Cơn Mưa Và Sa Mạc
Anh như cơn mưa phùn
Mưa dài, mưa dài mãi.
Từng giọt một cô đơn.
Chẳng thấy mình đọng lại.
Em là miền cát trắng.
Trầm lặng đến muôn đời.
Mưa âm thầm nhỏ xuống.
Bay biến giọt mưa ơi!
Mưa biết đến là bao.
Mà sao còn chẳng thoả.
Trách em vô tình quá.
Vắt kiệt sức anh rồi.
Chỉ còn nước mắt thôi!
Anh ngồi trên cát trắng.
Những giọt ngời lệ đắng.
Anh tặng nốt cho em.
1999
Chiều
Ta về đây! Ta về đây
Ai ngược, ai xuôi cũng thế này
Một mảnh thuyền con xuôi mái nước
Hai bờ xanh ngắt ngắt gió may.
Nắng chảy nghiêng nghiêng bóng xế chiều
Vạt chai run rẩy bóng cô liêu
Tiếng đàn ai gẩy lời ai hát
Con sóng xô đi mang buồn theo.
Sóng vỗ mạn thuyền như nhịp phách
Con thuyền đu đẩy tự cánh bèo
Về đi ngày hết lời ca cũ…
Đêm sắp về kia buồn tong teo.
1999
Còn Sót
Ta sẽ lấy thước đo làm giới hạn
Mang thời gian ta toan tính cuộc đời
Lấy thân này định lượng xác thân phơi
Khi mọi việc đều cân đo được cả.
Cái vĩ đại mà nhân loại ta đã…
Phát minh ra cân, thước – tính thời gian.
Còn cao hơn họ tính được vô vàn.
Cả tiếng khóc tiếng cười bao trường độ.
Thật vĩ đại cái nhân loại ta có
Mọi chuyện đời tất tật đã tìm ra
Họ còn quên một tiết nhỏ thôi mà
Hồn bé lại lúc nào ta chẳng biết.
1999
Sành Điệu
Phải có cái thắt lưng thì đúng mốt
Phải có giầy bóng loáng, đúng giầy da
Phải có sơ mi cổ cứng mượt nết là.
Quần ống đứng cháy li như dao cứa.
Phải có đủ đủ thêm nhiều nữa…
Thì mới là đạt mốt thời nay.
Nào phấn son, gương lược, bút kẻ mày.
Nhiều vàng vọt quấn quanh ngoài thân xác.
Không được thế coi như là trẻ lạc.
Cũng đành thôi! Phải cố giấn theo đời.
Những thứ trên khi đã đủ rồi.
Họ còn phải đứng, đi rèn thân xác.
Mắt đong đưa cất lời như tiếng nhạc!
Bước chân đi uyển chuyển cứ như là…
Hỡi ông trời! Khốn khổ cái thân ta.
Đời lạc mốt, bố ai mà chịu được.
Bụng đói lép cố theo đời mà bước.
Bước chen chân xô đẩy cố mà đi.
Cả nhân gian rạo rực những tân kỳ.
Trông sặc sỡ cứ như là tranh vẽ…
Đời khởi sắc trời ơi! Muôn ngàn vẻ.
Ta chẳng là ta – ta là kẻ giống đời.
Sau cơn mưa rũ rượi phấn son rồi!
Trong gương cũ ta thấy ta thần xác.
1999
Chấm Nhỏ
“Tặng Nguyễn Phương Lâm”
Có lẽ buồn kia là tất cả,
Làm em bé nhỏ lại thế này.
Chỉ là hạt cát trong sa mạc.
Một buổi chiều kia vương áo bay.
Lửa nào cô đá thành châu ngọc.
Một chấm ngời lên ngọn lửa say.
Ai đãi được em trong bể khổ.
Ngọc ơi! Em tựa nỗi đau này.
1999
Hoạ Lời Cỏ May
Có khi nào em như cỏ may,
Làm vướng chân người qua lại.
Có khi nào em như cỏ dại,
Xanh bốn mùa xanh không thôi.
Có thể anh sẽ đến ngồi.
Và giấc ngủ đắm mình cỏ biếc.
Có bao giờ lòng em luyến tiếc,
Những bước chân qua rồi…
Em chỉ là màu xanh thế thôi!
Niềm mê đắm muôn đời trẻ dại!
Anh biết trong lòng em còn mãi!
Bước chân qua bùi ngùi…
Dòng tháng năm vẫn chỉ thế thôi,
Cỏ cứ mọc và chân người vẫn lại.
Ai có biết trong màu xanh thẫm mãi.
Hi vọng!
Ghê người!
Trời ơi!
1999
Đổi Mùa
Mùa hè còn vọng tiếng kêu.
Con ve rời rạc buồn teo nỗi buồn.
Trên đường hoa phượng còn vương.
Dây dưa chút nắng phấn hương của trời.
Lá vàng có lẽ sắp rơi!
Nhớ ơi là nhớ, những lời vu vơ.
Hè đi, lá rụng vỗ bờ.
Không gian reo rắc giấc mơ chập chờn.
Lời ve thoi thóp thêm buồn.
Bên thềm chiếc lá cô đơn gửi về.
06/01/2000
Tình Thu
Em sợ mùa thu chiếc lá rơi.
Thổ thức đâu đây tiếng rã rời.
Xuân sắc nghiêng nghiêng tình chợt nửa.
Một khắc thời gian nghe đã vơi.
Mùa thu rũ áo bên song cửa.
Em khóc thương em chuyện đã rồi.
Tình kia thoi thóp vàng thương nhớ.
Một khúc ru ca buồn lên khơi.
Ái tình chả lẽ buồn như lá.
Xanh ngắt mà sao chợt rã rời.
