Xin Cám Ơn Chiến Tranh
-
12.08.2017 00:34:01
Xin Cảm Ơn Chiến Tranh
Tôi viết bài này hơn 10 năm nay và gời post trên vài trang diễn đàn dưới hai tên Cửu Long và Laikhe75. Mời các bạn đọc "cho vui một vài trống canh"
Virginia, đầu năm 1981, anh học trò nghèo trên đất Mỹ, tuổi gần ba mươi, xin người bảo trợ cho phép ra riêng, dù mới đến Mỹ được vài tháng. Tuy ở chung với người bảo trợ rất sung sướng, khỏi lo chi phí, thức ăn đầy đũ, nhưng lại rất tù túng, gò bó. Người bảo trợ cũng chính là người bạn Mỹ cùng chung đơn vị với anh ngày xưa ở Lai Khê. Thằng Tom coi bộ hơi buồn vì anh muốn ra riêng, nó nói:
-Bobby (anh có tên mỹ là Bobby), tao thấy mầy nên nán lại thêm vài tháng nữa đi, khi tiếng anh của mầy khá hơn rồi hãy ra riêng. Tao biết vợ tao nó không thích mầy, nhưng nghĩ lại tình đồng đội ngày xưa, vã lại mầy cũng đã từng cứu mạng tao, tao không nỡ đễ mày đi như vậy.
-Tommy, mầy đừng nghĩ đến chuyện ngày xưa, tao với mầy là bạn thì đâu thể nào tao để cho mầy chết. Chuyện tao muốn dọn ra không có gì dính líu đến Helen, cũng không phải vì Helen mà tao muốn dọn ra. Vợ chồng mầy cần có nhiều thì giờ với nhau hơn, có tao bên cạnh làm mầy phải bỏ thì giờ cho tao, chia bớt thì giờ của Helen. Thôi mầy để cho tao ra riêng, mỗi tuần tao hứa sẽ ghé thăm vợ chồng mầy, nhưng phải nhớ chất bia đầy tủ lạnh mỗi khi tao tới nha.
-OK, Bobby, nếu mầy đã nhất định thì tao cũng không cản được. Nhưng phải nhớ ghé thăm tao thường xuyên nha. Tao sẽ đễ bia vào tủ lạnh cho mầy, mỗi lần uống một chai bia, tao sẽ nhớ đến mầy.
-OK, Tommy, mỗi lần tao tới sẽ đem món tôm khô củ kiệu vợ chồng mầy thích nhậu với bia.
Anh chia phòng với hai thằng bạn sinh viên người Việt cùng trường đại học Virginia anh làm quen được mấy tuần nay. Anh ghi danh đi học lại, nhưng phải qua kỳ thi xếp lớp. Ngày lên đường vượt biên, anh đã hứa với ba mẹ sẽ tiếp tục học lại khi đến Mỹ. Cũng may là một năm rưỡi nằm trại tị nạn rảnh rỗi nên anh đã ôn lại bài vỡ khá nhiều. Kết quả kỳ thi quyết định cho anh học lại hai năm sau cùng kỷ sư điện trường đại học Virginia. Mấy ngày đầu rất vất vã, thằng cha giãng viên nói như gió, chẵng hiểu mô tê gì cã. Trên đường đi làm về, anh ghé tiệm mua cái cassette nhỏ. Hôm sau anh thu lại hết những gì giãng viên dạy rồi đem về nhà nghe lại. Nhờ vậy mà anh theo đuổi kịp chương trình giãng dạy của trường, tuy vất vã gấp đôi, nhưng it ra cũng hiểu bài.
Mấy tháng nay anh xin được việc làm ban đêm, sau giờ học. Công việc do thằng Tom giới thiệu, tội nghiệp nó vẫn còn lo cho anh đũ điều. Trên đường từ trường về khu chung cư, anh ghé ngang khu thương mại mỗi đêm, lau chùi sàn nhà, hút bụi thảm, … tóm lại là làm nghề vệ sinh. Nhiều đêm cầu tiêu bị nghẹt, anh phải “thọc huyết heo”, khi về đến phòng trọ là bỏ cơm, bỏ nước, ăn gì vô nữa. Dành dụm được chút đỉnh, anh nhờ thằng Tom tìm cho chiếc xe cũ đễ làm chân đi lại. Mấy tháng mùa đông lội bộ từ nhà đến trường khoảng năm cây số, tuy không xa, nhưng làm anh bịnh lên bịnh xuống, tội nghiệp thằng Tom phải đưa đi bác sĩ. Hai thằng chạy gần hết tiểu bang Virginia mới tìm được chiếc xe vừa túi tiền của mình, chiếc Ford Mustang II, đời 1974, tuy cũ nhưng vẫn còn tốt, cũng do một thằng cựu chiến binh Mỹ đễ lại. Tội nghiệp thằng Tom, gọi phone vòng vòng mấy thằng bạn của nó nhờ tìm phụ mới lòi ra thằng Tony cũng cựu chiến binh, vừa bán vừa cho.
Sau kỳ thi giữa khóa (Mid term), người di tản nghèo cũng được điễm bình thường, anh cũng tự biết anh văn của mình không khá lắm thì làm sao có điểm cao được. Miễn sao đừng bị rớt lại lớp là hay lắm rồi. Trường cho nghĩ một tuần trước khi vào kỳ hai, anh dự định đi biển chơi, nghe nói biển ở Maryland đẹp lắm. Nhất là vùng Ocean City, cách Virginia khoảng vài tiếng lái xe. Chiều thứ sáu, sau giờ tan học, ghé ngang sỡ làm, tuy đã cho thằng xếp hay anh sắp nghĩ một tuần đi biển, nhưng anh vẫn muốn hoàn tất công việc còn dang dỡ hôm qua. Nhưng thằng xếp (cũng một cựu chiến binh) không cho: “mầy đi vacation mà còn ghé đây làm gì, về đi, tao đã cho thằng khác làm xong rồi, đi chơi vui vẽ nhé.”
Như vậy anh có cã một đêm trống trải. Vợ chồng thằng Tom đã đi chơi xa nên không còn ai cho anh ghé tán dóc. Thôi thì cứ phóng đại đi Ocean City sớm một đêm cũng chẵng chết ai. Đang mùa xuân, trời đã bắt đầu ấm lại, có ngũ ngoài xe cũng vẫn còn sướng hơn những lần đi hành quân, ngủ bờ ngủ bụi. Anh phóng xe về căn gác trọ, thu xếp vài món vào túi xách nhỏ. Kiểm điểm lại tiền bạc, bản đồ, anh trực chỉ Maryland. Đường đêm vắng tanh, gió mát, mở máy cassette lên nghe mấy cuộn băng nhạc mới mua ngoài chợ Viêt Nam trên Wilson Boulevard, anh lẫm bẫm hát theo Khánh Ly:
Trên đời người trổ nhánh hoang vu
Trên ngày đi mọc cành lá mù
Những tim đời đập lời hoang phế.
Dưới mặt trời ngồi hát hôn mê
Dưới vòng nôi mọc từng nấm mộ
Dưới chân ngày cỏ xót xa đưa.
Người đã đến và người sẽ về bên kia núi
Từng câu nói là từng cánh buồm giong cuối trời.
Còn lại tiếng cười khóc giữa đời.
Dưới ngọn đèn một bóng chim qua
Giữa đường đi một người đứng gọi
Có biết gì về ngày chưa tới.
Những ngày ngồi rủ tóc âm u
Nghe tiền thần về chào bóng lạ
Những mai hồng ngồi nhớ thiên thu.
Từ một khoảng cách xa xa, anh thấy hai ánh đèn đỏ chớp chớp, thầm nghĩ chắc có ai bị hư xe. Anh rà máy chậm lại rồi tấp vô lề, ngừng ngay phía sau xe. Nhìn cũng không mới lắm, nhưng xe nầy bóng láng hơn xe của mình nhiều. Một cô gái da trắng tuổi độ giữa hai mươi, hai mươi hai, tóc vàng óng ánh bước ra, vẫy tay mừng rỡ:
-Cám ơn anh đã có lòng ngừng lại, nãy giờ cã chục chiếc chạy qua mà không ai ngừng lại cã. Có lẽ ban đêm họ sợ bị gài bẩy cướp xe.
-Không sao cô ạ, tôi có gì đâu mà sợ bị cướp. Nhìn cô hơi quen, có phải cô học trường đại học Virginia?
-Đúng rồi, sao anh biết? Tôi mới học năm đầu.
-Hình như tôi thấy cô trong giờ Sữ Thế Giới thì phải, của Bà Mangum. Tôi là Bobby, hân hạnh biết cô.
-A, thì ra là anh, người Á Đông duy nhất trong lớp Sữ Thế Giới. Trái đất quá nhỏ, đi đâu cũng gặp người quen. Tôi Marie, hân hạnh biết anh, Bobby.
-Chào Marie, hân hạnh. OK, xe cô bị gì vậy? Có thể cho tôi xem được không?
Mở cốp xe, lấy cây đèn pin mà anh đã thũ sẵn trước khi ra khỏi xe, rọi vào máy thì đã thấy được căn bịnh:
-Tôi thành thật chia buồn với cô, sợi dây belt của cô đứt rồi. Không thể nào tôi có thể sửa được vì cần phải có sợi belt mới. Cô đi về đâu? Có thể tôi cho cô quá gian một khoãng đường được không?
-Cảm ơn Bobby quá, tôi đang trên đường đi Ocean City nghỉ lễ dịp trường đóng cữa một tuần. Nếu được, xin Bobby cho mình đến cây xăng gần nhất để Marie gọi taxi đón mình.
-Ố đây là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, mình cũng đi Ocean City nữa, như vậy đễ tôi cho cô quá gian tới đó luôn.
Cã hai vui vẽ lên xe, từ từ vừa rồ ga, sang số, anh vừa hỏi gạ:
-Thế Marie có người quen ở Ocean City à?
-Không đâu Bobby, mình không có ai quen ở đó, nhưng ba của mình đã đặt phòng sẵn cho mình tại khách sạn Hilton, nằm ngay bờ biển.
-Chà chà, Hilton Hotel, Ba của Marie cưng chiều Marie quá nha!
Có phần hơi mắc cở vì sự chọc ghẹo của người bạn mới quen, cô gái Mỹ trả lời :
-Tại mình chỉ là con một nên ba thương mình lắm. Thế Bobby có ai quen ỡ đó không?
-Không có ai hết Marie à, cái thân tị nạn như tôi làm gì có bà con quen thuộc.
-Thế Bobby từ nước nào đến?
-Tôi đến từ Việt Nam, đấn đây khoảng hơn bốn tháng nay.
-Bobby nói tiếng anh khá lắm, có nhiều người ỡ đây đã lâu mà vẫn không nói được như Bobby.
-Cám ơn Marie quá khen. Ngày xưa bên Việt Nam, tôi từng làm việc với người Mỹ nên tôi cũng biết được chút đĩnh.
-Thế Bobby làm gì bên Việt Nam?
-Tôi hã, làm nghề giết người hợp pháp.
Đôi mắt ngây thơ của cô gái trợn trừng lên với vẽ vừa kinh ngạc, mà cũng vừa lo:
-Là cái gì?
-Đùa với Marie chơi thôi chứ tôi là lính đánh trận.
-Booby làm mình sợ muốn chết, đến bây giờ Marie mới hiểu được tại sao trong giờ Sữ Thế Giới, nhất là đoạn chiến tranh Việt Nam, Bobby bàn cải rất sôi nỗi trong lớp. Bobby còn cãi luôn cã Bà độc tài Mangum, giáo sư của mình.
-Bà Mangum chỉ đọc sách, xong nói lại như con vẹt thôi chứ biết gì về chiến tranh Việt Nam.
Mãi nói chuyện mà xe đã đến Ocean City. Anh bão Marie chỉ đường đến khách sạn Hilton.
-Marie muốn mời Bobby một chai bia giải khát, không biết Bobby có chịu không?
-OK, Marie, cô cứ vô check-in, mình tìm chổ đậu xe rồi vô sau.
Chiều thứ sáu trước tuần nghĩ Spring break có khác, bãi xe đầy gần hết chỗ đậu, anh phải đậu tận ngoài hàng cuối cùng, xa tít mù. Khóa cữa xe, anh lững thững bước về hướng cổng chính của khách sạn. Nghĩ thầm trong đầu:”Ứ mình cũng khát nước thật, một hai chai bia cũng nhằm nhè gì, vã lại, đây là lần đầu mình đến Ocean City, đâu có biết đi đâu, mà cũng không biết làm gì.”
Marie đã sẵn sàng đứng chờ ngay trước cữa chính của khách sạn:
-Bobby làm gì mà lâu thế?
-Không có chỗ đậu Marie à. Anh trã lời mà nghĩ thầm:”Đúng là đàn bà Mỹ, chỉ chờ có chút xíu mà cũng càm ràm”.
-OK, mình đi lại đây ngồi đi, Marie có gọi bia cho Bobby rồi.
-Nhưng Marie đâu có biết Bobby thích bia gì mà gọi?
-Đừng lo, Marie uống gì, Bobby sẽ uống đó, chịu không?
-Hồi mới qua Mỹ, tôi có nghe người ta nói đàn bà Mỹ thích điều khiển đàn ông lắm. Bây giờ tôi mới thấy rõ.
-Ê đừng bôi nhọ đàn bà chúng tôi nhé, nếu muốn êm đẹp thì ráng nghe lời người ta.
-Yes, madame, Bobby chỉ uống vài chai bia với Marie thôi rồi đi check in đằng hotel.
-OK, dể bảo như thế là tốt đấy.
Thế là hai người bạn ngồi tán gẫu từ trường học cho đến chuyện đời chung quanh. Chợt Marie hỏi:
-Bobby nầy, thế vợ con của Bobby đâu rồi?
-Sự thật tuy tôi gần ba mươi nhưng chưa có vợ, tôi có hứa hẹn với một người bạn gái mấy năm rồi, nhưng khi chiến tranh chấm dứt, tôi trở thành tù nhân chiến tranh rồi mất liên lạc với cô bạn gái cho đến bây giờ.
-Xin lỗi Bobby nhe, chuyện tình buồn hã?
-Marie đâu có gì mà phải xin lỗi, buồn thì rất buồn, nhưng nó nằm ngoài tầm tay của mình thì cho dù có buồn đi nữa cũng không làm gì được. Có lẽ đó là định mệng đã an bài cho mình.
-Không đâu Bobby ạ, Marie không tin định mệng đâu, hi vọng một ngày nào đó Bobby sẽ tìm lại cô bạn thân yêu của Bobby. Marie tin chắc là Bobby sẽ tìm lại được mà.
-Cám ơn Marie đã an ũi mình. Thôi cũng khuya rồi, cám ơn Marie đã đãi mình mấy chai bia. Marie nên lên phòng nghĩ, tôi phãi lại khách sạn mình check-in.
-OK Bobby, ngày mai Bobby nhớ đến đây ăn sáng với mình cho vui, mình đến đây một mình nên cũng muốn có một người bạn tán dóc vậy mà.
-Tôi không hứa với Marie chuyện ăn sáng, có thễ tôi sẽ ngủ bù cho mấy tháng nay thức khuya học bài. Nhưng tôi hứa là sẽ tìm Marie trã nợ mấy chai bia và tán dóc.
-OK, godd night.
-Good night
Đứng vậy đi ra cữa, anh thầm nghĩ “ mình đặt khách sạn ngày mai mà giờ nầy check in thì ai cho”.
Mở cữa xe, chợt cãm thấy mấy chai bia đòi đi ra, anh lững thững đi ngược về khách sạn, tìm phòng vệ sinh đễ thanh toán mấy chai bia trong bụng cho khỏe trước khi ngủ một đêm dài trên xe. Bật chiếc ghế băng sau ra cho thoải mái, anh bắt đầu buồn ngủ sau mấy chai bia và mấy tiếng lái xe. Đang mơ mang thì có người gõ nhè nhẹ vào cữa xe.
-Ai vậy?
-Marie đây! Sao Bobby bão là đi lấy phòng đằng khách sạn mà lại nằm ngủ ở đây? Bobby có say rượu không?
-À không Marie, thật sự là mình đặc phòng cho ngày mai, nhưng tới sớm một ngày nên địmh ngủ đây tối nay, rồi sáng mai mới check in. Mà sao Marie biết tôi ngủ dưới nầy vậy?
-Marie vừa lên phòng thì thấy Bobby trở vào khách sạn, tưỡng Bobby muốn nhắn Marie chuyện gì. Đang chờ phone của front desk thì thấy Bobby đi trở ra, chui vô xe mà không lái đi đâu hết nên mình hiểu là Bobby ngủ dưới nầy. Thôi Bobby lên phòng với Marie đi.
-Thôi không tiện đâu Marie à, tôi và Marie mới quen, tôi tôn trọng tình bạn của chúng ta và cũng không muốn người ngoài nghĩ bậy về Marie.
-Bobby bõ cái tính Á Đông lẫm cẫm của Bobby đi. Có chuyện gì mà Bobby phải lo. Thôi đi theo Marie nhanh lên, gió biển thổi vào làm Marie đứng đây lạnh quá Bobby ơi.
Đành chiều lòng người bạn gái mới quen, mở cóp xe lấy túi hành lý, anh lững thững đi theo Marie lên phòng. Vừa vào phòng, anh chỉ cái ghế sofa dành trước:
-OK, Bobby sẽ ngủ trên cái sofa đêm nay, Marie cứ lên giường ngủ đi.
-Marie muốn một ly rượu chát trước khi ngủ, còn Bobby muốn uống gì?
-Ừ, rựơu chát cũng được. Xin phép Marie cho mình đi tắm nhé, sợ hồi lâu Marie cứ nghĩ có con cá chết nào trong phòng đấy.
-Bobby cứ tự nhiên đi tắm đi, để Marie gọi room service.
Anh vội lấy mấy món rồi đi vào nhà tắm. Những giọt nước nóng làm anh tỉnh hẳn lại, những mệt mõi như tan đi theo từng giọt nước nóng. Vừa mặc quần áo xong, đi ra thì đã thấy chai rượu chát có sẵn trên bàn với hai cái ly còn Marie thì đang lúng túng đứng kế bên túi hành lý của mình.
-Cho Marie xin lỗi trước nhe Bobby, Marie muốn hỏi một câu nầy từ chiều đến giờ mà không dám.
-Marie muốn hõi gì thì cứ hõi, tôi sẽ ráng trả lời những gì tôi có thể trả lời được.
-Bobby chắc nghèo lắm phải không?
-Cái nầy Bobby có thể trả lời ngay, không cần suy nghĩ. Ừ Bobby nghèo lắm, mình tới đất Mỹ với hai bàn tay trắng. Tôi vượt biên bằng cách đi bộ qua đất Cambodia, chứ tôi đâu có tiền để trả cho chủ tàu đi đường biển đâu. Đường bộ là nghề của tôi vì ngày xưa tôi từng làm lính nên biết rất rành rừng núi Cambodia.
-Marie cũng nghĩ như vậy, nhưng cái nghèo của Bobby sao lạ hơn cái nghèo của những người khác, nó dễ thương làm sao ấy. Bobby đừng giận Marie nhe, Marie mới lục lọi trong túi của Bobby cũng vì tính tò mò muốn biết thêm về Bobby thôi.
-À thì ra Marie muốn chắc chắn tôi là người tốt không chứ gì? Anh mĩm cười nói tiếp: Nhưng mà muộn rồi cô ơi, cô đã cho tôi vào phòng rối.
-Không phải đâu Bobby à, mình biết Bobby là người tốt ngay từ lúc anh ngừng xe lại muốn giúp Marie mà.
Anh bắt đầu rót rượu, Marie gạ hỏi về chuyến vượt biên của mình. Đôi lúc cô gái Mỹ trầm trồ khen anh gan dạ, cũng có lúc cô nhăn mặt khi Bobby kể chuyện bắt rắn, chuột ăn cho đỡ đói. Càng về khuya, anh càng say xưa kễ cho cô bạn gái Mỹ nghe từ những chuyện cuộc đời người tù cãi tạo cho đến cuộc đời người tị nạn trên đất Thái, đất Phi. Khi chai rượu chát vừa cạn, Marie chợt bảo:
-Bobby ơi, thôi lên đây nằm cạnh Marie đi, mình muốn nằm cạnh Bobby, chia sẻ cái đau buồn của Bobby. Mình muốn ôm Bobby vào lòng đễ làm dịu những đớn đau Bobby phải trãi qua vì chiến tranh.
-Không được Marie ạ, mình muốn tôn trọng tình bạn giữa hai chúng ta.
-Nếu Bobby muốn tôn trọng Marie thì hãy nghe lời Marie. Đừng quá chấp nhất những thói quen cỗ hũ như vậy.
Đành phải nghe lời người bạn gái mới quen, anh hơi dè dặt bước đến bên giường ngủ, ngồi xuống cạnh Marie. Người bạn gái Mỹ âu yếm xoa nhẹ bàn tay anh, đôi bàn tay đã chay cứng vì những đêm lau chùi vệ sinh trong khu thương mại sau giờ tan trường. Những gì sắp đến rồi cũng phải đến, anh lầm thầm nói trong đầu:
-Phượng ơi, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em nhiều lắm
Hai người đêm đó trở về trong nguyên thũy loài người, thời của Adam và Eva ăn trái cấm, những trái cấm quá tuyệt vời. Hai người bạn tuy mới quen nhưng vẫn mãi mê ăn trái cấm và thiếp đi trong hạnh phúc mới tìm được do một tình cờ, một nhẫu nhiên. Trong cơn mê muội của ái ân, Marie thì thầm:
“Dù sao em cũng rất cám ơn chiến tranh, vì nó đã đem anh đến với em trong hạnh phúc tuyệt vời đêm nay, xin cãm ơn chiến tranh.”
New York
2006