CHUYỆN CỦA HỒN MA
Ông Vĩ nói:
- Đời người ta có bốn hồi. Đó là hồi hộp, hồi đó, hồi xuân và chấm hết là hồi chuông. Lúc chưa sanh, ba má hồi hộp lo có đủ chân đủ tay không, sanh ra rồi thì lo lưỡi dài hay ngắn, có sa chân sảy hầm, té cây, chìm nước không. Rồi hồi hộp lúc thi hết cấp một, cấp hai, thi vào cấp ba, nhất là thi vào đại học, con cái đi thi mà cha mẹ ngồi ngoài vã hết mồ hôi lạnh. Lại nữa, lúc tốt nghiệp đại học, tim cứ thót lên khi xin vào cơ quan nào đó làm việc, lúc đi làm rồi sếp chỉ ho một tiếng mà cứ tưởng sấm nổ bên tai, thấp thỏm kỳ tăng lương tới liệu có có tên mình. Ôi, qua được hồi này thì vẻ vang rồi.
Sau này, để nêu gương cho con cháu, thì kể hồi đó ta thế này thế kia. Lên rừng xuống bể. Vào tên ra đạn. Đói cơm rét áo. Thăng chức thăng quyền. Kẻ đưa người đón. Vào gửi ra thưa. Tiền vô như nước. Vãi một chút tiền ra làm phúc cho người thì đời bắt thu lại gấp ba gấp bốn. Hồi này, đến bị chó cắn cũng ra tiền ông ạ.
Ví như vợ chồng Song mà ông cũng có quen chút đỉnh đó.
Bà Song ngọt thịt nên chó dại cứ nhắm vào chân bà mà cắn. Chả thế mà chưa chích hết thuốc phòng dại đợt này bà đã phải chích ngừa đợt kia. Ai hỏi, bà cũng cười cười, nói chó cắn là sắp giàu to đấy! Ai cả đời chưa được chó cắn cũng nên xem mình có phải là loại rẻ rách không? Có lẽ nghĩ vậy nên bà có sở thích được rong ruổi đạp xe trên đường suốt ngày. Đường lớn, đường nhỏ, các con hẻm ngoằn ngoèo trong quận, đâu đâu cũng in dấu bánh xe bà. Bà lao xe tới đâu cũng đã có người mời:
“ Chào bà bắc, mời bà vô nhà tui uống nước!”.
“ Bà bắc, bà vô đây tôi chỉ cho…”.
“ Rồi, tôi vào, tôi sẽ vào. Để tôi thở cái đã, nhé!”, bà Song cười nói vui vẻ và dừng xe lại.
Lúc về, bà hẹn hò, hứa với gia chủ đủ điều. Chủ và khách ai cũng vui như sắp bắt được của vậy.
Còn ông Song, ông khai trong lí lịch sanh ở Bến Tre. Vậy mà bạn bè ông cứ một mực nói ông sanh ở cái tỉnh chó ăn đá gà ăn sỏi, khu bốn đẩy ra khu ba đẩy lại. Bởi ông hay nói những câu chẳng đâu vào đâu, đại loại như :
“ Đi vô nhà”.
“ Đến tê chờ tui nghe”.
“ Ùa, mày mới vào à. Rẻ tao chơi”.
“ Đ… má mi, nói rứa mà nghe lọt tai, hổng ngứa ruột sao?”...
Ông thú uống rượu cả chai, cứ ngửa cổ lên mà dốc ừng ực vào họng, mặt tái mét đi. Nhưng sau đó ông lại khoan thai rót nước trà từ một cái ấm chuyên bằng đất nung vào một cái chung mắt trâu, nhấp từng ngụm nhỏ, miệng chép chép. Thật đúng kiểu cách của hạng người có văn hóa, văn minh, xa lạ với man di, mọi rợ.
Trong làng báo, ông nổi tiếng năng động, có tầm hiểu biết sâu rộng các lĩnh vực chính trị, xã hội, kinh tế, pháp luật, quốc tế, an ninh quốc phòng. Văn phong ông ngắn gọn, súc tích, chính xác khi đưa những dòng tin nóng hổi năm mươi chữ. Ông chủ động, khéo léo tới từng chi tiết trong các phóng sự về thân phận người nghèo, kéo hết số báo này tới số báo kia trên một tờ nhật báo có nhiều độc giả nhất nhì trong nước. Còn khi viết văn, các truyện ngắn, truyện dài của ông đọc lên cứ na ná như tiểu sử của một đồng chí lãnh đạo, một viên tình báo, một anh hùng nào đó. Các nhân vật do ông nhào nặn ra như thánh, như thần, trẻ con đọc cứ ngỡ là truyện cổ tích.
Khi bạn bè đang dẹt mắt trước sức viết hình như có thể phải viết ngay cả trong lúc ngủ mới vung vãi ra trên mặt giấy nhiều đến thế thì ông Song lại cho loan một tin đồn mà kẻ ngu ngơ nhất cũng phải há mồm ra vì khó tưởng tượng đó lại là sự thật. Nghe đồn, ông là cha đẻ của các ý tưởng. Ồ, và một bộ óc tổ chức. Cộng một nhãn quan chính trị vững vàng. Thêm một niềm tin trong sáng. Rồi, còn nữa, nhiều thứ lắm, chả nên kể ra đây làm gì! Tóm lại là, ông có một văn phòng. Phòng văn này do mười hai cây viết tài năng nhưng chưa có ai được bất cứ cơ quan nào nhận họ vào làm việc. Mỗi ngày ông cho ra lò ít nhất hai mươi bốn ý tưởng và chuyển giao cho các nhân viên thực hiện. Các sản phẩm báo chí, văn chương lúc đăng trên các báo đều ký bút danh của ông và nhân viên chấp bút. Nhuận bút tính tỉ lệ ông Song ba, người viết bẩy. Nhận vài ba trăm từ tay ông, không ít các tài năng tương lai đã ứa nước mắt, cảm phục ông vừa là cái đầu vừa là kho báu biết lo xa cho cái dạ dày rất hiếm khi được hưởng cảm giác tưng tức của họ. Ơn này xứng được các đàn em sống để dạ, chết mang theo!
Việc viết báo theo dây chuyền công nghệ đang phất như diều gặp gió thì ông lại dở chứng, cho giải thể văn phòng. Ông bảo vừa nhận lời mời của một vị lãnh đạo, chuyển tới một quận vùng ven công tác. Chức danh ông được giao không lớn mà cũng không nhỏ. Hỏi làm gì, lương hậu hay bạc thì ông trả lời là làm thư ký cho ông phó chủ tịch, thu nhập vừa đủ cà phê, ăn sáng, trưa cơ quan nuôi cơm, chiều vợ coi như kẻ thêm chén thêm đũa. Rồi ông cười hì hì, nửa đùa nửa thật rằng, thời này đến trâu bò cũng không sống bằng đồng lương huống hồ là người! Riêng ông thì sống bằng lương. Bởi ngoài cà phê sáng, ba bữa ăn trong ngày, ông thờ ơ với thuốc lá, xa lạ với rượu bia, ghét thói bài bạc… Có lẽ vì thế mà ông được tiếng là một cán bộ liêm khiết. Ai biếu ông cân đường, hộp sữa khi ông đau yếu thì ông nhận. Còn phong bì, ông chỉ nhận khi đi dự hội nghị, họp hành; người nào lén đưa để nhờ việc riêng ông đều từ chối thẳng thừng, thậm chí còn mắng sơi sơi một hồi nữa.
Năm rồi, nghe nói cấp trên đề cử ông vào chức chủ tịch quận nhưng ông đã khéo léo từ chối. Lạ hơn, ông lại viết đơn xin nghỉ hưu sớm vì lý do sức khỏe. Ông năn nỉ mãi mới được cấp trên phê chuẩn cho rút tên khỏi danh sách. Ghê gớm chửa, cả gan làm dân sau khi đã nếm quan trường không phải ai cũng làm được đâu! Nghĩ vậy, ông rũ áo từ quan cái roẹt, chờ được thanh thản hưởng thú nhàn dân dã…
Nhưng nghỉ hưu rồi bứt rứt quá! Thôi thì làm gì đó nhẹ nhàng cho vui. Chứ để bà ấy phải long nhong, chó nó cắn cho mãi, khổ lắm. Ông tuyên bố với bạn bè như vậy và mở cái rụp bẩy cái đại lý bưu điện. Bẩy căn nhà mặt lộ, ông lấy đâu ra tiền để thuê nhà? Ông bạn già ơi, ông định làm cho người ta ăn sao?
Thấy bạn bè tỏ ý ái ngại, ông Song cười hề hề như Liên Xô:
“ Các cậu cứ lo bò trắng răng!”.
Ông nhấp một ngụm trà rồi thủng thẳng:
“ Tớ có tham ô, tham nhũng gì đâu mà sợ tè ra quần?”.
Chưa ai kịp hiểu ông nói thế là có ý gì thì ông đã tiếp:
“ Mình làm trong ủy ban, chỗ nào cấp trên chủ trương quy hoạch cũng biết trước. Bà xã mình tiền bé, nghe mình xui dại, cứ tìm mua những căn nhà sập sệ trong hẻm. Mua và chờ ngày một con đường ló dạng. Cứ mỗi lần bà ấy bị chó cắn là một lần tụi mình bớt nghèo đi một chút. Giờ thì kinh doanh cho có người ra người vô thôi. Ở không buồn lắm, chịu sao thấu!”.
Nói xong, ông Song rung đùi, nhấp một ngụm trà bắc đặc sóng sánh.
Kể tới đây, ông Vĩ khẽ thở dài, giọng trầm xuống:
- Tuy nhiên, tôi cũng phải chua thêm, đến độ này người ta tự nhiên thấy mình đương độ xuân thì, trí nhớ lờ mờ nhớ nhớ quên quên, tóc muối tiêu bốn năm sáu bảy chục gì đó nhưng các bộ phận trên cơ thể từ cái cổ đã có ngấn ngang ngấn dọc trở xuống hình như mới chỉ ngoài ba bốn mươi thôi. Bởi lúc ấy ăn ít nhưng bụng chả mấy khi đói, người không mấy khi cảm thấy mệt. Máu như ứ thừa, cứ chảy rần rật trong huyết quản. Mắt nhìn tiền bạc đã coi khinh, nhưng nhìn con gái đẹp thì, đã tự răn mình bằng thuyết này thuyết nọ, bài học này bài học kia, lại luôn dặn lòng phải biết đề cao cảnh giác vì sắc đẹp là viên đạn bọc đường cực kì nguy hiểm đấy nhé, thì sao nhỉ? Thì nó cứ lóng la lóng lánh, lúng liếng lúng la. Bảo nhắm lại thì nó mở to. Đúng là cơ quan não bộ trung ương sáng suốt thế, biết lường trước mọi cái sẽ diễn ra là thế, mà không chỉ đạo được bộ phận thị giác. Trên bảo dưới không nghe là ý này đây. Chả lẽ mình lại tự chọc mù mắt mù tim mình để chứng tỏ bản lĩnh! Thôi thì, chặc lưỡi một cái, cả đời đã vất vả, hi sinh, hỏi lại tiếp tục vất vả hi sinh vì cái gì, vì ai đây. Chả lẽ kiếp ta không bằng trâu bò dê chó gà lợn, tức là không biết hưởng thụ, không biết yêu thương? Mà mỗi loại tình cảm một khác, tình vợ chồng hiển nhiên là không giống tình bồ bịch thoảng qua. Hồi này theo em nhớn em bé, chân thành cũng lắm mà bị lừa lọc cũng không ít hơn. Và tiền bạc vốn khó kiếm như gom gió bấc giữa hè cũng từ từ bốc hơi khỏi hầu bao. Vậy là chỉ một mực muốn chết, chết còn hơn, sống không bằng chết thì cũng chẳng thi vị gì. Tới đây thì vô tư mà bước sang hồi chuông thôi. Chuông sám hối. Chuông nguyện hồn. Than ôi, cũng một kiếp người!
Ông Đại nghe tới câu cảm thán này thì bật dậy, vỗ đánh đét vào đùi một cái:
- Ông có lý! Tôi cũng cho là thế, tuy có vài ý khác một chút. Phải, bốn hồi. Hồi nhỏ, hồi xuân, hồi tưởng, hồi kèn. Ứng với sinh, lão, bệnh tử. Cái nghề viết nó khiến tôi hình như lúc nào cũng bị cột chặt vào cái hồi tưởng. Những cái tôi viết, ngay cả chuyện hôm nay cũng đã là cái hôm nay vừa qua rồi. Còn những cái tưởng tượng, cái thì thuộc về tiền kiếp, cái thì thuộc về tương lai, song thực ra chúng đều nằm trong cái hồi đó cả thôi. Bởi vì số phận buộc tôi thuộc về cái hồi đó! Đời tôi được treo lên để làm gương soi. Gương gì, gương không nhà cửa, không vợ con mà lại có đủ cả biệt thự, chức vụ, quyền lực, sự kính yêu. Chúng chả có nghĩa gì hết. Chúng đều thuộc về của chung. Kể cả sự kính yêu, nếu có. Vậy nên, tôi rất buồn. Hạnh phúc một đời người là được đi qua cả bốn hồi trọn vẹn ông ạ. Như ông thế mà lại may. Tuy đời ông hơi lung tung, bụi bặm một chút nhưng còn có chút mùi vị, có cái để mà kể. Còn tôi, ngay cả cái hồi chuông rất to kia cũng chỉ là hình thức, chán thật. Bởi sau đó, cái bất tử khiến đời tôi không có muối, và dĩ nhiên, nhạt thếch!
Trên đây là câu chuyện tào lao của hai hồn ma.
Vậy mạo muội chép lại để bạn đối chiếu mình