Ma cây gạo
hoatraimua2014 17.02.2017 11:41:30 (permalink)
MA CÂY GẠO



Dạo này, không thấy thằng Ma Cây Gạo đi ngang nhà thầy giáo Tư nữa, từ khi nó bị đám trai trong làng vây đánh, thì con đường này nó không còn lui tới , mọi người cũng cảm thấy yên tâm, khi không có sự xuất hiện của nó .Tên của nó là Hoàng, thân người gầy ốm, mà không biết từ đâu nó có tên là Ma Cây Gạo, khi mọi người truyền miệng nhau gọi, một cái biệt danh chẳng lành, gắn liền với cuộc đời nó, chính bản thân nó cũng không biết Ma Cây Gạo là gì , mọi người tránh mặt nó, và chẳng ai đi chơi chung, đám trẻ trong làng lấy câu mà người đời hay nói “ Đi với phật mặc áo cà sa,đi với ma mặc áo giấy “ có nghĩa là đi chơi chung với nó sẽ bị hư lây, vì thế cuộc đời nó ít khi nào có bạn chơi cùng . Nó sinh ra là một gia đình nông dân nghèo , nó học ít cuộc sống của nó chủ yếu quanh năm với ruộng đồng, trăng gió ,thua xa các bạn cùng lứa trong làng , mỗi khi nó đi ra đường người ta gọi “ thằng Ma Cây Gạo “ đi đâu đó,nó chỉ mỉm cười chứ chưa bao giờ tỏ ra tức giận, và nó cũng chẳng chào hỏi ai, với gương mặt khá ngầu tóc thì nhuộm vàng, nhuộm đỏ, nên ai cũng gọi nó là một tên lưu manh, hay là một kẻ côn đồ, thậm chí có nhiều bậc phụ huynh không cho con mình đi chơi với nó, chẳng ai gọi nó là Hoàng , người ta chỉ gọi Ma Cây Gạo như một thói quen miệng . Nó cũng chưa bao giờ chọc ai, hay đánh ai có một hôm nó đi ngang qua nhà thầy giáo Tư, sơ ý đụng phải một cô gái té lăn trong lúc đang say rượu, vậy mà nó phải chịu một trận đòn ác liệt , mặc dù nó đã đỡ cô gái đứng dậy và nói lời xin lỗi, thật ra người ta đã có ác cảm với nó ngay từ lúc ban đầu , trong xóm nhà ai mất bất cứ cái gì, cũng nghi nó là người đầu tiên.

Vào ngày cuối tuần, lũ bạn trẻ trong xóm rủ nhau đi uống nước,tuổi yêu đương hò hẹn đến với nhau khá đông trong quán, thằng Ma Cây Gạo cũng có trong đó, nhưng nó không phải là khách mà chỉ là tiếp viên , quán nước với tiếng nhạc trầm ấm và những ngọn đèn chớp rực rỡ, làm không gian của quán càng thêm sự lãng mạn ,tiện cho việc trò chuyện của nam nữ , cô Chi ở xóm giữa lên tiếng

- Ê mọi người, ai như thằng Ma Cây Gạo kìa phải không ?

Ly bạn trong nhóm trả lời

- Ừ nó đó, ủa mà nó xin vào đây bán hả ta ?

Mai con của thầy giáo Tư cũng nói vào

- Bán ở đây cũng được,mà khỏi đi long nhong phá phách làng xóm

Thảo là người từng bị thằng Ma Cây Gạo đụng té cũng nói

- Nói thì nói châm biến vậy thôi, chứ thật ra nó có phá phách ai đâu , nói quá cũng thấy tội nghiệp cho nó

Cô Chi nói

- Thảo nói cũng đúng , mình cũng chưa thấy nó phá ai hết, mà không hiểu sao ai cũng ghét nó

Mai pha trò

- Chưa chắc à nha , nó không phải dân hiền đâu, nhìn tóc tai là mất phản cảm rồi , cha mẹ mình nói kiếm người yêu trong xóm này ai cũng được trừ, thằng Ma Cây Gạo ra

Ly cũng nói cho vui cả bàn

- Mà thôi dù gì, ngày xưa nó cũng học chung với tụi mình mà

Hùng là chàng trai đã mời bốn cô gái đi uống nước , Hùng im lặng nãy giờ mới lên tiếng

- Có gì đâu, cái thằng rác rưởi đó mà các em bàn tán quá vậy , hôm nó đụng Thảo té biết vậy đánh cho nó chết luôn, vậy thì hôm nay các em khỏi bàn tán

Ly nói và nhéo vào vai Hùng

- Chưa thấy ai ác như các anh , nó say rượu sơ ý đụng thôi, mà đánh nó dữ quá , hôm qua nó có ghé nhà em xin vào làm ở hãng nước đá của cha , cha em không nhận nó , lúc nó bước chân ra về ,trông cái mặt nó buồn lắm , phải biết cảm thông cho người khác anh Hùng à

Mai nói với mọi người trong bàn

- Để lát nó qua hỏi nước, mình kêu nó lại nói chuyện , mình chưa bao giờ được nói chuyện với nó cả ra đường, nó thấy Mai nó không dám nhìn,vì gia đình nó đang thiếu nợ gia đình Mai

Chi nhìn mọi người rồi nói

- Mà sao người ta gọi nó là Ma Cây Gạo kìa , phải chăng là nó ốm ? Mà cây gạo là cây gì kìa ? Dường như ở vùng mình không có loài cây này

Thảo trả lời

- Cái này thì mình hiểu , chắc tại người ta thấy nó giống như du côn nên gọi vậy , ở đời có câu “ Thần cây đa , ma cây gạo , cú cáo cây đề “ đây cũng là một câu của tâm linh, cây gạo ám chỉ về nơi cư trú của vong hồn khuất mặt , nên gọi là như vậy ,

Ly cười hí hí

- Trời ơi ma cây gạo nghe ghê ghê sao á

Chi nói riêng với Hùng

- Thật ra nó không phải là người xấu đâu anh , đừng có ác cảm và nghĩ nó như vậy

Hùng bị bốn cô gái mà anh mời đi uống nước, lại bênh vực cho người mà anh ghét nhất , rất tức giận nhưng không tỏ ra vẻ, vì anh luôn cho mình là người tế nhị

- Các em nói tốt cho nó không à , nếu nó không phải là người tốt, thì tại sao người ta gọi nó là như vậy, cho dù nó không phải là người xấu đi chăng nữa, thì cũng bị người khác khinh khi thôi vì cha nó là người ăn nhậu bê tha , quậy phá nhà cửa , đánh đập vợ con , có câu “ cha nào con đó “

Mọi người im lặng sau tiếng bước chân của thằng Ma Cây Gạo đi tới , nó tế nhị chào mọi người và hỏi

- Chào anh chị , cho em hỏi anh chị uống gì ?

Cả bốn cô gái đều kêu nước riêng Hùng thì im lặng , nó phải hỏi lại lần thứ hai

- Cho hỏi anh trai uống gì ?

Hùng nhìn nó với đôi mắt hung dữ

- Tao không phải là anh của mày

Nó cười trả lời vui tính

- Em biết mà, bởi vì cuộc đời em đâu có bạn , em gọi anh là anh, là một sự tôn trọng cũng bởi vì em là một tiếp viên, phục vụ cho khách , xin hỏi anh uống gì ?

Hùng trả lời không đầu đuôi

- Uống nước

Nó cười vui và nói

- Tất cả mọi người ở đây ai cũng uống nước hết , quan trọng là anh uống loại nước gì ?

Mai và ba người con gái lên tiếng

- Đừng có chọc người ta nữa , anh uống gì thì kêu

Hùng không kêu nước cứ ngồi bấm điện thoại, mặc dù nó đã hỏi lần thứ tư, nó bỏ đi vào trong dường như nãy giờ nó đã nghe mọi người nói về nó , và nó cũng cảm thấy vui khi còn bốn cô gái hiểu được nó, tuy nhiên nó còn buồn về những chuyện riêng tư, phải chi cha nó là người cha đàng hoàng thì đi ra đường nó đâu bị người khác khinh khi cho đến bây giờ , cái tầng lớp xã hội đồng tiền là trên hết ,ai có tiền thì chẳng ai dám khinh khi nó thừa hiểu điều đó , nó đi ra đường ai cũng bắt nạt vì tính tình quá hiền, từ đó nó nhìn đời bằng đôi mắt khác, nó câm thù cái xã hội này , mọi người đối xử tệ bạc với nó, vậy nó chẳng sống bằng lòng nhân nghĩa để làm gì , cuộc đời nó bị người ta chê cười cũng do sự thấp hèn mà ra, nhiều đêm nó luôn tự nói “ sẽ có một ngày nào đó nó không còn bị khinh khi “ phải làm gì khi nó sống trong một cái xóm mà ai cũng ghét, đầu trên xóm dưới ai nghe biệt danh Ma Cây Gạo cũng lắc đầu, những chuyện xấu xa của cuộc đời đổ lên trên đầu nó .
Nó chưa bao giờ làm điều gì xấu nhưng ai cũng không nghĩ vậy , cuộc đời nó rất thê thảm, khi ra đường với bao nhiêu đôi mắt nhìn nó ,đều tỏ ra vẻ không thích thú, thậm chí có đôi lần nó chào hỏi bà con lối xóm, họ cũng không trả lời , từ đó nó tập cách sống riêng lập, cũng chẳng thèm đi chơi với ai , nhà nó nợ ngập đầu do nhiều mùa thiếu hụt, cha nó là người nghiện ngập rượu chè, nên ra đường chẳng ai thèm ngó ngàng, từ khi nó vào làm tiếp viên trong quán nước nó mới biết thế nào là từ Ma Cây Gạo mà người đời ám chỉ về nó, như một cu hồn sống trong cây gạo, nhiều khi nó muốn nói cho mọi người biết nó không phải là người xấu, nhưng tất cả suy nghĩ đều vô vọng trước thái độ và hành động của người khác

