QUÁN TRƯA
        
        
    
    
    
	
        
    
        
        
            
            
              QUÁN TRƯA          Ngày lang thang ta ghé quán ven đường    Tiếng gà trưa xa vọng về ảm đạm    Đầy kỳ bí trong sắc hương hoang lạ    Bỗng ngậm ngùi thương lắm một đóa hoa          Ta mệt lã trong áo cơm nhân thế    Còn cô em gắng sức cuộc phong trần    Trong sâu dần khóe mắt bâng khuâng    Cảm thông ai nghiệp dĩ vốn nợ nần          Mỗi mảnh đời có niềm riêng tâm sự    Chuyện cõi lòng em cố nén trong tim    Rồi từ tốn xô vào trong quá khứ    Nhưng nghẹn ngào bên hiện thực bừng lên          Ta cũng giấu cả cõi lòng ký ức     Vào xa xăm ai đâu dễ thấu cùng    Dòng thời gian mãi cố gắng nấu nung     Không nói hết trước vô cùng dâu bể          Chợt sống lại, em ngậm ngùi kể lễ:    “ Chuyện chồng con như lỡ khúc biệt hành    Chồng tôi đi khi chưa hết chiến tranh    Trang dũng tướng say tung hoành ngang dọc          Nhưng giông bão không dung đời Hoàng Hạc    Mãi mê bay quên hết chuyện cố hương    Thời gian trôi tê buốt khắp nẻo đường    Từ độ ấy khung trời khung cửa hẹp”          Mỗi xuân sang chưa lần mơ mộng đẹp    Hòa bình về kỳ vọng mới trong em    Sự mồ côi như bóp chết con tim     Rồi cơm áo kéo dài mùa trăng lịm …          Trời quê hương có tha thiết êm đềm    Lũy tre làng mãi soi mình trên sông vắng    Sao tình em vẫn hoài yên lặng    Hởi mặc khách qua hàng có vỗ nhịp boăng khoăng…          NGÃ DU TỬ            
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 16.06.2017 23:35:11 bởi THƠ NGÃ DU TỬ >
            
         
     
    
 
    
     
 
     
    
    
    
    
	
    
    
    
    
        
            
    
        Thống kê hiện tại
        Hiện đang có  0 thành viên và  1 bạn đọc.
        
 
            
         
     
    
    
    
    
    
    
        
        
        
	
            Kiểu: