Tạp Bút_Duyên Kỳ Ngộ
Châu Tinh Tinh 30.10.2017 13:17:00 (permalink)
Tháng 9-2017
DUYÊN KỲ NGỘ
 

Khởi Đầu
Đó là một buổi tối như thường lệ . Gọi là định mệnh thì đúng hơn là kỳ ngộ . Tại sao ư ? Có gì đâu , chúng tôi chưa quen biết nhau !
Buổi chiều tôi vẫn kéo xe hàng đi bán , đã mấy năm như vậy rồi ! Đã quá quen cái nếp sống của những con cú đêm . Có những lúc mệt mỏi , những lúc chán nản . Cuộc sống quá vô vị đối với tôi ! Kể từ khi hôn nhân tan vỡ cũng là lúc tôi thu mình lại , sống trong cái vỏ bọc mạnh mẽ để gồng gánh hai đứa con với bao điều tiếng của mọi người xung quanh . Tôi không thể làm gì khác ngoài việc lẳng lặng sống như một con ốc .
18h... như mọi ngày tôi đưa đứa con trai nhỏ đi học lớp vỡ lòng . Không khí vẫn vậy ,vẫn con đường cũ , cảnh vật cũ và tâm trạng như cũ... bình bình lặng lặng....vô vị đến mức không còn gì nhạt hơn thế . 
Ngang trung tâm chợ...cảnh vật có chút đổi khác...nhưng gió vẫn nhẹ và tôi vẫn vậy . Có một đoàn lô tô mới đến , họ đang chuẩn bị các khu trò chơi và sân khấu . Tôi chả để tâm , những đoàn hát như thế tôi thấy nhiều rồi . Toàn là pê-đê  với những khuôn mặt dày lớp son phấn , bơm chổ này độn chổ kia , giọng thì như vịt nó kêu... Tôi lướt qua khu vực đó như tránh một cái ổ gà...ừ là một cái ổ gà thế thôi !
Đưa con đến lớp xong tôi quay về với công việc bán hàng buổi tối ... 3 năm, đã 3 năm ....cuộc sống như được lập trình sẵn và chạy đều như vậy mỗi ngày . Khi thiếu thốn, khi đủ ăn, khi thì dư đôi chút . Tuy nó vô vị nhưng được cái bình yên mặc dù đôi lúc chạnh lòng nhớ người cũ , một chút xót xa , một chút đau . Như vết thương lâu ngày gặp lúc trái gió trở trời lại khiến mình khó chịu. Nói không đau , không nhớ là xạo . Dù sao cũng là mối tình đầu , đi đến hôn nhân rồi tan vỡ . Thời gian đầu cứ ngỡ không vượt qua được nhưng rồi cũng ổn theo cách vốn có của nó .
------------------------------------------------------------
Định Mệnh 
20h... Tôi đi rước con tan học . Vẫn con đường đó , tâm trạng đó , gió vẫn thổi như vậy...nhẹ nhàng....vô vị .
Cái đoàn lô tô đã dựng xong , tiếng hát ồn ào cả một khu vực . Người và xe choáng cả hết con đường , nơi thường ngày vẫn thông thoáng rộng rãi đủ cho hai chiếc xe tải 8 tấn lướt qua nhau . Tôi thoáng chút khó chịu khi chạy qua khu vực đó vì tôi không thích những nơi ồn ào đông người . Mệt và ngộp lắm...
Một bóng người với trang phục lạ mắt , trang điểm cầu kỳ thoáng qua tôi . Rất vô tình nhưng đó là người sau này để lại cho tôi rất nhiều cảm xúc và kỹ niệm . Và cũng chính là người khiến tôi thay đổi . Khiến tôi rời cái vỏ ốc của mình , bước ra ngoài chạm tay vào tất cả những thứ đang diễn ra xung quanh và cảm nhận mọi cảm xúc vui buồn , giận hờn và có cả nhớ nhung .
Có lẽ từ khoảnh khắc đó con tim tôi đã đập lại những nhịp yêu thương mà ngay lúc đó bản thân tôi vẫn chưa nhận ra . Chúng tôi thoáng qua nhau như hai người xa lạ ...chính xác là như vậy . Mọi thứ lưu lại trong trí nhớ của tôi chỉ là một dáng người cao cao gầy gầy , một chiếc áo màu đỏ được may theo một kiểu gọi là không giống ai , lạ mắt nhưng không quái dị . Một khuôn mặt với lối trang điểm đậm , màu mắt đen bí ẩn thu hút người đối diện ngay từ cái nhìn đầu tiên .... 
 
(còn tiếp).....
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.10.2017 19:03:47 bởi Châu Tinh Tinh >
#1
    Châu Tinh Tinh 30.10.2017 18:59:42 (permalink)
    Nhớ
     
    Tôi quay về gian hàng của mình tiếp tục công việc buôn bán . Sau lưng tôi vẫn vang tiếng hát của đoàn lô tô nhưng không ồn ào khó chịu như khi tôi lướt qua đó . Chúng tôi cách nhau một con đường nên những tạp âm như được lọc bớt đi chỉ còn lại âm nhạc và tiếng hát của ai đó . Tôi không biết là ai vì tôi chưa quen ai ở đó . Chưa biết từng cái tên , chưa quen từng khuôn mặt ! Tôi vẫn là tôi nhưng trong tâm trí lại thấp thoáng một bóng dáng cao cao gầy gầy với màu áo đỏ.... Tôi nhớ !
    Hôm sau tôi vẫn đưa con trai đi học , vẫn con đường đó , không khí đó nhưng tâm trạng có chút khác... Tôi cố tình chạy xe chậm lại . Ngang đoàn lô lô , khu trò chơi đã hoạt động , có vài đứa trẻ được cha mẹ đưa đến chơi....nhưng sân khấu thì chưa . Im lặng và có gì đó đợi chờ...Tôi nhớ !
    Vẫn 20h như mọi ngày , tôi đi đón con tan học .
    Cái lí trí nó ngủ quên thì phải . Bao nhiêu năm luôn tự nói với lòng rằng sẽ khó lắm ,rất khó để có ai đó khiến tôi quên được người cũ . Rất khó để tôi tin rằng tôi có thể mỉm cười nhìn thế giới một lần nữa . Thế đấy ! Lí trí nó ngủ quên rồi . Cái thứ tình cảm gì đó mơ hồ , không định nghĩa được đang hình thành . Nó khiến tôi phải đảo mắt lên sân khấu tìm một bóng dáng cao cao gầy gầy . 
    Tiếng nhạc ồn ào , rất ồn . Kỳ lạ là tôi không thấy khó chịu như hôm trước . Trên sân khấu ...lấp lánh ánh đèn đủ màu ...bóng dáng đó ...khuôn mặt đó . Trẻ trung , ấn tượng và thu hút . Người ấy đang hát và cuồng nhiệt với điệu nhảy cuốn hút người xem . 
    Lần đầu tiên tôi dừng lại ở một chỗ đông người và ồn ào như thế mà không thấy khó chịu . Đúng là lạ !
    Hát xong em (từ giờ tôi xin được gọi là em vì tôi lớn hơn em nhiều , tôi tin như thế vì nhìn em rất trẻ ) rời sân khấu xuống đường bán vé lô tô . Tiếp sau em là một giọng hát khác , một pê-đê đúng chất , bơm ngực , mặc váy , giọng ồn ồn của con trai , dáng thô thô và khuôn mặt góc cạnh . Bất giác tôi nghĩ , sao em khác họ thế ?! Em là gì ? và em là ai từ đâu đến ?!
    Tôi nhìn kỹ em hơn . Tóc em ngắn đúng kiểu một thằng con trai nhưng mái để dài và buộc gọn lên đỉnh đầu , nhìn lạ lạ , ngộ ngộ . Em  luôn cười , nụ cười rất tươi . Dáng đi nhẹ nhàng như một diễn viên múa lâu năm . Em mời từng người mua vé , sau mỗi tờ vé được bán đi em luôn luôn cúi đầu chào và cảm ơn khách rất lịch sự . Nhìn em , tôi bất giác mỉm cười mà tôi cũng không hiểu sao tôi lại cười .
    Em đang đứng trước mặt tôi , chìa xấp vé ra mời tôi mua . Nói thật là tôi không thích cái trò chơi này . Lô tô thì cũng là một khía cạnh của cờ bạc , tôi không hứng thú , không thích và không muốn chơi .
    Nhìn tôi , em cười ! Một cảm giác thân thương đến lạ lùng . Cứ như chúng tôi đã quen nhau từ rất lâu . Tôi đưa tay rút một vé , trả cho em 10 ngàn đồng . Lúc đó tôi không suy nghĩ nhiều , chỉ cảm giác là nếu tôi không ủng hộ em chắc em sẽ không vui...và hình như tôi không muốn em phải buồn.... Em là ai ? từ đâu đến ? em tên gì ? Sao lại khiến lòng tôi ngổn ngang suy nghĩ thế này ?!
    (còn tiếp)...
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 30.10.2017 21:51:25 bởi Châu Tinh Tinh >
    #2
      Châu Tinh Tinh 01.11.2017 23:28:50 (permalink)
      Em là ai ?
       
      Tôi vốn ít bạn , lấy chồng rồi thì hầu như không còn biết bạn bè là gì . Gần 10 năm tôi chỉ biết có gia đình con cái . Quanh năm với bốn bức tường , con và công việc . Thực sự rất nhàm chán, rất vô vị . Nhiều lúc tôi stress nhưng phải tự chịu đựng , không ai để chia sẻ . Chồng là tài xế bắc _nam , anh ta đi suốt , chỉ về nhà một hai ngày lại đi . Và trong những chuyến đi đó anh ta ta đã nhiều lần phản bội tôi nhưng tôi nào hay biết gì . Mãi về sau khi con gái tôi chuẩn bị vào lớp 1 thì chúng tôi cãi nhau một trận khá lớn . Tôi mang con về mẹ sống , cũng thời gian này anh ta đã công khai nhân tình mà anh ta giấu diếm bấy lâu . Tôi như chết đi sống lại một thời gian dài , rồi cũng quyết định chia tay . Tôi khóc rất nhiều , nhiều lắm . Thức trắng không biết bao nhiêu đêm . Ba năm trôi qua rồi nhưng tôi nào quên được anh ta , nói sao cũng là chồng , là người tôi đã rất yêu , là mối tình đầu của tôi .
      Ba năm , đã ba năm trôi qua . Tôi luôn nghĩ không ai thay thế được anh . Không ai có thể khiến tôi rung động được nữa bởi trái tim tôi như đã chết từ khi hôn nhân tan vỡ . Cho đến khi tôi gặp em ! Em là ai ? từ đâu đến ? Em tên gì ?... Tôi luôn tự hỏi như thế kể từ sau khi nhìn thấy em lần đầu .
      Những ngày sau đó tôi luôn làm khán giả ở đoàn hát đó. Tôi sắp xếp thời gian , công việc chỉ để ngồi nghe em hát . Chỉ để nhìn thấy em . Và tôi nghe được những thành viên trong đoàn giới thiệu em tên là Linh Linh , và hiển nhiên tôi tin em tên Linh  . Về nhà tôi gõ facebook tên Linh Linh nhưng không tìm được thông tin gì . Có quá nhiều tài khoản tên Linh Linh nhưng không tìm được em . Tôi nghĩ đó chắc chỉ là nghệ danh , có lẽ em dùng tên thật cho facebook của mình . 
      Một lần nọ tôi lấy cớ mua vé gọi em lại và hỏi em tên gì . Vẫn nụ cười với khuôn mặt cùng lối trang điểm đậm thu hút ánh nhìn . Em vui vẻ trả lời  tôi rằng em tên Minh Minh . Thế đấy , người ta là Minh Minh vậy mà tôi nghe thành Linh Linh do mấy bà bóng với giọng vịt đực trong đoàn nói . Nhưng mọi việc nào có suông sẽ như vậy . Em nói em tên Minh Minh , tôi nghe rõ nhưng nghe sai chính tả mất rồi . Tôi nghĩ là Min Min .Thật ngớ ngẩn ! Tôi vẫn lên facebook gõ tên em , kết quả vẫn y cũ . Tôi chẳng tìm được gì về em ! Tôi nghĩ sao em lại bí ẩn thế ?! Sao em lại khiến tôi muốn tìm hiểu về em như thế ?! Và em là ai ? em từ đâu đến ? 
      Có lần tôi hỏi em từ đâu đến , em nói em ở trển . Tay em chỉ lên trời , tôi thiệt ngớ người hết vài giây vì em . Xong em lại nói :" Không , em ở Miền đông !" . Rồi em lại đi nhanh như gió khiến tôi cũng chẳng kịp hỏi em Miền Đông nhưng là tỉnh nào , Miền Đông có đến sáu tỉnh . Em cứ khiến tôi tò mò như thế , khiến tôi cứ muốn tìm hiểu về em như thế .
      Với cái thông tin Miền Đông và cái tên Min Min mà tôi hiểu sai chính tả  đó . Tôi lại tìm facebook của em . Tôi là người Miền Tây , theo tôi biết thì Miền Đông có sáu tỉnh . Tôi thử hết cả sáu tỉnh với cái tên Min Min , kết quả vẫn chẳng được gì . Và những thông tin về em vẫn là một bí ẩn với tôi . Bí ẩn như chính những màu áo đen em hay mặc . 80% số lần tôi nhìn thấy em thì em đều mặc áo đen . Sau này tôi mới biết em yêu mà đen vì nó bí ẩn , khiến cho người đối diện muốn tìm hiểu , muốn chinh phục . Em nghĩ đúng thật , và tôi đang muốn làm những việc đó . 
      Lần sau tôi quyết định phải biết về em nhiều hơn , phải có được facebook của em . Tôi đánh liều xin em số điện thoại . Vì tôi nghĩ có số điện thoại thì tìm được facebook là rất cao bởi giờ phần lớn người dùng mạng xã hội luôn đăng ký bằng số điện thoại . Thế mà trớ trêu là khi tôi hỏi xin số điện thoại của em thì em cười đúng chất một Gay , bẽn lẽn " Chị này , chọc em hoài !" . Nói xong em đi ngay chẳng cho tôi phút giây nào để tôi nói với em rằng tôi không đùa .  Tôi ngớ người ra hết mấy giây , xong vẫn không thể không khen rằng giọng nói của em rất ngọt ,khi nghe rất dễ thấm tận đáy lòng . Tôi bị em hạ gục ngay từ vòng đầu là như thế . Từ phong cách ăn mặc , lối trang điểm , giọng hát cực chất , giọng nói thì cực ngọt . Điều đặc biệt là em không giống  những pê_đê khác . Phong cách của em lúc hát rất chuẩn men , em không bơm không độn , em không làm trò lố trên sân khấu . Và hơn hết khi những pê_đê khác phì phà khói thuốc ngay trên sân khấu thì em không hề sử dụng nó . Tôi đã quý em từ những điều như thế . Tôi quyết tâm phải làm quen với em cho bằng được . Và cơ hội đã đến với tôi sau đó vài ngày.....
       
      (còn tiếp)....
       
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 11.11.2017 20:04:57 bởi Châu Tinh Tinh >
      #3
        Bach Van Nam 02.11.2017 09:33:52 (permalink)
        MẾN CHÀO DUYÊN KỲ NGỘ
        #4
          Châu Tinh Tinh 02.11.2017 14:26:17 (permalink)
          Chào Bach Van Nam . Rất vui khi bạn ghé thăm trang  của mình !
          #5
            Châu Tinh Tinh 06.11.2017 15:46:11 (permalink)
            Làm Quen 
            Hôm đó em mặc cái áo phọt dài màu nude với cái quần màu đen . Phong cách của em cứ là lạ không lẫn với bất kỳ người nào trong đoàn . Vì đã quyết tâm làm quen với em nên tôi không thèm hỏi số điện thoại hay quê quán gì nữa . Tôi gọi em lại : " Em có dùng facebook không ?" . Em lễ phép trả lời :" Dạ , có ! Có chuyện gì không chị ?" . Tôi mừng trong bụng vì nghĩ mình sắp có được facebook của em , đồng nghĩa sẽ có nhiều thông tin về em . Tôi :" Tên là gì vậy ? Cho chị xin được không ?" . Tôi có một chút ngại vì thấy mình đường đột quá , thấy mình có phần hơi vô duyên thì phải . Em cũng thế , em hơi e dè khi trả lời tôi , em phải lưỡng lự một hồi mới nói :" Da , là Minh Chidokato ! " . Thiệt sự tôi nghe nhưng không hình dung được đó là tên gì . Tôi tỏ vẻ chưa hiểu những gì em nói . Em cũng hiểu là tôi không hình dung được cái tên facebook của em nên em nói :" Để em viết ra cho chị !" . Sẵn tờ vé khuyến mãi dùng để tặng cho khách khi mua vé lô tô , em cầm tính viết vào đó cho tôi nhưng loay hoay không biết lấy gì để viết . Tôi chợt nhớ con trai nhỏ của tôi vừa đi học về , vẫn treo cặp trên xe tôi . Tôi vội lấy cây viết chì của con đưa cho em viết . Em ghi vội cho tôi vài chữ rồi cũng quay đi nhanh như những lần trước . Có khác là lần này em cười chào tôi rất tươi , rất tình cảm . Tôi tự thấy như vậy thôi , chứ với ai em cũng cười như vậy . Tôi bất giác thấy lòng ấm áp vô cùng .
             Tờ giấy ghi rõ dòng chữ " Minh Chidokato ". Chữ viết rõ ràng ngay ngắn . Nếu không muốn nói là rất đẹp . Chứng tỏ em là người có học vấn . Hát hay , nói chuyện dễ thương , ăn mặc ấn tượng giờ mà thêm có học thức thì thôi rồi , em ơi tôi quý em mất rồi . 
             Ngay đêm đó tôi gõ mấy chữ em cho tôi vào phần tìm kiếm của trang chủ facebook . Trước mắt tôi hiện ra ảnh đại diện rất chất , rất tây và không lẫn vào đâu được . Đó là khuôn mặt của em . Đôi mắt đen bí ẩn hút hồn ấy chỉ có thể là em "Minh Minh" . Cuộc sống của tôi bắt đầu có màu sắc từ đây . Và biết bao những vui buồn, rắc rối và cả nhớ nhung cũng bắt đầu .
            Trên trang cá nhân của em , tôi biết thêm rất nhiều thông tin về em , những hình ảnh , những status của em . Tất cả phản ánh một con người có lẽ là con người thật của em . Mạnh mẽ , bất cần nhưng rất tình cảm , đặc biệt là với chó . Em yêu chó vô cùng . Em đã viết một câu chuyện về chú chó Bello của em . Cái status đó rất dài , nó đã khiến tôi phải khóc . Khóc vì cảm động , khóc vì hình như mình đang có trong tay một người bạn rất tuyệt vời .
            Có lẽ tôi nên nói về câu chuyện của Bello để mọi người hiểu tại sao tôi khóc. Những giọt nước mắt rơi xuống là không gì lạ đối với những người yêu động vật như tôi và em .
             
            (còn tiếp )....
             


            <bài viết được chỉnh sửa lúc 11.11.2017 20:07:22 bởi Châu Tinh Tinh >
            #6
              Châu Tinh Tinh 06.11.2017 23:38:55 (permalink)
              Bello
               
              " Tui Nhớ Tui Thương Mấy Người, Bello của Tui! "
              Không biết giờ này ngoài đó Mấy Người có ngủ được không nữa , mấy bữa ngủ chung với Tui, Tui đắp mên cho thì hong chịu đâu, giờ ở ngoải... chắc Mấy Người lạnh lắm!!!
              Tui với Mấy Người có rời xa nhau lâu đâu, vậy mà giờ Tui thì ở đây, Mấy Người thì ở ngoải, chắc Mấy Người sợ lắm!!!
              Mấy Người không được khóc nhè nha, Mấy Người khóc Tui cũng khóc luôn đó, giờ Tui nhớ Mấy Người quá rồi nè :
              Tui Nhớ Tui Thương Cái Đứa nằm trên đùi Tui, Hai Đứa Mình bon bon đoạn đường dài hai- ba trăm cây số, bụng Mấy Người bầm tím luôn, Tui nhìn thấy mà xót, vậy mà Mấy Người cũng có kêu la tiếng nào đâu, Ngốc thấy sợ luôn à!!!
              Tui Nhớ Tui Thương Cái Đứa lì lợm không nghe lời, dắt đi tắm chung rồi quay qua dí mấy bạn Gà chạy xịt khói, càng kêu càng chạy, thế là bị quánh đòn, cho chừa, ai biểu lì chi?!?
              Tui Nhớ Tui Thương Cái Đứa bị Anh Sơn chọc hoài, cái tên Bello của Người Ta đẹp muốn chết, vậy mà nỡ lòng nào phiên âm ra thành mấy cái kia, ghét ha!!!
              Tui Nhớ Tui Thương Cái Đứa ngày dọn qua bến khác, Chú Thanh chở mà cứ bò lên đứng trên đùi Chú, Chú cũng thương nên cho đứng suốt, khoái lắm cứ đứng đó hóng gió riết, làm Chú Thanh mỏi tay lái mà cũng không nói, thích ghê ta!
              Tui Nhớ Tui Thương Cái Đứa ngủ chung với Tui, kêu dậy mà hong chịu dậy, bữa nào cũng ngủ đua, rồi làm bộ... chết giả, mở mắt hí hí nhìn Tui, Hai Đứa nằm giỡn bị cô Ngọc thấy, cô Ngọc chọc quê, vậy mà vui ha!!!
              Tui Nhớ Tui Thương Cái Đứa ngồ ngộ, có cái hiểu hun lạ đời, kêu hun cái coi là không bao giờ chịu hun, năn nỉ mới chịu, mà đưa má vô thì nhất quyết không là không, canh me Người Ta đang nói là quất luôn vô mỏ mới chịu, lừa đảo Tui ghê chưa, khửa khửa! 
              Tui Nhớ Tui Thương Cái Đứa bữa trước không chịu ăn uống gì, làm Tui lo đứng lo ngồi, Tui sợ Mấy Người bệnh, Tui rót sữa cho Mấy Người uống mà Mấy Người cũng chả thèm đoái hoài, Tui lại càng lo hơn, ẳm Mấy Người trên tay mà Mấy Người ngước lên nhìn Tui coi bộ mệt mỏi lắm rồi làm bộ ...xỉu, lo thì lo thiệt mà mắc cười vì tui biết Mấy Người chỉ giả bộ thôi ^.^ Tui chạy ra coi ông bán Gà nướng ra chưa mà hong thấy ai, Tui mới dặn Mấy Người ở nhà ngoan Tui đi chợ mua đồ về nấu Tui với Mấy Người ăn. Lúc Tui đi chợ về thì ông bán Gà nướng cũng đang dọn hàng ra, nên Tui quyết định khỏi nấu, cho Mấy Người nhịn đói luôn, kaka, nói vậy chứ chưa chín thì làm sao ăn được nè, đợi chút nghen! Tui tranh thủ tắm rửa, dọn dẹp rồi chạy ra mua cái đùi Gà thiệt bự cho Mấy Người, mang vô dâng tới mỏ mà còn chảnh không thèm ăn, ờ, hong ăn thì thôi để coi ai đói cho biết, Tui để đó đi làm công chuyện, vậy mà quay qua quay lại cái đùi mất tiêu, ăn hết trơn!!! Đói mà làm dzọng chảnh,diễn sâu ghê, nhìn kiểu ăn mà muốn cạp cho một cái bỏ ghét, kệ, Mấy Người chịu ăn là tui mừng rồi!
              Tui Nhớ Tui Thương Cái Đứa lén Tui hợp tác với Thằng Xám - con Cô Ly đi ăn đồ bậy, ay da da, Trời ơi là Trời Hai Thằng bò vô phòng mà cái mùi tỏa hương thiệt kinh khủng, rồi xong, Hai Thằng Bay ngon, thế là Hai Thằng vừa bị Tui tắm vừa bị ăn đòn, nhìn Thằng nào Thằng nấy run như Cầy!!! Khoan, thế Mấy Người là Con chi? Kệ đi,vậy cho dễ miêu tả, Hai Thằng run bần bật, lúc đó ...Tui lại xiêu lòng, thương gì mà thương đến lạ!
              Tui Nhớ Tui Thương Cái Đứa đã trắng mà còn hay chơi dơ, tắm rửa sạch sẽ, sấy lông, chải tóc xức dầu thơm phức, vậy mà nỡ lòng nào lội xuống sình, nhìn y chang con Heo mọi, Tui đi công chuyện về nhìn thấy mà nổi máu điên, lượm đại cái cây quýnh gãy cây, sưng đít luôn mà còn chưa hả dạ, xách đầu ra tắm tập hai, mà nói nào ngay kể ra cũng biết hối lỗi ngồi im cho chà bộ giò, ừa, thì cũng nguôi giận, tối vô ngủ cũng ôm, cũng xoa, kệ, dù gì Mấy Người cũng còn Con Nít mà!
              Tui Nhớ Tui Thương Cái Đứa lớn rồi mà còn cấu kết với Hai Thằng Cà Na với Cà Nâu - con Chú Hậu bày trò đào hầm trong phòng Tui, cát với bụi văng tùm lum trên giường, trên quần áo, giờ cái phòng Tui như cái địa đạo, toàn hố với hầm, lổ hang không, có ai quăng boom đâu mà đào hầm trốn không biết nữa, giận lắm luôn, mà nói vậy chứ Con Nít hiếu động cũng là chuyện thường tình maf, nên Tui có quánh cây nào đâu!
              Tui Nhớ Tui Thương Cái Đứa hay uống sữa chung với Thằng Xám, mà mấy bữa Nó bận đi dê gái chưa về, Mấy Người buồn buồn không chịu uống một mình, để Hai Thằng Nhóc họ Cà kia uống sạch trơn, sạch boong vết dầu mỡ, mềm dịu với da tay luôn, nhưng Tui không giận, Tui thương nhiều hơn là khác vì Mấy Người lớn rồi, Mấy Người bết nhường nhịn cho Em!
              Tui Nhớ Tui Thương Cái Đứa nhí nha nhí nhảnh nhảy chân Sáo, bị chị Đại là chị Đen - Con Gái lớn Chú Hậu Cô Ly khè cho một phát, thế là nằm nhổng cẳng im re, nhìn cái bản mặt ngơ ngơ của Mấy Người mà vừa thấy ghét, vừa thấy tội làm sao!
              Tui Nhớ Tui Thương Cái Đứa quanh quẩn dưới chân Tui không rời, dính như keo dán Chuột vậy, dính tới nổi đi... cầu Cá mà cũng đi theo, nằm ở chân cầu thang đợi Tui luôn á!!! Thấy ngoan vậy nên bữa sau cũng cho theo chơi nữa mà có ngờ đâu, bữa nay nổi hứng bắt Bướm hái Hoa, Bướm với Hoa đâu hỏng thấy, thấy rớt xuống hầm Cá luôn, làm Tui giật mình, nhìn mặt Mấy Người ngẩn tò te mà Tui cười muốn lọt cầu, hì hì, đợi xí về Tui tắm cho, chắc Mấy Người quê lắm nhỉ!?! Rồi còn chưa hết, bữa sau nữa cho theo tưởng đi mình ên, mèn đéc ơi quay lại đằng sau thấy hai Thằng Nhóc lùn đồng minh, báo hại tui chăn tụi nó khỏi đi vụ kia luôn, nhớ nha, Mấy Người chơi Tui nha,kaka!
              Tui Nhớ Tui Thương Cái đứa mỗi lần Tui giăng mùng xong là ngồi ở ngoài với cái mặt đần thối ra, y như kiểu " Làm ơn cho Tui ngủ ké với coi, ngoài này Muỗi quá, lạnh quá rồi nè !", đấy, cái kiểu đấy đấy bảo sao không mềm lòng chứ!?! Vô đi Đại Ca, mà Mấy Người ngủ chung với Tui, phải nằm sát Tui mới chịu, có bữa còn gối tay Tui ngủ mới ghê, vậy mà canh canh Tui ngủ mê cái lẻn ra một góc nằm, lỡ có gì là sẵn sàng tuyên bố" Nãy giờ nịnh thôi, dụ cho vô ngủ chung, chứ giờ chỗ này là của Tui nghen, cấm xâm phạm! ", tức muốn cành hông vậy đó!
              Tui Nhớ Tui Thương Cái Đứa có cặp mắt màu vàng đặc biệt, Tui khoái cặp mắt đó lắm nghen, nhất là lúc Mấy Người gặm đồ bị bắt quả tang, một là liếc xéo Tui, hai là me coi tui có quánh hong còn chạy cho kịp, còn ba là nhìn cái gì mà nhìn, bộ thấy Tui đẹp trai lắm hả?!? rồi giả bộ như hong có gì xảy ra, hix hix, gan thấy sợ!
              Rồi Tui Nhớ Tui Thương Cái Đứa hay cạp tay Tui như cái kiểu gặm đùi Gà, hồi xưa lỳ bị Tui xách cổ hoài, giờ Mấy Người lớn hơn cũng bớt lỳ lại, nói nghe lời hơn. Bữa có Em Gà nhỏ về ở chung, mang ra cho Mấy Người làm quen, Mấy Người định xơi tái luôn, Tui nạt cho một cái là kể từ đó Mấy Người không ăn hiếp Em Gà nữa, còn giỡn với Em, đó, Mấy Người lớn thiệt rồi đó, Tui cũng bớt lo hơn!
              Tui còn Nhớ còn Thương Cái Đứa già đầu mà thích Tui ẳm để trên đùi như Con Nít, cái lưỡi lè ra có chút xíu nhìn như cười duyên ơi là duyên, lúc đó Tui chỉ muốn nhai đầu Mấy Người thôi, thương quá mà!
              Tui càng Nhớ càng Thương Cái Đứa dắt vô trường học tụi Con Nít vây lại xúm xít khen, đi ngoài đường Em Bé thấy, em bé cũng khen dễ thương quá, đòi cho chơi chung, đi đâu ai cũng khen, Tui tự hào ghê luôn! Tui Thương những lúc Tui hay hỏi Mấy Người Con ai mà đẹp trai dzữ Bây, Tui trả lời là Con Tui chứ ai, rồi Hai Đứa ôm nhau cười nắc nẻ như Hai Đứa bị khùng!
              Tui còn Nhớ còn Thương Cái Đứa có hàng ngàn, hàng vạn cái để Tui Thương, Tui Nhớ 
              NHƯNG... !!!
              MẤY NGƯỜI KHÔNG THƯƠNG TUI!
              Ngày nào sáng Tui dậy đi vệ sinh là Mấy Người cũng vậy, Tui tháo dây cho Mấy Người đi, chút xíu là Mấy Người vô liền hà, ngày nào cũng vậy riết quen, chưa bao giờ Mấy Người đi xa Tui, vậyTẠI SAO??? Tại sao sáng hôm đó,Mấy Người ... Mấy Người...
              BỎ TUI ĐI MÃI KHÔNG CHỊU VỀ NỮA!?! 
              Tui thiu thiu ngủ đợi Mấy Người vô, nào ai có ngờ đâu, Tui nghe người ta nói gì đó, linh cảm Tui không tốt, Tim tui thắt lại, Tui lẩm bẩm tên của Mấy Người, vội vàng chạy ra...
              TUI NHÌN THẤY...
              RỒI...
              TUI CHẾT LẶNG!!!
              Đúng là Mấy Người, Mấy Người đang nằm đó, MÁU! Có MÁU! Họ nói Mấy Người CHẾT rồi, nước mắt Tui chực trào ra mà như nghẹn lại, rồi cái cảm giác có Ai Đó bóp nghẹt Tim mình! Tui cố thở, Tui tiến đến chỗ Mấy Người nằm, lúc đó Tui chỉ biết đặt tay lên ngực Mấy Người với hy vọng Tim Mấy Người còn đập, Mấy Người sẽ ở lại với Tui, Mấy Người còn ấm ! Nhưng ! Tui mím chặt môi, vì Tim Mấy Người đã ngừng lại từ bao giờ...!
              ...
              Tui mang Mấy Người vào trong, tay Tui toàn là Máu của Mấy Người thôi, người Mấy Người mềm nhũn, đặt mấy Người nằm xuống, Tui bắt đầu xoa tay Mấy Người, Tui gãi cho Mấy Người, Tui lay Mấy Người, Tui gọi tên, Tui năn nỉ Mấy Người mà sao Mấy Người nỡ đối xử với Tui như vậy? NGỦ HOÀI À, DẬY ĐI! Máu Mấy Người vẫn chảy, Thịt Mấy Người rơi ra, Tui Xót lắm, Tui Đau lắm, Dạ Tui thắt lại, Tui bật khóc, gào lên như một Đứa Trẻ Con, Tui vẫn cố kiểm tra Tim, nhịp thở của Mấy Người mà cũng không có gì khá hơn, Hai Đứa Mình từng Đói, từng Lạnh, từng Đuối Sức, mà Mình vẫn vượt qua hết, vậy mà giờ đây sao Mấy Người không cố gắng với Tui nữa? Tui ngước mặt lên cầu xin Trời Phật mong sao chỉ là mơ và hãy cho Tui thức dậy ngay lập tức, Tui không muốn như thế này đâu! Lúc đó, chỉ còn có Tui với Mấy Người thôi, Tui Khóc, còn Mấy Người cứ Ngủ, Tui cố gắng lấy can đảm gọi về cho Bà, Tui lại khóc nhiều hơn, trong những tiếng nấc nghẹn, Tui nói với Bà rằng Mấy Người không chịu ở với Tui nữa, Mấy Người đi luôn rồi, đi luôn rồi!!!
              Mấy Người đi như vậy Ai mua đùi Gà cho Mấy Người ăn? Chỉ cần Mấy Người thức dậy, muốn ăn gì Tui cũng mua, muốn đi đâu Tui cũng chở Mấy Người đi, Hai Đứa Mình lại rong ruổi khắp nơi, nắng gió, đói khát, vui buồn cùng nhau, vậy sao lại nỡ..! Hay Mấy Người giận Tui, rồi làm bộ hù cho Tui sợ, nếu vậy thì Tui sợ rồi,sợ lắm rồi, làm ơn hãy thở đi, ... Tui tuyệt vọng!!!
              Tui không dám trách Tài Xế hay bất cứ ai làm Mấy Người ra nông nổi như vậy, Tui cũng không trách sao Mấy Người lại đi ra đường trong khi chưa bao giờ Mấy Người dám làm điều đó một mình, Tui chỉ trách Tui để Mấy Người ra đường là Sai, trách Tui Bất Cẩn, Tui cũng không biện minh cho mình, nhưng cũng chỉ vì Tui tin Mấy Người, Tui đã tin Mấy Nguời sẽ Quay Lại! Lúc Mấy Người còn nằm ngoài đường, Cô Ly có hỏi trách Tui vì sao Tui kỹ lắm mà lại ra nông nỗi vậy, Tui biết trả lời sao đây??? 
              Tui quyết định đưa Mấy Người về Quê, dù đường về Nhà Mình xấp xỉ 300 cây số!
              Tui xin Cô Ly cho Tui nghỉ vài bữa để đưa Mấy Người về, Tui không thể để Mấy Người ở đây như thế này được, Tui đưa Mấy Người đi được thì Tui đưa Mấy Người về được, cỡ nào Tui cũng đưa, Tui còn lời hứa chở Mấy Người về thăm Ông Bà rồi vài hôm mình đi tiếp nữa mà, Mấy Người theo Tui nay đây mai đó là đã thiệt thòi lắm rồi, Mấy Người đâu phải là đứa lang thang, Mấy Người có nhà, có Thằng Anh Xù, có Ba Bông, có Mẹ Mi Mi, có Ông và Bà, có chị Bé, chị Sóc, ..., nhiều lắm kìa! Mới hôm qua Ông gọi điện cho Tui, Ông bảo chị Sóc nhắn Tui cho Mấy Người ăn nhiều nhiều, rồi chở về cho chị Sóc thương...! 
              Tui bao bọc Mấy Người lại cẩn thận, lòng Tui như Ai Cào Ai Xé, Tui mở Kinh Phật lên, một phần cho Mấy Người, một phần là cho Tui, cho Tui chắc nhiều hơn, bỏi lẽ TUI ĐANG TỰ TRÁCH MÌNH!!!
              Mọi thứ đã sẵn sàng, Mình lại xách balo lên và cùng Nhau đi như cái cách Chúng Ta đã từng làm!
              Tui khóc suốt trên đường về, tới nỗi mắt Tui mờ và sưng húp lên, Tui chỉ cho Mấy Người nhớ những đoạn đường Mình cùng Nhau qua, những chỗ Tui với Mấy Người nghỉ chân, chỗ Mình đổ xăng,chỗ Mình mua khăn chống nắng che cho Mấy Người...Tui ôm Mấy Người vào lòng thật chặt rồi ... nước mắt Tui lại rơi!
              Đường về hôm nay gần hơn đến lạ thường, trong đầu Tui chỉ có những Kỉ Niệm, những lúc có Mấy Người ở bên, Mấy Người vẫn vậy, vẫn nằm trên đùi Tui như chuyến đi đầu tiên cuả Chúng Ta, mà có điều, lần này khác hơn, Mấy Người thì Nằm im, còn Tui thì cứ khóc,lần cuối cùng Mình còn được đi cùng Nhau! Tui mong đoạn đường ấy dài hơn, vì đường càng gần, điều Tui sợ nhất là khoảnh khắc Mấy Người xa Tui lại càng gần hơn! Có ai cướp đước Mấy Người từ tay tui đâu, duy Tui chỉ Thua Cuộc dưới tay Vòng Quay của Số Phận thôi!
              ...
              Rồi thì Tui cũng đưa Mấy Người về đến Nhà, đón Hai Đứa Mình có Bà với Anh Xù,với Ba Bông của Mấy Người, có Chị Mèo, có Cô Cá ở sau Nhà, Mẹ Mi Mi thì ở trên Nhà Cô Tư chăm Em Bé cho Chị Gấu rồi, Ông thì ở bên chợ chưa về! Tui ngồi nói chuyện với Bà, đợi Ông về Tui với Ông đưa Mấy Người đi, Ông Bà nói lấy xe Hơi đưa đi, Tui mừng lắm vì dù thế nào Mấy Người cũng là Đứa Hạnh Phúc Nhất Thế Gian này rồi!
              Xe lăn bánh, Tui với Ông đưa Mấy Người vào khu Nghĩa Địa...
              Đường đến nơi ở mới của Mấy Người không xa, đi xíu là tới, Tui ôm Mấy Người trên tay lòng nặng trĩu, đếm từng phút giây ngắn ngủi còn lại ...!
              Đến nơi rồi, Tui và Ông đi vòng quanh thắp nhang và xin các Ông Bà,Cô Dì,Cậu Mợ...ở đó cho Tui gửi nhờ Mấy Người, Tui nhờ anh Bi chăm sóc, mua đùi Gà cho Mấy Người ăn. Nơi ở mới của Mấy Người ngoài mặt tiền luôn, đối diện Nhà Anh Bi, nhưng hơi xa Nhà Bác Hai, Mấy Người có thể qua chơi với Bác Hai, nhưng nhớ nói Anh Bi đi chung coi chừng bị lạc !
              Tui đào huyệt xong, Tui nhìn Mấy Người mà không đành, mắt Tui lại cay nhưng Tui không khóc được, Tui đặt Mấy Người xuống, cũng đã đến lúc, vậy là Mình Hết Duyên, Hết Nợ, Tui lấp Mấy Người lại, lòng buồn rười rượi, Tui hết khóc nổi rồi...
              TUI CHÍNH THỨC MẤT MẤY NGƯỜI TỪ ĐÂY!
              Mọi thứ đã xong, Tui thắp nhang rồi nhờ Mọi Người ở đó trông coi giùm Mấy Người lần nữa, cúi đầu cám ơn, Tui vén lại phần Mộ cho Mấy Người, cố nở một nụ cười thật tươi để chào Mấy Người, mà sao nụ cười ấy Chua Xót quá! 
              Tui và Ông đi về...Ông đưa Tui lên nhà Cô Tư đón Em Bé mới nhưng không phải để thay thế hình ảnh của Mấy Người, mà cốt yếu là để vơi đi nỗi nhớ Mấy Người thôi, yên tâm đi, Mấy Người đã có một chỗ riêng trong Trái Tim Tui rồi mà, làm sao thay thế được! Mấy Người biết không, Chị Bé gặp Tui là hỏi Mấy Người liền, Tui cũng nói cho Chị Bé nghe, Chị Bé buồn, sụ mặt xuống, Tui bảo đừng nói lớn Chị Sóc nghe, Chị Sóc khóc! 
              Mắt Tui lại cay!!!
              Chị Sóc gặp Tui, Chị Sóc hỏi Tui sao không đưa Mấy Người về cho chị Sóc cưng, Tui buộc lòng trả lời vì Chị Sóc nhắn Ông kêu Tui cho Mấy Người ăn nhiều nhiều, nên giờ Mấy Người bự lắm Tui chở về hong nổi, Tui phải gửi Mấy Người cho Người Ta coi giùm! Chị Sóc hỏi tiếp sao Tui không chở Mấy Người bằng xe hơi, Tui nói Mấy Người bự tới nổi xe hơi của Tui cũng không vừa! Tui đành lòng nói dối, chứ Tui biết phải làm sao, nhưng Tui thấy Chị Sóc Cười khi nghe câu đó, còn Tui...mặt Cười nhưng Dạ Đau Như Cắt!!!
              Mấy hôm nay,ngày nào Tui vào thăm Mấy Người, thấy mọi thứ nguyên vẹn, Tui mừng lắm, Tui dắt theo Kẹo Bông Gòn - Con Út Chị Gấu ra thăm luôn, Tui tính đặt tên Mấy Người cho Bông Gòn, hưng làm vậy thì nỗi nhớ Mấy Người biết bao giờ nguôi?!? Tui đốt nhang hỏi Anh Bi có mua đùi Gà cho Em không? Em có hư gì cũng đừng quánh mà tội nghiệp Em, Em còn nhỏ mà! Tui ngồi đó kể cho Mấy Người nghe những câu chuyện của Hai Đứa Mình, xong... Tui lại khóc!!!
              Ở đó Mấy Người có Gặp Bà Nội Na, Cô Bella, Chú Vàng, Cô Vàng, Cô Xinh,Cô Mi Mi, ..., nhiều lắm, thì nhắn lại là Tui Nhớ và Yêu Họ nhiều lắm nghen!
              Ngày mai Tui với Bông Gòn sẽ tiếp tục cuộc hành trình mà Hai Chúng Ta dang dở dang, nới đó có Ký Ức,có Nỗi Đau và có cả Tiếng Cười! Tui có tâm sự với Cô Trang, lúc đầu Tui sợ Cô cười, nhưng không, Cô Trang cũng yêu những Người giống Mấy Người như Tui vậy, Cô Trang cũng từng trải qua cảm giác của Tui bây giờ, chán nản, trống rỗng, buồn đau, khóc suốt ngày, suốt đêm, ..., nên cô Trang hiểu và động viên, Cô Trang nói Tui không được quên mà phải nén đau thương để sống tốt và Cô Trang có nói một câu mà Tui rất thích là cuộc sống này Đẹp và Ý Nghĩa hơn nhờ có những Đứa như Mấy Người! Thật may vì vẫn có Người hiểu Tui, ừ thì phải thế, Tui biết Tui sẽ buồn, sẽ khóc nữa, nhưng rồi mọi thứ sẽ ổn thôi, Mấy Người sẽ là kỉ niệm của Tui, của riêng Tui mà thôi!
              Cho đến tận bây giờ Tui vẫn chưa tin là Tui mất Mấy Người mãi mãi, Tui vẫn dày vò, trách móc Mình bất cẩn, Tui cố ngủ để mong sau khi thức dậy điều đó là không có thực, Tui với Mấy Người sẽ lại rong ruổi, chơi đùa cùng Nhau, Tui muốn thấy Mấy Người lớn lên mỗi ngày, cưới Vợ, sinh Em Bé nữa! ... đau đớn rằng chẳng có hiện thực nào thay đổi cả, Tui chỉ tự lừa dối Mình thôi! 
              Trước ngày Mấy Người đi, thì Thằng Xám cũng bị bắt mất, hay nó mê Con nào rồi về ở Rể luôn không chừng, cái Thằng rõ hư! Lúc đó Tui buồn nhưng cũng phải nén đau thương, Thằng Xám ra sao Tui không rõ, còn Mấy Người là chính mắt Tui nhìn thấy, tay Tui chạm vào, thử hỏi sao mà Tui không đau chứ? Tui sẵn sàng làm mọi thứ vì Mấy Người,Mấy Người là Bạn đồng hành,là Tri Kỷ Đầu Tiên của Tui, buồn cũng có Mấy Người, vui cũng có Mấy Người, với Tui đi xa xứ thì cần gì hơn thế giữa nơi toàn những Con Người trôi sông lạc chợ như cách Người Đời mỉa mai,Hãy cứ một lần là Tui để hiểu một chút thôi,rồi sẽ hiểu Giá Trị Của Tình Yêu Thương, của sự Cho Đi Mà Không Cần Nhận Lại!!! 
              Với Tui: " Mấy Người cũng là Sinh Mạng, với những gì Mấy Người dành cho Tui, thì Mấy Người đáng được đối xử một cách CÔNG BẰNG! "
              Dù khoảng thời gian Mình ở bên Nhau không ngắn cũng chẳng quá dài, Tui vẫn cảm ơn Trời vì đã cho Chúng Ta gặp nhau, sống cùng Nhau, Tình Yêu của Tui dành cho Mấy Người vẫn nguyên vẹn như cách nó vốn có, và Tình Yêu đó cũng sẽ là của Tất Cả!
              Ở nơi nào đó, Mấy Người nhớ ăn uống nhiều cho mau lớn, biết nghe lời và thật Bình An nhé! 
              " Tui Nhớ Tui Thương Mấy Người, Bello của Tui! "
               
              (còn tiếp)....
              #7
                Châu Tinh Tinh 11.11.2017 21:18:28 (permalink)
                Rắc Rối
                 
                Đọc hết những gì em viết cho chú chó Bello mà không cầm được nước mắt . Người yêu động vật như thế chắc chắn sẽ sống rất tình cảm , tôi tin như thế . 
                Tôi chủ động nhắn tin qua facebook để "xin" được làm quen với em . Nói chính xác là "xin" nhận em làm em . Tin nhắn gửi đi từ khuya hôm trước thì đến mãi gần chiều hôm sau mới nhận được câu trả lời từ em . Em đồng ý , em bảo được tôi yêu quí lại còn "xin" nhận làm em thì đó là cả một trời hạnh phúc . Chắc lúc đó em không biết rằng tôi còn hạnh phúc hơn cả em . Tôi vui như bắt được vàng , như vừa được ông trời ban cho một món quà rất lớn  . Rất lớn !
                Cũng chính vì vui như thế, mừng như thế , hạnh phúc như thế mà tôi không còn làm chủ được cảm xúc của mình . Tôi làm đủ chuyện mà đúng ra không nên làm vì với em đó là sự phiền phức . Rồi tôi cũng tự làm tổn thương chính mình , tự buồn , tự khóc bởi tôi quá nhạy cảm , mỗi một câu nói của em luôn khiến tôi phải suy nghĩ rồi suy diễn rồi tự đưa mình vào một vòng xoáy của vui , buồn và nhớ nhung . Tôi không còn là tôi của những năm tháng cô độc lầm lũi nữa. Tôi đã khác !
                Tôi tìm thêm được nhiều thông tin về em . Hóa ra em không đơn giản là một Gay hát hội chợ lô tô như tôi nhìn thấy . Em vốn là một ca sĩ trẻ , biết sáng tác , đã ra album . Cách đây sáu_bảy năm thì em khá nổi trong giới ca sĩ trẻ của Thành Phố Hồ Chí Minh . Nhưng có lẽ em không may mắn , sự nghiệp ca hát của em không phát triển được . Khán giả dần quên mất em . Đến hôm nay tôi vẫn chưa có cơ hội hỏi em vì sao lại trở thành ca sĩ hát hội chợ . Mà đúng hơn là tôi không muốn hỏi vì tôi biết chắc rằng đó là chuyện em không muốn nhắc tới . 
                 Tôi tìm được khá nhiều bài hát do em sáng tác và trình bày . Tôi liền nảy ra ý nghĩ làm tặng em một clip nhạc bằng những hình ảnh của em post trên facebook . Khó ở chỗ là em hát rất nhiều bài , sáng tác cũng nhiều . Tôi không biết em tâm đắc nhất bài nào để lấy làm nhạc nền cho clip nhạc đó . Vậy là tôi đi gặp em để hỏi , tôi đã có được câu trả lời từ em . Tôi vui mừng , tôi dành hết hai đêm để làm clip nhạc tặng em . Thật sự thì không mất nhiều thời gian như vậy , chỉ tại cái máy tính nó bị lỗi . Tôi phải mất thời gian một đêm để sửa cái máy tính . Làm xong tôi háo hức nhắn tin khoe với em . Tôi cứ nghĩ em sẽ vui vì món quà đó nhưng hoàn toàn ngược lại . Em nói tôi không nên mất thời gian vì em ... tôi sốc , sốc thật sự . Gần nửa ngày sau tôi mới trả lời tin nhắn của em . Tôi viết rất nhiều , rằng tôi quý em ra sao . Tôi buồn ra sao khi em không trân trọng món quà tôi đã bỏ công làm cho em . Thật sự tôi rất buồn . Mà tôi cũng điên thật , tại sao lại vì một người mới quen mà buồn như thế ?!! Em nói với tôi rằng không phải em không trân trọng món quà đó mà vì em không muốn tôi phải thức khuya vì em , em muốn tôi dành thời gian để chăm lo cho cuộc sống của ba mẹ con tôi . Tôi dần hiểu được ý của em .
                Thật sự đọc tin nhắn luôn khiến nhiều người hiểu lầm ý của nhau  ! cũng may tôi sớm hiểu ra nếu không tôi đã không có được đứa em dễ thương như em ..... 
                (còn tiếp...)
                #8
                  Chuyển nhanh đến:

                  Thống kê hiện tại

                  Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                  Kiểu:
                  2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9