HUẾ ƠI, TA NỢ EM RỒI    Em hỏi rằng ta có nợ chi không  
  Nhớ áo trắng em thôi đã nợ rồi  
  Huống gì say khướt bên thềm điện  
  Em rước ta về giữa tỉnh điên  
  Em đưa ta lên thềm điện cổ  
  Dở phong rêu từ mỗi xanh xao  
  Giọng em thỏ thẻ màu tích sử  
  Ta nợ em tiếng ngọt lờ  
  Em gối đầu lên đỉnh hoang sơ  
  Đưa ta về châu Rí  
  Nhìn thẳm bên trời phá Tam Giang  
  Huế của em đẹp đến ngỡ ngàng  
  Đẹp nét Hương giang trôi chầm chậm  
  Chia Huế đôi bờ như áo em  
  Áo em mới quá thơm hương sắc  
  Nhưng Huế bao lần quặn nước non  
  Mang Cá chờ ai giờ binh biến  
  Đời sau ai đợi bến Văn Lâu  
  Đời sau, sau nữa ai tang Huế  
  Một sớm xuân về Huế trắng phau  
  Áo em thấm nước hay em khóc  
  Một giọt vô tình rơi mắt trong  
  Không chỉ nợ em một tấm lòng  
  Ta còn nợ nữa khi em khóc  
  Quay mặt phương trời để mím môi  
  Vạt áo chao nghiêng em đứng giữa đời  
  Đưa tay kéo nhánh sầu đông trắng  
  Hoa trắng vô cùng hoa trắng rơi  
  Nợ em ta nợ một đời  
  Nợ đẹp, nợ lời em khóc, nợ âm thầm tiếng em rơi.       
  Đinh Thắng   
  Trích trong trang nhà 
www.vietnamthisu.com          
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 30.05.2017 07:03:10 bởi dinhtranthang >