Nguyên Thạch
-
Số bài
:
1154
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 06.09.2006
- Nơi: Aỉ "Trần gian"tới"Mũi thương đau".
|
Cái gì cũng có số và có giá của nó
-
08.08.2017 16:13:29
Cái gì cũng có số và cái giá của nó Giày dép, quần áo, xe cộ, nhà cửa...tất cả đều có số thì đất nước và dân tộc Việt Nam chắc cũng có số. Câu chuyện thật của 2 người dân Việt Nam xinh đẹp tên Hương, Thương và thằng Đô ví như một tên Việt cộng hay Tàu cộng côn đồ giở hơi…nó có khác chi với tình hình của đất nước, con người và tình trạng giữa Việt Nam với Mỹ và Tàu cộng không hè?. * Dân dã chúng tôi thường nói “cái gì nó cũng có cái giá của nó”, giầy dép, quần áo còn có số, nhưng những số ấy là do con người đặt ra, còn số kiếp của con người là do Đấng tạo hóa đặt để cho mỗi người một số phận. Ai mà không muốn mình được giàu sang, được trọng vọng, được nhà lầu xe hơi, có được nhan sắc hay tài năng…nói chung là được thành công. Nhưng ước mơ là một chuyện, đạt được ước mơ lại là một chuyện khác, bởi thế nên người đời mới có câu “Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên”. Con Hương được sinh ra ở miền đồng quê hoang dã, lúc nó sinh ra là lúc mà cả nước cùng nhau muốn chết, cả nước cùng ăn một món giống nhau, đó là “canh toàn quốc”. Cái thời mà tay ĐM (Đỗ Mười) đã phán một cách rừng rú rùng rợn rằng “Giải phóng miền Nam, chúng ta có quyền tịch thu tài sản, trưng dụng nhà cửa ruộng đất của chúng nó. Xe chúng nó ta đi, vợ chúng nó ta lấy, con chúng nó ta bắt làm nô lệ. Còn chúng nó thì ta đày đi kinh tế mới vào nơi rừng sâu nước độc. Chúng nó sẽ chết dần mòn..”. (1) Chào đời trong hoàn cảnh miền Nam bị “quân xâm lược” làm cho phỏng hai hòn nên con Hương không có sữa uống, đường thì cũng rất hiếm, nó phải uống nước cháo với muối, khiến nó bị suy dinh dưỡng trầm trọng, nó ốm còi như con mèo gầy guộc. Trong cái rủi có cái may, cái may duy nhất là lúc mới sanh, nó trông cũng xinh. Sau này khi lớn lên nó lại trở nên đẹp tuyệt trần, tuy xứ nó ở lúc ấy nhà nước không có điện nước phục vụ cho đời sống nhưng con Hương thì có “điện nước” đầy đủ phủ phê. Cuộc sống ở thôn quê xa xôi hẻo lánh lúc nào cũng bị thua thiệt. Tuy thiếu thốn đủ thứ nhưng con Hương vẫn đẹp, đẹp như là một bức tranh mỹ nữ tuyệt trần. Da nó trắng như bông bưởi, chân nó cao như cặp tó xe bò, môi ửng đỏ, má hồng mịn với đôi mắt đen long lanh được che bởi cặp lông mi cong dài…nhìn nó, không ai mà không tấm tắc quở thích. Tuy xinh đẹp nhưng tội nghiệp, nó bị thất học, nơi nó ở chỉ có trường tiểu học, muốn học lên nữa thì phải vượt sông vượt núi đi xa hơn nên nó nghỉ học và cũng còn một lý do khác là vì nhà nó rất nghèo, ngày ngày nó phải trông 2 đứa em cho ba mẹ nó đi làm rẫy. Ở độ tuổi trăng tròn, những lúc hoàng hôn hay những đêm trăng tỏ nơi miệt núi rừng, con Hương ngồi xỏa mái tóc mây bên đồi trà thì tôi đoan chắc rằng dẫu có Điêu Thuyền hiện ra thì người đẹp trong Tứ đại mỹ nhân cũng chưa gì sánh kịp. Với thân hình cao ráo 1 mét 7, đầy đặn rắn chắc đẩy đà, tỏa ra mùi hương của nàng trinh nữ tôi bảo đảm là bất cứ tay đàn ông nào cũng muốn “ở tù” cả. Courtesy google image Thuở thiếu thời, nó luôn bị người ta chòm chèm với những suy nghĩ không được lành mạnh cho lắm. Năm 16 tuổi nó bị thằng con trai cùng xóm “dứt” cho nó có bầu rồi con Hương chấp nhận lấy thằng Đô làm chồng, tập làm mẹ nuôi con. Sau khi con lớn đôi ba tuổi, nó lại tiếp tục cuộc đời như cha mẹ, lao vào rẫy nương để được tồn tại, cũng phải ăn cơm nguội cá khô với bông bí, đọt lá rừng chấm nước mắm, phải ăn uống, hít thở bao chất độc hại. Tuy đã có chồng, có con nhưng khi đi cuốc bắp, hái đậu…đàn ông con trai ai gặp nó cũng cầm lòng không đậu, vả lại dân có kinh nghiệm cũng đã nói “Gái một con trông mòn con mắt”. Lúc chưa “bị dụ”, nếu con Hương có điều kiện ở những nơi phố thị thì chắc chắn nó sẽ rơi vào một trong hai trường hợp: Một là Điêu Thuyền, hai là Điêu Linh chứ không là gì khác, nhưng đẹp cỡ như nó thì chắc chắn là sẽ vinh quang chứ không lang thang như VC thường hù dọa vào thời đó “Lao động là vinh quang, lang thang là chết đói”. Thương, đứa em gái kế của con Hương tuy không đẹp hoàn hảo như chị nhưng nếu so với nhiều đứa con gái khác thì Thương thuộc diện khá xinh, đây có lẽ hoặc là vì do gen di truyền “khuôn nào bánh ấy”, hoặc nơi 2 chị em nó sinh ra thuộc vùng “Địa linh sinh mỹ nữ” hỏng chừng. Kinh nghiệm từ con Hương bị dụ và dính vào số phận con rệp không xứng với nhan sắc trời ban của nó, ba mẹ của Hương bằng mọi giá phải cho con Thương đi tỉnh học và nếu được thì nên lớn lên lấy chồng và lập nghiệp ở thành thị thì vẫn tốt hơn. Năm 18 tuổi khi còn đang học dở dang lớp 12, con Thương được một anh “Việt Kiều” đem lòng yêu thương một cách thiết tha mê mệt. Con Thương vì hoàn cảnh nghèo khó thiếu thốn trăm bề nên cảm thấy trân quí và rất cảm kích tấm lòng quảng đại về tình cảm cũng như vật chất mà anh Việt kiều dành cho nó. Nói là đẹp không bằng chị nhưng con Thương cũng cao gần 1 mét 70, cũng mày cong mắt biếc, cũng trường túc và cũng có đầy đủ điện nước dẫu rằng nhà nước vẫn cúp điện, cúp nước thường xuyên. Sau khi cưới con Thương hơn một năm, chồng nó bảo lãnh nó đi Mỹ. ở Mỹ hơn chục năm, con Thương có mở 1 tiệm nail, rồi 2, rồi 3, nó trở nên ngày càng đẹp hơn trước cũng như ngày càng giàu có. Ở Việt Nam, đàn ông thanh niên, nhiều thằng thiệt dở tệ, tụi nó may mắn có vợ đẹp mà lại không biết quí!. Tụi nó cứ dở trò giở hơi, mải mê “Vui xuân nhưng quên nhiệm vụ”, ăn nhậu, cá độ…lại còn thói vũ phu lưu manh tay thoi, chân đá vợ mình. Con Hương đẹp lụa như thế mà vẫn bị ăn độn và đòn, bất mãn quá, nó bỏ chồng nhưng nhất quyết không ở vậy nuôi con. Bạn của chồng con Thương có anh anh chàng đã chia tay hoàng hôn với vợ ở Mỹ, vợ chồng con Thương dẫn về Việt Nam chơi, sẵn tiện giới thiệu con Hương cho anh Việt Kiều Mỹ coi mắt. Thoạt nhìn nhau lần đầu, anh Tân David hồn mê phách lạc, trở nên điêu đứng vì gặp được “Điêu Thuyền 2”, anh ưng ý ngay khỏi cần suy nghĩ, còn con Hương cũng biết phận mình nên cũng đã “chịu đèn” ngay mặc dù ông Tân hơn nó 20 tuổi. Tuy gái 2 con nhưng con Hương vẫn còn mặn mòi, chúng nó làm “đám đ…” và “bụp” nhau ngay nơi miền rừng rú rồi tổ chức đám cưới “khẩn cấp” 3 ngày sau đó. Sau đó cô Hương cùng 2 đứa con riêng cũng được đi định cư ở trong diện hôn nhân. Rồi có lẽ cũng như Thương, Hương chắc cũng được cô em giao cho làm chủ một tiêm nail. Với bản tính cần cù chấn chất, rồi đây Hương cũng sẽ thành công, bênh cạnh cô cũng có thể sẽ thừa hưởng tài sản của một doanh nhân là chồng kế của công, ông David Tan Tran. Việc bảo lãnh cha mẹ và đứa em trai út do 2 người chị ở Mỹ để đoàn tụ gia đình cũng như thoát khỏi hẳn cảnh tối tăm nghèo khổ nơi vùng đèo heo hút gió ở VN hẳn là điều không khó lắm. Giày dép, quần áo, xe cộ, nhà cửa...tất cả đều có số thì đất nước và dân tộc Việt Nam chắc cũng có số. Câu chuyện thật của 2 người dân Việt Nam xinh đẹp tên Hương, Thương và thằng Đô ví như một tên Việt cộng hay Tàu cộng côn đồ giở hơi…nó có khác chi với tình hình của đất nước, con người và tình trạng giữa Việt Nam với Mỹ và Tàu cộng không hè?. Nguyên Thạch ------------------- Chú thích: (1) https://nghiencuulichsu.com/2015/07/14/danh-tu-san-o-mien-nam-sau-1975/
|