Lang thang
Thay đổi trang: 123 > >> | Trang 1 của 4 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 50 bài trong đề mục
frank 06.06.2017 02:09:29 (permalink)
Ăn vặt Sài Gòn năm xưa

Trời hôm nay mưa lâm râm, không nóng không lạnh. Làm gợi nhớ nhiều chuyện. Như những chuyện tình xưa chẳng hạn. Nhưng sao quái lạ! Tình xưa bây giờ mờ mờ ảo ảo, quên đã gần hết! Mà ký ức bây giờ lại chỉ toàn những hình ảnh, âm thanh, mùi vị... của những nơi chốn và những món ăn vặt! Của Sài Gòn năm xưa. Như những món nghêu, sò, bò khô đu đủ, nước mía Viễn Đông, Đồng Chung hủ tíu, Thiện Thuật bò viên.... Bỗng dưng sao mà nhớ. chao ơi sao mà thèm!!!



Nghêu Nguyễn Tri Phương bán ở vỉa hè. Người bán có bếp, có nồi bày lộ thiên suốt dọc đường. Người ăn ngồi chồm hỗm hay ngồi trên ghế gỗ nhỏ xíu, ăn từng thau nghêu mới luộc, nóng hổi. Dân nhậu uống la de, ăn nghêu chấm nước mắm pha tỏi, ớt, vừa ăn vừa suýt soa nóng, nhưng đã vô cùng. Vì nghêu tươi, mang mỗi ngày từ vùng biển về, nghêu nhỏ nhưng ngọt thịt, dai dai, sần sật, chấm nước mắm , mằn mặn, ngọt ngọt, cay cay, sao ngon làm vậy! Lại rẻ rề, ăn mấy thau nghêu đến no bụng cũng không tốn bao nhiêu. Món ăn thật bình dân, nhưng người ăn đủ loại, giàu nghèo, sang hèn đều đến ăn vì ngon tuyệt vời! Mà phải thấy cảnh mọi người ăn rau ráu, húp nước mắm sùm sụp, càng đông người càng tăng thêm phần thú vị và ngon hơn!


Nhắc đến nghêu phải nhắc đến sò huyết nướng bên Chợ Lớn, ngoài vỉa hè của tiệm Hải Ký Mì Gia. Sò huyết ở đây ăn hết xảy! Sò huyết tươi mang từ Nha Trang về, nướng trên lò, mùi thơm bốc lên ngào ngạt. Nước sò màu đỏ như máu nên gọi sò huyết, ăn hết thịt sò phải húp hết huyết sò vẫn còn thòm thèm, phải gọi nướng thêm ăn tiếp! Bao nhiêu năm bên Mỹ này không bao giờ thấy món sò huyết! Chắc chỉ Việt Nam mới có. Viết tới đây nhớ lại mà thèm món này quá, chắc không bao giờ được ăn lại!


Rồi còn nước mía Viễn Đông. Khu này cũng là nơi ăn vặt số dách! Dọc con đường nhỏ đâm ra đường Lê Lợi, bầy giờ quên tên đường, trước mặt tiệm nước mía Viễn Đông, bao nhiêu món ăn vặt của mấy tên Tàu như bò bía, phá lấu, đu đủ bò khô. Buổi chiều đi bát phố Lê Lợi, ghé vào đây, ăn đĩa đu đủ bò khô, làm thêm mấy cái bò bía, rồi uống ly nước mía Viễn Đông. Nước mía ở đây ngon cũng do mấy tên Tàu đứng bán, cho thêm cam vắt nên thơm, ngọt, mát, uống đến đâu mát dạ đến đó! Chỗ này nhiều người đẹp đến ăn vặt, các cô đi dạo phố mùa xuân rồi ghé đây vừa ăn vừa cười đùa với đám bạn, ríu rít như chim. Bao nhiêu người đẹp như hoa, thơm như mộng đến đây ăn vặt, bảo sao các chàng hào hoa không đóng đô ở khu này để tán gái cho được!


Cũng gần khu này có con đường gần chùa Ấn Độ là hai tiệm Đồng Chung và Thanh Xuân chuyên môn món hủ tiếu tôm cua. Món này để ăn sáng , không phải ăn chiều, nhưng hai tiệm này đều làm hủ tiếu tôm cua ngon vô cùng! Đồng Chung có lẽ ngon hơn một chút. Hủ tiếu dai dai, ăn khô ngon hơn ăn nước, càng cua lớn, dày, thịt chắc, còn để lại chút vỏ phần dưới. Tôm to, đỏ hon hỏn, ăn vừa béo vừa ngậy. Nước dùng ngọt ngào, đậm đà. Buổi sáng đói lòng phải đợi lâu mới có bàn ăn, nên nhìn người khác ăn càng thấy thèm hơn! Ăn xong, ra đường Lê Lợi, uống ly cà phê sữa nóng ở tiệm Prince, châm một điếu Dunhill hút để kéo dài dư vị của tô hủ tiếu tôm cua . Rồi ngồi nhìn ra ngoài, chiêm ngưỡng các người đẹp dạo phố Lê Lợi, sao đời sống thần tiên như vậy!


Dân thích ăn vặt không thể không biết đến bò viên Nguyễn Thiện Thuật. Con đường này có ngõ hẻm bổ ngang là khu chuyên trị thịt bò vò viên. Những viên thịt bò hoặc nạc, hoặc gân, to tròn, thả trong tô canh nhỏ, thơm sực mũi, nước dùng sao ngọt và tuyệt diệu đến thế. Cắn một miếng bò viên, chấm tương đen lẫn chút tương đỏ, nuốt từ từ để thưởng thức hết cái chắc nịch, cái sần sật của gân bò, rồi húp chút nước dùng. Chao ôi là khoái khẩu! Ăn thịt bò vò viên phải vào buổi chiều, lúc 3 hay 4 giờ, vừa ngủ trưa dậy, người còn đang ngật ngừ. Ra Nguyễn Thiện Thuật làm tô bò viên là thêm sinh khí, thấy đời đáng sống ngay! 


Còn bao nhiêu món ăn vặt thần sầu của Sài Gòn năm xưa nữa! Nhưng viết đến đây nuốt nước miếng mãi, mệt quá rồi! Thôi để lúc khác kể tiếp vậy!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.06.2017 02:57:39 bởi frank >
#1
    frank 06.06.2017 02:46:53 (permalink)
    Nhảy Valse


    Tôi có anh bạn mê nhảy đầm. Trước 75 anh đi học kiến trúc. Sang bên này, anh trở thành architect. làm việc cho một công ty xây cất lớn. Lương cao, công việc cũng nhàn rỗi, lại chưa vợ, anh bèn đi học nhảy đầm. Không phải học nhảy vớ vẩn, xã giao, anh vào trường dạy nhảy ballroom dancing của Mỹ, có thày dạy đàng hoàng, có các cô trẻ đẹp kèm cho anh học nhảy. 


    Mấy trường dạy nhảy kiểu Fred Astaire có cách kiếm tiền tài tình. Đàn bà vào học là có các kép trẻ, đẹp trai, tướng mạo ngon lành kèm cho các bà học. Mấy bà già góa chồng, ly dị chồng, các cô sồn sồn, lỡ thì, tình duyên lận đận, vào mấy trường dạy nhảy đầm này là mê tơi, không dứt ra được. Dạy nhảy lại câu giờ, muốn học nhiều hơn, nhảy bước cầu kỳ hơn là phải tốn tiền. Rồi lại còn các màn đi nhảy thi, phải huấn luyện nhiều. Đi dự thi lại thường ở tỉnh khác hay tiểu bang khác, cứ thế là các bà các cô chi tiền cho mấy anh kép vũ sư. Tiền vô như nước cho mấy ảnh!


    Đàn ông đi học là có các cô gái đẹp mê hồn, thân hình bốc lửa kèm cho mấy anh già, xấu trai, vô duyên, nhưng ví dầy cộm, lái Mercedes đến học. Cũng y như trường hợp mấy bà đi học nhảy, đàn ông vào trường dạy ballroom dancing là bị bắt địa đến nơi đến chốn. Các anh ôm các cô thày dạy nhảy, thơm phưng phức, đưa các anh đi các bước tình tứ, bám sát vào người anh như kẹo kéo. Làm sao các anh không chăm chỉ, ngoan ngoãn chi tiền tối đa cho được!



    Anh bạn tôi cũng thế! Bao nhiêu tiền lương anh tiêu sạch. chỉ để được ôm các cô dạy anh nhảy, hy vọng một ngày anh sẽ thành người nhảy đầm giỏi, được người đời ngưỡng mộ! Rồi một ngày anh quyết định biểu diễn tài nghệ của mình cho đám Việt Nam họp nhau ăn buổi New Year's Eve party. Cho chúng nó trắng mắt ra, xem tài nhảy Valse đúng kiểu ballroom dancing, không phải nhảy vớ vẩn, cứng ngắc, của mấy bọn Mỹ gốc Việt quê mùa ở thành phố này!


    Valse ít người nhảy. Lý do người Việt, nhất là các cô các bà dễ bị chóng mặt, quay Valse một chút là đầu quay mòng mòng, có bà xỉu ngay trên sàn nhảy. Nên ban nhạc trổi điệu Valse, sàn nhảy thường trống, chỉ có cặp nào điệu nghệ lắm mới ra quay Valse. Hôm đó anh bạn dắt cô thày dạy nhảy của anh đến dự party cho mọi người lé mắt! Cô này đẹp thật! Toc vàng mắt xanh, người sexy hết cỡ, mặc gown xòe phủ dài, lịch sự, sang trọng. Căp đùi cô nàng dài, cổ chân trắng bóc, đi giày stiletto cao gót 5, 6 inches, dù cô này đã cao đến 6 feet!


    Anh bạn cũng quý phái không kém. Anh mặc tuxedo trắng toát, thắt nơ đỏ, trông bảnh bao, lịch lãm vô cùng. Quên một điều không nói! Anh bạn vốn là người thiếu kích thước. Có nghĩa anh lùn, rất lùn. Chắc chưa được thước rưỡi! Người anh lại nhỏ bé. Đi cạnh cô gái Mỹ, anh chỉ đứng đến trên rốn cô này một chút! Nhưng anh đâu care! Ngực anh vẫn ưỡn ra, đi đứng hiên ngang. Gặp bạn bè, anh giới thiệu cô bạn Mỹ, giọng nói anh sang sảng, người bé lại nói càng to, người ở xa cuối phòng vẫn nghe tiếng anh rõ mồn một!


    Anh đợi đến bài Valse để dắt cô gái Mỹ ra nhảy biểu diễn. Mọi người đều trầm trồ, nín thở để xem anh biểu diễn. Hai cặp đang quay Valse ngoài sàn nhảy cũng tự động ngừng, về bàn ngồi để nhường sàn nhảy cho anh biểu diễn. Mà anh bạn quay Valse đẹp thật! Cô gái Mỹ nhảy cũng quá điêu luyện, Thày dạy nhảy của trường Fred Astaire có khác! Chiếc váy xòe của cô quay vòng vòng, để lộ cặp đùi trắng nõn, đầy gợi cảm. 


    Hai người nhảy Valse quay suốt từ đầu phòng đến cuối phòng, càng lúc càng linh động. Bỗng dưng mọi người thấy im bặt, mắt nhìn chăm chú. Có kẻ há hốc miệng, chúi người về đằng trước để banh mắt dòm. Cũng có người phải dụi mắt, không tin điều mình chứng kiến! Vì anh bạn đột nhiên biến mất! Cô gái Mỹ vẫn quay tròn, váy càng lúc càng bốc lên cao. Rồi bên trong chiếc váy, thấy có cái gì tròn tròn, nhấp nhô theo điệu nhạc. Mọi người nhìn kỹ. Hóa ra chiếc đầu anh bạn! Cô gái quay mạnh hơn, chiếc váy bốc lên cao nữa. Và anh bạn xuất hiện, từ trong váy chui ra, quay tròn theo điệu Valse, không sai một nhịp nào. Anh cười toe toét, tiếp tục quay. Và cứ thế anh chui vào, chui ra ba bốn bận nữa. Mọi người đứng dậy vỗ tay rào rào! Bản nhạc chấm dứt, anh bạn cùng cô Mỹ cúi rạp, cảm tạ. Mọi người la ó, huýt sáo ầm ĩ. Anh nắm tay cô gái Mỹ giơ lên cao, chào từ giã mọi người.


    Sau buổi party đêm đó, anh bạn nổi tiếng như cồn. Bạn bè từ đó đặt biệt danh mới cho anh. Là "Valse chui váy". Nhắc đến anh, không ai là không biết đến. Nhưng có điều lạ là anh từ đó bỏ hẳn nhảy đầm. Rồi lấy vợ, có con, sống đời bình thường. Hỏi anh, anh nói: 

    "Moa đã lên tột đỉnh của danh vọng rồi! Đời có cần gì hơn nữa đâu! Thế là quá đủ rồi, toa à! Mình phải biết lúc nào nên ngưng lại. Các toa cứ nhìn lấy moa để bắt chước, làm gương sống cho đời các toa nhé!"
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 06.06.2017 02:58:12 bởi frank >
    #2
      frank 07.06.2017 00:10:09 (permalink)
      Người đẹp
       
      Tối hôm qua TV có show của Victoria's Secret bèn dán mắt vào xem! Những người đẹp của Victoria's secret được gọi là thiên thần Angels, biểu diễn fashion show đeo cánh đủ loại đủ kiểu. Cô nào cô nấy cao phải trên 6 feet, đi thêm giầy cao gót cỡ 10 inches. trông lêu khêu, ngất ngưởng, đi ngang mấy anh ca sĩ da đen như Bruno Mars, Weeknd, cao hơn mấy anh này cả cái đầu!

      Các cô models này đẹp thì đẹp thật, rất nhiều các cô Angels này được liệt kê trong số các người đẹp nhất thế giới, hình đầy trên các báo của đàn bà như Cosmopolitan, Vogue...,.Nhưng quan niệm về sắc đẹp bây giờ thay đổi quá nhiều. Vì các models này gầy quá! Trông như người ốm đói! Ít ra trên phân nửa các cô models của Victoria's Secret phải mắc bệnh tâm thần về ăn uống gọi là anorexia nervosa. 


      Bệnh này làm người bệnh tưởng mình lúc nào cũng mập, cần phải diet tối đa, dù người ngoài nhìn chỉ thấy là một con ma ốm đói! Karen Carpenter là ca sĩ nổi tiếng thời thập niên 60's, 70's của ban nhạc The Carpenters, chết vì bệnh anorexia nervosa lúc mới 32 tuổi. Lúc đầu chưa bị bệnh, cô cân nặng 145 lbs, Karen diet thành bệnh, lúc gần chết chỉ còn 90 pounds. Vì cái chết của Karen Carpenter mà bệnh anorexia nervosa được nhiều người biết đến và sau đó mới tìm cách chữa trị cho bệnh tâm thần này.


      Các cô models của Victoria's Secret khi được chọn làm Angels phải cao và gầy . Càng gầy chừng nào càng tốt chừng đó. Lý do là Victoria's Secret bán đồ lót cho đàn bà, con gái. Gầy không có ngực, không có mông, mới quảng cáo cho Victoria's Secret bán bras để độn ngực lên, bán xì líp độn mông lên được! Riết rồi thành phong trào, sắc đẹp đàn bà bây giờ phải là cao và gầy, không có vòng số hai hay số ba. Một anh bạn loại cà trớn, ăn nói sống sượng, đã mô tả quan niệm về sắc đẹp mới bây giờ là " No tits, No đít's ".


      Quan niệm về sắc đẹp của người phụ nữ thay đổi theo mỗi thời. Ngày xưa, phải có vòng số hai, số ba càng bự chùng nào càng đẹp chừng đó. Renoir khi vẽ tranh impressionist về đàn bà, bao giờ cũng vẽ người mập, bụng đôi khi vẽ còn có ngấn! Bức tranh Les grandes baigneuses của Pierre Auguste Renoir, vẽ năm 1884 đến 1887, 3 năm mới xong, nổi tiếng với ba người đàn bà mập mạp, tròn trĩnh, tắm biển được coi như biểu tượng của người đàn bà đẹp:


      www.youtube.com/watch?v=vEq8zk-2GLM

      #3
        frank 07.06.2017 00:19:17 (permalink)
        Bàn tay sáu ngón
         
        Mới nhận được cú điện thoại của anh bạn. Giọng anh hào hứng, vui vẻ lạ thường:

        "Tao gốc Ý mày ơi! Italian hẳn hòi! Tao mới nhận được kết quả thử DNA sáng nay. Tao có 20% DNA Âu Châu, loại Mediterranean gốc Italian. Không sai vào đâu được!"


        Anh bạn tôi là dân Việt chính cống, Bắc Kỳ di cư, đạo Công Giáo đặc sệt từ thời mấy ông cố Tây sang đây truyền đạo. Nhưng anh có một vẻ gì khác lạ, không giống ai! Trông hơi có vẻ lai lai, không nhiều lắm. Anh có mũi khá cao, đôi mắt hơi gần nhau, mang một sắc thái hơi Tây Phương! Anh bạn kể lại có người bà, em của ông nội anh, là một nữ tu đứng đầu một giòng tu, trông như một bà soeur Tây, ai nhìn cũng tưởng là bà sơ từ bên Pháp được cử sang để cai quản tu viện. Nhưng người bà của anh là Việt Nam thuần túy, hồi nhỏ đã theo phong tục sơn đen hàm răng. Nên ai nhìn cũng lạ! Bà sơ người cao lớn, mũi cao thẳng, đẹp thanh tú, trông uy quyền như một bà sơ Tây cai quản tu viện. Nhưng lúc cười lại để lộ hàm răng đen tuyền của người Việt cổ xưa!


        Lý do anh bạn đi thử DNA để tìm hiểu về tông tích của mình, vì một câu chuyện tình cờ lạ lùng, anh bạn đã kể cho tôi nghe một tháng trước đây:


        Tao mới đi du lịch bên Spain về! Có câu chuyện này hay lắm, kể cho mày nghe chơi! Đoàn du lịch của tao có hơn ba chục người. Tao đi một mình, nên để ý xem có cô nào đẹp, ngon lành mà available, tao tìm cách tán cho đời thêm hương! Trong đoàn chỉ có tao là Á Châu, còn lại đa số là Mỹ trắng. Tao để ý ngay hai cô gái khá đẹp đi với một bà già, chắc là bà cháu dắt nhau đi du lịch, thưởng ngoạn. Tao tìm cách làm quen ngay. Cô chị đẹp hơn, đang học về Fine Arts ở New York University, thích nói chuyện nghệ thuật, đúng sở trường của tao. Thế là tao thao thao giảng về hội họa, kiến trúc, âm nhạc cho ba bà cháu nghe. Tới Alhambra, tao nhờ đọc sách trước nên chỉ dạy mọi chuyện về văn minh Hồi Giáo hồi chiếm cứ Spain thuở xưa. Hai cô nàng trầm trồ, ngưỡng mộ. Nhất là cô chị, có vẻ chịu đèn lắm rồi!


        Nhưng bà già có vẻ gì rất lạ. Bà cụ không nói gì, lặnh thinh nghe tao ba hoa. Nhưng cứ chăm chú nhìn vào ngón tay dư thứ sáu của bàn tay trái của tao. Mày chơi với tao từ nhỏ mày biết rồi đấy. Tao có bàn tay 6 ngón, bị tụi chúng mày chọc ghẹo suốt cả thời niên thiếu. Nhưng tao đâu care chuyện chúng mày chọc đâu! Vì tao thương ngón thứ sáu này vô cùng! Tao không bao giờ chịu đi cắt, nó sinh ra với tao, nó sẽ ở với tao đến lúc chết!


        Hồi đó là mùa hè, bên Spain nóng chảy mỡ, tao có lần mặc chiếc áo mỏng, cởi khuy phía trên cho mát. Tao đang đi với ba bà cháu, chợt thấy bà cụ như khụyu xuống, miệng lắp bắp nói không nên lời, mắt dán chặt vào cái bớt trên ngực của tao, vì áo cởi khuy trên nên lộ rõ ra. Bà dơ tay chỉ vào cái bớt đỏ thẫm, có hình 5 cạnh như ngôi sao, nằm ở ngực trên phía trái của tao. Bà cố gắng lắm mới nói ra lời, hỏi tao có chiếc bớt đỏ này có phải từ lúc mới sinh ra không? Tao gật đầu. Bà cụ nắm chặt lấy bàn tay trái của tao, mân mê ngón thứ sáu nhỏ xíu, lỏng lẻo, nâng niu như một thứ báu vật lạ thường. Rồi bà nói nho nhỏ:


        "We are related!"


        Tao ngẩn người, không hiểu gì cả. Làm sao related được. Tao dân Việt, ba bà cháu Mỷ trắng ở New York, hoàn toàn không dính líu gì. Làm sao có họ hàng với nhau được!


        Bà cụ giải thích: 


        Tôi có người em trai, cậu ruột của hai cô này đây. Ông trông giống em tôi lắm, dù là chủng tộc khác nhau. Cũng một kiểu khuôn mặt, dáng dấp giống nhau. Nhưng điêu làm tôi chú ý đến ông ngay ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau là bàn tay trái 6 ngón của ông. Em tôi cũng có bàn tay trái 6 ngón như thế. Nhưng nhiều người cũng có tật này, dù bây giờ hầu hết ai cũng đi cắt ngón dư này từ thuở còn nhỏ. Em tôi không chịu đi cắt, như ông giữ ngón tay dư này. 


