Lời Tựa
  
 Cái rã rời không phải của rã rời,
 sự tan nát không còn là tan nát.
 Trong cái ranh giới không cùng ấy,
 hắn bỗng thấy thương thân, tiếc đời.
 Trong cái vô vi trời đất,
 hắn chợt thấy dáng hình Lão Tử.
  
 Cây cỏ bốn mùa trôi mất đâu
 Tuần hoàn như vậy có gì đau
 Trên cành trơ gọng mầm đang dậy
 Trong sắc xuân mơ gợn nỗi sầu!
 Và trong đống vụn vỡ này,
 Hắn chẳng chọn được gì cho mình,
 Ít rằng trong ý tưởng.
  
  
 Ngày 24 tháng 8 năm 2000
 Vũ Thi
  
     
  
 Màu Đen
  
 Ta đi trong màu đen
 Trong bóng tối mà ta chờ ta đợi
 Cái bóng tối của không mong tràn tới
 Ôi! Màu đen, màu đen
 Bầu chất chứa của đêm
 Sự hun đúc bắt nhân loài nghĩ ngợi
 Nỗi khao khát một cái gì chưa tới
 Ta chẳng thấy ta ngoài ý nghĩ con người
 Lặng lẽ ta đi trong đen sẫm của người
 Lặng thấm vào ta trong vô hình vời vợi
 Chỉ có gió ở trên cao gào đói
 Lá trên cành lác đác rụng đường khuya
 Tiếng chân đi hay tiếng chân về
 Ta chẳng biết chỉ thấy mình lạc long
 Một bóng đêm rất dày trĩu nặng
 Đè xuống thân ta – đập nát hồn ta
 Trong mắt đêm chan chứa lệ nhoà
 Ta chẳng thấy, chỉ thấy mình lạc long
 23/12/1997
  
  
  
 Chiếc Lá
 Tặng chị Tuệ Liên
  
 Thân em như chiếc lá trên cây
 Gió cuốn em đi gió thổi bay
 Lăn lóc cùng trời thân phận bạc
 Về đâu? Chi nữa? nước non này.
 1974
  
  
 Cái Thừng
  
 Bầu bán làm chi non nước ơi!
 Ông nào cũng vậy thế mà thôi
 Mỗi bước thăng quan lo bụng phệ
 Con dân chi nữa mặc cho rồi …
  
 Thừng bện xong rồi tự trói ta!
 Tre non chẻ lạt trói tre già.
 Một dây vô lại tình nhân thế
 “Gỡ được ra rồi cũng nát da”.
 Vũ Huy Tảo
 1974
  
  
 Cái Bánh Đa
 Tặng Dương Thu Hương
  
 Thân em như chiếc bánh đa,
 Oằn mình trong lửa để mà lớn lên.
 Lửa nung cong cớn thân mềm,
 Giòn tan miệng thế lời rên phận mình.
 1974
  
  
  
 Phân Đàn
  
 Khi súc vật phân đàn!
 Khi loài người tách tổ!
 Khi con chó xù bờm tranh nhau miếng mỡ,
 Nỗi tủi hờn hoang sơ.
 Những bàn tay và nanh vuốt hững hờ,
 Sự giằng xé vuốt nanh
 Tay co giằng béo bở
 Loài súc vật có còn chăng nỗi nhớ
 Lũ chó con một bầy.
 Những bàn tay non dại nắm bàn tay
 Cái tổ chó trong căn nhà còn lại
 Lũ chó con nay đâu?
 Những đứa trẻ thơ nay đã bạc mái đầu,
 Sự khôn lớn mọc lên cho tình đời sụp đổ
 Khi chó mẹ nằm im nhìn đàn con tách tổ
 Tiếng gầm gừ day đứt cả không gian
 Dưới mồ sâu xương thịt mẹ điêu tàn
 Cố gượng dây khóc con mình sụp đổ
 Sự tàn nhẫn hằn sâu trong nỗi nhớ
 Những cằn khô phân cách mãi linh hồn
 Những lâu đài bên cạnh những tang thương
 Khi anh đói, em no không cần nhìn nhau nữa
 Ta lớn dậy để cho tình sụp đổ
 Miệng nam mô nhưng thể xác không hồn
 Nỗi tương tàn trong một nấm mồ chôn
 Căn nhà nhỏ - đàn chó con – lũ trẻ thơ tan vỡ!
 Và thế hệ cứ nhân lên nỗi khổ,
 Nỗi đắng cay con người
 Những nấc thang mà anh ngược em xuôi
 Những bộ mặt hân hoan, che tình đời băng giá
 Ta lăn lộn đến khi đời mệt lả
 Đàn chó con sinh sôi
 Những đứa trẻ thơ cất tiếng trào đời
 Sự suy ngẫm chợt về ký ức
 Sự lặp lại khổ đau tiềm thức
 Khi súc vật phân đàn
 Khi loài người tách tổ
 Và con mẹ lớn lên bên bờ sâu nỗi khổ
 Những tiếng hú của muôn loài đổ vỡ
 Tiếng than vãn cho muôn vạn kiếp người
 Tiếng muôn trùng rạo rực những sinh sôi
 Tiếng những bước chân lạc loài một thuở
  
 Tiếng níu kéo, tiếng co giằng rạn vỡ
 Tiếng người đi kẻ ở trong trời
 Tiếng ai về, ai ngược bến xa xôi
 Đời thác loạn buổi phân đàn đổ vỡ
 Trong mồ lạnh, mẹ rùng mình lặng ngó
 Những đứa con từ lòng mẹ ra đời.
 1999
  
  
 Mưa
  
 Mưa rơi trên đường phố,
 Mưa bạc cả bóng đêm.
 Mưa rơi trên số phận,
 Mưa bạc cả tóc em.
 Bóng đêm ơi bóng đêm!
 Chỉ riêng người đã đủ,
 Lại còn mưa nhiều thêm
 Cuộc đời còn chi nữa
 Con xin trời một nửa
 Một nửa cũng nhiều rồi
 Nếu không thì cuộc đời
 Con chẳng còn chi nữa.
 1999
  
  
 Chiếc Lá
  
 Chiếc lá bay theo gió
 Như con đò trên sông
 Mỏng manh trao lượn mãi
 Cho đến chỗ tận cùng.
 Phải chăng đò cũng vậy?
 Sào cập bến hư không.
 1999
  
 Trăng …
  
 Ta nhấn vầng trăng trong miếng chén
 Rượu sủi tăm trăng sóng sánh say
 Ta uống rượu trăng cho say khướt
 Tỉnh ra trăng nhuộm cả nơi này.
 1999
  
  
 Bài Ca Thời Gian
  
 Ta chẳng lạc bước đâu!
 Ta đang bước trên đường dài thế kỷ
 Như tích tắc đồng hồ có lúc nào để nghỉ
 Khoảng cách thời gian trên mặt số đều đều
 Như những con đường mà ta đã đi theo
 Là những bước chân một đời khép lại
 Nỗi chật hẹp và những gì vướng mãi
 Từ ấu thơ cho đến hết tuổi xuân
 Nỗi ao ước và những bước gian truân
 Tiếng nức nở và muôn lời hoan hỉ
 Ta đã sống như ta đã nghĩ
 Và có bao giờ ta thấy được ta đâu
 Những dòng sông ẩn dấu những nông sâu
 Sự phẳng lặng vùi chôn bao thế kỉ
 Ta bỗng thấy đời mình phi lý
 Tấm gương nào soi thấu bóng hình ta
 Mặt biển xanh nhàu nát sáng bao la
 Ta méo mó trong gương người biển cả
 Chân dừng lại ôm nỗi lòng băng giá
 Lối đi nào đưa bước đến muôn phương
 Bao đau thương ta để lại trên đường
 Dấu in dấu, ôi nỗi buồn vạn thuở
 Tuổi xuân ơi! Em chẳng là hoa nở
 Và niềm tin hy vọng chẳng màu xanh
 Trán thanh xuân như sóng vỗ tan tành
 Đầu gục xuống bỗng thấy mình sụp đổ
 Tiếng tích tắc từ nơi nào không rõ
 Từ ấu thơ hay mới hôm nay
 Tiếng chuông kêu báo hiệu hết ngày
 Kim nhúc nhắc tiếng đồng hồ vẫn chạy
 Nỗi quằn quại khi quả tim đã cháy
 Giữa dòng sâu đang chảy đến vô biên
 Đi về đâu trong róng rả trămmin
 Thác điên loạn giữa lòng xối xả
 Hãy đứng dậy cuộc đời ơi! Đừng ngã
 Trong thời gian ta có một thời gian
 Hữu hạn đời ta trong vũ trụ vô vàn
 Hạnh phúc hiếm từ muôn vàn đau khổ
 Đường chật quá đời ta không còn chỗ
 Lối đi nào chằng chịt giữa muôn chân
 Hạnh phúc xa ta cứ tưởng gần
 Niềm hư thực giữa đời muôn vạn ngả
  
 Ta đang sống thời gian ơi, băng giá
 Tiếng của người thôi thúc bước ta đi
 Những vòng xoay tiếng tích tắc làm chi
 Ta muốn vượt lên người
 Người giằng đời ta lại.
 Và nhắc ta những bước đều mãi mãi
 Tích tắc thời gian,
 Túc tắc bước chân
 Hạnh phúc xa – mái tóc bạc dần
 Ta là đá giữa đời – là lãng quên muôn thuở
 Là nỗi nhớ của lòng ta nỗi nhớ
 Là niềm đau trong muôn vạn niềm đau
 Thế giới kia trong điên loạn nát nhàu
 Ta cát bụi, ta trở về cát bụi!
 15/01-Mậu Thìn
  
  
 Vòng Tròn
  
 Thằng sau nghi thằng trước
 Một bầy người đi vòng
 Một vòng tròn khép kín
 Hỏi có buồn cười không?
 2000
  
 Pho Tượng Biết Khóc
  
 Pho tượng đá từ ngàn xưa để lại
 Đứng trơ trơ ngửa mặt giữa trời
 Bao thế hệ chen chân trẩy hội
 Khen tượng uy nghi như thể ông Trời
 Tượng đứng đó trên đỉnh ngàn xanh biếc
 Dáng uy nghi đôi mắt đắm ngàn khơi
 Ngực nở rộng như ôm hồn non nước
 Kiếm trên tay nơi chỗ dựa con người
 Thân cong rướn như bay về phía trước
 Giữa biển ngàn sóng cuồn cuộn trôi
 Bao nắng lửa đã nung người thành đá
 Nghìn năm mưa, sôi sục bão cuồng phong
 Những lở lói của ngàn năm để lại
 Là vết nhăn trên vầng trán kiêu hùng.
 Và vẫn vậy, hàng năm người vẫn tới
 Vẫn chen chân lội suối băng rừng
 Để chiêm ngưỡng pho tượng trời bằng đá
 Dáng uy nghi ở tận chốn thâm cung
 Và một sáng khi bình minh chưa dậy
 Sương ngút ngàn bạc trắng cả non cao
 Đoàn hành hương đã dậy tự lúc nào
 Đứng cầu khẩn pho tượng trời lừng lững
 Và họ thấy trong mắt người cô quạnh
 Giọt lệ rơi trên gò má uy nghiêm
 Lời thì thầm to nhỏ giữa vô biên:
 “Pho tượng đá không thể nào khóc được
 Ngài là trời, Trời không bao giờ khóc”
 Trong nỗi bàng hoàng họ lặng lẽ ra đi
 Miền rừng hoang xanh ngắt cả bốn thì
 Người không tới, mặc ông Trời đứng đó
 Chim vẫn hót muôn âm thanh to nhỏ
 Trong ban mai nắng toả khắp rừng xanh
 Người vẫn đứng kia cô quạnh một mình
 Vì người khóc nên muôn loài quên đến
 Và câu chuyện cứ sang tai câu chuyện
 Về một pho tượng đá khóc như người
 Bị nhân loại ruồng bỏ chốn xa xôi…
 Pho tượng khóc làm hồn tôi nao nhớ
 Dòng lệ đắng của một đời hoang bỏ
 Đến hôm nay lệ sắp cặn hết rồi
 Quyết vượt ngàn, tôi tìm đến xa xôi
 Để chiêm ngưỡng pho tượng trời bằng đá.
 Và một sáng giữa bình minh xa lạ
 Nắng buông rèm giữa những vòm cây
 Tôi vẫn đi giữa sáng tối đêm ngày
 Trên lá rụng của ngàn năm để lại
 Khắp đây đó tiếng chim rừng vương mãi
 Giọt sương vàng nhè nhẹ rớt bờ vai
 Suối êm ru luồn dưới ánh ban mai
 Sỏi lặng lẽ ánh vàng như châu ngọc
 Giữa cảnh đẹp âm thầm tôi muốn khóc
 Hồn bâng khuâng lặng lẽ bước chân đi
 Và kia rồi trên vách đá phẳng lỳ
 Người đúng đó dáng in trời xanh thẳm
 Tôi quỳ xuống dưới chân người cao rộng
 Tôi cầu xin giọt lệ của Ngài rơi
 Và ở đâu mãi tận trên trời
 Giọt lệ đắng của người nhỏ xuống
 Giọt nước mắt ánh vàng lồng lộng
 Dưới ban mai nhỏ xuống hồn tôi
 Tôi ngẩng lên thấy cả bầu trời
 Và bóng dáng của người trong đó…
 Tháng 7-1998
  
 Thư Gửi Bác Phùng Quán
  
 Tôi gửi thư về đất chết đây
 Nơi miền ròi bọ xiết đôi tay
 Cho người thi sĩ phơi sương trắng
 Nuốt hận trần gian rượu đắng cay.
  
 Rượu đất anh ơi, có đắng không?
 Có tràn ly rượu sủi tăm tăm?
 Có mừng trắng nợ trần gian cũ?
 Có nhớ ai ai rượu cháy lòng?
  
 Có nỏ lê ta thành thánh giá!
 Có tình nhân thế nữa hay không?
 Rượu đắng mềm môi lời hát cũ,
 Nghêu ngao tôi hát giữa hư không
  
 Chênh vênh tôi bước trên đường cũ
 Be rượu cầm tay dội ướt lòng
 Nước mắt không còn tôi khóc bác
 Đôi lời say tỉnh giữa hư không…
 1998
  
 Tàu Chuối
 Tặng em Ngọc
  
 Xanh mướt mà sao khó bám ghê?
 Cứ là trôi tuột giọt đam mê.
 Có còn vương vấn tình sương lạnh?
 Tan nát cơn mưa hận lối về.
 2000
  
 Ru Tình
  
 Ru tình một nửa tới đâu.
 Để lòng khắc khoải buồn đau tiếc đời.
 Tình ru qua mọi cõi trời.
 Cung buồn thắt lại đàn tôi mất hồn.
 Mộng ru giữa lúc hoàng hôn.
 Bâng khuâng một cõi chợt lòng ta đau.
 Đàn lâng cao vút cung sầu.
 Ru tình một kiếp về đâu nữa trời?
 2000
  
 Bóng
  
 Cuộc đời ta theo bóng,
 Một chiếc bóng hiện sinh.
 Để rồi ta là bóng!
 Là bóng của chính mình.
 Ta thương cái thân ta,
 Hiểu ra thì đã già.
 Trong cõi vi vô ấy.
 Lão tử có như ta?
 2000
  
 Sông Chiều
  
 Chiều hoà trong ánh nước,
 Nhao nhác về lãng quên…
 Trên sông thuyền bỏ bến,
 Lữ khách trong triền miên…
 Chim cuối chiều vỗ cánh,
 Rũ bỏ những ưu phiền.
 Chỉ còn đây nỗi nhớ!
 Thi nhân nâng chiều lên.
 2000
  
 Say
 Tặng ĐP
  
 Đời chợt nhớ, đời chợt quên!
 Đong đưa duyên phận hỡi con thuyền.
 Phiêu du một cõi tình nghiêng nửa.
 Đây khúc du ca vào lãng quên…
  
 Lời ai tắt lịm như tàu đắm,
 Thân phận như neo mãi đắm chìm.
 Biển say như rượu chênh vênh quá.
 Bọt sủi tăm tăm rồi lãng quên…
  
 Khúc hát ai nào say như rượu!
 Phiêu du say tỉnh nỗi ưu phiền.
 Nhớ nhớ, quên quên buồn điệp điệp…
 Con bèo xô dạt mãi vô biên.
  
 Sẽ dạt về đâu lời hát cũ?
 Hư vô câm lặng mãi chân chiều
 Hoàng hôn lìm lịm trong duyên phận
 Đường về say tỉnh bước chân xiêu.
  
 Thế đấy cuộc đời như miệng cốc.
 Nâng ly ta chúc phút giây này.
 Khổ đau trong vắt như là rượu.
 Mềm môi ta hát những lời say.
 2000
  
 Thu Ảo
  
 Chim thu cánh mỏng rã rời,
 Tan trong hơi gió những lời vu vơ…
 Lá vàng thả gió như mơ!
 Lùa trong sắc nắng như hơ lụa vàng.
 Tay nào dệt nỗi đa mang,
 Đem thu đổi mộng, gội hàng liễu ru,
 Tay xanh thoáng gợn sương mù
 Nghe trong hương cúc có thu muộn màng.
 Rùng mình con nước mênh mang,
 Vời xa thoáng nét đò ngang dội về.
 Chợt buồn hay nỗi đam mê?
 Không gian ngơ ngẩn, thu về đến đây.
 Bâng khuâng lâng nhẹ gót giầy,
 Đường xưa lụa mỏng thoáng bay trong chiều.
 Lá vàng nhẹ rớt bao nhiêu,
 Thi nhân gom nhặt những điều vu vơ.
 Tình thu buông một nét hờ…
 Tan trong sương gió thu mơ một trời.
 Mặc lòng ai nhặt thu rơi…
 Cung đàn tiếng mảnh thoáng thôi muộn màng,
 Lời thu một nỗi đa mang…
 2000
  
 Đêm Tây Hồ
  
 Cố nắn nót cho cung đàn thêm lộng…
 Một mảnh trời xanh chẳng là chi trống rỗng,
 Đập vỡ trời sao…
 Trăng chẳng còn nguyên sứt mẻ lúc nào.
 Đàn nguyệt vỡ tiếng ngân buồn thắt lại.
 Đêm ẩn hiện, trăng sao màu hoang dại.
 Hồn lặng câm thu nhỏ tưởng không còn.
 Một trời đêm cao ngất đến chon von.
 Và sâu thẳm cố nhìn không thấu được.
 Trời hẹp lại đắm mình như hồ nước.
 Óng ả trăng vơi, nhấp nháy sao cười,
 Đây Tây Hồ say lả gợn sóng trời
 Trăng phiêu dạt bồng bềnh trong ánh sáng.
 Sự đùa cợt loé lên rồi mất dạng.
 Đêm vẫn là đêm yên lặng đến ghê người.
 Ta đang đi trôi nổi giữa cuộc đời,
 Như nguyệt lạc trên hồ thân mất nửa.
 Giương buồm lên cho trăng này chất chứa…
 Mây muội Hồ Tây, chao chát cả trời.
 Nghe đong đưa sóng vỗ về bên đời!
 Đêm chợt sẫm như mắt người đang mở.
 Con thuyền đắm còn vọng về tiếng vỡ…
 2000
  
 Khúc Dạo Đầu
 Tặng hai con Hưng – Bảo
  
 Bánh xe cuộc đời con đã lăn!
 Bánh xe nhỏ, cỗ đồng hồ mê muội.
 Tiếng tích tắc không đầu chẳng cuối,
 Lạnh lùng trôi!...
 Những âm ba đều đặn rót trong đời,
 Cha đã hiểu khi nỗi đời se lại.
 Thời gian đấy có chi mà bàn cãi.
 Lạnh lẽo trôi hoài như tuổi đất, tuổi cây.
 Là bốn mùa, sáng tối đêm ngày.
 Không chờ đợi, thời gian không chờ đợi.
 Bánh xe nhỏ trên con đường chẳng mới.
 Khúc khuỷu con ơi! Lồi lõm ổ gà.
 Nỗi đau này, ai khổ bằng cha.
 Buồn sẫm lại, lấp tràn hai hố mắt.
 Hãy cẩn thận con ơi!
 Đừng tin lời khoan nhặt.
 Tiếng đều đều con ạ! Đấy thời gian.
 Lời êm ru nhưng đổ vỡ điêu tàn.
 Hãy cẩn thận con ơi! Đời rất nhỏ.
 Tiếng tích tắc cứ gào lên nhịp gõ.
 Thôi thúc con đi…xô lấn cõi trời.
 Khi cuồng quay đã bắt nhịp đời.
 Con lặng bước mặc cha nhìn theo mãi.
 Con đang đến với thời gian tồn tại.
 Lạc lõng mà đi, mê muội xa vời.
 Những bước chân trong lối cũ cuộc đời.
 Là thế đấy vết sâu hằn muôn thuở.
 Cha đã qua và đời con bước nữa,
 Thế hệ như nhau lăn lóc tơi bời.
 Quả đất tròn trong vũ trụ à ơi.
 Vành nôi rỗng chứa đầy muôn mộng tưởng.
 Xuân hạ thu đông, bốn mùa chín sượng.
 Mưa nắng đổi mùa vương vấn trôi qua.
 Thương thân cha tuổi đã già…
 Thương phận mỏng con ơi!
 Thẫm mình trong gió.
 Quay cuồng đấy và âm thầm lệ nhỏ.
 Nỗi buồn cong đôi cánh mỏng rã rời.
 Có thể sẽ là lá rơi!
 Đong đưa mãi trong xa vời cõi sống.
 Có thể sẽ là gió lộng!
 Nương gió mà đi trong chất ngất cuộc đời.
 Hãy ngân lên khúc hát kiếp người,
  
 Bàn tay mở, đôi mắt ngời ý mộng.
 Ở đằng kia cuối đường biển rộng.
 Vùng vẫy mà đi, đạp sóng ngang trời.
 Cánh buồm con, no ý tưởng cuộc đời
 Sự lặp lại chẳng bao giờ tận cùng.
 2-2000
  
 
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 30.11.2017 21:51:06 bởi Vuthivietnam >