Lời Tựa  
  
  Cái hình hài mà suốt một đời ta đẽo gọt có những lúc đẹp lên, rồi xấu đi, để rồi nó lại lặp lại cái bản chất ban đầu. Đó là con người nguyên thủy đứng trước cái thiện, ác. Những buồn đau để vươn lên cái thiện. Và sự hả hê để chìm trong cái ác. Thật kỳ lạ, sự đấu tranh ấy tồn tại vĩnh viễn trong một cái đầu. Một cái đầu nhỏ bé và khốn khổ.  
  Tập thơ em viết tặng anh chị dưới đây mỗi bài có lẽ là một đường dao nhỏ đẽo gọt nên cái hình hài mệt mỏi, thân em ngày hôm nay và trong suốt nửa đời. Sự đau khổ và vui sướng vốn dĩ chẳng có trước sau nên tập thơ này về thời gian em không đặt theo thứ tự, có lẽ anh chị sẽ nhìn thấy đứa em tàn tật, méo mó xong trong cái hình hài khắc khổ ấy, chị sẽ thấy những đường nét toàn mỹ của vẻ đẹp giống nòi. Đó là cái ban đầu của cha, mẹ đã cho chúng ta mỗi đứa con của người.
  
 Hà Nội, ngày 6   tháng 9 năm 1998
 Vũ Thi
  
  
  
      
 Quán Chợ
  
 Chợ vắng người thưa nhạt bóng chiều
 Quán lều xiêu vẹo ngói tong teo
 Ngơ ngẩn con đò xuôi mái nước
 Bâng khuâng duyên nợ gió bay vèo.
  
 Hàng ế trời ơi khổ thế này!
 Không là xôi thịt chẳng rượu cay,
 Thân phơi trên phản, ai buồn ngó
 Ế ẩm lòng tôi một nỗi say.
  
 Mặc xác chiều đi chợ vẫn còn.
 Không nhiều tôi bán chút cỏn con.
 Nỗi buồn phe phẩy ruồi bu đặc.
 Hàng ế lòng tôi dạ vẫn còn.
 1998
  
 Khúc Tùy Hứng
  
 Một giờ, một phút, một giây
 Cuộc đời năm tháng trọn ngày khổ đau
 Thời gian, cung bậc nát nhầu
 Nốt thăng khốn khổ
 Dáng sâu nỗi buồn.
 1977
  
 Con Đò Lạc
  
 Mênh mông nước ngập trắng đồng
 Ngây ngô cỏ lác ngại ngùng gió may
 Chèo khua thuyền lạc hướng mây,
 Bâng khuâng con nước chỗ này là đâu?
  
 Chân trời lửa hắt vàng thau
 Non xa trăng khuyết nát nhầu sắc mây
 Chèo khua con nước chau mày
 Ảnh hình run rẩy như bay mất hồn
 10-6-1992
  
 Ngẫu Hứng 1
  
 Một con đò chở nặng
 Trên dòng sông bao la
 Sông đổ về biển cả
 Mang theo cả thuyền ta
 Mênh mông ôi là biển
 Ta là giọt muối hòa
 1997
  
 Cái Nồi
  
 Loanh quanh bên cái miệng
 Ôi miệng nồi đắng cay
 Gạo vàng hay gạo hẩm
 Gạo chi ngươi cũng hay
  
 Bao nhiêu cũng ít
 Hun hút như cối xay
 Cả đời loanh quanh mãi
 Chân lí phải chăng mày?
 1997
  
 Chiếc Bình Rượu
  
 Cạn khô rồi bình ơi, đâu rượu nữa?
 Chiếc bình không, trơ trọi giữa bàn hoang.
 Bao ly chén ngổn ngang không còn động
 Bao âm thanh câm lặng giữa hoang tàn.
  
 Tiệc đã dứt, người say về vạn ngả
 Bóng đêm dầy đâu đó bỗng trào lên
 Niềm cô quạnh từ trong bình rạn vỡ
 Rượu còn đâu! Ngươi bỏ lại trong mình
  
 Vẫn còn đó với dáng hình nguyên vẹn
 Chiếc bình không, trơ trọi giữa bàn hoang
 Đâu còn nữa men say niềm vạn ngả
 Rót trao tay bao ly chén lan tràn.
  
 Ôi lặng lẽ một chiếc bình trơ trọi
 Bóng đêm kia chan chứa giữa lòng người,
 Ngươi chẳng là chi trong bóng tối của đời
 Sự rạn vỡ từ trong bình vọng lại.
 1997
  
 Thất Vọng
 Tặng cháu Vũ Tuấn Anh
  
 Khi thất vọng đã trào lên bất tuyệt
 Mây ngừng bay và lá cũng ngừng rơi
 Gió không động mặc lòng cho hoang dại
 Tiếng không vang trên môi héo cuộc đời
 Ta nhỏ bé đắm chìm trong vô vọng
 Mắt hoang vu đâu lệ nữa đầy vơi?
 1997
  
 Ngẫu Hứng 10
  
 Đâu thiên đường?
 Đâu địa ngục?
 Đâu đâu đâu? Cuộc sống ta đâu?
 Trông lên thăm thẳm trời sâu
 Cúi xuống tăm tối, nhìn nhau ta buồn.
 1997
  
 Chui Lọt
  
 Ta không lọt nổi rồi
 Mắt sàng sao mau thế
 Cũng chỉ tại ta thôi
 Cối chưa xay đã vội.
  
 Kia rồi bác phó cối
 Hãy xoay dùm hộ tôi
 Cho thân này nhỏ bé
 Nát vụn lọt càng trôi
  
 Cối xay bao đau đớn
 Ta nát tấm thân này
 Lọt qua sàng qua sẩy
 Hỏi ta thành chi đây?
 1997
  
 Xô Lệch
  
 Những xô lệch cuộc đời…
 Sự sai lầm kích cỡ…
 Cái dài quá bên cái không bằng nửa
 Hình hài ta méo mó lạc giống nòi
 Sự căng phồng bên cái nhỏ nhoi
 Niềm lạc lõng suốt nửa đời cô quạnh
 Và đau xót suốt nửa đời phải gánh
 Dài lê thê, ôi! Vô tận thời gian…
 Bước ta đi nguệch ngoạc điêu tàn
 Niềm đau xót nhỏ nhoi giữa giống nòi trôi nổi
 Và nước mắt như mùa mưa cứ xối
 Bên tiếng cửa ra rả giữa không trung
 Ở trong ta đâu là chỗ tận cùng?
 Khi nỗi khổ ngân lên, trong tiếng cười rạn vỡ
 Và tình yêu như nỗi buồn đất lở,
 Biển rung rinh xô lệch sóng muôn chiều.
 Rồi đắm chìm trong chốn tịch liêu
 Cây không động giữa non ngàn lặng lẽ
 Ta bỗng thấy đời mình vắng vẻ
 Nhỏ li ti trong gió thổi bay vèo
 Như lá vàng chao lượn gió mang theo
 Sự xô lệch trong ta từ muôn chiều dội lại
 Ôi mùa thu bao lá vàng rơi vãi
 Quy luật bốn mùa, quy luật ta đâu?
 Ta khoác lên ta bao thức vải muôn màu
 Ta vẫn là ta giữa muôn màu nghịch sắc
 Ta vẫn là ta trong áo quần ta mặc
 Sự trần truồng ngỡ tưởng chốn thâm sâu
 Sự phân thân trên một mái đầu
 Thể xác khát thèm, đói ăn cuồng bạo
 Khi linh hồn yêu thương nhân loại cơm cháo
 Nỗi dứt day trong cơ thể lạc loài
 Hai con đường trĩu nặng trên vai
 Hai đĩa cân bên chìm bên nổi
 Bên rực rỡ và bên kia tội lỗi
 Những lệch xô trong một cuộc đời
 Những lệch xô trong cả kiếp người
 Ôi thế hệ trăm năm đắm chìm mê muội
 Và cứ thế khi nhân loại rong ruổi
 Cho hôm nau và cho cả mai sau
 Thế giới ơi! Người cơ thể nát nhầu
 Trong đói khát điên cuồng miếng cơm manh áo
 Và rực rỡ như con người cuồng bạo
 Sự phân li vĩnh viễn với linh hồn
 Thể xác ta như một nấm mồ chôn
 Những cao đẹp của linh hồn ta có
 Những yêu thương của lòng ta bé nhỏ
 Đến hôm nay bỗng thức lại rồi
 Trong điêu tàn thể xác khôn nguôi
 Giấc ngủ đam mê nửa đời bỗng dậy
 Như ánh nắng ban mai làm tim ta run rẩy
 Đóa hoa hồng đang nở đón bình minh
 Đến hôm nay ta lại thấy mình
 Trong thể xác có linh hồn thức dậy
 Chân bước đi mắt nhìn ta thấy
 Những lệch xô của một đời người
 Và nỗi buồn lửa cháy khôn nguôi…
 1997
  
 Ngẫu Hứng 3
  
 Khắc khoải muôn trùng đầy sóng xô
 Mây đùn muôn lớp thấy đâu bờ
 Sóng dậy quần mây dồn nhau lại
 Vò nát lòng ta tựa rối tơ.
 1997
  
 Muộn Màng
  
 Nỗi buồn nào rồi chẳng qua đi
 Chỉ có mình ta ngồi đây trong thương nhớ
 Trang thơ xưa muộn màng vẫn dở
 Ước mơ bay để lại bóng đêm này,
 Ôi! Bóng đêm mơ màng khắc khoải
 Của lòng ta hôm qua, hôm nay.
 Mặc lòng ta vẫn mở cửa đây
 Năm tháng qua đi buồn về khép lại
 Như lá rụng trong vườn vương mãi
 Nghe đâu đây thu nhẹ bước qua hồn
 Ngày vội vàng nép dưới hoàng hôn
 Cho tất cả qua đi muộn màng thương nhớ
 Mặc, lòng ta trang thơ còn lỡ
 Lá trên cành theo gió thu bay.
 Và ước mơ rớt khỏi bàn tay
 Ta đến muộn mất rồi, ta đến muộn!
 Khi chiếc lá theo gió mùa lôi cuốn
 Trên cành trơ ngơ ngẩn những chồi tay
 Ước mơ đi qua tháng, qua ngày
 Để mặc lại mình ta muộn màng dang dở
 Trang thơ xưa lòng ta vẫn mở
 Để mùa sau mơ ước có bay về
 Ôi! Những cánh chim xanh trên cành ve vẩy
 Gợi lòng ta muôn nỗi đắng cay
 Và em ơi!
 Em hãy lại đây.
 Khi năm tháng qua đi muộn màng trăn trở
 Nỗi khổ đau trong ta chẳng còn bỡ ngỡ
 Những muộn màng theo gió mưa bay
 Và ước mơ có trở lại đây
 Ôi! Những cánh chim xanh trên cành ve vẩy.
 Niềm ao ước chỉ cho người ta thấy!
 Rồi bay đi bay đi…
 Tháng năm ơi người có để lại chi?
 Chỉ có nỗi ước ao muộn màng, thương nhớ.
 1997
  
 Câu Cá
  
 Đây nỗi đam mê trọn nửa đời
 Bên bờ sông lặng ước mơ trôi,
 Cầu trúc không rung, mồi chẳng động
 Cá đâu không lại chỗ ta ngồi?
 1997
  
 Mùa Đông
  
 Gió vật vã cây oằn mình trăn trở
 Tiếng thét gào đây đó giấc ngàn năm
 Bỗng tỉnh dậy từ đêm trường sâu thẳm
 Cả không gian xáo động tiếng băm vằm
 Gió hun hút xới tung muôn vòm lá
 Cây rùng mình, lác đác tiếng cành rơi
 Chim hốt hoảng giữa trùng dương bóng tối
 Mặc nơi đây run rẩy một con người.
 Gió hun hút lướt qua hồn đơn lạnh
 Bờ tóc xanh bù rối giữa không trung
 Tay quờ quạng ghì ôm vào bóng tối
 Bước chân đi chao đảo giữa mông lung
 Từng bước một ngả nghiêng theo chiều gió
 Gió ngân lên trong khúc nhạc muôn trùng
 Nỗi buốt lạnh đó đây lùa xoắn lại,
 Dây vô hình băng giá thít vào da
 Trong ngạo nghễ tiếng cười của gió
 Nỗi tái tê, ôi! Những kẻ không nhà
 Hồn lạc lõng tơi bời trong gió thổi
 Gió mưa bay thổn thức giữa lưng trời
 Về đâu nữa? hỡi loài chim lạc cánh,
 Đi về đâu? Trong biển gió ta ơi.
 1997
  
 Viên Kim Cương
  
 Em như viên kim cương
 Đằm mình trong bóng tối
 Khi tình yêu rọi tới
 Bỗng bừng lên sáng ngời
  
 Đôi mắt của em ơi!
 Tình yêu vào từ đó
 Và qua làn môi ngỏ
 Tình yêu vỗ cánh bay
  
 Ánh nắng của anh đâu
 Trái tim bừng lửa đỏ
 Tỏa nắng vàng đây đó
 Trong mắt em sáng ngời
  
 Anh ở khắp muôn nơi
 Quanh em từ mọi phía
 Từ sáng bừng nắng lửa
 Đến nắng tắt ban chiều
  
 Để đêm đến cô liêu
 Nhớ thương chừng vạn thuở
 Chờ đến bình minh nở
 Ta lại đến tìm nhau
 Ánh sáng và ngọc châu
 Có bao giờ xa cách.
 1997
  
 Khi Nỗi Tận Cùng
 Tặng cháu Vũ Tuấn Anh
  
 Khi nỗi khổ đau đến tuyệt vời!
 Trong lòng vực thẳm nước ngầu sôi
 Ào ào gió thổi tơi bời lá
 Đá lở nhào lăn đáy vực rơi.
  
 Cả nỗi lầm than chìm đáy vực,
 Đâu còn ai nữa để buông lời.
 Đây! Nỗi khổ đau làm bất tuyệt.
 Đầu xanh tung cánh vút lưng trời…
 1997
  
 Trả Lại Sự Yên Bình
 Tặng con Vũ Tùng Anh
  
 Suốt một đời anh ao ước bình yên
 Từ ấu thơ đến bây giờ chẳng được
 Những mệt mỏi chờ anh nơi phía trước
 Tóc điểm bạc rồi trong nỗi cô đơn
  
 Suốt một đời cha ao ước bình yên
 Con mau lớn cho đường dài đỡ mỏi
 Cứ mải miết trong lòng cha cờ đợi
 Các con cha đến tuổi thành người.
  
 Và đến một hôm con đã lớn rồi
 Con cầu khẩn xin cha con sống lại!
 Cha lặng lẽ nhìn những gì vương vãi
 Nhìn những đêm con thức trắng làm người.
  
 Có mệt không con? Khi bước xuống đời,
 Dời tay mẹ, tay cha con tập bước
 Cha đỡ con đi bước đường phía trước
 Con ngã, cha đau, điếng cả một đời.
  
 Những bước chân đi, chân lý của đời
 Đường rộng mở bước chân con dấn tới
 Đau vấp ngã, đứng lên con bước vội
 Những đau thương day dứt mãi không thôi
  
 Nhưng vấp ngã chẳng bao giờ thôi
 Khi khát vọng tràn tháng năm mệt mỏi
 Chân ngừng lại và lòng con tự hỏi
 Sự yên bình ao ước của cha đâu?
  
 Khi ấy có thể cha rất già
 Và câu hỏi chỉ là ví dụ,
 Sự câm lặng của một đời mất ngủ
 Nỗi yên bình con tìm kiếm nơi đâu?
 Sinh nhật tôi
 23-12-1997
  
 Bến Cũ
  
 Mênh mang bến cũ đò xưa vắng
 Bàng bạc sóng chiều chút nắng vương,
 Bâng khuâng lữ khách tràng giang lặng
 Xuôi ngược chiều buông nỗi dặm trường
 1997
  
 Chiều
  
 Bâng khuâng khi chiều xuống
 Dừng chân mỏi rã rời
 Không gian dồn hẹp lại
 Con nhớ… cha mẹ ơi!
 1997
  
 Phú Quý
  
 Phú quý cành cao thật khó chèo
 Bao người chen chúc bám thân leo
 Kẻ dưới đùn lên, trên chùn lại
 Thương thân ngán cảnh, lắm anh vèo.
  
 Tận tít cành cao còn mấy đứa
 Lửng lơ bao kẻ, đất nằm queo?
 Phú quý trơn tru phiền khó bám
 Nên chăng an phận cái anh nghèo.
 1997
  
 Ngẫu Hứng 4
  
 Leo nữa hay là tụt xuống đây?
 Leo lên thì mỏi tụt thì gay
 Trò đời lơ lửng trong hư thực
 Cực lạc hay chăng đáy vực này?
 1997
  
 Ngỡ Ngàng
  
 Thỉnh thoảng nàng thơ lại thoáng về
 Cho lòng ta rộn nỗi đam mê
 Trong vườn lá rụng, nôn nao quá
 Tựa cánh lòng ta lạc lối về.
  
 Phó mặc mùa đông tung cánh bay
 Muôn cành rụng lá đất giăng đầy
 Xanh xao chiếc lá còn hơi mộng
 Tưởng gió về kia lả lướt say.
 1997
  
 Sang Ngang
 Tặng chị Chu Thị Toán
  
 Ngày xưa trên bến sông này
 Thuyền tình mẹ vượt lòng say chén nồng
 Đà giang rượu biến thành sông
 Râm ran pháo nổ trập trùng sóng đưa
 Ngày nay trên con sông xưa
 Thuyền tình mẹ ngược chiều mưa vắng đò
 Đà giang gió cả sóng to
 Một chèo một lái ai lo lắng gì
 Dằn lòng con tiễn mẹ đi
 Rừng sương kín phủ thấy gì nữa đâu
 Mẹ ơi sương lạnh mái đầu
 Quan hà xa cách vực sâu đong đầy
 Đêm về giấc ngủ trên tay
 Đơn côi con nhớ nỗi này xót xa.
 Mẹ ơi một khúc ruột già
 Thương con ai nỡ… chăng là thế thôi…
 Trông về đâu nữa mẹ ơi?
 Đà giang sóng vỗ lưng trời xót xa
 Chiều chiều trên bến sông nhà
 Mòn mỏi trông mẹ ơi à, à ơi
 Tìm trong lớp lớp mây trời
 À ơi bóng mẹ trọn đời xót xa.
 1997
  
 Chiều
  
 Chon von núi đá một hòn
 Vật vờ ngọn trúc, héo hon mái nhà
 Nỗi buồn khói bếp thoảng qua
 Vút cao nỗi nhớ, lệ nhòa không nguôi
 Mong manh chút nắng chân trời
 Nhòa nhòa cảnh sắc, buồn khơi sắc chiều
 Mênh mông là chốn cô liêu
 Dừng đây lữ khách quán chiều nghỉ chân.
 1997
  
 Chiều
  
 Bên sườn núi đá cheo leo,
 Phất phơ ngọn trúc xóm nghèo chơ vơ.
 Khói chiều tỏa lẫn sương mờ,
 Dừng chân lữ khách mong chờ chiều hôm.
 Ấm lòng những kẻ cô đơn,
 Bát chè mộc mạc chứa chan tâm tình.
 1997
 Cha tôi Vũ Huy Tảo
  
 Cái Chảo
  
 Cái chảo bác cho cái chảo tây
 Sáng bóng như gương nó lại dày
 Dùng có hết đời chưa chắc hỏng
 Lấy chi mà rán nữa thì hay.
  
 Cua cá hay là ếch nhái đây
 Thịt bò, thịt lợn cứ là quay.
 Khốn nỗi “tiên khồng”  không tố hảo,
 Thương cho cái chảo mới tinh này.
  
 Thương cháu, quà mua tận nước Tây
 Tàu bay, tàu thủy về đến đây
 Thương bác, đèo xe cho tận cửa.
 Mà em không rán được thế này!!!
  
 Tiền bạc nhà ta khổ cái nghèo
 Duyên tình sâu nặng số mang đeo.
 Chảo bác cho em thôi đành vậy,
 Mang thơ mà rán cứ xèo xèo.
  
 Em viết bài ca cái chảo Tây
 Bài ca em viết khó mà hay.
 Từng chữ xèo xèo… trên lửa đỏ
 Anh ạ! Rồi ta sẽ có ngày.
 1997
  
 Một Đêm Mơ 
  
 Sáng nay khi tỉnh dậy
 Ta bỗng thấy đời mình
 Bồng bềnh trên biển cả
 Ôi kiếp sống phù sinh.
  
 Chẳng có chỗ yêu thương,
 Chẳng còn đường đi nữa,
 Chỉ có một màu xanh
 Và gầm gào sóng vỗ.
  
 Đời ta không còn chỗ
 Trên mặt biển bồng bềnh
 Ôi cuộc đời lênh đênh
 Chẳng đi về mong đợi.
  
 Không có người để gọi
 Cha mẹ của ta đâu?
 Chỉ có sóng bạc đầu
 Và màu xanh dập vỡ.
  
 Chẳng có ai mà nhớ
 Và cũng chẳng người thương
 Từ rộng lớn muôn phương
 Dồn về đây biển cả.
  
 Ôi màu xanh kì là
 Ôi tiếng biển gầm gào
 Và tít tận trời cao
 Dồn về đây buốt giá.
  
 Ôi nỗi buồn xa lạ
 Giữa biển cả của người
 Ta chẳng có niềm vui
 Chẳng còn tình yêu nữa.
  
 Và đời ta ở giữa
 Một màu xanh bao la
 Cái điệp âm vĩnh viễn
 Tiếng biển nhấn hồn ta.
  
 Ta muốn cào muốn xé
 Mặt biển xanh mênh mông
 Ta muốn là tiếng sấm.
 Đập nát tiếng biển gầm.
 1997
   
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 13.11.2017 15:55:12 bởi Vuthivietnam >