Chương 18 : Tam Thể: Newton, John von Neumann, Tần Thủy Hoàng, Ba Mặt trời giao hội
Cảnh tượng lúc bắt đầu trò chơi “Tam Thể” cấp độ 2 không có thay đổi gì lớn, vẫn là buổi bình minh lạnh giá kỳ dị như cũ, vẫn là tòa kim tự tháp khổng lồ, nhưng lần này, kim tự tháp đã khôi phục lại phong cách phương Đông.
Uông Diểu nghe thấy tiếng kim loại va chạm nhau chan chát, âm thanh ấy chỉ càng tôn lên sự tĩnh mịch của buổi sớm lạnh lẽo. Anh nhìn về phía đó, trông thấy ở bậc thềm kim tự tháp có hai bóng đen đang chuyển động, trong ánh ban mai mờ
nhạt, có ánh sáng lạnh của kim loại lấp lóa giữa hai bóng đen, đó là hai người đang đấu kiếm. Khi hai mắt đã thích ứng với ánh sáng yếu ớt nơi đây, Uông Diểu cũng nhìn rõ được bộ dạng của hai đấu sĩ, xét về hình dạng của kim tự tháp thì đây có lẽ là quốc gia phương Đông, nhưng đó lại là hai người châu Âu, cung cách ăn mặc có lẽ là châu Âu thời thế kỷ mười sáu mười bảy. Đấu sĩ có vóc người thấp hơn cúi đầu tránh được một nhát kiếm, bộ tóc giả màu trắng bạc rơi xuống đất. Sau mấy hiệp đấu, lại có một người vòng qua góc kim tự tháp chạy ra, toan dừng trận đấu này lại, nhưng đường kiếm vun vút của cả đôi bên khiến người đó không dám xông tới, chỉ nghe ông ta hét
lớn: “Dừng lại! Các người là đồ dở hơi! Không cảm thấy có trách nhiệm gì hả? Nếu văn minh thế giới không có tương lai, cái danh dự bé tí của các người có là cái khỉ mốc gì đâu!”
Hai kiếm sĩ không buồn để tâm đến ông ta, vẫn tập trung tinh thần vào cuộc đấu. Người cao hơn đột nhiên kêu lên đau đớn, thanh kiếm rơi xuống đất đánh “keng” một tiếng. Ông ta lập tức ôm cánh tay bỏ chạy. Người còn lại đuổi theo vài bước, nhìn theo bóng kẻ thua trận “phì” một tiếng.
“Hừ, đồ vô lại!” Ông ta cúi người nhặt bộ tóc giả, lúc ngẩng lên, trông thấy Uông Diểu liền giơ kiếm chỉ về phía kẻ
bỏ chạy kia nói, “Hắn lại dám nhận mình là kẻ phát minh ra toán vi tích phân chứ!” Nói đoạn, ông ta đội bộ tóc giả lên, một tay ôm ngực khom mình chào theo kiểu Âu với Uông Diểu, “Isaac Newton.”
“Vậy cái người bỏ chạy kia là Wilhelm Leibniz rồi?” Uông Diểu hỏi.
“Đúng hắn đấy, cái tên vô lại! Phì! Thực ra tôi chẳng thèm tranh giành công lao này với hắn làm gì, phát minh ra ba định luật cơ học đã khiến tôi trở thành người chỉ đứng sau Thượng Đế rồi, từ chuyển động của các tinh cầu cho đến sự phân bào, tất thảy đều tuân theo ba định luật vĩ đại này. Giờ có thêm công cụ toán
học mạnh mẽ như vi tích phân nữa, lấy ba định luật làm nền tảng, việc nắm bắt quy luật chuyển động của ba Mặt trời chỉ là việc trong nay mai thôi.”
“Không đơn giản vậy đâu.” Người khuyên can kia nói, “Anh đã nghĩ đến số lượng phép tính chưa? Tôi đã xem qua một loạt các phương trình vi phân mà anh liệt kê ra, hình như không thể tìm ra được lời giải dưới dạng công thức mà chỉ tìm được nghiệm số, số lượng phép tính lớn vô cùng, dù tất cả các nhà toán học trên thế giới không ngừng làm việc đến ngày thế giới diệt vong cũng không tính hết. Tất nhiên, nếu không nhanh chóng nắm bắt được quy luật chuyển động của Mặt trời, ngày thế giới diệt
vong cũng không còn xa xôi nữa đâu.” Ông ta nói xong, cũng quay sang khom người với Uông Diểu, tư thế hiện đại hơn một chút. “John von Neumann(*).”
(*) John von Neumann (1903-1957), nhà bác học người Mỹ gốc Hungary, là nhà tiên phong của máy tính kỹ thuật số hiện đại và áp dụng lý thuyết toán tử vào cơ học lượng tử, một thành viên của Dự án Manhattan, người sáng lập ra lý thuyết trò chơi.
“Ngài mang chúng tôi từ nghìn dặm xa xôi đến phương Đông, không phải là để giải quyết vấn đề tính toán những phương trình này hay sao?” Newton nói, sau đó quay sang Uông Diểu, “cùng đi còn có
Norbert Wiener(*) và tên xấu xa kia nữa, lúc gặp hải tặc ở Madagascar, Wiener đã ở lại chặn đánh bọn hải tặc để yểm hộ cho chúng tôi và hy sinh anh dũng.”
(*) Norbert Wiener (1894-1964), nhà toán học và triết học Mỹ, người đầu tiên nghiên cứu quá trình ngẫu nhiên và nhiễu, lĩnh vực liên quan đến kỹ thuật điện tử, truyền thông điện tử, hệ thống điều khiển, được coi là người khởi đầu cho điều khiển học, khoa học chuẩn hóa các khái niệm về thông tin phản hồi, liên quan đến kỹ thuật, hệ thống điều khiển, khoa học máy tính, sinh học, khoa học thần kinh, triết học và tổ chức xã hội.
“Cần phải đến phương Đông để chế tạo máy tính sao?” Uông Diểu thắc mắc với John von Neumann.
John von Neumann và Newton ngơ ngác nhìn nhau, “Máy tính? Một loại máy biết tính toán ư? Có thứ đó à?”
“Ông không biết về máy tính à? Vậy, ông định dùng thứ gì để thực hiện số lượng phép tính khổng lồ kia?”
John von Neumann trợn tròn mắt nhìn Uông Diểu, tựa như không hiểu câu hỏi của anh, “Dùng cái gì? Tất nhiên là dùng người rồi! Thế giới này ngoài con người ra, chẳng lẽ còn có thứ gì khác biết tính toán sao?”
“Nhưng ông đã nói, tất cả các nhà toán học trên thế giới này hợp lại cũng không đủ dùng mà.”
“Chúng tôi không dùng nhà toán học, mà dùng người bình thường, lao động phổ thông, nhưng cần số lượng cực lớn, ít nhất cũng phải ba mươi triệu người! Đây là chiến thuật biển người toán học.”
“Người bình thường? Ba mươi triệu?!” Uông Diểu cực kỳ kinh ngạc, “Nếu tôi không nhầm lẫn, đây là thời đại mà 90% số người đều mù chữ, ông muốn tìm được ba mươi triệu người biết vi tích phân sao?”
“Có một câu chuyện cười về quân đội Tứ Xuyên, anh nghe bao giờ chưa?” John
von Neumann móc ra một điếu xì gà to, cắn đứt đầu mẩu rồi châm lửa, “Quân lính tập đi đều, vì trình độ văn hóa thấp quá, sĩ quan hô một hai một cũng không hiểu, vậy là viên sĩ quan nghĩ ra một cách, bảo mỗi tên lính chân trái đi giày cỏ, chân phải đi giày vải, lúc đi thành hàng thì hô: dài cỏ dài vải, dài cỏ dài vải... (giọng Tứ Xuyên), chúng tôi chỉ cần binh lính trình độ như thế là đủ rồi, nhưng phải có ba mươi triệu người.”
Nghe thấy câu chuyện cười thời cận hiện đại này, Uông Diểu biết người trước mặt mình không phải là phần mềm trò chơi mà là người, vả lại gần như có thể khẳng định ông ta là người Trung Quốc.
“Quân đội lớn như vậy, thật khó mà tưởng tượng nổi.” Uông Diểu lắc đầu.
“Vì vậy chúng tôi mới đến tìm Tần Thủy Hoàng.” Newton chỉ vào kim tự tháp nói.
“Giờ nơi này vẫn do ông ta thống trị hả?” Uông Diểu đưa mắt đánh giá xung quanh, trông thấy binh sĩ canh giữ lối vào kim tự tháp quả đúng là mặc áo giáp mềm giản tiện thời Tần, tay cầm kích dài. Từ lâu Uông Diểu đã quen với sự rối loạn của lịch sử trong trò chơi Tam Thể này rồi.
“Ông ta sắp thống trị cả thế giới này rồi ấy chứ, ông ta có một cánh quân hơn ba mươi triệu người, đang chuẩn bị đi
chinh phục châu Âu đấy. Được rồi, chúng đi gặp ông ấy thôi.” Von Neumann chỉ tay vào lối vào kim tự tháp, sau đó lại chỉ Newton nói, “Ném kiếm đi!”
Newton ném bỏ thanh kiếm đánh “keng”, ba người cùng đi vào, khi tới cuối hành lang, sắp tiến vào đại điện, một vệ sĩ kiên quyết bắt họ cởi hết quần áo ra, Newton kháng nghị nói rằng chúng tôi là các học giả nổi tiếng, trên người không có ám khí! Hai bên đang giằng co, trong đại điện vẳng ra một giọng nam thấp trầm: “Có phải là người Tây đã phát hiện ra ba định luật không? Để bọn họ vào.” Đi vào đại điện, ba người trông thấy Tần Doanh Chính đang bước đi giữa đại điện, vạt sau của chiếc áo dài và
thanh trường kiếm nổi danh đều kéo lê trên mặt đất. Ông ta quay người lại nhìn ba vị học giả, Uông Diểu lập tức phát hiện, đó là đôi mắt của Trụ Vương và Giáo Hoàng.
“Ta đã biết ý đồ của các ngươi khi tới đây, các ngươi là người Tây, sao không đi tìm Caesar? Đế quốc của y rộng lớn bao la, chắc hẳn cũng tập hợp đủ quân đội ba mươi triệu người chứ.”
“Nhưng thưa hoàng đế chí tôn, ngài có biết đó là đội quân như thế nào không? Ngài có biết đế quốc ấy bây giờ như thế nào không? Trong thành Rome hùng vĩ, các dòng sông chảy qua thành phố đều đã bị ô nhiễm nghiêm trọng, ngài có biết là
do đâu không?”
“Các nhà máy quân sự?”
“Không, không, hoàng đế vĩ đại, là do những thứ nôn ọe ra của người Rome sau khi ăn uống phè phỡn! Đám quý tộc ấy đi ăn tiệc đã để sẵn cáng ở dưới gầm bàn, ăn đến nỗi không đi được nữa thì sai người hầu khiêng về. Cả đế quốc đều chìm đắm trong đầm lầy hoang dâm vô độ không thể tự thoát ra nổi, kể cả có tập hợp được đội quân ba mươi triệu người, thì cũng không đủ tố chất và thể lực để tiến hành công trình tính toán vĩ đại như thế này được.”
“Điều này thì trẫm biết.” Tần Thủy Hoàng nói, “Nhưng Caesar đang thức
tỉnh, đang chỉnh đốn lại quân bị, trí tuệ của người phương Tây cũng là thứ rất đáng sợ, các ngươi không thông minh như người phương Đông, nhưng đã suy nghĩ đúng đường, tỷ như hắn có thể nhìn ra được có ba Mặt trời, ngươi có thể phát minh ra ba định luật đó, đều là rất tài giỏi, tạm thời người phương Đông chưa làm được. Mà ta hiện nay cũng không có năng lực viễn chinh phương Tây, thuyền của ta không đủ, đi đường bộ thì tuyến đường cung ứng quá dài, không thể nào duy trì nổi.”
“Vì vậy, hoàng đế vĩ đại, đế quốc của ngài vẫn cần phát triển!” John von Neumann chớp thời cơ nói, “Nếu nắm được quy luật chuyển động của Mặt trời,
ngài sẽ có thể tranh thủ trọn vẹn mỗi một kỷ nguyên Hằng định, đồng thời tránh được tổn thất mà kỷ nguyên Hỗn loạn gây ra, như thế tốc độ phát triển sẽ nhanh hơn phương Tây nhiều. Xin ngài tin ở chúng tôi, chúng tôi là các học giả, chỉ cần có thể dùng ba định luật và vi tích phân để dự đoán chuẩn xác chuyển động của Mặt trời, chúng tôi không quan tâm ai chinh phục hay thống trị thế giới này.”
