Nghểnh Ngãng
Nghểnh Ngãng
Không còn lãng phí
Niềm đau của nhau
Những con người bước qua tận cùng nghi kỵ
Biết thời gian là đám mây chẳng dừng lại trên đầu
Ngắm yêu thương ngủ vùi trong sốc nỗi
Có thức mà về lại với nỗi đau
Làm tri kỷ với sóng thơm mùi đá cuội
Vui vẻ như giọt bia thấm giữa yết hầu
Lạnh đắng qua rồi nghểnh ngãng đến theo sau...
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: