THI PHẨM CHƠI GIỮA THƯỜNG HẰNG
        
        
    
    
    
	
        
    
        
        
            
            
              . HỒN THƠ           Thi ngôn chạm vào mặt trời    Thì ra trong ấy có lời núi sông    Từ bao thấm đẫm nguồn cơn    Phả vào nhật nguyệt hóa hồn thơ tôi./.        NDT       
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              VÁC THUYỀN VỀ PHỐ      Ngược dòng rong chơi vác thuyền về phố    họa hoằn tìm ra đáp số đời thường   thuyền dong buồm sẽ đến muôn phương   ngặt cửa khẩu cấm người không giấy      Nên quay gót vác thuyền về phố quậy   may giúp người phố thành mang chí Hồng Hoang   trùng dương kia có phải là thiên đàng    cho phỉ sức hải hồ trên biển mặn      Ồ, quả đất phải chăng là mặt phẳng   đáp số đời thường có lẽ dễ tìm ra   khi lòng nhân nhận chìm trong bão tố phong ba    nên vũ trụ sắc se buồn u ám      Khi đài các đứng trong phường lịch lãm    quắc mắt nhìn xem bọn giá áo đến dường nào   Giá trị thực tài năng bao giờ cũng nghiệt ngã lao đao   ung dung đứng với thời gian và lẽ thật      Tít mắt sướng vui trong phù vân vật chất   thường trái tim không bằng quả sim rừng   dẫu khó khăn với muối mặn cay gừng   tri thức bao giờ cũng vượt lên phía trước      Lương tâm là tấc thước đo lòng người   sao không mặn nồng cho đến mười mươi   lại ậm ọe khóc cười trong cõi sống   cái thực cuộc đời không thể là giấc mộng      Dòng sông nào cũng mang nước về biển mặn    đời con người bao nhiêu lần giọt đắng   ừ, thì ta vác thuyền về phố    và vác tình ta đi dạo khắp nước non       NDT           
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 15.08.2017 21:07:34 bởi THƠ NGÃ DU TỬ >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              TỰ KHÚC       Lênh đênh mãi bỗng giật mình năm tháng   rắc xuống đời trắng cả đôi bàn tay   ngó lên cao mậy vẫn giỡn ban ngày   làm hốt hoảng - chao đôi bờ nhật nguyệt       Và cây cỏ cũng nhuốm màu mắt lệ    đâu vàng son? người chết đuối xuân thì   sao đan tâm buộc chân giống ngựa Kỳ   buồn thiên lý mộng vàng trôi tư tưởng       Dẫu tiếc rẽ cũng đành xa tứ hướng   chuyện vinh hoa từ ấy có mơ hồ    áo cơm nào trò chuyện với khách thơ   lòng thi sĩ lạc tình trong mắt ướt       Bên góc đời thiếu nữ rưng rức khóc   hỏi vì sao? - đời giả dạng tự do   tường thì cao mỗi cổng một cơ đồ   lòng dân dã đi bằng đôi chân đất        Tìm đã mỏi được mấy người chân chất   thương bình yên rắc lên triệu nỗi buồn   ta yêu đời cũng đành ngắm trăng suông   nhìn thế tục theo vòng quay hưng phế       NGÃ DU TỬ            
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                TRƯỚC SAU...      Phía trước mặt trùng trùng rừng cam hạt   ta đến đó sẽ hả hê giải khát   đoàn quân đã đến hồi nhượt bạc ?   cũng hồi sinh nghe da thịt căng tràn      Khúc hoan ca là cả nghìn vàng   đâu dễ kiếm đời trăm năm một thuở   biển mênh mông lớp lớp trùng sóng dữ   tận chân trời xa thẳm cả tự do      Trời đất mịt mùng mây đen đây đó   vạn thuở tìm châu được mấy người   vác nổi sầu đi khắp máu tươm tươi   tiếng khóc giữa đời vọng lên cao dội lại   thành thanh âm rờn rợn suốt đêm dài...      Nhắp men tình đạm bạc buổi đông mai   nghe hơi ấm dự phần vào da thịt   bao lâu rồi thiên hạ bỏ quên tiết khí    nghe ngàn phương ngồi khóc rả bên đời      Trí tuệ chân chính nhễ nhại những mồ hôi   đành đơn độc bụi thời gian phủ kín   tâm huyết xót xa hồn ta câm nín   uống cạn sầu ôm hận đến thiên thu      Nguồn về đâu ... mãi miết chảy xa mù ?   nghe đau nhói dòng sông buồn dân tộc   ở đâu đó người ta chia nhau bỗng lộc   thời áo cơm giun dế gọi mơ hồ        NDT   
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              CÒN LẠI DẤU NGÀY       Mùa hạ chín em về vui trước gió   Dáng em xinh e ấp trước ngày chiều   Đầm vạt áo, khi nợ nần ánh mắt   Có ai về theo bước nhỏ rong rêu      Tôi ngữa mặt hứng nụ cười rất nhẹ   Lững mùa vui trong đáy mắt luân hồi   Ngày chưa đếm những hồn nhiên thế kỷ   Mắt chiều nay em đứng ngắm sông đời      Đêm vượt cạn lưng lửng buồn thao thức   Trăng hoàng hôn chợt sáng giữa triền đêm   Thầm yêu mến một màu chiều cổ tích   Phía sau đuôi đôi mắt một nét hiền      Mùa hạ chín phượng nhuộm hồng vầng sáng   Phía bên kia trăng nước ngập thuyền đầy   Tôi thơ thẩn soi từng vùng tâm thể   Con đường quen còn lại một dấu ngày./.        NGÃ DU TỬ   
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              RƯỢU NHÂN NGHĨA       Rượu nhân nghĩa uống tràn ly nhân nghĩa   Luận anh hùng mặc thế sự đầy vơi   Ngày sẽ thức bởi mặt trời sắp dậy   Áo khăn chi ta vẫn đứng ngang đời       NDT   
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              HÀNH TRÌNH    Riêng cho Bích Liên     Này em nhé đời còn nhiều giông gió   Cố lên em trời đất vốn nhiệm mầu   Ta tồn tại - bởi em là thục nữ   Ngại ngần gì sóng đời sống dâng cao      Anh vẫn vậy: - Ý nghĩ mình rất thực   Rằng núi sông chẳng phụ khách chân thành   Mùa gặt hái đầy lên từ quang gánh   Ngày thảo thơm chăm bón suốt hành trình      Và em nhé ngày vui chờ chín mọng   Phải không em mắt mong thắm cuộc ngày   Ngày đã thắp một mặt trời sáng rực   Ta vẫn vừa bằng hữu một vòng tay      Sông có lúc phải nghẹn nguồn ghềnh thác   Đời phong trần đến lúc sẽ hân hoan   Là yêu mến mở cõi lòng khắp cả   Thong thả cùng theo lớp sóng ầm vang      Vui lên nhé, sen xanh màu thế tục   Nở hoa thơm từ đây đó cuộc đời   Đâu thành bại hởi cõi người trong đục   Ta sẽ về màu xiêm áo lên khơi        NDT   
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              NGÀY ĐAN MẮT LƯỚI       Đêm mắt lạnh ta gọi người rất thực    Dấu hài nhi quên sao giấc mộng lành    Nổi niềm ấy giữa ngày đan mắt lưới    Nắng vừa thơm sao lá chẳng ươm cành          Mùa hạ chín em có còn thổn thức    Để thu sang quạnh lắm một trăng rằm    Đêm bật dậy làn mi vừa thiêm thiếp    Mê ly nào cafe với đường quen        Sao nhớ quá buổi tao phùng thuở nọ   Mùa trăng vui thành phố cũng hẹn hò   Em biền biệt bao kỳ vui lặng lẽ   Thương tôi giờ ăm ắp nổi niềm thơ        Em trốn kiếm giữa Sài Gòn đô hội   Ai bâng khuâng mùa nhớ có đong đầy   Vui em nhé. Dẫu chồn chân phía ấy   Màu hân hoan con mắt gọi tên người       NDT   
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              NGÁT ĐÓA CHƠN THƯỜNG            Men theo đường đạo hạnh    bằng ánh sáng tâm linh    khơi mở và bừng cháy    trong tâm thức chính mình          Trước bộn bề khổ đau    của cõi người trần thế    nhẹ nhàng ơi san sẻ    kết cục rất diệu thường          Gieo hạt mầm độ lượng    nở cánh hoa từ bi    hạnh phúc lừng thơm ngát     đời thăng hoa dịệu kỳ        NDT       
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              HẠT THƠM CHỪNG ĐÃ TÁCH MẦM          Vầng trăng vỗ về cát trắng    Đầu non phủ kín mặt người    Thương ta một đời du tử    Lỡ thời thế cuộc trêu ngươi          Mơ xưa xanh màu hiện tại    Áo khuya đen kịt hồn người    Ta về bên hiên ngóng đợi    Tự do còn rộng tay người          Lũ qua trắng đồng bờ bãi    Muôn đời vạt nắng xanh tươi    Ai hay đỏ màu hoang phế    Tiếc ngày chân lý xưa trôi          Mặt người lô nhô hồn phách    Hình như đâu đó lộ hiền    Trần gian áo thiền có rách?    Thôi về tu tập an nhiên          Cỏ non ươm mầm xuân nụ    Tiếng em cười ấm nhân gian    Hạt thơm tách mầm vỡ đất    Đời nghe đây đó rộn ràng        NDT           
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              VỚI CẢ TÂM TÌNH        Đừng hỏi nhé anh hãy ngồi chiêm ngưỡng   Không thơm hương sao gió áp môi hường   Không mặn mà sao nắng đẹp tơ vương   Trên đôi má và len theo dòng tóc      Những buổi ấy ta nhìn qua ánh mắt   Hồn thôi miên ta chạm phải cung sầu   Em từ thiên thâu ?   Về vực dậy những tâm hồn lãng mạn      Ta thi sĩ chưa từng ngao ngán    Dù bông hoa những gai nhọn rẫy đầy    Uống hồn em như tĩnh, như say   Ôi nhật nguyệt ta vì em phụng hiến      Em bí mật như nghìn xưa nguyệt điện   Ta say sưa tìm kiếm mãi chữ tình   Thi sĩ đương đầu mấy bận trường chinh   Vui chân sáo em rộn ràng ca hát      Rượu bên em vẫn ồn ào thù tạc   Men yêu thương tràn cốc uống đầy hồn   Lá rụng ngoài chạm phải bóng hoàng hồn   Thơ anh viết ngọt bùi theo ngôn ngữ      Đời luân lạc vài mươi năm viễn xứ   Dáng hoa em làm rộn trái tim hồng   Ta thả mình bơi lội khắp dòng sông   Nghe thơ nhạc chảy êm đềm mạch sống        NDT   
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              GỌI GIÓ NGÀN LÊN      Ngõ cũ cài then đóng   Ngày lên phía chân trời   Đường xanh xưa mất hút   Quay về mở cuộc chơi      Chân miệt mài đi tới   Bóng ngã dài sau lưng   Dòng đời reo phơi phới   Gọi người từ muôn trùng      Trên đỉnh đời ngàn sao   Nhìn đất thấp trời cao   Trời xanh cùng mây trắng   Màu xanh nối tiếp màu      Gọi gió ngàn lên tiếng   Ầm ào những đợt xô   Rừng lau rung theo gió   Như cánh chim tung trời      Ngõ cũ hồn đã thức   Ngày lên xanh ngập lòng   Ai bên đời còn ngóng ?   Gió mới về ngang sông        NDT       
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              NGẪU HỨNG NGÀY LÊN           Đôi khi nhầm lẫn cọng trừ    Một đời dò dẫm như người đi đêm    Cuối ngày con mắt quầng thêm    Sóng đời mộng mị nổi lên cơn dài           Tình cờ sợi nắng ban mai    Rọi vào tâm thức gội vai sông hồ    Người đả đảo, kẻ hoan hô    Thì ra thế sự cả bồ liêu trai           Trước thềm một giọt sương phai    Suy tư cũng được một vài chuyện vui    Nếu không có những cái cười    Làm sao thấm được sắc mùi bể dâu           Thương sao con nước qua cầu    Dòng trôi trôi mãi về đâu cõi người    Hạt hồn nhiên trổ mầm tươi    Mùa đi theo những phận đời xôn xao           Ngọt ngào ru khúc ca dao    Ô hô ngày đã tầng cao xanh rờn    Tiếng ai vừa chút dỗi hờn    Thôi em con mắt tròn hơn một lần           Nhịp đời theo nhịp bước chân    Ngày lên đừng nhé chớ lầm lạc nhau    Xanh như lá thắm cau trầu    Đừng như vôi bạc tình đau đáu lòng         NDT           
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              TỪ EM MẦU NHIỆM BÊN TRỜI          Em từ đó bỗng trở thành mầu nhiệm    Khi trăng đêm vàng võ bụi kinh thành    Khi ngày lên chìm ký ức chiến tranh    Xin yêu mến, chỉ Em là chân lý          Hồn biển lạc bởi chìm trong đố kỵ    Nhưng không sao vốn lịch sử công bằng    Ai đã từng thấm đẫm vị trần gian    Mới cảm nhận được mắt ngày soi rõ          Sao hiu hắt từ đầu non cuối bãi    Sóng xa hoa lan rộng khắp mặt ngày    Nghe ngại ngần thắt chặt những vòng tay    Sông tiềm thức chảy trong lòng âm ỉ          Hồn dân tộc đã bao mùa mộng mị    Giở trang văn nghèn nghẹn đẫm câu Kiều    Áo sông hồ rét mướt một tiếng yêu    Đời sống quý vô cùng lòng chân thực         NDT   
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              MƠ THÁI BÌNH       Giáp một vòng mưa nắng    ta về lại sông xưa    hát ca cùng dã thảo    bên cuộc đời sớm trưa      Gõ vào lưng vách núi    nghe gió ru đại ngàn    mùa xanh lên từ độ    cho muôn đời hợp tan      Trăng soi bên thềm vắng    chữ nhàn lên tiếng ca    yên bình ta lặng ngắm    màu vàng son quan hà      Thả thuyền trên sông cũ    ngâm nga điệu nhân từ    lời thơ như dòng sửa    mớm vào đời giọng ru       Ngày lên từng nắng ấm    mỗi cuộc đời hân hoan    xum xuê lừng kim cổ    mơ thái bình hương lâng        NDT   
            
            
         
     
    
 
    
     
 
     
    
    
    
    
	
    
    
    
    
        
            
    
        Thống kê hiện tại
        Hiện đang có  0 thành viên và  1 bạn đọc.
        
 
            
         
     
    
    
    
    
    
    
        
        
        
	
            Kiểu: