Tạp Bút_Duyên Kỳ Ngộ
Tháng 9-2017 DUYÊN KỲ NGỘ Khởi Đầu Đó là một buổi tối như thường lệ . Gọi là định mệnh thì đúng hơn là kỳ ngộ . Tại sao ư ? Có gì đâu , chúng tôi chưa quen biết nhau ! Buổi chiều tôi vẫn kéo xe hàng đi bán , đã mấy năm như vậy rồi ! Đã quá quen cái nếp sống của những con cú đêm . Có những lúc mệt mỏi , những lúc chán nản . Cuộc sống quá vô vị đối với tôi ! Kể từ khi hôn nhân tan vỡ cũng là lúc tôi thu mình lại , sống trong cái vỏ bọc mạnh mẽ để gồng gánh hai đứa con với bao điều tiếng của mọi người xung quanh . Tôi không thể làm gì khác ngoài việc lẳng lặng sống như một con ốc . 18h... như mọi ngày tôi đưa đứa con trai nhỏ đi học lớp vỡ lòng . Không khí vẫn vậy ,vẫn con đường cũ , cảnh vật cũ và tâm trạng như cũ... bình bình lặng lặng....vô vị đến mức không còn gì nhạt hơn thế . Ngang trung tâm chợ...cảnh vật có chút đổi khác...nhưng gió vẫn nhẹ và tôi vẫn vậy . Có một đoàn lô tô mới đến , họ đang chuẩn bị các khu trò chơi và sân khấu . Tôi chả để tâm , những đoàn hát như thế tôi thấy nhiều rồi . Toàn là pê-đê với những khuôn mặt dày lớp son phấn , bơm chổ này độn chổ kia , giọng thì như vịt nó kêu... Tôi lướt qua khu vực đó như tránh một cái ổ gà...ừ là một cái ổ gà thế thôi ! Đưa con đến lớp xong tôi quay về với công việc bán hàng buổi tối ... 3 năm, đã 3 năm ....cuộc sống như được lập trình sẵn và chạy đều như vậy mỗi ngày . Khi thiếu thốn, khi đủ ăn, khi thì dư đôi chút . Tuy nó vô vị nhưng được cái bình yên mặc dù đôi lúc chạnh lòng nhớ người cũ , một chút xót xa , một chút đau . Như vết thương lâu ngày gặp lúc trái gió trở trời lại khiến mình khó chịu. Nói không đau , không nhớ là xạo . Dù sao cũng là mối tình đầu , đi đến hôn nhân rồi tan vỡ . Thời gian đầu cứ ngỡ không vượt qua được nhưng rồi cũng ổn theo cách vốn có của nó . ------------------------------------------------------------ Định Mệnh 20h... Tôi đi rước con tan học . Vẫn con đường đó , tâm trạng đó , gió vẫn thổi như vậy...nhẹ nhàng....vô vị . Cái đoàn lô tô đã dựng xong , tiếng hát ồn ào cả một khu vực . Người và xe choáng cả hết con đường , nơi thường ngày vẫn thông thoáng rộng rãi đủ cho hai chiếc xe tải 8 tấn lướt qua nhau . Tôi thoáng chút khó chịu khi chạy qua khu vực đó vì tôi không thích những nơi ồn ào đông người . Mệt và ngộp lắm... Một bóng người với trang phục lạ mắt , trang điểm cầu kỳ thoáng qua tôi . Rất vô tình nhưng đó là người sau này để lại cho tôi rất nhiều cảm xúc và kỹ niệm . Và cũng chính là người khiến tôi thay đổi . Khiến tôi rời cái vỏ ốc của mình , bước ra ngoài chạm tay vào tất cả những thứ đang diễn ra xung quanh và cảm nhận mọi cảm xúc vui buồn , giận hờn và có cả nhớ nhung . Có lẽ từ khoảnh khắc đó con tim tôi đã đập lại những nhịp yêu thương mà ngay lúc đó bản thân tôi vẫn chưa nhận ra . Chúng tôi thoáng qua nhau như hai người xa lạ ...chính xác là như vậy . Mọi thứ lưu lại trong trí nhớ của tôi chỉ là một dáng người cao cao gầy gầy , một chiếc áo màu đỏ được may theo một kiểu gọi là không giống ai , lạ mắt nhưng không quái dị . Một khuôn mặt với lối trang điểm đậm , màu mắt đen bí ẩn thu hút người đối diện ngay từ cái nhìn đầu tiên .... (còn tiếp).....
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.10.2017 19:03:47 bởi Châu Tinh Tinh >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: