Chương 3 : Xạ thủ và Chủ nông trại
Ngày hôm sau là cuối tuần, nhưng Uông Diểu lại dậy rất sớm, mang theo máy ảnh, đạp xe ra ngoài. Là một nhiếp ảnh gia nghiệp dư, đề tài mà anh ưa thích nhất là những vùng hoang dã vắng dấu chân người, nhưng dầu gì cũng đã bước vào tuổi trung niên, không còn tinh lực để hưởng thụ cái thú xa xỉ đó nữa, hầu hết thời gian chỉ có thể đi chụp phong cảnh trong thành phố mà thôi. Nửa vô tình nửa cố ý, anh thường chọn những góc toát lên vẻ hoang sơ trong thành phố, như đáy hồ cạn trong công viên, thửa đất mới đào ở công trường xây dựng, cỏ dại mọc trong những rảnh bê tông. Để loại trừ những sắc thái lòe loẹt của thành thị trong bối cảnh, anh chỉ dùng phim đen trắng, không ngờ lại thành một trường phái riêng, dần dần cũng có chút tiếng tăm nho nhỏ, tác phẩm hai lần được chọn tham gia triển lãm ảnh lớn, còn gia nhập cả hiệp hội nhiếp ảnh gia. Mỗi lần ra ngoài chụp, anh đều đạp xe đi tha thẩn trong thành phố, tìm bắt cảm hứng và bố cục cần thiết cho bức ảnh, có lúc đi lòng vòng cả ngày trời.
Hôm nay, Uông Diểu cảm thấy hơi lạ. Lối chụp của anh dựa trên sự trầm ổn của phong cách cổ điển, nhưng hôm nay, anh lại thấy rất khó khăn khi tìm kiếm cảm giác ổn định cần thiết để tạo ra những bố cục kiểu như thế trong đầu, anh cảm thấy thành phố đang thức tỉnh giữa ánh ban mai này dường như được xây dựng trên nền cát chảy, sự ổn định của nó chỉ là hư ảo. Từ đêm trước, hai viên bi a nọ vẫn luôn chiếm cứ giấc mộng dài của anh, chúng bay loạn xạ không theo quy tắc nào trong không gian màu đen, trên nền đen, không nhìn thấy viên bi đen đâu, chỉ những lúc ngẫu nhiên va đập vào viên bi màu trắng nó mới thể hiện sự tồn tại của mình.
Lẽ nào bản nguyên của vật chất là không có quy luật? Lẽ nào sự ổn định và trật tự của thế giới chỉ là điểm cân bằng động tạm thời trong cái góc vũ trụ này? Chỉ là một xoáy nước ngắn ngủi giữa dòng nước chảy hỗn loạn mà thôi?
Bất giác, anh đã đạp xe đến chân tòa nhà CCTV mới xây xong. Anh dừng xe lại ngồi ở ven đường, ngước nhìn tòa kiến trúc hình chữ A nguy nga cao ngất, cố thử tìm lại cảm giác ổn định. Theo hướng đỉnh chóp đang lấp lóa dưới ánh Mặt trời buổi sớm, anh nhìn về phía bầu trời xanh sâu không thấy đáy kia, trong đầu chợt hiện lên hai từ: Xạ thủ, Chủ nông trại.
Khi các học giả trong tổ chức Biên giới Khoa học tiến hành thảo luận, họ thường dùng một từ viết tắt: SF, từ này không phải chỉ tiểu thuyết khoa học viễn tưởng (science fiction), mà là viết tắt của hai từ trên (shooter, farm owner).
Chuyện này bắt nguồn từ hai giả thuyết, đều đề cập đến bản chất của hai quy luật vũ trụ.
Giả thuyết “xạ thủ”: có một tay xạ thủ, cứ cách 10 cm lại bắn thủng một lỗ trên tấm bia. Giả sử trên bề mặt tấm bia này có một loài sinh vật có trí tuệ, tồn tại trong không gian hai chiều, các nhà khoa học của bọn họ sau khi tiến hành quan sát vũ trụ của mình đã phát hiện ra một định luật vĩ đại: “Cứ cách 10 cm, ắt hẳn phải có một cái hố.” Chúng đã coi hành vi tùy hứng của tay xạ thủ kia thành quy luật thép trong vũ trụ của mình.
Giả thuyết “chủ nông trại” thì lại mang sắc thái kinh dị khiến người ta bất an: trong nông trại nọ có một đàn gà tây, 11 giờ trưa hằng ngày, chủ nông trại đều cho bọn chúng ăn. Một nhà khoa học gà tây quan sát hiện tượng này suốt gần một năm mà không có ngoại lệ nào, vì vậy nó cũng phát hiện ra một định luật vĩ đại trong vũ trụ của mình: “11 giờ trưa hằng ngày sẽ có thức ăn rơi xuống.” Buổi sáng sớm ngày lễ Tạ Ơn, nó tuyên bố định luật này cho lũ gà tây, nhưng 11 giờ trưa hôm đó lại không có thức ăn rơi xuống, chủ nông trại đi vào bắt bọn chúng làm thịt hết.
Uông Diểu cảm thấy mặt đất dưới chân mình đang trôi đi như một vũng cát chảy, toàn nhà cao tầng hình chữ A tựa hồ cũng lung lay dao động, anh vội thu ánh mắt lại.
Để thoát khỏi tâm trạng bất an, Uông Diểu ép mình chụp hết một cuộn phim rồi trở về nhà trước buổi cơm trưa. Vợ anh đã dẫn con đi chơi, buổi trưa không quay về. Thường ngày, Uông Diểu nhất định sẽ vội vàng đem cuộn phim đi tráng rửa luôn, nhưng hôm nay anh lại chẳng hứng thú gì. Ăn qua loa cho xong bữa trưa, anh nằm lăn ra ngủ, vì đêm qua cứ trằn trọc không yên giấc nên anh ngủ thẳng đến gần năm giờ chiều. Lúc này, anh mới nhớ ra cuộn phim chụp ban sang, bèn chui vào phòng tối chật hẹp được cải tạo từ chiếc tủ âm tường để tráng phim.
Cuộn phim nhanh chóng được tráng hết, anh bắt đầu kiểm tra xem có tấm nào đáng để rửa phóng ra thành ảnh không, nào ngờ ngay bức đầu tiên anh đã phát hiện một việc kỳ lạ. Bức này chụp một bãi cỏ nhỏ bên ngoài khu chợ lớn, Uông Diểu thấy ở chính giữa tấm phim có dải gì đó màu trắng, nhìn kỹ thì là một dãy số: 1200:00:00.
Tấm phim thứ hai cũng có số: 1199:49:33.
Nguyên cả cuộn phim, tấm nào cũng có một hàng số nhỏ.
Tấm thứ ba: 1199:40:18; tấm thứ tư: 1199:32:07; tấm thứ năm: 1199:28:51;
tấm thứ sáu: 1199:15:44, tấm thứ bảy: 1199:07:38; tấm thứ tám: 1198:53:09… tấm thứ ba mươi tư: 1194:50:49; tấm thứ ba mươi sáu, cũng là tấm cuối cùng: 1194:16:37.
Uông Diểu lập tức nghĩ cuộn phim có vấn đề. Anh dùng máy ảnh cơ Leica M2 sản xuất năm 1988, toàn bộ thao tác đều bằng tay, không có bất cứ tính năng tự động nào, càng không thể in chồng lên phim những con số kiểu như ngày tháng thế này. Chỉ tính riêng ống kính và kết cấu máy tuyệt vời, dù ở giữa thời đại kỹ thuật số, chiếc máy ảnh này cũng được xếp vào hàng quý tộc trong số máy ảnh chuyên nghiệp.
