HÁI TRĂNG SAO
Có sớm nào mộng mơ hơn khi ngồi bên thác đổ
Ly cà phê ngậm khí núi giọt vào sương
Giọt thương Cam Ly, Prenn giọt nhớ
Nhớ lẫn trong thương mơ mộng thành thơ
Thơ không lời những vần thơ tri kỷ
Những câu thơ không cần nắm tay nhau...
Có trưa nào thi vị hơn khi lặng lẽ
Xuôi Tuyền Lâm nghe tiếng thông reo
Cá quẫy sóng bóng thông dài theo sóng
Dài theo tiếng chuông chùa len trong rừng thông
Chợt cao vút tiếng ve ngân rộn rã
Trưa tâm hồn thao thức cõi mênh mông...
Có chiều nào nao lòng hơn khi dạo
Hồ Xuân Hương liễu rủ sương mờ
Hồ Than Thở từng đôi in bóng nước
Tay trong tay mắt trong mắt trong nhau
Đơn giản thế mà cả đời mơ ước
Thung lũng Tình yêu chỉ một lần chơi...
Có gì tình tứ hơn khi cùng em leo núi
Langbiang thơm hơi thở đôi ta
Chim rừng xa lảnh lót hót ái ân
Khí núi lạnh kéo người gần nhau lại
Cái ôm riết nhắc ai say nhau mãi
Nụ hôn trên cao nụ hôn xuống thấp dần...
Chỉ có vậy mà nhớ ơi Đà Lạt
Xứ sương rơi nhẹ cánh hoa đào
Chỉ có vậy mà em ơi tình đất
Như tình em trong anh mãi xôn xao
Ta đã đến con đường nào anh chỉ nhớ
Đà Lạt vắng người bữa ấy hái trăng sao...