Chương 10
Một người từ hành tinh khác và những kiếp sống trước của tôi Một khoảng thờI gian đã trôi qua, tôi không có khái niệm là bao lâu, khi mà, một cách theo bản năng, tôi quay đầu về phía bên trái. Tôi chắc rằng miệng của tôi há hốc ra và tiếp tục giữ như vậy. Một trong hai ngườI mà tôi đã gặp trước đó đang đi về phía tôi từ bên trái, dẫn theo một ngườI, dáng vóc rất lạ lùng, bằng cách nắm vai. Trong một khoảnh khắc tôi nghĩ rằng ngườI này là một tù trưởng ngườI da đỏ như là những ngườI mà chúng ta hay thấy trong phim. Tôi sẽ cố gắng miêu tả anh ta một cách tốt nhất mà tôi có thể.
Anh ta rất nhỏ về vóc dáng, có lẽ cao khoảng 150 centimét nhưng cái mà nổI bật nhất về anh ta là anh ta có bề rộng bằng vớI bề cao – giống như là một hình vuông. Đầu của anh hoàn toàn tròn trịa và ở trên hẳn hai vai của anh ta. Cái mà cái nhìn đầu tiên làm ngườI ta liên tưởng đến một tù trưởng ngườI da đỏ, là mái tóc của anh ta, mà nó giống như là những sợI lông chim, màu vàng, đỏ và xanh da trời, hơn là tóc. Cặp mắt của anh ta khá đỏ và mặt của anh ta ‘bằng phẳng’ gần giống như là một mặt ngườI Mongoloid. Anh ta không có lông mày nhưng những sợI lông mi thì dài gấp bốn lần của tôi. Anh ta cũng được đưa cho một bộ áo quần giống như là bộ của tôi, mặc dù là khá khác nhau về màu sắc. Những tua kéo dài ra khỏI bộ áo quần có cùng màu xanh da trời nhẹ như là màu mặt của anh ta. Aura của anh ta, màu sáng bạc ở nhiều chỗ, toả sáng một cách rực rỡ và xung quanh đầu của anh ta là một quầng sáng mạnh màu vàng.
Trận mưa của màu sắc từ đỉnh đầu của anh ta rất nhỏ hơn là của Thao, chỉ lên cao khoảng một vài centimét lên trên không khí. Anh ta, một cách thần giao cách cảm, được mờI ngồI, khoảng mườI bước về phía trái của chúng tôi.
Một lần nữa, nhân vật trung tâm lạI nâng mình và trôi về phía ngườI vừa đến và đặt hai tay của ông ta lên đầu kẻ vừa đến, lặp lạI thủ tục mà tôi đã trảI qua.
Khi tất cả đều đã ngồI vào chỗ, nhân vật vĩ đạI bắt đầu nói chuyện vớI chúng tôi. Ông ta nói bằng thứ tiếng của Thiaoouba và tôi hoàn toàn kinh ngạc khi thấy rằng mình hiểu được hoàn toàn những gì mà ông ta nói, giống như thể là ông ta đã nói bằng tiếng mẹ đẻ của tôi!
Thấy được sự bốI rốI của tôi, Thao truyền cho tôi bằng ý nghĩ, ‘Đúng như vậy Michel, bây giờ bạn có một biệt tài mới. Nó sẽ được giảI thích sau.’
‘Arki,’ vị Thaora đang nói,’ đây là Michel, đến từ hành tinh Trái Đất. Tôi xin chào đón bạn đến Thiaoouba, Arki. Mong là Thượng Đế sẽ khai sáng cho bạn.’
Hướng về phía tôi, ông ta tiếp tục. ’Arki đã đến thăm chúng tôi từ hành tinh X’. (Tôi không được phép tiết lộ tên của hành tinh này, cũng như là lý do mà tôi đã bị cấm làm việc đó.) ’Và chúng tôi cám ơn anh ta nhân danh Thượng Đế và tất cả toàn Vũ Trụ, cũng chỉ như là chúng tôi cám ơn bạn, Michel, cho sự tự nguyện của bạn trong việc cộng tác vớI chúng tôi trong nhiệm vụ của chúng tôi.
‘Arki đã đến trong chiếc Agoura* của anh ta dướI sự yêu cầu của chúng tôi, đặc biệt để gặp bạn, Michel.
‘Chúng tôi muốn bạn nhìn tận mắt vớI mắt của bạn và đụng chạm tận tay với tay của bạn, một người ngoài hành tinh khá là khác biệt vớI chủng tộc của chúng ta. Arki cư ngụ trên một hành tinh ở cùng tầm mức vớI Trái Đất, mặc dù nó rất khác biệt trong một số khía cạnh nào đó. Những ‘khác biệt’ này chủ yếu là về vật chất và đã đóng góp vào, trong suốt quá trình thờI gian, vẻ bên ngoài cơ thể của những con ngườI này.
‘Chúng tôi cũng muốn cho bạn xem một vài thứ, Michel. Arki và những ngườI cùng chí hướng (trên hành tinh X) đã tiến bộ khá cao cả về mặt khoa học kỹ thuật lẫn về mặt tâm linh mà điều đó có thể làm cho bạn ngạc nhiên khi xét đến sự việc bạn thấy dáng vẻ của anh ta ‘dị thường’, có khi là quái dị. Tuy nhiên, bạn có thể thấy bằng Aura của anh ta là anh rất tiến bộ về tâm linh và là ngườI tốt. Chúng tôi cũng muốn cho bạn xem rằng, bởI kinh nghiệm này, là chúng tôi đã cho bạn trong một khoảng thờI gian, biệt tài không chỉ là nhìn thấy Aura, mà còn hiểu được tất cả các loạI ngôn ngữ – và do đó, không cần phảI trông cậy vào thần giao cách cảm.’
Thì ra là như vậy, tôi nghĩ thầm một mình.
‘Đúng, đó là như vậy,’ Thaora trả lời. ‘Bây giờ, tiến lại gần nhau, cả hai người. Nói chuyện vớI nhau, chạm vào nhau nếu như bạn muốn – nghĩa là, hai ngườI làm quen vớI nhau.
Tôi đứng dậy và Arki cũng làm như vậy. Khi anh ta đứng thẳng dậy, hai tay của anh ta gần như là chạm vào sàn nhà. Mỗi người có năm ngón tay, giống như của chúng ta, nhưng mỗI bàn ta có hai ngón cái – một ở vị trí giống như là của chúng ta và ngón còn lạI ở nơi mà tương ứng là ngón út của chúng ta.
Chúng tôi tiến lạI gần nhau và anh ta đưa tay của anh ta ra cho tôi, cổ tay đưa ra phía trước và nắm tay đóng lại. Anh ta đang mỉm cười với tôi, làm lộ ra một hàm răng thẳng, đều, cũng giống như là của chúng ta, nhưng mà màu xanh. Tôi đưa tay tôi ra để đáp lại, không biết là phải làm gì, và anh ta nói chuyện vớI tôi trong thứ ngôn ngữ của riêng anh ta – mà bây giờ là hoàn toàn hiểu được bởi tôi.
‘Michel, tôi rất vui lòng được gặp bạn và rất thích được chào đón bạn như là một vị khách trên hành tinh của chúng tôi.’ Tôi cám ơn anh ta một cách nồng nhiệt, và đầy cảm xúc, bắt đầu một câu bằng tiếng Pháp và kết thúc nó bằng tiếng Anh, mà anh ta, cũng y như vậy, không gặp khó khăn trong việc hiểu câu đó!
Anh ta tiếp tục. ‘Theo yêu cầu của vị Thaora vĩ đạI, tôi đã đến Thiaoouba từ hành tinh X, một hành tinh mà giống như hành tinh của bạn về nhiều mặt. Nó hai lần to lớn hơn Trái Đất, vớI 15 tỷ cư dân nhưng, cũng như Trái Đất và những hành tinh khác thuộc tầm mức thứ nhất, nó là một ‘Hành tinh của Những Khổ Đau’. Những vấn đề của chúng tôi là khá giống như những vấn đề của bạn: chúng tôi đã có hai trận huỷ diệt hạt nhân trong suốt sự tồn tạI của chúng tôi trên hành tinh của chúng tôi và chúng tôi cũng trảI qua những nạn độc tài, tộI ác, những dịch bệnh, những tai họa, một hệ thống tiền bạc và tất cả đi kèm theo chúng, những tôn giáo, những giáo phái và những thứ khác.
‘Tuy nhiên, tám mươi năm về trước (năm của chúng tôi kéo dài bốn trăm và hai ngày mỗI ngày 21 giờ) chúng tôi đã đề xướng một cuộc cải cách. Thật ra, cuộc cải cách đã được khởi đầu bằng một nhóm bốn ngườI từ một làng nhỏ trên những bờ biển của một trong những đạI dương lớn nhất của chúng tôi. Nhóm ngườI này, gồm có ba ngườI đàn ông và một ngườI phụ nữ, thuyết giảng vè hoà bình, tình thương và tự do trong việc diễn đạt tư tưởng. Họ du hành đến thành phố thủ đô của họ và yêu cầu một cuộc đốI thoạI vớI những ngườI lãnh đạo. Yêu cầu của họ đã bị từ chốI bởI vì chế độ là một chế độ độc tài và quân phiệt. Trong vòng sáu ngày và năm đêm, bốn ngườI ngủ lạI phía trước những cổng của dinh thự, không ăn gì cả và chỉ uống một ít nước.
‘Sự bền chí của họ đã thu hút sự chú ý của công chúng và cho đến ngày thứ sáu, một đám đông khoảng 2000 ngườI đã tụ tập lạI phía trước dinh thự. VớI những tiếng nói yếu ớt, bốn ngườI đã thuyết giảng đến đám đông trong việc đoàn kết lạI trong tình thương để thay đổI chế độ – cho đến khi những lính gác kết thúc ‘bài thuyết pháp’ của họ bằng cách bắn bốn ngườI và đe doạ sẽ bắn những thành viên của đám đông nếu như họ không chịu giảI tán. Điều này họ đã làm một cách nhanh chóng, trong nỗI sợ lính gác thật sự. Dù sao chăng nữa, một hạt giống đã được gieo trong những đầu óc của những con ngườI đó. Suy nghĩ lạI sự việc, hàng ngàn ngườI đã đến lúc nhận ra rằng, nếu không có sự thấu hiểu một cách hoà bình, họ hoàn toàn không có quyền lực, tuyệt đốI bất lực.
‘Những lời đã truyền đi xung quanh dân chúng – ngườI giàu cũng như nghèo, chủ cũng như thợ, công nhân cũng như quản đốc, và một ngày kia, sáu tháng sau đó, toàn bộ quốc gia đó đã đến một trạng thái bế tắc.’
‘Bạn nói ‘đến trạng thái bế tắc’ nghĩa là như thế nào?’ Tôi hỏi.
‘Những nhà máy điện nguyên tử đóng cửa, hệ thống giao thông không làm việc, những đường cao tốc bị chắn lại. Tất cả đều dừng lại. Những ngườI nông dân đã không đưa sản phẩm nông sản ra chợ; các trạm truyền thanh và truyền hình ngừng phát tín hiệu; những hệ thống liên lạc đóng cửa. Cảnh sát hoàn toàn không lo liệu được đốI mặt vớI một sự đoàn kết như vậy, bởI vì, chỉ trong một vài giờ, hàng triệu ngườI đã tham gia vào cuộc ‘bãi công’. Có vẻ như là, cho thờI điểm đó, con ngườI đã quên hết những ghanh ghét, những ghen tỵ, những khác biệt về quan điểm khi họ đoàn kết lạI chống lạI sự bất công và sự cai trị chuyên chế. Một lực lượng cảnh sát và quân độI bao gồm những con ngườI và những con ngườI này có bà con họ hàng và bạn bè trong đám đông.
‘Nó không còn là một câu hỏi về việc giết chết bốn cá nhân muốn lật đổ chế độ. Hàng trăm ngàn ngườI sẽ phảI bị giết để ‘giải phóng’ một trạm phát điện.
‘ĐốI mặt vớI quyết tâm của dân chúng, cảnh sát, quân độI và Gã Độc tài phảI đầu hàng. Những cái chết xảy ra trong suốt sự việc này là 23 kẻ cuồng tín trong lực lượng lính gác cá nhân cho Gã Độc tài – những ngườI lính bắt buộc phảI bắn họ để tiến đến được hắn ta.’
‘Gã ta có bị treo cổ hay không?’ tôi hỏi.
Arki mỉm cười. ‘TạI sao, không, Michel. NgườI dân đã chán vớI bạo lực. Hắn ta bị trục xuất thay vào đó, đến một nơi mà hắn không có thể làm hạI gì hơn được, và, thật ra sự nhân đạo của ngườI dân đã gây ra sự sám hốI của hắn. Hắn ta lạI tìm ra con đường của tình thương và tôn trọng tự do cá nhân. Hắn ta chết đi, dần sau đó, hốI hận cho những gì mà hắn đã làm. Bây giờ, quốc gia đó là một quốc gia thành công nhất trên hành tinh của chúng tôi, nhưng, giống như là trên hành tinh của bạn, có những quốc gia khác vẫn ở dướI sự thống trị của những chế độ độc tài tàn bạo và chúng tôi đang làm tất cả mọi thứ có thể để giúp họ.
‘Chúng tôi biết rằng tất cả những gì chúng tôi làm trong kiếp sống này là một sự học việc, cung cấp cho chúng tôi một cơ hộI để tốt nghiệp lên một sự tồn tạI cao hơn và ngay cả việc giảI thoát chúng tôi mãi mãi khỏI những thân xác của chúng tôi. Bạn cũng phảI biết rằng, những hành tinh được phân thành nhiều thứ bậc và điều có thể xảy ra là toàn bộ dân số của một hành tinh di cư đến một hành tinh khác, khi hành tinh của họ đang gặp nguy hiểm, nhưng không một ai có thể làm điều đó nếu như là hành tinh mớI không phảI thuộc cùng một thứ bậc.
‘Vì là, chúng tôi cũng đang bị bùng nổ dân số và, có những kỹ thuật tiến bộ cực kì cao, chúng tôi đã viếng thăm hành tinh của bạn vớI quan điểm là sẽ thiết lập một khu định cư nơi đó – một ý định mà chúng tôi quyết định bãi bỏ bởI vì mức độ của tiến hoá trên hành tinh bạn sẽ đem lạI cho chúng tôi nhiều điều độc hạI hơn là tốt.’
Tôi không được rất hãnh diện bởI những nhận định đó và Aura của tôi chắc là đã biểu hiện điều đó rõ rệt đốI vớI Arki. Anh ta cườI và tiếp tục. ‘ Tôi rất lấy làm tiếc, Michel, nhưng tôi đang nói lên những điều của tôi mà không cần sự giả tạo. Chúng tôi vẫn còn viếng thăm Trái Đất nhưng chỉ vớI tư cách quan sát viên, rất thích thú trong việc nghiên cứu và học hỏI từ bạn, từ những lỗI lầm của bạn. Chúng tôi không bao giờ can thiệp bởI vì đó không phảI là vai trò của chúng tôi, và chúng tôi cũng không bao giờ xâm chiếm hành tinh của bạn, bởI vì đó sẽ là một bước lui cho chúng tôi. Các bạn không là gì để mà ghen tỵ – cả về mặt vật chất, về kỹ thuật hay là về tâm linh.
‘Quay trở ngược lạI những cơ thể Astral của chúng tôi, một cơ thể Astral tuyệt đốI không thể nào chuyển lên một hành tinh ở bậc cao hơn cho đến khi đủ tiến bộ. Chúng tôi đang nói, lẽ dĩ nhiên, sự tiến hoá về tâm linh và không phảI là về mặt kỹ thuật. Sự tiến hoá này xảy ra nhờ vào cơ thể vật chất của chúng ta. Bạn đã biết về chín tầng của các hành tinh – hành tinh của chúng tôi đang ở đáy của nấc thang và những hành tinh cũng tiến dần lên theo thứ bậc – lên đến xa nhất là hành tinh này. (9) Chúng ta, trong những cơ thể vật chất hiện thờI, chỉ được phép lưu lạI nơi đây trong chín ngày. Theo Luật Vũ Trụ, vào ngày thứ mườI, những cơ thể vật chất của chúng ta sẽ chết và không ai kể cả Thao hay là vị Thaora vĩ đạI, trong quyền lực của họ có khả năng làm ngườI chết sống dậy, có khả năng ngăn cản hay làm đảo ngược quá trình đó. Tự nhiên có những luật rất là không nhân nhượng vớI những phòng bị rất vững chắc.
‘Nhưng nếu như tôi chết ở nơi đây, có lẽ là cơ thể Astral của tôi có thể lưu lạI ở nơi này và tôi có thể đầu thai như là một em bé trên Thiaoouba…?’ Tôi đã tràn đầy hy vọng, quên rằng, trong giây phút này, gia đình mà tôi thương yêu vẫn còn đang ở trên Trái Đất.
‘Bạn không hiểu, Michel. Luật Vũ Trụ sẽ yêu cầu là bạn sẽ đầu thai lạI trên Trái Đất, nếu như là bạn vẫn chưa xong thờI gian của bạn nơi đó. Thế nhưng điều có thể xảy ra là khi bạn chết trên Trái Đất – khi mà thờI điểm của bạn đã đến – cơ thể Astral của bạn sẽ đầu thai trong một thân xác trên một hành tinh khác, tiến bộ cao hơn … một hành tinh ở tầng thứ hai hoặc có lẽ là tầng thứ ba, hoặc ngay cả hành tinh này, phụ thuộc vào mức độ phát triển hiện nay của bạn.’
‘Thế thì liệu là có thể nào, nhảy vượt qua tất cả các tầng và tìm thấy chúng ta đầu thai vào một hành tinh ở tầng thứ chín?’ Tôi hỏi, vẫn còn tràn đầy hi vọng, bởI vì, một cách hết sức quyết định, tôi xem rằng Thiaoouba là một thiên đường thật sự.
‘Michel, bạn có thể lấy một ít quặng sắt và một ít carbon, nung chúng lên đến một nhiệt độ thích hợp, và sản sinh ra thép ròng nguyên chất? Không. Trước hết bạn phảI hớt đi những thứ rác rưởI từ thỏI sắt; sau đó nó phảI được đưa trở lạI vào trong lò để được xử lý lạI một lần nữa và một lần nữa và một lần nữa … lâu cho đến khi nào đạt đến mức cần thiết để sản sinh ra thép hạng nhất. Điều giống như vậy áp dụng cho chúng ta; chúng ta phảI được ‘xử lý lại’ lặp đi lặp lạI cho đến khi chúng ta vượt lên một cách hoàn hảo, bởI vì dần dần chúng ta sẽ tái nhập vào Thượng Đế ngườI mà, là một ngườI hoàn hảo, không thể nào chấp nhận một sự không hoàn hảo nhỏ nhất.’
‘Điều đó có vẻ rất là phức tạp!’
‘Thượng Đế Thánh Thần, ngài đã tạo ra tất cả mọi thứ, muốn nó theo kiểu như vậy và tôi chắc chắn rằng, đốI vớI ngài, điều đó rất là đơn giản; nhưng cho một đầu óc nghèo nàn của một con ngườI, tôi công nhận, đôi lúc là khó hiểu. Và nếu như càng khó hiểu, chúng ta càng cố gắng tiến càng gần hơn đến Nguồn. Vì lý do này, chúng tôi đã cố gắng, và trong một vài nơi vớI thành công, để bãi bỏ những tôn giáo và các giáo phái. Họ rõ ràng là muốn tập hợp mọi ngườI lạI cùng một nơi và giúp họ thờ cúng Thượng Đế hay là các thần linh và để hiểu được (Thượng Đế) tốt hơn; và thế nhưng họ làm cho mọI thứ trở nên phức tạp hơn rất nhiều và khá là khó hiểu bằng cách giớI thiệu những nghi lễ và những luật lệ được chế ra bởI những thầy tu ngườI mà chăm chú vào những lợI ích cá nhân hơn là đi theo tự nhiên và Luật Vũ Trụ. Tôi nhìn thấy bởi Aura của bạn là bạn đã nhận ra một số thứ của những điều này.’
Tôi mỉm cườI, bởi vì đó là sự thật, và hỏi,’Trên hành tinh của bạn, bạn có thể thấy được Aura, và đọc được chúng hay là không?’
‘Một vài ngườI của chúng tôi đã học được điều đó, kể cả tôi, nhưng trong lãnh vực này chúng tôi tiến xa hơn các bạn một ít. Tuy nhiên, chúng tôi nghiên cứu đề tài này rất nhiều bởI vì chúng tôi biết đây là cần thiết cho sự tiến hoá của chúng tôi.’
Anh ta dừng lạI ở đó, khá là đột ngột, và tôi nhận thấy rằng đó là một mệnh lệnh bằng thần giao cách cảm đến từ một nhân vật vĩ đạI buộc anh ta phảI làm như vậy.
‘Tôi phảI đi ngay bây giờ, Michel và tôi sẽ hoàn toàn rất vui ra đi nếu như là bằng cách nói chuyện vớI bạn, tôi đã có thể giúp đỡ bạn và những sinh vật đồng loạI của bạn – trên Trái Đất cũng như là trên toàn cả Vũ Trụ.’
Anh ta đưa tay ra cho tôi và tôi cũng làm y như vậy. Mặc cho vẻ xấu xí của anh ta, tôi rất muốn hôn anh ta và ôm lấy anh ta trong đôi tay tôi. Tôi mong muốn là tôi đã làm như vậy…
Sau này tôi được biết rằng là anh ta đã tử nạn, cùng vớI năm ngườI khác, khi phi thuyền của anh ta phát nổ chỉ một giờ sau khi anh ta rờI khỏI Thiaoouba. Tôi hy vọng rằng cuộc sống sẽ tiếp tục đốI vớI anh ta trên một hành tinh mến khách hơn…nhưng có lẽ là anh ta sẽ trở lạI hành tinh của anh ta để giúp đỡ dân tộc của anh ta – ai mà biết được? Tôi đã được gặp, xuyên ngang qua Vũ Trụ, một ngườI anh em, cũng như tôi, tồn tạI trên một Hành Tinh của Những Khổ Đau – đang nghiên cứu, tạI cùng một trường học, làm thế nào mà một ngày kia, đạt đến niềm hạnh phúc vĩnh hằng.
Khi mà Arki đã rờI phòng vớI ngườI hướng dẫn của anh ta, tôi lạI ngồI xuống cạnh bên Thao. Vị Thaora người đã cho tôi biệt tài trong việc hiểu được tất cả các ngôn ngữ, lại nói chuyện với tôi một lần nữa.
‘Michel, như là Thao đã nói vớI bạn rồI, bạn đã được chọn bởI chúng tôi để đến thăm hành tinh Thiaoouba, nhưng nguyên nhân quan trọng cho sự lựa chọn của chúng tôi đã chưa được tiết lộ. Đó không chỉ là vì đầu óc của đã tỉnh táo và rộng mở, mà còn – và chủ yếu là – bởI vì bạn là một trong những soukou hiếm có đang cư ngụ trên Trái Đất tạI thờI điểm hiện tại. Một ‘soukou’ là một cơ thể Astral đã sống qua tám mươi mốt kiếp sống trong những thân xác con ngườI, và đã sống những kiếp sống đó (10) trên nhiều hành tinh khác nhau hoặc các tầng mức các nhau. Vì rất nhiều lý do khác nhau, một ‘soukou’ quay trở lạI sống trong một hành tinh tầng thấp hơn, như là Trái Đất, trong khi chúng cũng có thể tiếp tục ‘leo bậc thang’ mà không cần phảI bao giờ quay trở lại. Bạn biết rằng con số chín là một con số của Vũ Trụ. Bạn đang ở nơi đây trong Thành phố của Chín Doko, lập ra trên Luật Vũ Trụ. Cơ thể Astral của bạn có chín lần chín kiếp sống, mà nó đang đưa bạn đến điểm cuốI cùng của một trong những chu kì lớn’.
Lại một lần nữa, tôi hoàn toàn sửng sốt. Tôi nghi ngờ rằng là tôi đang không phảI sống kiếp thứ nhất, đặc biệt là sau chuyến du hành của tôi đến Mu – nhưng tám mươi mốt kiếp sống! Tôi không biết là một ngườI có thể sống nhiều kiếp như vậy…
‘Có thể sống nhiều kiếp hơn nữa, Michel,’ vị Thaora nói, cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi. ‘Thao đã sống đến kiếp thứ 216 của cô ta, nhưng những thực thể khác sống ít hơn nhiều. Như là tôi đã nói, bạn đã được chọn từ trong một vài ‘soukou’ đang sống trên Trái Đất, nhưng, để cho bạn có thể thu nhận được một hiểu biết tường tận trong suốt cuộc hành trình lên hành tinh của chúng tôi, chúng tôi đã dự kiến một cuộc hành trình khác đi ngược thờI gian cho bạn. Do đó bạn sẽ hiểu rõ ràng hơn sự đầu thai là gì, và mục đích của nó là gì, và chúng tôi sẽ cho phép bạn ghé thăm lạI những kiếp sống trước của bạn. Cuộc du hành ngược thờI gian sẽ rất là hữu ích cho bạn khi bạn viết ra cuốn sách của bạn khi bạn hiểu được hoàn toàn mục đích của nó.’
Ông ta vừa mớI ngưng nói, khi mà Thao nắm lấy vai tôi và xoay tôi một vòng. Cô ta dắt tôi đi đến một phòng nghỉ ngơi – một đặc trưng, nó có vẻ như vậy, trong mỗI và tất cả doko. Cả ba vị Thaori đi theo chúng tôi, cũng vẫn bằng khinh công.
Thao ra hiệu rằng là tôi nên nằm dài xuống trên một miếng vải lớn giống như là một gối không khí. Vị Thaora ‘chủ tọa’ đưa ông ta vào vị trí đằng sau đầu tôi, và hai ngườI kia mỗI ngườI nắm lấy một tay tôi. Thao chụp hai bàn tay của ta bên trên tuyến mặt trờI của tôi (cụm dây thần kinh ở bụng).
Người lãnh đạo sau đó đặt cả hai ngón tay trỏ của cả hai tay lên trên tuyến yên của tôi, ra lệnh bằng thần giao cách cảm cho tôi để nhìn chằm chằm vào những ngón tay của ông ta.
Chỉ một vài giây sau đó, tôi có một cảm giác trượt ngược về phía sau vớI một tốc độ nhanh không thể tưởng được, qua một đường hầm tốI tăm và dài vô tận. Sau đó, đột nhiên, tôi thoát ra khỏI đường hầm vào trong một nơi có vẻ như một đường hầm của một mỏ than. Một vài ngườI, đội những cái đèn nhỏ trên trán của họ đang đẩy những toa xe chở quặng; những ngườI khác, một chút về phía xa hơn, đang bửa vào những mỏ than hoặc là xúc than và đổ chúng vào những toa xe.
Chúng tôi di chuyển về phía cuốI của đường hầm nơi mà tôi có thể xem xét một trong những ngườI thợ mỏ một cách gần hơn. Tôi dường như là có biết anh ta. Một tiếng nói từ bên trong tôi nói rằng,’ Đó là một trong những thân xác của bạn, Michel.’ NgườI đàn ông khá cao và có vóc dáng lực lưỡng. NgườI anh ta bao phủ bởI mồ hôi và bụI than và đầy vẻ nặng nhọc khi anh ta đang xúc than vào trong một toa xe.
Cảnh tượng lại thay đổi một cách nhanh chóng, như thể là trường hợp khi tôi ở trong quả cầu tâm linh trên Mu. Tôi được biết rằng tên của anh ta là Siegfried, khi một trong những ngườI thợ mỏ khác tại cổng ra vào của hầm mỏ gọi tên của anh ta bằng tiếng Đức, mà tôi hiểu được một cách hoàn toàn – và tôi không nói hoặc hiểu thứ tiếng đó. Người thợ mỏ kia muốn Siegfried đi theo anh ta. Anh ta hướng về phía một cái quán cũ kỹ, một cách nào đó to hơn tất cả những cái khác trong con đường chắc là đường chính của làng. Tôi đi theo họ vào bên trong, nơi mà những đèn dầu đang cháy và những ngườI đàn ông đang ngồi quanh những cái bàn.
Siegfried tham dự vào một nhóm trong bọn họ. Họ la lớn một điều gì đó vớI một gã trông có vẻ vũ phu mang một cái tạp dề dơ bẩn và, một lúc ngắn sau đó, gã đem đến cho họ một cái chai và một vài cái cốc có chân bằng hợp thiếc.
Một cảnh tượng khác được chồng lên trên cảnh tượng này. Nó có vẻ như đó là một vài giờ sau. Cái quán vẫn như vậy, nhưng bây giờ, Siegfried đang lảo đảo, hiển nhiên là đang say rượu. Anh ta hướng về phía một hàng các căn nhà cũ kỹ nhỏ hơn, tất cả đều có những ống khói mà từ đó những vòng khói đen đang cuộn lên. Một cách cộc cằn, anh ta mở cửa của một trong những căn nhà và đi vào, vớI tôi vẫn còn theo sát gót anh ta.
Tám đứa trẻ, thứ tự tăng dần theo tuổi tác từng năm một đếm lên, mỗI đứa cách nhau mườI hai tháng, ngồI xung quanh một cái bàn nhúng những muỗng của chúng vào những cái chén đầy những món cháo suông trông ngán ngẩm. Tất cả chúng đều ngẩng đầu lên vớI sự xuất hiện đột ngột của cha chúng, nhìn anh ta vớI những cặp mắt khiếp sợ. Một ngườI đàn bà, cỡ ngườI trung bình nhưng trông khá khoẻ mạnh, với mái tóc màu vàng hoe bẩn, nói với anh ta một cách giận dữ: ’ Ông đi đâu mà bây giờ mới về nhà? Tiền đâu?
Ông biết rất rõ là những đứa trẻ đã không có đậu mà ăn trong nửa tháng nay rồI, thế mà một lần nữa, ông lại say xỉn!’
Cô ta đứng dậy và tiến về phía Siegfried. Khi cô ta nâng tay lên định tát vào mặt anh ta, anh ta nắm lấy tay của cô ta và, vớI nắm tay trái, đấm cô ta một cái mạnh cho đến nỗi mà cô ta văng mình ra phía sau.
Cô ta rơi xuống sàn nhà, phía sau cổ của cô ta va chạm vào nền lò sưởi khi rơi xuống và bị giết chết một cách tức thì.
Những đứa trẻ khóc và la rống lên. Siegfried nghiêng về phía vợ mà bây giờ mắt của cô đang mở trừng trừng nhìn vào mắt anh ta một cách vô hồn.
‘Freda, Freda, đi nào, đứng dậy,’ anh ta khóc, tiếng khóc tràn đầy đau đớn. Anh ta đỡ lấy cô ta trong vòng tay của anh ta để giúp cô ta, nhưng cô ta không thể đứng dậy. Đột nhiên, khi cô ta tiếp tục nhìn trừng trừng một cách bất động, anh ta nhận ra rằng là cô ta đã chết. Bây giờ đã tỉnh rượu, anh ta vộI vã chạy về phía cửa và bỏ trốn vào bóng đêm, chạy liên tục, như thể là anh ta đã mất trí.
Một lần nữa cảnh tượng lại thay đổI và Siegfried lại xuất hiện, bị trói chặt giữa hai người lính gác, một ngườI đang đặt một cái mũ trùm lên đầu của Siegfried. NgườI đao phủ cũng độI một mũ trùm đầu vớI hai cái lỗ chừa ra đôi mắt của anh ta. Anh ta là một ngườI khổng lồ và đang cầm trong bàn tay hộ pháp của anh ta cán của một cái rìu lưỡi rộng. NgườI lính gác ra lệnh cho Siegfried quỳ xuống, cúi xuống về phía trước để cho đầu của anh ngay ngắn trên thớt xử trảm. Bây giờ ngườI đao phủ tiến về phía trước và đứng vào vị trí của anh ta. Một vị thầy tu vộI vã đọc những lờI cầu nguyện khi ngườI đao phủ từ từ nâng lưỡI rìu lên trên đầu của anh ta. Khá là đột ngột, anh ta để nó rơi lên cổ của Siegfried. Đầu của nạn nhân rơi xuống lăn ngang qua mặt đất, làm cho đám đông lùi lạI một vài bước.
Tôi chỉ vừa chứng kiến cái chết tàn bạo của một trong rất nhiều thân xác của tôi …
Cảm giác rất là lạ lùng. Cho đến giây phút của cái chết của anh ta, trong tôi tràn đầy sự trìu mến đốI vớI anh ta, và mặc dù là anh ta đã phạm tội, tôi cảm thấy rất thương xót anh ta. TạI giây phút của cái chết của anh ta, tuy nhiên, khi mà đầu của anh ta lăn lông lốc ngang qua mặt đất giữa những tiếng xì xầm của đám đông, tôi cảm thấy bao trùm một cảm giác nhẹ nhõm – vì cả anh ta cũng như vì cả tôi.
Ngay lập tức, tôi được giới thiệu với một cảnh khác. Trước mặt tôi là một cái hồ, mặt nước trong xanh óng ánh của nó phản chiếu những tia nắng của hai mặt trời mà chúng có vẻ như được treo khá thấp trên đường chân trời.
Một chiếc thuyền nhỏ, được trang trí một cách sang trọng nhưng tinh tế vớI những bức tượng và những bức tranh, đang tiến ngang qua hồ. Chiếc thuyền được chèo bởI nhiều ngườI đàn ông, tầm ngườI trung bình với một nước da hơi đỏ, sử dụng những cái sào dài nhúng vào nước. DướI một kiểu như mái vòm và ngồI trên một cái ngai được trang trí lộng lẫy, là một cô gái trẻ đáng yêu vớI làn da vàng óng ả. Khuôn mặt trái xoan của cô ta được làm sáng lên bởI đôi mắt hình trái hạnh đào xinh đẹp và mái tóc dài vàng óng xõa xuống ngang thắt lưng của cô ta.
Cô ta có vẻ rất thoảI mái và đang mỉm cườI trước một ngườI trẻ tuổI đi cùng, lảng vảng bên cạnh cô ta, mua vui cho cô ta một cách vô tư. Tôi biết ngay lập tức là cô gái xinh đẹp này chính là tôi trong một kiếp sống khác.
Chiếc thuyền đang tiến dần một cách đều đều về một bến đậu, từ đó dẫn ra một con đường lớn với hai bên đường là những bụI hoa nhỏ đang nở. Con đường mất hút trong những tán cây bao quanh cái có vẻ như là một dinh thự, với nhiều mái che ở các tầng khác nhau và nhiều màu sắc khác nhau.
VớI một thay đổI của khung cảnh, tôi được chuyển vào bên trong dinh thự và tìm thấy mình ở trong một phòng trang trí rất sang
trọng.
Một bức tường mở ra một khu vườn – một khu vườn thu nhỏ rất trật tự vớI số lượng đáng kinh ngạc nhiều loạI cây và nhiều màu sắc khác nhau.
Những ngườI phục vụ với nước da hơi đỏ, ăn mặc những cái khố màu xanh lục sáng, đang bận rộn trong việc phục vụ một trăm hoặc hơn vị khách. Những vị ‘khách’ này thuộc cả hai giớI tính và tất cả đều ăn mặc lộng lẫy. Họ đều có cùng một kiểu nước da màu vàng sáng như là cô gái trên thuyền. Tương phản vớI nước da của những ngườI phục vụ, những con người này có những làn da mà những cô gái tóc vàng trên Trái Đất có thể đạt được sau rất nhiều buổi tắm nắng.
Cô gái xinh đẹp trên thuyền, ngồI, trong một nơi có vẻ như là vị trí danh dự, trong một cái ghế vớI lưng khá cao. Âm nhạc, nhẹ nhàng và đầy vẻ mê hoặc, có thể nghe được và dường như phát ra từ phía cuối phòng cũng như là từ khu vườn.
Một trong những người phục vụ mở ra một cánh cửa lớn để đón một người đàn ông trẻ tuổi khá cao – có lẽ 190 centimét về chiều cao và có nước da màu vàng tương tự. Tác phong của anh ta kiêu ngạo và dáng vóc anh ta khá lực lưỡng.
Mái tóc màu vàng pha đồng thau bao quanh một khuôn mặt vớI những nét đều đặn. Anh ta tiến về phía trước một cách quả quyết về phía người phụ nữ trẻ và cuối chào trước mặt cô ta. Thì thầm một điều gì đó với anh ta, cô ta ra hiệu cho những ngườI phục vụ mang đến một cái ghế bành giống như cái ghế cô ta đang ngồI và đặt nó bên cạnh ghế của cô ta. NgườI thanh niên ngồI xuống và cô gái đưa tay cho anh ta, và anh ta nắm lấy.
Đột nhiên, vớI một cử chỉ từ phía cô ta, một cái cồng kêu lên một vài tiếng, và im lặng bao trùm. Những ngườI khách hướng về phía đôi bạn trẻ. Trong một giọng nói lớn và rõ ràng, hướng về phía những ngườI phục vụ cũng như những ngườI khách, cô gái trẻ nói: ‘cho tất cả các quí vị tụ tập ở đây, tôi muốn các bạn biết rằng tôi đã chọn được ngườI bạn đời. Đây là anh ta, Xinolini, và anh ta sẽ có, từ giây phút này và theo sự đồng ý của tôi, tất cả những quyền và những đặc ân của hoàng gia, sau tôi. Thật vậy, anh ta sẽ là nhân vật có quyền lực đứng thứ nhì trong vương quốc, sau chính tôi, Hoàng hậu và là ngườI đứng đầu vương quốc. Tất cả những đốI tượng không tuân theo anh ta hay là những việc làm sai trái của anh ta trong bất cứ tình huống nào cũng phảI trả lờI cho tôi. Đứa con đầu tiên mà tôi có vớI Xinolini, bất kể là con trai hay con gái, sẽ là ngườI kế vị tôi. Tôi, Labinola, Hoàng hậu của xứ sở, đã quyết định điều đó.’
Cô ta ra hiệu một lần nữa, và tiếng cồng báo hiệu kết thúc bài diễn văn của cô ta. Từng người một, những người khách cúi chào trước Labinola, hôn chân cô ta trước rồI đến chân của Xinolini vớI vẻ khúm núm tuân lệnh.
Cảnh tượng này biến mất bằng cách mờ đi và được thay thế bởI một cảnh khác, cũng ở trong cùng một dinh thự nhưng ở trong một phòng khác, nơi mà hoàng gia đang ngồI trên ngai vàng. Nơi này, Labinola đang điều khiển việc xử kiện. Tất cả các hạng người đều diễu hành trước Hoàng Hậu và cô ta lắng nghe một cách chăm chú tất cả bọn họ.
Một việc lạ lùng đã xảy ra. Tôi thấy rằng là mình có khả năng đi vào người của cô ta. Điều đó rất khó mà giảI thích, nhưng trong một thờI gian khá lâu, khi mà tôi lắng nghe và quan sát, tôi đã là Labinola.
Tôi có thể hiểu hết tuyệt đốI mọI thứ đã được nói, và khi Labinola đưa ra phán xét của cô ta, tôi hoàn toàn đồng ý với những quyết định của cô ta.
Tôi có thể nghe những tiếng xì xào của đám đông, phản ánh sự kính trọng cho sự thông thái của cô ta, không một lần nào cô ta quay về phía Xinolini và cũng không một lần cô hỏI ý kiến của anh ta. Tôi cảm thấy một niềm kiêu hãnh tràn ngập trong tôi, biết rằng tôi đã từng là cô gái này trong một kiếp sống khác và tôi cảm thấy rằng, trong thờI gian này, một cảm giác ngứa ngáy nhẹ mà tôi bắt đầu nhận ra.
Tất cả mọI thứ biến mất một lần nữa và sau đó tôi đã ở trong căn phòng ngủ sang trọng nhất trong các phòng ngủ. Điều tôi có thể chứng minh là Labinola, ngườI đang nằm, hoàn toàn trần trụI, trên cái giường. Ba ngườI đàn bà và hai ngườI đàn ông đang lảng vảng gần nơi đó. Khi tôi tiến lạI gần, tôi có thể thấy mặt của cô ta, mồ hôi chảy ròng ròng và biến dạng đi vớI cái đau trong lúc lâm bồn.
Những ngườI phụ nữ, những ngườI đỡ đẻ, và hai ngườI đàn ông, là những bác sỹ xuất sắc nhất của vương quốc, trông có vẻ lo lắng. Đứa trẻ ra đờI trong tư thế ngược và Labinola đã mất rất nhiều máu. Đây là đứa con đầu lòng của cô ta và cô ta hoàn toàn kiệt sức. NỗI lo sợ là rõ ràng trên những đôi mắt của những bà mụ đỡ đẻ và những bác sỹ và tôi biết rằng Labinola đã nhận ra rằng là cô ta sắp sửa chết.
Cảnh tượng được đẩy nhanh về thờI gian đến hai tiếng đồng hồ sau và Labinola đã vừa trút hơi thở cuốI cùng. Cô ta đã mất quá nhiều máu. Đứa trẻ cũng đã chết, ngạt thở trước khi có thể ngoi đầu ra chào thế giới. Labinola, cô gái trẻ xinh đẹp vừa hai mươi tám tuổI, đẹp tuyệt trần và rất giỏI giang vừa mớI thả đi cơ thể Astral của cô ta – cơ thể Astral của tôi, để rồi sống một kiếp khác.
Những cảnh tượng sau đó đã xuất hiện, tiết lộ những kiếp sống khác của tôi trên các hành tinh khác – từng là đàn ông, đàn bà và trẻ con. Hai lần tôi là một kẻ ăn mày, và ba lần là thuỷ thủ. Tôi đã là một kẻ gánh nước ở Ấn Độ, một ngườI thợ vàng bạc ở Nhật bản nơi mà tôi đã sống đến chín mươi lăm tuổI; một ngườI lính Roman; một đứa trẻ da đen ở Chad (Phi châu) bị xé xác bởI một con sư tử vào lúc tám tuổi; một ngườI đánh cá da đỏ trên vùng Amazon, chết lúc bốn mươi hai tuổI để lạI mườI hai đứa con; một tù trưởng ngườI Apache (Bắc Mỹ) chết vào lúc tám mươi sáu tuổI; một vài lần là một ngườI nông dân nghèo, trên Trái Đất cũng như là trên các hành tinh khác; và hai lần là một thầy tu khổ hạnh trên những dãy núi của Tây Tạng và trên những hành tinh khác.
Ngoại trừ từ nơi khi mà tôi là Labinola, Hoàng Hậu trị vì một phần ba của một hành tinh, đa số những kiếp sống khác của tôi rất là khiêm tốn. Tôi đã thấy những cảnh tượng của tất cả tám mươi kiếp sống trước của tôi – một số đã để lạI rất nhiều ấn tượng trong tôi. Tôi không có thờI gian để kể hết tất cả những chi tiết trong cuốn sách này, bởI vì bản thân chúng có thể làm đầy một cuốn sách riêng. Có lẽ một ngày kia tôi sẽ viết nó.
