CHUYỆN TRONG ĐỜI
TỰ GẪM (tặng mình) Năm nay tự thấy cũng chưa già Tóc chỉ hơi đen trắng vậy mà Bút tếu trụi lông xem chẳng nghẹt Thơ cuồng cạn ý nặn còn ra Đau lưng tìm vịt chiều ăn vã Mỏi gối mua sâm tối uống trà Gân cốt cứng mềm ai rõ được Biết người biết của chỉ mình ta. Lá chờ rơi 07/05/2001 (Nouméa)
RỒI ĐÂY KẺ TRƯỚC NGƯỜI SAU Rồi đây kẻ trước người sau Giả từ đất bạn rủ nhau quay về Nôn nao Xuân chuyển sang Hè Lắng tìm giọng quốc tiếng ve thuở nào ! Em xinh soi bóng bờ ao Trúc xinh soi cả lối vào rừng thơ Ta từ cất bước đến giờ Quản chi sóng cả gió to dãi dầu. Rồi đây kẻ trước người sau Hẹn cùng chẳng hẹn nơi nao cũng về Mẹ yêu ngày ấy não nề Nhớ con phiêu bạt tái tê cõi lòng Con đi biển Bắc biển Đông Ước gì phép lạ cho trồng mùa xuân Tóc xanh dù đã phai tàn Bóng hình mẹ giữa tim vàng còn đây Lòng con không rượu mà say Hiếu kia chưa đáp thân này hẩm hiu ! Chim nào gọi bạn đêm khuya Tuyết rơi cô quạnh ngoài kia chim buồn Ta thời quen một thân đơn Sá gì còn mất mất còn ra sao Lửa thơ hâm nóng rượu đào Ý thơ men rượu ngạt ngào trong hoa Mấy giòng thơ cuộn gần xa Hẹn nhau tương ngộ dễ mà quên đâu ? Rồi đây kẻ trước người sau ! Lá chờ rơi (Nouméa 25/11/1998)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.03.2017 17:04:50 bởi lá chờ rơi >
GIÀ GÂN (thân tặng CHÂU ANH) Thoạt mới trông vào chẳng biết ai Tới lui nhanh nhẹn tựa đương trai Thọ trên bảy chục đời khen hiếm Già chẳng ba chân trẻ phục tài Nét bút nên tranh rồng quẩy sóng Lời thơ ẩn ngọc phượng xuyên mây Đàn em còn đến nài xin viết Mới thấy già gân lắm chỗ xài ! Lá chờ rơi (Nouméa 13/11/2000)
VƯƠNG VẤN Thơ lại thơ qua mấy bận rồi Vẫn còn chan chứa chuyện anh, tôi Thơ chung một “điệu” nghe còn nối “Ý” rẻ đôi dòng nói chửa thôi Nhà chẳng “Niêm” son sao khóa chặt Nước đầy “vận” đỏ lại buông trôi ? Kẻ đi người ở chia thương tiếc Nói mãi mà sao chuyện chẳng rồi ! Lá chờ rơi 8-1988 (Marseille)
GỞI NGƯỜI TRI KỶ “Nhân sinh hà xứ bất tương phùng ?” Cánh thép tung mây vượt mấy trùng Nam Bắc đôi nơi gom cộng một Nước non nghìn dậm diệt thù chung Gương xưa thành bại nhìn sôi sục Chí trẻ hơn thua quyết vẫy vùng Nào bạn nào ta chung sức lại Cùng xây trang sử Việt oai hùng. Lá chờ rơi 1989 (Amblainville)
HỌC LÀM THƠ Gieo vần để bác đọc nghe chơi Hể ở trên “ơi” dưới phải “ời” Chữ viết không ngay nhìn lé mắt Nhạc lồng lỗi nhịp hát đâm hơi Vô duyên bèo nước thơ không rượu Nặng gánh sông hồ uống chửa vơi Bình Trắc học đòi thơ với thẩn Dở hay cũng góp một đôi lời ! Lá chờ rơi 9-1988 (Marseille) NHỚ MẸ Chiều buồn thơ thẩn bước rong chơi Văng vẳng đâu đây tiếng “ạ ời” Ý quyện hương yêu tràn khóe mắt Giọng thơm mùi sửa thoáng trong hơi Đôi giòng suối ngọt nguồn vô tận Một bể thâm tình rót chẳng vơi Chợt bóng mẹ yêu bầng sống dậy Lời thương nhớ lắm cũng câm lời ! Lá chờ rơi 9-1988 (Marseille)
THU ĐÁP Xin thưa cây lá ủ hương vàng ! Trăng đợi thu về mộng chứa chan Thu lụn lớp xưa tìm đổi mới (1) Đông tàn dấu cũ tự bôi tan Xuân sinh hoa nụ khoe màu sắc Hạ trưởng cây cành trải mật gan Vạn vật hóa sinh khi đến hẹn Khí thiêng mầu nhiệm mãi dâng tràn. Lá chờ rơi 11/1997 (Nouméa) (1) chu kỳ cây cỏ : Xuân sinh, Hạ trưởng, Thu lụn, Đông tàn
THĂM LỜ (tặng Cử Tham) Đã tới nhưng chưa vội bước vào Phải tìm sẵn cách trả lời sao Đi đâu mất biệt từ hôm đó Nói thử nghe coi đến chị nào Có phải con ranh rành thuốc lú Hay là chị cả giỏi cờ cao Nay về thấy mặt chi thêm giận Chẳng đến cơm nhà lại đỡ hao ! Lá chờ rơi 14/11/2000 (Nouméa)
MỪNG ANH ĐẾN Anh đến thì em mừng quá rồi Không bao giờ đuổi tới xua lui Qua bao năm tháng trăm lần nhớ Trải lắm mong chờ một phút vui Đêm đợi nỗi buồn đong lại đếm Ngày chờ cơn giận đến rồi vơi Nay mình sum họp như chim nhạn Chấp cánh tung trời vui dạo chơi. Lá chờ rơi 25/02/2014
NỐI NGHIỆP GIÀ Trắng tóc còi râu chớ bảo già Trắng đen còi rậm cũng là ta Thơ thần tiếng ngọc còn lưu luyến Rượu thánh tay ngà vẫn thướt tha Chớ để hổ danh người thưởng nguyệt Đừng quên hào khi khách yêu hoa Gương xưa còn đó thơ là mộng Nối nghiệp ông cha giữ đạo nhà. Lá chờ rơi 16/12/2000 (Nouméa)
THĂM CÔ Chẳng phải ai xa, cũng cháu nhà Lâu ngày thưa đến bởi đường xa Trông cô khang kiện yên lòng trẻ Nhắc chuyện xa xưa rộn ý già Một cụm kim chi hương quyện lại Năm tầng ngọc điệp bóng vờn xa Trời Âu quên tạm đời dâu bể Tám chín xuân thu đẹp cảnh già. Lá chờ rơi (Paris 12-1988)
THƯƠNG TIẾC VINH SƠN (Vincent) Chúa chỉ cho con viếng cõi đời Bốn lần Xuân Hạ để xem chơi Đời như hoa đẹp, thường gai góc Sống tựa chiêm bao, mộng ngắn dài Cánh nhỏ chưa tung sao lại gãy ? Nụ non mới bén rụng đâu rồi ! Đường trần tập tểnh đi vừa tới Chúa vội mang con trở lại trời ! Lá chờ rơi (Nouméa 9-1997)
CŨNG TẠI MÌNH Xưa cũng như ai chọn đá vàng Nhưng giờ sao nặng kiếp lang thang Duyên đen nợ gở còn chưa sạch Tóc bạc không chờ vội trổ sang Con có như không càng rổi rảnh Nhà đang tranh chấp khỏi trang hoàng May còn tình bạn tình em đó Như ánh chiêu-dương chói rở ràng ! Lá chờ rơi 10-1997 (Nouméa)
THĂM MỒ NHỚ MẸ Say mộng sông hồ bước ruổi dong Chạnh riêng gởi mẹ chút hương lòng Nhớ xưa cứng cổ quên lời dạy Nay hối cành to uốn chẳng cong Sự nghiệp chửa cho nên gấm vóc Chí đồ cam lỗi hẹn non sông Trông mồ nhớ mẹ lòng xao động… Theo gió thu vàng cuộn lá thông ! Lá chờ rơi 10-1997 (Nouméa)
VUI NHẬN KIẾP NGƯỜI Cát bụi cho ta được kiếp người Nhiệm mầu ông Tạo lá lay chơi Mẹ cha huyết nhục nuôi hình vóc Trời đất âm dương luyện trí tài Vũ trụ tinh anh ta chỉ một Giống loài muôn vạn khó tìm hai Thiên đường đây sẵn tìm đâu nữa ? Ta sống ta vui trọn kiếp người ! Lá chờ rơi 08-1997 (Nouméa)
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: