Tập Thơ Gió Thoảng

Tác giả Bài
Vuthivietnam
  • Số bài : 35
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 02.10.2017
Tập Thơ Gió Thoảng - 02.11.2017 22:46:38
0
Lời Tựa  

Cái hình hài mà suốt một đời ta đẽo gọt có những lúc đẹp lên, rồi xấu đi, để rồi nó lại lặp lại cái bản chất ban đầu. Đó là con người nguyên thủy đứng trước cái thiện, ác. Những buồn đau để vươn lên cái thiện. Và sự hả hê để chìm trong cái ác. Thật kỳ lạ, sự đấu tranh ấy tồn tại vĩnh viễn trong một cái đầu. Một cái đầu nhỏ bé và khốn khổ.
Tập thơ em viết tặng anh chị dưới đây mỗi bài có lẽ là một đường dao nhỏ đẽo gọt nên cái hình hài mệt mỏi, thân em ngày hôm nay và trong suốt nửa đời. Sự đau khổ và vui sướng vốn dĩ chẳng có trước sau nên tập thơ này về thời gian em không đặt theo thứ tự, có lẽ anh chị sẽ nhìn thấy đứa em tàn tật, méo mó xong trong cái hình hài khắc khổ ấy, chị sẽ thấy những đường nét toàn mỹ của vẻ đẹp giống nòi. Đó là cái ban đầu của cha, mẹ đã cho chúng ta mỗi đứa con của người.
 
Hà Nội, ngày 6 tháng 9 năm 1998
Vũ Thi
 
 
 
 
 
Quán Chợ
 
Chợ vắng người thưa nhạt bóng chiều
Quán lều xiêu vẹo ngói tong teo
Ngơ ngẩn con đò xuôi mái nước
Bâng khuâng duyên nợ gió bay vèo.
 
Hàng ế trời ơi khổ thế này!
Không là xôi thịt chẳng rượu cay,
Thân phơi trên phản, ai buồn ngó
Ế ẩm lòng tôi một nỗi say.
 
Mặc xác chiều đi chợ vẫn còn.
Không nhiều tôi bán chút cỏn con.
Nỗi buồn phe phẩy ruồi bu đặc.
Hàng ế lòng tôi dạ vẫn còn.
1998
 
Khúc Tùy Hứng
 
Một giờ, một phút, một giây
Cuộc đời năm tháng trọn ngày khổ đau
Thời gian, cung bậc nát nhầu
Nốt thăng khốn khổ
Dáng sâu nỗi buồn.
1977
 
Con Đò Lạc
 
Mênh mông nước ngập trắng đồng
Ngây ngô cỏ lác ngại ngùng gió may
Chèo khua thuyền lạc hướng mây,
Bâng khuâng con nước chỗ này là đâu?
 
Chân trời lửa hắt vàng thau
Non xa trăng khuyết nát nhầu sắc mây
Chèo khua con nước chau mày
Ảnh hình run rẩy như bay mất hồn
10-6-1992
 
Ngẫu Hứng 1
 
Một con đò chở nặng
Trên dòng sông bao la
Sông đổ về biển cả
Mang theo cả thuyền ta
Mênh mông ôi là biển
Ta là giọt muối hòa
1997
 
Cái Nồi
 
Loanh quanh bên cái miệng
Ôi miệng nồi đắng cay
Gạo vàng hay gạo hẩm
Gạo chi ngươi cũng hay
 
Bao nhiêu cũng ít
Hun hút như cối xay
Cả đời loanh quanh mãi
Chân lí phải chăng mày?
1997
 
Chiếc Bình Rượu
 
Cạn khô rồi bình ơi, đâu rượu nữa?
Chiếc bình không, trơ trọi giữa bàn hoang.
Bao ly chén ngổn ngang không còn động
Bao âm thanh câm lặng giữa hoang tàn.
 
Tiệc đã dứt, người say về vạn ngả
Bóng đêm dầy đâu đó bỗng trào lên
Niềm cô quạnh từ trong bình rạn vỡ
Rượu còn đâu! Ngươi bỏ lại trong mình
 
Vẫn còn đó với dáng hình nguyên vẹn
Chiếc bình không, trơ trọi giữa bàn hoang
Đâu còn nữa men say niềm vạn ngả
Rót trao tay bao ly chén lan tràn.
 
Ôi lặng lẽ một chiếc bình trơ trọi
Bóng đêm kia chan chứa giữa lòng người,
Ngươi chẳng là chi trong bóng tối của đời
Sự rạn vỡ từ trong bình vọng lại.
1997
 
Thất Vọng
Tặng cháu Vũ Tuấn Anh
 
Khi thất vọng đã trào lên bất tuyệt
Mây ngừng bay và lá cũng ngừng rơi
Gió không động mặc lòng cho hoang dại
Tiếng không vang trên môi héo cuộc đời
Ta nhỏ bé đắm chìm trong vô vọng
Mắt hoang vu đâu lệ nữa đầy vơi?
1997
 
Ngẫu Hứng 10
 
Đâu thiên đường?
Đâu địa ngục?
Đâu đâu đâu? Cuộc sống ta đâu?
Trông lên thăm thẳm trời sâu
Cúi xuống tăm tối, nhìn nhau ta buồn.
1997
 
Chui Lọt
 
Ta không lọt nổi rồi
Mắt sàng sao mau thế
Cũng chỉ tại ta thôi
Cối chưa xay đã vội.
 
Kia rồi bác phó cối
Hãy xoay dùm hộ tôi
Cho thân này nhỏ bé
Nát vụn lọt càng trôi
 
Cối xay bao đau đớn
Ta nát tấm thân này
Lọt qua sàng qua sẩy
Hỏi ta thành chi đây?
1997
 
Xô Lệch
 
Những xô lệch cuộc đời…
Sự sai lầm kích cỡ…
Cái dài quá bên cái không bằng nửa
Hình hài ta méo mó lạc giống nòi
Sự căng phồng bên cái nhỏ nhoi
Niềm lạc lõng suốt nửa đời cô quạnh
Và đau xót suốt nửa đời phải gánh
Dài lê thê, ôi! Vô tận thời gian…
Bước ta đi nguệch ngoạc điêu tàn
Niềm đau xót nhỏ nhoi giữa giống nòi trôi nổi
Và nước mắt như mùa mưa cứ xối
Bên tiếng cửa ra rả giữa không trung
Ở trong ta đâu là chỗ tận cùng?
Khi nỗi khổ ngân lên, trong tiếng cười rạn vỡ
Và tình yêu như nỗi buồn đất lở,
Biển rung rinh xô lệch sóng muôn chiều.
Rồi đắm chìm trong chốn tịch liêu
Cây không động giữa non ngàn lặng lẽ
Ta bỗng thấy đời mình vắng vẻ
Nhỏ li ti trong gió thổi bay vèo
Như lá vàng chao lượn gió mang theo
Sự xô lệch trong ta từ muôn chiều dội lại
Ôi mùa thu bao lá vàng rơi vãi
Quy luật bốn mùa, quy luật ta đâu?
Ta khoác lên ta bao thức vải muôn màu
Ta vẫn là ta giữa muôn màu nghịch sắc
Ta vẫn là ta trong áo quần ta mặc
Sự trần truồng ngỡ tưởng chốn thâm sâu
Sự phân thân trên một mái đầu
Thể xác khát thèm, đói ăn cuồng bạo
Khi linh hồn yêu thương nhân loại cơm cháo
Nỗi dứt day trong cơ thể lạc loài
Hai con đường trĩu nặng trên vai
Hai đĩa cân bên chìm bên nổi
Bên rực rỡ và bên kia tội lỗi
Những lệch xô trong một cuộc đời
Những lệch xô trong cả kiếp người
Ôi thế hệ trăm năm đắm chìm mê muội
Và cứ thế khi nhân loại rong ruổi
Cho hôm nau và cho cả mai sau
Thế giới ơi! Người cơ thể nát nhầu
Trong đói khát điên cuồng miếng cơm manh áo
Và rực rỡ như con người cuồng bạo
Sự phân li vĩnh viễn với linh hồn
Thể xác ta như một nấm mồ chôn
Những cao đẹp của linh hồn ta có
Những yêu thương của lòng ta bé nhỏ
Đến hôm nay bỗng thức lại rồi
Trong điêu tàn thể xác khôn nguôi
Giấc ngủ đam mê nửa đời bỗng dậy
Như ánh nắng ban mai làm tim ta run rẩy
Đóa hoa hồng đang nở đón bình minh
Đến hôm nay ta lại thấy mình
Trong thể xác có linh hồn thức dậy
Chân bước đi mắt nhìn ta thấy
Những lệch xô của một đời người
Và nỗi buồn lửa cháy khôn nguôi…
1997
 
Ngẫu Hứng 3
 
Khắc khoải muôn trùng đầy sóng xô
Mây đùn muôn lớp thấy đâu bờ
Sóng dậy quần mây dồn nhau lại
Vò nát lòng ta tựa rối tơ.
1997
 
Muộn Màng
 
Nỗi buồn nào rồi chẳng qua đi
Chỉ có mình ta ngồi đây trong thương nhớ
Trang thơ xưa muộn màng vẫn dở
Ước mơ bay để lại bóng đêm này,
Ôi! Bóng đêm mơ màng khắc khoải
Của lòng ta hôm qua, hôm nay.
Mặc lòng ta vẫn mở cửa đây
Năm tháng qua đi buồn về khép lại
Như lá rụng trong vườn vương mãi
Nghe đâu đây thu nhẹ bước qua hồn
Ngày vội vàng nép dưới hoàng hôn
Cho tất cả qua đi muộn màng thương nhớ
Mặc, lòng ta trang thơ còn lỡ
Lá trên cành theo gió thu bay.
Và ước mơ rớt khỏi bàn tay
Ta đến muộn mất rồi, ta đến muộn!
Khi chiếc lá theo gió mùa lôi cuốn
Trên cành trơ ngơ ngẩn những chồi tay
Ước mơ đi qua tháng, qua ngày
Để mặc lại mình ta muộn màng dang dở
Trang thơ xưa lòng ta vẫn mở
Để mùa sau mơ ước có bay về
Ôi! Những cánh chim xanh trên cành ve vẩy
Gợi lòng ta muôn nỗi đắng cay
Và em ơi!
Em hãy lại đây.
Khi năm tháng qua đi muộn màng trăn trở
Nỗi khổ đau trong ta chẳng còn bỡ ngỡ
Những muộn màng theo gió mưa bay
Và ước mơ có trở lại đây
Ôi! Những cánh chim xanh trên cành ve vẩy.
Niềm ao ước chỉ cho người ta thấy!
Rồi bay đi bay đi…
Tháng năm ơi người có để lại chi?
Chỉ có nỗi ước ao muộn màng, thương nhớ.
1997
 
Câu Cá
 
Đây nỗi đam mê trọn nửa đời
Bên bờ sông lặng ước mơ trôi,
Cầu trúc không rung, mồi chẳng động
Cá đâu không lại chỗ ta ngồi?
1997
 
Mùa Đông
 
Gió vật vã cây oằn mình trăn trở
Tiếng thét gào đây đó giấc ngàn năm
Bỗng tỉnh dậy từ đêm trường sâu thẳm
Cả không gian xáo động tiếng băm vằm
Gió hun hút xới tung muôn vòm lá
Cây rùng mình, lác đác tiếng cành rơi
Chim hốt hoảng giữa trùng dương bóng tối
Mặc nơi đây run rẩy một con người.
Gió hun hút lướt qua hồn đơn lạnh
Bờ tóc xanh bù rối giữa không trung
Tay quờ quạng ghì ôm vào bóng tối
Bước chân đi chao đảo giữa mông lung
Từng bước một ngả nghiêng theo chiều gió
Gió ngân lên trong khúc nhạc muôn trùng
Nỗi buốt lạnh đó đây lùa xoắn lại,
Dây vô hình băng giá thít vào da
Trong ngạo nghễ tiếng cười của gió
Nỗi tái tê, ôi! Những kẻ không nhà
Hồn lạc lõng tơi bời trong gió thổi
Gió mưa bay thổn thức giữa lưng trời
Về đâu nữa? hỡi loài chim lạc cánh,
Đi về đâu? Trong biển gió ta ơi.
1997
 
Viên Kim Cương
 
Em như viên kim cương
Đằm mình trong bóng tối
Khi tình yêu rọi tới
Bỗng bừng lên sáng ngời
 
Đôi mắt của em ơi!
Tình yêu vào từ đó
Và qua làn môi ngỏ
Tình yêu vỗ cánh bay
 
Ánh nắng của anh đâu
Trái tim bừng lửa đỏ
Tỏa nắng vàng đây đó
Trong mắt em sáng ngời
 
Anh ở khắp muôn nơi
Quanh em từ mọi phía
Từ sáng bừng nắng lửa
Đến nắng tắt ban chiều
 
Để đêm đến cô liêu
Nhớ thương chừng vạn thuở
Chờ đến bình minh nở
Ta lại đến tìm nhau
Ánh sáng và ngọc châu
Có bao giờ xa cách.
1997
 
Khi Nỗi Tận Cùng
Tặng cháu Vũ Tuấn Anh
 
Khi nỗi khổ đau đến tuyệt vời!
Trong lòng vực thẳm nước ngầu sôi
Ào ào gió thổi tơi bời lá
Đá lở nhào lăn đáy vực rơi.
 
Cả nỗi lầm than chìm đáy vực,
Đâu còn ai nữa để buông lời.
Đây! Nỗi khổ đau làm bất tuyệt.
Đầu xanh tung cánh vút lưng trời…
1997
 
Trả Lại Sự Yên Bình
Tặng con Vũ Tùng Anh
 
Suốt một đời anh ao ước bình yên
Từ ấu thơ đến bây giờ chẳng được
Những mệt mỏi chờ anh nơi phía trước
Tóc điểm bạc rồi trong nỗi cô đơn
 
Suốt một đời cha ao ước bình yên
Con mau lớn cho đường dài đỡ mỏi
Cứ mải miết trong lòng cha cờ đợi
Các con cha đến tuổi thành người.
 
Và đến một hôm con đã lớn rồi
Con cầu khẩn xin cha con sống lại!
Cha lặng lẽ nhìn những gì vương vãi
Nhìn những đêm con thức trắng làm người.
 
Có mệt không con? Khi bước xuống đời,
Dời tay mẹ, tay cha con tập bước
Cha đỡ con đi bước đường phía trước
Con ngã, cha đau, điếng cả một đời.
 
Những bước chân đi, chân lý của đời
Đường rộng mở bước chân con dấn tới
Đau vấp ngã, đứng lên con bước vội
Những đau thương day dứt mãi không thôi
 
Nhưng vấp ngã chẳng bao giờ thôi
Khi khát vọng tràn tháng năm mệt mỏi
Chân ngừng lại và lòng con tự hỏi
Sự yên bình ao ước của cha đâu?
 
Khi ấy có thể cha rất già
Và câu hỏi chỉ là ví dụ,
Sự câm lặng của một đời mất ngủ
Nỗi yên bình con tìm kiếm nơi đâu?
Sinh nhật tôi
23-12-1997
 
Bến Cũ
 
Mênh mang bến cũ đò xưa vắng
Bàng bạc sóng chiều chút nắng vương,
Bâng khuâng lữ khách tràng giang lặng
Xuôi ngược chiều buông nỗi dặm trường
1997
 
Chiều
 
Bâng khuâng khi chiều xuống
Dừng chân mỏi rã rời
Không gian dồn hẹp lại
Con nhớ… cha mẹ ơi!
1997
 
Phú Quý
 
Phú quý cành cao thật khó chèo
Bao người chen chúc bám thân leo
Kẻ dưới đùn lên, trên chùn lại
Thương thân ngán cảnh, lắm anh vèo.
 
Tận tít cành cao còn mấy đứa
Lửng lơ bao kẻ, đất nằm queo?
Phú quý trơn tru phiền khó bám
Nên chăng an phận cái anh nghèo.
1997
 
Ngẫu Hứng 4
 
Leo nữa hay là tụt xuống đây?
Leo lên thì mỏi tụt thì gay
Trò đời lơ lửng trong hư thực
Cực lạc hay chăng đáy vực này?
1997
 
Ngỡ Ngàng
 
Thỉnh thoảng nàng thơ lại thoáng về
Cho lòng ta rộn nỗi đam mê
Trong vườn lá rụng, nôn nao quá
Tựa cánh lòng ta lạc lối về.
 
Phó mặc mùa đông tung cánh bay
Muôn cành rụng lá đất giăng đầy
Xanh xao chiếc lá còn hơi mộng
Tưởng gió về kia lả lướt say.
1997
 
Sang Ngang
Tặng chị Chu Thị Toán
 
Ngày xưa trên bến sông này
Thuyền tình mẹ vượt lòng say chén nồng
Đà giang rượu biến thành sông
Râm ran pháo nổ trập trùng sóng đưa
Ngày nay trên con sông xưa
Thuyền tình mẹ ngược chiều mưa vắng đò
Đà giang gió cả sóng to
Một chèo một lái ai lo lắng gì
Dằn lòng con tiễn mẹ đi
Rừng sương kín phủ thấy gì nữa đâu
Mẹ ơi sương lạnh mái đầu
Quan hà xa cách vực sâu đong đầy
Đêm về giấc ngủ trên tay
Đơn côi con nhớ nỗi này xót xa.
Mẹ ơi một khúc ruột già
Thương con ai nỡ… chăng là thế thôi…
Trông về đâu nữa mẹ ơi?
Đà giang sóng vỗ lưng trời xót xa
Chiều chiều trên bến sông nhà
Mòn mỏi trông mẹ ơi à, à ơi
Tìm trong lớp lớp mây trời
À ơi bóng mẹ trọn đời xót xa.
1997
 
Chiều
 
Chon von núi đá một hòn
Vật vờ ngọn trúc, héo hon mái nhà
Nỗi buồn khói bếp thoảng qua
Vút cao nỗi nhớ, lệ nhòa không nguôi
Mong manh chút nắng chân trời
Nhòa nhòa cảnh sắc, buồn khơi sắc chiều
Mênh mông là chốn cô liêu
Dừng đây lữ khách quán chiều nghỉ chân.
1997
 
Chiều
 
Bên sườn núi đá cheo leo,
Phất phơ ngọn trúc xóm nghèo chơ vơ.
Khói chiều tỏa lẫn sương mờ,
Dừng chân lữ khách mong chờ chiều hôm.
Ấm lòng những kẻ cô đơn,
Bát chè mộc mạc chứa chan tâm tình.
1997
Cha tôi Vũ Huy Tảo
 
Cái Chảo
 
Cái chảo bác cho cái chảo tây
Sáng bóng như gương nó lại dày
Dùng có hết đời chưa chắc hỏng
Lấy chi mà rán nữa thì hay.
 
Cua cá hay là ếch nhái đây
Thịt bò, thịt lợn cứ là quay.
Khốn nỗi “tiên khồng”  không tố hảo,
Thương cho cái chảo mới tinh này.
 
Thương cháu, quà mua tận nước Tây
Tàu bay, tàu thủy về đến đây
Thương bác, đèo xe cho tận cửa.
Mà em không rán được thế này!!!
 
Tiền bạc nhà ta khổ cái nghèo
Duyên tình sâu nặng số mang đeo.
Chảo bác cho em thôi đành vậy,
Mang thơ mà rán cứ xèo xèo.
 
Em viết bài ca cái chảo Tây
Bài ca em viết khó mà hay.
Từng chữ xèo xèo… trên lửa đỏ
Anh ạ! Rồi ta sẽ có ngày.
1997
 
Một Đêm Mơ
 
Sáng nay khi tỉnh dậy
Ta bỗng thấy đời mình
Bồng bềnh trên biển cả
Ôi kiếp sống phù sinh.
 
Chẳng có chỗ yêu thương,
Chẳng còn đường đi nữa,
Chỉ có một màu xanh
Và gầm gào sóng vỗ.
 
Đời ta không còn chỗ
Trên mặt biển bồng bềnh
Ôi cuộc đời lênh đênh
Chẳng đi về mong đợi.
 
Không có người để gọi
Cha mẹ của ta đâu?
Chỉ có sóng bạc đầu
Và màu xanh dập vỡ.
 
Chẳng có ai mà nhớ
Và cũng chẳng người thương
Từ rộng lớn muôn phương
Dồn về đây biển cả.
 
Ôi màu xanh kì là
Ôi tiếng biển gầm gào
Và tít tận trời cao
Dồn về đây buốt giá.
 
Ôi nỗi buồn xa lạ
Giữa biển cả của người
Ta chẳng có niềm vui
Chẳng còn tình yêu nữa.
 
Và đời ta ở giữa
Một màu xanh bao la
Cái điệp âm vĩnh viễn
Tiếng biển nhấn hồn ta.
 
Ta muốn cào muốn xé
Mặt biển xanh mênh mông
Ta muốn là tiếng sấm.
Đập nát tiếng biển gầm.
1997
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.11.2017 16:55:12 bởi Vuthivietnam >

Vuthivietnam
  • Số bài : 35
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 02.10.2017
Re:Tập Thơ Gió Thoảng - 05.11.2017 19:33:17
0
Chát Xình Chát Bùm
 
Sập xình tiếng nhạc cứ vang vang
Tiếng trống binh binh thật rộn ràng
Mông đít cô thôn nghiêng ngả vẹo,
Ôm chàng trai trẻ uốn mình theo.
 
Tiếng nhạc đâu mà nghe sướng ghê
Cho em quên cái lối đi về
Sập xình tiếng nhạc tây mà lỵ
Làm sao em khỏi nỗi đam mê.
 
Khổ quá trời ơi! Tiếng nhạc tây
Bụng em như trống mặt em dầy
Sập xình tiếng mẹ la thầy hét
Lả lướt đời em rượu đắng cay.
1997
 
Thi Sĩ
 
Một đời đánh đĩ với mây bay
Xơ xác thân ôi! Khổ thế này!
Nhả hết tơ rồi tằm rối ruột
Bơ phờ thân nhộng nghĩ sao đây?
1997
 
Chiếc Bánh Xe
 
Em đã lăn qua mấy nẻo đời
Bao ghềnh bao thác bánh xe ơi!
Phó mặc đời lăn tay người lái
Để rồi cong cớn xác thân phơi.
 
Kẽo kẹt em ơi biết mấy vòng
Có còn lăn lóc nữa hay không?
Thân tròn, phận méo nằm trơ gọng
Ghập ghềnh duyên phận có hay không?
1997
 
Mùa Thu
 
Sáng dậy mùa thu lại đến rồi
Trong vườn đơn chiếc lá vàng rơi
Sắc biếc còn vương trên xác lá
Bâng khuâng như thể ngón tay người.
1997
 
Chỉ Môt Lần
Tặng mẹ Thơm 
 
Em ơi đừng khóc nữa
Ngày mai hết khổ rồi
Bao ê trề nỗi khổ
Sẽ có một ngày vui.
 
Ngày vui ấy em ơi!
Có một lần sẽ đến
Chỉ đến một lần thôi
Để lại rồi tăm tối
 
Hãy quên hết đi em
Niềm vui là sáng chói
Nhỏ nhoi tia nắng rọi
Lung linh trong mắt ngời.
 
Để mai mốt em ơi!
Ta lại về quá khứ
Trong hồn ta còn giữ
Một niềm vui sáng ngời.
1997
 
Lộc Trời
 
Khổ mãi muôn năm mới thấy trời
Ngọc hoàng phái bảo: Nó cho xôi
Luận bàn thêm thịt, cho thêm gạo
Không thế qua sao cái sự đời.
 
Vui sướng thằng cu gạo có nhiều
Anh thì sung sướng thịt bao nhiêu
Thằng cha lép bụng chờ cơm chín
Con chó gào chu đợi vét niêu.
 
Lộc tưới lâm thâm nảy mấy chồi
Trên cành xanh lá ngẩn ngơ vui
Mơ ước trời cho ngoe ngẩy được
Cầu sao cho mãi đến xong đời.
1997
 
Cội Nguồn
 
Rượu uống không say vẫn thế buồn
Cho lòng muôn hớp lệ càng tuôn
Cuộc đời cõi thực trong vô thực
Lạc bước tìm đâu đến cội nguồn?
1997
 
Chiều
 
Về đi ngày đã hết rồi
Mặt trời khuất nửa, nắng vơi sắc hồng
Mặt hồ sóng biếc mênh mông
Thuyền ai lẻ bóng giữa dòng xa khơi
Chim bay cánh sải ngang trời
Về đi nhung nhớ buồn khơi lửa lòng.
1997
 
Chiều
 
Chân trời lửa hắt hào quang
Hoàng hôn thoáng nhẹ mịn màng như tơ
Xanh êm liễu rủ ven hồ
Thì thào tiếng gió vật vờ sóng lay
Nhà ai khoan nhặt tiếng chày
Bếp già khơi lửa khói bay trong chiều.
1997
 
Con Khướu
 
Khi xưa có khách, khướu kêu
Bây giờ đói rách, khướu trêu lại người
Ngẩn ngơ chẳng khóc chẳng cười
Làm thân con khướu ngẫm thời lại hay.
1997
 
Mẹ
 
Hôm qua mẹ vẫn ở nhà
Mà hôm nay đã đi ra ngoài đồng
Bốn bề gió rét mênh mông
Lấy ai nương tựa giữa đồng bơ vơ
Trên mồ hoa đã xác xơ
Mưa bay bay mãi, vật vờ khói hương
Mẹ ơi gió rét đêm trường
Con nằm chăn ấm xót thương mẹ già
Mồ sâu trĩu nặng xót xa
Thương con nhớ cháu lệ nhòa nhớ thương
Chia ly lệ ngấn đêm trường
Ai nâng giấc mẹ nằm sương giữa trời?
Chúng con gào thét mẹ ơi!
Khổ thì có mẹ, sướng thời mẹ đi
Bảy mươi năm khổ còn gì!
Cho con tất cả mẹ đi muôn đời
Mẹ ơi chín bỏ làm mười
Con tằm rút ruột trọn đời vì con
Hôm nay ngóng mẹ mỏi mòn
Mẹ về đây với cháu con trông chờ
Hãy về đi mẹ… trong mơ…
1997
 
Cụ Già
 
Cụ già đi trong mưa
Gió mùa hun hút thổi
Nón rách không kín vai
Lưng còng mưa ướt mãi
 
Con đường làng quằn quại
Lép nhép dưới chân già
Trạnh lòng nhớ mẹ ta
Xa vời trên lối cũ.
1997
 
Vô Đề
 
Xe vẫn lăn hoài trên lối xưa
Ngàn năm như vậy vẫn đò đưa
Lố cũ đò xưa buồn thế sự
Ngàn năm hương vị có dư thừa?
1997
 
Chia Ly
 
Chia ly bàn tay vẫy
Mắt lệ nhỏ không lời
Mặc lòng nghe thổn thức
Bao nhớ thương đầy vơi.
1997
 
Đá
 
“Đời vứt anh như đá
Lăn lóc khắp nẻo đường
Em vô tình vấp ngã
Đau nhưng mà nhớ thương”
 
Đá cạnh sắc em ơi!
Cứa da đau một thuở
Vết thương lành chưa em
Đá còn ghi màu nhớ
 
Từ trong lòng đổ vỡ
Sôi sục trái đất này
Nung anh thành đắng cay
Lạnh lung như đá sỏi
 
Van em xin đừng hỏi
Có bao giờ nhớ thương
Còn gì trong lòng đá
Trơ trọi vứt bên đường
 
Đời vứt anh như đá
Lăn lóc khắp nẻo đường
Dấu chân nào để lại?
Cho anh một vết thương.
1997
 
Chiều
 
Khi chiều buông xuống nắng mơ tan
Mây xám lang thang hàng nối hàng
Gió lặng, cây buồn ngây màu biếc
Nỗi sầu ai gửi đó ta mang
Nắng xế ngày đi buồn có nửa
Đầu non trăng nhú ánh mơ màng.
1997
 
Ngẫu Hứng 5
 
Trời xanh vời vời gió về đâu?
Mặt hồ sóng dậy đẩy xô nhau
Gió thôi về đâu, về đâu mãi?
Mặc đây con sóng bạc mái đầu.
1997
 
Ngẫu Hứng 6
 
Em như cánh gió
Thổi đến vườn tôi
Lá vàng rơi xuống
Màu xanh lên trồi.
1997
 
Con Ốm
 
Không biết giờ đây con khỏi chưa?
Cách xa chỉ một chuyến đò đưa
Tiền hết, đò không, tằm rối ruột
Đêm sâu, cha thức cũng như thừa.
1997
 
Ngẫu Hứng 7
 
Ta tìm quê trong quê
Ta tìm nhà trong nhà
Ta tìm hoài tìm mãi
Chỉ thấy một loài ma.
1997
 
Tùy Hứng 1
 
Sống ở đời nay phải biết trèo
Nếu mà chưa biết phải học leo
Leo lên người khác mà sung sướng
Không thế thì đời coi vứt veo.
1997
 
Dòng Thác
 
Một dòng thác chảy mãi cheo leo
Con nước nghiêng nghiêng sủi bọt bèo
Một dải tơ trùng phơi ghềnh đá
Đôi hòn trơ ngọn đứng tong teo
 
Chất chứa từ đâu dội xuống đâu?
Nôn nao dòng suối uốn mình đau
Đá mòn, nước chảy thời gian gội
Hỏi có tan đi một nỗi sầu?
1997
 
Một Mét Vuông
 
Một mét vuông đời bảy đứa gian
Một lũ quanh co với cơ hàn
Một mất, một còn ông đổi mạng
Tình đời như vậy nghĩ mà than!
1977
 
Chiều Hà Tĩnh
Kỷ niệm những ngày đi đào đá đỏ
 
Nắng đã tắt, mặt trời không còn nữa
Chút tơ vàng đang lịm giữa trời tây
Đây trời xanh của giữa tối và ngày
Cây không động, trên gương hồ phẳng quá!
Cả vạn vật bỗng hiện lên kỳ lạ
Bóng cây đa khoe dáng biếc lưng đồi
Cỏ xanh rờn, xanh tắp đến chân tôi
Trong kẽ lá chim đi về chiu chít
Đêm đang tới khi đằng xa mờ mịt
Bóng loang dần, loang mãi tới đâu đây
Cây đã im, chim đã lặng cuối ngày
Giấc yên nghỉ của muôn loài yên nghỉ
Ta sẽ bước về đâu trong ý nghĩ
Bước chân hoang lạc long tưởng muôn đời.
Ta không bằng cây cỏ nữa trời ơi!
Không chỗ đứng giữa đêm trường yên nghỉ.
1997
 
Sống Lại
 
Ta tự trói buộc ta
Rồi lại loay hoay cởi
Ta đi tìm cái mới
Lạc trói buộc ta vào
Cuộc đời vẫn đẹp sao?
Còn ta thì lại cũ.
1977
 
Cái Chuông
 
Thân em là chiếc chuông câm
Hễ ai đụng đến nó gầm ngay lên
Ngân nga âm điệu vang rền
Để rồi câm lặng treo trên giá này.
1997
 
Cái Cân
 
Cò kè cân thử cái xem chơi
Đã có cân đây chẳng phí lời
Sao vẫn hơn thua cân chẳng đã
Công bằng chi nữa cán cân ơi!
1997
 
Bèo Trôi
 
Lênh đênh trên sóng kiếp bèo trôi
Sẽ lạc về đâu thân phận ơi!
Phó mặc thân tàn trên sóng cả
Về đâu chi nữa mặc cho rồi.
1997
 
Rượu
 
Rượu đắng đây nào, rượu đắng đây
Rót tràn muôn cốc uống cho say
Tháng năm chôn chặt trong bình sứ
Trang trải cho ta những cốc đầy
 
Rượu có say không hỏi mãi lòng
Uống hoài uống mãi cứ như không.
Đắng cay là vị đời say mộng
Uống mãi bình trơ cạn đáy lòng.
 
Cay đắng chưa nào rượu hỏi ta
Ta là cay đắng hỏi chi mà
Rượu ta, ta rượu cùng cay đắng
Có khác chi nào hỏi lắm a?
1997
 
Ngẫu Hứng 8
 
Ta leo qua núi qua đèo
Qua muôn ghềnh thác ta trèo mãi lên
Nhìn đời chót vót từ trên
Để rồi trượt ngã từ trên vực này.
1997
 
Tùy Hứng 2
 
Ôi cuộc đời phiêu lãng
Con thuyền trôi về đâu?
Thời gian như nước chảy
Sờ tay bạc mái đầu.
1997
 
Biển
Tặng Thơm (vợ tôi) 
 
Em như con nước vơi đầy
Hôm xưa dữ dội, sáng nay êm đềm
Vạn ngàn con sóng êm êm
Làm thành sóng dữ nhấn chìm hồn anh
Để rồi đổ vỡ tan tành
Trăm muôn giọt lệ long lanh tuyệt vời
Dạt dào, bất trắc biển khơi
Sông anh mải miết muôn đời về em.
1997
 
Trăng Vỡ
 
Trăng mộng âm thầm đáy giếng khơi
Xanh mướt gương trăng phẳng tuyệt vời
Thả gần thôn nữ đang tay quá
Gương trăng đâu nữa vỡ tan rồi.
1997
 
Chao Chát
 
Mênh mông con nước vơi đầy
Khi vui rào dạt, khi say điên cuồng
Bồng bềnh trên sóng anh buông
Con thuyền nghiêng ngả điên cuồng nước reo
Khi vui anh khỏa mái chèo
Biết đâu chao chát lộn phèo cũng nên.
1997
 
Mẹ
 
Cho con, cho tất cả
Không nhận một chút gì
Ôm vào lòng đau đớn
Một mình mẹ mang đi.
1997
 
Vĩnh Biệt
 
Đồng vắng âm thầm mưa bụi bay,
Lang thang đây đó gió heo may
Cỏ ướt trong sương buồn gió thổi
Mẹ nỡ xa con ở chốn này
 
Lép nhép đường đi lệ vấy bùn
Cắt lòng đưa mẹ bước chân run
Trời ơi vĩnh biệt từ đây nhỉ?
Sẽ chẳng còn mẹ để dỗi hờn
 
Con nhớ khi xưa trên đồng vắng
Thương con mẹ gọi giữa mây chiều
Tóc bạc thân già trong gió thổi
Tan dần bóng mẹ chốn cô liêu
 
Mẹ hãy đừng đi mẹ dấu yêu
Cho con nâng mẹ ít hay nhiều
Một lần cũng được con van mẹ
Huyệt đã xong rồi lệ xối theo
 
Mẹ bỗng nằm kia tận đáy sâu.
Đất vùi lên mẹ lớp thương đau
Còn đây tất cả… trời ơi mẹ!
Một lũ con thơ lệ nát nhầu
 
Đồng vắng lang thang ngọn gió nào
Mây buồn trăn trở giữa trời cao
Bàng hoàng, đau xót bao thương nhớ
Lê bước chân đi lệ cứ trào
 
Có cực lạc không mẹ dấu yêu
Nơi đây con khổ đến trăm miền
Đời là bể khổ mênh mông quá
Hãy đón con về mẹ dấu yêu.
 
Mẹ
 
Mẹ ơi cái quạt, chiếc làn
Làn tay mẹ vá, quạt nan mẹ viền
Làn treo ngơ ngẩn trước hiên
Mùa hè cầm quạt triền miên nỗi buồn
1997
 
Gió Mùa
 
Đông bắc đêm nay gió lại về
Âm thầm thổi lạnh nỗi buồn tê
Mẹ ơi chăn ấm lòng con nhớ
Một nấm mồ sâu lạnh tứ bề.
29-02-1988
 
Chiếc Bao
 
Hôm nay đi đong gạo
Chiếc bao rách mẹ khâu
Ôi chiếc bao màu trắng
Mảnh mụn vá lại nâu
Chiếc bao ơi còn đó
Mẹ ta nay còn đâu
Những chắt chiu của mẹ
Bao nắng dãi mưa dầu.
29-02-1988
 
Tấm Áo
 
Bóng mẹ đâu rồi manh áo ơi
Hôm qua ngươi vẫn ủ cho người
Mà nay nhăn nhó trong làn cói
Có còn chi nữa chút tàn hơi
Vẫn còn tất cả vẫn còn đây
Kia dấu chân người, đây dấu tay
Bâng khuâng hỏi dạ người đâu nhỉ?
Chợt tỉnh người đi đã mấy ngày.
1988
 
Mẹ
 
Mẹ ơi! Con đã lớn rồi
Mà sao mẹ vẫn cứ ngồi trắng đêm
Xa tơ kẽo kẹt bên thềm
Mẹ ngồi, quồng nốt quãng đêm tuổi già
Thời gian vùn vụt trôi qua
Kén kia tằm nhả đã là xiết bao
Bảy mươi năm gió thét gào
Đến khi con hiểu… mẹ vào hư vô.
1988
 
Thiên Thu  
Tháng sáu mồ mẹ cỏ kín rồi
Thời gian sao nỡ bạc như vôi
Thoáng chốc rêu phong che lối cũ
Bao năm ơn đức thế là thôi
Thiêm thiếp ngàn thu đâu tỉnh giấc
Cho con thương nhớ đến thăm người
Cách trở mẹ ơi bao tấc đất
Mà sao con mẹ cứ xa xôi
Nước mắt trên mồ ơi có thấu
Tình con thương mẹ biết bao sầu.
1988
 
Ý Xuân
 
Chúng con bảy đứa quanh cha
Có bằng một mẹ xa nhà hay không?
Anh em chung một chữ đồng
Cha già hạnh phúc giữa vòng tay con.
Xuân Mậu Thìn
 
Cha
 
Mẹ mất chia lìa cha một nơi
Bảy chục năm kia sắp hết rồi
Mẹ mất chưa đầy trăm ngày nhỉ
Tim cha leo lét đĩa dầu vơi
Cha ơi đau cắt lòng con trẻ
Vĩnh biệt gần kia… sắp đến rồi
Lệ chảy không buông trên khóe mắt
Lòng đau chôn chặt lệ không lời
Cha ơi cố sống cùng con trẻ
Cố sống cho con khỏi ngậm ngùi
Nỗi khổ trời ơi sao vĩnh viễn
Đời người gang tấc nữa sao thôi
Dài ngắn đầy vơi ôi kiếp sống
Biệt ly sao nỡ hỡi ông trời
Mồ mẹ con đắp chưa xanh cỏ
Lòng đau tan nát! Hỡi trời ơi…
15-02 Nhâm Thìn
 
Thăm Mộ Cha
 
Mênh mông nước ngập trắng đồng
Mồ cha một nấm giữa dòng quạnh hiu
Bâng khuâng nắng lạc hướng chiều
Cỏ vàng lay lắt gió heo gợi buồn
Cha ơi đây phải cội nguồn?
15-02 Nhâm Thìn
 
Thơ Xuân
 
Xuân về không còn mẹ
Tết đến chẳng còn cha
Bếp già nôn nao lửa
Xuân ơi, cha mẹ ta!
1989
 
Bạn Cha
 
Bao năm tình nghĩa cha ơi
Hôm nay bác đến thăm người cổ xưa
Năm mươi ngày lẻ có thừa
Mà sao lòng ngỡ con vừa mất cha
Nhớ thương một trẻ một già
Tưởng về bạn cũ nhớ cha vạn buồn.
1989
 
Pho Tượng
Tặng Vũ Tùng Anh 
 
Đẹp cái vỏ, bỏ cái hồn
Đến khi tượng vỡ chỉ còn tý teo
Khen ai khéo nặn cái nghèo
Thành pho tương đẹp như gieo vào hồn
2000
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.11.2017 19:36:22 bởi Vuthivietnam >

Thien_Anh
  • Số bài : 4
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 03.01.2018
Re:Tập Thơ Gió Thoảng - 03.01.2018 23:14:41
0
mong được đọc nhiều hơn bài của tác giả