“Tất nhiên trẫm muốn dự đoán được quy luật chuyển động của Mặt trời, nhưng các ngươi xin trẫm tập kết đại quân ba mươi triệu người, ít nhất cũng phải thể hiện cho trẫm xem trước công trình tính toán này tiến hành như thế nào đã chứ.”
“Bệ hạ, xin hãy cho tôi ba người lính, tôi sẽ biểu diễn cho ngài xem.” Von Neumann trở nên hưng phấn.
“Ba người? Chỉ cần ba người thôi sao? Trẫm có thể cấp cho ngươi ba nghìn người.” Tần Thủy Hoàng liếc nhìn John von Neumann với ánh mắt ngờ vực.
“Bệ hạ vĩ đại, vừa nãy ngài vừa nhắc đến khiếm khuyết trong tư duy khoa học của người phương Đông, đó chính là bởi các vị không ý thức được rằng, vạn vật trong vũ trụ phức tạp này thực ra là do những đơn vị đơn giản nhất cấu thành. Tôi chỉ cần ba người, thưa bệ hạ.”
Tần Thủy Hoàng vẫy tay gọi đến ba người lính, họ đều rất trẻ, giống như
những binh sĩ người Tần khác, cử động của họ giống hệt những cỗ máy chỉ biết nghe theo mệnh lệnh.
“Tôi không biết tên họ.” John von Neumann vỗ lên vai hai người lính đứng phía trước, “Hai người phụ trách đầu vào của tín hiệu, gọi là ‘Nhập 1’ và ‘Nhập 2’ nhé.” Nói rồi, ông ta lại chỉ vào người lính đứng sau. “Anh, phụ trách đầu ra của tín hiệu, gọi là ‘Xuất’ đi.” Ông ta chìa tay điều động ba binh sĩ, “Thế này, đứng thành một hình tam giác, xuất là đỉnh, Nhập 1 và Nhập 2 là cạnh đáy.”
“Hừ, ngươi bảo chúng xếp thành đội hình tấn công hình cái chêm là xong!”
Tần Thủy Hoàng khinh miệt nhìn Von Neumann.
Newton không biết lấy đâu ra sáu lá cờ nhỏ, ba cờ đen, ba cờ trắng, John von Neumann đón lấy chia cho ba người lính, mỗi người một cờ đen một cờ trắng: “Màu trắng là 0, màu đen là 1. Được rồi, giờ nghe tôi nói đây, Xuất, anh quay người lại nhìn Nhập 1 và Nhập 2, nếu họ đều giơ cờ đen, anh hãy giơ cờ đen, còn những tình huống khác thì đều giơ cờ trắng, có ba tình huống khác là: Nhập 1 trắng, Nhập 2 đen; Nhập 1 đen, Nhập 2 trắng; Nhập 1, Nhập 2 đều trắng.”
“Ta thấy ngươi nên đổi màu khác, cờ trắng có nghĩa là đầu hàng.” Tần Thủy
Hoàng nói.
Von Neumann đang hưng phấn chẳng buồn để mắt đến hoàng đế, lớn tiếng ra lệnh cho ba binh sĩ: “Giờ bắt đầu vận hành! Nhập 1, Nhập 2, hai người tùy ý giơ cờ, được, giơ lên! Tốt lắm, giơ lên nữa! Giơ lên!”
Nhập 1 và Nhập 2 đồng loạt giơ cờ ba lần, lần đầu tiên là đen đen, lần thứ hai là trắng đen, lần thứ ba là đen trắng. Xuất đều thực hiện phản ứng chính xác, lần lượt giơ một lần cờ đen và hai lần cờ trắng.
“Rất tốt, vận hành chính xác, tâu bệ hạ, binh sĩ của ngài rất thông minh!”
“Chuyện này lũ ngốc cũng làm được, ngươi có thể nói cho trẫm biết, bọn chúng đang làm gì hay không?” Tần Thủy Hoàng lộ vẻ nghi hoặc hỏi.
“Ba người này tổ hợp thành một linh kiện trong hệ thống tính toán, một loại cổng, gọi là cổng AND.” Von Neumann nói xong, bèn dừng lại một lúc để cho hoàng đế có thời gian hiểu được.
Tần Thủy Hoàng không bộc lộ cảm xúc gì: “Trẫm cũng đủ việc đau đầu rồi, được, tiếp tục đi.”
Von Neumann quay sang ba người lính xếp thành đội ngũ hình tam giác: “Các người tổ hợp thành linh kiện tiếp theo đi, Xuất, chỉ cần thấy một trong hai người
Nhập 1 và Nhập 2 giơ cờ đen, anh liền giơ cờ đen lên, có ba tổ hợp như vậy: đen đen, trắng đen, đen trắng, tình huống còn lại là... trắng trắng, anh liền giơ cờ trắng lên. Hiểu chưa hả? Tốt lắm, anh rất thông minh, linh kiện có thể vận hành chính xác hay không, anh chính là mấu chốt đấy, làm cho tốt vào, hoàng đế sẽ khen thưởng! Tiếp theo bắt đầu vận hành: Giơ! Tốt, giơ lần nữa! Giơ lên! Tốt quá rồi, vận hành bình thường, bệ hạ, linh kiện này gọi là cổng OR.”
Sau đó, Von Neumann lại dùng ba người lính tổ hợp thành cổng NAND, cổng NOR, cổng XOR, cổng XNOR, và cổng ba trạng thái, cuối cùng chỉ dùng hai binh sĩ tổ hợp cổng NOT đơn giản
nhất, Xuất bao giờ cũng giơ cờ màu sắc tương phản với Nhập(*)
(*) Cổng logic là một mạch điện tử thực hiện hàm Boole tương ứng, từ một hoặc nhiều biến đầu vào có giá trị 0 (sai) hoặc 1 (đúng) cho duy nhất một kết quả đầu ra, là một trong hai trạng thái 0 hoặc 1. Các hàm cơ bản là: AND (đúng khi cả A và B đúng), OR (đúng khi có một trong hai A hoặc B đúng), NAND (sai khi A và B đúng), NOR (sai khi A hoặc B đúng), XOR (đúng khi AB khác nhau), XNOR (đúng khi AB giống nhau), NOT (trái dấu với A). Cổng ba trạng thái ngoài 0, 1 còn có trạng thái trở kháng cao, là đầu ra bị ngắt khỏi mạch, không có kết quả.
Von Neumann khom người nói với hoàng đế: “Bệ hạ, giờ tất cả các linh kiện đều đã biểu diễn hoàn tất, rất đơn giản phải không ạ? Bất cứ ba binh sĩ nào trải qua huấn luyện trong một giờ cũng có thể nắm bắt được.”
“Bọn chúng không cần phải học gì thêm nữa hả?” Tần Thủy Hoàng hỏi.
“Không cần, chúng tôi cần mười triệu cổng như thế, rồi tổ hợp những linh kiện này thành một hệ thống, hệ thống này có thể tiến hành công việc tính toán mà chúng tôi cần, giải được những phương trình vi phân dự đoán chuyển động của Mặt trời. Hệ thống này, chúng tôi gọi là... ừm, gọi là...”
“Máy tính.” Uông Diểu nói.
“A... đúng!” Von Neumann giơ ngón tay lên với Uông Diểu, “Máy tính, tên này rất hay, cả hệ thống trên thực tế chính là một cỗ máy khổng lồ, là cỗ máy phức tạp nhất từ xưa đến nay!”
Thời gian trong trò chơi được tăng nhanh, ba tháng đã trôi qua.
Tần Thủy Hoàng, Newton, Von Neumann và Uông Diểu đứng trên bình đài ở đỉnh kim tự tháp, bình đài này rất giống với lúc Uông Diểu gặp Mặc Tử, bày rất nhiều dụng cụ quan sát thiên văn, trong đó có một phần là thiết bị cận hiện đại của Châu Âu.
Bên dưới họ, ba mươi triệu binh sĩ nước Tần xếp thành thế trận hình vuông hùng vĩ trải dài trên mặt đất, đó là một hình vuông mỗi cạnh dài 6 km. Dưới Mặt trời mới mọc, đội ngũ không hề nhúc nhích, tựa như đã bị đông cứng lại, trông như một tấm thảm khổng lồ tạo nên bởi ba mươi triệu bức tượng đất nung, nhưng những đàn chim bay lạc vào phía trên tấm thảm khổng lồ này, lập tức cảm nhận được sát khí nặng nề bên dưới, lũ chim tức khắc tán loạn, kinh hoảng bay túa ra hoặc lượn vòng vòng. Uông Diểu thầm tính toán, nếu toàn nhân loại đứng thành một hình vuông thế này, diện tích chẳng qua cũng chỉ bằng khu Phố Đông ở Thượng Hải, thế trận hình vuông này tuy
là thể hiện sức mạnh rất lớn, nhưng thực ra còn bộc lộ rõ hơn sự mong manh của nền văn minh.
“Bệ hạ, quân đội của ngài quả là vô song, trong thời gian ngắn như vậy mà đã hoàn thành được huấn luyện phức tạp nhường ấy.” Von Neumann tán thưởng với Tần Thủy Hoàng.
“Tuy rằng tổng thể thì phức tạp, nhưng việc của mỗi binh sĩ lại rất đơn giản, so với đội ngũ huấn luyện để đánh tan quân Macedonia hồi trước thì chẳng đáng là gì cả.” Tần Thủy Hoàng chống tay lên đốc kiếm nói.
“Thượng Đế cũng phù hộ, liên tiếp hai kỷ nguyên Hằng định dài như vậy.”
Newton nói.
“Kể cả là kỷ nguyên Hỗn loạn, quân đội của trẫm cũng sẽ huấn luyện như vậy, sau này, bọn họ sẽ hoàn thành công trình tính toán của các ngươi trong kỷ nguyên Hỗn loạn.” Tần Thủy Hoàng ngạo nghễ nhìn lướt qua khắp thế trận.
“Vậy, xin bệ hạ hãy phát ra mệnh lệnh vĩ đại của ngài!” Von Neumann kích động đến nỗi run run giọng nói.
Tần Thủy Hoàng gật đầu, một vệ sĩ chạy ra, cầm lấy chuôi kiếm của hoàng đế lùi lại sau mấy bước, rút thanh trường kiếm bằng đồng xanh mà bản thân ông ta không thể rút ra được, sau đó bước lên quỳ xuống dâng kiếm cho hoàng đế, Tần
Thủy Hoàng giơ kiếm chỉ lên trời, cao giọng quát:
“Xếp hàng thành đội hình máy tính!”
Bốn đỉnh đồng điếu lớn ở bốn góc tức khắc cháy bùng lên, những binh sĩ đứng kín kim tự tháp như một bức tường người hướng về phía đội ngũ đồng thanh hô vang, truyền mệnh lệnh của hoàng đế xuống:
“Xếp hàng thành đội hình máy tính...”
Trên mặt đất, những khối màu sắc đều đặn trong đội ngũ bắt đầu xao động, kết cấu mạch kín phức tạp và tinh tế hiện ra, dần dần tràn ngập cả đội ngũ, mười phút sau, đã xuất hiện một bo mạch chủ máy
tính rộng 36 km2.
Von Neumann chỉ vào mạch kín khổng lồ do con người tạo nên phía dưới bắt đầu giới thiệu: “Bệ hạ, chúng tôi đặt tên cho cỗ máy tính này là ‘Tần 1.0’. Mời ngài xem, ở đó, bộ phận trung tâm là CPU, là phần nhân tính toán của máy tính, do năm quân đoàn tinh nhuệ nhất của ngài tạo thành, đối chiếu với bản vẽ này ngài có thể thấy trong đó có mạch cộng, thanh ghi, ngăn xếp; nhóm quân chỉnh tề phía ngoài là bộ nhớ trong, lúc sắp xếp bộ phận này chúng tôi phát hiện ra không đủ người, cũng may động tác của mỗi đơn nguyên trong bộ phận này là đơn giản nhất, nên chúng tôi đã huấn luyện mỗi binh sĩ cầm nhiều loại cờ màu
sắc khác nhau, sau khi tổ hợp lại, một người có thể cùng lúc hoàn thành được thao tác của hai mươi người ban đầu, khiến cho dung lượng bộ nhớ trong đạt đến yêu cầu tối thiểu để vận hành hệ thống Tần 1.0; ngài hãy nhìn lối đi xuyên suốt toàn bộ đội ngũ kia, và cả những kỵ binh mặc giáp nhẹ chờ lệnh trên lối đi ấy nữa, đó là bus(*), tổng tuyến của hệ thống, phụ trách việc truyền tải dữ liệu trong toàn hệ thống.”
(*) Trong kiến trúc máy tính, bus là một hệ thống phụ chuyển dữ liệu giữa các thành phần bên trong máy tính,, hoặc giữa các máy tính với nhau.
“Kết cấu bus là một phát minh vĩ đại,
những linh kiện mới, lớn nhất lên đến mười quân đoàn, có thể nhanh chóng ngoắc vào bus để vận hành, khiến cho việc mở rộng và nâng cấp phần cứng của hệ thống Tần 1.0 hết sức tiện lợi. Ngài hãy nhìn chỗ xa nhất đằng kia, có lẽ cần dùng ống nhòm mới nhìn rõ được, đó là bộ nhớ ngoài, chúng tôi lại dùng tên mà Copernicus đã đặt, gọi là ‘ổ cứng’ do ba triệu người có trình độ văn hóa tương đối cao tạo thành, lần trước ngài đốt sách chôn học trò đã giữ bọn họ lại là đúng rồi đó, trên tay mỗi người đều có một cuốn sổ ghi chép và một cây bút, phụ trách ghi lại kết quả tính toán, tất nhiên, phần công việc lớn nhất của họ vẫn là làm bộ nhớ ảo, ghi lại các kết quả tính
toán trung gian, nếu có nghẽn mạng khi tính toán chính là nằm ở chỗ họ. Còn đây, nơi gần chúng ta nhất, là đội ngũ hiển thị, có thể hiển thị các tham số trạng thái chính khi máy tính vận hành.”
Von Neumann và Newton khiêng đến một cuộn giấy cao hơn người, trải ra trước mặt Tần Thủy Hoàng, khi cuộn giấy mở hết, da đầu Uông Diểu ngứa ran cả lên, nhưng con dao găm trong tưởng tượng của anh không hề xuất hiện, trước mặt chỉ có một tờ giấy lớn viết đầy các ký hiệu nhỏ như đầu ruồi, chi chít nhằng nhịt, nom mà hoa mắt chóng mặt hệt như đội ngũ máy tính bên dưới kia vậy.
“Bệ hạ, đây chính là hệ điều hành Tần
1.0 mà chúng tôi phát triển, phần mềm tính toán sẽ vận hành ở trên đó. bệ hạ, mời ngài xem...” Von Neumann chỉ vào hệ thống máy tính bằng người bên dưới, “Đội ngũ này là phần cứng, còn những thứ viết trên cuộn giấy này là phần mềm, phần cứng và phần mềm, giống như đàn và nhạc phổ vậy.” Nói đoạn, ông ta và Newton lại mở ra một cuộn giấy khác có kích cỡ tương đương, “bệ hạ, đây là phần mềm để giải nhóm phương trình vi phân đó, nhập vào vector chuyển động của ba Mặt trời tại một mặt cắt thời gian nào đấy, sự vận hành của nó có thể dự đoán cho chúng ta trạng thái chuyển động của Mặt trời tại bất cứ thời điểm nào sau này. Lần tính toán này của chúng ta, sẽ
đưa ra dự đoán hoàn chỉnh đối với chuyển động của Mặt trời trong hai năm sau, thời gian gián cách giữa mỗi nhóm giá trị dự đoán là một trăm hai mươi giờ.”
Tần Thủy Hoàng gật đầu: “Vậy thì bắt đầu đi.”
Von Neumann hai tay giơ cao quá đầu, cất giọng trang nghiêm hô vang: “Tần Thánh thượng ngự chỉ, máy tính khởi động! Hệ thống tự kiểm tra!”
Ở giữa kim tự tháp, một hàng người cầm cờ phất cờ hiệu phát ra chỉ lệnh, nhất thời, bo mạch chủ khổng lồ do ba mươi triệu người tạo thành dưới mặt đất dường như hóa lỏng, lấp lóa ánh sáng, đó
là mấy chục triệu lá cờ nhỏ đang vung lên. Trong nhóm hiển thị ở gần đế kim tự tháp nhất, một đường hiển thị tiến độ do vô số lá cờ màu xanh lục tạo thành đang vươn dài ra, hiển thị tiến độ tự kiểm tra. Mười phút sau, đường hiển thị tiến độ đã đến điểm cuối.
“Hoàn tất tự kiểm tra! Vận hành chương trình điều khiển! Tải hệ điều hành!!”
Bên dưới, các kỵ binh trên bus hệ thống xuyên suốt máy tính tạo thành từ đoàn người nhanh chóng chuyển động, bus lập tức biến thành một dòng chảy xiết, dọc theo đường chảy, dòng sông này lại chia thành vô số nhánh nhỏ, thấm vào
các module khác nhau. Thoáng chốc, gợn sóng lăn tăn của cờ đen và cờ trắng đã biến thành sóng cồn cuồn cuộn, lan tỏa đi khắp bo mạch chủ. Khu vực CPU ở chính giữa là xáo động nhất, giống như một lớp thuốc nổ đang cháy ngùn ngụt. Đột nhiên, dường như hỏa dược đã cháy hết, những xáo động ở khu vực CPU dần dần lắng xuống, cuối cùng thì hoàn toàn dừng lại. Lấy nó làm trung tâm, sự tĩnh lặng nhanh chóng lan tỏa ra các hướng, như thể mặt biển bị đông cứng với tốc độ rất nhanh, cuối cùng hầu như toàn bộ bo mạch chủ đã dừng lại, chỉ có một vài linh kiện là chớp tắt yếu ớt theo tiết tấu bất biến và lặp đi lặp lại, khu vực hiển thị xuất hiện ánh đỏ chớp động.
“Hệ thống bị treo!” Một viên quan phụ trách truyền tín hiệu lớn giọng hét. Nguyên nhân của sự cố nhanh chóng được tra xét, là do một cổng trong thanh ghi trạng thái của CPU xảy ra sai sót trong khi vận hành.
“Hệ thống khởi động lại!” Von Neumann tự tin hạ lệnh.
“Khoan đã!” Newton xua tay ngăn viên quan phát tín hiệu lại, quay người nói với Tần Thủy Hoàng bằng giọng âm hiểm: “Bệ hạ, để hệ thống có thể vận hành ổn định, cần phải có một số biện pháp duy tu đối với những bộ phận có tỷ lệ xảy ra sự cố tương đối cao.”
Tần Thủy Hoàng chống kiếm nói:
“Thay mới bộ phận xảy ra sự cố, tất cả binh sĩ tổ hợp thành bộ phận ấy, chém đầu! Sau này có sự cố thì cứ xử lý như vậy!”
Von Neumann liếc sang Newton với ánh mắt chán ghét, nhìn một nhóm kỵ binh tuốt kiếm xông vào bo mạch chủ, sau khi “duy tu” bộ phận xảy ra sự cố, anh ta lại phát ra lệnh khởi động lại lần nữa. Lần này khởi động hết sức thuận lợi, hai mươi phút sau, “máy tính người” của thế giới Tam Thể do Von Neumann thiết kế đã tiến vào trạng thái vận hành dùng hệ điều hành Tần 1.0.
“Khởi động phần mềm tính toán quỹ đạo của Mặt trời ‘Three-body 1.0’!”
Newton khản giọng hét lên phát lệnh, “Khởi động bộ điều khiển! Tải module sai phân hữu hạn! Tải module phần tử hữu hạn! Tải module phân tích phổ... nhập vào tham số điều kiện khởi thủy! Bắt đầu tính toán!!”
Bo mạch chủ lấp lánh gợn sóng, các loại cờ hiệu ở khu vực hiển thị dập dềnh lên xuống, máy tính bằng người bắt đầu công trình tính toán dài đằng đẵng.
“Thật sự rất thú vị.” Tần Thủy Hoàng chỉ tay vào đội ngũ máy tính hùng tráng bên dưới, “Hành vi của mỗi người đều đơn giản như vậy, không ngờ lại sinh ra được thứ to lớn và phức tạp nhường ấy! Người châu Âu thường mắng chửi trẫm
độc đoán, cai trị tàn bạo, giết chết sức sáng tạo của xã hội, thực ra nhiều người bị ước thúc trong kỷ luật nghiêm khắc khi hợp lại hành một chỉnh thể cũng có thể sinh ra được trí tuệ vĩ đại.”
“Hoàng đế vĩ đại, đây chỉ là sự vận hành máy móc, không phải trí tuệ, những kẻ tầm thường ti tiện này đều là những con số không tròn trĩnh, chỉ khi phía trước chúng có thêm một số 1 là ngài đây, chỉnh thể của chúng mới có ý nghĩa.” Newton mỉm cười bợ đỡ.
“Triết lý buồn nôn.” Von Neumann lườm Newton một cái, “Nếu đến lúc đó, kết quả tính toán dựa theo lý thuyết và mô hình toán học của anh mà không phù
hợp với thực tế, tôi và anh thậm chí còn không bằng số không đâu.”
“Đúng thế, lúc đó các ngươi sẽ chẳng là gì cả!” Tần Thủy Hoàng nói, rồi phất tay áo bỏ đi.
Thời gian trôi nhanh, máy tính người đã hoạt động một năm bốn tháng, trừ đi thời gian điều chỉnh chương trình, thời gian tính toán thực tế là một năm hai tháng, trong khoảng thời gian này chỉ bị gián đoạn hai lần do khí hậu quá khắc nghiệt của kỷ nguyên Hỗn loạn, nhưng máy tính đã lưu lại được số liệu hiện trường của những lần gián đoạn đó, đều khôi phục vận hành thành công từ điểm gián đoạn. Khi Tần Thủy Hoàng và các
học giả châu Âu lên đỉnh kim tự tháp lần nữa, giai đoạn đầu của công trình tính toán đã hoàn thành, những số liệu kết quả này đã miêu tả một cách chính xác quỹ đạo chuyển động của Mặt trời trong hai năm sau đó.
Đó là một buổi sáng lạnh lẽo, vô số ngọn đuốc chiếu sáng thâu đêm cho cả bo mạch chủ khổng lồ đã tắt lụi, sau khi hoàn thành tính toán, hệ thống Tần 1.0 ở trong trạng thái nghỉ, những lớp sóng cuồn cuộn trên bề mặt bo mạch chủ biến thành gợn sóng lăn tăn bình thản.
Von Neumann và Newton giơ cuộn giấy dài ghi chép lại kết quả vận hành dâng lên cho Tần Thủy Hoàng, Newton
nói: “Hoàng đế vĩ đại, lẽ ra việc tính toán đã hoàn thành từ ba ngày trước, sở dĩ hôm nay mới dâng kết quả lên cho ngài, là vì theo kết quả tính toán, đêm dài dằng dẵng này sắp kết thúc, chúng ta sẽ đón buổi bình minh đầu tiên của một kỷ nguyên Hằng định kéo dài, kỷ nguyên Hằng định này sẽ duy trì trong một năm, xét trên tham số quỹ đạo của Mặt trời, khí hậu sẽ rất dễ chịu, xin hãy để vương quốc của ngài hồi sinh từ trạng thái thoát nước đi.”
“Từ khi khởi sự tính toán, quốc gia của trẫm chưa từng thoát nước lần nào!” Tần Thủy Hoàng chụp lấy cuộn giấy, bực bội nói, “Trẫm đã dốc hết nguồn lực của nước Tần để duy trì cho máy tính vận
hành, tiêu hao hết mọi dự trữ rồi, đến lúc này, số người chết vì đói, vì mệt, vì lạnh giá, vì nóng bức đã nhiều không đếm xuể.” Tần Thủy Hoàng cầm cuộn giấy chỉ về phía xa, dưới ánh ban mai, có thể thấy ở các rìa mép bo mạch chủ, có mấy chục dải màu trắng tỏa ra các hướng khác nhau rồi biến mất ở chân trời xa tít tắp, đó là những tuyến đường vận chuyển đồ nhu yếu phẩm cung cấp cho bo mạch chủ khổng lồ từ khắp cả nước.
“Bệ hạ, ngài sẽ nhận ra điều này là xứng đáng, sau khi nắm được quy luật chuyển động của Mặt trời, nước Tần sẽ phát triển nhanh như bay, nhanh chóng lớn mạnh hơn lúc bắt đầu tính toán gấp bội phần.” Von Neumann nói.
“Theo như tính toán, Mặt trời sắp mọc lên rồi, bệ hạ, xin hãy hưởng thụ vinh quang của ngài đi!”
Dường như để đáp lại câu nói của Newton, một vầng Mặt trời đỏ ối dâng lên nơi đường chân trời, trùm lên kim tự tháp và toàn bộ máy tính tạo nên bởi đội quân người một quầng sáng vàng. Trên bo mạch chủ, bùng lên một tràng hoan hô vang dội lan đi như nước thủy triều.
Lúc này, một người hấp tấp chạy tới, có lẽ do chạy gấp gáp quá, lúc quỳ xuống, ông ta thở hổn hển, rạp người trên mặt đất, đó là đại thần thiên văn của nước Tần.
“Thánh thượng, không xong rồi, máy tính có sai sót! Họa lớn giáng xuống rồi!!” Ông ta gào khóc.
“Ngươi nói bậy bạ gì vậy?!” Không đợi Tần Thủy Hoàng trả lời, Newton đã đạp cho đại thần thiên văn một cú, “Không thấy thời gian Mặt trời mọc chính xác theo như kết quả tính toán đó sao?”
“Nhưng...” Viên đại thần vươn thẳng người ngồi dậy, chỉ tay vào Mặt trời: “Ở đó có mấy Mặt trời?”
Tất cả mọi người nhìn vầng Mặt trời đang dâng lên, đều không hiểu gì cả. “Đại thần, ngươi là tiến sĩ du học ở Cambridge, được tiếp nhận nền giáo dục
phương Tây chính thống, không ngu đến nỗi không biết đếm đấy chứ, tất nhiên là chỉ có một Mặt trời, vả lại nhiệt độ cũng rất dễ chịu.” Von Neumann nói.
“Không, là ba Mặt trời đấy!!” Đại thần khóc lóc, “Hai Mặt trời còn lại ở phía sau Mặt trời kia kìa!” Mọi người lại ngẩng lên nhìn về phía vầng dương, ai nấy đều cảm hấy hoang mang trước những gì viên đại thần vừa nói.
“Quan sát của đài thiên văn đế quốc thể hiện, lúc này đã xuất hiện hiện tượng ba Mặt trời giao hội cực kỳ hiếm thấy từ thuở thái cổ đến giờ, ba Mặt trời tạo thành một đường thẳng, chuyển động xung quanh hành tinh của chúng ta theo
cùng một tốc độ và góc độ! Như vậy, hành tinh của chúng ta và ba Mặt trời, cả bốn lúc nào cũng nằm trên một đường thẳng! Thế giới của chúng ta lúc nào cũng ở đỉnh của đường thẳng này!”
“Ngươi khẳng định quan sát này không có sai sót gì chứ?” Newton chụp lấy cổ áo vị đại thần chất vấn.
“Tất nhiên là không sai sót! Việc quan trắc là do các nhà thiên văn Tây dương của đài thiên văn đế quốc thực hiện, trong đó có cả Johannes Kepler(*) và William Herschel(**), bọn họ sử dụng kính thiên văn lớn nhất thế giới nhập khẩu từ châu Âu về đấy!”
(*) Johannes Kepler (1571-1630),
nhà toán học, thiên văn học và chiêm tinh học người Đức, nổi tiếng với các định luật về chuyển động thiên thể mang tên ông.
(**) Sir Frederick William Herschel (1738-1822), nhà thiên văn học người Anh gốc Đức, nổi tiếng nhờ phát hiện ra sao Thiên Vương với hai mặt trăng Titania và Oberon. Ông cũng phát hiện ra hai mặt trăng của sao Thổ và bức xạ hồng ngoại.
Newton buông viên đại thần thiên văn ra, đứng thẳng người dậy, Uông Diểu phát hiện sắc mặt ông ta tái nhợt, nhưng vẻ mặt lại hoan hỉ như phát điên, ông ta ôm hai tay trước ngực, nói với Tần Thủy
Hoàng: “Hoàng đế vĩ đại nhất, đáng tôn kính nhất, đây là điềm lành trong các điềm lành đó! Hiện giờ, ba Mặt trời đều đang chuyển động xung quanh hành tinh của chúng ta, đế quốc của ngài đã trở thành trung tâm của vũ trụ! Đây là phần thưởng của Thượng Đế dành cho nỗ lực của chúng ta! Để tôi tra cứu lại tỉ mỉ kết quả tính toán, rồi sẽ chứng thực điểm này cho các vị!” Nói xong, nhân lúc tất cả đều đang hoang mang, ông ta đã lỉnh mất; thoáng sau, có người báo cáo rằng Newton đã trộm một con ngựa và đi đâu không biết.”
Sau một khoảng lặng căng thẳng, Uông Diểu đột nhiên nói: “Bệ hạ, hãy rút kiếm của ngài ra.”
“Làm gì?” Tần Thủy Hoàng thắc mắc, nhưng vẫn vẫy tay ra hiệu cho binh sĩ phụ trách rút kiếm bên cạnh ông ta, gã này lập tức rút kiếm dâng lên cho hoàng đế.
Uông Diểu nói: “Ngài vung thử xem.”
Tần Thủy Hoàng nhận lấy thanh kiếm, vung lên mấy cái, lộ vẻ ngạc nhiên: “Ủa, sao lại nhẹ thế?”
“Bộ thiết bị V của trò chơi không thể mô phỏng cảm giác mất trọng lực, bằng không chúng ta cũng sẽ thấy mình nhẹ đi nhiều.”
“Nhìn bên dưới kìa! Nhìn lũ ngựa, cả người nữa!” Có người kinh hãi thốt lên,
mọi người cùng nhìn xuống, thấy một đội kỵ binh đang phi ngựa dưới chân kim tự tháp, tất cả chiến mã dường như đang bay là là trên mặt đất, lướt đi một quãng xa, bốn vó chúng mới chạm đất một lần. Họ lại trông thấy vài người khác đang chạy bộ, mỗi bước chân của họ đều vọt xa được mười mấy mét, nhưng lúc rơi xuống lại rất chậm chạp. Trên kim tự tháp, một vệ binh thử nhảy lên, dậm nhẹ một cái đã dễ dàng đạt độ cao hơn ba mét.
“Thế là thế nào?” Tần Thủy Hoàng kinh hãi nhìn tên lính vừa nhảy lên không trung đang chầm chậm rơi xuống.
“Thánh thượng, ba Mặt trời tạo thành
một đường thẳng hướng về hành tinh của chúng ta, lực hấp dẫn của chúng ta với hành tinh này sẽ chồng lên nhau theo cùng một hướng...” Đại thần thiên văn giải thích, đồng thời phát hiện ra hai chân mình đã rời khỏi mặt đất lơ lửng giữa không trung, những người khác cũng lần lượt nghiêng ngả theo các góc khác nhau, hai chân đều rời khỏi mặt đất trôi lơ lửng, trông như thể một đám người không biết bơi rơi xuống nước, vụng về quẫy đạp chân tay hòng giữ thăng bằng, nhưng cứ chốc chốc lại va đập vào nhau. Lúc này, mặt đất mà họ vừa rời khỏi nứt toác ra như mạng nhện, vết nứt nhanh chóng mở rộng, trong màn bụi dày đặc và tiếng nổ ầm ầm như trời long đất lở, kim
tự tháp bên dưới vỡ ra thành vô số khối đá lớn đã xây nên nó. Qua khe hở giữa những khối đá khổng lồ đang chầm chậm bay lên, Uông Diểu trông thấy gian đại điện trong quá trình biến hình, chiếc đỉnh lớn từng luộc chín Phục Hy và giá hỏa thiêu anh từng bị trói lên đều đang trôi nổi dập dềnh trong đó.
