Cánh Chim Xẻ Đàn
  
 Sao hôm nay đời buồn chi đến thế
 Nỗi cô đơn ai rắc lá lên đời
 Một kiếp người có lẽ để mà chơi
 Ta vô dụng suốt một đời vất vả
 Các con ơi đời ta là áo vá
 Vợ yêu ơi!                     
 Sao nỡ bỏ tình chung
 Cõi sống ơi!                            
 Sao không đến tận cùng
 Khi tất cả chúng ta cùng một cõi
 Và đau đớn lòng ta không hiểu nổi
 Cứ cô đơn lạc lõng giữa muôn bờ
 Nhìn sự đời giằng giật những yêu mơ
 Cá đớp cá dại khờ nghe giối giả
 Ta cứ đứng mà nhìn đời sa ngã
 Thấy tình yêu như bóng ngả về tây
 Các con đi! Tung cánh bóng chim bay
 Nghe hối hả vút lên lòng luyến nhớ
 Sự chia cắt nghe chừng như còn dở
 Nhưng làm sao đau đớn thế thơ ơi!
 Hãy câm đi một cõi sống trong tôi
 Và ánh sáng cho đời người lặng tắt
 Hãy sải cánh đừng quên bàn chân đặt
 Cho câu thơ rũ mỏi cuối chân trời
 Khi niềm tin còn hắt lửa lên đời
 Và ánh sáng còn ngời trong cõi sống
 Hãy nhớ lấy cõi đời là rất rộng
 Các con ơi xin nhớ lấy nụ cười
 Hãy ngậm sầu, và hứng chịu đầy vơi
 Đời có quãng vui buồn sướng khổ
 Xin có chỗ để dành cho nỗi nhớ
 Hãy thương thân gìn giữ lấy buồn vui
 Đứng lên đi mà bước tới nơi
 Câu ân oán hãy đổi thành tha thứ
 Đời có khoảng để dành cho danh dự
 Có khoảng đau chất chứa mãi tim người
 Hãy cất lên khúc hát buồn vui
 Người hành khất gẩy đàn trong cõi lặng…
 Cánh chim mỏng cất lên lời cay đắng
 Tiếng đàn ngân như nâng dậy hồn đau
 Cánh chim nghiêng trả lại giấc mơ đầu
 Và khuất dạng giữa xa mờ quên lãng
 Ngày đã tắt, một hoàng hôn mất dạng
 Đêm thinh không xoa dịu những mầm đau
 Đàn đã câm bằng bặn với đêm sâu
 Người hành khất lặng tờ trong cõi sống
 Đêm bóng cả sẽ ru đời tắt mộng
 Cho mầm cây len dậy giấc hồng hoang
 Đón bình minh xoa dịu những điêu tàn
 Bài ca mới cho một ngày sẽ nở.
 13-1-2002
  
 Thán
  
 Trời lạnh gió, thân con nằm chết bẹp
 Bốn tường không trơ trọi vãi u hồn
 Cơn sốt rét từ trong hồn nổi gió
 Quạnh bốn bề con chỉ thấy cô đơn
 Con nhớ mẹ, nhớ cha lìa cõi sống
 Mong anh em, con, vợ biến đâu rồi?
 Họ đang sống đánh rơi con một xó
 Đây bốn bề đầy chặt những hư không.
 28-12-2001
  
 Xem Núi
  
 Núi vẽ đường mây tựa hão huyền
 Bao đường cong vút cứ bay lên
 Cho người háo hức chùn chân mỏi
 Cái thú xem trời cao mấy thiên
  
 Róc rách khe sâu nguồn bỏ núi
 Ngành xanh mây quện khéo tô màu
 Kẻ muốn đi lên trời rủ xuống
 Ngàn năm ông tạo vốn thôn sâu
  
 Lặng tờ xám ngắt đôi ba khía
 Oai phong ai kẻ dám tô màu
 Lênh đênh mấy lối đời leo mỏi
 Cái thú hùm beo chuyện lỡm thôi
  
 Một cõi hòa đồng như quên mất
 Trời, mây, non, nước giấc con người
 Bao nỗi say sưa hòa một vẻ
 Đây vùng vô tận giấc mơ chơi.
 Kỷ niệm gặp ông sư Thìn – chùa Hương
 1-2002
  
 Xuân
  
 Nắng xuân lơ đãng trên hồ
 Sương mơ phảng phất, nét hờ gió bay
 Tây Hồ ngái ngủ một ngày
 Sóng ru uể oải còn say giấc nồng
 Một vùng trời đất mênh mông
 Êm êm, nhè nhẹ, trùng trùng lan xa
 Mùa xuân có lẽ vừa qua
 Lòng như cũng thắm đợi quà đón xuân
 Một nhành mai trắng chia phần
 Họa my hàng xóm vút ngân gọi mùa.
 2002
  
 Xem Núi
  
 Cái thú xem người đã chán chưa?
 Lên non mà ngắm cái dư thừa
 Suối quên chảy mãi ngàn muôn lượng
 Gió thổi ngàn đời quên lối xưa
  
 Gió xới non ngàn như rối tung
 Màu xanh như bện đến muôn trùng
 Núi choàng áo biếc uy nghi đứng
 Có kể chi dòng thác thủy chung
  
 Núi đứng ngang nhiên vút chọc trời
 Mây ngàn ngũ sắc ngút hương khơi
 Muôn loài rạo rực, day dưa tiếng
 Cái thú con người bé tí thôi.
  
 Cũng muốn như chim mò núi biếc
 Chênh vênh trên đỉnh với ông trời
 Chùn chân mới biết rằng ông tạo!...
 Cúi xuống không bằng giọt nước rơi…!
 1-2002
  
 Mưa
 Tặng HM
  
 Mưa bong bóng cho phập phồng nỗi nhớ
 Chợt hiện, chợt tan cho day dứt mưa dài
 Mưa trong lòng ướt át dấu chân ai
 Nghe chìm nổi cả ban chiều đắm đuối
 Ai ngoài đó, rất xa buồn tiếng gọi
 Ai ngồi đây, lẳng lặng ngóng mưa chiều
 Như sợi buồn trang chải đến bao nhiêu
 Cho bong bóng phập phồng day dưa nhớ
 Cứ hiện lên rồi tan thành đổ vỡ
 Cho cơn mưa như trôi mãi về đâu
 Dấu chân nào ướt át mãi thương yêu
 Như bong bóng phập phồng nôn nao vỡ
 Hồn đã đi sao cõi lòng còn ở
 Tại mưa chiều như níu giấc mơ ai
 Cứ hiện lên rồi tan vỡ hình hài
 Như ngọc vỡ như hồn ai tan vỡ,
 Mưa rất êm như lời ru tiếng thở
 Nhẹ nhàng đau như nỗi nhớ ưu phiền
 Cả một trời bàng bạc đến vô biên
 Đêm xoa dấu chẳng còn bong bóng nữa.
 2005
  
 Vô Đề 22
  
 Ta giữ cho em một khoảng trời
 Hãy về mà giậm những buồn vui
 Tháng năm xoa dấu mầm xanh dậy
 Có phải hồn em ngơ ngẩn vui
  
 Áo biếc em vào trong cõi xuân
 Nhởn nha không nói chuyện xa gần
 Nôn nao thức lụa đem phơi gió
 Có kẻ nghiêng tình đến lỡ chân
  
 Gian díu mầm xanh duyên phận ơi
 Hôm qua còn đó đã xa rồi
 Mùa thu níu áo nương theo gió
 Để lại hương tình rơi trước sân
  
 Ai đã ngắt đi cả mùa xuân
 Thả hồn muôn lá dưới bàn chân
 Đường thu tan tác trong chiều gió
 Ngơ ngác hàng cây tóc bạc dần.
 2005
  
 Vô Đề 23
  
 Một ngày qua đang trôi về đâu?
 Ta chẳng biết! – nhận một ngày tiếp nối
 Để thời gian nhân lên cho thảnh tuổi
 Năm tháng xếp hàng – con nước trôi qua
  
 Ta lớn lên như một món quà
 Là bánh ngọt là trái cây hồn quện lại
 Những hun đúc để một chiều tê tái
 Lá rụng thời gian trên phố cũ cuộc đời
  
 Năm tháng đắm mình trong những cuộc vui
 Bến cũ hư không! Đò ngang lạc giấu
 Năm tháng trôi qua – đời không bến đậu
 Ta chờ ta bao chua xót muộn phiền
  
 Tháng năm hoài như một nỗi ru quên
 Hãy nhận lấy một ngày trôi qua nữa
 Hỡi dòng sông cắt hai bờ chia nửa
 Bến không đò cho nỗi nhớ mênh mông
  
 Ta chờ ta chia cắt mãi trong lòng
 Bên lở, bên bồi, dòng sông, gió thổi
 Như dấu chấm cho một thời tiếc nuối
 Gió cuốn bay đi cho ngày mới lại về
  
 Nhả cho đời bao nỗi đam mê
 Là hạt ngọc! Là tìm nhau tiếc nuối
 Cho đổ vỡ từ ngàn năm đã nguội
 Dấu chân xưa trên đá cũ bạc màu
  
 Ngày lại về, ta ơi đi đâu!
 Trong nắng trong mưa bạc đầu cõi sống
 Khi đằng trước một chân trời rất rộng
 Ta mải tìm ta trong khoảng sống trên đời
  
 Tim trong em, trong anh đang trôi
 Ta lạc giữa thân ta buồn gọi gió
 Thế kỷ của tìm nhau – lửa đỏ
 Nỗi buồn đen trong mắt dõi về đâu
  
 Đứa trẻ thơ, bà mẹ, những canh sầu
 Đêm nín lặng nép trong hồn ai đợi
 Một bình minh như hai bàn tay với
 Nhóm một ngày ngọn lửa trái tim đau.
 2002
  
 Tùy Hứng 8
  
 Một đêm thức suốt canh tàn
 Ta ngồi nghe tiếng thở than ông trời
 Ngoài kia nắng nặng sương rơi
 Mằn nồng như tiếng rã rời cỏ cây
 Nỗi buồn như vắng đâu đây
 Cho lầm nỗi nhớ cho đầy một đêm
 Con tằm kéo kén rồi quên
 Sáng ra thành nhộng hão huyền cực thân.
 2005
  
 Tùy Hứng 9
  
 Sáng dậy hàng hiên nặng giọt sương
 Như bước chân ai lặng rã rời
 Mưa đã qua lâu tuồng gạn lại
 Một dòng thoi thóp vẫn chưa vơi
  
 Thật lặng mà nghe nhón chân đi
 Trời nổi phù du lòng dấu chì
 Lênh đênh vạn sự sầu vô hạnh
 Trong cõi vô thường ai nghĩ suy?
  
 Bình minh tỉnh giấc trong sương sáng
 Ngàn sương tan biến mộng tràn mi
 Đêm đã ra đi tuồng gạn lại
 Một cõi vô thường ta nghĩ suy.
 2005
  
 Vô Đề 24
  
 Một buổi người ta biết đến tôi
 Mặt đất hư vô khép lại rồi
 Một thoáng hình hài trong tâm tưởng
 Như lá thu vàng giăng mắc rơi
  
 Thổn thức trên vòm bia lặng câm
 Vài dòng nguệch ngoạc vết dao đâm
 Chao ôi cõi sống là tên tuổi
 Có biết hồn ma lặng tím bầm
  
 Cái mất, cái còn không sao nữa
 Chỉ là vô sắc cái hồn không
 Dày vò mấy chữ quên không thả
 Day dứt buồn ai bận cõi lòng
  
 Có lẽ cuộc đời lau chẳng hết
 Có về những chẳng đến hư không
 Cố lặng mà nghe buồn lộn lại
 Lời đau day dứt mãi trên dòng.
 2005
  
 Xuân
  
 Mùa xuân bề bộn em ơi
 Mang tình mà đãi lấy đời thủy chung
 Lọt sàng có hạt sương trong
 Nỗi buồn đánh vãi giọt hồng phôi pha
 Thủy tinh là giọt sương già
 Còn ngời ánh ngọc món quà hư không.
 2005
  
 Vô Đề 25
 Tặng anh Thắng
  
 Một khắc là tan những nụ cười
 Ngàn lời bay biến nước buông trôi
 Dáng hình ảo ảnh theo sương khói
 Một khoảng mơ hồ giọt nước rơi
  
 Chỉ là cái bóng giữ lòng ai
 Gậy chống ngao du vẫn miệt mài
 Hư vô đáy cốc buồn nương lại
 Từ giọt vui, buồn chợt nhớ ai
  
 Bể khổ chiều nay không có anh
 Từng vòng hoa lấm giấc còn xanh
 Ru buồn tiếng nhạc anh lìa cõi
 Giấc ngủ ngàn thu ngọn gió lành
  
 Bạn hữu đưa anh mãi tận chiều
 Đoàn người mỏi gót bước chân xiêu
 Xa rồi xa mãi hồn tri kỷ
 Rượu cạn đèn lu vực đất neo.
  
 Lặng vắng tôi tìm đâu bóng anh?
 Quây quần bạn hữu những ngày xanh
 Hư vô tiếng hát vương đâu đó
 Để lại cho nhau giấc mộng lành
  
 Gậy chống anh đi lạc cõi đời
 Trên mồ một nấm đắp hoa tươi
 Về đi đến cõi bồng lai nhé
 Hãy nhớ trần gian bao lúc vui.
 2005
  
 Vô Đề 26
  
 Ứng thiên điệu cũ đâu rồi
 Phẳng lỳ mặt đất có đôi rồng chầu
 Thời gian vút thoảng vó câu
 Trăm năm rêu mốc nhuốm màu lửa than
 Suy nghĩ một nấm tro tàn
 Thăng Long rồng đá nằm than giữa trời
 Ngùi lòng du khách viếng chơi
 Xót đau còn mất trong trời bỏ hoang.
 2005
  
 Đôi Mắt
 Tặng Lê Thị Kim Oanh
  
 Một ngày trong đáy mắt sâu
 Có con thuyền đắm giãi giàu cuộc vui
 Ngủ đi trong đáy mắt người
 Ru êm con sóng cho nguôi nỗi buồn
 Một vùng hồ nước ru quên
 Xanh trong tận đáy con thuyền mộng du
 Mắt ơi! Đôi mắt hồ thu
 Bâng khuâng nhận lấy cho dù nhớ nhau
 Con thuyền trong mắt thẳm sâu
 Mắt ơi giữ lấy tình sâu không bờ
 Một ngày vật vã câu thơ
 Thuyền không đến bến ngập bờ khổ đau
 Mặc cho lệ đắm tình sâu
 Tháng năm ngâm khúc nhiệm màu nhớ thương.
 2005
  
 Vô Đề 27
  
 Trên bến thuyền câu lạc bến neo
 Nước trong leo lẻo gió buông chèo
 Đáy phơi gan ruột không hồn nước
 Thấp thoáng thiên nhiên gợn tiếng reo.
 2005
  
 Cành Me
  
 Gió đưa ủ rũ cành me
 Bàn tay lá khép trưa hè nắng rơi
 Cố nương mà bíu lấy đời
 Xẻ tình chua ngọt khúc vui mặn nồng
 Bàn tay ủ rũ hư không
 Nhận về chẳng thấy để lòng vị chua.
 2005
  
 Tự Sự
  
 Chiêm bao ngày ấy qua rồi
 Chỉ còn một cõi cho đời ngẩn ngơ
 Thời gian ru sóng xô bờ
 Thân ơi thành đá chơ vơ ngậm hờn.
 2006
  
 Cảm Hứng Đọc Chắt Chiu
 I
  
 Anh ơi nỗi khổ đủ rồi
 Con tằm kéo kén để rồi ngẩn ngơ
 Tháng năm buồn những vu vơ
 Đời người như thể không bờ cất lên.
  
 II
  
 Chắt chiu từng ấy sự đời
 Vẫn không đong được một thời khổ đau
 Con tằm nhả kén anh đâu
 Như quên một cõi giãi giàu nắng mưa.
 2005
  
 Vô Đề 8
  
 Thinh không vạn sự cũng rồi
 Chỉ còn một nỗi ngậm ngùi đến không
 Nhìn về thăm thẳm mùa đông
 Thẳm sâu đáy mắt một dòng phôi pha.
 2005
  
 Vô Đề 29
 Tặng Lê Thị Kim Oanh
  
 Em qua sông… mang về theo nỗi nhớ
 Một thoáng mưa bay… cơn mưa còn dở
 Một dòng trôi luôn xẻ dọc hai bờ
 Có cây cầu bắc qua hoang sơ
 Dòng sông đỏ cồn cào reo tiếng vỡ
 Đất bên kia về bên này nức nở
 Như bàn tay ôm lấy mộng không bờ
 Em đi rồi… mang theo cơn mơ…
 Ta nằm đợi, đêm dài như cánh gió
 Nghe con nước gợn buồn buông tiếng thở
 Vọng xa xăm như thể tiếng ơ hờ
 Em đã về trong thầm lặng cơn mơ
 Mang nỗi nhớ gửi vào trong gió
 Buồn e ấp… bên này đêm xói lở
 Từng vạt buồn – vạt nhớ bỗng về đau
 Người đã đi… đêm lặng vết thương sâu
 Màu hoang vắng nổi bềnh trong nỗi nhớ
 Từng vần thơ như con đò – tiếng thở
 Mang hương tình nhen nhóm mãi về đâu?
 Em sang sông… đêm thầm gọi tên nhau
 Buồn bên ấy, bên này bao nỗi nhớ
 Ôi đôi mắt của một lần gặp gỡ
 Bao hương tình nhen nhóm mãi đâu đây
 Dòng sông mưa cho giọt nước thầm bay
 Như êm dịu gót hài xa xôi mãi
 Chảy về đâu… trong lòng ta ở lại
 Nhóm yêu thương trong lạnh giá chân chiều
 Hãy về đây – trái tim ta lửa thiêu.
 2005
  
 Vô Đề 30
  
 Dĩ vãng là mặt trời cháy dở
 Tình yêu là dấu son
 Thời gian đâu có mòn
 Cho một ngày tiếp nữa.
 2005
  
 Vô Đề 31
  
 Đời tuổi già mọi thứ sẽ qua đi
 Bao yêu thích sẽ trở về viễn xứ
 Đời lặng ngắt thi nhân buông tiếng thở
 Vút cung sầu bằn bặt dấu thương đau
 Thời gian như mũi tên về đâu?
 Nghe tiếng vút còn hằn bao nỗi nhớ.
 2005
  
 Vô Đề 32
  
 Tháng năm như tằm ăn rỗi
 Kéo kén tơ vương bọc kín cõi đời
 Buồn ngẩn ngơ những thân phận kiếp người
 Vùi thân xác trong tơ vò ao ước.
 2006
  
 Vô Đề 33
  
 Bóp nặn một đời bật ý thơ
 Vắt kiệt thời gian mộng vẫn hờ
 Tơ ơi thân nhộng buồn vô vị
 Thương vạt dâu xanh hồn ngẩn ngơ
  
 Gian díu chi tình ngọt tiếng đau
 Nỗi buồn len lén nước về đâu?
 Nguồn cơn không dứt hồn be lại
 Hai vạt bờ xa lặng dãi giàu
  
 Sướng khổ muôn năm vạn lý tình
 Dài dài, ngắn ngắn cõi ba sinh
 Hồn ai kéo kén trên trang giấy
 Chợt thấy chiều lên mộng thủy tinh
  
 Lấp lánh trời ơi những vì sao
 Giọt ngời như thể giấc chiêm bao
 Một đêm chợt thức hồn gom lại
 Dập lửa đam mê ngọt bút gào.
 2006
  
 Vô Đề 34
  
 Vẫn thơ đã cất lên rồi,
 Khi men đủ độ hồn người đủ đau
 Dốc bình cho vết thương sâu
 Nâng ly ta chuốc nỗi sầu chất lên.
 2006
  
 Vô Đề 35
  
 Thời gian mỏng, giấu mộng hờ
 Hư vô con sóng đập bờ cất lên
 Cồn cào rồi để mà quên
 Chút tình nhỏ xíu còn rền tiếng đau.
 2006
    
  Đêm
  
 Đêm! Một bóng tối chợt hờ trên thân xác
 Đêm thật đêm cho hồn rời rạc
 Suy ngẫm về ta, chợt thấy là ta
 Bóng đêm một canh gà           
 Buồn lạ lẫm bỗng chợt về thương nhớ
 Đêm ru đời đau còn dở           
 Trăng lưỡi liềm như thể ấp vòng tay
 Nỗi buồn cong nét mày          
 Cho vực thẳm chìm vào trong mắt
 Một cõi trời áp đặt,                
                                       bóng đêm và bóng đêm
 Vừng trăng lu cho nỗi nhớ nhân lên
 Lòng chợt thức cho ngày mai dậy sáng.
 17-2-2006
  
 Chiều
  
 Chiều ơi sâu thẳm là chiều
 Nhấn con tim sống đủ điều… bỗng pha
 Khơi lên một cõi nhạt nhòa
 Ngủ đi đêm đến, ơi à ngủ đi…
 Con thuyền mê muội là chi
 Lạc hồn, lạc phách còn gì nữa đâu
 Này này thân xác con đau
 Chìm trong tiếng mõ cơ cầu nhặt khoan
 Bóng đêm như vấy tro tàn
 Vùi đi giấc ngủ tan hoang cuộc đời
 Bình minh còn thẫm sương rơi
 Đời người thức tỉnh theo trời về đông.
 2006
  
 Vô Đề 36
  
 Đêm lạc về đâu? Đời lạc về đâu?
 Đời người đen bóng những thương đau
 Trăm năm khốn khó nhồi trong mắt
 Một cõi ngựa xe bạc hết màu
 Cái tình tô thắm lòe trong mắt
 Bàng bạc thời gian, nhạt vó câu
 Ai về, ai ở buồn vô vị
 Mặc cõi nhân gian miệng thắm màu.
 2006
  
 Vô Đề 37
  
 Đã xong chưa co tằm ơi kéo kén?
 Hãy về đi yên nghỉ giấc phù du
 Thoi mãi lăn trong giấc mộng ngục tù
 Mà dệt lại bao tháng năm vần vũ
 Ôi! Thân xác và bóng đêm mất ngủ
 Có gì đâu, chơ chọi những vòng tay
 Tháng năm trôi như đúc lại một ngày
 Tròn vành vạnh, thẳng hàng trong vô vọng
 Ơi cõi sống đắm mình trong thân nhộng
 Những mặt người phảng phất dáng yêu ma
 Bao niềm đau gói ghém giấc lụa là
 Con thoi chết nương dâu buồn xanh mãi
 Bao giăng mắc nỗi sầu ta ở lại
 Hãy về đây chôn giấc mộng phù du
 Bóng đêm câm nuôi giấc mộng đui mù
 Hồn bằn bặt ngô nghê buồn lạc lối
 Con thoi chết trong một thời qua vội
 Tháng ngày trôi – con nước tháng ngày trôi
 Bánh xe lăn – ngẫm ngợi cái sự đời
 Là không cả, tằm ơi là không cả.
 2006
  
 Ngày 8-3
  
 Quốc tế chị em thật rõ ghê
 Hoa hoét nơi nơi đổ xô về
 Đàn ông thả cửa mà xưng tụng
 Một lũ đàn bà chăn lũ dê
  
 Phừng phừng cõi sống những là hoa
 Chen chúc bên nhau những gói quà
 Một lũ mặt dày đang tung hứng
 Cho ngày mồng tám tháng thì ba
  
 Giáp hạt… đàn ông đã thấm chưa?
 Dốc cái hầu bao, nỗi khổ xưa
 Mặc váy hơn không? Phường mặt rạn
 Mày râu xơ xác vẫn chưa chừa
  
 Đây cõi hồng trần khoe váy mỏng
 Đen, đỏ, vàng son ngập sơn hà
 Một khắc được thời hoa nảy nụ
 Cho thằng mặt rạn thấy hồn ma
  
 Khổ nỗi giọt hồng bõ sướng thân
 Đàn ông sơ xảy cái bàn chân
 Tháng ba ngày tám sầu giáp hạt
 Bụng lép, tình khan, miệng khất lần.
 2006
  
 Vô Đề 38
  
 Quần quật ngày đi, tự vó câu
 Hai vừng nhật nguyệt ngẩn ngơ đau
 Dày vò sáng tối, đời vô vọng
 Chợt tiếng chuông chùa thổn thức đau
  
 Gọi mãi đời không vọng tiếng về
 Cõi trời lầm lạc, giấc đam mê
 Hai bàn tay víu vào trong gió
 Tỉnh giấc chiều lên lạc lối về.
  
 Lạc mất trời ơi! Lạc mất đâu!
 Trái tim bầm tím nỗi buồn đau
 Một thời sáng tối, đời vô vọng
 Con tim gõ nhịp tiếng cơ cầu
  
 Trời đất, đêm ngày ru sóng vỗ
 Con thuyền thân xác ngẩn ngơ đau
 Lằng lặng về đi đời thấm khổ
 Cỗ xe thân xác bạc phai màu.
 2006
    
  Hỏi Chiều
  
 Bao nhiêu xưa cũ đâu rồi?
 Chỉ còn một cõi mộng người chia xa
 Bập bềnh đây chốn phồn hoa
 Thấp, cao dãy phố, chói lòa, hoang sơ
 Đèn xe như nhện nhả tờ
 Ầm ầm vun vút không chờ đợi nhau.
 2006
  
 Buồn
  
 Nỗi buồn!                                         
 Như con nước cứ nhạt nhòa đi mãi
 Nỗi buồn!                                         
 Hoang vu mình ở lại… nẫu nà đau
 Ý nghĩ cứ đào sâu                            
 Như mũi khoan bằm vào cõi sống
 Trên kia trời rất rộng                       
 Phó mặc nơi đây một cõi nát nhàu
 Mặc một chiều hoang vu về đâu
 Nhìn ngó mặt không thấy tình thức dậy
 Buông xuôi bàn tay vẫy!                           
 Có ai về hay không?
 Chỉ có dòng sông lằng lặng mượt dòng
 Cứ mải miết trôi hoài đi mãi
 Bao hoang vu còn lại              
 Mắc đời ta
 Khúc hát khổ đau như một món quà
 Viên kẹo đắng làm tình cho nỗi nhớ
 Ông mặt trời vén mở                        
 Kéo kén cho một ngày.
 2006
  
 Gọi Hồn
  
 Hồn ơi! Hồn ơi!
 Người lạc đi đâu? Bỏ lại tôi
 Lạnh lẽo nơi đây toàn thân xác
 Xô va giành giật những phận người
 Cứ bảo tư duy nào có thấy
 Hẩm hiu trên phản miếng thịt ôi
 Nòi giống vô hồn ru thân xác
 Này này một cõi lũ dở hơi
 Có mở mắt ra lòe thiên hạ
 Không tim, không óc sống trong trời.
 2005
  
 Muộn Màng
  
 Ta tự đánh mình qua tháng qua năm
 Ngọn roi vút vào hồn đau đến vỡ
 Để chua xót ơi chiếc bình lỡ dở
 Dập hình hài từng mảnh vụn hoang sơ.
 Ta chưa là ta bao giờ!
 Nỗi dằn vặt từng ngày trong cõi sống
 Ta khóc hôm qua, hôm nay và giấc mộng
 Cõi đời ơi! Hư ảo mãi là đêm
 Một bình minh không tên
 Sương đọng ngọc vỡ tan rồi hoang vắng
 Bình minh cháy đúc vàng trên ngày lặng
 Dòng thời gian, cuộn chỉ óng vàng tơ.
 Ta chưa là ta bao giờ!
 Hồn vò võ trên đời đau thương nhớ
 Con sóng xô va đất bờ sói lở
 Gió cuốn mang đi hương sắc của từng ngày
 Tỉnh giấc buồn, tóc bạc, trắng bàn tay
 Nhìn cõi sống, ta đau buồn trở lại.
 2006
 Tặng Anh Vũ Minh Đức
  
 Tôi thấy anh như chĩnh gạo, niêu tương
 Con lợn đất góp tiền nuôi ta sống
 Nỗi khổ đau và cõi trời rất rộng
 Gom góp vào lòng bao nhiêu buồn vui
 Ta bước vào đời, cười trong ngậm ngùi
 Lưng lợn đất xô ta về dĩ vãng
 Ngọn lửa nhỏ, đốt trong chiều chạng vạng
 Ta thấy ta cóp nhặt hình hài
 Một nỗi buồn qua vai             
 Ta tự ru ta, ru vài người thêm nữa
 Con lợn đất ru một thời quá nửa
 Nói chẳng thành câu cho suy ngẫm ỡm ờ
 Một cung đàn ngân lên bâng quơ
 Nghe lạc lõng mà sao anh thấy?
 Nghe nỗi khổ trồi lên… rồi thức dậy
 Thi nhân ơi! Xin nhận lấy hình hài
 Một dòng sông trôi qua bờ vai
 Nghe ngọt lịm… cuốn theo đời lạc lõng
 Con lợn đất chứa trong hồn chút mộng
 Muôn niềm vui kiêu sa…
 Ngoảnh mặt đi ta như thấy nhạt nhòa
 Mùi của đất, của buồn như vo lại
 Ta ngẫm nghĩ về bao nhiêu huyền thoại
 Lên cung trăng mà ngơ ngẩn quay về
 Lộn vào đời ngụp lặn giữa đam mê
 Con lợn đất vô hồn cho một thuở
 Nghe lời nói mà thấy hồn bỡ ngỡ
 Dẫu dù sao ta đã sống trên đời
 Ta ru ta vào bao nỗi buồn vui
 Không tránh khỏi một buổi chiều nắng xế
 Con lợn đất nặng chì như có kể…
 Chốn rau dưa, nay quên lãng xa vời
 Ta chưa là ta, và tôi chẳng là tôi
 Đứa trẻ lạc, đời mình hôn mê mãi
 Theo làn sóng anh hiện lên tồn tại
 Với đam mê anh ru ngủ một thời
 Những bọt bèo nổi váng để mà trôi
 Bó lại biết bao điều sâu xa chìm tận đáy
 Con tàu đắm là tình yêu tôi đấy
 Ta đánh chìm đi để trần trụi hình hài
 Lại chắt chiu từng hạt ngày mai
 Cố giành dụm trong hồn con lợn đất.
 2003
  
 Mưa Chiều
 Tặng MH
  
 Cơn mưa chiều dệt lụa
 Mải miết mãi là mưa
 Lụa trải dài trên phố
 Biết bao nhiêu cho vừa
  
 Người đứng trông mưa mãi
 Dưới hàng hiên bơ vơ
 Phập phồng bong bóng lạnh
 Lụa trôi đi không chờ
  
 Có thời gian khoác áo
 Cho đường phố cơn mơ
 Lặng im hồn cô gái
 Đợi bước chân qua bờ
  
 Cứ mưa hoài mưa mãi
 Khung cửi dệt chiều lên
 Một thức lụa sắc huyền
 Khoác lên hồn con phố.
 2003
  
 Vô Đề 39
  
 Em xô ta về thời gian
 Nghe tích tắc đồng hồ sự sống
 Cứ tưởng lặng im, trời ơi kim vẫn động
 Nhúc nhắc hoài cho từng khắc trôi qua
 Có thể buồn vui, có thể xóa nhòa
 Ta bẹp gí thời gian thì vẫn thế
 Cứ nhúc nhắc cho cõi đời có kể
 Tích tắc hôm nay, tích tắc một thời
 Như một dòng sông tích tắc trôi
 Bỏ mặc đời người nghiêng về quá khứ.
 2004
  
 Khúc Tùy Hứng Số 3
  
 Có những kiếp người không bao giờ say
 Cứ vật vã trên đời hư vô mãi
 Có những bàn tay chẳng khờ không hề dại
 Chỉ nhận về châu ngọc chất thành kho
 Mặc cõi đời say tỉnh dày vò
 Đổ tại tham, tại say sưa lạc thú
 Cả muôn năm vẫn nằm trong vũ trụ
 Tít cò quay vần vũ xác thân người
 Khúc nhạc buồn, luân vũ xác thân phơi
 Tơi tả quá những phận người nghiêng ngả
 Vai sát vai hồn quện hồn mới lạ
 Tưởng rằng chung sao rời rã tim người.
 2005
  
 Tùy Hứng 10
  
 Nỗi khổ cho mỗi ngày…                           
 Em cứng lên một tý
 Và cứ mỗi năm, em rắn lên nữa nhỉ
 Để đến một chiều em là đá bơ vơ
 Hòn Vọng Phu trên đỉnh núi đợi chờ
 Thời gian gặm có mòn đi thân xác
 Gió níu thân em, tóc mây trắng bạc
 Khúc ngàn xanh dậy sóng vỗ ngập chiều
 Khóc về pho tượng đá biết yêu.
 2005
  
 Tượng Đá
 Tặng MH
  
 Hãy cho ta thành đá
 Cứ đứng mãi chờ em
 Như một nỗi ru quên
 Lặng yên hoài chờ đợi
  
 Lời ru tình mê mỏi
 Biền biệt nỗi mong chờ
 Chiều đá xám hoang sơ
 Pho tượng chờ em mãi
  
 Tình yêu là huyền thoại
 Sẽ đưa ta về đâu?
 Có khoảnh khắc phai màu
 Trong mắt người chờ đợi
  
 Em có chờ? Ta đợi!
 Bên kia bờ khổ đau
 Khoảng cách là vực sâu
 Hai đời người tượng đá.
 2005
  
 Ngẫm 25
  
 Ôi hư vô thân xác
 Ôi hư vô cuộc vui
 Tưởng bao điều đáng kể
 Vang lên câu ngậm ngùi.
 2005
  
 Vô Đề 40
  
 Trời ơi cõi sống có mòn
 Mà sao ta bé con con thế này
 Thân gầy chỉ lớn đôi tay
 Vơ bèo vạt tép suốt ngày vì ăn.
 2005
  
 Vô Đề 41
  
 Em là nửa già thế giới
 Anh là nửa non âm thầm chờ đợi
 Như con thuyền trên biển vớt ngọc châu
 Anh xin em! Quà của anh đâu?
 Hạt ngọc nhỏ em đánh chìm tận đáy,
 Anh thả lưới buông chài xin em vậy
 Biển em ơi! Xanh ngắt rộng vô bờ
 Con thuyền anh lạc trong cơn mơ
 Nghe tiếng gọi ngọt ngào ru ta đến
 Hỡi con sóng nhẹ nhàng như câu chuyện
 Thuyền là nôi, ngây ngất mộng triền miên
 Ru đẩy ta lưu lạc giữa vô biên
 Biết bấu víu vào đâu trong biển cả?
 Anh xin em dù rằng bao sa ngã
 Như bao dòng sông con nước đổ về
 Nghe khao khát cồn cào vang lên mãi
 Sóng dậy sóng cho lòng em huyền thoại
 Nỗi đam mê chất chứa tự bao giờ
 Anh là thuyền đi trong cơn mơ
 Bão táp thuyền ơi! Giập vùi đổ vỡ
 Đổ tại gió làm trời long đất lở
 Để thuyền anh tan nát giữa hồn em
 Sóng cồn cào như bao nỗi ru quên
 Dòng sông nhỏ làm thành em biển cả.
 2004
  
  
 Nhớ Mẹ
  
 Không còn nữa đã xa rồi, xa mãi
 Thiên thu hoài, mẹ lặng lẽ rời xa
 Chỉ còn đây, trằn trọc những canh gà
 Con thao thức như ngày xưa mẹ ngẫm
 Đêm nặng quá, ngoài kia trời rét đậm
 Buồn tháng năm, mọi sự chẳng ra gì
 Lo đàn con trẻ dại bước chân đi
 Tình thiếu đủ trong đời bao lạnh giá
 Lo năm tháng còn bao điều kỳ lạ
 Nỗi vui buồn như lầm lỡ làm sao!
 Nỗi đói no ẩn hiện tựa chiêm bao
 Con nhớ mẹ - mẹ ơi lòng con nhớ!
 Mẹ đã khuất cuộc đời con dang dở.
 2005
  
