TRUNG QUỐC CHẲNG CÓ GÌ ĐÁNG SỢ    
 Ta đã từng cúi đầu trước vần thơ 
 Của Lý Bạch, Khuất Nguyên, Đỗ Phủ 
 Hồng lâu mộng và những Tây du ký 
 Tam quốc kia...mê hoặc cả tuổi thơ    
 Ta quý trọng tình người dân Trung Quốc 
 Sẻ cháo ta ăn khi bão lũ tràn qua 
 Nhưng ta hận bọn mặt người dạ thú 
 Muốn biến nước Nam thành nô lệ Trung Hoa   
 Trung Quốc có gì đáng sợ đâu ta 
 Người ăn thịt người, giật máu tươi làm thuốc 
 Lấy mắt chó thay mắt phường lệ thuộc 
 Không cản được ta yêu Tổ quốc, thương nhà   
 Kẻ mua rễ tiêu, móng trâu bằng mọi giá 
 Tàn hại cỏ cây, bỏ thuốc độc người  
 Dạ nham hiểm chỉ tay làm hàng giả 
 Gian lận bán mua, chước quỷ mưu ma   
 Có gì đâu mà phải sợ Trung Hoa 
 Cướp nội tạng, đi xâm lăng lãnh thổ   
 Hành xử với dân như giữa thời trung cổ 
 Bạo tàn thôi, chẳng hề đáng sợ đâu   
 Trung Quốc chẳng có gì đáng sợ đâu anh  
 Càng tham sâu thì càng mau bại trận  
 Càng tàn ác, càng chất chồng căm hận  
 Người không tha, trời đất cũng diệt trừ   
 Trung Quốc chẳng có gì đáng sợ đâu em 
 Cướp nước Nam ta sẽ bị dân chặn đánh 
 Đón chúng nó có Bạch Đằng, Hàm Tử 
 Gò Đống Đa còn thừa chỗ chôn chờ   
 Chẳng có gì đáng sợ Trung Quốc đâu con 
 Nếu lũ Việt gian tham tàn lụi hết  
 Lý Thường Kiệt thời đại nay có thể  
 Làm sáng danh sông núi nước Nam nhà   
 Trung Quốc chẳng có gì đáng sợ, cháu ơi 
 Thế giới hôm nay là thế giới phẳng 
 Đã ngàn đời rồi người Việt Nam đứng thẳng 
 Không cúi đầu, không hề sợ chiến tranh   
 Người Việt Nam từng đổi máu lấy hòa bình 
 Nên không sợ biến Đông kia sóng dữ 
 Trần Nhân Tông còn ngự trên Yên Tử 
 Tre trúc Côn Sơn che Nguyễn Trãi làm thơ   
 Những Lê Duẩn chưa bao giờ run sợ 
 Vẫn ngắm trăng sao bên ao cá bác Hồ 
 Trung Quốc chẳng có gì đáng sợ 
 Tướng Giáp cười vẫy đảo Yến sóng xô   
 Người lính năm xưa tóc đã bạc phơ 
 Sẽ cầm súng bên cháu con lần nữa 
 Nước Việt Nam sẽ vượt qua máu lửa 
 Em hái mơ lại mộng giữa rừng mơ   
 Chẳng có gì đáng sợ đâu, nhà thơ 
 Khi ta đã thắng rất nhiều cường quốc  
 Khi ta có tự do, dân kết đoàn làm chủ 
 Khi những kẻ thù giờ đã thành bè bạn   
 Và giấc mơ Trung Hoa  
 Sau trước cũng lụi tàn...