Chó Đẻ
  
 Cơm ăn chẳng đủ, chó đẻ hai đàn
 Người thì vẫn vậy chó tràn lan
 Mất mùa gạo thiếu thì sao nhỉ
 Chó đói không ăn chắc sủa càn
  
 Sao loài khuyển cứ gần người mãi nhỉ
 Cứ loanh quanh bên chủ đêm ngày
 Khi buồn ve vuốt liếm tay
 Vắng trông nhà cửa suốt ngày không ngơi
  
 Thôi đành khổ khi đời ta là chủ
 Cũng đành thôi ta phận chú con người
 Làm mưa làm móc như giời
 Nuôi đàn chó đẻ đói chơi đỡ buồn
  
 Đời tứ khổ kiếp chó dùng mấy khổ
 Cũng đòi ăn, chơi nghỉ, như người
 Chỉ thua lừa lọc mà thôi
 Không hay phản chủ như đời xưa nay
  
 Phen này chó đẻ thật gay
 Biết làm mưa móc sao đây nữa mình
 Ngẫm phận chó biết bao nhiêu loài nhỉ?
 Cho tàu tây sung sướng thảnh thơi
  
 Chó ta chủ đói khổ thôi
 Cũng đánh lũ khuyển ngậm ngùi lớn lên
 Xưa các cụ nuôi hai loài khuyển mã
 Giống chí tình con cũng phải chịu thôi
  
 Mã thì con hãi thật rồi
 Đốt con mã giấy cũng thôi nữa là.
 7/8/2001
  
 Chuyện Cười
  
 Thanh không bần thì mới là hơn cụ
 Cứ thành bần thì đây chẳng thèm theo
 Chém cha thưa cụ cái nghèo
 Tấm gương đã ố đây theo làm gì
 Gương nay trong vắt xanh rì
 Má hồng, mỏ đỏ, dáng đi thanh nhàn
 Cụ xưa nhiều vợ phàn nàn
 Con này phò phạch chơi tràn cung mây
 Đêm về vợ gối đầu tay
 Trong ngoài êm ấm kiếp này vẫn hơn
 Ngẫm đến cụ mà thương thêm cụ
 Cố đóng đinh đạo lý lên đời
 Dung giăng dung dẻ mà chơi
 Cụ ơi đạo lý ở đời hư không
 Đừng giăng sợi chỉ mà mong
 Dây thừng, dây cáp, cả còng khóa tay
 Cũng không neo được cõi này.
 1/8/2001
    
  Thán
  
 Thương cho đạo lý trên đời
 Mảnh niêu cũng vỡ, mảnh nồi cũng tan
 Tóe loe đạo lý chảy tràn
 Chỗ cao chẳng tới, thở than cống ngầm.
 1/8/2001
  
 Tớ Thầy
  
 Ngẫm đến lạ, nếp nhà xưa các cụ
 Nay bỗng thành tòa ốc thật cao
 Cứ ngất ngưởng đè lên nhau mà sống
 Trông chênh vênh như ngọn cái sào
  
 Nhiều tầng lắm đè lên nhau đến sợ
 Khi gió to như thể lộn nhào
 Từng thấp nhất của mấy tên đầy tớ
 Mọi tầng trên các ông chủ thấp cao
  
 Ông to nhất ở tận từng ngất ngưởng
 Nhìn trời xanh ngẫm cũng tự hào
 Sống mát mẻ có thương thằng đầy tớ
 Cứ oằn lưng mà cõng những tầng cao
  
 Đành chui rúc mà buôn buôn bán bán
 Chắc bề trên cũng chẳng nỡ nghĩ sao
 Đành cố gắng mở vài ba cửa hiệu
 Mấy nhà hàng tô điểm giúp lầu cao
  
 Ngẫm mà sướng khi được làm ông chủ
 Các cụ về ngất ngưởng mâm cao
 Có rượu sếch cũng là đời ngất ngưởng
 Đời cháu con liêm khiết cũng tự hào
  
 Nhà dòng dõi cứ phải là như vậy
 Dẫu thanh bần nhưng phải ở thanh cao
 Các cụ về các cụ đi cũng dễ
 Bước lên trời một cái tiện sao!
  
 Các cụ sướng có thương gì thằng khổ
 Có rượu tây xôi thịt chẳng tự hào
 Cứ luồn lách theo nhịp đời xình xịch
 Hít bụi nhiều có thể sẽ ho lao
  
 Chúng khổ quá nhiều phong bì bố thí
 Đời ham ăn có lẽ sẽ sinh phì
 Ngẫm khổ thật khi phận là đầy tớ
 Trời hỡi trời không thương phận nó sao
  
 Đời sướng khổ nên sinh ra đầy tớ
 Hãy công bằng trời lộn ngược xem nào
 2001
  
 Hờn
  
 Em tết cho anh sợi chỉ màu
 Tết hoài buộc chặt hóa anh đau
 Thắm quá duyên ơi tình anh khổ
 Từ thưở xuân canh đến bạc đầu
  
 Em sống cho anh đến bận lòng
 Tưởng rằng anh cặp bến hư không
 Đôi khi chẳng thấy hồn anh nữa
 Cứ hóa ra em phận má hồng
  
 Chỉ trách ông tơ xe chỉ thắm
 Đời trai gỡ mãi cũng chẳng xong
 Ý tưởng một đời vương tơ nhện
 Cựa mãi thêm đau sợi chỉ hồng
  
 Chả nhẽ như em làm phận gái
 Cũng thì yếm thắm nữa cho xong
 Trai gái thời ta là như một
 Đàn ông thoa phấn phận má hồng.
 2001
  
 Mảnh Vụn
  
 Có một góc đời ta nhìn thấy
 Có một góc trời tia nắng dậy
 Góc kia mưa… ngọn gió bay
 Ta tự hỏi đời này bao nhiêu góc?
 Như dao băm, chia cắt cõi này
 Bao ngõ ngách chẳng còn ra hình khối
 Như nỗi buồn vê nặn trên tay
 Hỡi đức phật trên tòa cao cứu rỗi
 Từng lời kinh sang sảng mãi trên đời
 Tiếng chuông ngân bao ngàn năm vẫn dội
 Sao không liền được mọi góc chia phôi
 Bao bộ mặt cố tô thành đức phật
 Bao lời kinh mê sảng dụ con người
 Đời vẫn thế! Vẫn chia thành từng góc
 Góc trong hồn, trong mắt, góc trên môi
 Bao bàn tay gắn liền trong giả dối
 Bức tường xây chia cắt trái tim người
 Đời lạc lõng mãi tầng cao trí thức
 Đời nổi trôi trong khoa học con người
 Bao chân lý để rồi mai làm lại
 Bao góc đời trong khốn khổ buông xuôi
 Ta ngất ngưởng trên tầng cao sự sống
 Không chia đau, ôm chặt trong đời
 Từng góc một những phận người trôi nổi
 Như con thuyền trên mặt biển chia phôi
 Bao nhiêu góc ghép thành hình trái đất
 Như trái banh khâu từng mảnh đời người
 Cứ lăn mãi trong vòng tròn khốn khổ
 Để đến ngày ta nhắm mắt tay xuôi
 Ta nghe thấy tiếng chuông chùa vọng lại
 Tiếng lời kinh phật gọi cõi ta về
 Khi đã hiểu thì đời thành nhỏ bé
 Xác nằm im hồn nhè nhẹ ly phôi
 Từng góc nhỏ sao không liền lại được
 Con cầu xin làm lại kiếp con người.
 28/7/2001
  
 Cuồng Ca
 Tặng anh Lê Ngọc Tú
  
 Ca cuồng nhịp gõ ta ca
 Lắc lư thân xác, hồn là đà say
 Lời nghiêng giọng méo với đầy
 Dài dài câu hát, lời bay tiếng chìm
  
 Ai kìm ai được mà im
 Say sưa câu hát ta tìm thân ta
 Vịn be tưởng cái tỳ bà
 Nâng đàn cứ gẩy mặc là không dây
  
 Thanh âm lên rõ thật đầy
 Nghe li ti sóng, cồn say hương tình
 Cây đàn sao bé mà kinh
 Thanh tao chi lắm một mình ta say
  
 Nhìn ra trời ngả về tây
 Vịn be ta đứng cõi này như nghiêng
 Đong đưa chân bước xuống thuyền
 Thương cho chị nguyệt lỡ duyên chết chìm
 Đàn rơi trên sóng lời im
 Ai vò xé lụa lỡ chìm mất trăng.
 4/8/2001
  
 Tặng Bác
 Tặng Nguyễn Duy Tân
  
 Có những kẻ bạc tình vẫn nhớ
 Có những người bạc tóc còn yêu
 Say sưa như một cánh diều
 Khi lòng đong gió còn reo mãi tình
 Thời gian sợi chỉ còn xênh
 Ai nèo tay kéo mặc tình gió bay
 Bạc phơ sợi chỉ cầm tay
 Diều ơi có kẻ nhìn mày ước mong.
 4/8/2001
  
 Về Đi Hùng Con
  
 Thế thôi cũng một kiếp người
 Tiếng chì cũng đắm, lời môi cũng chìm
 Nỗi buồn chất chứa trong tim
 Cha thì đã mất, mẹ tìm nơi nao
  
 Chia ly quên một tiếng chào
 Cõi đời có kẻ buồn sao thế buồn
 Đời một cõi, cỗ xe về viễn sứ
 Con về đâu khi đầu trẻ còn xanh
  
 Thời gian sợi chỉ mong manh
 Đứt buông một tiếng tan tành nỗi đau
 Đời vẫn thế sẽ vài vành hoa trắng
 Người lưa thưa một vài kẻ nghiêng tình
  
 Nằm im con ạ một mình
 Hư vô sẽ đến nương tình đón đi
 Hồn cánh mỏng, mãi xa lìa cõi khổ
 Xác nằm im, con trả lại đời đau
  
 Nhân gian như thức lụa nhàu
 Về đi con ạ kiếp sau nên người.
 6/8/2001
  
 Chuyện Cười
  
 Mọi người đều đúng chỉ ta sai
 Cho nên mẹ kiếp mới dài dài đau
 Chung quy tại cái đầu lâu
 Ở nơi cao nhất giăng sầu cho ta
 Tay chân đợi lệnh cứ là
 Làm cho ta khổ bê tha thế này
 Thằng chân đổ tại thằng tay
 Thằng tay bực tức vò ngay lên đầu.
 2001
  
 Gánh Nặng
  
 Kiếp người thì thật khổ
 Nên ham muốn rõ nhiều
 Chồng chất đến bao nhiêu
 Vẫn cho là chưa đủ
  
 Khổ rồi thêm khổ nữa
 Gánh nặng võng cả đời
 Con khổ thế trời ơi!
 Trời to con thì bé
  
 Một hôm đời có lẻ
 Tóc bạc ngấm thương đau
 Ngồi giữa đống ngọc châu
 Thấy đời mình quý nhất.
 6/8/2001
  
 Còn Tươm
  
 Thời gian như mọt gặm
 Thân ta còn thế này
 Trông vẫn còn tươm chán
 Nghe ra hơn nhiều tay
  
 Cứ việc gặm tiếp đi
 Mặc người ta cứ sống
 Dưới vòm trời cao rộng
 Xanh êm hương hồ tây
  
 Be rượu ta cầm tay
 Âm thầm nghe mọt gặm
 Đêm trăng rằm như lấm
 Mọt gặm rồi cũng hay?
 2001
  
 Hỏi
  
 Các cụ xưa đẻ lắm ông tài giỏi
 Tên dài dài chặt cứng cả văn bia
 Cứ lạnh lẽo xếp hàng trong miếu
 Chẳng ra ngoài sớm rượu chiều bia
  
 Giỏi mà khổ thì giỏi làm chi nhỉ?
 Giỏi mà đau thành đá dựng trên đời!
 Cứ là nhậu nhoẹt mà chơi
 Đẻ vài ba đứa cho đời biết đi
  
 Biết đi đấy nên cứ là đi lại
 Đi loanh quanh luẩn quẩn trên đời
 Đi nhiều nghĩ ít cụ ơi!
 Ít đi nghĩ lắm cụ ngồi văn bia
  
 Đâu cao thấp chỉ có trời mà biết
 Bia đá câm thì ai hỏi làm chi
 Hỏi ai! Ta hỏi làm gì
 Làm be rượu sếch mà đi lên giường.
 2001
  
 Ngẫm 2
  
 Phong bao phong tước phong bì
 Đời như gió lộng còn gì nữa chê
 Đi lên quên cả lối về
 Lạc vào đâu nhỉ? U mê cõi đời!
 2001
  
 Độ Thế
  
 Ông nào cũng bảo cứu người
 Ông nào cũng bảo cứu đời khổ đau
 Trời ơi ông biến đi đâu
 Mặc cho chót vót nỗi sầu dâng lên.
 8/2001
  
 Suy Ngẫm 8
  
 Ta phí phạm cuộc đời
 Cứ như là nhặt được
 Ta trân trọng cõi đời
 Cứ như là cái thước.
 2001
  
 Không Tên 6
  
 Một mùa lá, một mùa bay
 Ngây ngô thần xác ngó bàn tay
 Mùa sau có lẽ mầm lên rộ
 Vũ điệu quên đi những phút này
 2001
  
 Chiều Thu
  
 Một thoáng thiên nhiên khéo vẽ vời
 Rát vàng trên lá để mà chơi!
 Đường thu chiều tắt như hong nắng
 Lay lắt trên hè chiếc lá rơi…
  
 Sương trắng bồng lên hồ nước lặng
 Đò ai như thể đóng chân trời
 Liễu buồn như níu bên hồ nước
 Không gian thong thả đứng mà chơi
  
 Gió đâu chẳng lẽ không về nhỉ
 Bỏ mặc nơi đây thoáng ngậm ngùi
 Hãy về níu áo hàng cây ngủ
 Sáo xới tây hồ con sóng vui.
 2001
  
 Phố Đêm
  
 Thành phố ơi! Tối lửa tắt đèn
 Con phố nhỏ nghiêng mình đợi gió
 Ai mỏi mắt dáng im lìm khung cửa
 Tiếng chân đâu xao xác lá trên hè
  
 Gió bồng bềnh thổi dạt lời ve
 Đêm hè vắng phố trải dài nghĩ ngợi…
 Thành phố ơi! Một mùa lửa khói
 Người đi đâu bỏ vắng lại căn nhà
  
 Những con đường, ngõ nhỏ băng qua
 Người len lén nhìn trời nghe đạn nổ
 Những con gió ngại ngùng đưa nhớ
 Tán bàng xưa day dứt nỗi chia xa
  
 Đứa trẻ thơ li tán nhớ nhà
 Đèn leo lét viết hoa tên thành phố
 Đêm lặng câm một thời để nhớ
 Mẹ chờ con – con đi mãi chẳng về
  
 Những con đường hun hút đam mê
 Hoa phượng cháy giữa đêm hè bén lửa
 Câu hò hẹn để rồi đêm lần lữa
 Rêu đầy thềm như chia nửa thời gian
  
 Thành phố ơi! Một khoảng trống không gian
 Nhưng chờ đợi biết bao điều trở lại
 Sau đổ vỡ bàn tay ta làm lại
 Nhưng có bao điều vĩnh viễn chia xa
  
 Đèn phố như nêm, san sát mái nhà
 Câu chuyện cổ ngân trong lời trẻ nhỏ
 Người con gái đứng chờ ai trước ngõ
 Gốc bàng xưa găm mảnh đạn lên da
  
 Có đứa con xưa về nhà
 Đốm hương tàn nhóm lửa
 Mẹ già không tựa cửa
 Bâng khuâng nấm mồ xanh
  
 Thời gian không cho riêng anh
 Đêm mùa hạ phố phường ngái ngủ
 Chân lặng lẽ, ngại ngùng con phố cũ
 Nơi bao lớp người lặng lẽ đi qua
  
 Đâu em thơ? Đâu bóng mẹ già?
 Đâu cái thời thanh bình diều sáo?
 Đã qua đi trong bom gầm địa đạo
 Hôm nay lặng lẽ ta về
  
 Một cõi đời đam mê
 Lời thắng bại mà nghe lòng rỉ máu
 Ơi! Đất nước quê hương mai hậu
 Ơi! Rêu xanh phủ kín khắp muôn mồ
  
 Hỡi đạn bom thiêu cháy giấc mơ
 Sao im lặng giữa đêm hè phố cũ
 Con đang đi trong lòng quê giấc ngủ
 Quê hương ơi bình an
 Mẹ ở đâu trong khúc hát đêm tàn.
 1976
  
 Lời Buồn
  
 Em đưa ta lại tháng năm
 Mà nghe duyên phận con tằm giăng tơ
 Tình yêu một nét buông hờ
 Day dưa tay níu, mập mờ bóng đêm
  
 Anh về gửi phận cho em
 Mà nghe hờn dỗi ru quên tháng ngày
 Một hôm vô vọng bàn tay
 Ngây ngô thân xác cuối ngày nắng rơi
  
 Lụa trau trải gió một vời
 Giày vò chi lắm nỗi đời bỏ hoang
 Tình yêu là nỗi đa mang
 Tình yêu là nỗi muộn màng gió bay
  
 Hãy về nương lại bàn tay
 Mà nghe thương nhớ cõi này cất lên
 Êm như tơ lụa ru quên.
 8-2001
  
 Mộng Du
  
 Hãy buông lên một tiếng đàn
 Người quên kẻ nhớ cơ hàn gió bay
 Chiều lên đưa nắng về tây
 Cung tơ lìm lịm thoảng đầy bóng đêm
 Đâu còn ai nữa mà quên
 Nâng mê nón rách mà rền tiếng kêu.
 2001
  
 Gọi Sáng
  
 Chó cằn nhằn gặm sáng
 Tiếng gà xa đặt điều
 Cây thức đêm bạc tóc
 Bình minh rắc nuối tiêu
  
 Hồ Tây lên rêu xanh
 Khoác lên mình thức lụa
 Mặt trời khoe tóc lửa
 Trang trải lời gió bay
  
 Xóm chài đang ngủ ngây
 Trong veo lời trẻ gọi
 Nôn nao đôi làn khói
 Đường thôn vực tiếng ngày.
 2001
  
 Ngọc Châu
  
 Ta đập thời gian sống
 Mà tìm hạt ngọc châu
 Long lanh trong nỗi khổ
 Ta tìm có thấy đâu.
 Lào Cai 1970
  
 Nhớ
  
 Nhìn giọt sương ta nhớ quê hương
 Cái rét rừng ấm lên nỗi nhớ
 Bếp rạ xa xưa ấm lên ánh lửa
 Quê hương ơi! Nhớ thương…
 Buốt giá Lào Cai sương đặc như tương
 Con nhớ mẹ nơi cùng đường, nỗi nhớ…
 Nỗi khổ đau chẳng còn bỡ ngỡ
 Quê hương ơi! Day giứt mãi lần đầu
 Trong đêm trường mắt mẹ lo âu
 Đất Lào Cai đêm sương ngày lửa
 Để lòng con một đời chất chứa…
 Lào Cai 1970
  
 Chiều
  
 Con cò bay lả bay la
 Bay từ nỗi nhớ bay ra cánh đồng
 Một vừng trăng tỏ như không
 Nơi đây chạng vạng lửa lòng ban xơ
 Nhớ thương nhớ đến ngập bờ
 Trời ơi trăng vỡ không hơ được tình
 Dầy vò trên sóng lênh đênh
 Thương cho chị Nguyệt vỡ tình Hồ Tây
 Cầm lòng tiếc nuối trên tay
 Con cò mất dạng cõi này như không.
 8-2001
  
 Vọng Phu
  
 Một chiều em bén duyên đau
 Thương cho phận gái ánh màu giọt sương
 Hoàng hôn vãi nắng trên đường
 Ngàn lau biền biệt nhớ thương hàng hàng
  
 Người đi nỗi nhớ chia mang…
 Quê hương lửa khói cho chàng lệch vai
 Niềm đau như lụa trải dài
 Dòng sông thăm thẳm, mắt ai gợn buồn
  
 Cho chàng yếm thắm cô đơn
 Cho chàng vuông lụa thẫm hồn Mỵ Châu
 Không gian như ướt tình nhau
 Bao người đi bạc mái đầu phôi pha
  
 Nước non ngẫm mấy quan hà
 Lòng người bao ải, xót xa mấy tầng
 Mẹ chờ, em đợi nước dâng
 Thời gian bén lửa dưới vầng dương soi
  
 Anh ơi! Phận để mà chơi
 Vọng Phu hóa đá dưới trời ban sơ
 Mang trăng mà sẻ hai bờ
 Mang đời cọc đóng mà mơ hương tình
  
 Mái nghèo nhen nhóm tin anh
 Con chim có khách đậu cành u mê
 Dòng sông con nước đổ về
 Bếp già leo lét, ánh quê mặn nồng
  
 Nỗi buồn cứ để mà trông
 Thời gian gõ cửa bụi hồng phôi pha
 Anh ơi đây một mái nhà
 Hồn em hóa đá xót xa đợi chờ.
 Lào Cai 1970
  
 Rối Tơ
  
 Ngàn năm vẫn rối tơ vò
 Xa tơ quay tít thò lò bén duyên
 Con thoi dệt lụa thì nên
 Thân em trong trắng chờ duyên bén màu
  
 Thời gian mượt tóc mùa cau
 Lá trầu biếc sắc người đâu ướm tình
 Con tằm kéo kén mà kinh
 Thoi vàng dệt cõi ba sinh mộng hờ…
 1978
  
 Gió Tình
 Tặng con trai Vũ Tùng Anh
  
 Tình yêu như gió thổi
 Một sáng qua đời người
 Lá trên cành thổn thức
 Nghiêng tình nghe lả lơi
  
 Tình yêu như gió bay
 Trên đường bâng khuâng lá
 Ngơ ngác đôi bàn tay
 Nhặt mùa thu xa lạ
  
 Mặt Hồ Tây chết giấc
 Không hiểu gió về đâu
 Con đò xa bạc tóc
 Ngơ ngẩn như buồn đau
  
 Hỡi gió ơi! Là gió!
 Đi đâu xin trở về
 Dày vò con sóng vỗ
 Cho ngàn cây đam mê
  
 Tình yêu như là bão
 Một sáng qua cuộc đời
 Ngổn ngang bao thương nhớ
 Trong mùa thu lá phơi.
 8-2001
  
 Thu
  
 Dũ áo thu đi bỏ lại tình
 Không còn gian díu với màu xanh
 Bâng khuâng một cõi – Bâng khuâng quá
 Cái lạnh ru hồn sương mong manh
  
 Cây đứng chờ nhau trong gió thu
 Nỗi buồn tăm tắp mãi xa mù
 Ngàn lau thiêm thiếp cồn sương khói
 Một cõi đang về một cõi thu
  
 Mặt nước Tây Hồ như níu nhau
 Màu xanh như thể dạt về đâu
 Đò xa nhàn nhạt trong sương khói
 Ngọc bích xưa như đã bạc màu
  
 Một cõi xa xôi muốn đắm nhìn
 Hơi thu bàng bạc cõi trời êm
 Như không như có niềm hoan lạc
 Một sắc thu vàng nhen nhóm lên.
 2001
  
