NHỚ CỘNG NHỚ/THƠ NGUYỄN QUỐC VĂN/Nxb Thanh Niên, 2017
        
        
    
    
    
	
        
    
        
        
            
            
              NẮNG NHẠT   
 Gió ơi 
 Mây đổ đốn không 
 Biết em có chồng 
 Người vẫn còn theo...   
 Rằng thương 
 Rằng nhớ 
 Rằng yêu 
 Nắng chiều đổ xuống 
 Nắng chiều ngẩn ngơ...   
 Người ơi 
 Em cũng không ngờ 
 Đá vàng không đợi 
 Lại chờ mong manh...   
 Lòng em 
 Trong trắng ngoài xanh 
 Rối như canh hẹ 
 Như tình ngổn ngang...   
 Bây giờ  
 Lý cạn tình oan 
 Mai ngày 
 Ong bướm đậu giàn hoa khô...   
 Em không đợi 
 Cũng chẳng chờ 
 Người ơi 
 Nắng nhạt  
 Nắng mờ vào quên..         
            
            
        
 
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              TIÊN BỤT   
 Cuộc đời  
 Lúc có 
 Lúc không 
 Khi vui chéo áo 
 Khi mông mênh buồn...    
 Nợ em  
 Gió mấy cánh buồm 
 Trời cho  
 Góc cánh chuồn chuồn  
 Để yêu...   
 Ái tình 
 Nào khác cánh diều 
 Đứt dây 
 Tiếng sáo cuối chiều 
 Bặt im...   
 Người tìm người 
 Gặp chi tiên 
 Gặp chi bụt 
 Để ưu phiền 
 Mây mưa...     
            
            
        
 
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              GIẬN LỜI KHUYÊN   
 Anh ơi 
 Em nói buông ra 
 Là em 
 Nói chuyện người ta anh à...   
 Còn mình 
 Đâu phải buông ra 
 Người ta 
 Mặc kệ người ta 
 Buông tình...   
 Dẫu chúng mình 
 Có chông chênh 
 Lâu lâu 
 Anh mới khêu đèn nhà em...   
 Tình yêu 
 Nào có sang hèn 
 Nào cần có tuổi có tên làm gì...   
 Anh ở lại 
 Anh đừng đi 
 Gió đang thổi 
 Gió cũng vì yêu thôi...   
 Người ta 
 Lỡ bỏ nhau rồi 
 Em ngồi em giận 
 Những lời em khuyên... 
            
            
        
 
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              SƠ SINH   
 Bao giờ 
 Anh gặp được em 
 Nợ duyên hôm ấy 
 Ban đêm hóa ngày...   
 Bao nhiêu kẻ 
 Bị đọa đày 
 Trong ngục tối 
 Ngỡ mình bay giữa đời...   
 Những ai 
 Đã tắt nụ cười 
 Mắt lóng lánh 
 Nét tươi vui trở về...   
 Cả cơn gió 
 Ở triền đê 
 Cũng mơn man cỏ 
 Cũng mê mẩn tình...   
 Hồng hoang 
 Quên gặp văn minh 
 Để chúng mình 
 Với chúng mình  
 Sơ sinh... 
            
            
        
 
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              MỘT NỬA   
 Một nửa đi rồi 
 Còn một nửa   
 Tháng ngày rơi   
 Ngoài cửa 
 Tháng ngày vơi...   
 Một nửa tôi đi 
 Đêm ở lại   
 Một nửa em   
 Vơi lẹm 
 Cả chân trời...   
 Một nửa hai ta 
 Mầm nắng hạ   
 Chiều chia xa   
 Lạnh giá 
 Mảnh trăng già... 
            
            
        
 
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              CỐ   
 Yêu ai  
 Đừng yêu quá 
 Quên hết người gần xa...   
 Ghét ai  
 Đừng ghét quá 
 Nhớ làm sao đường về...   
 Vui bỏng hơn nắng hạ 
 Nụ cười ai tái tê...   
 Thoang thoảng  
 Hương hoa nhài 
 Thơm cuối vườn đầu ngõ...   
 Buồn cánh buồm lép gió 
 Thả xuống dòng sông sâu...   
 Ai mộng đời dang dở 
 Sống  
 Cố mà yêu nhau... 
            
            
        
 
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              ĐÊM MƯA   
 Đêm mưa ướt 
 Gió về từ kiếp trước  
 Người đàn bà  
 Ướt sũng nửa đời mưa   
 Nước mắt ướt 
 Cả làn mi cũng ướt 
 Tóc bết nước mưa đời giọt vắn giọt thưa   
 Đưa tay ướt 
 Em đem phơi cái ướt  
 Mong hong lòng khô hết nỗi cô đơn   
 Đưa tay ướt 
 Tay kia em vuốt  
 Cái ướt này nhòe nhoẹt cái ướt kia   
 Chớp lóe sáng 
 Là khi em bật khóc  
 Cũng là khi anh sẽ đến cùng mưa   
 Anh sẽ lau cho em hai hàng nước mắt  
 Ướt sũng mưa kiếp trước... 
 Kiếp này khô... 
            
            
        
 
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              XA   
 Yêu xa  
 Khi có  
 Khi không 
 Như đống rấm ngún  
 Ủ nung tháng ngày...   
 Khói bay  
 Quẩn gió khó bay 
 Lửa tàn giấu  
 Dưới góc này góc kia...   
 Yêu xa  
 Non chết trong già 
 Hương hoa  
 Tàn giữa nhụy hoa xuân thì...   
 Trót yêu  
 Cái ở trong đi 
 Yêu xa  
 Biết chẳng có gì đâu em...   
 Đói trọn ngày  
 Khát vẹn đêm 
 Một mình anh  
 Với mình em yêu mình...   
 Yêu xa  
 Vốn một cuộc tình 
 Quên gần  
 Mơ gặp lung linh xa vời...   
 Ai 
 Cái gì  
 Ở xa xôi 
 Tay không với tới  
 Thì người khát khao... 
            
            
        
 
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              NHỚ ĐÊM   
 Em ơi 
 Ở chốn chơi vơi 
 Chiều đi gặp tối 
 Có người nhớ em...   
 Tóc em 
 Đen đến cùng đen 
 Mồ hôi em 
 Chắt riêng em tận cùng...   
 Môi em 
 Nhờ nắng tô son 
 Nốt ruồi ghẹo tuổi 
 Điểm giòn chốn duyên...   
 Đêm nay 
 Đêm diệu đêm huyền 
 Nhớ em 
 Anh đổ một thuyền quên đi...   
 Nhớ đêm 
 Chẳng rõ nhớ gì 
 Hình như anh nhớ 
 Chỉ vì nhớ em... 
            
            
        
 
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              BÓI HOA   
 Em đắm mê  
 Chỉ một người 
 Nóng hơn lò sưởi 
 Nụ cười hiền khô   
 Yêu em  
 Yêu cả trong mơ 
 Ngủ chung  
 Với nỗi thẫn thờ của em   
 Có hôm  
 Vừa thức trọn đêm 
 Thương em 
 Người ấy trao thêm cả ngày   
 Hoa ơi 
 Nhạt thắm thì phai 
 Em thương người ấy 
 Quẻ này không sai   
 Quẻ này 
 Có một không hai 
 Quẻ này chưa nghiệm 
 Bói hoài nghe hoa   
 Quẻ này 
 Phải bói cho ra 
 Cái người em muốn 
 Riêng là của em... 
            
            
        
 
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              VAN ANH   
 Thương người  
 Em phải quên anh 
 Cho trong không khí 
 Cho lành trời xanh...   
 Nhớ anh 
 Thì thở hơi anh 
 Em không ngủ được 
 Cùng manh chiếu hờ...   
 Trời xanh 
 Nát bởi đợi chờ 
 Em làm sao vá 
 Bài thơ rách rồi...   
 Quên nhau ruột buốt   
 Anh ơi 
 Em nài nỉ đấy 
 Ăn lời em nghe...   
 Chồng em 
 Đang đợi ngoài hè 
 Em van 
 Em lạy 
 Anh về đi anh... 
            
            
        
 
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              NỖI BUỒN   
 Chỉ là  
 Day dứt thôi anh 
 Nhãng yêu 
 Thoảng sợi gió tình vấn vương...   
 Rằng thương 
 Thì thật là thương 
 Mái tranh một túp 
 Con đường quá xa...   
 Ngày hoa 
 Ngủ giữa nhụy hoa 
 Giấc mơ bướm trắng 
 La đà thành mơ...   
 Bơ vơ 
 Một đóa bơ vơ 
 Bướm về thức với 
 Vần thơ cuối vườn...   
 Chiều nay 
 Gió dập mưa tuôn 
 Quên anh 
 Em vốc nỗi buồn lên xem...   
 Nỗi buồn 
 Nhen gió bởi em 
 Nỗi buồn 
 Nhóm lửa vì anh 
 Với tình...   
 Trăm năm 
 Duyên kiếp chúng mình 
 Không buồn 
 Liệu có phải tình yêu không... 
            
            
        
 
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              HỒNG NHAN TRI KỶ   
 Đàn ông 
 Đến với đàn bà 
 Mưa rơi xuống đất 
 Ấy là tự nhiên...   
 Thoáng qua 
 Tri kỷ hồng nhan 
 Bướm hoa 
 Dạo khúc mở màn đó thôi...   
 Nếu không 
 Thành được bạn đời 
 Đến tình yêu 
 Cũng tự rời bến yêu...   
 Em ơi 
 Sáng buộc neo chiều 
 Con thuyền theo lái 
 Có điều kiện nghe...   
 Hồng nhan 
 Trẻ đến, già đi 
 Yêu nhau 
 Bỏ quá những gì vốn riêng...   
 Tri kỷ 
 Gió đẩy trăng lên 
 Lợi quyền 
 Chia cả bấc đèn muội đen...   
 Nói ra 
 Đừng ghét nghe em 
 Ngàn năm tri kỷ  
 Tới đêm chung giường... 
            
            
        
 
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              ĐÊM   
 Cái đêm anh giã biệt em 
 Đêm đen đến gió cũng đen một màu 
 Trăng không còn tỏ trên đầu 
 Người không kịp thốt một câu ân tình 
 Anh bơi về phía nhà mình 
 Còn em lội ngược mối tình lẻ đêm 
 Tình ta đom đóm làm đèn 
 Những gì chưa tối đời em tắt bù...           
            
            
        
 
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              ĐI VẮNG   
 Anh đi vắng  
 Nắng lòng anh không vắng 
 Anh nhớ em,  
 Em à,  
 Anh nhớ lắm   
 Một ngày xa em  
 Dài hơn mười năm...   
 Anh đi vắng  
 Gió tình anh không lặng 
 Sóng lao xao,  
 Anh nhỉ,  
 Vỗ về em   
 Mười năm người  
 Ngắn hơn một năm anh... 
            
            
        
 
     
    
 
    
     
 
     
    
    
    
    
	
    
    
    
    
        
            
    
        Thống kê hiện tại
        Hiện đang có  0 thành viên và  1 bạn đọc.
        
 
            
         
     
    
    
    
    
    
    
        
        
        
	
            Kiểu: