NAM ĐỊNH TRONG THƠ NGUYỄN QUỐC VĂN   
 1. NAM ĐỊNH   
 Nam Định mắt xanh màu ngọc bích 
 Vị Xuyên lóng lánh ánh mắt cười 
 Phù Long môi son phơn phớt đỏ 
 Sông Đào thu xuống sắc bớt hồng...   
 Quê nhà xa ơi, tôi chợt nhớ 
 Tú Xương còn mắc nợ áo bông 
 Mắt môi ấy đền Trần loang lổ 
 Nước non ơi, non nước nước non...   
 Tôi nhớ chưa quên, tôi còn nhớ 
 Mỹ Lộc chiêm khê đom đóm xóm nghèo 
 Rạ rơm Nghĩa Hưng còng cua Giao Thủy 
 Tự do buồn Vụ Bản khát áo cơm...   
 Tôi nhớ chưa quên, tôi hằng nhớ 
 Mặt Xuân Trường như cánh buồm đói gió 
 Trực Ninh, Ý Yên quạng quờ tay mò hạnh phúc 
 Muối tự do Hải Hậu mặn bất ngờ...   
 Tôi nhớ không quên, tôi nhớ cỏ 
 Mọc kín tuổi thơ mọc kín hồn tôi 
 Bao nhiêu cỏ lụi rồi xanh trên mộ 
 Gió bấc ngày xưa thổi tới tận trong mơ...   
 Tôi nhớ biển, nhớ đồng, nhớ phố 
 Hàng Sắt, Hàng Đồng, Hàng Cót, Hàng Than... 
 Tóc đã bạc tôi nhớ về muôn thuở 
 Nam Trực về nhà qua bến Đò Quan...   
 2. THÀNH NAM   
 Nam Định níu chân ta về  
 Bờ bãi mom sông phẳng lặng  
 Phù Long mùa này nước cạn 
 Sương vương bay trắng Đò Quan...   
 Đâu? Tiếng chuông chùa Cuối ngân vang 
 Nhang đền Trần tàn cong giữa tháng 
 Bánh cuốn làng Kênh xa xưa mỏng dính  
 Sáng thơm lừng dọc ngang ngõ Văn Nhân   
 Đâu? Phở Thảo, phở Sinh, phở Đán 
 Cháo tim gan, bánh khúc dốc Lò Trâu   
 Đâu? Góc Nhà Thờ bánh gai lạt đỏ 
 Đâu? Chỗ Nguyên Hồng đánh đáo lỗ chơi   
 Đâu? Vị Xuyên, Xanh Tô-ma lồng lộng 
 Dáng Tú Xương khăn đóng vẫn đi về   
 Đặng Thế Phong  
 Xót con thuyền không bến  
 Giọt mưa thu  
 Thánh thót phía Hàng Đồng   
 Đâu? Nền trường Thành Chung Lê Hồng Phong 
 Lối xưa cũ  
 Cây bàng vào trong mộng...   
 Đi tận tháng năm  
 Kiếp mỏng như Nguyễn Bính   
 Về quê xưa  
 Ta thơ bé vô cùng    
 Về quê xưa  
 Thương bụi tre đầu ngõ   
 Mai xa nhà  
 Ta trong vắt thành Nam...   
 3. HỒN QUÊ   
 Hồn quê mình  
 Là rau lang luộc  
 Chấm mắm cáy mắm cua  
 Nồng vị phù sa...   
 Là bánh cuốn làng Kênh  
 Cay mùi cà cuống  
 Kẹo Sừu Châu  
 Giòn gió bấc mùa đông...   
 Hồn quê mình  
 Rau muống cằn bãi sông 
 Tương làng Bái,  
 Rau cần làng Thượng 
 Cải bắp Cổ Gia,  
 Điện An rau diếp 
 Cá Cổ Nông  
 Đẩy xiếc dậm giữa dòng...   
 Hồn quê mình  
 Cá rô cá diếc  
 Kho diềng khô  
 Ủ dấm trấu vàng  
 Những đụn rạ đụn rơm tròn lẳn  
 Trâu nhai trầu  
 Nhóp nhép giữa canh khuya...   
 Hồn quê mình  
 Mái cầu cong sông Ngọc  
 Bánh đúc bánh đa  
 Bày mẹt chợ Viềng 
 Bánh khúc nóng  
 Thơm mưa phùn thơm thảo  
 Khói lam chiều  
 Vương vít mái nhà tranh...   
 Đêm rả rích  
 Tiếng nhạc đàn bầy dế 
 Kẽo kẹt trưa hè  
 Võng mắc bụi tre...   
 Hồn quê mình  
 Trưa hè nhức tiếng ve  
 Gà gáy sớm  
 Chuông nhà thờ bốn phía...   
 Chó sủa bóng trăng  
 Đêm thanh lạnh vắng  
 Đèn nhà ai  
 Còn sáng những trang văn...   
 Cối xay thóc  
 Ù ì nặng nhọc  
 Nhịp chày quê thình thịch  
 Giã trắng đêm...   
 Hồn quê mình  
 Gạo tám xoan Đồng Quỹ  
 Chuối ngự đền Trần  
 Vỏ mỏng thơm hương...   
 Lai láng rượu  
 Những chàng say ngất ngưởng  
 Mang bầu thơ sông Vị  
 Dáng Tú Xương...      
 4. NGƯỜI NAM ĐỊNH   
 Người Nam Định  
 Nhà quê như Nguyễn Bính 
 Đến câu thơ  
 Cũng mặc yếm nâu sồng...   
 Quẩy gánh hát  
 Đi khắp làng khắp chợ 
 Dậu mùng tơi 
 Lục bát cả thị thành...   
 Giọt mưa thu thánh thót  
 Uớt thành Nam 
 Lạnh đêm đông 
 Những con thuyền không bến...   
 Người Nam Định  
 Chốn thị thành cô quạnh 
 Đặng Thế Phong  
 Lạ cả gió đò Quan...   
 Người Nam Định  
 Đa tài mà gian nan 
 Những Vũ Thư Hiên  
 Văn Cao, Trần Mạnh Hảo...   
 Cả thời đại nhà Trần hiển hách 
 Cũng chìm sâu  
 Theo long mạch sông Đào...   
 Người Nam Định  
 Dẫu ngồi bên cầu ao 
 Cái chợ tết  
 Đã sắc màu thôn dã...   
 Voi ngàn cân  
 Đã được đo bằng đá 
 Đời mẹ ta  
 Đựng trong một giá đồng...   
 Ai từng qua Nam Định 
 Viếng Tú Xương 
 Xin một hớp thơ 
 Vũ Hoàng Chương chuốc rượu...   
 Hỏi Trần Dần  
 Đã tạnh mưa trên phố 
 Rằng còn ai  
 Xót cụ Vũ Đình Huỳnh...   
 Rằng còn đâu 
 Réo rắt điệu hát văn 
 Mắt ả đào 
 Đứt dây đàn Tức Mạc...   
 Hỏi còn đâu 
 Hồn đúc đồng đẽo gỗ 
 Bàn tay hoa 
 Người Nam Định làm thơ...   
 Con chim vành khuyên 
 Hót từ bấy đến giờ 
 Nhưng Trần Vũ 
 Người quê tôi không nhớ...   
 Rằng xứ sở  
 Dư thương cho yêu đủ 
 Thao thức sông Ninh 
 Người Nam Định trong mơ...   
 5. PHỞ CHỢ VIỀNG   
 Dao băm thớt  
 lách ca lách cách  
 Một dãy chõng tre  
 la liệt bát tô  
 Bánh phở chợ  
 chỉ non nửa bát  
 Phủ bên trên  
 vài lát mỏng thịt trâu  
 Mấy lá mùi  
 thêm đôi cọng hành xanh  
 Cay xè mắt  
 thơm cả phiên chợ tết 
 Nồi nước lèo  
 lửa thúc sôi sùng sục 
 Mưa xuân bay  
 trắng từ bếp trắng ra...   
 Bác bán phở  
 không rao mà lại hát  
 Phở Giao Cù  
 chính hiệu chốn này đây  
 Mưa như rây  
 tóc người ăn bạc xóa 
 Bóng đa già phủ mát má hây hây...   
 Tôi từng mơ phở chợ Viềng xì xụp  
 Bưng cả tô  
 húp tới miếng cuối cùng  
 Đi bốn bể  
 phở nơi nào cũng lạt 
 Bát phở ngày xưa  
 nước vẫn còn trong...   
 Người bán phở chợ Viềng năm ấy  
 Tự ngày nào  
 đã tắt lửa rời dao 
 Khách dùng phở  
 bao lớp rồi chợ nhỉ  
 Mồng tám tháng giêng  
 no mắt chỏm đào...   
 6. MƯA PHÙN TRÊN MỘ TÚ XƯƠNG   
 Xương đã nát  
 Cả trăm năm trước 
 Chỉ mấy câu thơ chân bước vẹo xiêu  
 Lảo đảo, lệch xô  
 Phố Hàng Nâu cũ 
 Mưa phùn giăng lấm tấm mồ hôi...    
 Mồ hôi ông  
 Mồ hôi người say rượu  
 Người xung quanh  
 Men ngấm vã mồ hôi...   
 Mồ hôi ông  
 Mực bút lông ròng chảy 
 Đen thành tro  
 Trắng bụi ném lên trời...   
 Gặp mưa phùn  
 Mồ hôi rơi xuống đất  
 Cỏ Vị Hoàng  
 Xanh lại điệu Vị Xuyên...   
 Cỏ mọc lên  
 Những vần thơ nợ duyên  
 Bà Mẫn làm sao đổi thành cơm áo? 
 Nên mồ hôi mom sông không thể ráo  
 Trắng muối lưng người 
 Trắng câu hát chênh chao...   
 Thơ như cỏ  
 Gặp mưa phùn xanh mướt  
 Nỗi đau thế thời  
 Tê buốt ruột Tú Xương...   
 Tôi về quê  
 Dầm mưa phùn bạc tóc 
 Dầm thơ người 
 Xót mình kiếp tha hương...   
 7. MẸ TÔI   
 Có bà lão áo the thâm, tóc trắng 
 Răng nhuộm đen chiếc mất, chiếc còn 
 Theo nhịp mõ, bước lên chùa: Mô Phật ! 
 Nắm hương hồng một sắc ước mong...   
 Đi theo sau ba bốn đứa bé con 
 Níu vạt áo, lon ton hớn hở  
 A di mô đà Phật, tôi cầu 
 Cho nước non thanh bình, hết khổ...   
 A di mô đà Phật, tôi cầu 
 Cho cháu con muôn đời hết nợ... 
 Có bà lão thắp nhang trong ráng đỏ 
 Vọng Cung chiều, lơ lửng tiếng chuông khua...   
 8. Ả ĐÀO   
 Rơi rơi rơi... 
 Chiều rơi... 
 Mưa giăng trên phố vắng  
 Hàng Đồng trong sâu lắng  
 Thánh thót hiên chiều xuân...   
 Ta nghe đàn ai ngân  
 Vọng về từ kiếp trước  
 Gót sen hồng nhẹ lướt  
 Nón quai xanh Hàng Thao...   
 Ta gõ tom tom chát  
 Mưa ghẹo ướt áo em  
 Tỳ bà trêu giọng hát  
 Gió lệch xô ả đào...   
 Ta nhập vào Tú Xương  
 Nghiêng phách hồn Nguyễn Bính 
 Ta thành thuyền không bến  
 Giọt thu Đặng Thế Phong...   
 Chiều Nam Định... long đong... 
 Phận sông Đào...lận đận... 
 Chiều nay mưa rơi mãi  
 Mưa rơi từ kiếp nào...   
 Mà mắt em xanh xao  
 Mà môi em thắm đỏ  
 Mà mưa rơi không nỡ  
 Ngắt ngang lời em trao...   
 Chát tom...tom tom...chát...   
 Ướt nhòe em... 
 Ả đào...     
 9. GẠN AO ĂN TẾT   
 Nhà bà ngoại ngày xưa có ao 
 Lúc tôi bé bơi nửa vòng mệt lả 
 Nước ao mát cầu ao rửa bát 
 Các cậu tôi thả cá trắm cá mè   
 Mỗi buổi sáng, khi mặt trời vừa hé  
 Cá nổi đen ao, quẫy nước kiếm mồi  
 Cậu tôi thái rau muống xanh, rau cải  
 Trộn cám, trộn khoai gọi cá vào ăn   
 Đàn cá ấy cứ lớn nhanh như thổi  
 Một năm giời mà nặng đến mấy cân  
 Tôi thường mơ cho mau tới cuối năm  
 Cậu đến gọi bố u tôi đi tát cá   
 Ông Táo về giời rồi, các cậu mới gạn ao  
 Bốn chiếc gầu dây thì thòm múc nước  
 Ngửa người kéo, khom người cho dây lỏng 
 Ba ngày ròng mới cạn tới đáy ao   
 Cá trắm cá mè tụ hết ở chỗ sâu  
 Các cậu tôi quây lưới tròn để bắt  
 Cá chuối, cá rô, cá trê, cá riếc 
 Các cậu cho các cháu lội xuống hôi   
 Lũ trẻ lấm bùn, hở hai con mắt 
 Mò cá lơ là, chỉ lo ném nhau chơi  
 Thế mà cũng được đầy một giỏ  
 Nghễu nghện lên bờ khoe cá bé cá to   
 Và Tết đến, được nếm chơi gỏi cá 
 Lại được ăn cá nấu ám, cá kho 
 Đám giỗ ông bây giờ tôi còn nhớ  
 Có tới bảy nồi cá trắm kho khô   
 Ao cá ấy, bây giờ thành đất ở 
 Tôi về quê ra khách lạ của quê 
 Gầu sòng xưa đã mục cùng kỷ niệm  
 Chuyện tát ao ăn tết, tát trong mơ...   
 10. HỌC TRÒ LÊ HỒNG PHONG   
 Học trò Lê Hồng Phong thông minh  
 Đất Nam Định  
 mấy ngàn năm vẫn vậy   
 Những người thầy  
 về ngôi trường này dạy  
 phần lớn  
 đều nhờ học trò mà thành danh   
 Học trò Lê Hồng Phong kiêu hãnh  
 nên ra đời  
 thường rất khó làm quan   
 Ai từ tốn  
 đều làm nên nghiệp lớn   
 Chưa thành công  
 nhưng có thể  
 đã thành nhân...   
 11. THANH TÙNG   
 Rượu thuốc bắc  
 Của người ta 
 Ngâm dao vào rượu  
 Chắt ra Thanh Tùng...   
 Hồn Nam Định  
 Thơ Hải Phòng 
 Bạn bè bốn biển  
 Ăn đong nụ cười...    
 Khắc  
 Thời hoa đỏ lên trời   
 Hát về Hà Nội mấy lời  
 Rồi đi... 
            
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.10.2017 13:36:28 bởi Nguyen Quoc Van >