GỬI TÂY BẮC
        
        
    
    
    
	
        
    
        
        
            
            
              GỬI TÂY BẮC         Sao nhỉ ! sao mãi là Tây bắc?    Để cho anh nhớ mãi không quên    Hoa ban trắng ! Đôi nụ đào trên má    Cô gái thái điệu xòe bên đống lửa    Trời đêm nghiêng sao rơi đáy mắt em              Róc rách!     Tiếng suối trong như tiếng hát    Tiếng kèn môi lay rừng sâu thức giấc.    Tiếng thầm thì!     Đừng!    Họ đang yêu nhau    Đêm giấu kín một tình yêu huyền thoại    Hương hoa rừng trải nệm giữa rừng sâu.              Tây bắc!     Chỉ có thể là tây bắc    Dù chị Mai Che chàng trai rượu say    Chiều nghiêng bóng chú ngựa ô gặm cỏ    Tiếng kèn môi thầm thì đầy quyến rũ    Dậy đi anh    Đêm khèn đã bắt đầu.              Chiếc dù xoay chầm chậm    Cuốn chàng trai quanh mình    Tiếng khèn như dục giã     Bay lên trời thủy tinh              Tây bắc! Chao ôi ta nhớ!    Tiếng cười vang ngọn suối trong    Ngước nhìn !    Này !Này ! Cán bộ    Chúng em là gái chưa chồng.         Bao giờ uống bát rượu ngô    gối vào váy em nằm ngủ    Em buộc tay tôi sợi chỉ    Dắt lên chín bậc tình yêu?    Hà nội 13 / 3 / 2017    Xin dùng bài thơ này làm lễ ra mắt với nhóm thơ TÌNH THƠ TÂY BẮC            
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 14.03.2017 20:44:13 bởi nguyễn thế duyên >
            
         
     
    
 
    
     
 
     
    
    
    
    
	
    
    
    
    
        
            
    
        Thống kê hiện tại
        Hiện đang có  0 thành viên và  1 bạn đọc.
        
 
            
         
     
    
    
    
    
    
    
        
        
        
	
            Kiểu: