Lời Tựa
  
       Ở đâu có con người, ở đó có thất vọng! Ở đâu có con người, ở đó mọc lên chùa chiền để mà cứu rỗi. Song cõi đời thật vui, có kẻ đến, người đi, người chờ, kẻ ngóng, sự sống động đến mê mỏi đời người.
 Để đến một chiều, chuông ngân không thành tiếng, họ lặng lẽ ra đi… về đâu chẳng rõ? Có lẽ họ về với chính mình. Trong xa vời sâu thẳm, sau lưng họ, con đường hằn lên như một vết thương sâu trong màu xanh bao la. Đất trời vẫn thế và ngàn đời vẫn thế. Song lòng người luôn đổi.
 Hắn bỏ lại tất cả và lặng lẽ ra đi, hắn trở về với cái điểm cuối cùng của đời mình, ở đó trong tĩnh lặng, hắn lặng lẽ nhâm nhi cái ly rượu đời hắn! Không giả dối, không phiền muộn, cái ly rượu trắng trong như chính đời người!
 Hắn chợt thấy mình…
     Vũ Thi 5 - 2001
  
  
  
 Xuân
  
 Nhón bước chân hờ, ta thấy nhau
 Như lời chân gió thoảng về đâu
 Khoảnh khắc qua trời cho nỗi nhớ
 Để rồi xa cách nỗi riêng đau.
  
 Mưa nhẹ mà sao đời ướt thế
 Ngàn cây như thể mãi là xanh
 Ngây ngô nghe chút tình của gió
 Chao chát ru đưa giấc mộng lành.
  
 Phó mặc trên cành, chim đến đậu
 Nôn nao chân gió giấc mơ xa
 Mùa xuân như lại gần thêm nữa
 Có kể chi đâu chút lệ già.
  
 Chợt bỗng xa xưa người trở lại
 Thời gian như thể cũng theo về
 Con thuyền chở nặng tình xưa cũ
 Cung đàn ngân lạnh khúc đam mê.
  
 Xuân đến đây rồi! Xuân vút cao
 Ngàn cây như tỉnh giấc chiêm bao
 Muôn hoa đua sắc ngân lên tiếng
 Nô nức nhân gian cất tiếng chào.
  
 Đây khúc giao hoan những mặt người
 Những lời xuân sắc ánh trên môi
 Lung linh trong mắt niềm hoan lạc
 Xuân đốt bừng lên những tiếng vui.
 2001
  
 Vũ Điệu Say
  
 Gió uốn mình cong một thoáng say
 Làm cho ngây ngất những vòm cây
 Chao nghiêng như thể hòa theo gió
 Tan biến trong trời một thoáng giây.
  
 Vũ điệu quay cuồng đang cất lên
 Âm ba như thể những lời điên
 Một trời sóng sánh trong hư ảo
 Vũ trụ chìm trong một sắc huyền.
  
 Mặt đất như là không còn nữa
 Không gian xô lệch gió trào đi
 Cõi đời vật vã trong trôi nổi
 Chẳng biết ta đang lạc cõi gì?
 2001
  
 Trăng Nhớ
  
 Cha ơi! Đêm trăng lạnh
 Lặng lẽ con làm thơ
 Trăng vầng trong ly rượu
 Môi nhấp như là mơ.
  
 Trăng tơ vàng buông chảy
 Sóng sánh cả hai bờ
 Con đò ai mắc rối?
 Trong tơ trời bơ vơ.
  
 Đêm Hồ Tây ướt trăng
 Sương rơi ngời ánh ngọc
 Những hàng cây rũ tóc
 Gội đầu trong ánh trăng.
  
 Nghe một thời phôi pha
 Trăng khơi buồn tuổi lạnh
 Một dòng trăng sóng sánh
 Nâng ly buồn nhớ cha.
 2001
  
 Xuôi Ngược
  
 Đời từ không lên có
 Đời từ có về không
 Ôi! Cõi trời vô tận…
 Thanh thản có hơn không.
 2001
  
 Gặp Gỡ
 Tặng nhà thơ Thanh Đình
  
 Một hôm gặp lại người xưa
 Thấy duyên kỳ ngộ mà hờ hững đau
 Bâng khuâng như thể phai màu
 Biếc xanh đã bạc sang màu thời gian
 Người ơi! Chao chát cung đàn
 Nghe đau nỗi nhớ, nghe tan trong trời
 Có đầy một nỗi hay vơi
 Tình buông theo gió thoảng lời vu vơ
 Chỉ là một thoáng mơ hồ
 Trùng đôi ánh mắt xa bờ thoáng giây.
 2001
  
 Giấy Trắng
  
 Cuộc đời như trang vở
 Xin hãy vẽ vời đi
 Hãy rạch vào vô cảm
 Một đời ta nghĩ suy.
  
 Giấy trắng không chảy máu
 Chất chứa nỗi đau này
 Dòng mực xanh phiền muộn
 Loang buồn cơn sóng say.
  
 Hứng chịu những nguồn cơn
 Mỏng manh sao tờ giấy
 Ép hương tình ai vậy?
 Nghiêng vơi đôi bàn tay.
  
 Rồi một ngày khép lại
 Những trang giấy muộn phiền
 Chỉ còn là kỷ niệm
 Trong cõi đời vô biên.
 2001
  
 Sang Ngang
  
 Ngày xưa trên bến sông này
 Thuyền tình mẹ vượt lòng say chén nồng
 Đà giang rượu biến thành sông
 Râm ran pháo nổ, chập trùng sóng đưa
 Ngày nay trên con sông xưa
 Thuyền tình mẹ ngược chiều mưa vắng đò
 Đà giang gió cả sóng to
 Một chèo, một lái ai lo lắng gì
 Dằn lòng con tiễn mẹ đi
 Rừng sương phủ kín thấy gì nữa đâu
 Mẹ ơi! Sương lạnh mái đầu
 Quan hà xa cách vực sâu đong đầy
 Đêm về giấc ngủ trên tay
 Đơn côi con nhớ nỗi này xót xa
 Mẹ ơi! Một khúc ruột già
 Thương con ai nỡ!... chăng là thế thôi…
 Trông về đâu nữa mẹ ơi!
 Đà giang sóng vỗ lưng trời xót xa
 Chiều chiều trên bến sông nhà
 Mỏi mòn trông mẹ ơi à, à ơi
 Tìm trong lớp lớp mây trời
 À ơi, bóng mẹ trọn đời xót xa.
 1980
  
 Tắt Một Lời Ru
 Tặng chị Chu Thị Toán
  
 Ai ru ai một kiếp người?
 Ai cho ai một tiếng cười khổ đau?
 Có còn vương vấn chi đâu!
 Mà sao vẫn bợn nỗi sầu quanh đây
 Biết đời là thế đã hay!
 Mà sao vẫn ngửa bàn tay kêu trời
 Chỉ là một thoáng mưa rơi
 Hư vô như lạc xuống đời đâu đây
 Ngón đàn như cứa vào dây
 Tiếng oan vấy máu loang đầy không gian
 Cung tơ day dứt ngút ngàn
 Nghe đau một cõi nghe tan một đời
 Để mà phẳng lặng rã rời
 Buông xuôi con nước thế thôi một dòng
 Có người sắp đến hư không
 Buồn trong con mắt thắt lòng biển khơi
 Nỗi đau ai đổ cho trời
 Nghiên vơi một nửa để rồi hư không.
 2001
  
 Dòng Sông Trắng
 Vĩnh biệt chị Chu Thị Toán
  
 Tôi đón chị về!
 Tôi đưa chị đi.
 Buồn đến thế… dòng sông số phận
 Một con đò suốt cả đời lận đận
 Theo sóng cồn chở nỗi buồn đau
 Con sóng xô, ơi con sóng bạc đầu!
 Đời cặp bến hư không – tình chẳng lại
 Sào đã cắm – mà buồn sao còn mãi?
 Theo dòng trôi – trôi mãi về đâu?
 Tôi đón chị về!
 Tôi nghe chị đau.
 Hồn lạc ngã ba sông vò xé…
 Thuyền đã cắm trên sông có lẽ
 Nước chảy bên đời mấp mé thương đau
 Thuyền đã nương, dòng mải miết về đâu?
 Con đò lạc trên bến tình bàng bạc…
 Tiếng chim kêu gọi chiều trong nháo nhác
 Sương buông tơ che kín cả không gian
 Tiếng gọi đò lơ lửng nỗi cơ hàn
 Dòng sông trắng giữa mơ hồ bạc trắng
 Nghe nỗi đau cất lên lời lẳng lặng
 Như câu hò ngòn ngọt, đắng thương đau.
 Tôi tiễn chị đi!
 Chị sẽ về đâu?
 Nơi ngã ba sông dày và sóng vỗ…
 Chẳng mái chèo buông, dòng sông có mở
 Chẳng câu hò ru đẩy sóng mang theo
 Vẫn cô đơn trong bàng bạc buồn teo
 Con đò trắng trên dòng sông bạc trắng
 Trong lặng lẽ một nỗi buồn đeo đẳng
 Không chào nhau, thuyền lặng lẽ xa bờ!
 Vĩnh biệt rồi đời có lẽ như mơ.
 2001
  
 
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 31.10.2017 21:22:43 bởi Vuthivietnam >