NHỚ CỘNG NHỚ/THƠ NGUYỄN QUỐC VĂN/Nxb Thanh Niên, 2017
CHÔNG CHÊNH
Có anh
Em hóa đàn bà
Có em
Anh mới thật là đàn ông...
Có anh
Chưa chắc có chồng
Có em
Rất có thể không là gì...
Duyên thì bén
Nợ phân ly
Có hay không
Có khác gì có không...
Vơi đầy
Sông vẫn là sông
Có không
Muôn thuở tình chông chênh buồn...
LÙA GIÓ CHO EM
Xót mưa
Ướt kiếp đa tình
Ướt người ướt một
Ướt mình ướt trăm...
Một thương thân
Mười thương anh
Cơn gió yêu
Thổi ngàn năm chưa tàn...
Giấc thương
Mưa ngủ chẳng an
Trọn đêm gió nhẹ
Thì thầm bên tai...
Lời thu
Lời ải lời ai
Cầu yêu bắc gió
Nối dài tình mưa...
Em ơi
Phơi áo khô chưa
Để anh
Gom gió hè lùa cho em...
GHEN
Em ghen với ngày nắng
Trưa thiêu đốt cháy anh
Em ghen với trời xanh
Ô che anh lồng lộng...
Em ghen với biển rộng
Biển ôm anh vào lòng
Ghen cả với ngực sóng
Anh bồng sông lội bơi...
Ghen với chiều mưa xối
Ướt sũng áo quần anh
Ghen cả với đồi núi
Gọi mời anh đến chơi...
Em ghen với một người
Hỏi anh anh không nói
Người ấy thế nào nhỉ
Ở gần hay xa xôi...
Ghen với cái giường đôi
Em chưa từng nằm đó
Em ghen với cơn gió
Se sắt heo may thu...
Em ghen với tương tư
Anh dành cho ai đó
Ghen cả nỗi khốn khổ
Của đàn bà tự do...
NỐT RUỒI
Mưa trong nắng
Chậm giữa mau
Cái nhớ nhau
Trắng phau phau mịt mờ...
Cắn yêu
Hằn dấu đến giờ
Da trời
Loang loáng mây
Mơ môi người...
Người ta vui
Người ta cười
Em không buồn
Nhẩm nốt ruồi
Thấy anh...
Anh khi xa
Anh khi gần
Trong ngoài trên dưới
Mười lăm nốt tình...
THU GIÓ TRĂNG
Em không tin
Mùa thu mơ đã chết
Dẫu lá khô
Chạy vàng trước chân người...
Dẫu xa xanh
Đã lẫn vào xanh biếc
Cánh cò theo mây trắng
Bập bềnh trôi...
Em không tin
Tình anh xa vắng thế
Dẫu đã hết
Dẫu lặng im biền biệt...
Dẫu da diết
Đã đi qua da diết
Nối đơn côi
Vời vợi với chân trời...
Em không tin
Tình em xuân đã chết
Anh trong em
Mà ở giữa thu người...
Vẫn còn đó
Gió heo may nuối tiếc
Quấn quýt thu
Quyến rũ mãi không thôi...
Em không tin
Tình yêu là tội lỗi
Càng không tin
Đau khổ của nụ cười...
Em không tin
Và không bao giờ hỏi
Gió trăng ơi
Thu có mấy vòng đời...
TRÁI RỤNG
Ai cũng có nửa trái tim để cho
Không người này
Ắt sẽ là người khác...
Ai cũng được rất nhiều như từng mất
Chẳng mấy ai trời cho hết bao giờ...
Có một điều ít ai biết, ai ngờ
Trái tim người giống chùm nho bé nhỏ
Mỗi trái xanh
Khi vào mùa chín đỏ
Rụng xuống đời lần lượt mọc mầm yêu...
Thôi nhé ai
Cứ bình thản như chiều
Trái sắp chín và đợi ngày trái rụng...
Không được tự do
Thì người ta ăn vụng
Nửa trái yêu chưa thỏa ngọt cũng ngon...
EM CHỜ ĐỢI EM
Em có dòng sông bé thơ đợi trẻ con về
Mà tóc em thì đã hoa râm
Sông không thể
Cũng như em không thể
Em có con gái, con trai, con dâu, con rể
Chúng đợi chờ nhau về từng nhà vui vẻ
Em chẳng còn ai
Em chẳng thể đợi chờ ai
Em chẳng còn ai
Chẳng còn ai, đúng thế
Kể cả anh
Cũng chỉ vậy anh ơi
Anh có bao giờ mong một ngày em đợi
Dù chỉ vài lần
Trong mỗi một năm thôi
Em chỉ còn một mình em chờ đợi em
Chờ những gì
Em chưa biết trước
Chờ những người
Em quên chưa được
Chờ gió chiều khắc khoải thổi vào đêm
Em chờ đợi em
Người không chờ đợi em
Không còn ai mong chờ em cho dù em là bến
Sông ra khơi
Biển quay mặt về em...
TẬN CÙNG
Cám ơn trời
Đã cho ta gặp nhau
Để biết
Tận cùng sướng vui là tình ái
Để hiểu
Tận cùng nỗi đau là ly biệt
Tận cùng đêm thâu là mỗi sớm mai...
Và quên lãng
Là tận cùng nhớ mãi
Dẫu mất nhau tận cùng
Cũng đứt ruột vì nhau...
ĐA TẠ
Có những người đàn bà đi ngang qua đời ta
Vì lẽ này lẽ kia, ta không cưu mang được
Xin tri ân
Người đến sau, đến trước
Đã mở lòng chăm sóc mỗi nụ hoa...
Đã mở lòng đón gió rét sương sa
Đón trống vắng cả thu đông xuân hạ
Xin đa tạ
Những tâm hồn cao cả
Vá gối chăn, chống dột mỗi mái nhà...
Xin tri âm
Kiếp hào hoa vất vả
Tiếp tay ta nhóm bếp lửa cho người...
Xin tri kỉ
Những mối tình hóa đá
Vắng hơi ta vẫn thắm thịt hồng da...
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: