bia thấm giữa yết hầu
Lạnh đắng qua rồi nghểnh ngãng đến theo sau...
#1
    Quốc Phong 16.02.2017 23:32:11 (permalink)
    0
    Đã Đi
     
    Cũng lâu, lâu lắm rồi không viết một bài thơ cho đường hoàng
    Bởi cuộc đời chỉ là những chuyến lang thang
    Ta để lại gì nơi tận cùng từ khướt
    Một xác khô đâu nghênh mặt ngang tàng?
     
    Ta đã đi bao khói xám kệch cỡm trên đồng
    Mạ của quê hương chở mẹ về sau những chuyến tay không
    Loa phường đổ từng hồi mê hồi tỉnh
    Cha ngó nghiêng trên mặt phố khom còng
     
    Ta đã đi qua em phần tim dại tê đâu còn nhói
    Khóc, khóc... khóc... nghìn... vạn... nghìn câu ta chưa hỏi
    Thế lại dừng
    Đêm nhỏ to, râm rỉ nhắc dùm ta bao món tội
    Khóc... khóc cười,
    lại vẫn thôi!
     
    Ta đã đi qua tiếng cười từ sớm tinh mơ
    Gió thổi phất, ơ ầu ơ mỗi tối
    Giọng ta khàn chẳng thể hát lời ru ngọt nổi
    Con trẻ cười mặc kệ thế nhân trôi
    (cha xin lỗi...)
     
    Ta đã đi qua từng tích tắc thời gian thân thể dối
    Đôi măt mù
    Cái miệng câm
    Đôi tai chệch choạt thù hằn
    Và con tim hối
     
    Và cả một tiếng thét dài lơ đãng trôi...
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 16.02.2017 23:38:45 bởi Quốc Phong >
    #2
      Quốc Phong 21.03.2017 09:59:30 (permalink)
      0
      Phàm Phu
       
      Ta vẫn cứ là phàm phu tục tử 
      Thân lấm lem cuộn nhớp nháp dòng đời 
      Chút thiền định không trấn an quỷ dữ 
      Chỉ cố chong chút mặc niệm tỏ hình người... 

      Em cứ nghĩ ta kẻ chung tình lắm lắm 
      Đọc thơ ta rồi cảm thương nỗi day dứt với một người... 
      Nhưng em ạ! ta đâu viết bằng gừng cay muối mặn, 
      Thở than bằng trân tráo mặt cười thôi... 

      Quét buổi chiều tả tơi ta bước chậm 
      Quét vị lai đang ôi ủ bốc mùi 
      Chừa quá khứ huy hoàng ta nhìn ngắm 
      Nhớp thân lầy giữa vô vọng làm vui! 

      Mà hiện hữu đâu quên dòng xáo động 
      Hay chính ta chẳng chấp nhận lời mời 
      Mà em ạ ta vô hình và trống rỗng 
      Xin chớ giam mình mà tù đọng cả dòng trôi!
       
      15.03.2013
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 24.04.2017 13:37:31 bởi Quốc Phong >
      #3
        Quốc Phong 24.04.2017 13:39:20 (permalink)
        0
        Vô Hình
         
        Chưa đủ cao để với đến ngọn đèn
        Chưa đủ thấp để cúi đầu tự soi mình trăm vạn nghìn gương mặt
        Phố đã nhuộm màu những bóng người trong ly cà phê đắt ngắt
        Đêm, tĩnh - mộng... 
        Giọt lệ mù
        Của gã điên bỏ quên mình mãi mãi không quay về tìm nhặt

        Có hiểu chuyến xe cuối cùng này người sẽ khóc
        Ta với tay lau khô một hư không
        Cho người không tồn tại
        À! Không...
        Còn ta, đâu đã tồn tại bao giờ!!!?
         
        Cả hai đều không tồn tại
        Nghĩa là chẳng có điều gì đã xảy ra
        Không có quán cà phê đủng đĩnh
        Không cây dạ yến khoe trò
        Không có cuộc chạy trốn nào
        Của hai hư vô trong đời thực
        Chúng ta đã đủ bình yên rồi
        Bất động - ngọn dao trên ngực
        mĩm cười - hay khóc 
        quan trọng gì 
        Ta vô hình mà - Em 
        Cứ-khóc-đi!

         
        #4
          Quốc Phong 06.06.2017 17:06:35 (permalink)
          0
          Ly Tán
           
          Bầu trời
          Em thấy không?
          Ta đã từng muốn chạm
          Rồi ta từng muốn buông
          Năm cánh sao
          Rã bầu trời thành vạn nghìn đốm máu...
           
          Rồi thức dậy
          Sớm tinh mơ nắm xa xưa trong lòng tay
          Giọt nước mắt em và tiếng thở dài ta
          Vụn dần giữa một hàng mưa đứt gãy...
           
          Sài Gòn tắt ngọn đèn đầu tiên
          Em cười
          Tạm biệt
          Ta không có mặt
          để gục đầu
          Tân Sơn Nhất, ngày nào chả có chuyến bay!
          Dù chả ai biết liệu nó có quay về?
          Hay có lẽ là biến mất!
           
          Ta quay lại Phan Thiết nghe sóng hờn
          Nghe còi tàu rú thét
          Nghe cát mặn thoi thóp dưới ngón chân
          Nặng như cái bần thần của cái bóng sau lưng
          Sõng soài, không cần gương mặt...
          Vô hồn, bỏ mặc Sài Gòn
          ở phía bên kia
          Thay một người nằm khóc...

          #5
            Quốc Phong 25.02.2018 23:52:08 (permalink)
            0
            Có một đóa mưa ở dưới chân
             
            Có một đóa mưa ở dưới chân
            Bầu trời hôm qua đã cao lớn vạn lần
            Người với tay nhìn hư không bay vụt
            Tiếng chim kêu vẳng một nốt trầm...
             
            Ta tròn vo như hòn cuội
            Giữa xóm nhỏ nghìn năm không thay đổi
            Nghe tụng niệm mỗi ngày mà đọng chút trần gian khuất tối
            Thành loài hoa đá tự tri âm
             
            Tự rùng mình giữa si sân
            Tự ngộ, tự tri tự yêu thương ghét bỏ
            Tự vô nghĩa nốt trầm giữa bầu trời vạn lần cao chẳng màng không hay có
            Tự tươi tốt mưa rào - úa tàn nắng gió
             
            Giữa rầm rì côn trùng, thanh âm trên đầu cỏ
            ... có một đóa mưa nở dưới chân

            #6
              Quốc Phong 16.06.2018 00:24:50 (permalink)
              0
              Hạ Xưa
               
              Em có còn giữ trang sách
              Ép một cánh hoa khô
              Hay là thay được mất
              Ép vào ta bây giờ?
               
              Hoặc em đang réo rắc
              Giữa giọng ve đầu mùa?
              Hoặc choàng tay khép hạ
              Ta rỗng mình xác mưa...
               
              Hay cười trên cành Phượng?
              Hay xoay quả dầu bay?
              Hay là ta tưởng tượng...
              Em là... hạ hôm nay?

              #7
                Quốc Phong 18.06.2018 01:05:24 (permalink)
                0
                Sau một trận mưa
                Vô tận phố mọc lên một ngôi sao mới
                Thắp thứ ánh sáng vô tri mang tên chờ đợi
                Rọi lên nhân sinh
                những gương mặt không biết mĩm cười
                Rọi lên gốc dâu đâu đó nơi xa thẳm
                Mỗi ngày rụng một quả đỏ
                như qủa tim rơi
                 
                Ngôi sao mờ dần
                Sau một trận mưa
                nước mắt
                Sau những khuôn mây ẩn nhẫn
                Thiện lương
                Và hận thù
                tất cả
                cùng một lúc
                 
                Tan dần
                Còn lại sợi nắng
                Xoay quanh
                Quả dâu
                Trong những niềm vui
                Vô thức
                Vô tri
                Và vạn nghìn câu hỏi
                Của những quả dâu
                Rụng lăn lóc
                Vì sao
                Vì sao
                Ta lại phải... đang cười?

                #8
                  Chuyển nhanh đến:

                  Thống kê hiện tại

                  Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                  Kiểu:
                  2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9