        Nhưng đến hôm nay khi thấy vết bớt đỏ hình ngôi sao trên ngực trái của ông, tôi mới chắc chắn hẳn. Vì em tôi cũng có vết bớt đỏ y hệt như của ông. Và trong gia phả họ hàng của tôi có ghi lại, đã từ nhiều đời hàng mấy trăm năm nay, một số người đàn ông trong họ của tôi có đặc điểm này. Là có bàn tay trái 6 ngón và vết bớt đỏ hình ngôi sao trên ngực trái! Em trai tôi có đi hỏi một số nhà chuyên môn về di truyền học trên New York về hiện tượng này. Họ giải thích đây là một đặc điểm di truyền theo nhiễm thể X do người mẹ truyền xuống cho con trai. Tính cách di truyền này giống như bệnh hemophilia. 


        Đặc điểm này nhảy một đời vì người đàn bà không có bệnh hay không phát hiện ra dù mang nhiễm thể X có gene này. Chỉ khi nào có con trai với nhiễm thể X này do người mẹ truyền xuống mới sinh ra bệnh. Hay như đặc điểm di truyền của giòng họ tôi. Là có bàn tay 6 ngón và vết bớt đỏ hình sao trên ngực phía trái, chỉ do người mẹ truyền đặc tính di truyền này xuống cho người con trai mà thôi. 


        Ông là người Việt Nam phải không? Tôi có nghe nói lại, hồi thế kỷ 18, trong giòng họ nhà tôi có người đi tu và sang truyền giáo ở Indochina. Không biết chúng ta có dính líu liên hệ họ hàng với nhau do vị tu sĩ truyền giáo này hay không, tôi không hiểu. Nhưng tôi chắc chắn là bàn tay trái 6 ngón và bớt đỏ hình sao của ông phải là do đặc tính di truyền như trong giòng họ tôi!



        Anh bạn kể đến đây ngậm ngùi:


        Mày biết không? Tao nghe bà cụ nói, tao lạ lùng quá đỗi! Đủ mọi cảm xúc đến với tao. Chuyện đầu tiên là chuyện cô gái đẹp tao đang tán lại có họ với mình. Phiền phức quá! Nhất là lại có chuyện di truyền quái đản này. Làm tao nguội luôn chuyện tán tỉnh! Rồi nếu đúng là tao có đặc tính di truyền của giòng họ bà cụ già. Đây là do ông tu sĩ truyền giáo kia làm bậy với một nữ tín đồ là bà cố tổ của tao mấy trăm năm trước! Có thể đúng lắm! Ông tu sĩ truyền giáo này chắc là dân gốc Ý vì ba bà cháu đi du lịch với tao ở New York trong khu Little Italy ngay ttrong Manhattan, tổ tiên đến từ Ý. Dân Ý tóc đen, nếu pha với máu dân Việt mình, đẻ con chắc cũng nhập nhằng không thấy lai nhiều lắm! Cùng quá, bà cố tổ nhà tao chắc lấp liếm là vì nhìn tượng Chúa, tượng thánh đúc hình theo người Tây Phương nhiều quá nên nhập tâm, đẻ con trông cũng hơi lai lai! Tóc vẫn đen mà!


        Tao về đến Mỹ, đi theo ngay ba bà cháu tới New York để gặp ông cậu của hai cô gái. Tao với ông này trông giống nhau thật! Nhất là với bàn tay 6 ngón và vết bớt đỏ hình sao. Không thể tưởng tượng là sau vài trăm năm, cách xa mấy lục địa, mà đặc tính di truyền truyền xuống tao và ông cậu kia làm như hai người sinh đôi như vậy! Dù tuổi tác cách nhau một chút, nhưng chúng tao thành bạn chí thiềt ngay! Một giọt máu đào hơn ao nước lã mà! Dù là giọt máu này chảy từ biện Địa Trung Hải, truyền sang tới Thái Bình Dương! Kể cũng lạ thật!


        Tao vẫn đi thử DNA như thường! Dù tao tin tới 99% là chuyện đúng như vậy thật! Tao tính ra là 5 đời. Từ thời ông tu sĩ truyền giáo gốc Ý làm bậy bà cụ tổ của tao đến nay, đến bây giờ phải qua 5 thế hệ rồi. Và DNA của tao phải có 20% gốc Ý. Tao sẽ gọi cho mày biết ngay khi nhận được kết quả.


        Và sẽ bao mày một chầu du lịch nước Ý, gọi là để tao đi về nguồn! Cũng chẳng sao! Mình là dân chơi, giang hồ bốn bể, tứ xứ là nhà. Đâu cũng là quê hương! Việt Nam hay Italy cũng vậy mà thôi!


        Ciao nghe mày!
         
        #4
          frank 07.06.2017 00:21:55 (permalink)
          May mắn
           
          Hồi mới lớn, nghĩ rằng khi ra đời, tài năng chiếm giữ 60%, sự nỗ lực, cố gắng, quyết chí giữ 30%, may mắn chỉ là 10%.

          Hai mươi năm sau, thấy rằng tỷ lệ này phải thay đổi, tài chỉ là 30%, cố gắng 30%, may mắn phải là 40%

          Bốn mươi năm sau, tài năng chỉ còn 10%, mọi cố gắng đều vô ích và may mắn là 90% của cuộc đời!
          #5
            frank 11.06.2017 04:34:00 (permalink)
            Tóc dài
             
             
            Tôi mê mái tóc dài. Từ thuở mới lớn, khi bắt đầu chú ý đến các cô gái, điểm đầu tiên tôi để ý là mái tóc. Và phải là mái tóc dài, thật dài, càng dài bao nhiêu càng làm tôi mê bấy nhiêu! Người con gái có mái tóc dài đến chân làm tôi không rời mắt ra được là chị Loan, bạn của bà chị tôi. Tóc chị đen nhánh, mượt mà, dài hơn cả tà áo, đã làm tôi say mê. Không phải vì nhan sắc, chị đẹp chỉ vừa phải, nhưng chị có dáng dấp huyền hoặc, liễu trai của những người đẹp trong truyện Bồ Tùng Linh tôi hay xem thuở ấy. Mỗi lần chị cùng đám bạn đến nhà chơi với bà chị ruột là tôi lăng xăng kiếm cớ ra vào, tình nguyện chạy đi mua ổi, cóc dầm nước cam thảo của chú Tàu đầu ngõ, mang về cho các cô ăn vặt. Chỉ để có dịp ngắm mái tóc dài của chị Loan, mê mản, thẫn thờ, lẩn quẩn đứng cạnh, không muốn đi đâu nữa!


            Rồi một ngày, chị Loan đến chơi nhà, tôi không nhận ra nữa! Vì tóc chị đã cắt ngắn! Lý do là chị sắp lấy chồng. Và hôn phu của chị không thích tóc dài, chỉ cho chị để tóc đến ngang lưng. Chưa bao giờ tôi thấy thù ghét một người đàn ông khác đến mực đó! Và tôi đã thất tình lần đầu tiên trong đời! Không phải với chị Loan. Nhưng với mái tóc dài chấm đất của chị, mối tình đầu tiên trong đời của tôi!


            Năm đó tôi có dịp được xem phim Sissi. Phim do cô đào Romy Schneider đóng vai Sissi, đẹp tuyệt trần với mái tóc thật dài, vàng óng ánh làm tôi mê mẩn, xem đi xem lại biết bao lần! Phim của mối tình vương giả, lộng lẫy, huy hoàng. Cũng là câu chuyện thật của cô công chúa Elisabeth của xứ Bavaria và hoàng tử Franz Joseph của đế quốc Áo - Hung Gia Lợi. Sau này có dịp đi du lịch ở Vienna, tôi đã ghé thăm Schonbrunn Palace, lâu đài nghỉ mát của Sissi, bây giờ đã là hoàng hậu của đế quốc Áo - Hung của dòng Hapsburg. Tôi đã thấy căn phòng chải tóc của Sissi, mỗi ngày người hầu cận làm đầu mất ba tiếng đồng hồ chỉ để chải mái tóc dài đến chân cho láng và mượt mà cho Sissi. Tôi vẫn không thể nghĩ đến nàng là hoàng hậu Elisabeth được. Vì lúc nào nàng cũng là Sissi, với mái tóc dài kỳ diệu, tôi đã mê từ thuở thiếu thời!


            Mối tình thứ ba với mái tóc dài phủ xõa đến chân là với cô ca sĩ Crystal Gayle. Thuở mới sang Mỹ, có lần xem TV, tôi được nghe Crystal Gayle hát bài nhạc "Don't it make my brown eyes blue". Tôi mê ngay! Không phải vì tiếng hát, Gayle là ca sĩ country music, loại nhạc tôi không thích lắm. Từa tựa như nhạc sến của mình! Nhưng nàng thật đẹp! Và tuyệt vời hơn cả là mái tóc, màu auburn, phủ dài gần đến gót chân. Chưa bao giờ tôi thấy cô gái Mỹ nào để tóc dài đến như thế. Và giữ cho mái tóc lúc nào cũng dầy và láng, mượt, đẹp như một thứ ân sủng của thần tiên, huyền diệu và bí ẩn, như chỉ để dành riêng cho những trinh nữ của đền thờ Delphi!


            Những mái tóc dài, của một thời, của một đời. Cũng chỉ còn lại trong trí tưởng! Lâu lâu hiện về, nhặc nhở những kỷ niệm nào đó. Rồi cũng thôi!
            #6
              frank 11.06.2017 04:36:20 (permalink)
                        Nhạc buồn
               
              Có người nói, nghe nhạc Việt sao buồn đến nẫu người! Nghe rồi muốn tự tử quách cho xong! Mà nhạc Việt sao nhiều bài buồn thật! Câu "buồn nẫu người" tả đúng và hay vô chừng. Nghe bản nhạc mà người mềm ra, xương cốt rục hết, từ từ xuôi sụm dần!

              Chữ tương tự của tiếng Anh là melancholy, nhưng chữ này không hay bằng "buồn nẫu người" của tiếng Việt được. Melancholy lấy từ tiếng Pháp từ thế kỷ 13 là melancolie. Nguồn gốc từ tiếng Hy Lạp thuở xưa, melankholia, có nghĩa là mật đen, melas hay melanos là đen, khole là mật. Thời đó, người nào bị depressed, chán đời, được giải thích là do quá nhiêu mật đen, gây nên bệnh này.

              Nghe cũng có lý! Buồn nẫu người, tim cũng đen xì xì, huống gì là mật. Càng đen quánh lại, hắc ám, đời càng đen dúi dùi dụi! Thế mà sao nhiều người vẫn hát "La vie en rose", gân cổ lên, nheo nhéo hát. Kể cũng lạ thật!







              #7
                frank 11.06.2017 04:41:22 (permalink)
                Mệnh số
                 
                Từ sáng đến giờ cứ băn khoăn và thương cảm vì một tin buồn. Con gái của một người bạn vong niên mới khám phá ra bị ung thư, khó qua khỏi. Cô này thật đẹp, có thể gọi là sắc nước hương trời. Dáng cao, thanh tú, khuôn mặt trái soan với chiếc mũi dọc dừa, cặp mắt long lanh với hàng mi cong. Nụ cười thật duyên dáng và ăn nói đầy dịu dàng. Cô con gái người bạn có nhan sắc của người đẹp Việt Nam thuần túy, tuy lớn lên tại đây nhưng giữ được tất cả những đặc điểm và kết tinh của người phụ nữ Việt, đáng yêu đáng quý.

                Nhưng ngưòi đẹp sao bao giờ cũng gặp những chuyện không may xảy đến. Như những câu vẫn thường nghe. "Mỹ nhân tự cổ như danh tướng - Bất hứa nhân gian kiến bạch đầu". Hay: "Tinh hoa phát tiết ra ngoài - Nghìn năm bạc mệnh một đời tài hoa". Rồi còn những chuyện người con gái tuổi Dần, tuổi Thân, thường không có chuyện tình duyên may mắn. Cô này tuổi Dần. Và nếu có nhiều tài, lại càng gặp nhiều khó khăn, khổ ải. 


                Cô con gái người bạn có giọng hát thật tuyệt vời. Dù không đi vào đường ca hát để trở thành ca sĩ, những lần văn nghệ ai nghe cô hát cũng phải công nhận cô hát hay hơn cả những người ca sĩ nổi tiếng chuyên nghiệp. Lý do cô không muốn đi vào đường ca hát chỉ vì người chồng ghen quá đỗi. Và cấm tuyệt cô không được hát nữa sau ngáy thành hôn. Dù chỉ cho người quen, bạn bè!


                Có lẽ là số mệnh chăng? Nhưng làm gì có mệnh với số! Tất cả chỉ là những sự tình cờ. Như hòn bi quay trong sòng bài roulette. Lúc ra đen, lúc ra đỏ. Nhưng cũng có thể ra một lúc cả chục lần đỏ, nối tiếp nhau. Hay dăm bảy lần đen pha với vài lần đỏ. Có nghĩa không theo một thứ tự, qui luật nào cả. Cuộc đời con người cũng chỉ là những tình cờ, trong hỗn loạn của mọi sự. Có người may mắn, cho đến hết cuộc đời mình. Và có người không may, gặp hết chuyện này đến chuyện nọ. 


                Con người chỉ là một chấm rất nhỏ, li ti đến tận cùng của nối tiếp không - thời gian, space time continuum. Số mệnh chỉ là sự tình cờ, xảy đến trong hỗn loạn của nối tiếp không thời gian. Và mọi sự sau cùng cũng sẽ đi về chỗ vô nghĩa đó. Mà thôi!

                #8
                  frank 13.06.2017 03:25:27 (permalink)
                  Mormon cư sĩ
                   
                  Tôi có nhiều bạn. Anh nào cũng có một biệt hiệu để bạn bè dễ gọi, dễ nhớ. Hôm nọ có buổi họp mặt để tiếp đãi một bạn vàng về chơi từ tiểu bang Utah. Anh bạn yêu cầu mọi người từ nay gọi anh là Mormon Cư Sĩ. Hỏi tại sao, anh giải thích:

                  Các toa biết rồi đấy! Moa mắc bệnh hiếu sắc từ nhỏ. Moa là con cầu tự, nhà giàu, mới đẻ đã có vú nuôi cho bú. Nhưng moa kén chọn lắm! Vú nào xấu là đẩy ra không chịu bú, dỗ thế nào cũng không nín. Vú nào đẹp là moa cười toe toét, ôm lấy bú chùn chụt. Mà phải đổi vú luôn mới được cơ! Chỉ vài ngày là đã chán, phải có vú mới, trẻ đẹp, thơm tho mới được. Rồi lớn lên, moa hay về nhà quê chơi, có ông cậu hay dẫn đi cưỡi trâu, ông này loại mất dậy, vừa cưỡi trâu vừa hát hò: " Ai bảo đa thê là khổ. Đa thê sướng lắm chứ!". Từ bé đã tiêm nhiễm thói hư tật xấu, nên sau này cứ mơ tưởng chuyện phong nguyệt, vợ này vợ nọ là do vậy. Làm sao được! Số phần đã định như vậy rồi!

                  Hồi ở Việt Nam, moa lúc nào cũng độc thân tại chỗ. Dại gì lấy vợ. Đời bao nhiêu người đẹp, ai mình cũng muốn lấy làm vợ cả. Mà hỏi cô nào có muốn làm vợ bé không, ai cũng lắc đầu quầy quậy. Nên đành độc thân vậy. Để ai cũng có thể thành vợ mình mà không phải phân chia chuyện vợ lớn vợ bé, rắc rối lắm! Vả lại nhin các bạn chung quanh đây. Bạn nào cũng là tay chơi cầu ba cẳng. Mà khi lên xe hoa khăn gói về nhà vợ, sao bạn nào cũng một khuôn một phép, cúc cung hầu vợ. Rồi một điều thưa bẩm, nâng chén cũng nâng ngang mày, đứng trước mặt vợ, đi cũng phải giật lùi mà đi, không dám quay lưng lại. Còn đâu những bạn vàng hiên ngang thuở trước! Cũng vì thế mà khi còn ở Việt Nam, moa thề không bao giờ lấy vợ. Để tránh cảnh biến thành các đức ông chồng như các bạn đây.

                  Nào ngờ thời thế đổi thay. Moa sang đến Mỹ, các lời thề nguyền xưa đều được giải tỏa hết! Nên moa quyết định lấy vợ. Cho hợp với ý trời, ý người. Chỉ có một chuyện nhỏ. Là lúc vào quốc tịch, các bạn biềt là mình phải giơ tay thề nhiều thứ, trong đó có chuyện không được đa thê! Moa giơ tay thề mà nước mắt chảy hai hàng. Nhiều người cứ tưởng moa chảy nước mắt vì cảm khái chuyện sao mình đang là Việt Nam, nay lại biến thành Mỹ. Có biết đâu chỉ vì moa nghĩ đến chuyện cấm đa thê của mấy anh Mỹ giả đạo đức!

                  Tính moa là cấm cái gì moa làm chuyện đó! Nên ngay ngày hôm sau khi vào quốc tịch, moa khăn gói lên đường nhắm hướng tiểu bang Utah trực chỉ liền! Chắc các bạn đều biết chuyện đạo Mormon của Utah khuyến khích lấy nhiều vợ. Càng nhiều vợ là càng ngoan đạo. Nên moa lái xe về vùng quê ngoài thành phố Salt Lake City và ngay tối hôm đó gia nhập đạo Mormon ngay. Mộng ước từ bé bây giờ mới thành sự thật. Gái Mormon cũng đẹp lắm! Tóc vàng, mắt xanh, cô nào cũng ngồn ngộn mà chuyện vợ lớn, vợ bé coi như pha. Đời còn gì thần tiên hơn nữa!. Em nào cũng hơ hớ, thơm như múi mít, sống đề huề với mình trong căn nhà nhỏ.

                  Chắc các bạn cho là đời moa đẹp như mơ rồi phải không? Nhầm hết các bạn vàng ơi! Mới đầu cũng sướng lắm! Ba nàng thay phiên nhau hầu hạ mình nên đời cũng lên hương vi vút. Nhưng chỉ được ba bảy hăm mốt ngày. Dần dần sức lực mình kiệt quệ mà ba nàng cứ phây phây ra. Kết quả là già nhanh quá! Moa bằng tuổi các bạn mà bây giờ đầu tóc đã bạc phơ, trông như sắp vào viện dưỡng lão. Khổ là khi mình xuống dốc, gia đạo xào xáo ngay. Ba nàng bất mãn, cãi nhau chí chóe cả ngày. Rồi quay sang hành tội mình! Khổ lắm các bạn ơi! Moa trốn mãi mới về được đến đây. Các toa có cách gì cứu moa với!

                  Kể đến đây, anh bạn bỗng im bặt! Cửa phòng ăn bỗng đổ đánh sầm một cái. Và mọi người trong bàn tiệc trố mắt nhìn ba người đàn bà Mỹ to béo khoác tay nhau bước vào. Mormon Cư Sĩ mắt láo liên tìm đường trốn chạy nhưng không kịp nữa. Một bà nắm lấy chòm râu cư sĩ, hai bà kia mỗi bà nắm lấy một bên tai, lôi Mormon Cư Sĩ xềnh xệch ra xe, thảy vào trong coffre xe rồi đóng ập xuống. Chiếc xe vọt mạnh trên đường, để mặc đám bạn ngơ ngác đứng nhìn theo. Trong không gian chỉ còn nghe tiếng gào thét của Mormon Cư Sĩ mỗi lúc một nhỏ dần, nhỏ dần...rồi im bặt!

                  RIP

                  Mormon Cư Sĩ
                  #9
                    frank 14.06.2017 23:51:38 (permalink)
                    Đại lãn
                     
                    Tôi có anh bạn mắc bệnh lười. Tính lười của anh thuộc loại trầm trọng, cha truyền con nối. Thời nay gọi là genes. Có lẽ DNA của anh bạn trong nhiễm thể Y là loại truyền từ bố xuống con, đã xác định là anh phải lười chăng? Chỉ biết là anh bạn mới đẻ ra đã lười bú, lười ăn. Đi học cũng lười, ít khi chịu học hành gì cả. Nhưng bù lại, anh thông minh tuyệt đỉnh, bài vở chỉ liếc sơ là đã thuộc như cháo. Nên đâu cũng vào đó, anh bạn chẳng cần học vẫn lên lớp, thi đậu đều đều. 

                    Anh bạn cũng giống bố, đẹp trai, trông dáng bảnh chọe. Con gái, đàn bà thấy anh là mê như điếu đổ. Nhưng anh lười tán gái. Ai muốn tán anh thì cứ tán, bạn tôi chẳng tán ai cả. Vậy mà đào đâu mà nhiều đến thế! Gạt đi không xuể. Bạn bè đứa nào cũng thèm nhỏ rãi. Nhưng chỉ biết đứng dòm mà tức thầm! Cô nào mê anh thì cứ mê. Cô nào chán hay thấy không được đoái hoài thì cứ bỏ! Anh lười vẫn lười. Chẳng sao cả! Bạn bè ghen tức lắm. Anh không đứng ở cổng trường Trưng Vương, Gia Long, Lê Văn Duyệt ngày nào cả. Trời nắng quá, nóng như vậy, đứng đợi các em tan trường để tán thấy mệt quá! Chúng mày cứ đi tán gái đi. Tao nằm nhà đọc truyện chưởng khỏe hơn. Anh phán như vậy! Vậy mà vẫn đắt đào! Ông trời bất công thật!

                    Đời cứ thế mà trôi! Tôi không gặp lại anh bạn đã vài chục năm. Rồi tình cờ có ngày gặp anh trên đất Hoa Kỳ này. Hỏi thăm anh. Anh bạn nói:

                    "Tao vẫn vậy thôi! Ngày xưa mẹ tao nuôi. Bây giờ vợ tao nuôi tao. Chẳng sao cả! Số tao nó như vậy mà!"

                    Hỏi kỹ hơn, hóa ra bạn tôi có số được đàn bà nuôi thật! Mẹ anh đã quen việc nuôi ông chồng từ ngày xưa, thấy con lười giống bố như hệt, nên lo liệu hết! Bà có người bạn làm mắm ở Phước Tỉnh, giàu nhờ nghề làm mắm. Có cô con gái nhan sắc trung bình, không đẹp không xấu. Nhưng giỏi giang, quán xuyến mọi chuyện. Mẹ anh bạn tôi ưng lắm nói với con: " Con Liên nó được lắm con à! Nó giỏi như vậy, con lấy nó, nó sẽ làm hết mọi chuyện, lo liệu hết, con khỏi phải làm gì cả! " Anh bạn gật gù, nghe lời mẹ ngay. Anh đâu cần vợ đẹp, càng đẹp lại càng phải bận tâm nhiều để phục vụ bà vợ! Anh chỉ cần khỏe thân thôi! Đã bảo anh bạn tôi mắc bệnh lười loại đại lãn. Lười mà còn thêm chữ đại đứng đằng trước, thì chuyện lấy vợ cũng lười nốt. Mọi chuyện có mẹ mình, thêm bà mẹ vợ và vợ tương lai lo liệu hết! Khỏe thật!

                    Mà vợ anh giỏi thật! Sang Mỹ, vợ anh làm business đúng là thần sầu quỷ khốc. Làm địa ốc, ở Cali, hốt bạc không xuể. Lại có cả chục căn nhà cho thuê, tiền mỗi tháng thu vào như nước. Lại mở làm chủ cả chục tiệm nails, toàn khu Mỹ trắng sang trọng, ngồi không thu tiền mệt nghỉ! Mẹ anh bạn ngày xưa chọn vợ cho con quả có mắt tinh đời!

                    Bạn tôi cứ thế mà rong chơi, cả đời chẳng có một ngày nào phải làm việc, kiếm tiền vất vả. Tôi hỏi anh: "Thế mày không chán à! Không làm gì cả thời buổi này ở xứ Mỹ cũng kỳ lắm! Ai hỏi mày làm gì thì mày nói làm sao?"

                    Anh bạn cười, phán: "Mày biết không! Tao nằm suy nghĩ mãi mới ra! Lười là một nghệ thuật sống, mày à! Lười mà che dấu được chuyện mình lười, lại được mọi người vẫn kích trọng, nể vì. Khó lắm! Mày biết tao làm sao không?"

                    Thấy tôi lắc đầu, anh bạn giảng giải tiếp: "Mày dốt như vậy, hèn gì phải cùi cụi làm việc đầu tắt mặt tối, nuôi vợ nuôi con, vất vả như vậy mà cũng không xong! Tao lười nhưng có vợ nuôi giỏi như vậy. Nhưng phải ngụy trang cho khéo. Tao làm sao à? Tao tuyên bố tao là nhà văn. Không phải nhà văn thường. Nhà văn lớn! Tao đang viết một cuốn sách dài cả ngàn trang. Loại vĩ đại như Tolstoi viết "War and peace", Dostoievski viết "Crime and punishment" hay Marcel Proust viết "À la recherche du temps perdu". Viết cả 10 năm hay 15 năm mới xong! Thế là tao đi đâu cũng xách một cái notepad với cây bút, nhà văn lớn không có dùng computer gõ lạch xạch, vẫn chỉ dùng bút viết mới ra tác phẩm lớn được. Tao nằm khểnh trên sân cỏ, nhìn trời mây nước, viết dăm ba chữ. Tao đi ra hồ câu cá, viết vài hàng. Mỗi năm tao nói với vợ đưa tao tiền đi du lịch các nước, Âu Châu, Nam Mỹ, Á Châu để lấy đề tài, cảm hứng. Chỉ có không về Việt Nam thôi! Vợ tao ghen lắm! Tao đi mấy xứ kia ôm đầm thì được. Nhưng về Việt Nam léng phéng là bà ấy cấm ngặt! Cũng không sao. Tao có cần đâu. Đầm Mỹ, Tây, Đức, Mễ thiếu gì!
                    Mày biết không! Tao có viết lách gì đâu! Gạch gạch xóa xoá cho đầy notepad, rồi kiếm cuốn khác, tao chơi cả vài chục cái notepad, xếp đây kho. Vợ tao đâu bao giờ để mắt đến. Chỉ biết chồng mình là nhà văn lớn, đang thai nghén một tác phẩm vĩ đại là được rồi!"


                    Tôi hỏi lại: "Thế đã mấy chục năm rồi. Ai hỏi sách mày xong chưa, in chưa, mày nói làm sao?"

                    Anh bạn cười: "Mày ngu thật! Ai hỏi, tao chỉ việc nói, sách viết gần xong rồi, nhưng chưa hài lòng nên xé bỏ, viết lại. Cũng được thêm 10 năm hay 15 năm nữa. Tao làm vậy cũng hai lần rồi! Nhà văn lớn, tác phẩm vĩ đại, nên viết xong rồi bỏ hết làm lại cả là chuyện thường! Tao tính rồi! Xé bỏ, viết lại thêm hai lần nữa, vị chi cũng là 30 năm. Lúc đó tao cũng gần tịch rồi! Nhà văn lớn đến lúc gần chết vẫn chưa hài lòng với tác phẩm của mình! Có mấy ai được như vậy! Có thể còn đi vào văn học sử là đại văn hào chưa hề hoàn tất tác phẩm của mình! Nghe cũng được lắm chứ phải không mày!"
                    #10
                      frank 16.06.2017 02:00:50 (permalink)
                      Lara
                       
                      Mới nghe tin một anh bạn vừa qua đời. Không ngạc nhiên lắm. Vì biết chuyện sẽ phải xảy đến! Ba tháng trước trong một buổi party tôi gặp anh, mặt mày nhợt nhạt, đầy vẻ ưu tư. Hỏi thăm, anh bạn cho biết bị bệnh tim nặng. Anh kể: "Tao bị nghẹt 4 động mạch tim, thứ dữ không à! Cái nghẹt 90%, cái khác 95%, mắy thằng bác sĩ bệnh viện tim hạng nhất ở đây thấy hình chụp, tên nào cũng xanh mặt! Chúng nó đòi mổ ngay. Nhưng tao không chịu! Mày biết tại sao không?"

                      Tôi lắc đầu: "Tao không biết! Nhưng tao không lấy gì làm lạ cả! Mày là thằng gàn dở nhất trong đám bạn tao quen. Mày không tin nhà thương, không tin mấy anh bác sĩ, mày chỉ tin vào lá số tử vi của mày, hồi trước mày nói với tao là tử vi mày thọ đến trên 90 mới tịch phải không?!"

                      Anh bạn cười: " Tử vi tào lao! Tao nói đùa cho vui chứ tao tin gì mấy đồ bá láp đó! Tao không muốn chữa trị gì cả vì tao muốn chết vì bệnh tim!"

                      Thấy tôi ngẩn người ra, anh bạn giải thích: "Mày xem mấy thằng bạn quen mình ở đây, thăng nào chết cũng thảm cả! Thằng An bị stroke, liệt nằm một chỗ, khổ sở đến mấy năm mới đi được. Thằng Cần bị ung thư, đau đớn biết bao rồi mới được giải thoát. Thằng Hiếu bị hư phổi, phải thở máy, ống thọc vào cổ họng, người đầy dây nhợ. Sống không xong mà chết cũng không được! Tao bị bệnh tim, khi nào đi là đi, nhanh nhất. Tao chỉ muốn vậy thôi đó mày!"

                      Thấy tôi lắc đầu không nói gì, anh bạn cười bí hiểm: "Tao cầu được ước thấy đó mày à! Mày biết phim Dr Zhivago chứ gì! Tao mê nhất cảnh Omar Sharif đóng vai Dr Zhivago lúc già rồi vẫn đi tìm nàng Lara. Thấy bóng người đàn bà giống Lara trên đường, chạy theo rồi lên cơn đau tim, ôm ngực chết. Đẹp quá! Lãng mạn quá! Tao muốn chết như vậy đó mày ơi!"

                      Và anh bạn đã được thỏa nguyện. Nghe kể lại, bạn tôi đang đi trong mall lớn của Việt Nam ở đây, bỗng chạy như điên cuồng theo bóng một người đàn bà mặc chiếc áo dài mầu tím đang đi ra ở cuối mall. Bạn tôi chạy được nửa hành lang, vừa chạy vừa la lớn "Mỵ Viên! Mỵ Viên!" Người đàn bà mặc áo dài tím như không nghe thấy gì, mở cửa bước ra khỏi mall. Bạn tôi đứng khựng lại, rồi ôm ngực lảo đảo ngã xuống. Như hệt cảnh Dr Zhivago lên cơn đau tim, chết khi chạy đuổi theo bóng hình nàng Lara. 

                      Và tôi nghiệm ra rằng, bạn tôi quả thật không hề gàn dở chút nào cả!
                      #11
                        frank 20.06.2017 00:05:51 (permalink)
                        Sợ vợ
                         
                        Tuần trước nhóm bạn chúng tôi làm một buổi bachelor party để tống tiễn chú em trẻ tuổi nhất trong nhóm. Chú này có biệt hiệu là Kim Trọng. Chú đẹp trai, dáng dấp bảnh bao, đi làm lương cao. Điều kiện đầy đủ như vậy, đáng nhẽ phải có giá lắm. Nhưng đã trên 40 rồi mà vẫn chưa vợ. Hóa ra chỉ vì cái tội tính tình hiền lành, thấy đàn bà là co rúm lại, nói không ra hơi, tay chân lẩy bẩy! Các chú Sở Khanh, Don Juan, Casanova thấy vậy bực lắm, thường chê trách Kim Trọng làm mất phẩm giá đàn ông. Ra công dạy cho chú Kim Trọng bao nhiêu bí quyết mà vẫn không xong.

                        Điều tra thêm nữa, mới biết Kim Trọng bị mặc cảm nặng. Là giòng giống nhà chú có máu sợ vợ gia truyền. Từ đời ông cố, ông sơ, truyền xuống cũng đã 7 đời rồi, gia phả ghi chép đầy đủ. Là đàn ông trong họ ai cũng mắc bệnh sợ vợ! Nên chú Kim Trọng biết thân biết phận mình, không dám lấy vợ nữa. Chỉ vì biết mình có gene trong DNA, nhiễm thể Y là nhiễm thể của đàn ông, có gene đặc biệt là gene sợ vợ! Nhưng rồi chuyện phải đến cũng sẽ đến. Một ngày đẹp trời, chú Kim Trọng gặp một em đẹp quá, sexy quá, chú đem lòng mê say. Gene với chẳng giép, chú mê tít thò lò, quỳ xuống cầu hôn ngay. Và chú Kim Trọng sau bao đêm dài trằn trọc thao thức, đã mấy mươi năm rồi, phòng không chiếc bóng, bỗng thấy mình sắp có vợ!

                        Buổi bachelor party này quan trọng lắm vì ai cũng thương chú Kim Trọng, đẹp trai, học giỏi, công việc khá, mà sắp đi vào con đường ô hô ai tai. Nên nhóm bạn chúng tôi phải mời một hiền triết từ Canada, vốn là người bạn vong niên, giữ chức hàm chủ tịch hội sợ vợ. Ông bạn già này có tên là Hà Đông Trưởng Lão. Tên như vậy chỉ vì vợ ông đích thực là sư tử Hà Đông chân truyền, có cầu chứng hẳn hòi! Hà Đông Trưởng Lão trong buổi bachelor party, nốc đã nửa chai Martell cổ lùn, hắng giọng làm một cái speech để dạy bảo chú Kim Trong. Cũng như để truyền bá về Đạo Sợ Vợ là môn học Hà Đông Trưởng Lão đã sáng lập ra để lại muôn đời cho hậu thế:



                        Sợ vợ là lẽ tự nhiên trên đời. Cũng giống như có ngày thì phải có đêm, có mặt trời tất có mặt trăng, có đàn ông thì có đàn bà, muốn có vợ ta phải sợ vợ. Vả lại, tôi sợ vợ tôi chứ có sợ vợ anh đâu mà anh nói ra nói vào. 

                        Chuyện sợ vợ là chuyện xưa như trái đất, Adam có sợ Eve thì bà mới ở với ổng, mới có chúng ta bây giờ. Các cụ ta ngày xưa có câu: "Tại gia tòng mẫu, mẫu tử tòng thê, thê tử ta phơi phới tòng thê khác". Truyền thống sợ vợ như vậy đã tự ngàn xưa. Ca dao mình cũng có câu: "Làm thân con trai mười hai bến nước, trong nhờ đục chịu". Làm sao bây giờ? Không chịu sợ vợ, vợ bỏ ta thì ta ở với ai đây?

                        Chuyện sợ vợ là chuyện vượt thời gian, không gian. Ngàn xưa như thế, bây giờ cũng vậy. Đông Tây ít gặp nhau nhưng sợ vợ là chuyện Đông Tây đều đồng ý. Khổng Tử ngoài Kinh Thi, Kinh Dịch... còn một kinh khác thất truyền là Kinh Thê, dạy dỗ các chú ba Tàu phải làm sao ăn ở cho phải đạo thờ vợ. Trong Kinh Thê, ngoài chuyện Nhân Nghĩa Lễ Trí Tín vớ vẩn, đức Thê Kính được đặt lên hàng đầu. Khổng Tử mấy ngàn năm trước đã nói như vậy, đâu phải chuyện đùa!

                        Văn minh Tây Phương bắt nguồn từ Hy Lạp, khởi thủy từ Socrates cũng là hiền nhân trong đạo Sợ Vợ. Socrates sáng lập ra triết học của Hy Lạp với tam đoạn luận bất hủ: "Mọi người đều sợ vợ. Ta là người. Vậy ta phải sợ vợ". Hai nền văn minh Đông Phương và Tây Phương như vậy cũng có khởi thủy sáng lập là triết học sợ vợ, bảo Đông Tây xa cách là nói bậy hết!

                        Nguyên nhân nào chuyện sợ vợ là niềm ưu tư, khắc khoải cho bao thế hệ triết nhân như vậy? Và dựa trên căn bản nào, sợ vợ là lẽ tự nhiên, trên thuận ý trời, dưới hợp lòng người đến thế? Trước hết đàn bà đẻ ra đàn ông nên đàn ông phải chịu cảnh lép vế rồi. Đàn bà mỗi tháng có một trứng, đàn ông có cả trăm triệu tinh trùng cảm tử quân mà chỉ có một chú được chọn. Nên của rẻ là của ôi, đàn bà quí hơn đàn ông là vì thế. Lại còn chuyện parthenogenesis, sẽ có ngày đàn bà dùng cách này để truyền giống cho nhân loại. Đàn ông ra rìa không còn dùng được vào việc gì nữa, rồi lần mòn tuyệt chủng. Thế giới sẽ chỉ còn toàn đàn bà! Ôi! Viễn tượng thật hãi hùng!

                        Nhưng lý do cao thâm nhất để ta phải sợ vợ là vì chúng ta muốn nhiều vơ! Điều này dễ hiểu! Đàn ông cắt đầu gối thấy máu còn chảy ắt khi gặp đàn bà đẹp sẽ hau háu nhìn dù vợ có nhéo đau đến mấy đi nữa. Nước bọt nuốt ừng ực, yết hầu chạy lên chạy xuống như mắc cửi. mắt lấm lét nhìn, đầu óc tơ lơ mơ tưởng tượng chuyện thần tiên với gái đẹp như mơ. Mà có ý tưởng tầm bậy như vậy là mặc cảm tôi lỗi tràn đầy với vợ. Nhưng cảnh tượng anh trố mắt, thòi lòi con ngươi nhìn lên nhìn xuống người đẹp sexy, ứa nước miếng, rãi chảy lòng thòng hai bên mép như vậy, sẽ làm phiền lòng vợ anh vô cùng. Anh càng mặc cảm phạm tội hơn nữa. Mặc cảm quá sẽ phải nể vợ. Nể lâu ngày quá thì gọi là sợ vợ cho xong.

                        Để kết luận, Đạo Sợ Vợ chính là lẽ tự nhiên, lẽ sống của con người. Xin gửi tặng các bạn câu nói sau đây của Shakespeare để các bạn suy ngẫm:

                        "Hiện hữu hay không hiện hữu. Sợ Vợ hay không Sợ Vợ. Đấy chính là vấn đề đó vậy!"
                        #12
                          frank 20.06.2017 02:04:12 (permalink)
                          Mọc sừng
                           
                          Tôi có anh bạn tên Cử Cơ, mới từ Paris sang chơi. Chiều hôm thứ sáu vừa rồi, bạn bè hội họp, có Cử Cơ, thêm các bạn Sở Khanh, Don Juan và Casanova, quả là vui như Tết. Cử Cơ uống rượu ngà ngà say, ngậm ngùi nói với mọi người:


                          "Các toa biết không? Đời moa khổ lắm các toa à! Tên cúng cơm của moa, họ Cử tên Cơ, cha mẹ đặt ra quí như vậy mà sang sống ở bên Tây, chúng nó đểu, để tên trước họ sau, bỏ dấu, rồi gọi moa là Monsier CoCu. Các toa biết rồi đấy, cocu tiếng Tây có nghĩa là mọc sừng. Mà lạ lắm các toa biết không? Cái tên nó vận vào người! Để moa kể cho các toa nghe."


                          Cử Cơ nốc thêm ít rượu rồi khật khưỡng kể tiếp:


                          " Chẳng dấu gì các toa. Moa lấy vợ cả thảy là 12 lần. Đầu moa nảy mầm thành sừng cũng đúng 12 cái! Thường moa thấy nảy mầm nhu nhú là nhổ ngay, ly dị lấy em khác. Nhưng cũng có lần moa mê muội, để lâu thành sừng già, nhổ khó khăn lắm! Đau lắm các toa à! Lần cuối moa nhổ xong là thề ở vậy cả đời. Làm sao được bây giờ! Đầu mình mềm quá, lại phì nhiêu mầu mỡ, em nào dính vào moa cũng bị cám dỗ, trồng thử ít hạt xem mầm nó mọc ra thế nào! Tránh không khỏi số được, các toa à!
                          Moa sau này ngồi thiền để tìm hiểu sao mình lại có cái số ác độc như vậy. Mới tìm ra chân lý, giải nghĩa như sau: Bị mọc sừng là do tiền kiếp mình ăn ở thất nhân ác đức, chuyên làm những trò không được đẹp mắt với đàn bà con gái, như bạn Sở Khanh ngồi cạnh đây, vẫn thường làm như vậy! Kiếp sau tất nhiên sẽ bị quả báo, bị các em cho đầu nảy mầm lia lịa, chẳng qua cũng là lẽ luân hồi, kiếp trước gieo gió, kiếp sau gặt bão thôi!
                          Nhưng cũng có cách giải nghĩa khác. Như hai bạn Don Juan, Casanova đây, chuyên môn làm đàn bà khổ. Nhưng hai bạn một ngày đẹp trời nào đó, gặp một em thơm quá sức, tối tăm mặt mũi cưới em làm vợ ngay. Rồi sau đó ít lâu thấy đầu mình nhu nhú mọc mầm loạn xạ. Quả báo nhãn tiền, không cần gì phải đợi đến kiếp sau là vậy!"


                          Ba chàng Sở Khanh, Don Juan và Casanova nghe Cử Cơ kể chuyện, mặt cứ tái dần. Hoá ra ba chàng đều có tiếng đào hoa. Nhưng mối lo canh cánh bên lòng, nhược điểm sâu kín nhất vẫn là chuyện sợ đầu bị nảy mầm, rồi xum xuê hết sừng non đến sừng già. Sở Khanh lên tiếng trước:


                          " Xin lỗi bạn Cử Cơ. Bạn nói không lọt tai chút nào cả! Họ Sở này thấy không có gì là số mệnh cả!. Tại sao cứ đổ cho số với kiếp. Đầu bạn nảy mầm là do bạn mà ra cả. Nói cho đúng hơn là do bản chất của bạn. Bạn trông không đẹp trai cho lắm, cũng không chịu tập thể dục cho đô con, học hành lại dốt nát, ăn nói bập bẹ vô duyên, bạn lại cứ đòi mê các em thơm, trẻ đẹp, sexy nóng bỏng. Thế là bạn tự đi tìm thú đau thương đấy chứ. Em chịu bạn vì bạn có tiền, nhiều địa, chỉ thế thôi. Đầu bạn nảy mầm là do với tay cao quá mà thôi. Biết lượng sức mình, trông em nào đẹp, cứ việc nuốt nước bọt. Nhưng lấy vợ phải chọn em nào xâu xấu, thân hình trước sau thẳng đuột, thấy chồng mình là nhất trên đời, có được chồng là may rồi! Có phải yên chí không bao giờ sợ đầu nảy mầm, nhu nhú sừng non sừng già không?


                          Don Juan và Casanova cũng sừng sộ với Cử Cơ. Don Juan lên tiếng:

                          " Bạn Cử Cơ nói nghe có lý mà chú họ Sở nói cũng không sai. Mối ám ảnh về chuyện đầu nảy mầm là chuyện sâu kín nhất của những người đàn ông như chúng ta đây. Như bạn Cử Cơ nói đấy, nhỡ số mình nó vậy thì sao? Đằng khác, ta chỉ mê các em đẹp, thơm, ngon lành chứ ta đâu có nhìn kính soi gương xem ta ra làm sao, rồi tính toán ta như thế này chỉ nên mê các em như thế kia , như chú em họ Sở nói đâu. Thế nên Don Juan tôi thấy mình quyết định độc thân tại chỗ, ở vậy suốt đời là đúng lắm! Ta mê ai cứ việc mê, lại không phải thắc mắc gì chuyện đầu nảy mầm cả! Ta chán em trước khi em chán ta thì làm gì có chuyện : "Bừng con mắt dậy, đầu đầy mầm non" làm sao được mà sợ chứ! Chắc ăn nhất đấy quí vị ạ!"

                          Casanova sừng sộ ngay:

                          "Xin lỗi đàn anh Don Juan. Đàn anh nói không ngửi được! Trước giờ Casanova này vẫn kính nể đàn anh. Nhưng hôm nay lòng cảm phục đã giảm đi hơn phân nửa rồi! Hóa ra giờ mới biết đàn anh tán gái nhiều đến thế chẳng qua vì đàn anh thiếu tự tin, sợ đầu nảy mầm, nếu chẳng may đàn anh sa vào chuyện ăn đời ở kiếp với một em. Đàn anh như vậy, xin lỗi, hèn quá ! Casanova này đường đường chính chính ngon lành hơn nhiều. Casanova chỉ an ủi các cô các bà lỡ thì, bị chồng bỏ, ly dị chồng, chán đời tìm xuân, muốn hồi xuân... Vì vậy công đức dư đầy, được các bà các cô coi như thần tượng, cứu tinh, ra tay nghĩa cử, nên yên chí ghê lắm! Đầu lúc nào cũng trơn tru không bao giờ sợ bị nảy mầm cả! Mình đi ban phát ơn nghĩa cho các vị nữ lưu, trước là làm việc thiện, sau là miếng cơm manh áo, nên lòng thanh thản có bao giờ để ý đến chuyện thắc mắc sờ đầu mỗi sáng đâu!

                          Hai chú Don Juan và Casanova hầm hè nhìn nhau, bắt đầu xắn tay xắn áo, định thượng cẳng tay hạ cẳng chân. Thấy mòi không êm vì tên nào cũng say quá rồi, tôi phải can gián:

                          " Chú Casanova nặng lời với chú Don Juan quá đấy nhé! Đàn anh đàn em phải có trước có sau, chú chửi chú Don Juan hèn là hơi hỗn đấy nhé! Thôi để đàn anh này phân xử: Bạn Cử Cơ và mấy chú, người nào cũng có lý cả. Chẳng qua là vì chuyện sinh ra đời dưới một ngôi sao xấu thôi! Những anh bị mọc sừng là những anh không may, cần phải tu thiền, ngồi mỗi ngày thiền ít ra phải 8 tiếng, rồi gia công tích đức, may ra đi thêm bước nữa mới giữ đầu nhẵn nhụi được! 

                          Không nên bắt chước bạn Cử Cơ đây, không chịu khó tu thiền, để đầu nảy mầm đến 12 lần kể ra cũng hơi quá đáng! Đáng nhẽ biết mình có số con rệp như vậy thì chịu vậy, để mầm trên đầu thành sừng già, bóng loáng, quên sự đời, ra công học hành, nghiên cứu, nhiều khi thành bác học, hay ít ra cũng là học giả. Gọi là chịu cái khổ này để được bù cái sướng khác. Trên đời này thiếu gì các vị tăm tiếng lẫy lừng, quyền to thế rộng, đạo cao đức trọng, học hành uyên bác mà đầu nảy mầm đã cả vài chục năm, thành cây thành lá, hoa quả xum xuê. Bạn Cử Cơ ngẫm nghĩ lại điều này xem có đúng không?

                          Các chú họ Sở, Don Juan và Casanova vì nỗi ám ảnh thầm kín sợ bị mọc sừng nên không ai chịu lấy vợ. Thực sự các chú chưa đạt được cái uyên nguyên sâu thăm thẳm của môn Đàn Bà Học. Là căn bản môn học này nằm ở ba chữ: Làm Vừa Lòng! Nắm được bí quyết này là xong hết mọi chuyện. Làm cho đàn bà vừa lòng là ta ung dung thanh thản không bao giờ sợ chuyện nảy mầm non mầm già. Ban ngày vừa lòng, ban đêm vừa lòng, 24 trên 24. Nàng muốn gì được nấy, nàng bảo sao ta nghe vậy. Tiền ta kiếm thật nhiều rồi đưa hết cho nàng. Ta cố công kiếm chút danh vọng để nàng được nở mày nở mặt. Ta học làm sang để nàng thấy nàng sang trọng. Ta đưa nàng đi thẩm mỹ, tune up dàn đồng. Ta cũng căng da mặt, cấy tóc cho đầu đỡ hói để xứng đôi với nàng. Tóm lại, ta làm sao để nàng nhìn ta bằng cặp mắt hài lòng. Thế là mọi sự ổn thỏa hết. Người ngoài nhìn vào bảo ta nể vợ. Những kẻ thối mồm bảo ta sợ vợ. Thực sự ta chỉ làm vợ ta hài lòng thôi! Đây là cách duy nhất để giải tỏa nỗi ám ảnh về chuyện đầu mọc mầm của đàn ông chúng ta. Vì khi đàn bà họ hài lòng, họ đâu nỡ để đầu của của kẻ đã làm họ hài lòng lởm chởm những mầm non mầm già được.

                          Bạn Cử Cơ và các chú Sở Khanh, Casanova, Don Juan đã hiểu chưa nào. Về nhà ngồi thiền rồi suy ngẫm thêm về môn Đàn Bà Học các chú nghe rõ chưa !"

                          #13
                            frank 06.07.2017 00:22:59 (permalink)
                            Sở Khanh
                             
                            Nhóm bạn chúng tôi thường hay gặp nhau để ăn nhậu mỗi tháng một lần vào tối thứ sáu, tuần lễ cuối mỗi tháng. Kỳ vừa rồi đặc biệt vì có anh bạn quý từ tiểu bang khác đến tham dự. Anh này có biệt hiệu siêu đẳng là Tán Vương! Được bạn bè tặng cho danh hiệu này vì chàng có tài tán gái loại bậc nhất trên đời. Nghe kể lại, vừa chân ướt chân ráo từ Việt Nam được bảo lãnh sang, chàng đã tán được ngay một góa phụ đa tình, đa tiền, hiện đã sang tên cho chàng căn nhà nửa triệu đô la ở Quận Cam. Rồi mới đây lại được tin một ả múi sồn sồn vừa ly dị tên chồng Tàu Hồng Kông, được chia của cho mấy khu phố shopping trên đường Bolsa, đã giao ngay một khu cho Tán Vương quản trị! Thế là Tán Vương cơm no ấm cật, thừa tiền thừa bạc, đi ngao du giang hồ khắp chốn, tìm gặp lại bạn xưa, trước là nối lại tình bạn thắm thiết, sau là khoe tài cho bạn bè lác mắt! Rằng mình sang Mỹ chậm, nhưng có thua gì ai!

                            Bạn bè gặp nhau tay bắt mặt mừng. Nhưng chỉ có anh bạn biệt hiệu Sở Khanh không nói lấy nửa câu, chỉ tì tì uống rượu. Tán Vương vừa kể thành tích, vừa liếc mắt nhìn bạn Sở Khanh, không thấy họ Sở hưởng ứng gì, chỉ cười nhạt, mặt khinh khỉnh. Không chịụ nổi nữa, Tán Vương gây:

                            Ê! Sở Khanh! Tao ở tận Cali nhưng nghe tiếng mày sợ vợ có một không hai, không thua gì thằng Casanova. Sao kỳ vậy mày! Biệt hiệu mày là Sở Khanh mà lại sợ vợ thì còn thể thống gì nữa. Đổi tên khác đi mày! Chúng mày đồng ý không?

                            Cả bọn nhao nhao tán đồng. Thấy có mòi bất hòa tôi can gián:

                            Chú Tán Vương nói nghe cũng có lý. Nhưng biệt hiệu của chú họ Sở cao quý lắm! Không phải một chốc mà bỏ được! Bây giờ như thế này: Chú họ Sở hãy kể mọi người nghe sự tích của biệt hiệu chú và chú giảng cho Tán Vương và mọi người nghe về sự đáng quý của danh hiệu Sở Khanh. Rồi đàn anh này sẽ quyết định cho chú giữ tên hay không!

                            Sở Khanh nhìn Tán Vương cười ruồi:

                            Vảnh tai lên mà nghe. Rồi chịu khó học hỏi thêm nghe mày!
                            Đàn ông trên cõi đời này được chia làm ba loại: Có những người được sinh ra để đàn bà yêu. Có người không có effet gì với đàn bà cả, họ chẳng yêu cũng chẳng ghét, dửng dưng vô tình coi anh như một cục đá nằm lăn lóc ngoài đường. Loại người thứ ba là những người đàn ông bị đàn bà họ hận. Hận đến xương đến tủy, nhưng gặp những người đàn ông này là đàn bà cứ sán lăn vào, xua không đi, đẩy cũng không nhả, bám vào cho chặt để rồi sau này chửi rủa ầm lên, hận tình chồng chất, tưởng như có thể lấy dao băm vằm ra mà làm hamburger được. Nhưng hận thì hận, chỉ cần nói ngọt một vài câu, cười nhẹ một đường là lại đâu vào đấy, lại cứ bám víu lấy cho chặt, rồi lại hận, lại nguyền, lại thề thốt không bao giờ để bị gạt nữa!

                            Ba loại đàn ông như trên, trời đã phân định rõ ràng lắm. Phần lớn đàn ông trên cõi đời này đều thuộc loại thứ nhì, loại không có effet gì cả, anh chỉ là người giữ nhiệm vụ truyền giống cho nhân loại thôi, không hơn không kém, đừng có lộn xộn. Loại đầu, loại được đàn bà yêu, ít hơn, những anh này sinh ra đời dưới một ngôi sao tốt, được trời ưu đãi, những loại như Don Juan, Casanova, không nên bàn đến, nói đến nhiều, mấy anh này càng lên mặt nghe khó chịu lắm!
                             
                            Loại thứ ba là loại ít nhất, dễ gì được đàn bà họ hận. Phải như thế nào họ mới hận mình chứ. Loại này thuộc loại đặc biệt, hiếm có, phải nhiều điều kiện lắm mới được như vậy. Thuở họ Sở này còn nhỏ, ở vùng cao nguyên Lâm Đồng, một hôm vào rừng chơi, gặp một vị thần có cánh, mặt như đứa con nít hiện ra, tay cầm cây cung có giương mũi tên hình quả tim, trông đúng là thần Cupid. Cupid hỏi họ Sở sau này lớn lên về đường tình ái muốn trở thành loại nào. Loại được đàn bà yêu thì không được vì phúc đức ông bà để lại còn kém lắm, chỉ chọn được một trong hai loại kia. Nếu không muốn khổ thì chọn loại thứ nhì. Họ Sở này tuy còn nhỏ nhưng đã ngon lành rồi, hận thì cho hận, đời nào họ Sở này chịu theo cảnh tầm thường. Thần Cupid bắn ngay mũi tên có đầu quả tim đen vào họ Sở, thế là từ đó họ Sở tôi trở thành mối hận tình lưu động cho quý cô, quý bà.

                            Kể lể như thế để quý bạn thấy rằng họ Sở này có phải là người không ra gì đâu. Chẳng qua chì là số mệnh đã an bài, Cupid bắn vào tim thì phải chịu thôi! Mà chuyện gieo sầu gieo hận cũng là do quý bà muốn vậy đấy chứ. Trên thế gian này chán vạn gì người, tại sao chọn ai không chọn, lại chọn họ Sở này mà dính vào. Dính cho lắm rồi kêu hận. Muốn thú đau thương thì được đau thương, còn kêu ca nỗi gì nữa bây giờ.

                            Các bạn nghĩ thử lại coi! Đàn bà bị gạt là do tiềm thức của họ xui khiến, cứ phải kiếm cho bằng được người gạt mình mới nghe. Khi nào chưa bị gạt thì ăn không ngon, ngủ không yên. tóm lại là mọi sự tại quý vị đàn bà hết. Họ Sở này chỉ là một công cụ cho quý vị tự dằn vặt, tự làm khổ mình thôi!

                            Thực sự họ Sở này cảm thấy mình có công rất nhiều với quý bà, quý cô. Gạt thì có gạt, nhưng họ Sở này vốn là người chí tình, thường vẫn theo dõi các em, mong cho các em được khấm khá, được hạnh phúc. Mà quả thật, các em có hận họ Sở cũng chỉ là một thời gian ngắn, rồi mọi sự cũng nguôi ngoa, các em đâu vào đấy, yên bề gia thất, lại có mòi hạnh phúc ấm êm hơn chán vạn người khác. Các em bẽ bàng duyên kiếp rồi mới thấm thía sự đời, thấy rằng mọi sự tuy vậy mà không phải vậy, anh chàng cù lần đeo kính cận dày cộm ở xế nhà coi vậy mà cũng được. Không bảnh trai như họ Sở này, ăn nói ấp a ấp úng, nhảy đầm không biết, ca hát vẽ vời cũng không, nhưng học hành chắc chắn có tương lai.

                            Thế là các em lên xe bông với chàng Cù Lần, yên sĩ phi lý thuần với cuộc đời. xây dựng hạnh phúc bên anh chồng chăm chỉ với dăm bảy chú cù lần con. Đời em như vậy là nhất rồi, không tiếc nuối vớ vẩn, không mơ màng những chuyện: "Giá mà mình lấy anh...nhỉ". Có phải là nhờ họ Sở này mà các em mới nhận ra chân lý, mới thấy rằng hạnh phúc là ở nơi ông Cù Lần Lửa, chớ có đèo bồng mà làm chi. Đàn bà họ như vậy, phải bị gạt, bị hận tình mới sáng mắt ra. Làm sao được! Trời sinh họ tăm tối như vậy thì phải có họ Sở này trị liệu mới xong được!

                            Những loại người như Don Juan, Casanova, đẹp trai, khéo nói, bay bướm, tài hoa, được các em yêu, em mê, nhưng thực sự là làm hại các em nhiều lắm. Các em không hận những anh chàng này như hận họ Sở khi đường ai nấy đi, lại còn yêu thương vớ vẩn, dây nhợ lòng thòng. Chồng con đùm đề rồi mà cứ nhớ với thương, viết lách, làm thơ, ca hát lại cứ mang hình ảnh chàng vào, bảo sao chồng nó không giận, không tẩn cho kịch liệt sao được. Thế nên những anh được các em yêu, các em mê, các em không hận, thực sự là ác, là hại đời các em. Còn như họ Sở đây, làm cho các em hận là để phước cho các em nhiều lắm. Không có những người như họ Sở này, làm sao mấy em chịu yên vui với chồng, đẻ ra sòn sòn để cho nhân loại này càng ngày càng đầy dẫy trên mặt đất này được!

                            Họ Sở tràng giang đại hải xong, nốc cạn ly Martell rồi gục đầu xuống bàn ngáy khò khò. Tán Vương ngậm ngùi quay sang phân bua với đám bạn chung quanh:

                            Tao phải nhận thua thằng Sở Khanh này rồi. Không ai qua mặt nó được đâu. Đất chúng mày ở đây nhiều nhân tài quá. Mai tao phải bay về Cali thôi! Trời ơi là Trời! Đã sinh ra Tán Vương này sao còn sinh ra thằng họ Sở kia làm chi, hỡi ông Trời xanh ơi!!!
                            #14
                              frank 16.07.2017 00:14:05 (permalink)
                              Tơ lơ mơ
                               
                              Tiếng Việt mình có từ ngữ dễ thương nhất là chữ: "Tơ lơ mơ". Mỹ có chữ daydream nhưng chữ này không diễn tả được ý nghĩa cao siêu, ý nhị, duyên dáng của tơ lơ mơ. Vậy tơ lơ mơ là nghĩa làm sao? Khi nào ta tơ lơ mơ? Tơ lơ mơ quá đáng thì chuyện gì xảy ra?

                              Tơ lơ mơ là mơ màng, tơ tưởng, không chú tâm vào một đề tài hay một đối tượng rõ rệt nào cả nhưng lơ thơ, lênh đênh, lãng đãng, lúc chập chờn hình ảnh này, lúc bay lượn với hình ảnh khác. Dĩ nhiên với người đàn ông, những hình ảnh này là những nàng thiếu nữ đẹp như mơ hay những người đàn bà đa tình, nóng bỏng, nhất là khi vừa xem tờ Playboy xong! Quí vị đàn bà tơ lơ mơ có hình ảnh gì bay lượn trong đầu thì người viết xin chịu, không thể biết được! Nhưng đối với đàn ông, tơ lơ mơ là hình thức tự bảo vệ, giải thoát, xả xú páp cho tâm trí, hữu hiệu khôn tả, hơn xa những cách ngồi thiền, tĩnh tâm, tu hành...Có nghĩa tơ lơ mơ bao hàm ý nghĩa triết học, siêu hình, tôn giáo... loại cao đẳng, không có phương pháp nào sánh bằng được!

                              Đọc đến đây, chắc nhiều bà tự hỏi: "Đàn ông tơ lơ mơ cái gì nhỉ? Giá mà mình có máy đọc ý nghĩ, biết họ tơ lơ mơ ra sao thì thú nhỉ!". Xin có lời khuyên: "Quí vị chớ dại! Trước hết quí vị mà có máy scanner loại này thì đàn ông chúng tôi sẽ tự tử tập thể hết! Ông trời chỉ cho chúng tôi có tí bản năng tự vệ cuối cùng này để có thể sống với quí vị, phục vụ quí vị, chịu đựng sự hành hạ của quí vị mà quí vị đòi xâm chiếm cả giới hạn sau cùng này thì chúng tôi còn sống làm chi cho khổ nữa? Điều thứ hai là biết chúng tôi tơ lơ mơ ra sao thì phũ phàng lắm! Chỉ sợ quí vị cùng hè nhau nhắm mắt bịt mũi nhảy ùm xuống biển hết thôi!"

                              Tơ lơ mơ có hai kiểu, kiểu đẹp và kiểu hắc ám. Tơ lơ mơ đẹp là tơ lơ mơ như truyện chưởng Lộc Đỉnh Ký của Kim Dung, tả cảnh Vi Tiểu Bảo lạc vào hoang đảo với năm em. Mỗi đêm các em bày trò gieo xúc xắc, em nào thua phải hầu chú Vi Tiểu Bảo. Em nào gieo cũng cầu cho mình được điểm thấp để thua! Tại sao lại cứ cầu thua nhỉ? Khó hiểu thật! Nhưng tơ lơ mơ thấy mình thành chú họ Vi này, tuy khả ố nhưng được trời thương, chiều lòng, muốn gì được nấy! Cứ thế mà ta tơ lơ mơ chuyện hoang đường trên đảo vắng!

                              Còn tơ lơ mơ xấu là loại tơ lơ mơ série noire, đen xì xì, hắc ám. Như một anh bạn sợ vợ loại hết thuốc chữa, anh diễn tả: " Moa cả đời ăn ở hiền lành, làm gì dám nghĩ chuyện ghê gớm xảy ra cho vợ moa đâu. nhưng nhiều lúc khổ quá, moa tơ lơ mơ, tưởng tượng thấy elle nhỏ dần, nhỏ dần..., đến khi chỉ bằng hạt đậu, rồi bụp một cái, biến mất vào hư không. Thế là moa thảnh thơi, free, mà lương tâm mình không cắn rứt gì cả! Mình có làm gì đâu, elle tự nhiên biến mất đấy chứ!" Anh bạn quả thật thuộc loại hiền lành, phúc hậu, tơ lơ mơ chuyện không hay cho hiền thê mà còn đức độ, chỉ muốn nàng bụp một cái biến mất thôi. Thật là tốt lành, đáng quí!

                              Tơ lơ mơ là một nghệ thuật. Cái khó làm sao là đừng để thành quá đáng. Ta hưởng được cái sướng lúc tơ lơ mơ là đủ rồi, thực hiện thường là rước chuyện phiền vào người. Vậy nên bực đại trượng phu, chính nhân quân tử trên cõi đời này cứ tơ lơ mơ làm chuẩn. Có thế mới để danh thơm với đời được. Có ai biết mình tơ lơ mơ gì đâu! Vậy để ăn trên ngồi trốc trong chỗ đỉnh trung, ta cứ mặt mày nghiêm trang, tuyên bố, dẫn giải câu chính khí. Lúc nào không ai để ý đến, ta tơ lơ mơ chuyện thần tiên. Có giời mới biết được ta đang nghĩ gì? Thế mới gọi là sướng chứ! Phải vậy không quí vị?
                              #15
                                Thay đổi trang: 123 > >> | Trang 1 của 4 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 50 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9