Tại điểm cuốI của ‘màn trình diễn’, tôi có cảm giác đi ngược lạI trong ‘đường hầm’ và, khi mà tôi mở mắt ra, Thao và ba vị Thaori đang mỉm cườI hiền hậu. Khi mà tôi đã xác định rõ ràng là tôi thật sự đã quay lạI phía dướI làn da hiện tạI của tôi, ngườI lãnh đạo nói vớI những lờI sau đây:
‘Chúng tôi muốn cho bạn xem những kiếp sống trước của bạn, để bạn có thể để ý rằng chúng khác nhau, như thể là chúng được gắn vào một cái bánh xe. BởI vì một cái bánh xe được làm ra để xoay, bất kì điểm nào trên nó mà đã từng lên đỉnh sẽ sớm đi xuống dướI đáy – điều đó là không thể tránh khỏI, bạn có thấy không?’
‘Một ngày kia bạn là gã ăn mày và sau đó bạn có thể là một Hoàng hậu, như là Labinola ngườI mà, dĩ nhiên, không chỉ tạI đỉnh của bánh xe mà còn học hỏI được nhiều thứ và giúp đỡ những ngườI khác rất nhiều. Và thế nhưng, trong nhiều trường hợp khác, một gã ăn mày cũng sẽ học hỏI cũng nhiều như là một vị vua và trong một số trường hợp anh ta có thể học được nhiều hơn.
‘Khi mà bạn là một thầy tu khổ hạnh ở trong những dãy núi, bạn đã giúp đỡ nhiều cá nhân hơn là hầu hết các kiếp sống khác của bạn. Điều được tính nhiều nhất không phảI là những xuất hiện bề ngoài, nhưng là những gì đằng sau chúng.
‘Khi mà cơ thể Astral của bạn nhận lấy một thân xác khác đó chỉ là, khá là đơn giản, để mà học nhiều hơn, và nhiều hơn nữa …
‘Như là chúng tôi đã giảI thích cho bạn, điều đó là chỉ có lợI cho Bề Trên của bạn. Đó là một quá trình của thanh lọc nốI tiếp nhau, mà nó có thể xảy ra một cách hiệu quả như nhau trong thân xác của một kẻ ăn mày cũng như của một vị vua hoặc một ngườI thợ mỏ. Thân xác chỉ là một dụng cụ. Cái đục và cái búa của của một ngườI điêu khắc chỉ là những dụng cụ; và chúng sẽ chẳng bao giờ đạt đến vẻ đẹp của tự chính nó, mà nó chỉ đóng góp vào cái đẹp trong bàn tay của một nghệ nhân. Một bức tượng tuyệt vờI không thể nào được tạo ra chỉ vớI những bàn tay không của ngườI nghệ sỹ.
‘Bạn nên luôn luôn nhớ trong đầu điểm chính sau đây: Một cơ thể Astral, trong tất cả các trường hợp,phảI tuân thủ theo Luật Vũ Trụ, và, bằng cách đi theo tự nhiên càng gần sát càng tốt, nó có thể đạt đạt mục đích cuốI cùng bằng con đường nhanh nhất.’
VớI điều đó, vị Thaori trở lạI chỗ của họ và chúng tôi trở về vị trí của chúng tôi.
Trong suốt thờI gian tôi lưu lạI bên trong doko, mặt trờI đã lặn; tuy nhiên, chúng có vẻ không cần thiết để giảI thích khoảng không gian toả sáng cho phép chúng tôi có thể nhìn thấy ít nhất là trong khoảng cách mườI lăm mét từ bên trong doko.
Sự chú ý của tôi vẫn còn tập trung vào Thaori. Họ đang nhìn vào tôi vớI một vẻ từ bi thân ái, vây quanh bởI một đám mây màu vàng sáng chói đang trở nên đậm đặc dần, và rồI họ biến mất vào trong đó – như là họ đã làm trong chuyến viếng thăm đầu tiên của tôi.
Lần này, Thao nhẹ nhàng đặt tay của cô ta lên vai của tôi và yêu cầu tôi đi theo cô ta. Cô ta dẫn tôi về phía cửa ra vào của doko, và chỉ trong một khoảnh khắc sau chúng tôi đã ra bên ngoài. Bây giờ trờI đã tốI hẳn hoàn toàn và không có một ánh đèn nào chiếu sáng bất kì nơi nào ngoạI trừ nơi trên cửa ra vào của doko. Tôi không thể nào thấy quá ba mét về phía trước tôi và tự hỏI làm thế nào chúng tôi có thể tìm thấy sàn bay của chúng tôi. Tôi rất tò mò để thấy bằng chứng của điều này – giống như là một ngườI Trái Đất bình thường, tôi đi tìm bằng chứng! Nó được đưa ra ngay lập tức. Thao nâng tôi lên không một chút nhọc mệt và đặt tôi ngồI lên vai của cô ta, như thể là trên Trái Đất chúng ta bế lấy những đứa trẻ.
‘Bạn có thể bị vấp ngã,’ cô ta giải thích, khi mà chúng tôi tiến dọc theo con đường – và thật như vậy, cô ta có vẻ biết chắc chắn nơi mà cô ta đang đi đến, như thể là đang là ban ngày.
Không lâu sau đó, cô ta đặt tôi ngồI xuống trên ghế của Lativok và bản thân cô ta ngồI xuống bên cạnh tôi. Tôi đặt mặt nạ lên, mà tôi đã cầm trên tay, trên đầu gốI của tôi, và gần như ngay lập tức chúng tôi cất cánh.
Tôi phảI nói rằng, mặc cho sự tự tin của tôi vào Thao, tôi cảm thấy bất an khi bay ‘mù’. Chúng tôi bay giữa những cây cốI rất lớn của công viên và tôi không thể thấy ngay cả những ngôi sao bình thường chiếu rất sáng trên bầu trời. Những đám mây lớn đã hình thành sau khi mặt trờI lặn và xung quanh chúng tôi đã hoàn toàn bị bao phủ bởi bóng đêm. Ngay cạnh tôi, dù sao đi nữa, tôi vẫn thấy được Aura của Thao và ‘bó hoa’ trên đỉnh đầu của cô ta, mà nó đặc biệt sáng tỏ.
Chúng tôi đã đạt được đến tốc độ và tôi chắc rằng chúng tôi đang bay trong bóng tối cũng nhanh như là khi chúng tôi bay trong buổi ban ngày. Tôi cảm thấy vài giọt nước mưa đâm vào mặt tôi. Thao di chuyển tay cô ta về phía một điểm trên cái máy và tôi không cảm thấy mưa nữa. Tại cùng thời điểm đó, tôi có cảm giác như là chúng tôi đang dừng lại và tôi tự hỏi điều gì đang xảy ra, bởi vì tôi biết là chúng tôi đang ở trên đại dương. Có một vài lần, trong một khoảng cách khá xa về phía tay trái của chúng tôi, tôi có thể nhận ra những ánh đèn sáng nhiều màu sắc đang di chuyển.
“Cái gì thế kia?” Tôi hỏi Thao.
“Những ánh đèn tại các cửa ra vào của những doko trên bờ biển.”
Tôi đang cố hiểu ra là tại sao các doko lại đang di chuyển, khi mà đột nhiên, dù cho bóng đêm có vẻ như là dày hơn trước, một ánh đèn di chuyển trực tiếp về phía chúng tôi và dừng lại bên cạnh chúng tôi.
“Chúng tôi đang ở chỗ của bạn,” Thao nói. ’Đi vào đi.’
Cô ta lại nâng tôi lên một lần nữa. Tôi cảm thấy một sức ép nhẹ giống hệt khi ta đi vào doko và sau đó cảm thấy mưa rơi tràn đầy trên mặt tôi. Trận mưa đang đổ xuống rất mạnh nhưng, chỉ trong một vài bước sải dài, Thao đã ở bên dướI ánh đèn và chúng tôi đi vào doko.
“Chúng ta đến nơi đây vừa kịp lúc,” Tôi bình luận.
‘Tại sao? Cho cơn mưa? Không, trận mưa thực sự là đã đổ ào ào cả một lúc rồi. Tôi đã bật lên trường lực – bạn không để ý gì sao? Bạn đã ngừng cảm thấy gió bay qua mặt, có đúng không?’
‘Vâng, nhưng tôi nghĩ là chúng tôi đã dừng lại. Tôi không hiểu gì cả.’
Thao cười phá lên, điều đó lại làm tôi cảm thấy thoải mái và tôi đề nghị sự giải thích cho bí ẩn chuẩn bị được vén lên.
‘Trường lực không chỉ giữ cho mưa không xuyên vào mà còn không để gió bay vào, do vậy bạn đã không có điểm tham khảo để dựa vào đó để đánh giá là chúng ta đang di chuyển hay là không. Bạn thấy đó, chúng ta phải không chỉ dựa vào cảm nhận mà thôi.’
‘Nhưng làm thế nào mà bạn có thể tìm thấy nơi này trong một bóng tối như vậy?’
‘Như là tôi đã nói với bạn, chúng tôi có thể thấy được trong ban đêm cũng như trong ban ngày. Đó là tại sao chúng tôi không sử dụng đèn chiếu sáng – tôi nhận ra rằng điều này có vẻ không thuận tiện cho bạn, bạn không thể nhìn thấy tôi bây giờ, nhưng, dù sao đi nữa, chúng ta đã có một ngày đầy ắp và tôi nghĩ rằng bây giờ điều tốt nhất cho bạn là đi nghỉ ngơi. Để tôi giúp cho bạn.’
Cô ta dẫn tôi vào khu vực nghỉ ngơi, và chúc tôi một đêm tốt lành. Tôi hỏI cô ta rằng là liệu cô ta có ở lại với tôi hay không, nhưng cô ta giải thích rằng cô ta sống khá gần đó, không cần cả phương tiện chuyên chở để đưa cô ta tớI đó. VớI điều này, cô ta rời khỏi và tôi duỗi người ra và nhanh chóng rơi vào giấc ngủ.
Buổi sáng hôm sau, tôi thức dậy khi nghe tiếng động của tiếng nói của Thao khi cô ta nghiêng mình bên trên tôi, thì thầm vào tai tôi.
Tôi quan sát như thể là lần đầu tiên, rằng là khu vực nghỉ ngơi này rất xứng đáng vớI tên gọI của nó, bởI vì tôi có thể không nghe được tiếng nói của Thao, nếu như cô ta đã không cúi ngườI xuống trên tôi để nói, âm thanh cực kì bị bóp nghẹt ở dưới này. Hơn nữa, tôi đã ngủ rất sâu, với không một lần thức dậy. Tôi đã nghỉ ngơi một cách hoàn toàn.
Tôi thức dậy và đi theo Thao về hồ nước. Đó là lần đầu tiên cô ta nói với tôi về tai nạn đã xảy đến vớI Arki. Tôi rất lấy làm buồn khi nghe tin tức đó và những giọt nước mắt trào ra trên mắt tôi. Thao nhắc nhở tôi rằng Arki đang tiến lên một sự tồn tại cao hơn và nên được nhớ đến như là một ngườI bạn đã rờI chúng ta để đi đến một nơi khác.
‘Thật tình điều đó rất đáng buồn, nhưng chúng ta không được ích kỉ, Michel. Những cuộc phiêu lưu khác và những niềm vui khác có lẽ đang chờ đợi Arki.’
Tôi đi rửa mặt và khi tôi nhập lại với Thao, chúng tôi thưởng thức một bữa ăn nhẹ và uống một ít nước pha với mật ong. Tôi không cảm thấy đói. Nhìn lên trên, tôi có thể bầu trời xám xịt và mưa đang rơi trên doko. Thật là thú vị khi quan sát, khi những giọt mưa không chảy xuống thành từng dòng trên doko như thể là chúng phảI chảy trên một vòm kính. Thay vào đó, chúng đơn giản biến mất khi chúng rơi đến trường lực bao quanh doko. Tôi nhìn về phía Thao và cô ta mỉm cười vớI tôi, khi nhìn thấy sự ngạc nhiên của tôi.
‘Những giọt nước đã được dời chỗ bởi trường lực, Michel. Đó chỉ là vật lý cơ bản – ít nhất là đốI với chúng tôi. Nhưng có những điều thú vị hơn để nghiên cứu và, thật là không may, bạn có quá ít thời gian. Vẫn còn có nhiều thứ mà tôi phải dạy cho bạn, để mà những con ngườI đồng loại của bạn có thể sẽ được làm sáng tỏ khi bạn viết cuốn sách của bạn – những điều như là bí ẩn về Christ mà tôi đã đề cập hôm qua khi chúng ta đã bị ngắt quãng bởi sự viếng thăm của Arki.
‘Đầu tiên, tôi phải nói cho bạn nghe về Ai Cập và Israel, cũng như là về Atlantis, lục địa nổI tiếng và thường xuyên được nói đến trên Trái Đất và là đề tài của rất nhiều cuộc tranh cãi.
‘Atlantis, giống như là lục địa Mu, thật sự đã tồn tại và toạ lạc ở bắc bán cầu, ở giữa ĐạI Tây Dương (Atlantic Ocean). Lục địa đó được gắn liền với châu Âu, và với châu Mỹ bởi một eo đất và nối với châu Phi bởi một eo đất khác ở khoảng vĩ độ của quần đảo Canary. Diện tích của nó rộng hơn một chút so với Australia.
‘Nó được cư ngụ bởi dân tộc của Mu, vào khoảng 30 000 năm về trước – thật ra, nó là một thuộc địa của Mu. Cũng đã có giống người da trắng ở nơi đó – một dân tộc cao với tóc vàng với mắt xanh. Chính là ngườI Mayas, những người đi khai hoang rất có học từ Mu, là những người đã cai trị đất nước, và họ đã xây dựng nơi đó, một bản sao của Kim Tự Tháp của Savanasa.
‘Mười bảy ngàn năm về trước, họ đã thám hiểm vùng Địa Trung Hải một cách hoàn toàn, đi qua theo ngỏ phía bắc châu Phi nơi mà họ đã làm quen vớI những ngườI Ả rập, (là hậu duệ của sự giao phối chéo giữa dân da vàng và dân da đen đến từ Bakaratini) với rất nhiều những kiến thức mới – cả về vật chất cũng như tâm linh. Hệ thống chữ số, chẳng hạn, vẫn còn được sử dụng bởi ngườI Ả rập, đã đến từ Atlantis, và từ Mu, lẽ dĩ nhiên.
‘Họ đã đến xứ Hy Lạp nơi mà họ thành lập một thuộc địa nhỏ và những kí tự Hy Lạp là tương ứng gần chính xác như những kí tự của Mu.
‘Cuối cùng họ đã đến một vùng đất mà những người bản xứ gọi là Aranka và nơi mà bạn biết đến như là Ai Cập. Nơi đó, họ đã thiết lập một thuộc địa hùng mạnh với một ngườI đàn ông vĩ đại, với tên gọi là Toth (hay là Thoth), là lãnh đạo của xứ đó. Những luật lệ đã được thiết lập như là hiện thân của những tín ngưỡng từ Mu và những nguyên tắc tổ chức của Atlantis. Những cây trồng cảI thiện, những kỹ thuật mớI trong việc chăn nuôi gia súc, những phương pháp trồng trọt mới, đồ gốm và ngành dệt đã được giới thiệu.
‘Toth là một người vĩ đại của Atlantis, cực kì thông tuệ cả về vật chất cũng như là tâm linh. Ông ta đã thiết lập những làng mạc, xây dựng các ngôi đền và, ngay trước cái chết của ông ta, ông ta đã cho xây dựng cái mà bây giờ bạn gọi là Kim Tự Tháp Vĩ Đại (Great Pyramid). Mỗi lần những người đi khai phá thuộc địa này đánh giá rằng thuộc địa mới đã có tiềm năng để trở thành vĩ đại, cả về vật chất lẫn tâm linh, họ sẽ xây dựng một kim tự tháp đặc biệt – một dụng cụ – như là bạn đã có khả năng nhìn thấy tận mắt trên Mu. Ở Ai Cập, họ đã xây dựng Kim Tự Tháp vĩ đại dựa trên mẫu giống như là Kim Tự Tháp của Savanasa, nhưng trên kích cỡ ba lần nhỏ hơn. Những kim tự tháp này là độc nhất và, để đáp ứng vai trò như là một ‘dụng cụ’, những kích thước của nó và những chi tiết kỹ thuật bắt buộc phải được tôn trọng một cách chính xác, cũng như là định hướng của nó.’
‘Bạn có biết là mất bao lâu để hoàn thành nó?’
‘Khá là nhanh – chỉ vào khoảng chín năm, bởi vì Toth và những kiến trúc sư trưởng của ông ta biết được những bí mật về phản-trọng lực từ Mu, và những bí mật trong việc cắt đá và việc sử dụng – hãy gọi chúng là ‘điện – siêu âm’.
‘Nhưng trên Trái Đất, những chuyên gia tin rằng nó đã được xây dựng bởi Pharaoh Cheops.’
‘Điều đó không đúng, Michel. Lẽ dĩ nhiên, điều này không phải là lỗi lầm duy nhất mà những chuyên gia trên Trái Đất đã mắc phải. Về mặt khác, tôi có thể bảo đảm rằng Pharaoh Cheops đã sử dụng kim tự tháp này theo đúng cách mà nó đã được dự định.
‘Người Maya-Atlantean không phải chỉ là những ngườI duy nhất đi thám hiểm và chinh phục thuộc địa. Đã đi chinh phục trong hàng ngàn năm, người Nagas đã chiếm làm thuộc địa Miến Điện, Ấn Độ và cuối cùng họ đã đến những bờ biển của Ai Cập, tại nơi vào khoảng vĩ độ của Hạ Chí Tuyến (Tropic of Cancer). Họ cũng vậy, đã thành lập một thuộc địa khá thành công và chiếm lấy phần trên của Ai Cập. Cả hai nhóm chinh phục thuộc địa đã giớI thiệu những kiểu cách cải tiến gần giống nhau. Người Nagas đã thiết lập một thành phố lớn tên gọi là Mayou, trên những bờ biển của Biển Đỏ. Những người bản xứ đã đi đến trường, dần dần hoà nhập với những người chinh phục thuộc địa và sản sinh ra giống dân Ai Cập.
‘Tuy nhiên, vào khoảng 5000 năm về trước, người Nagas về phía bắc của Ai Cập và người Maya-Atlantean bắt đầu đánh nhau vì một lý do khá là buồn cười. Những ngườI Atlantean, mà tôn giáo của họ khác biệt rất nhiều vớI tôn giáo của Mu, đã tin rằng sự đầu thai của linh hồn (cơ thể Astral) xảy ra trong nước của những tổ tiên của họ. Do vậy, họ cho rằng linh hồn sẽ di chuyển về phía tây trở về nơi mà chúng đã đến từ đó. NgườI Naga cũng mang một niềm tin giống như vậy nhưng họ lạI bảo rằng linh hồn sẽ đi ngược về phía đông, bởI vì họ đã đến từ phía đông.
‘Trong vòng hai năm họ thực sự đã gây chiến tranh về sự khác biệt này nhưng nó không phảI là một cuộc chiến thật sự tàn khốc, bởI vì cả hai nhóm đều bao gồm những con ngườI cơ bản là yêu chuộng hoà bình, và dần dần họ đã trở thành đồng minh và lập ra một nước Ai Cập thống nhất.
‘Vị Hoàng Đế đầu tiên của nước Ai Cập thống nhất, cả phần trên và phần dướI, được gọI là Mena. Chính ông ta là ngườI đã lập ra thành phố Memphis. Ông ta đã được bầu ra bởI một phương pháp giống như là được sử dụng trên Mu – một phương pháp đã không sống sót được lâu trong Ai Cập, bởI vì sự nổI lên của một giớI tăng lữ đầy quyền lực mà từng tí từng tí một đã đặt các Pharaoh dướI sự thao túng của chúng. Tình hình này đã tiếp tục qua nhiều năm vớI một số trường hợp ngoạI lệ đáng chú ý giữa những Pharaoh đã nhường quyền lực cho giớI tăng lữ. Một trong những ngoạI lệ đó là Pharaoh Athnaton (hay là Akhenaten) ngườI đã bị đầu độc bởI những thầy tu trong giớI tăng lữ. Trước khi chết, ông ta đã nói lên một câu sau đây: ‘ThờI gian mà ta đã trảI qua trên Trái Đất này là giai đoạn mà trong đó sự đơn giản của Sự Thật đã không được hiểu rõ và bị từ chối bởi nhiều người.’ Giống như là nó đã thường xảy ra trong các giáo phái, những thầy tu Ai Cập đã xuyên tạc Sự Thật, mặc cho là nó đơn giản, để có một sự thống trị mạnh hơn trên dân chúng. Họ đã bắt ngườI dân tin vào ma quỷ và vào rất nhiều thần thánh khác cũng như là những thứ vô nghĩa khác.
‘Cũng nên nói rằng trước khi chiến tranh xảy ra và những hiệp định hoà bình sau đó mà đã công nhận Mena như là Hoàng Đế của Ai Cập, dân số, bao gồm những ngườI Maya-Atlantean và Naga vớI cùng một tỉ lệ, đã thiết lập được một nền văn minh khá tinh vi trong cả phần trên cũng như dướI của Ai Cập.
‘Đất nước rất thịnh vượng. Việc trồng trọt và chăn thả súc vật phát triển thịnh vượng và (trong thờI gian của) vị Hoàng Đế đầu tiên của Ai Cập, Mena, đã gần như là cực điểm (11) của nền văn minh đang đi lên này.
‘Bây giờ, vào thời điểm này, chúng ta phải đi ngược thời gian. Arki đã nói rằng là Trái Đất vẫn đang được viếng thăm bởI những ngườI từ bên ngoài hành tinh và, như là bạn đã biết, nó đã được viếng thăm thường xuyên trong quá khứ. Nhưng, tôi nên nói rõ thêm về điều này.
‘Trái Đất đã được viếng thăm, cũng như là rất nhiều hành tinh có thể cư trú được rảI rác trên khắp toàn Vũ Trụ. Một đôi lúc những người cư dân trên những hành tinh nào đó bị bắt buộc phảI di tản khi hành tinh của họ đang chết dần đi. Bây giờ, như là Arki cũng đã giảI thích, bạn không thể thay đổI hành tinh cũng như là bạn thay đổi nhà. Bạn phải đi theo một chu kì đã được thiết lập trước đó; nếu không, những tai họa là điều có thể không tránh khỏi.
Điều này đã xảy ra 12 000 năm về trước. Những con người rờI khỏI hành tinh Hebra để thám hiểm (14) thiên hà trong việc đi tìm một hành tinh mới thuộc về tầm mức giống như hành tinh của họ, bởi vì họ biết rằng, trong một ngàn năm sắp tớI, hành tinh của họ sẽ trở thành hoàn toàn là không cư ngụ được.
‘Một con tàu vũ trụ, có khả năng đạt được vận tốc cực kì cao, đã trải qua những sự cố nghiêm trọng trong một chuyến bay khảo sát và bắt buộc phảI hạ cánh trên hành tinh của bạn. Phi thuyền đã hạ cánh trên vùng Krasnodar, một thành phố ở thuộc phần phía tây của nước Nga.
Không cần phải nói, tại thời điểm đó không có thành phố, không có con người, không có nước Nga.
‘Trên khoang của phi thuyền là tám phi hành gia: ba người đàn bà và năm người đàn ông. Những con ngườI này xấp xỉ 170 centimét về chiều cao, với mắt đen, da trắng và tóc dài màu nâu. Họ đã hạ cánh thành công và bắt đầu sửa chữa phi thuyền của họ.
‘Họ thấy rằng trọng lực (trên Trái Đất) là mạnh hơn trên hành tinh của họ và, ban đầu, họ đã có một số khó khăn trong việc đi lại di chuyển.
Họ đã thiết lập một trại ở gần phi thuyền của họ, dự đoán rằng việc sửa chữa sẽ tốn một khoảng thờI gian. Một ngày kia, trong khi làm việc, một tai nạn đã xảy ra gây nên một vụ nổ lớn làm thiêu huỷ một nửa của con tàu và giết chết năm phi hành gia. Ba ngườI còn lại, vì ở một khoảng cách khá xa, đã không bị tổn hại. Họ là Robanan, ngườI đàn ông, và Levia và Dina, hai ngườI phụ nữ.
‘Họ biết rất rõ rằng điều gì đang chờ đón họ. Đến từ một hành tinh thuộc tầm mức cao hơn, họ không thuộc về Trái Đất, nơi mà họ thật sự là những tù nhân, và do vậy họ đã dự đoán trước những rủi ro sẽ xảy đến vớI họ. Tai nạn xảy đến cũng không phảI là ngạc nhiên lớn lắm.
‘Trong một vài tháng, ba người đã lưu lại tại địa điểm đó bởI vì vẫn là mùa ấm. Họ có một số vũ khí và họ đã có khả năng săn được một ít thú rừng – những thức ăn manna dự trữ đã bị mất trong vụ nổ. Dần dần cái lạnh đã đến và họ quyết định đi xa hơn về phương nam.
‘Trọng lực mạnh đã làm cho việc đi bộ trong một những quãng đường dài trở nên cực kì khó khăn cho họ, và do vậy cuộc hành trình vất vả về phương nam để đi đến một vùng khí hậu ấm hơn của họ đã thật sự trở thành ‘Con đường đi đến Calvary’. Họ đã băng ngang qua Biển Đen và hướng về phía bây giờ là Israel. Cuộc hành trình kéo dài hàng tháng trờI nhưng họ là những ngườI trẻ tuổI và, thật là đáng kinh ngạc, họ đã đạt đến mục đích. Thời tiết đã trở nên ôn hoà, có khi là nóng, khi mà họ đi đến những vĩ độ thấp hơn. Họ dừng lạI bên một dòng sông, thiết lập nơi đó ba trạI thường trú – tấtcả phải ở lại lâu dài hơn bởi vì Dina đã có mang trong vài tháng. Khi đã đến cữ, cô ta sinh hạ một đứa con trai mà họ đặt tên là Ranan. Sau đó, Levia cũng có mang và một ít thờI gian sau đó, cô ta cũng sinh hạ một đứa con, Rabion.
‘Những con người từ Hebra này đã thích nghi với khí hậu ở nơi điểm này nơi mà giàu thú rừng, mật ong và những thứ cây ăn được – và nơi đó họ đã thiết lập dòng giống của họ. Khá lâu sau đó họ đã làm quen vớI một vài dân du cư đi ngang qua nơi đó. Đây là sự tiếp xúc đầu tiên của họ với những người Trái Đất. Những người dân du cư có mười người và, vì đâm lòng yêu thích những ngườI phụ nữ của Robanan, họ muốn giết anh ta và lấy đi tất cả những gì mà anh ta có, kể cả những người phụ nữ.
‘Robanan vẫn còn vũ khí của anh ta và, mặc dù là một người yêu chuộng hoà bình, anh ta bắt buộc phải sử dụng nó và tiêu diệt bốn trong những kẻ tấn công và những gã còn lại đã bỏ chạy khi đối mặt với một sức mạnh như vậy.
‘Những con ngườI này đã cảm thấy rất buồn rầu là họ đã phải viện đến một phương thức như vậy, và thế nhưng thấy được trong sự kiện đó một dấu hiệu rằng họ đang ở trên một hành tinh đúng ra là cấm địa đối với họ bởi Luật Vũ Trụ …’
‘Tôi không hiểu,’ tôi ngắt lời. ‘Tôi đã nghĩ rằng điều không thể làm được là nhảy các tầng mức theo hướng đi lên, nhưng điều có thể làm được là đi xuống những hành tinh ở tầng thấp hơn.’
‘Không, Michel, không được đi tới cũng như không được đi lui. Nếu như bạn đi tớI, bất chấp Luật Vũ Trụ, bạn sẽ chết; nếu như bạn đi lui, bạn sẽ làm lộ mình cho những điều kiện sống tồI tệ hơn bởI vì tâm linh tiến bộ của bạn không thể tồn tạI trong một môi trường duy chủ nghĩa vật chất.
‘Nếu như bạn thích, tôi có thể cho bạn một sự tương tự dưới dạng một sự so sánh mang tính trẻ con. Tưởng tượng rằng một ngườI đàn ông ăn mặc sạch sẽ không một vết nhơ mang một đôi giày đánh bóng loáng, mang vớ trắng và bộ quần áo được ủi bằng phẳng. Bạn bắt buộc người đàn ông này đi bộ qua một cánh đồng, 30 centimét sâu trong bùn. Hơn thế nữa, bạn bắt buộc ông ta phảI xúc đống bùn này vào trong một xe cút kít vớI đôi tay của anh ta. Không cần phải hỏi về trạng thái nào mà anh ta sẽ trở nên khi mà anh ta xong việc.
‘Dù sao đi nữa, nhóm người ngoài hành tinh của chúng ta đã thiết lập dòng giống của họ mà đó đã trở thành những tổ tiên của người Do Thái bây giờ.
‘Kinh Thánh được viết ra sau này bởI những học giả Do Thái là những ngườI đã theo dấu chân lịch sử của những con người này, bóp méo nó đi, khi mà truyền thuyết trộn lẫn với thực tế.
‘Tôi có thể đoan chắc vớI bạn rằng là Adam trong Kinh Thánh đã là, không chỉ là, không phải là ngườI đầu tiên trên Trái Đất, nhưng xa hơn nữa, nhưng anh ta được gọi là Robanan và anh ta đã không có một ngườI vợ tên là Eve nhưng mà hai ngườI vợ tên là Levia và Dina. Giống dân Do Thái đã phát triển từ ba ngườI này, mà không trộn lẫn vớI những dân tộc khác bởi vì, nếu bởI sự lai giống*, họ cảm thấy là họ trộI hơn hẳn – và thật sự họ là như vậy.
‘Tuy nhiên, tôi phảI đảm bảo vớI bạn rằng là bản gốc** của Kinh Thánh không phảI là sản phẩm của trí tưởng tượng của những học giả – và cũng không là sự thêm thắt nhiều sự kiện. Đã có nhiều sự thật ở trong đó. Tôi nói ‘đã’ bởi vì qua nhiều hội đồng khác nhau của Nhà Thờ Roman Catholic, Kinh Thánh đã được sửa lại rất nhiều, cho những lý do rất rõ ràng: để phục vụ cho những nhu cầu của Thiên Chúa Giáo. Chính vì vậy mà tôi đã nói ngày hôm qua rằng, những tôn giáo là một trong những lờI nguyền rủa trên Trái Đất. Tôi cũng phải khai sáng bạn về một số điểm khác trong Kinh Thánh.
‘Rất ngắn sau khi sự đổ bộ của những ngườI Do Thái trên Trái Đất, chúng tôi đã giúp họ trong một vài dịp. Chúng tôi cũng đã trừng phạt họ. Chẳng hạn như, sự thiêu huỷ của Sodom và Gomorrah là do một trong những phi thuyền của chúng tôi. Những con ngườI của hai thành phố đó đã đưa ra một ví dụ xấu và hành động một cách nguy hiểm cho những ngườI đã liên lạc vớI họ. Chúng tôi đã cố gắng bằng nhiều cách trong cố gắng đặt họ trở lạI con đường đúng đắn, nhưng hoàn toàn vô hiệu. Chúng tôi đã phải tàn nhẫn.
‘MỗI lần bạn đọc trong Kinh Thánh:’Và Thượng Đế đã nói như thế này hay như thế kia’ – bạn nên đọc rằng ‘và những cư dân của Thiaoouba đã nói rằng…’.’
‘Tại sao bạn đã không cứu họ từ ngay lúc bắt đầu và đưa họ trở về hành tinh của họ hay là tớI một hành tinh khác với cùng tầm mức?’
‘Đó là, dĩ nhiên, là một câu hỏI hoàn toàn hợp lý, Michel, nhưng có một trở ngại. Chúng tôi không thể nào dự đoán được tương lai quá hơn 100 năm. Chúng tôi nghĩ rằng, vào thời điểm đó, đó là, chỉ là một nhóm nhỏ, họ có thể sẽ không sống sót và, nếu như họ sống sót, họ sẽ trộn lẫn với những giống dân khác và do đó sẽ được hấp thu bởi những dân tộc khác và được làm cho ‘không còn tinh khiết’. Chúng tôi đoán rằng là điều này sẽ xảy ra trong vòng một thế kỉ – nhưng đó không phải là trường hợp đã xảy ra. Ngay cả bây giờ, như là bạn đã biết, giống dân đó vẫn còn gần như là thuần chuẩn giống như là 12 000 năm về trước.
‘Như là tôi đã nói với bạn, thông qua những hộI đồng tôn giáo, những vị tu sỹ đã xoá đi hoặc thay đổI rất nhiều thứ trong Kinh Thánh, nhưng những điều khác vẫn còn sống sót và dễ dàng được giải thích.
‘Trong (Sách Genesis) Chương 18, câu (1) người chép Kinh Thánh nhắc đến sự xuất hiện của chúng tôi vào thờI gian đó, nói rằng:’Thượng Đế xuất hiện trước ông ta trước những cây sồi của Mamre khi mà ông ta ngồi tại cửa ra vào của lều ông ta trong cái nóng của ban ngày.’ NgườI chép kinh đang nói đến Abraham trong chương này.
‘(2) Ông ta, Abraham, nhìn lên trên và thấy ba ngườI đàn ông đang đứng cạnh đó.
Khi ông ta thấy họ ông ta chạy về phía họ và phủ phục trên mặt đất trước mặt họ.
(3) Và rồi ông ta nói, ‘Thưa Đức Ngài, nếu như tôi đã tìm thấy ơn huệ ở trong mắt các ngài, tôi van xin ngài đừng đi xa khỏi những kẻ phụng sự ngài.’ Abraham đã mời cả ba người đàn ông ở lại. Người chép kinh đã nhắc đến họ như là con người trong một phút và thế nhưng một trong bọn họ cũng còn được gọi là ‘Đức Ngài Thượng Đế’. Ông ta nói chuyện với họ và mỗi lần, chính là người được nhắc đến như là ‘Đức Ngài Thượng Đế’ là người đã trả lời. Bây giờ, những tu sỹ của Nhà Thờ Roman Catholic thấy rằng điều này là mâu thuẫn về mặt nghi lễ với quan điểm của họ, cũng giống như là trong nhiều tôn giáo khác, bởi vì họ sẽ nói với bạn rằng là không ai có thể tưởng tượng ra mặt của Thượng Đế – rằng ngườI ta có thể bị mù bời vì điều đó. Trong một cách nào đó họ là đúng đắn, bởI vì Đấng Tạo Hoá, vì chỉ là một linh hồn thuần túy, không có khuôn mặt!
‘Theo như người chép kinh, Abraham đã đối thoại vớI Thượng Đế như thể là với một đức ngài quyền cao chức trọng trên Trái Đất. Và
Đức Thượng Đế đã trả lời ông ta và được hộ tống bởi hai ngườI ‘đàn ông’ khác – ngườI chép kinh không nói đến ‘thiên thần’. Có là lạ lùng hay không khi Thượng Đế đã xuống Trái Đất dưới dạng của một người đàn ông, hộ tống bởi, không phải là thiên thần, nhưng là bởi con ngườI?
Thực ra, nơi đó, và cũng như là trong rất nhiều chỗ khác trong Kinh Thánh, rất là dễ nhận ra cho ai đó với một niềm tin chân chính thấy rằng Thượng Đế đã không bao giờ nói chuyện với bất kì một con ngườI nào cả**.
‘Ông ta đã không thể làm được việc đó, bởi vì chính là những cơ thể astral phảI vươn lên về Ngài và không phải là Thượng Đế nghiêng về phía chúng. Điều đó giống như là một dòng sông chảy ngược – bạn đã chưa bao giờ thấy một dòng sông chảy ngược từ biển lên đỉnh núi, có đúng không nào? Một đoạn trích từ Kinh Thánh, hai trang xa hơn tính từ trang đã được đề cập đến, cũng khá là buồn cười: Chương 19, đoạn (1): ‘Hai vị thiên thần đã đến Sodom, và Lot đang ngồi tại các cổng vào Sodom. Khi Lot thấy họ, ông ta đứng lên và hôn mặt đất trước mặt họ’ – sau đó ông ta đã xoay xở được để đưa họ vào nhà của anh ta, và đột nhiên, trong đoạn năm,’Họ gọi Lot lại và nói vớI ông ta:’Những người vừa vào nhà ông đi đâu cả rồi?’. Bây giờ những người chép kinh lại nhắc tới họ như là những ‘con người’. Kế tiếp, trong đoạn (10),’Những ngườI đàn ông vươn ra ngoài, kéo Lot đi vào trong và đóng cửa lại.’ (11) ‘Và họ đánh cho mù mắt tất cả mọI ngườI tại cổng ra vào của căn nhà, từ người nhỏ nhất đến người lớn nhất, do vậy làm cho họ vô dụng trong việc tìm ra cửa ra vào.’
‘Rất dễ thấy được sự thiếu chính xác trong đoạn này, nơi mà ngườI chép kinh bắt đầu bằng cách nói về hai vị thiên thần, sau đó nói đến hai ngườI đàn ông, và sau đó miêu tả hai ngườI đàn ông đánh mù mắt mọi người. Theo như Kinh Thánh, một ‘điều kì diệu như vậy’ cần ít nhất là một thiên thần! Đó là, bạn thân yêu, một ví dụ tốt khác cho sự mập mờ trong những bản viết ở Trái Đất. Những ‘ngườI đàn ông’ đã chỉ đơn giản là những ngườI của chúng tôi từ Thiaoouba.
‘Do vậy chúng tôi đã hướng dẫn và giúp đỡ những ngườI Do Thái, bởI vì sẽ là một điều đáng hổ thẹn để cho một giống dân đã rất tiến bộ về mặt tâm linh lại chìm đắm trong ngu tối và sự tàn bạo chỉ bởi vì họ đã một cách ngẫu nhiên phạm vào lỗi đi đến một hành tinh mà nó không thích hợp cho giống dân đó. Chúng tôi đã giúp đỡ họ trong nhiều thế kỉ theo sau và do điều này mà một số học giả Do Thái đã cố gắng giải thích bằng cách viết lạI những thông tin thu thập được và đó đã tạo ra Kinh Thánh. Thường là họ đã có ý tốt và miêu tả trung thực; một đôi lúc họ đã xuyên tạc những sự kiện, mặc dù là không có cố ý.
‘Chỉ có một số lần sự bóp méo được làm với chủ ý, và do những lý do rất riêng biệt, như là tôi đã nói, bởi Nhà thờ Roman trong những hội đồng của Nicein AD 325, Constantinople năm AD 381, Ephese năm AD 431 và Chalcedoine năm AD 451. Có những lần khác nữa, nhưng không đáng kể. Kinh Thánh không phải là Sách của Thượng Đế, như là nhiều người trên Trái Đất tin điều đó, nó chỉ đơn giản là một tài liệu của lịch sử thờI xa xưa vớI nhiều sửa chữa và đầy những thêu dệt thêm, được thêm vào bởI những ngườI viết khác vớI những học giả tôn giáo đầu tiên. Chẳng hạn như, chúng ta hãy quay về Ai Cập và thờI gian của Exodus, một câu chuyện làm những ngườI trên Trái Đất quan tâm. Tôi sắp sửa sẽ khôi phục lại sự thật liên quan đến vấn đề này, cho bạn và cho những ngườI khác, trước khi đi xa hơn nữa.
‘Chúng ta hãy quay trở ngược lại, thời đó, về Ai Cập, nơi mà chúng ta tìm thấy những hậu duệ của những nhà du hành vũ trụ đã trở thành dân tộc Hebrew (cái tên có nguồn gốc từ hành tinh của họ, Hebra). Từ khi đổ bộ xuống hành tinh của bạn vì tai nạn, giống dân này đã trảI qua những khó khăn rất lớn – họ đã trải qua từ những ngày đó và họ vẫn phải trải qua trong hiện tại.
‘Như là bạn đã biết, những ngườI Do Thái rất là thông minh khi so sánh vớI những giống dân khác; họ có một tôn giáo khá là khác biệt; và họ không hoà lẫn vớI những giống dân khác. Những cuộc hôn nhân hầu như luôn luôn giữa những ngườI đồng loại. BởI vì Luật Vũ Trụ không lay chuyển được, họ luôn luôn gánh chịu sự ngược đãi, rất nhiều sự ngược đãi đó đã xảy ra trong những thờI gian gần đây. Kết quả là, những cơ thể Astral của họ đã được giảI thoát và do đó đã có khả năng tiến một cách trực tiếp lên những hành tinh tiến hoá ở mức cao hơn nơi mà họ thuộc về.
‘Như là bạn đã biết, một nhóm ngườI Hebrew đã đi cùng vớI Joseph, con của Jacob, vào đất Ai Cập, nơi mà họ đã thiết lập một chi họ, chỉ để cuốI cùng bị ghanh ghét bởI dân Ai Cập và luôn luôn vì những lý do tương tự không nói ra – sự thông minh của họ và, đặc biệt là, sự đoàn kết của họ trong khi đốI mặt vớI tai họa. Hành động là cần thiết.’
________________________________________
* – Phi thuyền của hành tinh X vớI khả năng du hành vớI một tốc độ chỉ một ít bên dướI tốc độ của ánh sáng.
________________________________________
* – ‘sự lai tạo’ – ở đây nghĩa là xây dựng lạI những đặc tính nguyên thủy. Những thế hệ đầu tiên của con ngườI miêu tả trong Kinh Thánh có thể sống đến 900 tuổi.(LờI biên tập)
________________________________________
**-‘Thượng Đế đã không bao giờ nói’ – Trong bản cổ xưa nhất, bản tiếng Hebrew của Kinh Thánh Yehova chỉ là một trong nhiều từ đồng nghĩa cho ‘Thượng Đế’. Tất cả các bản dịch khác là trộn lẫn chúng hoàn toàn – thay thế những từ chính xác bởI ’Cha’ hoặc là ‘Thượng Đế’. Từ bản tiếng Hebrew điều rõ ràng là chính Yehova đã nói chuyện vớI dân chúng, xuất hiện dướI dạng con ngườI, làm những ‘điều kì diệu’ chứ không phảI là Thượng Đế. Từ thông tin trong cuốn sách này điều rõ ràng là Thượng Đế là Thượng Đế (Thánh Thần Vĩ ĐạI) và Yehova = Thiaoouba. Trong ngữ nghĩa của một chi tiết riêng lẽ này – toàn bộ Kinh Thánh trở thành có lý hơn và trở thành hấp dẫn khi đọc. (LờI biên tập)