Lời tựa
  
 Tình yêu dường như lúc nào cũng là thiếu trong trái tim mọi kiếp người, nó như tiếng chuông vang lên trong trời, như những lời gọi tìm muôn thuở… Họ tìm thấy nhau và ràng buộc đời nhau, để rồi họ lại xa nhau lần tìm trong khốn khổ! Tình yêu đâu? Hỡi hạt ngọc mơ hồ trong bể khổ! Đằng sau nỗi cay đắng là một dáng hình, là giọt sương âm thầm mê mỏi. Dĩ vãng, thực tại, tương lai là những cột mốc trong đời, nó như cái cọc cho loài người bấu víu. Niềm hy vọng như ngọn lửa đốt lên cho trái tim người không nguội, là ánh đèn soi sáng bước ta đi. Tình yêu cuốn hút biết bao những bước chân người đắm đuối, người ta rong ruổi, người ta lần tìm trong vô vàn bể sở. Từng đoàn hành hương qua tháng, qua năm, họ đi đâu và về đâu ai nào biết nổi.   
  Để rồi ta hiểu tình yêu lặng lẽ như vừng mặt trời gửi gắm nỗi niềm cho cõi sống, dù rằng chưa một lần ta được ghé môi hôn. Tình yêu như cái bóng bên ta mơ hồ không tiếng vọng, phó mặc trái tim thổn thức đổ hồi. Tình yêu là thế đấy, sẽ là hư vô, song nó không thể nào thiếu cho cõi đời muôn thuở.   
  Tình yêu thứ dầu nhớt cho xe đời người rong ruổi, nghĩ suy và hy vọng, đó là những bài ca ngập đầy ánh sáng và bóng tối, dại khờ và gian dối để chìm sâu trong cõi tạm cuộc đời.   
  Để vào một đêm trong sâu thẳm mắt người, dĩ vãng hiện lên những vì sao xa vời thương nhớ, như những hạt ngọc mà đời ta đã có lần có nó, sâu chuỗi từng tháng từng năm, và tất cả bỗng hiện lên trong bầu trời suy ngẫm.   
  Đêm Huyền My… những chấm sáng nhỏ nhoi còn ngời lên bao nỗi niềm nhung nhớ, như chuỗi hạt ăn năn cho một thời sói lở. Đêm vô cùng ấp ủ những vì sao, tất cả dường như đang lặng lẽ hiện lên mơ hồ trong tiếng thở… như sự sống đâu đây còn đang thức, rạo rực sinh sôi… Ta chợt thấy trong ta tình yêu lặng lẽ nảy chồi.   
  Đêm Huyền My – đêm lóng lánh biết bao niềm thương nhớ, từng chấm sáng chừng như còn dang dở, lửa bén vòng đêm, từ đáy sâu hồn thơ sẽ cất lên, ngọn gió mới thổi bừng ngàn sao sáng.   
      
 
 Hà   Nội, ngày 20 tháng 7 năm 2005
 Vũ Thi
     
    
    
  Đêm Thu
  
 Trăng nhặt sáng, mơ hồ như nước chảy,
 Buồn lênh đênh không tỏ nỗi niềm ta
 Nước Hồ Tây lai láng giấc lụa là
 Đêm lằng lặng đắm mình trong giấc ngủ.
 …
 Có tiếng gọi, ơi đò trên bến cũ
 Lời xa xưa như thể vọng về đâu
 Đêm mùa thu như võng xuống canh sầu
 Lòng chợt nhớ, chợt quên tình viễn xứ.
  
 Trăng thổn thức trong đêm thu góa bụa
 Tiếng nghe hờ con sóng nhẹ loang xa
 Đêm đánh rơi sương lạnh xuống trăng ngà
 Còn để dấu vào thu buồn chấp chới.
  
 Mong manh quá tơ giăng muôn ngàn sợi
 Gợt vào đêm, giăng lưới hớt mùa thu
 Một vầng trăng trên hồ nước sa mù
 Cơn sóng nhẹ vầy vò như tiếng thở
  
 Đêm nhặt sáng mơ hồ như muốn vỡ
 Nỗi niềm tan từng mảnh rớt màu trăng
 Trong cô đơn, ta lạc với cô Hằng
 Vừa tỉnh giấc trên hồ ru gợn sóng.
 2001
  
 Thời Khắc
  
 Cuối năm sầu đới ẩm
 Ly nước lã đun sôi
 Nỗi buồn không hương vị
 Nghe ta đau sự đời.
  
 Chút tình kia đã chín
 Trong veo hương vị trôi
 Tiếc cho hồn ly chén
 Ru quên trên làn môi.
  
 Thời gian như sáo xới
 Cho con nước tả tơi
 Nước non buồn vô vị
 Nghiêng ly nghe tình đời.
 2004
  
 Vụn Vỡ
  
 Từng mảnh hồn vỡ nát
 Từng mảnh vỡ tìm nhau
 Có ghép thành thân phận
 Cho thiên thu nhiệm màu.
  
 Ta thấy trong khói lửa
 Những đôi mắt quầng sâu
 Ta thấy trong địa ngục
 Những hồn ma bạc màu.
  
 Mẹ tìm con lầm lạc!
 Con tìm cha nơi đâu?
 Chị tìm chồng biền biệt
 Khói lửa nung vạc dầu.
  
 Cõi đời tan hoang quá
 Ta tìm ta nay đâu?
 Tất cả đều không tưởng
 Cõi đời hoang bể dâu.
 2004
  
 Ca Chiều
  
 Bể khổ chiều giăng tràn dặm phố
 Tịch dương lặng ngắt một bầu đêm
 Ai tìm ai nữa trong khung cảnh
 Chỉ có đèn xe quật vết hằn.
  
 Cô đơn bóng tối đầy roi vọt
 Vùn vụt người đi không lối ngàn
 Về đâu không biết?... trời ơi mộng!
 Chỉ thấy tim ta những vết lằn.
  
 Vực sâu sám hối… mênh mông khổ!
 Thăm thẳm một đời mộng núi cao
 Xem chừng có lẽ là không nhỉ?
 Ngọn núi nguồn cơn bỗng lật nhào.
 2004
  
 Cánh Diều
  
 Ai căng tơ lụa lên trời
 Cho con diều sáo dập vùi gió đông
 Lênh đênh trong gió muôn dòng
 Đường tơ day dứt mênh mông cùng trời
 Ngập lòng trong cõi buồn vui
 Cô đơn thân xác ngậm ngùi treo leo
 Tay ai căng vút dây leo
 Cho con diều sáo cong veo cùng trời
 Đường tơ gian díu cuộc vui
 Giường như bay mất ngậm ngùi ngóng theo.
 2004
  
 “Người thông minh là kẻ biết chia 
 đời mình ra cho mọi thú vui ở đời”
     
  Bia Đá
  
 Trùng trùng bia đá xếp hàng đau
 Lớp lớp hồn ma lặng giãi giàu
 Đây mồ liệt sĩ phai sương trắng
 Lặng ngắt chìm trong cuộc bể dâu.
  
 Cũng thì cha mẹ ấp ủ thôi
 Tan nát sương khô lấm bụi đời
 Đầu sạch dưới mái trời xanh ngắt
 Một khúc kinh hoàng xé tả tơi.
  
 Để rồi lặng lẽ những ai mong
 Người đi còn, mất, thấy về không?
 Nước non lửa khói hồn bia đá,
 Còn khắc tên người trong mắt trong.
  
 Lặng lẽ hàng bia mồ liệt sĩ
 Bắc nam sương thịt có tanh lòng
 Bà mẹ Việt Nam sầu bạc tóc
 Tìm con thăm thẳm giữa mùa đông.
 2003
  
 Dư Vị
  
 Xin đừng ru nữa khúc à ơi!
 Tiếng nhạc mê ly phút dã dời
 Tơ trùng trên phím ngây ngô lặng
 Đàn câm không tiếng chẳng đầy vơi…
  
 Cứ lặng… âm thầm cho nỗi đau
 Thời gian sầm sập cuốn đi đâu?
 Hư không một cõi! Hư không nhỉ?
 Đàn vỡ dư âm khúc dạo đầu.
  
 Tơ trùng nay đã thành tơ rối
 Vương vấn trong hồn một cõi đau
 Đàn ơi khúc hát xa xưa ấy
 Vương vấn trong ta một nỗi sầu.
  
 Xin đừng ru nữa khúc à ơi!
 Rét mướt âm ba lạnh lẽo đời
 Bài ca đã chết chìm trong tiếng
 Đàn câm giây lạnh nỗi niềm khơi.
 2004
  
 Quê hương
  
 Quê hương ơi! Cái mất, cái còn
 Con nước chảy từng mùa trôi đi mãi
 Chỉ có quê hương trầm tư ở lại
 Có hai bờ e ấp lấy sông quê
 Con nước trôi đi – đi mãi chẳng về
 Bến lở, bến bồi oằn mình trăn trở
 Mặc con đò bồng bềnh bỡ ngỡ
 Nghe lỡ làng trên bến vắng sông quê
 Bao người đi bằn bặt chẳng về
 Theo con nước lặng tờ trôi đi mãi
 Làng quê đó đâu phải là huyền thoại
 Chốn cội nguồn cho mọi nỗi sinh ra
 Quê hương ơi! E ấp những nếp nhà
 Kề sát bên nhau, ghì con lối nhỏ
 Những bước chân nhún nhường trên ngõ
 Trong cái nhìn còn ánh nỗi thương nhau
 Bao lớp trẻ thơ nay đã về đâu
 Mặc hài nhi, ầu ơ tiếng gọi
 Lũy tre làng mơ màng ngọn khói
 Bếp lửa chiều e ấp dấu chân quê
 Quê hương ơi! Một lối đi về
 Buồn còn nóng trên đường làng gạch vỡ!
 Thời gian mãi vẫn chỉ là dang dở
 Muộn một chiều cho lặng lẽ mai lên
 Mặc một ngày trôi vào lãng quên
 Mang theo cả bao cuộc đời vội vã
 Theo con nước chìm sâu vào xa lạ
 Có nhớ về nơi cội rễ quê hương
 Dưới gốc đa ven đường
 Lời trẻ nhỏ ê a ôn bài lịch sử
 Thời Trịnh – Nguyễn và hôm nay sóng dữ
 Bao tủi hờn theo con nước trôi qua
 Một bình minh chói lòa
 Nghe hối hả tiếng gọi mùa thức dậy,
 Lời con quốc vọng về trong nắng cháy
 Tiếng đàn cò lặn lội bờ xa
 Bóng hoàng hôn mẹ già
 Nỗi mất mát chìm sâu trong đáy mắt
 Người cô phụ ôm mảnh tình níu bặt
 Đốt nén nhang cho nỗi nhớ ban chiều
 Lũ trẻ thơ thả diều,
 Lời nô nghịch đùa nhau lùa trong gió
 Tiếng cổ trâu lắc mõ
 Đủng đỉnh về trên lối xóm vang xa
 Bếp lửa rơm mặn mà
 Như phảng phất vị cơm chiều đạm bạc
 Quê hương ơi! Đã mấy thì đổi khác
 Cái mất còn vẫn vây mãi day dưa
 Nước vẫn trôi… trâu lặng lẽ kéo bừa…
 Lằn roi vút cho đường cày thẳng lối
 Ta cứ ngóng cho bao điều thay đổi
 Ngẫm thật sâu… sao cứ đợi thật xa?
 Bao mất, còn trên mảnh đất quê nhà
 Còn đang thức… ôm dòng sông nước chảy…
 30-12-2004
  
 Vách Đá
  
 Hư vô con nước qua rồi
 Chỉ còn vách đá ngậm ngùi khổ đau
 Hao mòn, hốc hác, chìm sâu
 Cố tì lấy biển, vạc dầu sóng sôi
 Tấm tình vách đá biển ơi!
 Dẫu mòn sóng vỗ, trọn đời vẫn mơ
 Nguồn cơn biển lặng như tờ
 Hoang vu vách đá, dại khờ ngóng trông.
 2004
  
 Bến Đò
  
 Đò úp nằm trên bến
 Bỏ mặc sóng rủ rê
 Thuyền im! Tình sóng động…
 Không gian như chưa về.
  
 Sóng đòi thuyền của sóng
 Đò nằm đau đam mê!
 Tiếng gọi đò trên bến,
 Thuyền ơi! Đưa ta về.
 2004
  
 Vô Đề 1
  
 Sóng chẳng già, mà đời ta bạc tóc
 Nước Tây Hồ trằn trọc ngàn thu
 Day dưa trên sóng sương mù
 Mờ đi ánh ngọc, như ru phận người
 Thân ta nằng nặc buồn vui
 Già thêm một tí để lời hư vô
 Tây Hồ vẫn thế như mơ
 Xanh xanh nước biếc muôn bờ mộng lay
 Một vùng vẻn vẹn nồng say
 Như vò rượu ngọc ngậm đầy giấc mơ
 Nguồn cơn sóng vỗ muôn bờ
 Như đòi ta đến dại khờ cơn say
 2004
  
 Sương Đêm
  
 Đêm như ngọc, giọt hờ ru mãi thế
 Buồn xanh xao như thể giấu bàn chân
 Hồn nằng nặng, bồng bềnh trong cô quạnh
 Sẽ về đâu như những giọt sương đêm.
  
 Bao ngưng đọng chắt ra hồn giọt nước
 Hỡi bao la, rộng lớn của trời đêm
 Ta như thấy người khô cằn đến thế
 Vắt trong đêm từng giọt nhỏ u buồn
  
 Để tan vỡ khi bình minh thức dậy
 Giọt sương tan trong thiêu đốt về đâu?
 Một ngày mới sẽ ngưng hồn giọt nước
 Như giấc mơ thao thức thuở ban đầu.
 2004
  
 
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 05.11.2017 18:42:23 bởi Vuthivietnam >