 Quá Khứ
  
 Em cho ta mẩu thừa thời gian
 Trên con phố nhá nhem, chiều ngọt gió
 Những dấu chân trên con đường ngõ nhỏ
 Nhẹ rớt thời gian, buông tiếng thở dài
 Bước em đi thời gian qua vai
  
 Thời gian mỏng, bụi mờ, thu dũ áo
 Ta trẻ con nhặt niềm tin khờ khạo
 Lượm dấu thời gian trên xác lá tin hờ
 Để một buổi chiều bâng quơ
 Ta tựa cửa thấy em về viễn sứ
 Tất cả đã qua chỉ còn quá khứ
 Hư không rồi sao vẫn vọng thời gian.
 2001
  
 Mê Muội
  
 Một dấu son                           
 vết tro tàn mê muội
 Loang trên cuộc đời                         
 bàn tay như lá rơi
 Đặt hờ lên nỗi nhớ
 Nghe nỗi buồn đang thở
 Day dưa đòi nhớ thương
 Một làn tóc bay ngả mùi hương
 Lặng lẽ thấm vào đời hoang tưởng
 Chân khờ khạo bước trên đường chật vướng
 Vấp ngã, chân đau hồn còn đượm mùi hương
 Em tóc rối, má hồng, môi đốt lửa
 Cháy thành tro già nửa cõi hồng hoang
 Còn ngọt lịm những chiều say bén lửa
 Dấu chân hoang gian díu mãi trên đường.
 2001
  
 Đợi
  
 Đã tan rồi khói lửa
 Chỉ con là dấu sương
 Bầu trời trong mắt mẹ
 Bé chờ cha ven đường
  
 Chị ngồi bên bếp lửa
 Nỗi buồn như chĩnh tương
 Cánh diều như mắc sương
 Gián mình trong nỗi nhớ
  
 Gió về như tiếng thở
 Ầu ơ gọi bóng chiều
 Không gian hờ khép lại
 Trong mắt người lửa thiêu.
 2001
    
  Lời Kết
  
  Cuối cùng hắn đã đứng trên đỉnh núi! Niềm kiêu hãnh không thể chia sẻ cùng ai! Trên đầu là bầu trời xanh vời vợi, quanh hắn chỉ có gió từ mọi phía dội về. Dưới chân là bao thứ hành trang chuẩn bị cho cuộc hành trình gian khổ này. Hắn kiêu hãnh và hài lòng với mọi thứ đã cùng hắn vượt qua mọi gian khổ. Quanh hắn là gió – gió từ mọi phía ào tới không hề vướng mắc! Hắn khoan khoái hít những hơi thở thật dài cho đến căng lồng ngực, cái bầu không khí mà mọi người chưa từng thấy. Dưới chân hắn xa xa bao ngọn núi tỏ mờ cao thấp như chia vui cùng hắn – hắn chợt rùng mình! Cái hạnh phúc này đã lấy đi của hắn bao năm tháng! Có lẽ chỉ có con người! Con người sắt đá mới làm nổi.  
  Sau những rặng núi xa mờ, ánh hoàng hôn hắt lên nền trời bao tia lửa sáng vàng rực rỡ, sau lưng hắn bao vực thẳm đang khơi lên và lấp đầy bóng tối. Quanh hắn sỏi đá ngổn ngang, mòn nhẵn, vật vã theo thời gian. Bóng đêm đang tới!  
  Một bóng đêm lặng lẽ thinh không sẽ xóa đi tất cả! Chỉ có hắn đơn độc trong cô đơn, dưới kia là vách đá nham nhở bao cạnh sắc, bầu trời dần hẹp lại chùm lên hắn. Một bóng tối mà hắn không bao giờ qua nổi, nó sẽ nuốt đi tất cả mọi ánh hào quang ở đời! Trong khoảnh khắc cô đơn ấy! Hắn chợt thấu hiểu!  
  Cuộc đời! Họ chuẩn bị để vượt qua tất cả, xong họ không chuẩn bị để vượt qua chính mình.  
     
     
 
 Vũ Thi
 15/8/2001
     
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 02.11.2017 21:38:51 bởi Vuthivietnam >