 Suy Ngẫm 5
  
 Buồn vui chia nửa kiếp người
 Sao nghe vẫn thấy ngậm ngùi thân ta
 Bâng khuâng một nửa vẫn già
 Cò kè thêm bớt để mà hư không.
 2005
  
 Suy Ngẫm 6
  
 Cũng thì xuân sắc người ơi!
 Hãy về đây đắm một thời có nhau
 Để rồi sóng ngập bể dâu
 Chẳng hoài một chút nhiệm màu cuộc vui.
 2005
  
 Ngẫm 27
  
 Có biết bao nhiêu là nỗi buồn
 Buồn lớn nhất là bát cơm chẳng có
 Buồn quần áo là nỗi buồn rõ nhỏ
 Buồn tình người dẫu có cũng như không.
 2005
  
 Ngẫm 28
  
 Hai vừng nhật nguyệt có phôi pha
 Lấm láp thân ơi tuổi đã già
 Thời gian như bén vào thân xác
 Buồn đau bạc phận tấm thân ta
  
 Cái ngẫm, cái nhìn như tỏ rõ
 Hai vừng nhật nguyệt có phôi pha,
 Cối xay nhân thế nghiền ra bã
 Cái xác thân ơi có gọi là…
 2005
  
 Ngẫm 26
  
 Một ngày ta là đá
 Khi thời gian đúc xong
 Ngây ngô trong tịch lặng
 Khô cứng đến tận cùng.
 2005
  
 Mưa Chiều
 Tặng Hoàng Huyền My
  
 Nghe ngọt lịm biết bao nhiêu là nhớ
 Tiếng bánh xe của một ngày lăn dở
 Nắng nhuộm buồn cho những sợi mưa
 Nỗi buồn như là chưa…                   
 Còn nhen nhóm trên hè vương ánh lửa
 Ta vẫn đợi, cơn mưa chiều nhè nhẹ
 Khẽ khàng bay cơn gió có đi về?
 Người tìm người trong nỗi nhớ nhiêu khê
 Buồn gian díu biết bao điều khe khẽ
 Xin hãy về, xin hãy về đây nhé!
 Vẫn chờ nhau trong rơi rớt ban chiều
 Hoàng hôn buồn mưa ướt biết bao nhiêu
 Tình mưa nắng, lênh đênh vào cõi nhớ.
 2005
  
 Vô Đề 42
  
 Bờ khổ ải để cho người ta mộng
 Bến ngày xưa và con nước hôm nay
 Con nước mới chảy trên dòng sông cũ
 Cứ trôi đi quên tháng, quên ngày
  
 Có nỗi đau be thành bờ quằn quại
 Ôm lấy dòng sông khao khát cuốn trôi
 Cứ nạo vét bao nhiêu nỗi nhớ
 Trôi về đâu, quên mất hai bờ?
 2005
 Vén vào lòng vạn sự nỗi đam mê
  
 Cái Thước
  
 Dài ngắn sinh ra cái thước đo
 Lạnh lùng nén chặt cái lò xo
 Chân lý từng phân đà cuộn lại
 Người dằng tay kéo, thước thì co
  
 Phải giữ, tay buông thì thước rút
 Kẻ sinh ra thước tật lắm trò
 Cứ phải khư khư dành phân tấc
 Không thì mất hút chẳng là đo.
 2005
  
 Ngẫm 29
  
 Trời ơi lạnh giá hư vô!
 Đời người chưa chết nấm mồ là đây
 Hư không từng tháng, từng ngày
 Sống mà như chết thương thay phận người.
 2005
  
 Tự Bạch
  
 Ngàn vạn lần đau một nỗi sầu
 Lần tìm sao chẳng thấy ta đâu
 Trời ơi! Sao sống mà như chết
 Một cõi đời hoang tự bể dâu.
 2005
  
 Tùy Hứng 11
  
 Ngàn năm tiếng khóc còn vang
 Ru quên một giấc mộng vàng hôm nay
 Tưởng rằng e ấp trên tay
 Nâng niu cục lửa mộng này đốt thiêu.
 2005
  
 Buồn
  
 Buồn mênh mông như gió mùa đông bắc
 Hun húc sầu dằng dặc mãi mùa đông
 Từng giọt sương băng giá mãi trong lòng
 Thương thân lạnh cô phòng đau trống rỗng
 Đêm dài đêm con tằm kia thành nhộng
 Chút phôi pha như thể gió qua trời
 Có ai về lằng lặng trái tim ơi!
 Tình mê mỏi rã rời trong nuối tiếc.
 2006
  
 Tùy Hứng 12
  
 Một đêm nước chảy thơ về
 Buồn như tiếng sóng con đê dập lòng
 Muôn điều rối tự bòng bong
 Thương thân thì khẽ, thương dòng chảy qua.
 2006
  
 Cô Đơn
 Tặng anh Vũ Huy Tấn
  
 Cô đơn anh ạ đã rồi
 Có cho em rượu thì đời vẫn tênh
 Nỗi buồn nhẹ quá lênh đênh
 Thả neo duyên phận vẫn dềnh nỗi đau
 Thi nhân buồn ngó thương nhau
 Cây đàn buông tiếng giãi giàu gió sương
 Đời người là những con đường
 Gập ghềnh, êm ả, gió sương việc trời
 Bồng bềnh lên xuống cuộc vui
 Có nhầu chi nữa ngậm ngùi nhớ nhau
 Người đi, kẻ ở tình sâu
 Vần thơ lục bát nhiệm màu nhớ thương.
 2005
  
 Suy Ngẫm 7
 Tặng HM 
  
 Xơ mướp em ơi thẫm khổ chưa?
 Bao nhiêu xương thịt nữa cho vừa
 Già đau thân nhộng buồn ôm hạt
 Đợi cái mùa sau lại nắng mưa.
 2006
  
 Suy Ngẫm 8
  
 Ngàn vạn thằng nói phét
 Gom lại cõi phù du
 Thời gian như nước chảy
 Con tim đau đui mù.
 2006
  
 Vô Đề 43
  
 Mười năm vứt bỏ đi đâu?
 Mà sao ta vẫn bên cầu mộng du
 Em như con nước mùa thu
 Chảy hoài qua bến xa mù thoảng qua
 Bồi lên nỗi nhớ lòng ta.
 2006
  
 Cô Đơn
  
 Cô đơn…                                         
 Là cánh buồm gương lên neo thuyền vào biển cả
 Cô đơn… là tan tành sa ngã
 Ta chợt thương mình tơi tả quạnh hiu
 Gió đã đi, thuyền lạc giữa trăm chiều
 Sầu níu kéo, thân này sâu tận đáy
 Ta chợt khóc, chợt cười cho ai vậy?
 Tiếng xô va đau vỡ vụn muôn điều
 Cát bụi rồi! Đêm lặng giấc mơ thiêu…
 Mồi lửa cháy mặn nồng sôi nỗi nhớ
 Buồn rất lặng chìm sâu trong tiếng thở.
 Cô đơn mờ ngọn ấy là ta
 Đêm là sương, chín mọng những giọt quà
 Buồn ai hát… nhận về xâu chuỗi hạt.
 2005
  
 Cánh Diều
  
 Một thời được sống để mà yêu
 Lộng lẫy thân ta tựa cánh diều
 Mặc cái dây tình neo cánh lượn
 Để rồi tan nát gió ngừng reo.
 2005
  
 Valentine
  
 Có một ngày lễ hội tình yêu
 Lòng trống rỗng, thật hờ ta tưởng niệm
 Như nén nhang… gặm thầm tan biến
 Bỏ mặc ta trong khoảng sống vô bờ.
 2005
  
 Vỡ
  
 Chợt đến rồi đi tan nát ơi!
 Từng mảnh thân đau lặng rã rời
 Cố ghép lại hồn đau rạn vỡ
 Chẳng lành cho đặng cái bình vôi.
 2005
  
 Suy Ngẫm 9
  
 Sống hết một thời có thấy không?
 Biển gào muôn tiếng… ngút lời mong
 Chênh vênh trên sóng thuyền ta đó
 Chèo vỡ, tình không lặng ngắt lòng.
 Đã lỡ! Thuyền ơi nặng khối tình
 Giăng buồm tan nát ánh bình minh
 Gió căng lộng tới miền hoan lạc
 Chỉ có mình ta buồn mênh mông
 Buồm vỡ trào lên ngút tiếng đau
 Cây đàn buông tiếng gọi tìm nhau
 Hư vô em ạ! Neo thân xác
 Một cõi mà quên phút nhiệm màu.
 2005
  
 Vô Đề 44
  
 Có một chiều tan như thủy tinh
 Từng giọt nắng vụn dần cho đến vỡ
 Có một chiều nghe buồn ai nức nở?
 Tiếng ly tan tay ấp mặt vỗ bờ.
  
 Chiều lặng dần một bóng đêm bâng quơ
 Cho ngày chết vùi đi người vẫn sống
 Ở đâu đó cuối đêm hồn vẫn mộng
 Ai về không? Ta lặng lẽ đang chờ.
  
 Sương rùng mình vỡ trong cơn mơ
 Niềm chất chứa nát tan là vô ảnh
 Chỉ nỗi khổ đau còn óng ánh
 Một thoáng sâu ảm đạm trong hồn.
  
 Ai đã từng đi qua hoàng hôn
 Vào bóng tối chợt ngỡ mình tan vỡ
 Ai đã từng đi qua buồn lỡ dở
 Sẽ thấy đêm lặng lẽ vô bờ.
 2005
  
 Chiều
  
 Ngùn ngụt chiều lên ngọn khói thêu
 Bức tranh sàm sạm của một chiều
 Nỗi buồn xiêu vẹo co ro lạnh
 Khổ cái hình hài điêu đứng xiêu.
  
 Mải miết một thời mưa gió qua
 Bào mòn muôn nỗi đến nhạt nhòa
 Núi không ra núi, hồn non lạc
 Nước chảy, bèo trôi, buồn nỗi ta.
  
 Rơi rớt mọi điều theo gió bay
 Đầu non chơ chỏm giữa ngàn mây
 Ngây ngô mấy lối sầu len lỏi
 Lạc cả lời ru giấc nhiệm màu.
  
 Một khắc hư vô cái sự đời
 Nỗi niềm theo chút lá vàng rơi
 Cuối mùa theo gió về đâu tá
 Chợt hỏi mà không buồn mắt môi.
 2006
  
 Bến Chiều
  
 Em như con đò… ru tình xa bến
 Biền biệt hoài con nước như ru…
 Vỗ về đau bàng bạc dấu xa mù
 Lòng chợt nhớ, chợt quên, tình viễn xứ
  
 Sẽ về đâu? Nỗi niềm ai nhắn nhủ?
 Cô đơn tình, khắc khoải mái chèo đưa
 Chốn thinh không ta là chút dư thừa
 Hồn còn thức tìm về đâu chẳng rõ
  
 Ngày bàng bạc, chiều lên hồn bỏ ngỏ
 Ngóng ai về… mà day dứt xô va…
 Một dòng sông, con đò lặng, đêm già
 Trên bến lạ ai gọi tình qua bến
  
 Đêm võng vãnh, dòng sông hồn vẫn chuyển
 Buồn xuôi xuôi như trôi mãi về đâu
 Phó mặc lòng ai ngóng giấc tìm nhau
 Buồn như níu đò ơi tình chuyển bến
  
 Nghe tiếng gọi như niềm đau thoáng hiện
 Giấc phù du theo con nước xô va
 Hãy về đây trong sương khói nhạt nhòa
 Tình chói lại con đò trong khoảng sống.
 2006
  
 
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 05.11.2017 20:59:27 bởi Vuthivietnam >