Tác giả : Erin Hunter
Dịch giả : LostLove
Nguồn : Harper Collins e-books
LỜI MỞ ĐẦU
Ánh trăng lướt qua sườn đồi, tạo nên những bóng đen to lớn xung quanh bức tường bụi gai. Những bụi gai rậm rạp bao quanh một thung lũng có bề mặt đá cuội đổ dốc xuống tận chiếc hồ tròn vành vạnh như mặt trăng đêm rằm. Ở giữa thung lũng, một dòng suối nhỏ len lỏi giữa hai tảng đá rêu phong, lấp lánh như những tinh linh nước tí hon mừng rỡ khi gặp hồ lớn bên dưới.
Các cành lá lạo xạo rồi tách ra khi những con mèo xuất hiện trên đỉnh thung lũng, và rồi họ bắt đầu tìm lối để đi xuống bờ hồ. Lông của họ lấp lánh dưới ánh sáng nhợt nhạt, những bước chân của họ để lại vệt sương long lanh trên bề mặt rêu sau lưng.
Một cô mèo tam thể đã là mèo đầu tiên đến bờ hồ. Cô ấy nhìn quanh với đôi mắt lóng lánh rực rỡ. "Nó đây rồi", cô rù rừ có chút run rẩy, "Đây chính là
nơi đó". "Cô đã đúng, Lá Đốm. Chúng ta đã đúng khi chọn bốn mèo ấy để dẫn dắt các Bộ tộc ra khỏi khu rừng, chúng ta đã làm đúng". Câu nói được thốt lên từ một bà mèo có bộ lông xám xanh, bà đang tiếp cận hồ nước từ phía bên kia của thung lũng. Bà mèo nhảy xuống từ một tảng đá nhô ra để đến cạnh cô mèo tam thể kia bên hồ nước ngập tràn ánh trăng. "Nhưng các Bộ tộc vẫn còn nhiệm vụ khó khăn trước mắt."
Lá Đôm cúi đầu tỏ vẻ đồng ý. “Vâng, Sao Xanh. Lòng dũng cảm và đức tin của các Bộ tộc sẽ bị ép đến ranh giới. Nhưng họ đã đi xa tận thế này – họ sẽ không bao giờ bỏ cuộc.”
Nhiều chiến binh lấp lánh ánh sao nữa đến và tụ tập quanh bờ hồ giống như hai mèo, cho đến khi cả thung lũng đều được lấp đầy bằng những bóng hình chói sáng ấy.
“Hành trình của chúng ta cũng rất vất vả”, một bóng mèo meo.
“Chúng ta đều đau đớn khi phải bỏ lại quê hương lâu đời.”- Một mèo khác meo.
“Bây giờ chúng ta phải học cách bước dưới bầu trời mới.” – Thanh âm của Lá Đốm tràn đầy tự tin. Cô ngồi trên một tảng đá gần dòng suối và quấn đuôi quanh chân. “Chúng ta phải chỉ dẫn các Bộ tộc đến Nơi Họp Mặt mới này, nơi chúng ta sẽ có thể trao đổi với các mèo thủ lĩnh và mèo lang y. Sau đó, nơi này sẽ thật sự trở thành nhà của 5 bộ tộc.”
Những tiếng rì rầm đồng ý cất lên, và trong mắt những mèo quanh cô đều ánh lên tia hi vọng.
“Họ sẽ bắt cá từ trong hồ,” – một mèo meo hớn hở.
“ Còn con mồi thì sẽ chạy trên đồi và quanh nguồn nước.” – Một mèo khác thêm vào. “Tất cả các Bộ tộc sẽ tìm ra thức ăn, thậm chí còn dư dả.”
Bà chiến binh màu xanh xám dường như vẫn cảm thấy không thoải mái. “Có nhiều thứ để làm hơn là cứ giết chóc”, bà mỉm cười.
Một ông mèo màu rêu chen lên trước đám mèo, “Họ không phải là mèo con”, ông ta tỏ ra thiếu kiên nhẫn. “Họ biết cách để tránh Hai Chân và những con chó, còn cả cáo và lửng.”
“Không phải tất cả vấn đề đều đến từ Hai Chân” , Sao Xanh meo.
Bà quay lại nhìn thẳng vào mắt ông ta, “Không phải bắt nguồn từ cáo hay lửng, Tim Cây Sồi. Các Bộ tộc mang theo rắc rối từ trong nội bộ.”
Các chiến binh liếc nhìn nhau, nhưng Tim Cây Sồi chỉ nhún vai. “Tất nhiên là như vậy, và sẽ luôn là như thế. Điều đó luôn luôn là một phần ý nghĩa của việc trở thành mèo chiến binh.”
“Những vấn đề nội bộ luôn là nguy cơ to lớn,” một giọng mèo mới trầm thấp vang lên.
Sao Xanh cong người, lông cổ dựng đứng cả lên, bà nhìn chằm chằm vào một linh hồn mèo mới đang đứng trên đỉnh thung lũng. Hình bóng đó quá to lớn và săn chắc so với một mèo, thay vào đó nó lại giống một khối đen hơn. Hắn ta có vẻ như đã bước vào trong vòng hàng rào bụi gai, những mèo khác chỉ có thể thấy bóng đen có các chân to khỏe, thân hình cơ bắp và ánh sáng gay gắt từ đôi mắt hắn
Sau một vài nhịp tim đập, Sao Xanh thả lỏng. “Chào mừng ông bạn già,” bà meo. “Bộ tộc Sao nợ ông một lời cảm ơn. Ông đã làm rất tốt.”
“Tôi chỉ làm một phần nhỏ”, mèo mới đến trả lời. “Những mèo đó đã đối mặt với số phận của mình bằng sự can đảm.”
“Các Bộ tộc đã phải đi rất xa và gánh những nỗi đau mà chúng tôi không thể nào xoa dịu”, Lá Đốm đồng ý. “Họ vẫn tiếp tục đi ngay cả khi chúng ta mất thị lực và không thể nghe thấy lời khẩn cầu của họ suốt những ngọn núi, khi họ phải dựa vào những bộ tộc khác. Bây giờ họ còn phải học cách trở lại thành bốn Bộ tộc.” Cô ấy trịnh trọng meo. “Sẽ phải có nhiều đớn đau, đặc biệt là với những người đã đi cùng Đuôi Phi Điểu. Họ sẽ không dễ dàng quên được tình bạn ấy.”
“Họ phải đánh dấu vùng lãnh thổ mới ngay khi họ có thể.” Tim Cây Sồi gầm gừ trong cổ họng. “Sẽ có rắc rối xảy ra.”
“Mỗi chiến binh trung thành đều phải ưu tiên hàng đầu cho Bộ tộc”, Sao Xanh meo.
“Họ phải vì bộ tộc mà chiến đấu”, Tim Cây Sồi quay lại, “chứ không phải vì chính bản thân họ.”
“Điều đó là một mối nguy hiểm”, ai đó thì thầm một cách lo lắng. Một ông mèo với bộ lông đen bóng nhìn chăm chú vào làn nước bạc như thể có một mối nguy hiểm nào đó sẽ trồi lên mặt nước như một con cá khổng lồ. “Tôi thấy một mèo, trở nên đói khát với quyền lực không xứng đáng ... “
“Không xứng đáng?” Một ông mèo gầy còm với bộ hàm vặn vẹo nhảy sang bờ hồ bên kia, lông trên vai ông ta dựng đứng lên trong sự tức giận điên cuồng. “Sao Đêm, sao ông dám mở miệng nói
không xứng đáng ?”
Bộ lông đen bóng của ông mèo nhoàng lên khi ông ta ngẩng đầu. “Rất tốt, Sao Xoắn, chỉ là chưa xứng đáng thôi”, ông meo. “Cậu mèo này cần phải học cách kiên nhẫn. Sức mạnh không phải là một con mồi để chộp lấy bằng được trước khi nó chạy thoát đâu.”
Sao Xoắn ngồi xuống, mặc dù sự tức giận vẫn còn bập bùng trong mắt ông. “Không lẽ những chiến binh của chúng ta đều nhát như chuột?” Ông lầu bầu.
Sao Đêm nhíu mày, nhưng trước khi ông kịp đáp trả thì đã có một mèo khác lắc lư đi lên, một bà mèo có lông xám dày với khuôn mặt rộng và ánh sáng mạnh mẽ ẩn trong mắt. Bà đứng bên cạnh Lá Đôm bên bờ hồ mọc rêu và nhìn xuống nước. Sau vài phút, gợn sóng nước bắt đầu lan rộng từ vùng trung tâm của hồ và tràn lên bờ.
Bà mèo xám ngẩng đầu lên. “Tôi đã thấy những gì sẽ xảy đén”, bà gầm gừ. “Những khoảnh khắc đen tối sẽ kéo đến.”
Một sự lo lắng lan truyền trong bầy mèo như cơn gió thổi xuyên qua lau sậy, nhưng không có mèo nào dám đặt câu hỏi.
“Vậy?” Sao Xanh cất tiếng hỏi khi bầu không khí đặc quánh đến nỗi nghe được cả nhịp tim đập. “Hãy cho chúng tôi biết suy nghĩa của bà, Nanh Vàng.”
Bà mèo miễn cưỡng meo. “Tôi cũng không chắc về những gì đã thấy”, cuối cùng bà trầm mặc. “Và bà cũng sẽ không thích những gì tôi phải nói với bà.” Nanh Vàng nhắm mắt lại, khi bà hạ giọng lần nữa, những mèo còn lại chú tâm lắng nghe một cách lo lắng, “Trước khi có hòa bình, máu sẽ nhuộm đỏ mặt hồ.”
Sao Xanh cứng đờ, và rồi bà nhìn xuống hồ. Một chất bẩn màu đỏ bầm đang dần lan rộng trên mặt nước. Nó cứ lan mãi, lan mãi cho đến khi nước hồ trở nên sền sệt. Mặt hồ như đang phản chiếu ánh hoàng hôn đỏ ối dưới bầu trời trăng treo trên cao.
Những con mèo thở dồn dập. Lá Đốm run rẩy tiến đến, cô nhìn chằm chằm vào mặt nước như thể cố gắng tìm kiếm thứ gì đó có thể phủ định lời nói của Nanh Vàng.
“Cô đang cố gắng để thấy chuyện gì sẽ xảy ra với Sao Lửa sao?” Sao Xanh nhẹ nhàng hỏi. “Đừng cố quá sức, tất cả mọi mèo đều biết là đôi khi chúng ta không thể làm được gì.”
Lá Đổm ngẩng phắt đầu lên, cô nổi cơn thịnh nộ. Ánh sáng vẫn kiên định trong đôi mắt khi cô nhìn Sao Xanh. “Tôi sẽ làm bất cứ điều gì để giúp Sao Lửa”, cô rít lên. “Tôi sẽ bảo vệ anh ấy với sức mạnh của cả Bộ tộc Sao.”
“Nhưng dù sao cũng không đủ, bằng cách nào cũng vậy”, Sao Xanh cảnh báo. Xung quanh họ, tất cả những chiến binh Bộ tộc Sao bắt đầu từ từ bay lên từ hồ nước, bay lên núi và trượt qua những bức tường bụi gai cho đến khi ánh sáng từ lông họ biến mất, và ánh sáng duy nhất trong thung lũng chỉ còn là ánh trăng phản chiếu trên mặt hồ.
Sinh vật lẩn trong bóng tối vẫn còn đó, quan sát trong câm lặng cho đến khi mèo cuối cùng biến mất. Sau đó hắn chuyển động, và rốt cục ánh trăng cũng soi sáng bóng hình hắn ta.
“Nửa Đêm, đây không phải là nơi dành cho mi”, cô gầm gừ với chính bản thân mình. “Không còn công việc gì cả”. Cô dừng lại một chút rồi nói thêm, “Một lần nữa, có thể, tôi sẽ đến gặp lại các Bộ tộc. Mây đang kéo đến đây”.
Khi cô ta quay lại để thoát khỏi khỏi bụi gai, ánh trăng đã kéo một vệt lụa trắng xuống ngay trên đầu của kẻ xấu. Nửa Đêm đã biến mất, và thung lũng hoàn toàn yên tĩnh trở lại.