Mặt trời đã lên giữa bầu không, mọi thứ đang trôi nổi dập dềnh trong không khí: người, những khối đá lớn, thiết bị thiên văn, đỉnh đồng xanh, bắt đầu chầm chậm bay lên, rồi nhanh chóng tăng tốc. Uông Diểu vô ý liếc mắt nhìn máy tính người trên bình nguyên, bắt gặp một cảnh tượng như ác mộng: ba mươi triệu người xếp thành bo mạch chủ đang nhanh chóng
bốc khỏi mặt đất bay lên cao, trông như thể một đàn kiến lớn bị máy hút bụi hút lên. Trên mặt đất vẫn còn lưu lại rõ mồn một dấu vết của các mạch điện trên bo mạch chủ khổng lồ. Đồ án phức tạp tinh tế chỉ nhìn được toàn thể từ trên không trung ấy, sẽ trở thành một di tích khiến nền văn minh Tam Thể tiếp theo trong tương lai xa xôi phải băn khoăn. Uông Diểu ngẩng đầu lên, bầu không bị che phủ bởi một tầng mây lốm đốm quái dị, đám mây ấy tạo thành bởi bụi, các khối đá, cơ thể người và vô số các tạp vật khác, Mặt trời sáng rực rỡ phía sau tầng mây. Đằng xa, Uông Diểu trông thấy những dãy núi trải dài trong suốt đang chầm chậm bay lên, sáng óng ánh, biến
ảo hình dạng trong ánh sáng lấp lóa, đó là nước biển bị hút lên không trung!
Mọi thứ trên bề mặt thế giới Tam Thể đều bị hút về phía Mặt trời.
Uông Diểu đưa mắt nhìn xung quanh, trông hấy Von Neumann và Tần Thủy Hoàng, Von Neumann đang trôi nổi, hét lên gì đó với Tần Thủy Hoàng, nhưng không có âm thanh nào phát ra, chỉ xuất hiện một tràng phụ đề nhỏ xíu: “... Tôi nghĩ ra rồi, dùng linh kiện điện tử! Dùng linh kiện điện tử để làm các mạch cổng, ghép thành máy tính! Như vậy tốc độ tính toán sẽ nhanh gấp nhiều lần! Thể tích cũng nhỏ đi nhiều, chỉ cần một tòa nhà nhỏ là chứa được rồi... Bệ hạ, ngài có
nghe tôi nói không?”
Tần Thủy Hoàng vung kiếm chém về phía Von Neumann, Von Neumann đạp vào một khối đá lớn đang dập dềnh bên cạnh để né tránh, thanh trường kiếm chém vào khối đá, bắn ra một đám hoa lửa rồi gãy lìa làm đôi. Liền sau đó, khối đá ấy đụng vào một khối khác, kẹp Tần Thủy Hoàng vào giữa, đá vụn và máu thịt bắn tung tóe, cảnh tượng thảm không nỡ nhìn, nhưng Uông Diểu không nghe thấy tiếng động khi va đập, xung quanh đã biến thành một khoảng lặng chết chóc, vì không khí loãng đi, âm thanh cũng không còn tồn tại được nữa. Máu của những người trôi nổi trên không trung sôi lên sùng sục, nội tạng mà họ nôn ra biến
thành những thứ hình thù quái dị bao bọc bởi những đám mây tinh thể băng hình thành từ chất dịch nhầy trong cơ thể. Khí quyển đã biến mất, bầu trời biến thành đen sẫm, tất cả mọi thứ bị hút lên từ thế giới Tam Thể đều phản xạ ánh sáng từ Mặt trời, tạo thành một màng tinh vân rực rỡ trên không gian vũ trụ, tinh vân này hình thành nên một vòng xoáy khổng lồ, chảy về nơi quy tụ cuối cùng của nó – Mặt trời.
Lúc này, Uông Diểu phát hiện hình dạng của Mặt trời đang biến đổi, anh lập tức hiểu ra, thực tế mình đã trông thấy hai Mặt trời còn lại, chúng đều ló ra một phần nhỏ phía sau Mặt trời thứ nhất, nhìn từ hướng này, ba Mặt trời chồng lên nhau
tạo nên một con mắt sáng bừng giữa vũ trụ. Trên nền ba Mặt trời xếp thành hàng, mấy hàng chữ xuất hiện:
Nền văn minh số 184 bị hủy diệt trong lực hấp dẫn trùng điệp của ba Mặt trời giao hội.
Nền văn minh này tiến hóa đến thời đại cách mạng khoa học và cách mạng công nghiệp.
Trong nền văn minh này, Newton đã xây dựng hệ thống cơ học cổ điển ở trạng thái vận tốc thấp, đồng thời, nhờ vi tích phân và phát minh ra máy tính của John von Neumann, đã đặt cơ sở cho việc tiến hành phân tích toán học định lượng đối với chuyển động của ba vật thể.
Sau một thời gian dài, sự sống và nền văn minh sẽ được khởi động lại, một lần nữa tiến hóa trong vận mệnh khó lường của thế giới Tam Thể.
Hoan nghênh bạn đăng nhập lần sau.
Uông Diểu vừa thoát khỏi trò chơi, liền nhận được một cuộc điện thoại lạ, một giọng nam rất cuốn hút cất lên: “Chào anh, trước tiên xin được cảm ơn anh đã để lại số điện thoại thật, tôi là người quản lý hệ thống của trò chơi Tam Thể.”
Uông Diểu cảm thấy hồi hộp và căng thẳng.
“Xin cho biết tuổi, trình độ, nơi công tác và chức vụ của anh, những thông tin này anh chưa điền vào lúc đăng ký.” Người quản lý nói.
“Những thứ này có liên quan đến trò chơi hay sao?”
“Anh đã chơi đến cấp độ này rồi thì cần phải cung cấp những thông tin nói trên, nếu anh từ chối, trò chơi Tam Thể sẽ đóng cửa với anh vĩnh viễn.”
Uông Diểu thành thật trả lời câu hỏi của người quản lý.
“Tốt lắm, thầy giáo Uông, anh đủ điều kiện để tiếp tục chơi Tam Thể.”
“Cảm ơn, tôi có thể hỏi mấy câu được
không?” Uông Diểu nóng lòng hỏi.
“Không được, có điều, tối mai có một buổi gặp gỡ người chơi Tam Thể, rất hoan nghênh anh đến tham gia.” Người quản lý đọc cho Uông Diểu một địa chỉ.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.07.2017 05:04:42 bởi huytran >