Rồi có một chiều, nó đi dạo quanh xóm,thấy mọi người chạy tấp nập họ nói với nhau “ cháy nhà “ nó chạy theo mọi người nơi có nhà đang cháy, nó hướng mắt nhìn về ngọn lửa đang phừng phực khói nghi ngút ,tất cả mọi người không ai dám vào , nghe mọi người bàn tán với nhau là “ bên trong có người, họ sẽ chết cháy mất thôi , khi xe cứu hỏa đến không kịp “ không hiểu vì lý do gì, hay một cách sống, sự yêu thương con người nào đó, khiến nó lao thân vào ngọn lửa đang cháy để cứu người . Những người chạy đi lấy nước và có người đứng xem trong số đó có ông Tư già trong xóm gọi nó

- Kìa thằng Ma Cây Gạo đừng vào đó ! Nguy hiểm …. Nguy hiểm … nguy hiểm

Nó chỉ nói vọng lại một câu

- Tôi có cách sống thương yêu , không phải  thấy chết mà không cứu giống như mọi người , chỉ biết sống cho bản thân mình , sống chết mặc bây không phải là phương châm sống của tôi

Nói xong nó đã chạy vào tận trong, và đưa hai bé gái ra ngoài một cách an toàn , tiếp tục nó chạy vào ôm một bà lão đang ngất xỉu ra ngoài , sau khi ra ngoài nó nghe tiếng khóc của một em bé tiếp tục nó chạy vào lần thứ ba, mặc dù mọi người khuyên ngăn nhưng nó bỏ mặt , chạy vào tìm đến nơi có chiếc nôi của em bé , nó ôm cả chiếc nôi em bé ra ngoài,khi chạy ra nơi cánh cửa chính chuẩn bị thoát, thì nó bị một cây cột rơi trúng ngay đầu, máu chảy lênh láng nó lấy thân che cái nôi lại để bảo vệ cho em bé , nó cố gắng đưa em bé ra ngoài trong tình trạng kiệt sức hoàn toàn , nó xay xẩm mặt mày , mọi người bảo nhau

- Nó đã cứu thêm một em bé nữa kìa , Trời ơi dường như nó bị gì rồi , mau lại ôm em bé còn thằng Ma Cây Gạo thì đưa nó đến bệnh viện lẹ lên

Khoảng giờ sau xe cứu hỏa và mọi người, đã dập tắt được ngọn lửa hung hăn sắp cướp đi bốn mạng sống, nếu không có thằng Ma Cây Gạo , cũng vào thời điểm đó nó đã chết ngay tại bệnh viện , mọi người nghe tin thằng Ma Cây Gạo chết họ khóc thảm thiết có người bảo nhau rằng

- Nó tốt bụng như vậy mà ai cũng nghĩ xấu cho nó , nó đã hy sinh để đổi lấy bốn mạng người , từ xưa tới giờ trong xóm không ai làm được , tội nghiệp cho nó quá

Một đứa bé gái trong xóm nói

- hồi đi học đi qua công trình con bị đạp đinh ngay chân, chính anh Ma Cây Gạo đã cõng con về tận nhà , lúc đó ảnh bị đứt dép, đi chân không lại đi trên đường đá nhựa giữa trưa nắng nữa , con hỏi ảnh có bị nóng chân không ? ảnh nói không , về tới ngõ nhà, con thấy chân ảnh rướm máu và bị phồng lên nữa . Tội ảnh quá

Thằng Ma Cây Gạo đã vĩnh viễn ra đi không bao giờ trở lại nữa , trước khi đi nó đã để lại một câu cho ông già Tư và mọi người “Tôi có cách sống thương yêu , không phải thấy chết mà không cứu giống như mọi người chỉ biết sống cho bản thân mình , sống chết mặc bây không phải là phương châm sống của tôi “ đó là câu cuối cùng nó nhấn mạnh cuộc đời nó, để mọi người hiểu nó là người như thế nào , đến nay mọi người hiểu được con người nó, thì đã quá muộn màng nó đã ra đi vĩnh viễn ở cõi trần , giờ này mọi người ,xưa kia ghét nó bấy nhiêu thì giờ thấy thương bấy nhiêu , cái biệt danh Ma Cây Gạo cũng sẽ chôn vùi cùng với thân xác nó tận lòng đất sâu, thay thế vào đó, là một câu chuyện cực kỳ cảm động sẽ được lưu truyền ở thôn xóm này . Nó ra đi nhưng tiếng thơm nó để lại cho đời, còn mãi về sau mà không bao giờ phai mờ hoặc bôi xóa theo năm tháng .

Tác giả : Quang Nguyễn (304 ấp Gò Bói - Tân Hộ Cơ – Tân Hồng –Đồng Tháp 
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9