Trong vườn từng chiếc phơi thương nhớ
Ai bứt lìa đi chiếc lá rơi.
Mùa thu trả lẽ là như vậy.
Buồn bã đi qua một kiếp người.
Ngàn cây trơ gọng bâng khuâng mộng.
Một nét thu pha đượm tiếng cười.
06/01/2000
Ảo Giác
Trăng vỡ trời lên vút thật cao
Li ti bụi nhỏ những vì sao.
Mây đùn như núi sô vần vũ
Ngỡ tưởng nhân gian bỗng lộn nhào.
Gió bỗng âm ba hồi tưởng tượng.
Thình không dội lại đứt dây lèo.
Đất bằng dậy sóng trong hư ảo.
Một mảnh trăng mờ trôi dạt theo.
Trăng vẫn là trăng ở mãi trời.
Sao là cát bụi rắc muôn nơi.
Trên hồ sóng sánh trăng sao rụng.
Ta cách bèo con ngơ ngẩn trôi.
2000
Hoang Dã
Đâu không gian, đâu thời gian.
Ta tự hỏi các người đi đâu mất.
Thân đang sống có lẽ nào không thật.
Lục lọi ta đâu trong bề bộn cuộc đời.
Chút nhỏ nhoi như cây cỏ của trời.
Mầm nhọn hoắt như cây kim tồn tại.
Ta là cỏ rắc trong đời vương vãi.
Len lỏi không gian xanh ngắt thời gian.
Hoang dã thân ta không che kín lụi tàn.
31 – 12 – 1999
Tùy hứng
Núi xanh quàng cổ thức mây.
Chiều xanh cò trắng dáng bay phiêu bồng.
Dừng chân một thoáng thinh không.
Chênh vênh nẻo trước buồn lòng cố nhân…
1999
Mặt Trời và Giọt Sương
Mặt trời đến đậu giọt sương.
Lung linh một kiếp đoạn trường khổ đau.
Đêm nằm gom lạnh thêm sầu.
Sáng ra tan biến còn đâu kết thành.
Nỗi buồn không phải tinh anh.
Lóe lên một chút hóa thành khói mây.
Làm cho lắm kẻ chau mày.
Tưởng rằng chân lý xuống đây mặt trời.
1999
Con Thiêu Thân
Em như con thiêu thân
Nhao vào đời ngọn lửa.
Thỏa chí chỉ một lần.
Để chẳng còn tiếc nữa.
1999
Say!
Miệng hát lời chẳng hiểu!
Chân bước cũng chẳng hay.
Tay chênh vênh be rượu.
Đã cạn chẳng còn đầy.
Ta hát khúc gì a?
Gió bay rồi chẳng biết!
Đong đưa chân ghì xiết,
Tưởng gió bay mất hồn.
Vênh váo trong hoàng hôn.
Ta nhìn đời lật ngửa.
Đời say nào mấy bữa?
Miệng hát khúc mơ mòng.
Gặp hố quãng đường cong.
Vấp chân thì ta nằm.
Cả bầu trời lồng lộng.
Như thể là hư không.
1999
Tuổi Mười Tám
Em tìm lại em!
Phấn son!
Tuổi trăng tròn mười tám.
Tại nắng hay mưa bạc má em hồng?
Hay mùa đông dập tắt lửa lòng.
Trăng nhòe nhoẹt rắc bụi vàng số phận!
Vầng trăng son phấn!
Mất rồi! mùa trăng…
1999
Trái Dừa
Đong đưa ẽo ợt lá dừa.
Cố che đôi trái vẫn chưa đủ ngày.
Mầm xanh nhăn nếp chưa đầy.
Con ong ngơ ngẩn cố quay vài vòng.
1999
Đêm Thu
Mùa thu gửi gió vào mây.
Mùa thu gửi lá giăng đầy lối đi.
Tình thu đêm gợi chút gì?
Tai nương mái lá thầm thì giọt sương.
Có vàng hoa cúc bên đường.
Chút tình của nắng, chút hương của trời.
Hoa vàng nhuộm chút nắng vơi.
Thi nhân chĩu hạt sương rơi nặng lòng.
Lá vàng, hoa cúc, sương trong.
Đêm thu chợt nhớ, chợt không nỗi buồn.
1999
Đồng Hồ
Đều đều tích tắc nó quay
Đều đều túc tắc phận này nổi trôi
Không thêm không bớt tiếng lời
Đồng hồ quả quýt thân tôi đúng giờ
Không nhanh, chẳng chậm như mơ
Cứ là túc tắc bên bờ khổ đau
Thời gian tích tắc đi đâu?
Chẳng quên đây một mái đầu điểm phai!
Ước gì người chạy bằng hai
Thân ta dũ bỏ hình hài ngẫn ngơ…
Chao ơi! Cái kiếp đúng giờ
Đồng hồ Thụy Sĩ ta mơ một đời.
2000
Đêm Trăng
Đêm trăng buồn một nửa.
Trăng chở nỗi ưu phiền.
Gió lộng cánh buồm lên,
Cho bồng bềnh nỗi nhớ
Trăng một vầng dang dở
Mặc, buồn ta lấp đầy…
Như con thuyền vô địch
Trôi trong niềm đắng cay.
2000
Loài Chó
Tặng anh Vũ Huy Tấn
Cặp chả chó thơm lừng trên lửa,
Khá khen thay cho loài khuyển coi nhà,
Ngươi hữu ích cả khi nằm trên đĩa,
Thịt ngươi rồi ta chợt hiểu ra!
Đêm 9-2-1999
Gia Vị
Ta chớp lấy trong chỉ là khoảnh khắc,
Một niềm vui thoáng đượm nụ cười,
Cho hơi ấm thấm vào da thịt,
Để niềm đau thêm vị đắng môi.
Chút hoan hỉ bên bờ sâu nỗi khổ,
Rờt khỏi tay! Ta hụt hẫng trong đời.
Đời thế đấy! Cái nồi da nấu thịt,
Nồi thịt xương, gia vị chút niềm vui.
Biết thế vậy có ai là không đợi,
Cho dù sao thì nỗi khổ đã rồi,
Manh áo mới khoác lên đời lạnh giá,
Thít dây lưng chôn chặt chút niềm vui.
Hãy cộng lại rồi trừ đi nỗi khổ.
Ta chẳng là ta! Vương vấn phận con người.
Và cứ thế ta đi vào năm tháng.
Lạc lõng thời gian, phiêu dạt bước chân.
Những đỉnh cao nơi vực thẳm rất gần,
Thằng điên dại leo lên rồi tụt xuống.
Cả thế giới gập ghềnh muôn vạn hướng,
Hãy đi cho hết cả thời gian.
Những buồn đau của một kiếp gian nan,
Chân dừng lại dưới kia là vực thẳm.
9/2/1999
Nửa Vời…
Một nửa vời thôi cũng đủ rồi.
Một làn gió thoảng ấm đôi môi.
Trăng vơi mỏng mảnh vương chiều xế.
Chợt thoáng mây qua đượm nét cười.
Sáng tối phanh đôi ngày chất chứa.
Buồn vui chia nửa nỗi đầy vơi.
Tiếng đàn cao vút buông đâu nhỉ.
Chợt thoáng hư vô bỗng mỉm cười.
Màn đêm xõa tóc vương thương nhớ.
Ai sẽ ru ai lời mắt môi.
Sầu cao chót vót sầu đang độ.
Buồn ngấn nhân gian lệ ướt trời
Dài ngắn thăng trầm thân phận gửi.
Chung quy thì cũng nửa vời thôi.
2000
Bức Họa
Tặng cháu Cu – Đơ
Hãy chìm xuống hỡi những nỗi khổ đau,
Như những nét vẽ vời trên giấy trắng!
Một bức tranh tưởng chừng như phẳng lặng,
Rã rời, lãng quên…
Một con đò trôi vào vô biên,
Một mảnh trăng non cuối chiều nhạt bóng,
Một tiếng hát, lời ru tưởng chừng như trong mộng.
Nghiêng nghiêng nét vẽ lưng vời.
Một mảnh trăng hay một mảnh trời,
Đau cơn gió, cuốn đi nhiều lá rụng.
Và nét vẽ có thể là rất vụng,
Dành riêng cho một cuộc đời.
Có thể là ta hay là tôi,
Gì đi nữa, cũng chỉ là tranh vẽ.
Một chút vui một chút buồn nhè nhẹ.
Bâng khuâng, à ơi!...
Những tàn tro là sắc của trời,
Màu lục nhạt là màu của lá,
Màu xám ngắt, đây Tây Hồ sóng cả,
Màu gạch non nhấp nhổm nóc nhà ai.
Màu thời gian phủ kín khắp làng chài,
Con đò nát nghếch đầu trên bến nước
Khuôn vải trắng ai vẽ gì chẳng được,
Vẽ vời, lãng quên…
Giá thời gian khi vải đã căng lên,
Hồn họa sĩ trải dài trên giấy trắng.
Kỷ niệm ngày giỗ mẹ 1998
Trăng
Còn đây một nửa vầng trăng
Phiêu du một cõi chị Hằng nhởn nhơ
Mây vương thoáng đượm màu tơ
Gió bay nét thoảng, giăng mơ muộn màng
Nét cười lơ đãng ai mang,
Tây Hồ còn rịn ánh vàng nhuốm trăng
Nụ cười vơi vớt chị Hằng
Nghiêng đâu mất nửa? Thuyền trăng bồng bềnh
Ngang trời sống kiếp lênh đênh…
2000
Nỗi Buồn
Ai như gió thoảng qua bờ
Làm cho con nước loang mơ một chiều
Nỗi buồn chất chứa bao nhiêu
Xôn xao chân sóng đủ điều vu vơ
Gió đi nước quện màu mơ
Xanh xao đây giấc vỗ bờ gọi nhau
Bâng khuâng gió thoảng đi đâu
Để cho phẳng lặng buồn lau gương hồ.
2000
Mùa Đông
Gió cất tiếng mặc mùa đông lặng lẽ.
Thả neo buồn trên biển gió cuồng phong.
Em có về! Trời lạnh đấy mùa đông.
Mưa rả rích lời ai chìm trong gió.
Có chiếc lá vào hồn kia bỏ ngỏ.
Cả mùa đông lặng lẽ cũng theo vào.
Chiếc lá vàng rớt nhẹ xuống nơi nao.
Trong cõi nhớ, cô đơn ôi lạnh giá…
Em đã đến, đã đi và xa lạ.
Như mùa đông chẳng đợi cứ đi về.
Từng nhón chân, bước nhẹ nỗi đam mê.
Cung đàn lạnh lời ca nào dao cứa.
Trong hòa quện có chia buồn một nửa.
Nỗi lòng ơi! Vời vợi gió đi về.
Bước chân người lạc lõng giữa đam mê
Như lá rụng tơi bời trong gió thổi.
Cả mùa đông đắm chìm trong tiếc nuối.
Những hàng cây chơ gọng đứng chờ ai.
Những bước chân và tiếng gió thở dài.
Trong lạc lõng gió mưa hòa ngập lối.
1999
Tiễn Biệt
“Tặng nhà thơ Thanh Đình”
Kẻ ở người đi có nhớ không?
Tháng năm biền biệt mắt người trông.
Chênh vênh sầu vút cao như núi.
Bát ngát chân trời cuối bể Đông.
Người đi nghiêng chút tình xưa lại.
Kẻ ở mầm đau nỗi tận cùng.
Chia ly trời đất đong thương nhớ.
Ai biết buồn kia độ mấy thưng.
Thôi đành nhắm mắt mà xa cách.
Hai đầu trái đất mối tình chung
Đời trai sống để mà ly biệt.
Có thấy không anh nỗi tận cùng?...
Mười thu xa cách không tin nhạn,
Đất Mỹ anh ơi có đẹp không?
Quê cũ người xưa sầu nỗi nhớ.
Ai về xin gửi chút hoài mong.
1999
Tiếng Đàn
Hãy cất lên hỡi những cung đàn buông.
Phím là đời, còn dây ngân là tiếng!
Hãy cất lên như cánh diều bay liệng.
Phiêu du
Bay lên.
Hãy cất lên hỡi tiếng ru của em.
Tay ngắt lại trên cung đàn từng quãng.
Nghe nhẹ quá như lời qua gió thoảng.
Đong đưa
Dịu êm!
Lá trên cành cứa vào bóng đêm.
Lời cô quạnh thổi vào lòng băng giá.
Những dây buông trên cung đàn kì lạ.
Đên bỗng nặng thêm võng cả cung buồn.
Hãy cất lên,
Xin hãy cất lên.
Đừng buồn quá xin hãy là bão đổ!
Đừng nhẹ quá xin hãy là tiếng hú!
Thét gào
Bão giông!
Hỡi cây đàn hãy thả sức mà buông.
Đừng lằng lặng ngân nga lời bé nhỏ.
Xin hãy là mưa, dội trên ngàn thác đổ.
Cho chênh vênh lạc lõng cả đất trời.
Nghe phiêu du cả những bước chân người.
Lời thác loạn lẫn trong lời của gió.
Tiếng dập vỡ dưới mặt trời sáng tỏ
Nghe mầm non cựa mình!
Tiếng muôn loài sau cơn bão hồi sinh!
Ôi bất tuyệt! Vẫn những cung đàn ấy.
Tay nhấn phím quện theo bàn tay gẩy.
Hồn quện vào nhau, thân quện thân người.
Như mắt môi, đối diện dưới mắt trời.
Tay ấn phím những cung đàn lỡ dở.
Nghe cao vút tiếng đàn đâu bỡ ngỡ.
Lạc cả không gian, lạc cả một đời.
Nghe bâng khuâng như lạc cả cuộc đời
Hồn nhẹ cất tỏa vào trong gió
Có nghe chăng tiếng đàn ta đó.
Bay đi và nhẹ buông!
Thấm cả không gian sau dư vị điên cuồng…
1999
Em Là Chiếc Bóng
Em là bóng của anh trên đường phố.
Anh ngắn em dài
Trùm anh muốn đổ!
Phiền muộn anh đi
Em háo hức miệt mài.
Lạc vào đêm ngoái lại chẳng còn ai.
Em đâu nhỉ?
Quanh anh là bóng tối.
Em đâu nhỉ?
Quanh anh là gió nổi.
Gió lạc đường khuya…
Em ở đâu hỡi chiếc bóng của người.
Hãy lạc vào đây cùng ta mà chấp chới.
Không ánh sáng chỉ đêm và chờ đợi.
Hãy vào đây hỡi chiếc bóng của ta.
Hỡi bóng đêm làm cho mắt đui lòa.
Ta sờ soạng tìm em đâu chiếc bóng.
Chỉ còn lá ở trên đường vẫn lộng.
Xào xạc từng cơn!...
Ta chết chìm trong bóng tối của đêm…
1999
Nỗi Đau Vô Tình
Em đến bên bờ nỗi nhớ!
Dòng sông mang đi,
Cồn lên trăn trở…
Bến không đò sông lặng lẽ đi qua…
Chết lặng thân em,
Chiều nhợt nhạt nắng nhòa.
Nghe biền biệt ngày đi sao lặng lẽ.
Cả không gian ngân buồn lên có vẻ…
Vỗ vào em con sóng chợt xa vời.
Một dòng sông hun hút tận cuối trời.
Em chấm nhỏ trong xa vời nỗi nhớ.
Bến day dứt để cho tình trăn trở.
Sông chở nghiêng nơi xói lở cuộc đời.
Ơi con đò bỏ bến mãi xa xôi!
Người đứng ngóng lững lờ sông chẳng lại.
Có lẽ dòng sông kia đi mãi,
Bỏ mạc đời này mãi mãi hư không.
Những làn môi ánh mắt vời mong.
Sông có lại? Hay dòng sông chẳng lại?
2000
Dòng Sông Và Lòng Sông
Cứ chảy mãi chảy hoài vô tận,
Dòng nước kia đay nghiến mãi sông này.
Bao lở lói nỗi đau này vạn thuở.
Sông sinh ra để chứa đựng đắng cay.
Hỡi dòng nước từ đâu về mãi mãi.
Hỡi lòng sông bên lở bên bồi!
Đâu chất chứa có thể là vô tận.
Để nơi nào vĩnh viễn cứ sinh sôi.
Ơi! Bể khổ mãi sao chưa đủ?
Mặc dòng sông quằn quại đến bao giờ.
Cứ chảy mãi những mùa mưa bất tận.
Trời hỡi trời! Sông được mấy thiên thu.
Có nỗi khổ sẽ không tan thành nước!
Có dòng sông sẽ chẳng chảy bao giờ!
Có những kiếp người đóng băng thành bắc cực.
Mặc, giấy này trắng xóa mãi trang thơ.
01/05/1999
Lở Lói
Hỡi cơn mưa xin hãy đổ xuống đây,
Cho mặt đất ngập tràn như biển cả,
Nỗi đau đớn là những điều kỳ lạ.
Bóp nặn quả tim thoi thóp mỗi giờ.
Nếu kiếp người là những bến bờ.
Cơn sóng khổ xói mòn bao nỗi nhớ.
Để mặc đời là những vùng đất lở.
Đau thương ơi!
Đau thương!
Nếu thời gian là những con đường.
Dẫn dắt đời này về đâu đi nữa.
Một thoáng mơ say, vui buồn chia nửa.
Lờ lững tầng không vất vưởng mặt trời.
Bỏ mặc ta… chợt ngẫm đến đời.
Nghe chót vót những cung buồn chất chứa.
Nghe đổ vỡ để rồi không được nửa.
Một nửa ta đâu!...
Chết từ bao giờ?
Hãy xin mưa và mưa cứ mưa.
Còn phó mặc những gì đang tồn tại.
Cứ lở lói vì đời không còn mãi.
Đưa đẩy mà đi con nước rã rời.
Đây chênh vênh đay nghiến những mặt người.
Thời gian chảy hay kiếp người đang chảy?
Xin đúc lại suốt một đời ta thấy.
Một khối thương đau như con thác đổ về.
Đây hình hài một pho tượng đam mê.
Thân rũ mỏi trắng phơ vầng tóc bạc.
Ta ngơ ngác ngã ba đường lưu lạc.
Đi về đâu! Về đâu!
Những cơn mưa đang sầm sập trên đầu…
31/12/99
Nỗi Buồn Cô Phụ
Tặng HM
Gió thoảng, se tình cho nỗi nhớ.
Thời gian, thoi dệt cứ là trôi.
Lụa đào một dải vương bên dậu.
Ngõ trước ai người đi chợ đâu?
Nhầu nhĩ thân em, gái có chồng!
Lần lần duyên phận đến hư không.
Tình bay theo gió vàng duyên phận.
Chợt bóng thu về nghiêng trước sân
Lạnh giá làm sao duyên phận ơi.
Cao xanh vời vợi khó mà khơi.
Vời tay một thuở hồng nhan lạnh…
Đâu nỗi buồn tênh nhốt chặt đời.
Gió thoảng đi qua thời thiếu nữ.
Nghe buồn se lạnh cả đầu môi.
Bồng con cố níu thời gian lại.
Cánh nhạn bay qua thoáng phận người.
Ngõ trước nhà ai buổi chợ về.
Nôn nao lời trẻ - lụa tươi ghê.
Ngày mai xác pháo hồng trên ngõ.
Thước lụa ai người vương lối quê?
2000
Tương Tư
Tương tư như gió thoảng!
Lướt qua đời mỏng manh.
Có chiếc lá xa cành,
Êm ru theo lời gió.
Có nỗi buồn bỏ ngỏ,
Mặc mùa thu về đâu.
Len lén lá phai màu.
Làm bạc lòng gió thổi.
Những hàng cây mê mỏi.
Ngơ ngác trong mùa thu.
2000
Tùy Hứng 2
Hai tay nâng lấy tình người
Hai tay cố vịn lấy đời bạc phai.
Hư không như tiếng thở dài…
Khóc không thành tiếng còn ai nữa tình?
Lê chân cố bước một mình.
Vịn vào cõi ảo, chữ tình mộng thôi!
Bạc phơ mái tóc ông trời,
Vịn vào đâu nhỉ để rồi còn ta?...
2000
Gương Trăng
Muôn năm vẫn chỉ thế thôi!
Cung trăng thằng cuội vẫn ngồi nhởn nhơ.
Làm cho bao kẻ thẫn thờ!
Soi gương chị nguyệt mà mơ ái tình…
Chẳng lầu một tấm gương xanh,
Cô nhi dõi bóng thấy mình nhạt phai
Trách trăng hay trách đêm dài.
2000
Tìm Nhau
Tặng nhà thơ Vũ Huy Tấn
Em bảo đi tìm anh!
Anh đứng gần ngay đây,
Suốt đời em chẳng thấy
Mải miết đi tìm anh…
Anh bảo đi tìm em!
Em đây, anh nhìn xem?..
Suốt đời anh không thấy,
Hay mắt anh kèm nhèm.
Có hai đứa tìm nhau,
Cho đến khi bạc đầu.
Chẳng lẽ nào chẳng thấy?
Khi ta trong lòng nhau.
2000
Vật Lộn
Khốn khổ thân em việc quá nhiều,
Đầu thì chưa gội, váy chưa thêu.
Phấn son chưa điểm! Gương đâu nhỉ?
Giầy thì lộn xộn, nghĩ bao điều.
Bít tất con ơi tìm hộ mẹ!
Anh ơi! Lấy hộ cái khăn đầu.
Chuỗi hạt xinh xinh ai cầm hộ?
Tòng teng trong tủ khóa tìm đâu?
Ví xách đâu rồi ai cất nhỉ?
Phấn son trong ấy nghĩ ong đầu!
Điểm trang công việc công phu lắm…
Kéo, kìm, dao, chích nghĩ mà đau!
Phấn son đường nét sao cho sắc,
Gương lược tinh hoa điểm trước sau…
Khốn khổ thân em đời lắm việc,
Còn giờ đâu nữa nghĩ cho nhau
“Mẹ bố cuộc đời sao cách rách”
Làm cho em khổ đến ong đầu,
Có lẽ làm trai còn đỡ khổ!
Ngẫm nhiều, thương vợ đến sinh đau.
2000
Nuối Tiếc
Biết anh nghèo mà em vẫn lấy!
Lấy anh rồi em thấy thương em.
Ve hè rời rạc kêu đêm,
Thương cho cái phận êm đềm đã qua.
Trách thân có mắt như lòa!
Lấy thằng rỗng tếch hóa ra ngủ hè.
Đêm nằm con khóc nó tè,
Chở mình ướt áo lời ve rạc dài.
Thương thân lấy chú thuyền chài!...
Suốt ngày bì bõm lội hoài bắt tôm…
Còng lưng nước ngập cả mồm,
Đôi mắt thì toét, lồm ngồm đẩy te,
Chợ Hôm ăn bát xôi chè,
Nghe thấy câu vè lại thấy thương thân.
“Cầu trời đũa lệch thì phân
Đôi đũa bằng bặn thì duyên se vào”.
2000
Trăng
Tại đêm có một vầng trăng!
Tại đêm có một cô hằng lả lơi!
Vịn be say khướt ta ngồi,
Ngắm nàng một lẽ tay ôi! Tàng tàng …
Nâng li tưởng uống được nàng.
Hóa ra nghiện rượu đa mang một đời.
2000
Vô Đề 2
Thi nhân ơi! Khổ đau!
Thi nhân ơi! Thơ dại!
Chẳng có gì huyền thoại
Mà ôm lấy sầu đau.
2000
Vô Đề 3
Một ngày ta còn sống!
Một ngày ta là thơ!
Một ngày ta đau khổ!
Một ngày ta còn mơ!
Xin hãy mở cửa ra!
Hỡi tháng năm còn lại.
Xin cho đời thân ái.
Ngân lên muôn bài ca…
Ông mặt trời vẫn mở.
Cho ta nắng chan hòa.
2000
Thuyền Và Biển
Con thuyền là của biển.
Biển là của con thuyền.
Cứ giày vò nhau mãi.
Không bao giờ bình yên…
Một buổi sáng hư không.
Con thuyền không thấy nữa.
Biển gào lên chất chứa.
Giày vò mãi niềm đau…
Con thuyền và biển sâu.
Không giày vò nhau nữa.
Những buồn đau lần lữa.
Con thuyền mang đi đâu.
Phó mặc sóng bạc đầu.
Cứ ngàn năm thương nhớ.
Một con thuyền úp ngửa.
Chết chìm tận đáy sâu.
2000
Bâng Khuâng
Tặng Vũ Tuấn Anh
Băng như băng!
Sương như sương!
Cũng lạnh mà thôi một cõi hương.
Cỏ biếc xanh hơn màu rét mướt.
Ngàn lau ngây lạnh giấc ven đường.
Một tiếng chim ngân nghe buốt giá.
Non ngàn như tỉnh giấc chiêm bao.
Một trời sương trắng bình minh lạnh.
Non bạc ngời lên một dáng hình.
Róc rách trên ngàn đau tiếng suối.
Âm ba cơn gió lặng trong trời.
Thi nhân lạc lõng về đâu nhỉ?
Cái lạnh tràn lên muôn dặm trôi!
Chả lẽ thiên bồng sao cũng thế.
Nỗi đau tê tái cũng như người.
Tiên nga đâu nhỉ? Trời lành lạnh…
Thi nhân trên má giọt lệ rơi.
2000
Hai Bờ Nỗi Nhớ
Tặng hoàng Huyền My
Anh đứng bên bờ nỗi khổ đau,
Bên kia em đứng nhớ thương nhau…
Rất gần, nhưng nỗi sâu xa quá!
Ta ngóng trông nhau bạc mái đầu…
Có lẽ chim trời qua tới được,
Mang dùm ta với nỗi thương nhau.
Một vời ánh mắt, ôi vô tận!...
Vọng Phu hóa đá có phai màu?
6/2000
Hạn Hán
Nghiêng sông để nước ra đồng,
Nghiêng vỏ đổ rượu vào trong ly này.
Trời làm hạn hán mùa cay.
Cho thằng nghiện rượu phen này hết mơ.
Lúa ngô thiếu nước dạt bờ.
Chân thằng nghiện rượu vật vờ lướt đi.
Vịn be lê bước chân chì.
Hồn bay mất nửa thân tì gió lay.
Con thuyền trên sóng rượu cay.
Buồn lên tận đỉnh thân bay gió vèo.
Rượu tàn thân phận tong teo.
Thân đi giạp bóng lưng đèo cõi say.
Tỉnh ra chẳng biết chỗ này.
6/2000
Mơ Hồ
Em có lại, ta nghiêng tình một nửa.
Buồn ai xô, như đổ xuống thân này.
Ơi hờ hững! Dáng em buồn trễ nải,
Lướt trong chiều, theo lụa mỏng bay bay!
Muộn phiền quá trôi trong chiều ảo ảnh.
Em về đâu, bỏ lại, vắng con đường
Nắng nhợt nhạt mơ hồ như gió thoảng,
Trả cho chiều những lợt tối đi hoang,
Ta lặng lẽ đi trong buồn vô định.
Bước chân xiêu, nghiêng bóng đổ trên hè.
Gió thổi dạt những hàng cây rũ áo.
Ngần cồn lên chao chát những lời ve.
7/2000
Dòng Sông Không Bờ
Tặng vợ tôi
Anh như dòng sông không bờ,
Bồng bềnh sóng, chảy trôi về vô tận.
Đau con nước suốt cả đời lận đận,
Theo vô biên mà đi…
Sẽ về đâu?
Chẳng biết nữa!
Làm gì?
Nỗi ao ước cồn lên rồi tắt lịm.
Bài ca khổ chết chìm trên môi mím
Đêm buồn tênh,
Ai vắt…?
Nhỏ lệ rơi!
Gió vẫn ngân, ru con nước rã rời,
Nghe thoi thóp vỗ vào, đêm chờ đợi.
Một dòng sông,
Không bờ,
Mênh mang, vời vợi….
Lang thang cùng gió mây.
Sẽ về đâu khi trái đất ngập đầy…?
Em ở đâu?
Bờ ơi!
Mải mê cồn sóng gọi.
Hãy nổi lên trong đêm!
Em ơi!
Như thác ghềnh mê mỏi.
Hứng chịu sông anh cuồn cuộn đổ về
Sóng xô ghềnh tơi tả giọt đam mê.
Ông lấy sông anh có hai bờ nỗi nhớ.
Em ở đâu?
Bờ ơi!
Hãy dang vòng tay mở,
Cho mênh mông gom lại chút ưu phiền…!
Cho hai bờ hứng chịu sóng môi điên,
Nghe rạo rực lở bồi trên môi thắm.
Nghe lìm lịm dòng trôi về thăm thẳm.
Thẳng tới hư vô!
Dòng trôi…!
Khi tay em buông con nước rã rời,
Anh về biển, cuối trời thương em mãi…
8/2000
Tùy Hứng 3
Mang ly chạm cốc với đời.
Men say đủ độ, men đời đủ cay
Bụi lầm luân vũ cuồng say
Nỗi đau quện lại, thân này tả tơi…
Lụa bay như thể nỗi đời,
Dày vò điệu nhạc chơi vơi muộn phiền
Xác thân chợt tỉnh chợt điên.
Êm êm, nhè nhẹ, phiền phiền, lãng du…
Chân đi nghiêng ngả cho dù
Say đi cho tận tình ru mãi tình
Rượu nào chất ngất, long lanh
Bước chân quện lại, hồn quanh quẩn hồn…
Tình đầy chất ngất nụ hôn
Nghe lâng một cõi, nghe buồn chợt đi…
Rượu nào đã cạn trong ly
Thẳm sâu đáy cốc, còn gì nữa đâu…
6/2000
Gió Mưa
Tặng chú Nguyễn Sơn Lâm
Ta như gió, ta như mưa!
Lang thang thân phận có… như thừa.
Tưởng rằng: Trên đỉnh ta phiêu lãng.
Cứ thổi đi hoài… mang gió mưa!!!
Gió thổi về đâu, mưa thấm đâu?
Bốn mùa xuân sắc, đổi… thay màu.
Ta đâu? Trong cõi xanh xao ấy.
Sẽ lạc về đâu, đi về đâu?
Chiếc lá theo ta tan cuối trời!
Rưng rưng, biêng biếc sắc xuân khơi
Mơ mơ, nhè nhẹ hồn mưa thả
Ve vuốt măng tơ búp nụ cười.
Mưa gió cho tình nao cõi nhớ!
Phôi pha, duyên phận, giấc mơ ơi.
Một đời, lạc lõng trong hư mộng.
Gió mưa lưu lạc mãi trong trời.
3/7/2000
Hoa Cau
Tặng chị Vũ Tuệ Liên
Hoa cau từng sợi chấm vàng
Bồng như mái tóc lỡ làng độ xuân.
Tay xanh mấy nỗi gian truân,
Thân bao nhiêu đốt, nghe gần nỗi đau.
Bạc phơ thức lụa mùa cau,
Nhấn điều ấp ủ cau trầu tiệc hoa.
Vươn lên từng đốt thân già.
Buồn vui bao quãng, ngẫm ra chạnh buồn
Ai dùng cau nữa mà vun?
Quyệt trầu, tóc bạc, hoàng hôn nhạt nhòa.
Nỗi buồn còn đượm sắc hoa,
Mẹ tôi bên gốc cau già nay đâu?
Ngẩn ngơ từng đốt thân cau,
Quãng nào? Thời mẹ, quyệt trầu trước hiên.
7/2000
Ngẫu Hứng
Tặng thầy Nguyễn Quốc Anh
Thầy dạy trò đau cái nỗi đau.
Nàng thơ như thể vết thương sâu.
Cung đàn ai nhỉ? Nâng ta dậy.
Lìm lịm, thầy ơi… Ta ở đâu?
Biền biệt thời gian vẫn thế thôi.
Đẩy ru thân phận mãi trong trời.
Ai mang thương nhớ về hong nắng.
Thức lụa không gian óng ả trôi.
Gió bỗng ngân lên từ bốn cõi,
Nàng thơ ăn gió cất buồn lên,
Con thuyền vô định về vô tận,
Chợt tỉnh, thầy ơi… Chỉ có mình.
7/2000
Chiều Lên
Ngày lặn chiều lên tận đỉnh cao
Đêm trùng bóng tối vấn vương sao.
Chuông chùa theo gió cồn muôn lớp,
Như tiếng kêu ai? Biết lối nào?
Đây tóc ai buông tận cuối chiều,
Nhòa nhòa gương mặt bước chân xiêu,
Một vời tay khép, hoàng hôn muộn
Như bóng ngày qua gợn lắm điều.
Một thoáng sao mà bao tiếc nuối!
Đời người gom lại biết bao nhiêu?
Về đâu trong tiếng buồn đang rộn!
Nhịp mõ ngân lên ngập bóng chiều.
2000
Vương Tơ
Tặng thầy Minh
Đàn ôm, quỳ gối, tay nâng phím
Đầu gục, tình ngân ngọt tiếng đau
Không gian chết bẹp tình không lại
Chỉ còn cao vút tiếng cung sầu
Sẽ lạc về đâu khách cầm ca?
Ru ai đi nữa có chăng là…
Ru tình một cõi mình đâu nhỉ?
Rớm máu cung đàn nghe xót xa.
Hãy cất lên đi hồn lữ khách
Cung tơ nghe thoảng mãi trong chiều
Có người đi lạc dừng chân lại
Âm ba như thể gió bay theo
Nghệ sĩ tan dẫn trong gió thoảng
Cung tơ bủa lưới mắc linh hồn
Âm ba hư ảo cồn như mộng
Để mà day dứt ngón tay buông
Nghệ sĩ dệt đời trên phím lạnh
Vương tơ theo gió cứ là bay…
Mỏng quá cho tình vương vấn mãi!
Suy tư chi lắm tấm thân này?
2000
Dĩ Vãng
Tặng Nguyễn Thị Chiên Bắc
Em mang đến vườn anh nỗi buồn trong veo.
Những ảo tưởng dập tan kính vỡ.
Bao lăng kính nhỏ nhoi,
ánh lên dưới mặt trời cháy lửa!
Bảy sắc cầu vồng anh lặng lẽ mang theo.
…
Đã xa rồi trong cõi nhớ tí teo…
Sự phẳng lặng của đêm vẫn cồn lên ngọn lửa,
Tia sáng nhỏ mặt trời – sắc như dao cứa,
Chia chắt hồn anh…
Vườn đã già, xòe ngắt tán xanh,
Màn ru ngủ ngẩn ngơ nỗi nhớ.
Đêm cứ lên và mặt trời cứ mở.
Bụi thời gian qua năm tháng phủ mờ.
Nỗi buồn trong anh đã lên thơ,
Mảnh kính vỡ của những ngày xưa ấy.
Đây bóng dáng một thoáng buồn bỗng dậy,
Đập vỡ đêm anh!...
Đêm thủy tinh và những kỉ niệm xanh,
Căn nhà đổ ngổn ngang bao nỗi nhớ.
Trong vườn cũ đã bao mùa lá đổ…
Vẫn xanh lên màu mơ.
Những nhón chân lưu lạc đến bao giờ.
Giọt mực biếc in buồn trên giấy cũ
…
Em ở đâu trong nỗi nhớ trong veo,
Còn dập nát những mặt trời vụn vỡ?
Một bóng đêm rất sâu,
Thâm quầng trong mắt nhớ.
Em ở đâu! ở đâu?
Với thời gian ta còn nhớ tên nhau!
Còn trong vắt như nỗi buồn thuở ấy.
Những vụn vỡ gom mặt trời có dậy?
Óng ánh buồn đau…
Em ở đâu? Ta còn nhớ tên nhau?
2000
Tắt Một Lời Ru
Tặng chị Chu Thị Toán
Ai ru ai một kiếp người?
Ai cho ai một tiếng cười khổ đau?
Có còn vương vấn chi đâu!
Mà sao vẫn bợn nỗi sầu quanh đây
Biết đời là thế đã hay!
Mà sao vẫn ngửa bàn tay kêu trời
Chỉ là một thoáng mưa rơi
Hư vô như lạc xuống đời đâu đây
Ngón đàn như cứa vào dây
Tiếng oan vấy máu loang đầy không gian
Cung tơ day dứt ngút ngàn!
Nghe đau một cõi, nghe tan một trời
Để mà phẳng lặng rã rời
Buông xuôi con nước thế thôi một dòng
Có người sắp đến hư không
Buồn trong con mắt, thắt lòng biển khơi
Nỗi đau ai đổ cho trời!
Nghiêng vơi một nửa để rồi như không.
2000
Chiều
Một ngày mê mỏi đi đâu?
Hoàng hôn đang tắt trên đầu ngón tay.
Bóng đêm loang ngợp nét mày
Day dưa gió thoảng, gợn bay hương chiều
Bên hồ, liễu rủ như khêu,
Buồn xô con sóng đủ điều mênh mang
Chân ai như thể muộn màng,
Nửa đi theo gió, nửa sang bên chiều
Xa vời lợt nắng như thêu
Con đò ngắt lặng trở chiều vu vơ
Đâu đây một thoáng sương mờ
Cây nghiêng bóng tối như quơ vào hồn
Mặc người ngơ ngẩn hoàng hôn
Ngày đi đi mãi không còn đến đây
Chiều lên như thít vòng tay
Mặc ai khắc khoải nơi này nhớ thương.
2000
Cái Diều
Tặng anh Cương
Ta không trách được em khi cơn gió
Em bay bay như một con diều nhỏ
Con diều ve vẩy đuôi
Dáng hình em in trên nền trời
Sự đùa cợt mặc tay lèo du đẩy
Em bay bay, mặc mình anh đứng đấy,
Cố quận níu đời em!
Lại thả dây, phó mặc nỗi khát thèm
Sự đùa cợt lùa trong gió thổi
Em là diều bay – anh là tiếc nuối
Suốt một đời ta chỉ thấy được nhau
Khi đứt lèo em sẽ đi đâu?
Chỉ gió biết! Mặc anh buồn ngóng mãi.
2000
Thay Lời Kết
Hắn là một kẻ đang bị kẹt giữa hai lớp băng của quá khứ và tương lai. Cái buốt lạnh như nghiền lấy hắn trong lòng cối xay. Nỗi đau đớn tan đi, chỉ còn lại sự hòa quện tới ghê người… Cái thứ sền sệt đau sót ấy có lẽ là thứ cao quý nhất mà đời hắn nhận được!
Giữa thinh không giá lạnh, ở đâu đó tận trời cao, một tiếng chuông chùa ngân nga vọng lại!
Nỗi buốt giá khổ đau như chìm xuống, tan đi, để lại cho hắn một khoảng trống mênh mông, một chân trời mộng mị!
Hà Nội, ngày 23 tháng 12 năm 2000
Vũ Thi
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.11.2017 22:29:16 bởi Vuthivietnam >