Kiểm tra lại từng tấm phim một, Uông Diểu nhanh chóng phát hiện ra điểm kỳ dị đầu tiên của những con số đó: chúng tự động thích ứng với bối cảnh. Nếu cảnh nền là màu đen, con số sẽ là màu trắng, còn nếu bối cảnh màu trắng thì những con số sẽ là màu đen, như để tạo độ tương phản lớn nhất tiện cho người xem nhìn rõ được. Khi Uông Diểu xem lại tấm phim thứ mười tám, tim anh bỗng đập thìch thịch, cảm tưởng như trong phòng tối có một luồng khí lạnh dọc theo sống lưng mình đi lên.
Tấm ảnh này chụp một cây khô trên nền bức tường cũ, bức tường lốm đốm từng mảng, trong ảnh cũng hiện lên những chỗ đen chỗ trắng đan xen nhau. Trên cảnh nền này, nếu vẫn ở vị trí bình thường, hàng số kia dù màu đen hay trắng đều không thể hiện thị rõ ràng, nhưng nó lại đã dựng lên, đồng thời uốn cong mình, hiện màu trắng men theo thân cây khô sẫm màu, thoạt trông tựa như một con rắn nhỏ bám trên thân cây vậy.
Uông Diểu bắt đầu nghiên cứu quan hệ số học giữa những con số ấy, mới đầu anh cho rằng đó là một loại mã số nào đó, nhưng khoảng cách giữa mỗi nhóm số lại không giống nhau, anh nhanh chóng hiểu ra đây là những con số chỉ thời gian dùng giờ, phút, giây làm đơn vị tính. Anh lấy cuốn bút ký nhiếp ảnh của mình ra, trên đó có ghi chép tỉ mỉ thời gian chụp từng bức ảnh, chính xác đến từng phút. Anh nhận ra, chênh lệch giữa giá trị thời gian trên hai bức ảnh và khoảng thời gian cách quãng giữa hai lần chụp thực tế là đồng nhất. Rất rõ ràng, cuộn phim này đang ghi lại thời gian trôi đi với tốc độ bình thường trong hiện thực theo hướng nghịch đảo. Uông Diểu lập tức hiểu ra nó là cái gì.
Một bộ đếm ngược thời gian.
Bắt đầu từ 1200 tiếng đồng hồ, hiện tại vẫn còn lại 1194 tiếng.
Hiện tại, không phải, đó là thời khắc chụp xong tấm ảnh cuối cùng trong cuộn phim. Bộ đếm ngược này vẫn còn tiếp tục chứ?
Uông Diểu ra khỏi phòng tối, lấy một cuộn phim đen trắng mới lắp vào chiếc Leica, chụp nhanh vài bức trong nhà, cuối cùng lại ra ban công chụp mấy bức ngoại cảnh. Sau khi chụp hết cuộn phim, anh lấy nó ra khỏi máy, chui luôn vào phòng tối tráng rửa. Trên những tấm phim đã tráng, những con số ấy không ngừng hiển hiện trên nền phim như những bóng ma, tấm đầu tiên là 1187:27:39, từ lúc chụp tấm cuối cùng của cuộn phim trước đến tấm đầu tiên của cuộn phim này, vừa khéo cách chừng ấy thời gian. Những tấm sau đó, thời gian cách nhau chừng ba bốn giấy, 1187:27:35, 1187:27:31, 1187:27:27, 1187:27:24…
là khoảng thời gian gián cách lúc anh chụp nhanh.
Bộ đếm ngược vẫn đang tiếp tục.
Uông Diểu lại lắp phim mới vào máy ảnh, chụp loạn xạ thật nhanh, có mấy tấm anh còn cố ý đậy nắp ống kính vào để chụp. Khi Uông Diểu chụp xong cuộn phim lấy ra, vợ con anh đã về. Trước khi đi tráng rửa, anh lắp cuộn phim thứ ba vào, đưa máy ảnh cho vợ: “Này, em chụp hết cuộn phim này đi.”
“Chụp cái gì?” Vợ anh kinh ngạc nhìn chồng. Trước đây, anh tuyệt đối không cho phép bất cứ ai động vào máy ảnh của mình, tất nhiên vợ và con trai anh cũng chẳng hứng thú gì với món đồ chơi ấy, trong mắt bọn họ, đó chỉ là một món đồ cổ vô vị tốn mất hai vạn tệ mua về.
“Cái gì cũng được, cứ chụp bừa đi.”
Uông Diểu nhét máy ảnh vào tay vợ rồi chui vào phòng tối.
“Được rồi, Đậu Đậu, mẹ chụp ảnh cho con nhé.” Vợ anh hướng ống kính về phía đứa con.
Trong đầu Uông Diểu đột nhiên hiện lên những con số tựa bóng ma kia, như một sợi dây treo cổ vắt ngang gương mặt con trai mình, anh bất giác khẽ run lên. “Đừng, đừng chụp con, chụp cái gì khác đi.”
Cửa trập “lạch xạch” một tiếng, vợ anh chụp tấm ảnh đầu tiên, sau đó kêu lên: “Sao không ấn được nữa thế này?” Uông Diểu dạy vợ gạt một cái cần, “Thế này, mỗi lần đều phải lên phim.” Sau đó, anh chui vào phòng tối.
“Thật phiền phức.” Người vợ bác sĩ của anh không thể hiểu nổi, tại sao trong thời đại ngày nay, khi máy ảnh kỹ thuật số có khả năng chụp ảnh hàng chục megapixel đã đầy rẫy, lại có người dùng cái món đồ chơi đắt tiền đã hết thời này, vả lại còn chụp bằng phim đen trắng nữa.
Cuộn phim đã được tráng ra, giơ lên ánh đèn đỏ mờ mờ, Uông Diểu thấy bộ đếm ngược thời gian như một bóng ma kia vẫn đang tiếp tục trên những tấm ảnh anh chụp bừa, bao gồm cả mấy tấm đã đóng nắp ống kính lại mà chụp đều hiển thị rõ ràng: 1187:19:06, 1187:19:03,
1187:18:59, 1187:18:56…
Vợ anh gõ cửa phòng tối, báo rằng đã chụp xong, Uông Diểu ra cửa giật lấy máy ảnh, lúc tháo cuộn phim ra, tay anh rõ ràng đang run lên. Anh mặc kệ ánh mắt kỳ lạ của vợ, cầm cuộn phim lại quay vào phòng tối chốt cửa thật chặt. Anh làm rất lộn xộn, thuốc hiện ảnh, thuốc giữ ảnh vương vãi đầy đất, cuộn phim nhanh chóng được tráng ra, anh nhắm cả hai mắt lại thầm cầu khấn: đừng xuất hiện, cho dù là gì chăng nữa, cũng đừng xuất hiện lúc này, đừng đến lượt…
Anh dùng kính lúp soi dọc theo cuộn phim ướt nhẹp, thấy bộ đếm giờ ngược đã biến mất, trên tấm phim chỉ có cảnh tượng trong nhà mà vợ anh chụp, do tốc độ cửa trập thấp, những tấm ảnh thao tác thiếu chuyên nghiệp do cô chụp ra đều mờ mịt, nhưng Uông Diểu lại cảm thấy đây là những tấm ảnh đẹp nhất mà anh từng được xem.
Uông Diểu ra khỏi phòng tối, thở phào nhẹ nhõm, bấy giờ mới phát hiện mồ hôi lạnh đã đầm đìa khắp người. Vợ anh đã vào bếp nấu cơm, con trai cũng vào phòng nó chơi, anh một mình ngồi xuống xô pha, bắt đầu tĩnh tâm suy nghĩ.
Trước tiên, những con số có dấu hiệu của trí tuệ nhân tạo, ghi lại chính xác dòng chảy thời gian trong những khoảng thời gian khác nhau giữa các lần chụp ảnh này không thể nào được ghi sẵn trên cuộn phim, mà chỉ có thể là sức mạnh nào đó đã khiến nó lộ sáng, vậy đó là gì? Máy ảnh có vấn đề ư? Hay một thiết bị nào đó, vô tình hoặc cố ý, đã được lắp vào trong chiếc máy? Anh tháo ống kính, mở máy ảnh ra, dùng kính lúp cẩn thận quan sát bên trong chiếc máy ảnh, kiểm tra từng bộ phận bóng loáng không dính một hạt bụi, nhưng không phát hiện ra điều gì khác thường. Vậy thì, liên tưởng đến mấy bức ảnh chụp khi đóng nắp ống kính lại, nguồn cảm quang rất có khả năng là loại tia bức xạ nào đó có lực xuyên thấu rất mạnh từ bên ngoài, nhưng điều này là không thể về mặt kỹ thuật: nguồn phát xạ ở đâu? Làm sao lại nhắm được chuẩn vào máy ảnh?
Ít nhất với trình độ kỹ thuật hiện tại, loại lực lượng này là siêu nhiên.
Để xác nhận lại là bộ đếm giờ ma quái kia đã biến mất, Uông Diểu lắp vào chiếc Leica một cuộn phim nữa, bắt đầu chụp bừa từng tấm từng tấm một. Lần này, khi cuộn phim được tráng xong, vừa bình tĩnh được đôi chút anh lại bị đẩy đến ranh giới của điên rồ: bộ đếm giờ ma quái kia lại xuất hiện, từ thời gian hiển thị trên tấm phim, có thể thấy nó không hề dừng lại, chỉ là không hiện ra trên cuộn phim vợ anh chụp mà thôi.
1186:34:13, 1186:34:02, 1186:33:46,
1186:33:35…
Uông Diểu lao ra khỏi phòng tối, chạy ra khỏi nhà, gõ cửa nhà hàng xóm, người ra mở cửa là giáo sư Trương đã nghỉ hưu.
“Bác Trương, nhà bác có máy ảnh không? Ừm, không cần loại máy kỹ thuật số, tôi muốn dùng loại chụp phim ấy!”
“Nhiếp ảnh gia mà lại mượn máy của tôi hả? Cái máy hơn hai vạn tệ kia hỏng rồi à? Tôi chỉ có máy ảnh số thôi… cậu không khỏe à? Sắc mặt sao mà khó coi vậy.”
“Cho tôi mượn một chút.”
Ông Trương nhanh chóng lấy ra một chiếc máy ảnh kỹ thuật số hiệu Kodak rất bình thường. “Đây, mấy tấm bên trong đó xóa đi là được…”
“Cảm ơn!” Uông Diểu hấp tấp cầm lấy máy ảnh và phim, vội vàng chạy về nhà. Thực ra, trong nhà anh còn có ba chiếc máy phim và một chiếc máy số, nhưng Uông Diểu cảm thấy mượn từ nơi khác về đáng tin cậy hơn. Anh nhìn hai chiếc máy ảnh và mấy cuộn phim đen trắng để trên xô pha, ngẫm nghĩ giây lát, rồi lại lắp cuộn phim vào chiếc Leica, sau đó đưa chiếc máy ảnh kỹ thuật số cho vợ đang dọn mâm cơm.
“Nhanh lên, chụp vài tấm đi, giống như lúc nãy ấy!”
“Làm cái gì vậy? Nhìn sắc mặt anh kìa… anh bị sao vậy ạ?!” Vợ Uông Diểu kinh hoàng nhìn anh.
“Em không cần lo, chụp đi!”
Vợ anh đặt đĩa thức ăn trên tay xuống, đi tới nhìn chồng, vẻ hoảng sợ trong ánh mắt lại nhuốm thêm phần lo âu.
Uông Diểu dúi chiếc Kodak vào tay đứa con sáu tuổi đang đi tới chuẩn bị ăn cơm, “Đậu Đậu, con chụp hộ bố. Ấn cái nút này này, đúng, đây là một tấm; ấn thêm lần nữa, đúng rồi, lại thêm một tấm nữa; cứ vậy mà chụp liên tục, chụp chỗ nào cũng được.”
Con trai anh nhanh chóng nắm bắt được, thằng nhỏ rất thích thú, chụp nhanh vèo vèo. Uông Diểu quay người cầm chiếc Leica đang để trên ghế xô pha lên rồi cũng bắt đầu chụp, hai bố con cứ “lạch xạch, lạch xạch” chụp như điên, bỏ lại bà mẹ lung túng giữa ánh đền flash chớp nháy, nước mắt trào ra.
“Uông Diểu, em biết gần đây áp lực công việc của anh rất lớn, anh đừng…”
Uông Diểu chụp hết cuộn phim trong máy Leica, lại giằng chiếc máy ảnh kỹ thuật số trên tay con trai. Anh ngẫm nghĩ một lúc, rồi đi vào phòng ngủ để thoát khỏi sự quấy rầy của vợ, tự mình dùng máy kỹ thuật số chụp thêm mấy tấm. Lúc chụp, anh dùng ống ngắm quang học chứ không nhìn màn hình tinh thể lỏng, vì sợ nhìn thấy kết quả, tuy rằng sớm muộn gì cũng phải xem ảnh.
Uông Diểu lấy cuộn phim ra khỏi máy Leica chui vào phòng tối, đóng chặt cửa lại rồi bắt đầu tráng rửa. Làm xong xuôi, anh nhìn kỹ lại mấy tấm phim, vì tay đang run rẩy, anh buộc phải dùng cả hai tay cầm kính lúp… Trên tấm phim, bộ đếm giờ ma quái vẫn đang tiếp tục.
Uông Diểu xông ra khỏi phòng tối, bắt đầu kiểm tra ảnh trong chiếc máy kỹ thuật số, trên màn hình LCD, trong những tấm ảnh kỹ thuật số vừa chụp, phần con trai anh chụp thì không có bộ đếm giờ ngược; còn những tấm anh chụp, bộ đếm giờ lại hiện lên rõ mồn một, đồng thời thay đổi đồng bộ với những con số trên phim âm bản.
Uông Diểu sử dụng các máy ảnh khác nhau để chụp, mục đích là muốn loại trừ khả năng vấn đề nằm ở máy ảnh hoặc phim, nhưng việc anh vô ý để con trai chụp ảnh, cộng với cuộn phim vợ anh chụp lúc trước, đã làm nảy ra một kết quả kỳ dị hơn: khi dùng máy ảnh khác nhau và các cuộn phim khác nhau để chụp, người khác chụp thì bình thường, chỉ có những bức ảnh do anh chụp mới xuất hiện bộ đếm giờ ma quái kia!
Uông Diểu tuyệt vọng túm lấy đống phim, như tóm cả đàn rắn đang cuộn xoắn lại với nhau, hoặc như một sợi dây thòng lọng khó lòng giằng ra nổi.
Anh biết, chỉ với sức của mình thì không thể giải quyết được vấn đề này, nhưng phải đi tìm ai đây? Các đồng sự ở trường đại hoc và viện nghiên cứu thì không được, bọn họ cũng giống anh, đều là những người tư duy theo lối kỹ thuật; mà trực giác lại cho anh biết, chuyện này đã nằm ngoài phạm vi kỹ thuật rồi. Anh nghĩ đến Đinh Nghị, nhưng hiện tại, chính anh ta cũng đang có nguy cơ suy sụp tinh thần. Cuối cùng, anh nhớ đến Biên giới Khoa học, đó là một nhóm người có suy nghĩ sâu sắc, tư duy cởi mở. Nghĩ đoạn, anh bèn bấm số điện thoại của Thân Ngọc Phi.
“Tiến sĩ Thân, tôi có chút chuyện cần phải tới chỗ cô một chuyến.” Uông Diểu gấp gáp nói.
“Đến đi.” Thân Ngọc Phi nói xong hai chữ ấy liền dập máy luôn.
Uông Diểu lấy làm kinh ngạc, bình thường Thân Ngọc Phi nói năng cũng rất vắn tắt, đến nỗi một số người trong tổ chức Biên giới Khoa học còn gọi cô ta là “nữ Hemingway”. Nhưng lần này, không ngờ cô ta còn chẳng buồn hỏi là chuyện gì, khiến Uông Diểu không biết nên cảm thấy được an ủi hay càng thêm bất an nữa.
Anh bỏ đống phim âm bản vào một túi xách, mang theo cả máy ảnh kỹ thuật số, lao khỏi nhà trong ánh mắt lo âu của vợ. Vốn dĩ anh có thể lái xe tự đi, nhưng dù trong thành phố đèn đuốc sáng rực này, anh cũng muốn có người bầu bạn trên đường, nên đã gọi một chiếc tắc xi.
Thân Ngọc Phi sống ở một khu biệt thự cao cấp gần tuyến tàu điện ngầm Tân Thành, ở đây ánh đèn đã thưa thớt hơn nhiều, các nhóm biệt thự quây xung quanh mấy hồ nhân tạo nhỏ có thể câu cá được, đêm về cũng có chút cảm giác thôn dã. Thân Ngọc Phi hiển nhiên rất giàu có, nhưng Uông Diểu bấy lâu vẫn không hiểu tài sản của cô ta ở đâu ra, vị trí nghiên cứu trước đây và cả chức vụ hiện tại của cô ta ở công ty đều không thể kiếm được nhiều tiền đến thế. Có điều, bên trong biệt thự của cô ta lại không có vẻ gì xa hoa, đó là một địa điểm tụ họp của Biên giới Khoa học, bài trí giống như một thư viện cỡ nhỏ, có cả phòng hội thảo.
Trong phòng khách, Uông Diểu gặp chồng Thân Ngọc Phi là Ngụy Thành. Người đàn ông bốn mươi này có vẻ bề ngoài của một trí thức đôn hậu, hiểu biết của Uông Diểu về anh ta chỉ giới hạn ở họ tên, lúc giới thiệu, Thân Ngọc Phi cũng chỉ nói có thế. Hình như anh ta không đi làm, cả ngày chỉ ở nhà, hoàn toàn không hứng thú gì với các cuộc thảo luận của Biên giới Khoa học, cũng đã quá quen với việc đông đảo các học giả ra ra vào vào nhà mình.
Nhưng anh ta không phải kẻ vô công rỗi nghề, rõ ràng cũng nghiên cứu thứ gì đó tại gia, cả ngày đều đắm chìm trong suy tư, thấy ai đến cũng chỉ hờ hững chào hỏi rồi trở về căn phòng trên gác, hầu hết thời gian trong ngày anh ta đều ở trong đó. Một lần, Uông Diểu lên lầu vô ý liếc nhìn vào qua cánh cửa hé mở, trông thấy một thứ kỳ lạ: một dàn máy tính cỡ trung hiệu HP(*). Anh không thể nhìn lầm được, vì thiết bị này giống hệt như dàn ở Trung tâm nghiên cứu nano nơi anh làm việc, vỏ máy màu xám đen, là mẫu RX8620 mới xuất xưởng bốn năm trước. Để thiết bị giá trị hơn triệu nhân dân tệ trong nhà có vẻ rất kỳ quặc, hằng ngày,
Ngụy Thành ôm rịt lấy nó một mình, rốt cuộc là muốn làm gì?
(*) Minicomputer hay midrange computer: đây là loại máy tính tầm trung, nhỏ hơn máy tính lớn (mainframe) nhưng tốc độ xử lý thì mạnh hơn máy tính cá nhân rất nhiều lần.
“Ngọc Phi đang dở tay chút việc trên kia, anh đợi một lát nhé.” Ngụy Thành nói dứt lời bèn đi lên gác. Uông Diểu vốn định đợi, nhưng thực tình là anh không thể ngồi yên được nữa nên cũng lên theo, liền trông thấy Ngụy Thành đang định bước vào căn phòng để chiếc máy tính kia. Anh ta trông thấy Uông
Diểu đi lên theo, dường như cũng không hề bực bội, chỉ tay vào một căn phòng đối diện nói: “Ừm, chính là ở trong phòng đó đó, anh vào tìm cô ấy đi.”
Uông Diểu gõ cửa, nhưng cửa không khóa, còn hé ra một khe, anh nhìn thấy Thân Ngọc Phi đang ngồi trước máy vi tính chơi trò chơi, điều khiến Uông Diểu kinh ngạc là cô ta lại đeo một bộ thiết bị
V. Đây là món đồ chơi rất phổ biến trong giới mê game, thứ này bao gồm một kính hiển thị panorama và một bộ trang phục cảm ứng có thể khiến cơ thể người chơi cảm giác được những đòn đánh, những cú đâm, lửa đốt trong trò chơi, có thể sinh ra cảm giác nóng bức và lạnh lẽo, thậm chí còn có thể mô phỏng chân thực cảm giác thân thể phơi trần trong gió tuyết. Uông Diểu bước tới sau lưng Thân Ngọc Phi, vì trò chơi hiển thị theo kiểu góc nhìn toàn cảnh trong kính đeo mắt nên anh không thấy gì trên màn hình. Lúc này, Uông Diểu nghĩ đến việc Sử Cường bảo anh ghi nhớ địa chỉ trang web và email, vô ý liếc qua màn hình, tên tiếng Anh trên giao diện đăng nhập của trò chơi rất đặc biệt, anh đã nhớ kỹ.
Thân Ngọc Phi gỡ kính hiển thị panorama xuống, rồi cởi bộ đồ cảm ứng, đeo cặp kính to tướng lên gương mặt gầy đét, nét mặt vẫn không hề bộc lộ cảm xúc gì, chỉ im lặng gật đầu với Uông Diểu, như đang đợi anh lên tiếng. Uông Diểu lấy đống phim ra, bắt đầu kể lại chuyện kỳ lạ xảy ra với mình, Thân Ngọc Phi chăm chú lắng nghe, nhưng chỉ cầm đống phim lên liếc qua vài ba lượt, không hề xem kỹ, điều này khiến Uông Diểu rất kinh ngạc, hiện tại anh đã có thể tiến thêm một bước nữa, xác định được Thân Ngọc Phi rõ ràng biết chuyện gì đó. Điều này gần như khiến anh ngừng lời, có điều, Thân Ngọc Phi lại mấy lần gật đầu ra hiệu cho anh kể tiếp, anh mới kể đến hết câu chuyện. Lúc này, Thân Ngọc Phi mới nói ra câu đầu tiên kể từ lúc họ gặp mặt:
“Dự án nano mà anh lãnh đạo đến đâu rồi?”
Câu hỏi chẳng liên quan này lại khiến
Uông Diểu hết sức ngạc nhiên. “Dự án nano? Nó thì có can hệ gì?” Anh chỉ đống phim.
Thân Ngọc Phi không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn anh, đợi anh trả lời câu hỏi của mình. Đây chính là phong cách nói chuyện của cô ta, xưa nay chưa bao giờ nói thừa một chữ.
“Ngừng việc nghiên cứu lại.” Thân Ngọc Phi nói.
“Sao hả?” Uông Diểu ngỡ mình nghe nhầm, “Cô nói gì cơ?”
Thân Ngọc Phi im lặng, không nhắc lại lời mình vừa nói.
“Dừng lại? Đó là dự án trọng điểm của nhà nước đấy!”
Thân Ngọc Phi vẫn không nói gì, chỉ nhìn anh bằng ánh mắt bình thản.
“Cô cũng phải nói ra nguyên nhân chứ!”
“Dừng lại thử xem.”
“Rốt cuộc cô biết chuyện gì rồi? Nói cho tôi đi!”
“Những gì tôi có thể nói với anh chỉ có vậy thôi.”
“Dự án không thể dừng, cũng không có khả năng dừng lại.”
“Dừng lại thử xem.”
Cuộc trò chuyện ngắn gọn về bộ đếm giờ ma quái đến đây là chấm dứt, sau đó, cho dù Uông Diểu cố gắng đến mấy, Thân Ngọc Phi cũng không hé răng một chữ nào liên quan đến chuyện này nữa, chỉ lặp đi lặp lại câu đó: “Dừng lại thử xem.”
“Giờ thì tôi hiểu rồi, Biên giới Khoa học không phải là một tổ chức giao lưu học thuật về nghiên cứu cơ sở như các người tuyên bố, quan hệ của nó với hiện thực còn phức tạp hơn tưởng tượng của tôi nhiều lắm.” Uông Diểu nói.
“Ngược lại, anh có ấn tượng này là bởi vì thứ mà Biên giới Khoa học đề cập đến còn chuyên sâu hơn những gì anh tưởng tượng nhiều lắm.”
Uông Diểu tuyệt vọng, không chào từ biệt mà đứng dậy đi luôn, Thân Ngọc Phi lẳng lặng tiễn anh đến tận cổng ngoài, nhìn anh lên tắc xi. Đúng lúc này, một chiếc khác lao vút tới, phanh kít lại ngay trước cổng. Một người đàn ông xuống xe, nhờ ánh đèn hắt ra từ bên trong biệt thự, Uông Diểu chỉ liếc nhìn đã nhận ra ngay.
Người này là Phan Hàn, một trong những nhân vật nổi danh nhất của tổ chức Biên giới Khoa học. Là một nhà sinh vật, anh ta đã dự đoán thành công việc sử dụng thực phẩm biến đổi gien trong một thời gian dài sẽ dẫn đến biến dị gien di truyền của thế hệ sau, còn dự đoán rằng cây trồng biến đổi gien có thể sẽ gây nên thảm họa sinh thái. Khác với những học giả chỉ biết nói suông dọa nạt người đời, dự đoán của anh ta đầy những chi tiết cụ thể, vả lại đều lần lượt được chứng thực, chuẩn xác tới mức khiến người ta phải kinh hãi, đến nỗi còn có tin đồn rằng anh ta là người đến từ tương lai.
Một sáng kiến khác khiến anh ta nổi danh là xây dựng được xã hội thực nghiệm đầu tiên trong nước. Khác với những xã đoàn kiểu Utopia, đặt tôn chỉ trở về với tự niên ở phương Tây, “Điền viên Trung Hoa” của anh ta không nằm ở những vùng hoang vu hẻo lánh mà nằm giữa thành phố lớn nhất. Xã đoàn không có tài sản gì, mọi vật phẩm cần cho cuộc sống, bao gồm cả thực phẩm đều đến từ rác thải thành thị. Khác với dự đoán của mọi người lúc ban đầu, “Điền viên Trung Hoa” chẳng những có thể sinh tồn, mà còn nhanh chóng phát triển lớn mạnh, thành viên cố định đã lên đến hơn ba nghìn người, những người thỉnh thoảng đến thể nghiệm cuộc sống lại càng nhiều không đếm xuể.
Dựa vào hai thành tựu này, tư tưởng xã hội của Phan Hàn cũng ngày càng có sức ảnh hưởng. Anh ta cho rằng, cách mạng khoa học kỹ thuật là một thứ bệnh của xã hội loài người, sự phát triển mang tính bùng nổ của kỹ thuật tương đương với sự khuếch tán nhanh chóng của tế bào ung thư, kết quả cuối cùng đều là tiêu hao hết chất dinh dưỡng của vật chủ, phá hoại các cơ quan, dẫn đến các chết của vật chủ. Anh ta chủ trương loại bỏ những kỹ thuật “thô bạo” như năng lượng hóa thạch và năng lượng hạt nhân, duy trì các kỹ thuật “ôn hòa” như năng lượng Mặt trời và thủy điện nhỏ, đồng thời từng bước giải tán thành thị, phân bố đều nhân khẩu vào các thôn trấn tự cấp tự túc, lấy nền tảng là “kỹ thuật ôn hòa”, xây dựng một “xã hội nông nghiệp mới.”
“Anh ta có nhà không?” Phan Hàn chỉ lên tầng hai hỏi.
Thân Ngọc Phi không trả lời, im lặng chắn trước mặt anh ta.
“Tôi cần cảnh cáo anh ta, đương nhiên cũng là cảnh cáo cô, đừng ép chúng tôi!” Phan Hàn lạnh lùng nói.
Thân Ngọc Phi vẫn không trả lời anh ta, chỉ bảo với Uông Diểu đang ngồi trong tắc xi: “Đi đi, không có chuyện gì đâu.” Sau đó, cô ta ra hiệu bảo tài xế cho xe lăn bánh. Sau khi xe chạy, Uông Diểu cũng không nghe thấy họ nói gì nữa, anh ngoảnh đầu lại nhìn từ xa, dưới ánh đèn, Thân Ngọc Phi vẫn không cho Phan Hàn đi vào biệt thự.
Về đến nhà thì đã là nửa đêm, Uông Diểu xuống tắc xi ở cổng tiểu khu, một chiếc Volkswagen Santana màu đen phanh lại sát cạnh anh, cửa sổ xe hạ xuống, khói thuốc phun ra, là Sử Cường, thân hình to cao của anh ngồi chật cứng cả ghế lái.
“Này, thầy giáo Uông, viện sĩ Uông!
Mấy hôm nay khỏe không?”
“Anh đang theo dõi tôi à? Đúng là vô vị!”
“Đừng hiểu lầm, nếu tôi cứ thế đi thẳng qua thì đã xong rồi, ra chào hỏi một câu cho phải phép anh lại hiểu lầm thành tâm địa xấu xa.” Sử Cường trưng ra điệu cười nhăn nhở thường thấy của gã, bộ dạng rất vô lại, “Sao hả, ở bên đó có thấy thông tin gì hữu dụng không, trao đổi một chút nhé?”
“Tôi đã nói rồi, tôi và các anh không có liên quan gì cả, sau này xin đừng theo dõi tôi nữa!”
“Phì…” Sử Cường cho xe chạy, “Làm như tôi thèm kiếm tiền làm thêm hai đêm nay lắm ấy, bỏ lỡ cả trận bóng rồi.”
Uông Diểu đi vào nhà, vợ con anh đã ngủ, anh nghe thấy vợ mình trằn trọc trên giường, ú ớ tiếng gì nghe không rõ lắm, hành động quái dị của chồng hôm nay không hiểu đã mang đến cho cô cơn ác mộng gì. Uông Diểu uống hai viên thuốc an thần, nằm lên giường, phải mất một lúc lâu mới khó nhọc chìm vào giấc mộng.
Giấc mộng của anh rất lộn xộn, nhưng trong đó có một thứ luôn luôn tồn tại: bộ đếm giờ ma quái. Kỳ thực, bộ đếm giờ ấy xuất hiện trong giấc mộng là điều mà Uông Diểu đã đoán được từ trước. Trong mơ, anh điên cuồng đánh vào bộ đếm giờ lơ lửng giữa không trung, xé nó, cắn nó, nhưng tất cả mọi đòn tấn công của anh đều xuyên qua nó, nó vẫn cứ lơ lửng giữa giấc mơ, trôi đi một cách kiên định. Uông Diểu thấy bức bối khó chịu vô cùng, rốt cuộc cũng tỉnh dậy khỏi giấc mơ.
Anh mở mắt. nhìn lên trần nhà tối mờ, ánh đèn đường bên ngoài xuyên qua tấm rèm cửa sổ, hắt lên đó một quầng sáng ảm đạm. Nhưng có một thứ đã từ trong giấc mộng theo anh đến với thế giới hiện thực: bộ đếm giờ ma quái. Bộ đếm giờ ấy vẫn hiện ra trước đôi mắt mở to của anh, con số rất nhỏ, nhưng rất sáng, phát ra một thứ ánh sáng chói lòa.
1185:11:34, 1185:11:33, 1185:11:32,
1185:11:31…
Uông Diểu gục gặc đầu, nhìn thấy mọi đồ vật lờ mờ trong phòng ngủ, xác nhận lại rằng mình đã tỉnh giấc, nhưng bộ đếm giờ vẫn không biến mất. Anh nhắm mắt lại, song bộ đếm giờ vẫn hiển thị trong tầm mắt tối đen như mực của anh, như thủy ngân phát sáng trên bộ lông của thiên nga đen. Anh lại mở mắt ra lần nữa, dụi dụi hai mắt, bộ đếm giờ vẫn không biến đi, dù anh nhìn đi đâu, chuỗi số ấy vẫn nghênh ngang chiếm vị trí chính giữa trường nhìn.
Một nỗi sợ không tên khiến Uông Diểu ngồi bật dậy, bộ đếm giờ vẫn bám riết lấy anh. Anh nhảy xuống giường loa ra trước cửa sổ, kéo rèm, mở toang cánh cửa ra. Thành phố đang say ngủ bên ngoài vẫn rực rỡ ánh đèn, bộ đếm giờ vẫn tiếp tục hiển thị trên cảnh nền rộng rãi ấy, tựa như phụ đề trong phim vậy.
Uông Diểu chợt thấy nghẹt thở, không kìm được la lên một tiếng kêu trầm trầm kinh hãi. Trước những lời hỏi han đầy hoảng hốt của người vợ vừa giật mình tỉnh giấc, anh cố gắng trấn tĩnh lại, an ủi vợ rằng không có chuyện gì, rồi lại nằm lên giường nhắm mắt, khó nhọc vượt qua nốt phần còn lại của đêm dưới ánh sáng từ bộ đếm giờ ma quái kia.
Buổi sớm thức dậy, Uông Diểu cố gắng ép mình tỏ ra bình thường trước mặt người nhà, nhưng vợ anh vẫn nhận ra sự lạ, hỏi mắt anh có bị làm sao không? Có phải không nhìn rõ hay không?
Sau bữa sáng, Uông Diểu xin nghỉ ở Trung tâm nghiên cứu nano, lái xe đến bệnh viện. Dọc đường, bộ đếm giờ ma quái kia vẫn lạnh lùng vắt ngang phía trước thế giới hiện thực trong mắt anh, còn biết tự động điều tiết độ sáng để hiện rõ trên mọi cảnh nền khác nhau. Uông Diểu thậm chí còn nhìn thẳng vào Mặt trời mới mọc, những mong bộ đếm giờ kia bị ánh sáng chói lòa làm cho tạm thời biến mất một lúc, nhưng vô hiệu, hàng số ma quỷ ấy vẫn hiện ra phía trên Mặt trời, lúc này nó không tăng độ sáng lên nữa, mà biến thành màu đen, trông còn đáng sợ hơn.
Bệnh viện Đồng Nhân rất khó lấy số, Uông Diểu trực tiếp đến tìm một người bạn cùng lớp với vợ, đó là một chuyên gia về mắt rất nổi tiếng. Anh không nói bệnh tình, mà yêu cầu bác sĩ kiểm tra mắt mình trước. Sau khi kiểm tra kỹ lưỡng hai mắt của Uông Diểu, bác sĩ nói anh ta không phát hiện ra triệu chứng bệnh gì, mắt Uông Diểu hoàn toàn bình thường.
“Mắt tôi cứ luôn nhìn thấy một thứ, dù
nhìn vào đâu thì thứ ấy vẫn lù lù hiện ra.” Uông Diểu nói. Trong lúc anh nói, những con số cũng nằm vắt ngang trước mặt bác sĩ.
1175:11:34, 1175:11:33, 1175:11:32,
1175:11:31…
“Bệnh ruồi bay trước mắt(*).” Bác sĩ nói, đồng thời rút tờ đơn thuốc ra kê toa, “Bệnh mắt thường gặp ở tuổi của chúng ta, thủy tinh thể bị đục mờ. Không dễ chữa cho lắm, nhưng cũng không có gì nghiêm trọng cả, tôi kê nước muối i ốt với vitamin D nhé, có lẽ sẽ thuyên giảm, nhưng hy vọng không lớn lắm đâu. Có điều, thực sự là không có gì nghiêm trọng cả, chỉ cần anh quen rồi là sẽ không để ý đến những tạp vật trong trường nhìn của mình nữa, cũng không ảnh hưởng gì nhiều đến thị lực.”
(*) Hay còn gọi là bệnh nổ đom đóm, đục dịch kính.
“Bệnh ruồi nay trước mắt mà anh nói đó, những thứ… thứ ấy trông như thế nào?”
“Không có quy tắc, tùy mỗi người mỗi khác, có lúc là những điểm đen nhỏ, có lúc thì giống như con nòng nọc.”
“Nếu trông thấy một dãy số thì sao?”
Bác sĩ dừng bút. “Anh trông thấy một dãy số?”
“Đúng thế, nằm vắt ngang chính giữa trường nhìn.”
Bác sĩ đẩy giấy và bút ra, nhìn anh với vẻ quan tâm: “Anh vừa bước vào tôi đã nhìn ra được, anh mệt mỏi quá độ rồi. Lần trước đi họp lớp, Lý Dao có kể với tôi rằng áp lực công việc của anh rất lớn. Đến tuổi của chúng ta thì cũng phải chú ý đấy, sức khỏe không coi thường được đâu.”
“Ý anh nói, tình trạng của tôi là do nhân tố tinh thần?”
Bác sĩ gật đầu, “Nếu là bệnh nhân bình thường, tôi đã đề nghị đến khoa Thần kinh rồi, nhưng kỳ thực cũng không cần thiết, không có gì nghiêm trọng cả, chỉ là mệt mỏi thôi. Nghỉ ngơi vài ngày đi, đi chơi mấy ngày cùng Lý Dao, với thằng nhỏ nữa, tên là gì ấy nhỉ, Đậu Đậu phải không? Yên tâm, sẽ nhanh hồi phục thôi.”
1175:10:02, 1175:10:01, 1175:10:00,
1175:09:59…
“Tôi nói anh biết tôi nhìn thấy gì nhé, một bộ đếm giờ ngược! Nó đang nhảy chính xác từng giây, từng giây một! Đây có thể là do nhân tố tinh thần sao?”
Bác sĩ cười khoan dung: “Có muốn biết nhân tố tinh thần có thể ảnh hưởng đến thị lực tới mức độ nào không? Tháng trước, chúng tôi chữa cho một cô bé, khoảng mười lăm mười sáu, cô bé đang trong lớp học đột nhiên không nhìn thấy gì nữa, hoàn toàn mất thị lực. Nhưng sau khi kiểm tra mọi thứ, đôi mắt hoàn toàn bình thường về mặt sinh lý. Về sau, chuyên gia bên khoa Thần kinh đã tiến hành trị liệu tâm lý cho cô bé một tháng, mắt côn bé lại đột nhiên khôi phục thị lực bình thường.”
Uông Diểu biết ở đây nữa chỉ lãng phí thời gian, bèn đứng dậy định ra về, trước khi về còn hỏi thêm một câu cuối cùng: “Được rồi, thôi không nói chuyện mắt tôi nữa, tôi chỉ có một câu hỏi muốn thỉnh giáo anh: có ngoại lực gì có thể tác động từ xa khiến người ta nhìn thấy một thứ gì đó không?”
Vị bác sĩ suy nghĩ một lúc: “Có, đợt trước tôi từng tham gia tổ bác sĩ của tàu Thần Châu 19, một phi hành gia báo cáo rằng, lúc họ làm việc bên ngoài không gian đã trông thấy nhưng chớp sáng không hề tồn tại. Trước đó, những phi hành gia trên Trạm vũ trụ quốc tế ISS cũng báo cáo tình trạng tương tự, đều là vào những lúc Mặt trời hoạt động mạnh, những hạt cao năng lượng trong vũ trụ đập vào võng mạc, khiến người ta trông thấy những tia chớp ảo. Có điều, anh nói rằng mình trông thấy những con số, còn là một bộ đếm giờ ngược nữa thì nhất định không thể do nguyên nhân này được.” Uông Diểu ngơ ngẩn ra khỏi bệnh viện, bộ đếm giờ ở phía trước mặt anh, tựa như anh đang đi theo nó, đi theo một oan hồn cứ nhằng nhẵng quấn chặt lấy anh. Anh mua một cặp kính râm đeo lên để người khác không nhìn thấy ánh mắt mơ màng như người mộng du của mình.
Uông Diểu đi vào phòng thí nghiệm chính của Trung tâm nghiên cứu nano, trước khi qua cửa, anh không quên gỡ cặp kính râm xuống, mặc dù vậy, những đồng nghiệp tình cờ chạm mặt đều lộ vẻ lo lắng trước trạng thái tinh thần của anh.
Chính giữa phòng thí nghiệm lớn, Uông Diểu trông thấy hộp đen phản ứng vẫn đang vận hành. Trung tâm của thiết bị khổng lồ này là một khối cầu, từ đó mọc ra rất nhiều ống dẫn. Loại vật liệu nano siêu bền biệt danh “Phi Đao” đã sản xuất được, nhưng lại phải dùng kỹ thuật xây dựng phân tử để chế tạo, tức là dùng các đầu dò để tác động, lắp ghép các phân tử vật liệu lại như xếp chồng những viên gạch lên nhau, công nghệ này tiêu tốn rất lớn, sản phẩm có thể nói là báu vật quý nhất thế giới, không thể tiến hành sản xuất số lượng lớn được.
Điều mà phòng thí nghiệm này đang làm, chính là thử tìm ra một loại phản ứng xúc tác để thay thế phương pháp xây dựng phân tử, khiến một lượng lớn phân tử sau phản ứng sẽ tự xếp thành cấu trúc hoàn chỉnh. Thí nghiệm được tiến hành trong hộp đen phản ứng, thiết bị này có thể tiến hành phản ứng với các tổ hợp phân tử có số lượng thành phần khổng lồ, những tổ hợp này nếu như thao tác bằng tay theo kiểu truyền thống thì có khi mất hơn trăm năm cũng làm không hết, nhưng lại có thể tiến hành tự động bên trong hộp đen phản ứng. Đồng thời, đây còn là một thiết bị kết hợp phản ứng thật với mô phỏng trên máy vi tính, khi phản ứng tổng hợp thực hiện đến một mức độ nhất định, máy tính sẽ dựa trên kết quả trong từng giai đoạn phản ứng để xây dựng mô hình mô phỏng của phản ứng tổng hợp, dùng mô hình mô phỏng thay thế tiến trình còn lại của phản ứng, nâng cao hiệu suất thí nghiệm lên đáng kể.
Người phụ trách thí nghiệm trông thấy Uông Diểu vội vàng chạy tới, bắt đầu báo cáo một loạt các sự cố vừa xuất hiện với hộp đen phản ứng. Đây là chuyện dạo này anh luôn gặp phải mỗi lần đi làm. Hiện nay, hộp đen phản ứng đã liên tục vận hành hơn một năm, độ nhạy của rất nhiều thiết bị cảm biến bị suy giảm, sai lệch tăng cao,cần gấp rút dừng máy để duy tu bảo dưỡng. Nhưng Uông Diểu là nhà khoa học đứng đầu dự án này, lại kiên trì muốn làm xong nhóm tổ hợp thứ ba rồi mới dừng máy, các kỹ sư bất đắc dĩ đành phải thêm vào hộp đen phản ứng ngày càng nhiều các thiết bị bổ sung, đến nay thì bản thân những thiết bị bổ sung ấy cũng cần thu bổ sửa chữa, khiến cho cả nhóm dự án đều mệt nhoài. Nhưng người phụ trách vẫn dè dặt không nhắc đến chuyện dừng máy và tạm thời ngưng thí nghiệm, sợ Uông Diểu lại nổi giận đùng đùng như lần trước. Anh ta chỉ đem hết mọi khó khăn nói ra, song ý tứ đã rất rõ ràng.
Uông Diểu ngẩng đầu nhìn hộp đen phản ứng, cảm thấy nó giống như một cái tử cung, các kỹ sư đang bận rộn quay xung quanh, cố gắng duy trì nó vận hành bình thường. In trên cảnh tượng này, là bộ đếm giờ ma quái kia.
1174:21:11, 1174:21:10, 1174:21:09,
1174:21:08…
Dừng lại thử xem. Trong đầu Uông Diểu đột nhiên vang lên lời Thân Ngọc Phi.
“Muốn thay đổi toàn diện hệ thống cảm biến ngoại vi cần bao lâu?” Anh hỏi.
“Bốn đến năm ngày.” Người phụ trách thí nghiệm đột nhiên nhìn thấy hy vọng, vội vàng bổ sung thêm một câu: “Làm nhanh hơn, ba ngày là được, giám đốc Uông, tôi đảm bảo!”
Mình không hề khuất phục, thiết bị quả thực cần bảo dưỡng, vì vậy mà thí nghiệm phải tạm thời dừng lại, không liên quan gì đến những chuyện khác. Uông Diểu thầm nhủ, sau đó quay sang nhìn người phụ trách qua những con số của bộ đếm giờ ma quái, “Dừng thí nghiệm lại, cho tắt máy để bảo dưỡng, cứ làm theo thời gian biểu mà anh nói.”
“Vâng, giám đốc Uông, tôi sẽ nhanh chóng nộp cho anh phương án thay mới, đến chiều là có thể tắt máy được rồi.” Người phụ trách mừng rỡ nói.
“Dừng luôn bây giờ đi.”
Người phụ trách nhìn Uông Diểu như đang nhìn một người không quen biết, nhưng rồi lập tức lấy lại vẻ mừng rỡ, như sợ đánh mất cơ hội này vậy. Anh ta cầm điện thoại lên ra lệnh dừng máy. Vừa nghe lệnh, những nghiên cứu viên và kỹ sư đã mệt nhoài trong nhóm dự án bỗng chốc hăng hái lên, bắt đầu gạt hơn trăm công tắc phức tạp theo trình tự quy định, các màn hình giám sát lần lượt tối đen, cuối cùng, màn hình giám sát chính hiện ra trạng thái dừng máy.
Gần như cùng lúc, bộ đếm giờ trước mắt Uông Diểu cũng ngừng nhảy số, con số cố định ở 1174:20:35. Mấy giây sau, dãy số nhấp nháy mấy lượt, rồi biến mất.
Khi tái hiện trước mắt mình hiện thực không có bộ đếm giờ ma quái kia che phủ, Uông Diểu thở hắt ra như vừa thoát khỏi đáy nước. Anh uể oải ngồi xuống, nhưng ngay lập tức đã ý thức được bên cạnh còn có người đang nhìn mình.
Anh nói với người phụ trách phòng thí nghiệm: “Nâng cấp hệ thống là nhiệm vụ của tổ thiết bị, người của tổ thí nghiệm các anh nghỉ ngơi mấy ngày cho thoải mái đi, đợt này mọi người đều vất vả rồi.”
“Giám đốc Uông, anh cũng mệt mỏi quá rồi, ở đây có kỹ sư trưởng Trương trông chừng, anh về nhà nghỉ ngơi một chút đi.”
“Đúng vậy, mệt quá rồi.” Uông Diểu uể oải nói, đợi anh ta đi khỏi, anh cầm điện thoại lên bấm số của Thân Ngọc Phi, chuông đổ một tiếng cô ta đã nghe máy.
“Sau lưng các người là gì vậy?” Uông Diểu hỏi, cố gắng giữ giọng bình thản nhưng không được.
Im lặng.
“Khi bộ đếm giờ chạy hết sẽ có chuyện gì xảy ra?”
Im lặng.
“Cô có đang nghe không đó?” “Có.”
“Vật liệu nano cường độ cao thì sao? Đây không phải là máy gia tốc hạt, chỉ là dự án nghiên cứu ứng dụng, đáng để chú ý thế sao?”
“Cái gì đáng để chú ý không phải do chúng ta đoán định.”
“Đủ rồi!” Uông Diểu gầm lên, cảm giác hoảng sợ và tuyết vọng trong lòng đột nhiên chuyển thành cơn giận điên cuồng, “Các người tưởng trò ảo thuật vớ vẩn này có thể gạt được tôi chắc? Có thể ngăn trở sự tiến bộ của công nghệ chắc? Tôi thừa nhận nhất thời không thể giải thích được về mặt kỹ thuật, nhưng đó là vì tôi vẫn chưa vòng ra được sau lưng cái tên ảo thuật gia đáng khinh bỉ kia mà thôi!”
“Ý anh là, muốn nhìn thấy bộ đếm giờ ngược ấy ở cấp độ lớn hơn hả?”
Câu nói của Thân Ngọc Phi làm Uông Diểu ngẩn ra giây lát, anh chưa chuẩn bị cho câu hỏi này, vì vậy đành cố ép mình bình tĩnh lại để khỏi lọt vào bẫy của đối phương. “Dẹp cái màn kịch ấy của cô đi. Cấp độ lớn hơn thì sao hả, các người cũng chỉ đang chơi trò ảo thuật mà thôi! Có thể chiếu ảnh toàn ký lên không trung, giống như NATO đã làm trong cuộc chiến lần trước, tia laser cường độ mạnh thậm chí còn có thể chiếu hình ảnh lên toàn bộ bề mặt mặt trăng nữa! Xạ thủ và Chủ nông trại thì phải có thể chơi đùa ở cấp độ mà sức người không thể vươn tới chứ, tỷ dụ như bộ đếm giờ ấy có thể hiển thị trên bề mặt của Mặt trời không hả?” Lời vừa dứt, Uông Diểu chợt kinh ngạc há hốc miệng, không ngờ trong lúc vô tình anh đã nói ra hai danh từ lẽ ra phải kiêng kỵ này, cũng may là anh chưa nói ra cái từ cần kiêng kỵ hơn nữa kia. Muốn tranh thủ thêm quyền chủ động, anh bèn tiếp lời: “Xét đến một số khả năng năng mà tôi còn chưa nghĩ đến, cho dù ở cấp độ Mặt trời, tên ảo thuật gia vô sỉ của các người vẫn có thể là đang diễn trò ảo thuật, sức mạnh ấy nếu muốn khiến người ta thực sự tin phục thì cấp độ hiển thị phải lớn hơn nữa kia.”
“Vấn đề là anh có chịu đựng nổi hay không? Chúng ta là bạn, tôi muốn giúp anh thôi, đừng đi theo con đường của Dương Đông.”
Nghe thấy cái tên này, Uông Diểu bất giác run lên, nhưng cơn giận bùng phát ngay sau đó lại khiến anh bất chấp tất cả: “Có thể chấp nhận lời khiêu chiến này không?”
“Có thể.”
“Cô muốn thế nào?” Giọng Uông Diểu trở nên yếu ớt.
“Bên cạnh anh có máy tính lên mạng được không? Được, nhập địa chỉ này vào:
http://www.qsl.net/bg3tt/zl/mesdm.htm, mở ra chưa hả? In trang web đó ra, mang theo bên người.”
Uông Diểu thấy trên trang web chỉ có một bảng đối chiếu mã Morse.
“Tôi không hiểu, đây là…”
“Trong vòng hai ngày tới, nghĩ cách tìm ra một nơi có thể quan sát được bức xạ nền của vũ trụ. Cụ thể thì hãy đọc trong email tôi sẽ gửi cho anh ngay sau đây.”
“Cái này… để làm gì?”
“Tôi biết dự án nghiên cứu vật liệu nano đã đình lại, anh định khởi động lại nó à?”
“Tất nhiên, ba ngày sau.” “Vậy thì bộ đếm giờ sẽ tiếp tục.”
“Tôi sẽ nhìn thấy nó ở cấp độ nào?”
Trầm mặc hồi lâu, người phụ nữ đang làm kẻ phát ngôn cho một sức mạnh nằm ngoài khả năng lý giải của con người kia lạnh lùng bịt kín mọi đường ra của Uông Diểu:
“Ba ngày sau, tức là ngày 14, từ 1 giờ sáng đến 5 giờ sáng, cả vũ trụ sẽ nhấp nháy vì anh.”