bài thơ MẸ TÔI xin phép đăng lại
Xin cho góp một bài MẸ TÔI để cùng chia sẻ tâm tình thương yêu MẸ MẸ TÔI (Xin ghi lại mấy giòng kỹ-niệm nầy để suốt đời nhớ thương mẹ.) Mẹ chân không bờ ao múc nước Gánh oằn vai tưới kiển nhà ông Nhà Nội : vườn sau xa cổng trước Trầu xanh hoa thắm mẹ môi hồng. Một tháng đôi lần có chợ đông Mẹ tôi đi chợ bán hàng bông Tiền trao bà nội bà cho lại Phải cách nàng dâu cách mẹ chồng. Mới giỗ vừa xong nhà lại giỗ Họ hàng giềng xóm tựu chen đông Vật bò mổ lợn ngoài sân cỏ Mẹ hết lo ngoài đến chạy trong. Thi đậu xong thầy hẹn sáng mai Quần đen áo trắng dẫn đi chơi Con không áo trắng* nên đêm ấy Thức trắng đêm dài mẹ cắt may. Đâu đây giờ gõ sang canh một Mẹ đến bên em nựng vội vàng Nó ngủ sau khi mòn mỏi khóc Hôm nào cũng vậy đã thành quen. Đương buổi xuân thì mẹ đảm đang Thương chồng vai nặng gánh giang-san Ơn Trời cho rộng đường mai hậu Nhà rộn vui : con một cháu đàn. Trẻ lớn lên rồi trẻ lại đi Mấy năm đèn sách lắm chia phôi Vườn sau ve gọi vang thôi thúc Mong chóng hè sang trẻ chóng về. Năm tháng qua dần tóc mẹ phai Môi hồng nay đỏ với trầu cay Đàn con : năm đứa còn quanh đó Một đứa sao đi chẳng thấy về ! Nhớ thuở con say mộng hải hồ Cúi đầu nghe dạy mẹ khuyên cho Ngàn khơi dâu bể giờ ngăn cách ** Sóng cuộn lòng son mắt lệ mờ. Đợi mãi con không về với mẹ Lá vàng buông rụng bỏ cành non Tim già mỏi nhịp đong nhung nhớ Môi nghẹn lời thương mắt nghẹn nhìn. Thôi hết ... từ nay vĩnh-biệt rồi ! Dương-trần âm cảnh đã chia tay. Còn đâu mộng ước về thăm lại, Ôm mẹ hôn đôi má lệ đầy. Ôi kiếp phù sinh chốn bụi mờ Khí thiêng trời đất tạo nên cho Khí thiêng trời đất giờ thu lại Qua bể trầm-luân đã đến bờ. Bên đỉnh trầm hương nghi-ngút khói Nhà sao vắng mẹ quá đìu hiu Chiều nay mưa muộn ran trên ngói Rào rạt từng cơn nhớ mẹ nhiều. Con biết bây giờ mẹ ở đâu Bên kia trần thế khó trông theo Cầu xin Thượng-đế ban ơn phước Cho trẻ theo cùng mẹ kiếp sau. Con biết bây giờ mẹ ở đâu Trong lời kinh tiếng mõ dâng cao "Nam-mô Quan-thế-âm bồ tát" Dưới bóng từ-bi mẹ khấn cầu. Con biết bây giờ mẹ ở đâu Kẻ tiên người tục khó theo nhau Sông hồ còn bám chân du-tử Hết kiếp con về với mẹ sau. Con biết bây giờ mẹ ở đâu Nối vòng tay trẻ dặn thương nhau Tang-điền dẩu biến thành thương-hải Hình mẹ trong tim chẳng nhạt màu. Lá chờ rơi (Nouméa 1985) * giữa đệ nhị thế chiến, không hàng nhập, chỉ mặc vải ta, nhuộm đen. ** câu thơ tâm đắc nhất của toàn bài. Nó tương ứng với sự bị chia cách vì xa xôi, và với sự đổi thay chính thể của đất nước.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.07.2017 15:00:09 bởi lá chờ rơi >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: