THI PHẨM CHƠI GIỮA THƯỜNG HẰNG
        
        
    
    
    
	
        
    
        
        
            
            
              Thưa các bạn đọc của VN thuquan.net    Thế là Ngã Du Tử tôi đã in xong tập thứ 5, thi tập nầy có tên CHƠI GIỮA THƯỜNG HẰNG viết về thiền thi, XB 2017 do NXB HỘI NHÀ VĂN ấn hành, trong thi tập nầy tôi chia thành 10 chương để độc giả dễ cảm nhận trong từng hoàn cảnh đối đãi, Lời Giới thiệu của nhà thơ Luân Hoán, lời thưa của Ngã Du Tử, lời bạt của các tác giả: Ninh Giang Thu Cúc và Đông Nguyên, còn 2 bài thơ cảm nhận của Miên Trường và Tâm Nhiên, Tôi sẽ lần lượt chuyển lên cho Vnthuquan.net để các bạn yêu thiền thi đọc.     Kính, NDT         TẬP THƠ :CHƠI GIỮA THƯỜNG HẰNG của NGÃ DU TỬ         GIỚI THIỆU    Nói về Thơ Lục Bát, chúng ta không lạ với những nhận xét quen thuộc, từ đám đông sinh hoạt chữ nghĩa, cụ thể:    1. Thơ Lục Bát là một hồn vía tinh túy từ một dân tộc lạc quan yêu thích thanh bình mà có.    2. Mỗi người Việt Nam là một nhà thơ lục bát dù có dùng văn tự hay không.     3. Ngôn ngữ Việt Nam vốn là cội nguồn của dòng thơ câu sáu, câu tám; luôn ẩn hiện, sinh động những cảnh sắc đời thường khởi đi từ dân dã.    4. Thơ Lục Bát là một thể loại dễ làm nhưng khó hay.vân vân ...    Tất cả những nhận xét trên  nghiêm chỉnh và chuẩn mực.    Với nhận xét riêng tôi, điều thứ tư, ngày nay đã được sự giàu có của giáo dục ngôn ngữ đã cải thiện rất nhiều. Có thể nói ngày nay, thơ lục bát hay gần như có mặt trong mọi người viết dùng thể loại này, nhất là các bạn trẻ tuổi. Nhờ thơ lục bát không bị đánh ngã bởi những tiến bộ của thơ Tự Do, thơ Tân Hình Thức... nên chính những người theo đuổi lối thơ giàu trí tuệ này lại có những tay lục bát rất xuất sắc.    Sở dĩ nói nhiều như vậy, chỉ để lót lời giới thiệu chân thành đến các bạn ngọn thơ lục bát của nhà thơ Ngã Du Tử.    Xin nói ngay, tôi sẽ không dám bàn về nội dung của bài thơ dài mà tác giả cho là trường ca, mang tên "Chơi Giữa Thường Hằng". Vui trước tin tưởng, đề nghị của anh, tôi chỉ giới thiệu vài nét đặc biệt trong lục bát của anh.    - Rõ nhất là chữ dùng. Ngã Du Tử thường dùng từ cổ kính nhưng đã khá quen thuộc. Những từ này nhiều khi mang cả điển tích, trước đây trong sách thường có chú thích. Cũng qua cách dùng chữ này, thơ lục bát của tác giả có bóng dáng thức giả, bác học và đường bệ hẳn ra. Những "trăng cổ độ", "giang đầu" "bể dâu" ... hơi xa xưa ấy, vẫn còn thích hợp, nhờ vần điệu và ý tưởng đẹp của bài thơ.    - Không khí cảnh tình trong lục bát Ngã Du Tử, sát rạt với những danh tác văn học Việt Nam, tôi tin mọi bạn đọc đều dễ nhận ra.- Thơ, theo tôi, là sự lặp lại và làm phong phú thêm do đó ý tưởng nhiều khi không mới, nhưng nhờ cách viết khéo ngôn ngữ làm đẹp câu thơ. Dĩ nhiên cái đẹp này phải phát xuất từ cảm nhận có hồn và chân tình của người viết. Những điểm mạnh này không thiếu trong mười bài lục bát Chơi Giữa Thường Hằng, được tác giả cho mỗi bài là một chương. Nội dung tư tưởng, tình cảm của tác giả trình bày, diễn tiến ra sao, mời quí bạn đọc để cảm nhận.     Riêng tôi, đây là một sáng tác hết lòng của Ngã Du Tử, và như vậy đã là tác phẩm tuyệt vời của anh. Anh đang chờ chúng ta đồng tình sau khi thưởng ngoạn. Tôi xin ghi tên tôi vào danh sách bạn đọc yêu thích thơ anh, trong đó có những dòng lục bát mà các bạn đang cầm trên tay.    LUÂN HOÁN        LỜI THƯA    Thưa các bạn, thưa các độc giả thân mến    Mỗi hành trình một đời người trú ngụ trên trần gian đều chứng nghiệm muôn màu muôn vẻ của sinh lão bệnh tử, của thành trụ hoại diệt cái ấy khái niệm của Phật giáo là thường hằng, như thế thường hằng là hành trình đi của một kiếp người trú ngụ trên trần gian, bao giờ quay về với cõi vĩnh hằng là hết một hành trình, hết thực chứng thường hằng. Như vậy thường hằng là bất biến trong cõi vô thường.   Khi đã giáp một vòng mưa nắng hoa giáp, sự chứng nghiệm của đời người đã khá dày, khá đầy đủ trong cuộc làm người trước dâu bể cuộc đời đa đoan, đa gian nan, và thường họ quay về với cõi tâm linh để tìm cho mình với chốn an bình cho tâm thể. và tôi cũng vậy, với triết lý Phật giáo mênh mông bát ngát mà tôi may mắn dự phần nghiên cứu, nghiền ngẫm, công phu tu tập tôi nhận ra rằng chỉ nương vào diệu pháp ấy là đã nhẹ nhàng cho tâm thức lẫn tâm thể, và cảm thấy thật bình yên trong đối đãi cho từng mỗi mỗi người trong thế gian muôn mặt. Tôi nghĩ rằng thời nào thì sông vẫn chảy, thời nào ngày vẫn trôi, và thời nào mùa cũng đi như nhau, chúng ta hiện hữu trong cõi sinh diệt vô biên làm sao mà cưỡng lại được qui luật vô thường ấy, thù ghét hay giận hờn, oán trách chỉ làm cho ta thêm mõi mệt, phiền trược khổ não mà thôi, chỉ có mở rộng vòng tay đối đãi bằng thương yêu dẫu chưa được trìu mến cũng đem lại lợi lạc và bình yên cho tâm thức và  thể xác " bâng khuâng trên nhánh sông băng/ sao bằng tắm gội thường hằng pháp luân/ diệu thay dưới cội vô ngần" nếu chưa hài lòng với sự đối đãi với ai đó nhẹ tránh sang bên, có ai bảo mình dại dột hay hiền ngu đâu nào và nếu có như vậy cũng chẳng sao " Đi về gặp chuyện bất bình/ tránh qua ai bảo tâm mình hiền ngu" lòng lại nhẹ tênh dẫu có lênh tênh gợn chút sóng buồn, Trường thi CHƠI GIỮA THƯỜNG HẰNG được chia ra 10 chương để các bạn và độc giả dễ nhận dạng từng hoàn cảnh đối đãi với tha nhân trong mỗi hành trình gặp nhau, làm sao nói cho hết chuyện đối đãi cuộc đời với cảm xúc đến đâu tôi viết đến đó trong vô cùng vô tận của trần gian vô biên. Dẫu gì thì đây là tập thơ viết về thiền thi, bằng thể loại thuần chất thơ lục bát Việt vẫn còn nhiều điều mà kiến giải của tôi còn hạn chế về thiền đạo, bời vốn nó to lớn quá, mênh mông quá, hy vọng là các bạn hay độc giả khi đọc xong thi tập nầy các bạn cũng có dăm ba phút vui vì lẫn trong những con chữ của thi tập nầy hoàn cảnh của mình hình như cũng được phản chiếu qua sự hiển hiện trong một vài hoàn cảnh nào đó.   Văn chương là thú chơi tao nhã, là nghiệp của mỗi thi nhân và tôi viết CHƠI GIỮA THƯỜNG HẰNG như sự trả nghiệp chân thành mà chính mình tự chọn lấy trong hành trình đời sống của trần gian.   Rất mong sự lượng thứ của các bạn và các độc giả vì tình văn nghệ mà hoan hỉ trong cái nhìn thiền thi qua lăng kính ngôn ngữ của bản thân tác giả.        Kính, NGÃ DU TỬ, SÀI GÒN/ VIỆT NAM    cuối xuân Đinh Dậu 2017         CHƠI  GIỮA THƯỜNG HẰNG     CHƯƠNG MỞ ĐẦU: VƯƠNG VẤN        Bến tình còn nổi vương mang    Vầng trăng cổ độ vừa ngang giang đầu    Trăng khuya xanh ngát một màu     Người tìm gieo hạt bên cầu tâm linh        Phải chăng đối bóng lẫn hình    Dòng sông trực ngộ khi bình minh lên     Rằng quê quán lẫn tuổi tên     Hình như từ ấy lỡ quên mất rồi        Chiều nào giủ áo ra phơi     Bên đường gặp phải một lời từ tâm    Từ khi trăng đã là rằm    Còn đâu quê quán trăm năm cõi người        Ta về ngắm khóm vô ưu    Gặp em trên nhánh ưu tư phận mình    Ô hay một nhánh phù sinh     Còn bao nhiêu mộng phiêu linh rợp ngày        Nghêu ngao mở lỏng vòng tay     Con chim mộ đạo đậu vào tánh không     Hát vang câu hát phiêu bồng     Ngàn năm không sắc, sắc không bên trời        Em từ theo đuổi cuộc chơi     Đuối bao nhiêu mộng bên đời thanh lương     Gặp nhau trong cõi hằng thường    Ai hay trăm nhánh sầu vương tơ vò          Nổi niềm đầy rẫy âu lo     Đã bao nhiêu lệ đẫm pho sử tình    Một đời cay đắng điêu linh    Còn không lối rộng giữa thinh không nầy?        Trời xanh biết mấy tầng mây    Tầng nào vừa nở chân ngày bước vô    Khoan dung từng bước giang hồ    Giục người khách tục tung hô lên rằng :        “Bâng khuâng trên nhánh sông băng    Sao bằng tắm gội thường hằng pháp luân    Dịệu thay dưới cội vô ngần    Vui thay nhận ánh hào quang rạng ngời”          NGÃ DU TỬ     (Còn nữa)         
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 30.07.2017 21:42:35 bởi THƠ NGÃ DU TỬ >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              CHƯƠNG 2 QUÁN CHIẾU     Em từ quán chiếu sang ngôi   Vầng mây mở lối bên đồi tịnh yên   Thênh thang đón gió chơn thiền   Mùa vui chừng đã gọi riêng tên mình      Hỏi rằng trong cuộc tử sinh   Áo vui ai khoác sau minh kính đài   Bước dài theo cuộc minh khai   Nụ tầm xuân nở theo mai mốt này      Rộng vòng tay, mấy đường bay   Theo nhau trổ đóa trên tay diệu thường   Từ tâm nở giữa thanh lương   Đường đi có ngát trầm hương thế tình      Ngụp chìm trong cõi u minh    Ngàn năm nào biết sự tình mù khơi   Nghiệp duyên trong cõi luân hồi    Ngày nào rủ áo bên trời hắt hiu      Ngôi sao đã vắt ngang chiều    Còn chi trong nỗi liêu xiêu phận người   Sao bằng thong thả một đời   An nhiên trú ngụ trong trời tự do      Không còn canh cánh âu lo   Núi sông tự tại giữa bờ thực hư   Ta về khoác áo chân như   Gối lên Bắc đẩu làm thơ theo mùa      Thôi thì danh lợi, được thua   Trả cho thế tục vui đùa thế gian   Chữ nào lạnh tiếng đa đoan   Gửi vào nhân thế mà toan liệu mình      Một đời sa mạc mưu sinh    Một đời khổ lụy tự tình cùng em   Một đời trong cõi chông chênh   Một đời chân bước lênh đênh phận người      Một đời theo giọng khóc cười   Một đời rã cánh bên trời phù du   Ta từ trả gánh thiên thu   Về trong tự tại ngẫm pho kinh đời      Thơ đời, khăn gói rong chơi    Theo nhau trở gót bên trời nắng sương    Phong phiêu còn đẫm bụi đường   Hình như cuộc lữ còn vương tháng ngày        NGÃ DU TỬ   (Còn nữa)   
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              CHƯƠNG 3   THƠM ÁO ĐƯỜNG MÂY ?     Em từ thơm áo đường mây   Chân vui theo nhịp thương vay phận mình   Lã ngày theo cuộc mưu sinh   Tưởng rằng hạnh phúc cùng vinh quang về      Giả hình giả tướng u mê   Cứ vui vọng niệm bên lề khói sương   Phố vui cùng khắp nẻo đường   Bàn chân khẽ chạm bụi vương nắng hồng      Ngày lên như có như không   Khi thì trong đục, khi thông phấn vàng   Lúc vui ham những giàu sang    Khi buồn tê tái riêng mang phận mình       Muôn đời lớp lớp hóa sinh   Hết vui, tới khổ bất thình lình thôi   Thì ra trong sóng luân hồi   Nghìn năm mãi miết xa trôi mịt mù      U huyền treo nhánh âm u   Khổ vui từ đó thiên thu phận người   Bể dâu từng chuyện khóc cười   Mùa đi chừng cũng xa vời vợi nhau      Đêm ngày nối tiếp qua mau   Tuổi xuân chừng đã sang cầu hoàng hôn   Trăm năm còn lại dỗi hờn    Oán than trong cuộc cát cồn nợ duyên         ( Còn nữa)   
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                CHƯƠNG 4   TRIỀN PHƯỢC     Từ em lạc bến qua miền   Sầu gieo trên nhánh ưu phiền nỉ non   Ngày đi theo nhánh sông mòn   Phận người treo vách núi non muộn phiền      Biết rằng trong cuộc nhân duyên   Muôn đời tụ tán qua triền nhân gian   Theo nhau lớp lớp hàng hàng   Khổ vui cứ thế tràng giang liên hồi      Mai về bên nhánh tao nôi   Vui như trẻ nhỏ theo môi mắt và ...   Thân nào trụ giữa ngọc ngà   Thân nào ngồi khóc giữa ta bà nầy      Suốt đời vây giữa trả vay    Hình như huyễn mộng quanh đây tự tồn   Vui chi chỉ một nụ hôn    Buồn trăm năm đợt sóng cồn bể dâu      Người về cánh hạc chân mây    Bay qua đậu lại giữa ngày hốt nhiên   Vỡ ra trăm mối tình thiêng   Soi vào tâm, dội qua miền trầm thăng      Đi qua cát bụi lạm bàn   Sáng soi có ánh sáng vàng ngộ chưa   Là thân từ độ mấy mùa   Trải qua dâu bể sau xưa phận người      Thưa rằng truông dốc cuộc đời    Hằng hà sa số mỗi thời bước qua   Từ em trong cõi người ta   Khổ vui với nổi mù sa vô tình      Dụng tâm trước mỗi bình sinh    Thanh lương nở rộ sẽ bình minh tươi   Nào hay từ ấy nên lời   Giục mình trong thể mù khơi đọa đày      Pháp vô tướng nở trên tay   Ngàn năm tụ lại vơi đầy thế gian   Xanh thơm mở cánh địa đàng   Ai người còn tưởng bên trang sử hồng      Ta về nhặt gốc tánh không   Trồng trong tâm thức nở lòng từ bi   Suối thiêng tắm gội đương thì   Trổ hoa thơm ngát bước đi người về      Lần theo dấu tĩnh, cõi mê   Thế gian còn lắm lời thề riêng mang   Lệ thường trên nhánh ngỗn ngang    Buồn vui hạt lệ đa đoan phận người      Chìm theo tiếng khóc cái cười   Oán than cùng với thế đời riêng chung   Lụy lâm muôn nhánh vô cùng   Treo thân trên đóa phù dung thường hằng      Chừng như mờ mịt ăn năn   Trăm năm mõi mệt phận căn nổi mình   Mù tăm trong biển vô minh   Xênh xang với mộng vô tình thái hư      Căn nguyên chỉ một chữ từ   Miệt mài chăm bón chân như hiển bày   Hạnh thơm bay ngược gió bay   Thế gian ai hưởng phước nầy là vui      Đầu sông treo nhánh ngậm ngùi    Cuối sông còn biết nụ cười về đâu?   Nào hay dòng chảy nông sâu   Có ai hiểu nước qua cầu tử sinh ?       NGÃ DU TỬ   (Còn nữa)    
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              CHƯƠNG 5   DỤNG TÂM      Người về soi lại bóng mình   Dòng sông phẳng lặng rọi hình rõ rân    Mắt môi hiển hiện trong ngần   Dội vào tâm thể cứ bâng khuâng hoài      Mắt này còn đọng cơn say   Môi nầy thương nhớ tỏ bày quanh ta   Tấm thân giữa chốn phù hoa   Cùng bao thanh thế mù sa ngọn nguồn       Âm vang dội lại sóng buồn   Theo vào mạch sống bên truông dốc đời   Mịt mùng dòng chảy ra khơi   Về đâu con nước đầy vơi phận nầy      Soi mình suy niệm hôm nay   Ngày mai còn biết hiển bày ra sao   Cứ khoác lên tấm lụa đào    Tưởng rằng ở giữa tầng cao ngọc ngà      Suốt ngày chăm bón cái ta   Mãi vui trong nhánh mù sa giả hình   Trăm yêu ngập cõi phù sinh   Ngỡ rằng hạnh phúc giữa mình với ai      Khổ thay bao cuộc tình dài    Sát- na lầm tưởng chữ tài bách niên   Bước chân gặp lắm muộn phiền    Chữ tình, chữ hiếu nợ duyên một đời      Từ em soi lại cái tôi   Thì ra thấm đẫm một thời sông mê   Bước ra từ một bến quê   Theo dòng bao lối chân khuê cát đài      Ngủ quên trong mộng hoàng khai   Thị phi nào biết ngày dài oan khiên   Khổ vui đeo đẳng triền miên   Tấm thân đối phó theo miền ngược xuôi      Thì ra lòng cứ bồi hồi   Giận hờn thương ghét nổi trôi phận mình   Hoàng hôn đã chạm tử sinh   Mới hay yên ắng chỉ bình an thôi …      Ta về lên  vọng lâu xưa   Thẩm  kinh vộ tự cho vừa nhiếp tâm   Bi trí  dũng ngắm ánh rằm   Tròn vành vạnh một đêm trăng ngọn nguồn      Ngoài xa lớp lớp đời suông    Ngược xuôi trên những lạch truông sông đời   Mịt mùng giữa cuộc mù khơi   Trăm năm hò hẹn rồi vời vợi trông      Mùa đi theo mối tơ lòng    Càng xa càng mệt theo vòng trần ai   Khổ vui cùng tháng năm dài   Làm sao tìm thấy hiển bày Chân như      Trên sông  có chiếc thuyền từ    Đậu từ cổ độ bao thu một mình   Nẻo nào nhận được minh minh   Nẻo nào đứng ngắm tự tình thiên di      NGÃ DU TỬ/SG   (Còn nữa)   
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              CHƯƠNG 6    TRANG ĐỜI LẦN GIỠ        Nầy thôi, còn một chữ nghi    Tại sao cô lẽ giữa đi và về ?    Phải chăng chưa thoát u mê    Hay còn nặng nợ với quê, với tình        Thì ra lầm lũi mưu sinh    Bỏ quên pháp luận buổi bình minh trao    Chẳng thơm má phấn lụa đào    Cũng từng quan cách trong tao nhã đài        Tay nầy còn đẫm sương mai    Chân nầy còn đẫm gót hài quan san    Bước vui theo nhịp thế gian    Cùng bao trăng nước bên đàng trần ai        Vung tay hứng lấy ngày dài     Bỏ quên vô lượng đôi vai xuân nồng    U hoài một nổi mênh mông    Mai sau ai hiểu gió lồng lộng bay         Hay là tiền kiếp đắng cay    Nợ duyên còn lại kiếp nầy chưa thôi    Muôn đời bên lỡ, bên bồi    Dòng sông nào biết nổi trôi phận mình        Theo dòng chảy suốt bình sinh    Nghiệp duyên theo mãi hành trình xuôi trôi    Ngày nào thanh thản cùng trời    Khi nào giông tố rã rời tấm thân        Đôi khi trổ nhanh phân vân    Duyên và nghiệp thấy như gần mà xa    Giữa đời câu hát ngân nga    Lướt theo gió thoảng bay qua ngọn nguồn        Niềm vui chảy với ngàn sông    Về cùng biển sẽ hòa cùng nhân gian    Cung vui bật dậy thênh thang    Tung tăng nhảy múa tràng giang liên hồi        Niềm yêu thương với nụ cười   Khúc duyên hưng chấn cho đời thêm hương    Chạy vào khúc khích mười phương    Nở trang giấy thắm trong vườn nghĩa nhân          NGÃ DU TỬ    (Còn nữa)   
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 30.07.2017 09:39:48 bởi THƠ NGÃ DU TỬ >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              CHƯƠNG 7    TRƯỚC MINH KÍNH ĐÀI      Là em xin cứ ân cần   Niềm vui thành nụ trước sân, sau nhà   Mốt mai lên đỉnh non ca   Bao nhiêu vườn mộng có ta với người      Trống chiêng thúc giục liên hồi   Đợi người bước tới chân đồi an nhiên   Bỏ quên trăm nhánh muộn phiền   Người về đậu lại trên miền tân thanh      Ngày thơm hương phúc an lành    Hoa thanh lương nở trên nhành ruỗi rong   Ta về thắp lửa, đèn chong   Soi vào tục lụy trước vòng bể dâu      Dòng sông nào nước đỏ ngầu   Thì thôi đừng nhuộm mà đau lòng mình   Nợ nần chi chuyện linh tinh   Áo cơm cũng phải tận tình áo cơm      Thà rằng đội chiếc nón rơm   Mà nghe nhẹ hẫng giữa cơn phù trầm   Tiếc gì một nổi ơn thâm   Thân mình sao nỡ đành tâm cúi đầu      Dặn lòng trong cuộc thương đau   Thẳng đường đi dẫu nông sâu khó lường   Bàn chân dạo khắp muôn phương   Phương nào cũng vẫn buồn thương đôi bờ      Trọ mình trong những trang thơ   Mốt mai em có tình cờ mở ra   Là ta trong cõi người ta   Áo xiêm thẳng nếp đi qua đời nầy      Mở lòng ra, rộng đôi tay   Nhân gian còn biết tỏ bày làm tin   Là đi là đến phận mình   Hành trình còn những thình lình đục trong      Dễ chi hạt ngọc mà mong   Đôi khi đắng chát cũng trong cõi này   Tìm chi góc bể chân mây   Thế gian trước mặt hiển bày ngỗn ngang         NGÃ DU TỬ   (còn nữa)   
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              CHƯƠNG 8    NGHI TÂM        Ta từ hạt bụi mây ngàn    Về đây tụ với trần gian vơi đầy    Tìm vui trong những đắng cay    Ngộ chưa? – Rất tuyệt chân ngày rộng thinh        Chiều nay giữa chợ thình lình    Lắng nghe mới hiểu sự tình oan nghi     Đêm về chiêm nghiệm thị phi    Trần gian lắm mộng kẻ đi, người về        Tội tình gì chốn sơn khê     Nằm rừng ngủ núi nhớ quê vô cùng    Ra sông về biển mênh mông     Nhớ về cố quận mây lồng lộng xa        Có ai thức với quan hà    Cùng nhau tình tự giữa ta với người   Mỗi ngày mong thắm cuộc chơi    Sát - na nào vỡ tiếng cười thinh không        Bước ra gặp lạnh mùa đông    Bình an đắp chiếc áo bông nhẹ mình    Đi về gặp sự bất bình    Tránh qua ai bảo tâm mình hiền ngu        Lỡ vào vùng tối âm u    Niệm suy sẽ hiểu mùa thu lá vàng    Dòng đời cứ chảy mang mang    Xuân đi, xuân đến chớ ngần ngại chi        Nào thương, nào ghét được gì    Việc đời lắm mộng đôi khi mệt mình    Là ta trong cõi hữu tình    Rong chơi mãi giữa phù sinh yên lòng        Mặc đời cứ thế thong dong    Cung đàn thi phú ruỗi rong chơi cùng    Mai về dưới cội bách tùng     Hát ca theo nhịp mùa rung chân thành        Hạ vàng lên lũng đồi xanh    Nằm nghe tình tự suối lành hát ca    Ô kìa, cánh hạc bay qua     Tự do thư thái trên tà mây xanh        Con chim hót điệu trong lành    Dội vào lá thắm trên cành thanh lương    Hạ thơm nở ngát muôn phương    Hoa vàng vương lại mùa hương xuân nồng        Nằm nghe mây trắng thinh không     Đùa vui trên những cánh đồng tầng cao    Thu về lòng cứ xốn xao    Ngắm tranh sắc úa buồn thao thức và…        Lá vàng thỉnh thoảng lìa xa    Thì ra đoạn nghiệp đi qua đời nầy    Con sâu ngủ dưới lá bay    Rụng theo cơn gió của ngày thổi sang        Kể từ định mệnh quá giang    Nghiệp duyên thuở ấy về ngang tim người    Mùa vui qua những trận cười    Nổi buồn theo chuyện ngậm ngùi bể dâu        Mùa đông về dưới chân cầu    Nằm nghe róc rách chảy sâu dòng thiền    Đi qua muôn nhánh triền miên    Vui say cùng với muộn phiền thiên di        Chuyện đời cứ đến cứ đi    Dù to nhỏ giữ được gì trên tay    Mùa xuân vừa đậu trên cây    Hương hoa thơm ngát cho ngày xuân tươi        Đầu năm trao những niềm vui    Nụ hoa, lộc biếc cho đời xôn xao    Lòng người rộn rã nao nao    Mùa xuân trời đất tặng trao cõi người        Lòng phơi phới giữa đời tươi    Áo hoa rợp đất trong trời bao la    Nổi chìm trong cuộc mù sa    Ngọt bùi cay đắng thân ta đã từng        Làm sao nói hết riêng chung    Khổ vui ai biết trên thung lũng buồn    Lắng tâm nghe thấu ngọn nguồn    Hiểu ra sẽ biết tiếng vuông tròn dần    …     NGÃ DU TỬ    ( Còn nữa)    
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 31.07.2017 20:57:54 bởi THƠ NGÃ DU TỬ >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              CHƯƠNG 9   CHUYỂN HÓA      Pháp ngôn chuyển hóa bàn chân    An nhiên cư trú giữa thân tâm hồng   Mặc đời trong đục, bão giông   Có đi có đến, không mong không cầu      Ngày dài cho đến canh thâu   Vui chân sãi bước qua cầu đợi trăng   Hẹn nhau lên tận cung Hằng   Thưởng hoa, ngắm trái thơm vàng ngát hương      Vui trong tự tại ngàn phương   Xanh cành tươi nhánh thanh lương ngọt ngào   Hòa cùng trời đất trăng sao   Gặp nhau thêm một câu chào nghĩa nhân      Cúi đầu muôn lạy thâm ân   Tình như sau trước lối gần đường quen   Tịnh tâm mà gửi trước đèn   Nhiếp tâm đãnh lễ lời văn thiện lành      Thiết tha cùng đất trời xanh   Trăng sao cùng với gió lành, lành thay   Áo người mong thắm cuộc ngày   Chân người mong mở lối đầy nhân tâm      Vượt qua gian khổ mê lầm    Tay người còn rõ nét xuân một thời   Tấc lòng thư thái rong chơi   Chơn tâm đã nở ngời ngời ánh dương      Mai sau thâm tạ mười phương    Hòa cùng nhật nguyệt ngát hương cõi đời   Trái tim từ ấy lên ngôi   Ta về tự tại bên đồi an nhiên      Vui thay từng giấc mộng hiền   Yêu đời, yêu đạo, yêu triền núi sông   Nụ thơm nở giữa trời hồng   Cùng theo gió mới cứ lồng lộng bay      Ngát hương tại cuộc đời nầy   An nhiên ca hát từ tay mỗi người   Đang là hạnh phúc nhất đời   Kết bè thanh thản rong chơi suối ngàn         NGÃ DU TỬ   (Còn nữa)   
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              CHƯƠNG 10    THẮP ĐUỐC CHƠN TÂM        Yêu ta, yêu cả muôn vàn    Con ong cái kiến cùng toàn sinh linh    Mặt người sẽ rạng bình minh    Đuốc tâm thắp suốt hành trình nhân gian        Độ nầy ngắm áo quan san    Nhẹ như mây, rộng như ngàn biển khơi     Nắng lên từ phía mặt trời    Chân tâm bừng sáng giữa thời nhiễu nhương        Sự đời rẽ nhánh vô thường    Mong sao giữ trọn trong vườn nghĩa nhân     Mỗi ngày lên mỗi ân cần    Mốt mai ai cũng một lần tử sinh        Còn chăng chỉ một chữ tình    Thì thôi hãy sống chân thành trước sau    Một đời thấm đẫm bể dâu    Gọi người an trú qua cầu nhân gian./.            NGÃ DU TỬ    SÀI GÒN, VIỆT NAM   
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 05.08.2017 11:05:35 bởi THƠ NGÃ DU TỬ >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              (Và tiếp theo là những lời bạt cùng các cảm nhận của các tác giả)       NGÃ DU TỬ: - CUỘC RONG CHƠI GIỮA THƯỜNG HẰNG      Tuy phải vật vả với áo cơm giữa nhân sinh đầy hệ lụy, nhưng người thơ vẫn cháy hết mình cho thi ca, cho văn chương, có thể nói cuộc hôn phối bền bỉ quá nhiều năm khóc cười cùng nghiệp bút nghiên đã vay từ tiền kiếp, bởi thế nên:   " Bến tình còn nổi vương mang     Vầng trăng cổ độ vừa ngang giang đầu     Trăng khuya xanh ngát một màu     Người tìm gieo hạt bên cầu tâm linh"   để trong thời gian thực nghiệm cuộc sống nhờ sự trải nghiệm nên tác giả đã nhận diện ra rằng:..." Hát vang câu hát phiêu bồng/ Ngàn năm không sắc sắc không bên trời "   Tinh thần bát nhã đã hiện hữu trong cuộc tồn sinh, để tái hiện qua hình hài câu chữ đó là lẽ vô thường biến dịch. Là một người Phật tử có nghiền ngẫm về triết lý Phật giáo nên có lẽ tác giả cũng hiểu ra điều ấy trong mỗi thân phận người trước đời sống vô thường: " Ta từ trả gánh thiên thu  / Về trong tự tại gẫm pho kinh đời"   Trong bước rong chơi trước cuộc sống tác giả gặp từng sự đối đải nên tác giả ngộ ra rằng có nhiều người cứ ngỡ là thực trong cái hoang tưởng mà mỗi người khó nhận diện ra, đâu phải dễ để nhận ra sự thật ấy khi chưa có sự nổ lực tìm hiểu, công phu tu tập nó:   " Suốt ngày chăm bón cái ta      Mãi vui trong cõi mù sa giả hình      Trăm yêu ngập cõi phù sinh      Ngỡ rằng hạnh phúc giữa mình với ai..."   " Định mệnh quá giang " và cụm từ lạ có lẽ tác giả cũng đã từng chứng nghiệm sự quá giang của định mệnh ai đó, sự gì đó, nhưng chắc chắn một điều tất yếu là nổi buồn cùng niềm vui là hai phạm trù tâm lý luôn song hành và tồn tại trong mỗi thân tồn tại trên trần gian đa lụy.   " Kể từ định nghiệp quá giang      Nghiệp duyên thuở ấy về ngang tim người     Mùa vui theo những trận cười      Nổi buồn theo chuyện ngậm ngùi bể dâu"   Trong trích dẫn từng ấy câu lục bát của tác giả rõ ràng dù có cố gắng đến mấy cũng khó thoát ra vòng kiềm tỏa của các pháp thế gian. Tất nhiên.   CHƠI GIỮA THƯỜNG HẰNG đã cho tác giả một tấm lòng rộng mở của người thơ yêu cái đẹp, cái thiện để mong cập bờ chân thiện mỹ:   " Yêu ta yêu cả muôn vàn      Con ong cái kiến cùng toàn sinh linh     Mặt người sẽ rạng bình minh     Đuốc tâm thắp sáng hành trình nhân gian"    Và rốt ráo của cuộc " CHƠI GIỮA THƯỜNG HẰNG" của Ngã Du Tử là món quà tao nhã của người thơ gửi tặng khách thơ giữa cõi trần gian bộn bề hệ lụy, rẫy đầy khổ đau nếu chưa tìm thấy an lạc tâm. Cảm ơn tác giả đã cho Ninh Giang Thu Cúc đọc bản thảo để có vài lời cảm nhận.      NINH GIANG THU CÚC   Ninh Xuân thư trang cuối xuân Đinh Dậu 2017        
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                RONG CHƠI LÀ BẮT ĐẦU MỘT Ý TƯỞNG      Câu nói hàm một triết lý sống của Âu Châu từ thế kỷ trước:  "Rong chơi là bắt đầu một ý tưởng" nay tôi bắt gặp trường ca lục bát CHƠI GIỮA THƯỜNG HẰNG của Ngã Du Tử, tôi có liên hệ ngôn ý sở dụng. Chủ thể lang bạt cùng với khách thể đối đãi đó là thể chất vui buồn, thương ghét được dồn cả vào 10 chương.    Trong chương thứ nhất Ngã Du Tử xây dựng hình tượng nhân vật là ngôi thứ nhất ( Ta ) phiêu lãng vai nặng túi sông hồ, vương vấn nợ trần gian cũng có thể là nợ tình, nợ  văn chương :   "Bến tình còn nỗi vương mang   Vầng trăng cổ độ vừa ngang giang đầu   Trăng khuya xanh ngát một màu   Người tìm gieo hạt bên cậu tâm linh" ...   Khởi động của nhân vật ta được xem là chủ thể trong tác phẩm bắt đầu cuộc rong chơi, bạc vai áo lạnh thấm phong trần buộc tâm thức trên muôn dặm hành trình để tìm thú bình nhiên trong vòng tay nhân thế giữa lộ trình ngữ ngôn giao cảm, ta vừa đi vừa hoài niệm mặc dầu ta xuyên qua bao thác ghềnh từ đầu sông, cuối bãi, đến bìa rừng thu lá úa gió cuộn rập rờn mà lòng nhẹ tênh :    Nằm nghe mây trắng tầng không    Đùa vui trên những cánh đồng tầng cao   Thu về lòng cứ xốn xao   Ngắm tranh sắc úa vàng thao thức và ...     Lá vàng thỉnh thoảng lìa xa    Thì ra đoạn nghiệp đi qua đời nầy   Con sâu ngủ dưới lá bay    Rụng theo cơn gió của ngày thổi sang   Ta cứ đi nguyên thủy với vầng trăng đa cảm, buổi phân ly nhòa nhạt vào trăng choáng ngợp một linh hồn trước ánh bình minh sau mỗi chặng hành trình. Từ góc mây che ta ngộ ra cái duyên cớ của đất trời vì sao mà thân tâm được yên bình không bạo loạn ngữ ngôn, không đục ngầu với sát - na ngẫu biến, có lẽ ta tìm thấy được chân lý của tâm thức : " Diệu thay dưới cội vô ngần/ Vui thay nhận ánh hào quang rạng ngời "9 chương còn lại nhân vật ngôi thứ nhất (Ta) không quay mặt với cuộc viễn du gọi mời tất cả của đối đãi nhân gian  nơi ta đến và sẽ đến được sự đón nhận của đất trời vì hối hả mãn khai cho tình yêu đầy vị ngọt, có nơi là dòng văn chương phụng hiến, có nơi bên triền núi sinh tồn, bình sinh giấc mộng hiền hòa, vì người và đời từ chối nhọc nhằn cám dỗ nhường chỗ cho tiếng chuông ngân mù xa sương khói vọng về với chính ta đã từng nhìn lại mình bao lần bao lượt trước minh kính đài :    Hỏi rằng trong cuộc tử sinh    Áo vui ai khoác sau minh kính đài   Bước dài theo cuộc minh khai   Nụ tầm xuân nở theo mai một này   Trường ca CHƠI GIỮA THƯỜNG HẰNG là mẫu khái quát tư tưởng giữa (Ta) ngôi thứ nhất và em ( ngôi thứ hai) đậm nét chấm phá khai thông cho tồn nguyên ý thức đối đãi giữa ta với tha nhân trong lớp lớp nhân duyên gặp gỡ, tụ tán. Nếu xem trường ca là trang " cảo thơm" của chính tác giả người đọc cũng có thể thông cảm xem tác giả bắt đầu vận hành uyên nguyên đi qua trường giác thức làm lộ giới tướng :  chân thiện mỹ của nghệ thuật văn chương trong bình diện chơn nhân hành khởi giữa quá nhiều cát bụi mơ hồ cũng có thể đúng vì lẽ dựa trên câu nói kinh điển người Pháp " Rong chơi là bắt đầu một ý tưởng" Ngã Du Tử đúng là đã rong chơi, anh đã thấm đẫm những hổn độn trong tinh thể của kiếp trầm luân nầy   Thơ đời khăn gói rong chơi   Theo nhau trở gót bên trời nắng sương   Phong phiêu còn đẫm bụi đường   Hình như cuộc lữ còn vương tháng ngày   hay   Ta về thắp lửa đèn chong    Soi vào tục lụy trước vòng bể dâu   Dòng sông nào nước đỏ ngầu    Thì thôi đừng nhuộm mà đau lòng mình   Không biết ngày mai và ngày mai nữa tác giả còn vác trên vai những phù trầm nhân thế thông qua ngôn ngữ hay không, và sự bắt đầu nầy có tạo được cho tác giả ý tưởng nào đẹp hơn hoặc  lung linh hơn trong cảm thụ mang tính thể nghiệm được mỹ mãn, nhưng nếu dừng lại ở đây cũng đã đủ những chất liệu cấu trúc có được trong dòng suy tư Ngã Du Tử mà giữa cuộc rong chơi đang còn chập chùng réo gọi.      ĐÔNG NGUYÊN   SÀI GÒN tháng 5/2017        
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              CẢM NHẬN CHƠI GIỮA THƯỜNG HẰNG                                       của NGÃ DU TỬ        Dáng em đỗ phía hư không   Nụ tinh khiết nở ẩn lồng trong mây   Bước ra từ cuộc chơi này   Thế gian ai biết mình say một mình       Đến đi trong cõi vô minh   Gặp em ngộ tiếng gió thinh không rằng:   Rong ca chơi giữa thường hằng   Bỏ quên tiền kiếp trôi băng giang hà      Thấy gì qua một sat - na   Núi cao in bóng ta bà nông sâu   Hành trình trôi chảy về đâu ?   Bước chân hành giả qua cầu nhẹ tênh      Giục người khách tục lênh đênh   Quay về chân tánh để quên phận tằm   Mắt em trong tựa trăng rằm   Dõi người du tử thường hằng ... rong chơi !      MIÊN TRƯỜNG         SÁNG TẠO LÀ CON ĐƯỜNG THI SỸ                              Tặng Ngã Du Tử      Đạo đời đã nhiễm màu hoen ố   Ai cũng nhìn nhau vẻ nghi ngờ   Thôi kệ ! Thế gian là vậy đó   Ta mặc nhiên về chơi với thơ      Thơ mở thênh thang ngàn cảnh giới   Vô biên, vô lượng cõi tuyệt cùng   Sáng tạo là con đường thi sỹ   Đôi bờ mộng thực bước trung dung      Không bè không phái không chủ nghĩa   Chẳng lập trường chi định hướng gì   Xuất thần ta viết tràn cảm hứng   Trên dòng nước chảy... tự do ghi      TÂM NHIÊN         
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              PHẦN 2    NHỮNG BÀI THƠ RỜI       QUÊ NGOẠI SÀI GÒN   (Kính tặng Sài Gòn 300 năm)       Mặc ai nhớ về Hà Nội   Thủ đô Thần tháp một thời   Ba Đình nắng lên xanh lá   Đổi thay nhịp sống bên đời       Tôi yêu Sài Gòn tha thiết   Bắt đầu nhập cuộc xa quê   Sài Gòn dang tay che chở   Tiếng cười vướng bước chân đi       Phố phường ngập màu sắc lụa   Dòng xe đầy ắp các đường   Nắng vươn lên ngàn cao ốc   Rọi cùng ngõ ngách yêu thương        Hiền hòa quanh năm mưa nắng   Triều dâng sóng nước gọi tình   Phù sa cho đời thầm lặng   Mỗi ngày một vững niềm tin        Dòng người từ nam trung bắc   Tụ về người vẫn bao dung   Bình an lên từng khuôn mặt   Mai sau nhịp sống trùng trùng       Yêu người từ xa cố quận   Cũng vầng trăng rọi trên đầu   Mây quê cũng về hò hẹn   Tình yêu nào chẳng nhiệm mầu       Trên cầu Sài Gòn tôi đứng   Dòng người lũ lượt vào ra   Dạt dào tình tôi lãng mạn   Yêu thương mình rất thực thà       Tôi yêu Sài Gòn tha thiết   Dù tôi dân Quảng nhập cư   Bao dung Sài Gòn như Mẹ   Nên tôi cũng lớn bằng người,/.       NGÃ DU TỬ 1998       
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              ĐỜI GỌI EM LÀ HƯƠNG SẮC        Vắt qua chiều một dãi lụa em   Vầng sáng ngập lung linh ngày hiện thực   Đời vẫy gọi tên em là hương sắc   Ta nâng niu vừa chớm một linh hồn      Đêm trò chuyện trước ngọc ngà thánh thể   Mắt môi em rực sáng trước cổng ngày   Và lãng tử mở toang đời quang gánh   Giục thuyền thơ trầm bổng trước hồ đầy        Mùa xuân nhớ theo em về quá khứ   Bến bờ em vừa lặng sóng kinh thành   Màu mắt biết chưa xóa mùi dâu bể   Để chiều nay chờ sợi nắng thị thành        Rồi từ đó ta thức cùng mộng mị   Vùng say mê rộn rã một tâm hồn   Ngày yêu mến đêm ngược nguồn bất tận   Vươn cánh dài theo sóng nước hoàng hôn.        NDT   
            
            
         
     
    
 
    
     
 
     
    
    
    
    
	
    
    
    
    
        
            
    
        Thống kê hiện tại
        Hiện đang có  0 thành viên và  1 bạn đọc.
        
 
            
         
     
    
    
    
    
    
    
        
        
        
	
            Kiểu: