Tuý hoa ca
-
13.10.2017 12:19:50
Người nghiêng nghiêng. Lòng nghiêng nghiêng. Hoa say nằm giữa lưng chừng núi cheo leo. Người ta chỉ tìm được trong lúc cơn say mềm đến tìm. Uống vài chai. Đầu óc buông lơi. Nhân gian nhập nhoạng. Bóng ma hay kiếp người đều không rõ, chỉ có thằng say lải nhải rồi cười khanh khách với ông thần Rượu đang tương tư mùa nếp cái hoa vàng. Ngất nghểu. Say lừ.
Mặt đất ướt nhão nhoét vì bốn tiếng mưa dầm dề. Mặt trời như thằng điên nào vứt lỏng chỏng phía cuối đường. Cơn gió vẫn chưa tỉnh rượu trần truồng nằm thu lu trên bãi tha ma ngoài đồng.
Chân cẳng thằng say rượu bủn rủn. Bước không vững. Trèo lên xe ngã mấy lần.
Anh cảnh sát tuýt còi. Đứng lại. Thằng ma men! Đi đâu? Gã say gãi đầu. "Dạ anh. Em đi tìm Tuý hoa". Anh nhíu mày, cười khành khạch. Đời tao thực sự chưa từng thấy thằng say rượu nào đi tìm Tuý hoa bao giờ. Thế là thằng bợm nhậu lên xe, về đồn. Muỗi cắn làm gã cũng hơi tỉnh tỉnh. Thấy đau. Nhưng cái thằng say vẫn loạng choạng đi trong đầu.
Gã bắt tay tên khổng lồ bằng sắt có thân dài thẳng tắp và cái đầu tròn vo thở ra đầy gió. "Xin chào. Vừa mới gặp anh ở quán. Anh đã ra đây rồi. Anh ăn cái gì mà người anh mát thế". Gã lắc lắc đầu, há to mồm như con ếch nuốt khí trôi đầy vào trong cuống họng, mắt mơ màng, đê mê. Hơi thở xộc mùi nếp lên men. Hoa say tràn về. Thằng say tưởng đã bắt được. Nhưng Tuý hoa như ảo ảnh.
Lấp loáng.
Lấp loáng.
Tan.
Gã khóc như đứa trẻ. Tuý hoa là cô gái đẹp. Mình vẽ sơn dầu rồi nhưng đời xé nó đi. Anh em ơi! Ngày mai tôi chết rồi. Xin đặt lên nấm mộ hoang tàn một bông Tuý hoa. Hoặc nếu các anh không thấy, hãy chép lại đi: "Nơi này yên nghỉ một người chưa bao giờ dừng tìm Tuý hoa".
Hoa trên đỉnh dốc. Bước hẫng chân là tan xác dưới trời.
Ông cảnh sát già đập bốp vào đầu. "Mày lảm nhảm, khóc lóc gì ở đây thế thằng kia. Tao còn bận việc nhà nước, không có thời gian để tiếp đệ tử lưu linh một tuần năm, sáu lần vào đồn cảnh sát như mày. Biến đi, thằng điên! Tuý hoa cái chết tiệt nhà mày. Cút!". Thằng say nghĩ lão già lẩm cẩm nên sao mà biết Tuý hoa. Chắc lão chưa được gặp Tuý hoa bao giờ. Tuý hoa như cô gái đẹp chửa hoang, ẩn nấp nơi tranh tối tranh sáng, nơi giao điểm giữa cõi trời và cõi đời. Chắc chẳng ai tới được đó. Trừ khi có rượu. Rượu bổ sung dũng khí, cuốn theo thằng say đi. Trả cho pháp luật mấy đồng tiền nhàu nhĩ, nhưng vẫn bị giữ xe, thằng say về.
Gã bước liêu xiêu. Nghiêng trời nghiêng đất. Một cô gái chạy lại che ô cho bớt tia nắng gắt rơi vội vã cuối chiều. Đám mây đen từng mảng, từng mảng dồn tụ lại, như bồ kết khô mà cách đây mấy tiếng Thiên lôi giở ra. Gội ào ào.
Cô gái ăn vận mát mẻ, vòng ngực nóng bỏng, mềm như mây, môi như trái chín.
"Cô là ai? Tôi không quen". Gã nửa tỉnh nửa mơ nhưng cũng thoáng nhận thức được ai quen ai lạ.
Cô gái điên rồ cất cái nhìn sắc sảo.
"Anh không quen nhưng ví anh nó quen em. Đi, chúng ta về nhà".
Ồ. Vậy ra là chúng ta quen nhau đấy. Anh không biết mình có muốn về không? Về nhà là sẽ không còn muốn tìm Tuý hoa nữa đâu đó.
Cô gái che miệng cười khúc khích. "Vậy là anh đi tìm hoa. Em là hoa đây". Ô hay! Em là hoa á? Em là hoa hay hoa là em? Là vì em làm từ đất và nước hay là hoa uống rượu thịt dâm đãng nên mang cơ thể người? Em xấu hổ, đập nhẹ vào người. Anh lại trêu em. Gã say rượu bế em hoa lên giường, hôn nhẹ vào bờ môi khô như cỏ cháy. Rồi gã suỵt nhẹ. Khẽ thôi. Em mà thở mạnh, tôi tỉnh rượu thì về với gia đình cùng mụ vợ già, hồn tôi sẽ biến tan.
Tuý hoa lạ kỳ lắm. Ai muốn say gặp Tuý hoa thì sẽ tỉnh. Ai muốn tỉnh gặp thì sẽ say. Đời anh chỉ là thằng nghiện rượu. Khua môi múa mép cho qua ngày.
Gã hát nghêu ngao.
"Em là rượu. Tôi cũng là rượu. Tối nay ngủ say, say quên sầu".
Cô gái bất giác kêu lên. "Anh là ai mà chừng như điên điên dở dở". Gã cười. "Là ai ư? Mẹ bảo anh là thằng vô học. Bố bảo anh là kẻ bất tài. Bạn bè nói không quen anh. Em thì quen cái ví của anh". Giọng gằn như tiếng chén vỡ.
Cô gái bần thần, mặc lại áo, chuốt lại mascara. "Đó là anh nghĩ như thế hay người ta thực sự coi anh như vậy".
Gã ngây người, gỡ mảnh lòng đang rối trong đám tóc xuề xoà và đôi giày chỉn chỉn chu chu.
"Sao cũng được. Không quan tâm".
Gã thực ra là tên công chức. Quèn. Và ừ, nghiện rượu nặng. Vui cũng rượu. Buồn cũng rượu. Lúc không say, bất mãn với cuộc đời này. Tay giám đốc đã lấy bản thiết kế của gã, "tẩy trắng" để thành chất xám của mình. Mọi tinh hoa của kẻ sáng tạo phủi sạch. Rồi cái bản thiết kế đã ướp "hoá chất" kia được đưa đi triển lãm tại Đại hội kiến trúc thế giới. Nghiễm nhiên giành giải nhất. Kể cũng kỳ. Bản thiết kế là Tuý hoa của cuộc đời gã. Mất nó rồi, gã lang bạt như tên không nhà. Đi tìm.
Gã buồn. Cũng được trả mấy đồng thù lao cho việc im mồm rồi. Nhưng gã mất niềm tin. Niềm tin lẽ ra là thứ không nên tồn tại giữa cõi đời này.
Ngoảnh lại, vợ con nheo nhóc. Gã về nhà chăn lợn. Tay giám đốc dáo dác tìm. Gã trốn về quê. Hương đồng cỏ nội cũng có lúc khiến gã vơi đi nỗi sầu. Mấy con lợn béo núc mà vợ con gã vẫn gầy. Vợ gã chửa đứa đầu khi gã đang còn là sinh viên trường Kiến trúc. Giờ thì gã đã hai tám cái xuân xanh, hai tám mùa hoa cải trễ tràng.
Mỗi khi say gã lại đòi đi tìm Tuý hoa. Nhưng lúc nào cũng chỉ đi đến nửa đường lại tỉnh. Vợ bắt về, con ốm. Chủ nợ đi tìm, hai trăm triệu đóng tiền nhà, tiền học phí, tiền mổ tim cho em gái, rồi cũng hết.
Hôm nay, em gái gã ra viện.
Gã não nùng ký bản giao ước với quỷ Sa tăng. Gã muốn bán linh hồn mình cho quỷ dữ. Hai đêm rồi, gã ngủ không ngon.
Gã biết vợ buồn, con buồn, khi gã trắng tay như đứa trẻ.
Ngày mai tới rồi, gã sẽ bán linh hồn cho người ta để lấy tiền.
Đêm nay, gã nhất quyết sẽ phải tìm cho được Tuý hoa.
Trời thanh sạch như băng. Bóng tối và sương giăng. Đời người lạnh lẽo.
Gã chép miệng. "Con đường này xa quá. Ngược hướng đường về nhà". Nhưng gã cứ đi. Đi mãi. Như gã bộ hành giữa sa mạc lạ lẫm đã mơ tưởng đến một cái giếng trong veo, đầy nước. Gã trèo suối, trèo núi, trèo non. Hoa say kia rồi. Tuý hoa của gã. Chân gã rướm máu, đầu gã vã mồ hôi, đôi giày cũng không chịu nổi sự giày vò và thôi thúc của tâm trí. Rách tan. Tuý hoa cheo leo, ở núi lưng chừng. Bông nhỏ như cánh tuyết, trắng sạch như linh hồn một thời của gã. Hoa say không có lá, có cành. Chỉ có những mẩu rễ ôm chặt vào mỏm đá lạnh buốt. Gã cầu mong trời cho mình đừng tỉnh. Mình mà tỉnh, hoa sẽ lại biến tan.
Gần, gần nữa đi. Chỉ một, hai phút nữa thôi là tới rồi. Gã bám chắc vào đá, trèo lên. Dưới chân là suối chảy. Trên đầu là trăng reo.
Gã bước hụt chân. Sượt ngã sõng soài. Một, hai lần đứng dậy được. Lần thứ ba, rơi. Rơi.
Lúc này thì gã tỉnh. Gã biết mình đang chơi với tử thần. Nhưng không hiểu sao thấy tay mình đã nắm được tuý hoa. Phải rồi. Gặp hoa muốn say sẽ tỉnh, muốn tỉnh sẽ say. Gã cầu mình say thì giờ gã đã tỉnh. Gã mải mê nhìn tuý hoa, cái đẹp cả một đời mà gã may mắn có được. Tuý hoa trong sáng quá, đẹp hơn trăng, loài người chẳng bao giờ sánh được. Không hẳn là xanh ngọc bích, không phải là đen tuyền. Tuý hoa là tổng hợp của những màu mê hoặc nghiệt ngã. Nước mắt ấm nồng của gã làm hoa vỡ vụn trong tay. Hoa hoá thành đám mây đêm nay bay đầy trời.
Gã thấy gió mỗi lúc một nhanh hơn. Đỉnh núi cũng xa dần.
Gã nhắm mắt lại thong thả. Vì đã thoả mãn thỉnh cầu. Gã không sợ cái chết. Chỉ sợ ngày mai không sợ cái chết và không sợ cả cái sống. Ngày mai. Gã đã mơ vợ đặt di ảnh gã lên bàn thờ.
Một mảnh hồn chết trôi. Một mảnh hồn hưởng lạc. Ai dám bạo miệng như gã tìm Tuý hoa giữa nhân gian?
Gã đi rồi. Đố ai tìm được gã. Dưới âm cung, gã lại uống rượu với Diêm Vương cho quên sầu. Ngoảnh nhìn nhân gian hạnh phúc, và gió, gió về đâu?...