LỜI CỦA KHÔNG GIAN
        
        
    
    
    
	
        
    
        
        
            
            
                   LỜI CỦA KHÔNG GIAN 
  
  
 Mi cứ vui đi! Mặc kệ ai 
 Dẫu cho bên cạnh cảnh heo may 
 Mở thùng, hát lớn, rùm trời đất 
 Bởi cõi san hà của tụi bây! 
  
 Cho cả không gian sầu lặng tiếng 
 Đón đưa tiếng rú giữa rừng khuya 
 Khiến bao gần gũi đều tơi tả 
 Trước đám âm binh lũ lượt về 
  
 Giúp con cháu đở phải lo thêm 
 Bệnh hoạn ông bà sớm được yên 
 Thân xác tạ tàn, mi đẩy lẹ 
 Bằng âm thanh rộn xé bầu đêm 
  
 Để kẻ về khuya, làm dậy sớm 
 Rã rời, mệt mỏi, xụ từng cơn 
 Mau tìm cảnh giới, miền an lạc 
 Thoát kiếp cần lao lắm tủi hờn 
  
 Mi cứ rùm đi! Bởi có mi 
 Đời nầy hạnh phúc, chẳng suy vi 
 Có ai thể sánh cùng mi được 
 Chúa tể một vùng vạn lối đi 
  
 Rồi đây sử sách sẽ ghi tên 
 Một thuở anh tài dậy tiếng rên 
 Công lớn giúp người lân cận được 
 Tiêu hồn, lạc phách, bực từng cơn 
  
 Mi được đại công, ép tiếng đời 
 Cái nhìn ghẻ lạnh lủ đười ươi 
 Dại khờ, kém cỏi, đầy hoang dã 
 Xé nát không gian, chẳng kể người! 
  
 Nguyễn Thành Sáng
    
            
            
         
     
    
 
    
     
 
     
    
    
    
    
	
    
    
    
    
        
            
    
        Thống kê hiện tại
        Hiện đang có  0 thành viên và  1 bạn đọc.
        
 
            
         
     
    
    
    
    
    
    
        
        
        
	
            Kiểu: