BÓNG CŨ    Khói thuốc xanh xanh mờ nhân ảnh      
  Ngoài hiên gió thổi mãi qua rào      
  Đất trời chưa sáng, đêm chưa hết      
  Ta về hay ta thức chiêm bao    
  Về lại thu sơ ngồi quán cũ      
  Hơi ấm như lùa qua tiếng vui      
  Ta ngỡ ai quen từ thuở trước      
  Bao năm đủ lạc mất giọng cười?    
  Mây gió như hồ mây gió cũ      
  Người như hồ người năm xưa      
  Chưa kịp tìm em từ tiềm thức      
  Hỗn mang trộn lẫn thiếu thừa    
  Ta ngắm vời xa thời cố cựu      
  Không còn lấy lại một ai quen      
  Cây bàng trước ngõ còn trơ gốc      
  Mặt phẵng cưa ngang cháy lớp vằn    
  Ai dụi trên kia tàn thuốc lá      
  Như là sỉ vả thú hà hơi      
  Cây cao còn lại thân tàn phế      
  Im lặng mênh mang cuộc đổi dời    
  Một vòng tròn mới rao thiên hạ      
  Hỏi gió nhà ta nay ở đâu      
  Mờ trông con phố chìm con phố      
  Đất đá nghiêng vai chịu dãi dầu    
  Ngồi đây không thấy ngôi nhà cũ      
  Mà dậy trong lòng muôn tiếng xưa      
  Chắc mẹ đau lòng hơn ta tưởng      
  Dứt ruột mà đi giữa lọc lừa    
  Lát nữa đi qua ghé phố đồi      
  Hỏi tìm mua lại thỏi son môi      
  Gởi em vẽ lại màu môi ấy      
  Đứng trước gương nhòa em mím môi    
  Lát nữa ra thành viếng mộ cha      
  Thắp dâng lên cả mồ quen lạ      
  Không nói cùng cha nỗi chuyện nhà      
  Buổi trời đất cũ buổi can qua    
  Bỗng dưng ta hóa thành ẩn sĩ      
  Sống ở rừng thưa hái lá khoai      
  Ta biết phong thanh từ tù ải      
  Nhà ta lập nghiệp ở phương đoài    
  Ở đó mẹ trồng nhiều ngấn lệ      
  Sấy khô cho những đứa con nầy      
  Một thằng trên núi chưa về được      
  Ta về ngơ ngẩn giữa trời mây    
  Mẹ ngồi mài miệt hâm bếp lửa      
  Ngày qua tắt nắng mụn sao thưa      
  Ta mang trên áo mùi rừng rú      
  Kinh tế nào ơi, đã mới chưa?    
  Hồ nước bên đường sâu đáy đất      
  Trăng vàng không động sóng hồ không      
  Ta nghiêng gàu xuống trăng tan vỡ      
  Như vỡ tình ta vỡ vợ chồng    
  Ta múc tình em đáy vực nầy      
  Nhặt lên trắng bạc giữa trời mây      
  Hỏi ra nhân thế là như thế      
  Ta tiếc cho ta thế cuộc nầy    
  Điếu thuốc chưa tàn sao đã cay      
  Ngồi đây quán cũ ở nơi này      
  Nhớ thằng bạn thiết thời xưa ấy      
  Đi lính sa trường ghé lại say    
  Ngươi ở đâu rồi bóng nghĩa trang      
  Hôm nay ta rảnh đi thăm được      
  Bán mớ bầu xanh đến bạc ngàn      
  Xe đò lên đó bao tiền cước?    
  Chỉ hỏi chơi thôi, ta có tiền      
  Ta mua rượu đế rưới linh thiêng      
  Rưới cho ta gặp ngươi tiền kiếp      
  Một thuở trăm năm nghiệp võ biền    
  Người khuất trông vời mây nước cũ      
  Có buồn xin vịn một tin vui:      
  Ngươi nằm xa quá nên yên ổn      
  Khu mộ cha ta sẽ xáo vùi    
  Ở đó bờ tường nhiều cáo thị      
  Nặng từng câu chữ đến xanh xao      
  Người chết tưởng yên trời đất mới      
  Ra rằng quy tử vẫn lao đao    
  Quán cũ ta ngồi khâu dư ảnh      
  Một hình nho nhỏ một niềm vui      
  Huống chi ta có thời dày cộm      
  Đất thấm vào ta trĩu khóc cười    
  Cha dạy cho ta điều ngay thẳng      
  Mẹ dạy cho ta điều thương yêu      
  Ta dạy cho ta điều kiêu bạc      
  Đếm thử đời ta được mấy điều    
  Ta thấy ta buồn hơn ta tưởng      
  Ngậm ngùi thay non bắc non tây      
  Bỏ hết chỉ còn đôi khí tiết      
  Đem ra chăm sóc đói cơm nầy    
  Củ sắn đau lòng cơn cúi mặt      
  Nghe phế gan hồng máu ngược xuôi      
  Ta đi cho hết trời đất thấp      
  Nói với nhân gian kiếp phận người    
  Ta về trăn trở cây cùng cỏ      
  Chẳng phải nhà xưa chẳng phải thời      
  May mắn mẹ còn hâm bếp lửa      
  Bừng lên cho ấm chút tàn hơi    
  Nhà ta nhà cũ sân vườn nhỏ      
  Nhà mới bây giờ đất thênh thang      
  Mây đùn xuống thấp vờn bông bí      
  Đất trích rừng im nắng quái tàn.         
  Đinh Thắng      
  Trích trong trang nhà 
www.vietnamthisu.com                               
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 30.05.2017 07:11:46 bởi dinhtranthang >