Dòng Thơ Bảy Chữ Tám Câu - Nguyễn Thành Sáng
        
        
    
    
    
	
        
    
        
        
            
            
                      Phôi Phai Sầu  
  
 Gió ngàn vi vút rải không gian  
 Từng chập côn trùng rỉ rả than  
 Khắc khoải thâu canh buồn dạ kéo  
 Vấn vương dĩ vãng nghẹn tình tan  
 Gửi dòng ly biệt vào trang mỏng  
 Thả mộng vỡ tan dưới ánh tàn  
 Khép lại từ đây muôn vạn vẻ  
 Phôi phai ngày tháng với cây đàn!  
  
 30/4/2017  
 Nguyễn Thành Sáng
    
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                      Nát Lòng  
  
 Nước đắng nghẹn ngào ma nuốt lại  
 Dật dờ, thui thủi, gió heo may  
 Ngàn xưa khuất bóng trời hoang tịch  
 Cảnh cũ âm thầm dạ lắt lay  
 Sợi nhớ, sợi thương niềm héo hắt  
 Cung buồn, tim thắt, nỗi sầu ai  
 Đường xa thăm thẳm, hồn tê tái  
 Một ánh sương tan, nhỏ giọt dài!  
  
 Nguyễn Thành Sáng
    
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                      Mộng Yêu  
  
 Hồn đau mỏi mệt ghé bên đàng  
 Thẳng giấc chiêm bao lộng ánh vàng  
 Trăng gió dặt dìu dòng suối chảy  
 Hồn hoa ngây ngất giọt sương tan  
 Dạt dào thắm thiết tình ma mộng  
 Ngào ngạt du dương nghĩa đá vàng  
 Trọn tấm hồn yêu phơi bóng nguyệt  
 Cung trời cô đọng nhịp tim ngân!  
  
 Nguyễn Thành Sáng
    
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                      Sáng Thu  
  
 Mãi nghĩ về thu mãi thẫn thờ  
 Cho đêm mộng mị, nỗi chơ vơ  
 Bóng thu ảm đạm gây sầu nhớ  
 Hồn gió đìu hiu kéo vọng chờ  
 Lặng lẽ, ngọt ngào ai gói thơ  
 Âm thầm, thắm thiết kẻ trồng mơ  
 Ghịt mây cho sáng vầng trăng tỏ  
 Lóng lánh trời thu, khoả ánh mờ!  
  
 Nguyễn Thành Sáng
    
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                      Thắm Thiết  
  
 Cảm xúc vần ai dáng lững lờ  
 Ngọt ngào, ấm áp trải lòng mơ  
 Xua tan u tối thời bơ ngớ  
 Tiễn biệt quầng đen chuỗi mập mờ  
  
 
 Cho trăng lóng lánh, khung trời mở  
 Để gió đong đưa, bóng mộng mơ  
 Trả lại xa xưa thời tủi nhớ  
 Nhẹ nhàng, êm ả cánh hồn thơ!  
  
 Nguyễn Thành Sáng
    
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                      Tặng Bạn Lòng  
  
 Mới đó mà sao thấy vấn vương  
 Chiều tàn trông đợi bóng hồn thương  
 Vắng em trời gió mang nhung nhớ  
 Lạnh bóng trăng đêm để nỗi buồn  
 Được bạn tâm lòng vui ấm dạ  
 Có tình hồn mộng ngọt nồng hương  
 Lần về thăm thẳm nguồn hoa thắm  
 Gói lấy hương yêu tặng bạn đường  
  
 Nguyễn Thành Sáng
    
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                         Duyên Thắm  
  
 Hôm nào duyên gặp, thấy lòng vương  
 Cảm xúc rồi quen, kết bạn đường  
 Vắng lặng đêm về mang nỗi nhớ  
 Thâm trầm trăng đến trải niềm thương  
 Thiếu em một cõi trời gom quạnh  
 Toại mộng ngàn phương gió vạt buồn  
 Trọn tấm chân tình trao cảm mến  
 Hoa lòng kết tụ, toả thơm hương!  
  
 Nguyễn Thành Sáng
          
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                      Mong Em Được  
  
 Em đến gieo tôi một nỗi vương  
 Ngày trôi dần nhẹ trải thêm thương  
 Vắng trăng nhung nhớ, bầu ngây dại  
 Thiếu ánh ưu tư, bóng rũ buồn  
 Muốn kéo trăng về soi vạn thắm  
 Mong ghì gió lại thổi ngàn hương  
 Để cho ấm áp, hồn em được  
 Hạnh phúc, an vui chuỗi bước đường!  
  
 Nguyễn Thành Sáng
    
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                      Trọn Vấn Vương  
  
 Ta đã có nhau bước nẻo đường  
 Đôi hồn nồng ấm ngất niềm thương  
 Bỏ đi khắc khoải thời ươm dại  
 Xoá bước bâng khuâng chuỗi sống buồn  
 Tình đẹp khơi màu bao sắc thắm  
 Nghĩa vàng toả vị vạn men hương  
 Ước mơ, khát vọng nay tìm được  
 Một ánh trăng lòng gửi vấn vương!  
  
 Nguyễn Thành Sáng
    
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                      Trả Lại Ngày Xưa  
  
 Rượu sầu nốc cạn dưới trăng soi  
 Thảm đạm, u buồn lại tả tơi  
 Theo gió thả hồn về diệu vợi  
 Vờn mây gửi mộng đến ngàn khơi  
 Con tim xưa ấy hằng mong đợi  
 Trái bóng chiều nay chỉ thả thôi  
 Cất giữ làm chi thêm nhức nhối  
 Trăng vàng đã nhạt tự lâu rồi!  
  
 Nguyễn Thành Sáng
    
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                        Lạnh Lẽo  
  
 Hồn trăng lạnh lẽo ở đầu thôn  
 Trống vắng, cô đơn, ánh chập chờn  
 Âm giới thâm tình giăng vạn chốn  
 Trần gian nghĩa nặng ủ Ma hồn  
 Tìm chàng, chân bước, lòng đau đớn  
 Duỗi bóng, em đi dạ xót hờn  
 Gió cuốn thuyền duyên ngàn sóng gợn  
 U hoài, mờ mịt, giọt từng cơn!  
  
 Nguyễn Thành Sáng
    
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                      Lỡ Làng  
  
 Vắng lặng đêm tàn khơi nỗi nhớ  
 Tình buồn, ảm đạm, trải hồn thơ  
 Phôi phai kỷ niệm thời trăng tỏ  
 Phủ lấp tâm tư chuỗi bóng mờ  
  
 
 Thuyền duyên xưa cũ đành tan vỡ  
 Mộng ước giờ đây chỉ thẫn thờ  
 Cạn giọt để rồi thôi nhắc nhở  
 Quay về bó mộng cõi chơ vơ!  
  
 Nguyễn Thành Sáng
    
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                      Nhỏ Lòng  
  
 Ra đi để lại mối tơ vương  
 Vò võ năm canh khóc đoạn trường  
 Gió mộng ưu buồn xuôi đổi hướng  
 Trăng tình thảm đạm ngược quay phương  
 Cô đơn lặng lẽ trôi dòng tưởng  
 Quạnh quẽ âm thầm nhỏ lệ thương  
 Tan tác trưa hè, rơi đoá phượng  
 Đêm tàn lạnh lẽo, giọt sương buông!  
  
 Nguyễn Thành Sáng
    
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                      Mãi Nhớ  
  
 Chiều tàn đọng lại mảnh trăng tan  
 Nỗi nhớ, niềm thương trói võ vàng  
 Gió kéo mây sầu phơi bảng lảng  
 Trời buồn ánh nhạt trải mênh mang  
 Làm sao tắt lịm hồn thơ thẩn  
 Để được phôi phai khúc lỡ làng  
 Thu đến, thu đi trời rạng nắng  
 Vẫn vàng mấy chiếc mãi lang thang!  
  
 Nguyễn Thành Sáng
    
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                        Mối Tơ Lòng  
  
 Vương vấn tơ lòng buộc bóng đi  
 Niềm mơ, ý mộng phổ hồn thi  
 Nhẹ nhàng điệp khúc phơi giang thuỷ  
 Dìu dặt trời mây trải mộng thì  
 Hỏi gió trở trăn trao ý nghĩ  
 Ngắm trăng thao thức gói tơ suy  
 Ánh vàng chốn ấy ngàn thâm thuý  
 Một mảnh hương tình mãi khắc ghi!  
  
 Nguyễn Thành Sáng
    
            
            
         
     
    
 
    
     
 
     
    
    
    
    
	
    
    
    
    
        
            
    
        Thống kê hiện tại
        Hiện đang có  0 thành viên và  2 bạn đọc.
        
 
            
         
     
    
    
    
    
    
    
        
        
        
	
            Kiểu: